Lịch trình một ngày của Shinazugawa Sanemi là sáng nấu cơm, trưa nấu cơm, ăn xong rồi đi một vòng quanh núi trước khi hoàng hôn xuống thì lại trở về nấu cơm tối
Ăn tối xong, cậu ta lại đi lên núi, mở màn cho trận chiến giữa quỷ phê pha và thuốc phiện di dộng
Cậu ta không hiểu nổi lý do mình ở lại đây, đáng lẽ cậu ta nên đi luôn sau khi nấu cơm sáng cho vị tiên nữ và cô gái Nana kia từ hai ngày trước rồi
Hôm nay là ngày thứ ba bọn họ ở lại điền trang này
Xác định trạng thái của Nana đã ổn, cô gửi cô gái cho cấp dưới và nhờ hắn đưa đến Aomori, nơi có ba mẹ Nana đang chờ
“Shinazugawa”
“Gì?”
“Viết giùm ta bức thư với nội dung [Ta đã lo liệu, con gái hai người vẫn ổn] đi”
Shinazugawa Sanemi im lặng một lúc rồi đáp lại với thái độ hằn học
“Không, cô tự đi mà viết”
Đôi mắt màu tím hoa lan của Tsurumai chớp chớp, cô tì tay lên bàn, chống cằm mình lên mu bàn tay khi đang cầm chiếc quạt xếp bằng tre
“Cậu không biết viết chữ à?”
“Ừ, thì?”
Cô đứng dậy, đi lấy bộ bút lông, nghiên mực và thỏi mực, thêm giấy washi
“Làm gì?” Shinazugawa Sanemi cau mày
“Học viết không?”
Không hiểu sao khi nói lời này, đôi mắt của Tsurumai có chút mong đợi, sự thật là nó trở nên lung linh hơn.
Lời từ chối lăn qua lăn lại ở đầu lưỡi cậu ta hẳn một phút mà không cách nào thốt ra
Cuối cùng, cậu ta khó khăn nói ra hai chữ
“Tùy cô”
Chết tiệt, thế thì khác gì đồng ý đâu
Ồ yeah, có cơ hội được trải nghiệm cảm giác làm cô giáo người khác rồi.
Tsurumai mừng thầm
“Thế thì trước hết, chúng ta sẽ học cách cầm bút lông sao cho chuẩn nhất”
Nghĩ một chút, cô bổ sung
“Miễn là tư thế cầm bút đó khiến cậu thoải mái và viết được là ổn rồi”
Tsurumai hướng dẫn cậu ta cách mài mực, cách đặt bút sao cho mực ra đều, cách viết không bị lem mực
Giọng nói vốn dễ nghe, nay lại thêm nhẹ nhàng vì người trước mắt được xem như học sinh của cô
Phải đối xử kiên nhẫn, như thầy Takeshi với cô vậy
Trong lúc miệng đang dạy học trò, đầu óc cô lại phiêu dật về quá khứ
“Takeshi!”
“Gọi là thầy”
“Takeshi!”
“Là thầy”
“Takeshi!”
“Thôi… con gọi sao cũng được”
Nhưng những ký ức ngày xưa đó nhanh chóng bay cao, bay xa rồi bay luôn
Shinazugawa Sanemi quả thật là- học nhanh quá
Trung bình một chữ cậu ta chỉ viết sai năm lần, trong khi cô thì chắc cũng phải tính hàng trăm, nói chuyện còn bập bẹ, cầm bút lông thì lúc tì mạnh lúc cách giấy cả xăng ti
Cô có tự hào không?
Dĩ nhiên
Cô có chua không?
Không, chỉ là sắp biến thành trái chanh thôi
Haha
Thật ra cũng không thể trách Tsurumai được, bởi vì trong suốt hơn tám mươi năm đầu tiên kể từ lúc cô có ý thức, cô có thể gọi là người rừng người biển người không biết đến hai chữ cộng đồng gọi là gì.
Học khỉ hú, dạy hổ gầm chứ tiếng người thì cô chịu chết
Giờ thì Shinazugawa Sanemi có thể viết hẳn một câu đơn giản như giới thiệu tên tuổi hoặc chào hỏi đơn giản
“Giỏi quá”
Tsurumai khen ngợi, và cậu ta thì tự hào phổng cả mũi nhưng cố giấu đi
“Tàm tạm- này, cô làm cái gì đó!”
