Đến Đây Nào Bác sĩ Của Anh

“Sao thế? Sao thế? Anh vẫn ổn chứ?” Trong khoảnh khắc đó, vị bác sĩ khoa cấp cứu bình tĩnh vững vàng bỗng hồn siêu phách lạc, không thể suy nghĩ được gì. Cũng may Tô Nhất Minh kịp thời mở mắt ra, thiểu não ừ một cái, ít nhiều giúp cô lấy lại được lý trí. Vừa rồi là thế nào? Choáng váng hay là…?
“Đầu anh có đau không?”
“Đau” Tô Nhất Minh nghĩ hỏi thế mà cũng hỏi, trán u lên một cục to thế này, không đau sao được!
“Vừa rồi anh không khoẻ ở chỗ nào?Chóng mặt? Mắt mờ?”
Vừa rồi, đáng lẽ ra rất thú vị…Tô Nhất Minh buốn bực hứ lên một tiếng, xoa xoa trán, chuyện gì đây vậy trời? Rõ ràng là mình nhắm rất chính xác mà, đây là chiêu anh thường dùng, nhoài người tới, dùng môi đẩy đối phương vào tường, sau đó là một nụ hôn dài, trước đây anh chưa từng thất bại, sao lần này lại đụng vào tường kia chứ? Mọi việc dạo này rối tung đến mức không hiểu nổi?
“Anh biết anh…là ai không? Anh biết đây là đâu không?” Trình Vũ Phi thấy Tô Nhất Minh không có phản ứng gì lo lắng đầu anh bị di chứng sau lần đánh trước, vội vàng hỏi anh một số câu hỏi đơn giản để phán đoán đầu óc anh có bình thường tỉnh táo hay không?
Tô Nhất Minh bất giác xoa xoa trán Trình Vũ Phi, rõ ràng là đầu mình đập vào tường mà sao đầu óc có vấn đề lại là bác sĩ Trình nhỉ? Loạn rồi, loạn hết rồi!
“Anh là ai? Đây là đâu?” Trình Vũ Phi thấy hành động của Tô Nhất Minh kỳ lạ, lại càng sợ hãi, giọng run run hỏi dồn.
Đến lượt Tô Nhất Minh một phen khiếp vía, anh vội vàng đưa Trình Vũ Phi trở lại nhà mình, ấn ngồi xuống sô pha, rót cho cô tách trà nóng, giữ mạch đập cho cô bình tĩnh lại, lại còn xoa đầu cô như vỗ về một đứa trẻ.
Trình Vũ Phi lại một lần nữa phán đoán hành động kỳ quặc của Tô Nhất Minh. Dù sao cô cũng là một bác sĩ khoa cấp cứu biết nhiều hiểu rộng, cô hít một hơi thật sâu, trấn tỉnh trở lai “Tôi phải đưa anh đến bệnh viện ngay, để bác sĩ khoa thần kinh khám lại một chút”
Khoa thần kinh? Tô Nhất Minh không vui nói: “Tôi đâu có bị tâm thần. Sao phải đến khám ở khoa thần kinh?”
“Khoa thần kinh không phải chỉ khám tâm thần. Ấy, đúng là khám tâm thần, nhưng không phải là bệnh tâm thần mà mọi người thường nói, mà là những bệnh liên quan đến hệ thần kinh, đầu anh có vấn đề rồi…”
“Đầu tôi chẳng có vấn đề gì hết!”
“Có…”
“Không có”
“Lúc nãy anh ngất đi đó thôi”
“Không phải là ngất mà chỉ là đập đầu vào tường thôi”
“Anh nhắm mắt đụng đầu vào mà, không phải ngất thì là gì, người bình thường có đập đầu mình vào tường không?”
“…” Tô Nhất Minh nghĩ bụng tôi đang định hôn đấy, hôn không phải là nhắm mắt lại hay sao?
“Nói chung là tôi không có bệnh gì hết, cũng không cần phải đi bệnh viện. Tôi đi ngủ đây, trời đã tối mù tối mịt rồi…” Tô Nhất Minh quăng người lên giường, rồi tự nhiên như chẳng còn gì để mất thay áo ngủ.
