Sau khi Khuynh Thành đi ra chính sảnh thì thấy Bạch Tử Họa đang ngồi thưởng trà, đôi mắt nhìn ra xa như đang suy nghĩ điều gì đó. Bạch Tử Họa cảm nhận được hơi thở của Khuynh Thành nên ngước lên nhìn bóng dáng tuyệt mĩ của Khuynh Thành. Bạch Tử Họa chợt cảm thấy hình như hôm nay Khuynh nhi lớn hơn thì phải. Nhìn như đứa trẻ 6, 7 tuổi. Chẳng lẽ là nhờ 1 đêm xuân.
Bạch Tử Họa thở dài, xua đi những suy nghĩ vẫn vơ đó. Hắn cười khổ, việc đó là không có khả năng, nhưng mà nếu như thật vậy..... Dù trong lòng suy nghĩ không được trong sáng cho lắm đích Bạch Tử Họa, nhưng vẫn là đau lòng thiên hạ của hắn đứng lâu mỏi chân ( nằm tào !!! Chưa đc 1' được chưa!!! ) nên cười ôn nhu bảo Khuynh Thành đi vào, ngồi chung với hắn trên chiếc ghế quý phi.
Mà Trường Lưu Thượng Tiên của chúng ta đây nhân lúc Khuynh Thành đang chuẩn bị vệ sinh cá nhân mà biến ra, đặc biệt dành riêng cho hắn và Khuynh Thành.
Khuynh Thành không được tự nhiên cho lắm nhưng nỗi đau xót nơi tư mật và những vết xanh tím đầy trên người nàng đã làm cho nàng bỏ việc đó ra sao đầu. Khuynh Thành đứng giữa sảnh, đối diện là Bạch Tử Họa ung dung ngồi uống trà. Tuy trong lòng không kiên nhẫn nhưng mặt ngoài Khuynh Thành vẫn bình tĩnh hỏi
"Tôn... Tử Họa, tại sao thân thể ta lại.
....."
Bạch Tử Họa nhẹ nhàng bỏ chén trà xuống bàn, đứng lên lại chỗ Khuynh Thành ôm nàng lên lại chỗ ghế quý phi bỏ nàng ngồi xuống. Khuynh Thành cũng không giãy dụa, không hiểu sao nàng cũng không bài xích Bạch Tử Họa tiếp xúc. Lúc Khuynh Thành đang suy nghĩ thì giọng nói lành lạnh nhưng ôn nhu nam tính của Bạch Tử Họa vang lên .
"Ngoan, đứng lâu đau chân."
Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Bạch Tử Họa. Hắn đây là uống lộn thuốc sao? Bây giờ Khuynh Thành thật nghi ngờ đây có phải là Bạch Tử Họa thật hay không, sao không giống hình tượng Tôn Thượng lạnh lùng mà Quả Quả đã tạo ra chỗ nào hết....
Bạch Tử Họa nhìn ánh mắt nghi ngờ của Khuynh Thành mà cảm thấy nàng rất đáng yêu, đồng thời cũng cười khổ không thôi. Nàng đây là đang nghi ngờ thân phận của hắn sao?
Quả nhiên nàng đã quên hết rồi... Trăm năm trước, hắn chỉ là 1 hài tử 5 tuổi bình thường như bao hài tử đồng lứa khác. Nhưng 1 ngày.... Nàng xuất hiện.... Hoàn toàn thay đổi cuộc đời của hắn...
Lúc đó, hắn đang bắt cá ở dòng suối thì 1 lỗ đen xuất hiện trên bầu trời, vì nó không cao lắm, với lại bị cây cổ thụ xung quanh che lại nên cũng không ai phát hiện. Hắn còn nhìn ra trong lỗ đen đó có nhưng sợi tơ vàng, đỏ, xanh cứ chớp lòe liên tục ( ai coi doraemon chắc cũng biết lỗ hỏng không gian và thời gian nhỉ? ). Lúc hắn đang ngẩn ngơ thì có 1 ánh sáng từ trong lỗ đen bay ra và dừng ở 1 gốc cây gần đó. Hạt ánh sánh nhỏ đó bắt đầu lớn dần và khi ánh sáng biến mất thì bóng dáng của nàng hiện ra.
Lúc đó, nàng đang trong hình hài một thiếu nữ 17 tuổi. Toàn thân nàng bị thương nặng, máu khắp người thậm chí dính trên cả y phục 1 mảng. Nhưng nó vẫn không hề liên lụy gì đến gương mặt tuyệt mĩ đến Hằng Nga luôn cho là mình đẹp nhất cũng phải nhận mình xấu khi đứng trước nàng. Bạch Tử Họa khi đó cảm thấy tim mình đập thật nhanh và khi đứng trên cao rồi hắn mới biết... Cảm giác đó là nhất kiến chung tình.