Giọng cậu ta gay gắt, mày cau chạt khi nhăn nhó, gương mặt đỏ bừng không biết vì xấu hổ hay vì giận.
Còn Tsurumai thì cứ hồn nhiên cười khẽ và xoa đầu cậu ta
“Ngoan”
Đối diện với đôi mắt lấp lánh ánh tím đó và độ cung mỏng trên môi người đối diện, Shinazugawa Sanemi chợt không biết tiếp theo nên nói gì, cậu ta đứng dậy đột ngột, bước vội khỏi phòng khách
“Tôi đi nấu cơm, cô ngồi đó cho tôi”
Thì có định đi đâu?
Tsurumai hơi khó hiểu, nhưng nghĩ lại thì chắc thằng nhóc này ngại
Ngón tay cô miết lấy nét chữ của Shinazugawa Sanemi trên giấy, cười nhẹ
Giỏi ghê
Quả chanh này tự hào lắm đó
…
…
Takeshi đi trên đường lớn, tay trái dắt tay một bé gái khoảng chừng 10 tuổi
“Con muốn ăn gì?”
“Ăn núm”
Đây có lẽ là một câu trả lời bình thường, nhưng trên mặt Takeshi lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ
“Gọi là nấm, và nấm con nghĩ đang nghĩ không ăn được đâu”
“Tại sao?”
“Sẽ chết”
Tsurumai yên lặng vài giây, dùng ngón tay xoa xoa môi mình như ngẫm nghĩ
“Chớt là gì hở?”
“Là chết.
Chết là khi tim không đập, mắt không mở, mạch yên lặng”
“Chớt rồi có về nhà được không thày?”
“Là chết chứ không phải chớt, là thầy chứ không phải thày” Takeshi kiên nhẫn sửa đúng “Chết rồi vẫn về được, về hai lần một tháng, trong trạng thái hư thể, không biết không thấy không nghe”
Sau đó, Takeshi mang đứa trẻ mình vừa nhặt được về nhà mình, nấu cho Tsurumai một bát ramen nhỏ
“Trước khi ăn, phải có một thủ tục nhỏ là phải chúc mọi người trên bàn ăn ngọn miệng”
Takeshi nói, chỉ dạy phép lịch sự cho cô bé
Tsurumai gật nhẹ đầu
“Chúc Takeshi ăn ngon miệng”
“Là thầy”
“Takeshi!”
“Gọi là thầy”
“Takeshi!”
“Là thầy”
“Takeshi!”
“Thôi… con gọi sao cũng được” Takeshi thở dài, xoa nhẹ đầu đứa trẻ “Nhưng khi ở ngoài, phải gọi là thầy đó nha”
Tsurumai vừa ăn vừa gật đầu.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô bé đã nôn ra những thứ mình ăn, mày cô bé nhăn chặt, tay ôm bụng không ngừng nôn thốc nôn tháo, khóe mắt con bé ứa nước mắt
“Thầy ơi thầy ơi… ức, hức…”
Lần đầu tiên con bé chịu gọi thầy, hơn nữa còn gọi đúng.
Nhưng Takeshi không vui nổi, hắn vỗ lưng Tsurumai theo nhịp trong khi trấn an con bé
Sau đó con bé nằm trong lòng Takeshi, hắn vỗ về con bé trong vòng tay mình, nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề- dường như mọi gia vị nhạt thếch của thức ăn, trừ gạo ra, tất cả đều được nhân lên hàng trăm lần
Vị tiêu nhẹ thì như cắn ớt, vị chua dịu thì như nốc cả hũ muối, vị ngọt ngào thì như đổ cả tổ ong vào mồm
Bàn tay Takeshi xoa tóc con bé, mái tóc xanh navy của Tsurumai trượt qua kẽ tay hắn và rũ xuống như một dòng suối
Ánh mắt hắn hiện vẻ nghiêm túc mà Tsurumai chưa từng thấy, cũng không để ý bao giờ
“Ở lại đây với thầy đi”
“Dạ?”
“Và đừng nói những gì kỳ lạ với cơ thể con cho người khác ngoài thầy nghe, nhớ chưa?”
“Dạ”
“Ngoan”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...