“…” Trình Vũ Phi do dự một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, “Vậy tối nay tôi không về nữa! Ở lại đây canh chừng anh, ngộ nhỡ có chuyện gì tôi sẽ gọi xe cấp cứu”

Cái gì? Không về nữa? Ở lại đây canh chừng mình? Gã lưu manh cáo già thầm reo lên, chỉ còn thiếu chút nữa không nhảy cẫng lên “Hoan nghênh, hoan nghênh. Cô muốn quan sát tôi chỗ nào? Tuỳ cô đấy…” Anh chỉ tiếc là không lột sạch quần áo phơi bày thân thể trước mặt bác sĩ Trình.
Chương 17: Hành vi không biết xấu hổ của Tô Nhất Minh (2)
Con sói già độc ác trong truyện cổ tích bị giết như thế nào nhỉ? Chẳng phải bị bác thợ săn bắn chết hay sao? Con sói già mở to mắt hau háu nhìn cô bé quàng khăn đỏ truớc mặt, nhưng lại không thể nuốt được vào bụng, tức chết đi được.
Tô Nhất Minh cảm thấy mình sắp tức chết mất. Cô bé quàng khăn đỏ tươi ngon mơn mởn như thế ở ngay trong phòng khách nhà mình mà tên vô dụng như mình mấy tháng nay chỉ biết đứng nhìn, không làm gì được, tức quá là tức. Tất nhiên anh chẳng phải tử tế gì, đã mấy lần anh giả giả thật thật xuất chiêu nhưng lần nào cũng thất bại ê chề. Vị bác sĩ nhân dân cứ kiên quyết nói đầu óc anh có vấn đề, cần phải được quan sát kỹ lưỡng, thế là ngồi yên lặng ở sô pha phòng khách chờ đợi.
Tô Nhất Minh đành một mình trèo lên giường, trở qua trở lại như chiếc bánh rán. Anh không ngủ được bởi vì anh không thể hờ hững với vẻ đẹp ngay trước mặt. Anh không phải là loại đàn ông chay tịnh. Thật ra sống đến từng tuổi này anh chưa gặp một người đàn ông chay tịnh nào. Bản tính của đàn ông là hiếu sắc, chỉ khác biệt ở chỗ năng lực kiềm chế cao hay thấp mà thôi. Còn Tô Nhất Minh không thể chay tịnh mà còn là người đàn ông không biết tự kiềm chế mình. Anh biết rất rõ điểm yếu của mình nên trước nay chưa từng đến những nơi vui vẻ, vì sợ không cẩn thận rơi xuống nước, chỉ rước thiệt vào thân.
Nhưng tình hình hiện thời làm anh vô cùng khổ tâm, chỉ cần nghĩ đến của ngon đang ở phòng khách là anh ngủ không được. Anh nằm trên giường đếm nhân dân tệ, đếm đô la mỹ, đếm thành tỷ phú rồi cũng không tài nào chợp mắt được. Nhưng đó không phải là thử thách gay go nhất, khó khăn lắm anh mới thiếp đi được vài lần, mà lần nào cô bác sĩ nhân dân cũng chạy lại quan sát anh, giở trò lưu manh với anh, khiến anh rạo rực khác thường.
Trình Vũ Phi lật lông mi anh lên, vỗ vỗ má anh, sờ soạng khắp người anh, còn hỏi dồn đập một lô một lốc những câu hỏi ngốc nghếch, trẻ con “Anh là ai? Tôi là ai? Chúng ta đang ở đâu?” Tô Nhất Minh muốn hét thật to trả lời cô “Tôi là chó sói. Cô là cô bé quàng khăn đỏ. Hiện giờ tôi muốn ăn thịt cô.” Nhưng anh cố nhịn, dù gì thì mình cũng là người văn minh, con gái người ta không đồng ý mà giở trò lưu manh là hành động mất nhân cách.
Trình Vũ Phi còn nắn nắn bóp bóp gan bàn chân anh, cuối cùng thì nói ‘âm tính’. Tô Nhất Minh lần đầu phát hiện ra gan bàn chân mình là nơi nhạy cảm, hơn nữa hai chữ đó kích thích anh. Cứ làm cho người ta tưởng tượng tận đâu đâu!