Bạch Tử Họa dùng những y thuật mà mình đã học từ phụ thân và đọc trong sách mà chữa vết thương cho nàng. Khi nàng tỉnh lại thì lạnh nhạt nhìn hắn. Miệng chỉ phun ra 2 chữ 'Cảm tạ!'
"Tỷ... Tỷ hảo, ta... Ta là Bạch Tử Họa, tỷ có thể gọi ta là Tử Họa."
"Âu Dương Khuynh Thành!"
"Ân..!"
Bạch Tử Họa minh ngạc nhìn Khuynh Thành, một lúc lâu sau, Bạch Tử Họa mới phản ứng lại, ngượng ngùng gọi.
"Khuynh... Khuynh nhi."
Khuynh Thành chỉ lẳng lặng liếc nhìn hắn rồi nhìn qua chỗ khác. Bạch Tử Họa thở phào nhẹ nhõm 1 hơi, hắn sợ hắn gọi nàng như vậy, nàng sẽ giận nhưng ngoài ý muốn là không có. Nên vì điều đó mà Bạch Tử Họa đồng chí suốt ngày hôm đó cứ cười mãi. .... Từ hôm đó, Khuynh Thành bắt đầu sống chung.
Vì ngoại thương tuy đã lành nhưng nội thương vẫn chưa khôi phục nên Khuynh Thành không thể trở về thần giới được, chỉ đành ở nhờ gia của Bạch Tử Họa. Qua thời gian tiếp xúc, Bạch Tử Họa đã biết Khuynh Thành là người ngoài lạnh trong nóng. Khuynh Thành không phải là không có biểu cảm gì, chỉ là nàng không biết biểu hiện những cảm xúc đó ra sao thôi.
Khi vui, Khuynh Thành chỉ nhếch miệng lên 1 chút rồi thôi, không còn cảm xúc gì cả. Khi buồn, Khuynh Thành thường ngồi lạnh lùng nhìn xa xăm......
Bạch Tử Họa cảm thấy rất đau khi Khuynh Thành như vậy. Hắn bắt đầu dạy nàng cười, khóc, vui đùa, nói dối (ặc).... Khuynh Thành cũng dần biểu hiện những cảm xúc ra với hắn điều đó khiến hắn cảm thấy rất là hạnh phúc.
Nhưng.... Cuối cùng..... Nàng vẫn phải đi.... Hạnh phúc chỉ có thế.... Thật ngắn nhưng cũng thật ngọt.... Thật ngọt nhưng cũng thật đau.... Nàng ra đi chỉ để lại cho hắn 1 bươc thư:
'Tử Họa, tỷ tỷ đã khôi phục pháp lực, đến lúc phải về thần giới. Xin lỗi vì đã không báo cho đệ trước. Nhưng mà, thời gian qua tỷ cũng đã rất vui, cảm tạ đệ đã giáo cho tỷ tất cả. Đệ là người duy nhất mà tỷ yêu thương. Hãy tha thứ cho tỷ. Nếu đệ muốn tìm tỷ, hãy mạnh lên, một lúc nào đó.... đệ sẽ tìm được tỷ.
Âu Dương Khuynh Thành'
Ngày hôm đó, Bạch Tử Họa ôm bức thư mà khóc suốt đêm. Ngày hôm sau, Bạch Tử Họa quyết tâm phải trở nên thật mạnh để ngày nào đó có thể tìm về được Khuynh Thành. Bạch Tử Họa gian khổ 1 chặng đường đi Trường Lưu Sơn bái sư. Chưởng môn của Trường Lưu là Cao Tân Dung (bịa) vốn không nhận hắn. Nhưng thấy hắn quỳ suốt 10 ngày 10 đêm trước của Trường Lưu Sơn không ăn, uống, ngủ, nghỉ sắp chống đỡ không được mà vẫn kiên quyết quỳ đó nên đã mềm lòng chấp nhận.
Khuynh nhi... Vì nàng thì đây có là chi... Bạch Tử Họa sao khi được nhận làm đệ tử của Cao Tân Dung thì siêng năng luyện tập kiếm pháp, pháp luật, âm luật... Trong lúc các đệ tử khác lo chơi thì hắn luyện công. Trong lúc các đệ tử khác lo phiêu lưu, phổ độ chúng sinh thì hắn luyện công. Trong lúc........
Dần dần, Bạch Tử Họa cũng phong bế cảm xúc của mình. Hắn cũng chỉ mỉm cười với 1 người... Hắn cũng chỉ ôn nhu với 1 người... Khuynh nhi........
********####********
Hết chương...... Hôm nay đi họp phụ huynh về.... Bị ba mém tịch thu điện thoại, trốn trốn vô WC đăng cho mn thấy thương ta chưa.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...