Lăn lộn cả đêm gần sáng, Tô Nhất Minh lại một lần nữa bị Trình Vũ Phi phá bĩnh khi vừa thiu thiu được một lúc khiến anh như muốn nổ tung. Anh chợt vùng dậy, ôm lấy cô, nhắm thẳng môi cô, đặt một nụ hôn trên đó.
Lần này thì chính xác, anh hôn đôi môi mềm mại ấm áp của bác sĩ Trình, dùng lưỡi khiêu khích từ từ tách hai bờ môi của cô ra rồi chìm trong cảm giác sung sướng đến run rẩy đó. Nhưng Trình Vũ Phi được một phen hết hồn, cô nín thở, cố sức vùng vẫy, đẩy Tô Nhất Minh ra. Tô Nhất Minh trong phút chốc hồi tỉnh lại, không dám đối diện tội lỗi lớn tày đình mà mình vừa phạm phải, việc đó hầu như là bản năng, anh bèn lăn sang đầu bên kia, vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Trình Vũ Phi nhảy xuống giường, nhìn thấy Tô Nhất Minh đang chìm sâu vào giấc ngủ mà chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo gì cả, gọi thế nào anh cũng không tỉnh. Mãi đến khi giọng cô khàn đi, chuẩn bị gọi 120 thì Tô Nhất Minh mới giả vờ tỉnh lại, ra vẻ ngơ ngác, giọng còn ngái ngủ “Chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Anh...vừa rồi...mới làm gì thế?” Trình Vũ Phi thật sự cảm thấy không chắc chắn, chẳng lẽ mình hành nghề y chưa đủ lâu ư? Triệu chứng bênh vừa rồi của Tô Nhất Minh mình chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Vừa rồi ư? Tôi ngủ đấy thôi!” Tô Nhất Minh cố làm ra vẻ ngây thơ.
“...”
“Tôi đã làm gì ah? Ồ nhớ ra rồi, tôi có bệnh mộng du...khi mộng du thường có những hành động kỳ quái, làm những việc bình thượng không dám làm. Tôi vừa nãy, có phải đã làm việc gì rồi không?” Nhìn Trình Vũ Phi khốn khổ, Tô Nhất Minh cũng không nhẫn tâm giả vờ nữa. Nhưng người trong chốn giang hồ nhiều lúc cũng không theo ý mình được mà!
“...”
Tô Nhất Minh tiếp tục xảo biện một cách vô cùng thành khẩn “Nhưng những việc tôi làm trong lúc mộng du thường xuất phát từ những khát vọng sâu kín trong lòng, bác sĩ Trình, rốt cuộc tôi đã làm gì vậy? Tôi cũng muốn lắng nghe sự gào thét tận sâu trong đáy tâm hồn mình…”
“…”
Tô Nhất Minh nhìn Trình Vũ Phi sầm mặt đi ra khỏi nhà, lòng vui như mở hội, xem ra bác sĩ nhà ta đang rối tung lên, mà không rối tung sao được khi chuyên môn của cô đang bị chạm tự ái nặng nề.
Tiếc rằng Trình Vũ Phi lại là một bác sĩ rất siêng năng lại chịu học hỏi, khi gặp phải khúc mắc trong nghề nghiệp cô sẽ tự tìm hiểu đến cùng, lập tức cầu viện bác sĩ chuyên môn. Nhìn đồng hồ, cô vội gọi điện cho bác sĩ khoa ngoại não Mục Thuần. Khi chia tay với Mục Thuần, cô đã xoá số điện thoại của anh trong máy. Nhưng chuỗi những con số đó dường như đã ăn sâu vào trong não cô, chẳng cần nghĩ lâu cũng nhớ ra. Sau này cô không gọi cho Mục Thuần lần nào nữa, nhưng bác sĩ khoa ngoại cô quen lại không nhiều, sự việc hiện tại lại gấp gáp.
Điện thoại chỉ reng một tiếng là đã nghe thấy giọng nói ôn hoà ấm áp của Mục Thuần ở đầu dây bên kia, cứ như anh đang chờ cô gọi đến . “Phi Phi, có chuyện gì vậy?”

Trình Vũ Phi ấp a ấp úng thuật lại triệu chứng của Tô Nhất Minh “Chỉ là mộng du đơn thuần ư? Hay có liên quan đến việc người đó bị thương ở đầu?”
Mục Thuần ở đầu dây bên kia trầm ngâm “Là đàn ông hay phụ nữ?”
“Đàn ông!” Lẽ nào có liên quan đến giới tính?
“Bây giờ là sáu giờ sáng, Phi Phi, em đang ở cùng với một người đàn ông?”
“…”
“Hành động kỳ quặc? Phi Phi rốt cuộc là anh ta có hành động kỳ quặc gì?”
“…”
“Phi Phi, em cũng là bác sĩ, em đã gặp trường hợp bệnh nào như thế chưa? Có thể nào như thế không? Anh ta cơ bản là không có bệnh gì hết. Chỉ là giả vờ thôi. Anh ta cơ bản muốn làm một việc mà không cần phải chịu trách nhiệm”.
Trình Vũ Phi cảm thấy không chỉ nhân cách của Tô Nhất Minh mà kinh nghiệm chuyên môn của cô cũng bị sỉ nhục “Không thể nào, chắc chắn là có vấn đề. Tôi sẽ lập tức đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra, chắc chắn sẽ tìm ra nguyên nhân.”
Mục Thuần cũng chẳng buồn đôi co, thực ra anh cũng ít đôi co với ai “Em đưa anh ta đến đi, anh khám là biết ngay”
Trình Vũ Phi đang muốn nói gì đó nhưng bỗng nghe trong điện thoại có tiếng nói nũng nịu của phụ nữ “Mục Thuần...anh lại đây đi...mới sáng sớm anh đã nói chuyện với ai thế? Lại là cô bồ cũ của anh à?”
Là cô vợ bé bỏng của Mục Thuần. Máu nóng của Trình Vũ Phi dồn lên, tim thắt lại, cô lập tức tắt điện thoại, để tay lên ngực trái đập thình thịch trấn an, giống như ăn trộm vừa bị bắt quả tang. Cô bồ cũ…Trình Vũ Phi bị lời nói vô lễ ấy làm cho uất nghẹn, cô miễn cưỡng đè nén phẫn nộ trong lòng nhưng lại không dằn lòng xông thẳng vào nhà Tô Nhất Minh.
“Dậy đi, dậy sớm một chút tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra.” Trình Vũ Phi dằn lòng nhỏ nhẹ.
Tô Nhất Minh vừa chợp mắt được một chút đã bị gọi dậy, làu bàu một tiếng rồi lại chui vào trong chăn “Tôi không có bệnh”. Chưa chui hết vào trong chăn bản thân anh cảm thấy lành lạnh, nguyên tấm chăn đã bị vứt sang một bên. Anh kinh ngạc trợn mắt, trong đôi mắt tưởng chừng bình thản của Trình Vũ Phi ẩn chứa hai luồng điện màu đen, tựa như những cơn sóng ngầm tiềm ẩn trong mặt biển êm ả.
Bão tố kéo đến rồi! Tô Nhất Minh vội nhảy xuống giường, hấp tấp mặc quần áo, liếc nhìn Trình Vũ Phi đang kìm nén cơn giận dữ, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng anh là một người đàn ông biết thời thế, anh biết không thể cắt râu hùm lúc này, chỉ có thể thuận theo mà làm thôi. Anh ngoan ngoãn ăn bữa sáng mà bác Trình dọn sẵn, tìm cách câu giờ nhưng cuối cùng cũng không thể thi gan trước sự cố chấp của cô, đành đi theo cô xuống lầu.
Để bày tỏ sự kháng cự không lời và tâm trạng nặng nề của mình, anh cố tình mặc một chiếc áo đen rộng. Lúc lái xe anh lại tìm cách chạy lòng vòng, tìm đủ mọi cách để giải tỏa gương mặt biểu hiện vô cùng trầm trọng lạnh lùng của bác sĩ Trình nhưng đều vô ích. Cứ như thế, Tô Nhất Minh lái xe đưa bác sĩ Trình đến bệnh viện J, dừng ở cửa khoa cấp cứu.
Hai người xuống xe. Tháng Chạp rét buốt, bầu trời u ám, từng đợt gió lạnh thốc vào mặt. Nghĩ đến những chiếc máy xét nghiệm lành lạnh trong bệnh viện, toàn thân anh cứ run lẩy bẩy, chân cứng đờ. Suy nghĩ đắn đo rất lâu cuối cùng anh thẳng thắn nói với Trình Vũ Phi “Bác sĩ Trình, tôi không phải kiểm tra đâu, thật ra lúc sáng tôi không mộng du, tôi rất tỉnh táo. Chỉ là tôi nhất thời không kiềm chế được mình, đó là phản ứng hết sức bình thường của một người đàn ông trước sự khiêu khích của một người con gái mình thích.”
“Khiêu khích? Tôi khiêu khích anh?”
“Cô muốn lấp liếm sao? Cô vừa nãy nói âm…còn nói tính...”
“Là âm tính. Dấu Babinski âm tính, chứng tỏ não không có bất kỳ tổn thương nào.” Trình Vũ Phi không kìm được trợn mắt nhìn. Đúng là nhìn hoa bằng con mắt không không thì tứ đại giai không, nhìn hoa bằng con mắt sắc tục thì nhục dục trào dâng. Đủ thấy người này xấu xa đến mức độ nào!

“Nhưng…nhưng cô cứ giở trò lưu manh sờ soạng khắp người tôi. Cô là bác sĩ, đáng ra cô nên biết trên người đàn ông có những điểm không được phép sờ bậy bạ chứ.”
“Đó là tôi kiểm tra anh thôi. Sao lại là giở trò lưu manh?”
“Giở trò lưu manh là kiểm tra ư? Vậy …tôi cũng muốn kiểm tra cô đấy”
“Nhưng tôi dùng tay!”
“Ấy … tôi thì dùng miệng. Bác sĩ các người cũng dùng miệng đúng không?”
“Không hề có chuyện đó!”
“Có mà…Trong câu chuyện Việt Vương Câu Tiễn đó..”
“Nằm gai nếm mật?”
“Ấy .. không phải nếm mật. Phù Sai bị bệnh, Câu Tiễn đã nếm phân ông ta ...Đủ thấy bác sĩ nếm phân là cần thiết, đây cũng có thể tính là kiểm tra đúng không?”
“....Nói xằng! Ở đâu có bác sĩ nếm phân chứ?”
“Tôi…tôi không quan tâm. Tôi thích cô…” Tô Nhất Minh ra chiêu quyết định nở nụ cười cầu tài, không đợi Trình Vũ Phi kịp phản ứng đã cúi người xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cô. Vì là nơi công cộng nên nụ hôn chỉ phớt qua, nhưng vẫn khiến cho Trình Vũ Phi chấn động. Cô đứng ngây ra để cho Tô Nhất Minh giở trò lưu manh, không kịp có phản ứng nào.
Một chiếc Volkwagen Fox tiến gần đến chỗ hai người đang đứng, Tô Nhất Minh liếc cái rồi nở nụ cười rạng rỡ “Thật đấy...anh không ngại nếm phân đâu. Ừm…xe anh chắn lối đi rồi, làm người ta không có đường chạy kìa. Để anh dịch xe sang một bên. Tối nay em muốn ăn gì, anh mua, đợi em về nhà nấu....”
Mãi cho đến khi xe của Tô Nhất Minh mất hút khỏi tầm mắt, Trình Vũ Phi mới hoàn hồn trở lại, cái tên lưu manh ấy dám gọi mình là phân, cuối cùng cô cũng rũ bỏ hình tượng nghiêm túc của mình, ngoác miệng mắng “Anh mới là một đống phân to!Đúng là đồ phân chó!”
Không khí chung quanh có chút kỳ lạ. Trình Vũ Phi quay đầu lại thấy y tá Giang Tiểu Tây, một người đồng nghiệp tốt của cô đang nhìn cô tươi cười “Bác sĩ Trình, đống phân chó đó là ai thế? Điển trai quá đi thôi!”
Trình Vũ Phi hít một hơi thật sâu “Tiểu Tây, cô trực ca nào vậy?”
“Trực đêm, thưa bác sĩ Trình!”
“Vậy sao cô lại tự tiện trốn việc thế? Được rồi, việc này tôi sẽ không mách với y tá trưởng, cô cũng đừng nói ra những gì đã nhìn thấy.”
“Em không trốn việc. Hơn 8 giờ rồi, em hết giờ làm rồi. Bác sĩ Trình…chị đến trễ đó, vì đống phân chó đó ư?”
Chết rôi! Trễ rồi! Trình Vũ Phi than thầm bước đến phòng cấp cứu. Vừa mới bước vào phòng khám nhỏ hẹp của khoa cấp cứu đã thấy nhiều người đứng lố nhố ở đó đều là những đồng nghiệp cùng cô phấn đấu, ai cũng cười đầy ngụ ý. Giấy không gói được lửa, xem ra cảnh tượng sáng nay sẽ lan truyền trong bệnh viện vơi tốc độ chóng mặt đây...
Chương 18: Cuộc sống như trong tiểu thuyết của Mục Thuần
Cả buổi sáng, Trình Vũ Phi vừa bận rộn lại phải vừa cẩn thận. Nghề bác sĩ thường phải làm thêm giờ, không được nghỉ bù, cũng không được trả thêm tiền, cho nên nếu không phải đi khám bệnh thì đi trễ một chút cũng được không sao. Cô đến trễ, chủ nhiệm khoa chỉ đùa một câu “trừ tiền mời đi ăn” rồi thôi. Nhưng điều làm cho cô không yên tâm chính là những người đồng nghiệp đang nhìn cô, ai cũng nở những nụ cười đầy ngụ ý, cô hiểu rằng mọi người hứng thú với cảnh tượng buổi sáng hơn.
Mấy ngày thời tiết âm u, nhiệt độ thấp, bệnh nhân ra vào như mắc cửi, nằm chen chức trong sảnh của khoa cấp cứu, sư huynh bận đến nỗi chân không chạm đất, nước không kịp uống, đến đi vệ sinh cũng phải nhịn, đành cầu cứu Trình Vũ Phi thay anh dạy bác sĩ Tiểu Hà cách lấy sinh thiết tĩnh mạch sâu. Cô bước vào kho của khoa chuẩn bị những dụng cụ phẫu thuật cần thiết. Mỗi khu bệnh đều có một nhà kho nhỏ, ở đó chất đầy dụng cụ, đồ dùng mà bác sĩ y tá cần. Cô trèo lên đống thùng giấy, với lấy bao ống tiêm tĩnh mạch sâu trên đầu tủ, cánh cửa phía sau lưng từ từ mở ra, có người bước đến phía sau lưng cô, một cánh tay vòng qua vai cô với đến đầu tủ, giọng nói thoảng bên tai “Phi Phi, em cần thứ gì? Anh lấy giúp em, mấy thùng giấy này không chắc chắn đâu, nguy hiểm lắm”
Giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, bờ môi quen thuộc, Trình Vũ Phi suýt chút nữa là rơi xuống đất, cô trấn tình lại, vội vàng lấy thứ mình cần rồi nhảy xuống đất, chẳng hiểu sao lại rơi vào ngay vòng tay của người đó, cô lùi mấy bước, điềm nhiên lên tiếng “Phó chủ nhiệm Mục, hôm nay rảnh rỗi có việc gì vây?”
Mục Thuần nhìn cô, cân nhắc từng câu chữ: “Buổi sáng...em nói đưa bệnh nhân đến chỗ anh khám mà!”

Tô Nhất Minh…cảnh tượng buổi sáng lập tức hiện lên trong đầu Trình Vũ Phi khiến cô bất giác đỏ mặt, “Anh ta…hệ thống thần kinh không có vấn đề. Không cần phải kiểm tra nữa đâu”
“Thần kinh không sao vậy tinh thần có vấn đề. Hay anh giới thiệu bác sĩ tâm lý cho em nhé.” Giọng Mục Thuần có chút tâm trạng hiếm thấy, cứng cỏi lạ lùng.
Trình Vũ Phi chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, giọng nói không hiểu vì sao cũng đanh lại “Phó chủ nhiệm Mục, động đến dao kéo thì anh giỏi, nhưng động não thì tôi giỏi hơn anh. Bệnh thần kinh hay bệnh tâm lý tôi có thể phân biệt được, không cần anh lo đâu”
“Em thật sự động não giỏi ư? Vậy sao buổi sáng em lại phán đoán sai?’
Mục Thuần rất ít khi gàn bướng như thế, nhất là gàn bướng tranh cãi với ai. Trình Vũ Phi bỗng thấy rất tức giận.
Bác sĩ khoa ngoại và khoa nội có mối liên hệ rất đặc biệt, vừa xem thường nhau lại vừa không thể thiếu nhau. Bác sĩ khoa ngoại xem thường bác sĩ khoa nội có chút bệnh nhẹ mà phải suy nghĩ đắn đo. Bọn họ thường thấy bác sĩ khoa nội tụm năm tụm ba thảo luận bệnh trạng, ai cũng hùng hùng hổ hổ trình bày ý kiến của mình nhưng chẳng ai phục ai. Bác sĩ khoa ngoại nghĩ, xì, là ngựa hay là lừa thì cứ dắt ra là biết. Nghĩ rộng chút đi, cứ mổ bụng ra xem thì bệnh gì không rõ chứ?
Bác sĩ khoa nội cũng bĩu môi gọi bác sĩ khoa ngoại là bọn đồ tể đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Bọn họ thường thấy bác sĩ khoa ngoại cầm dao mổ, khâu nhanh thoăn thoắt, hai tay đưa qua đưa lại như cánh bướm rập rờn bay quanh những cánh hoa, bận rộn cả ngày nhưng cuối cùng nói với người nhà bệnh nhân “Ca phẫu thuật thành công, nhưng...bệnh nhân không may đã tử vong, mong gia đình nén đau thương...” Bác sĩ khoa nội liền nghĩ, xì, cầm dao giết người ai mà không biết chứ? Nhắm chuẩn rồi đâm phụt một nhát là xong, cần gì phải tốn công sức múa may như vậy!
Tất nhiên nhiều khi bọn họ phải dựa vào nhau, có chút việc nhỏ xíu mà hai bên cũng ra sức mời nhau vào hội chẩn đó đơn giản chỉ vì y học hiện nay không được tốt cho lắm nên phải tự bảo vệ mình, chia trách nhiệm ra nên mới giở cái trò hạ sách này. Nhưng trong cốt tủy của họ, chiêu này đối với nghề nghiệp của mình vẫn là vô cùng đắc ý tự mãn.
Trình Vũ Phi là một bác sĩ rất tự phụ, thật ra hầu hết các bác sĩ đều tự phụ. Nhưng gần đây, cô liên tục phán đoán nhầm về bệnh của Tô Nhất Minh, khiến lòng tự ái của cô bị tổn thương. Việc xảy ra rồi thì thôi, chẳng ngờ lại bị Mục Thuần biết được. Biết thì thôi, nhưng anh ta lại nói ra điều không nên nói như thế, khiến cô cảm thấy mất mặt vô cùng.
Cô không nói gì, ôm bao đựng ống tiêm bước nhanh về phía cửa, ai ngờ vừa đi được vài bước, loạng choạng thế nào mà suýt chút nữa ngã vào vòng tay của Mục Thuần.
“Ồ, Phó chủ nhiệm Mục, …bác sĩ Trình, ồ, …anh chị tiếp tục đi…” Có người bỗng đẩy cửa ra, y tá trưởng thò đầu vào, nở một nụ cười ý vị rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Chết rồi! Trình Vũ Phi nhanh chóng hất tay Mục Thuần ra, tức xì khói. Nhà kho của bệnh viện rất ít người vãng lai, có lúc cả ngày chẳng có ai đến, nghe nói trong lịch sử của bệnh viện có người tằng tịu ở đây bị mọi người bắt gặp. Bởi thế đây chính là địa điểm lý tưởng để nam nữ hẹn hò trong con mắt của mọi người, bây giờ cô và người tình cũ ở đây thì thầm riêng tư, tuy là không có gì quá giới hạn, nhưng nếu truyền ra ngoài tránh sao khỏi lời ong tiếng ve. Mình vốn dĩ là kẻ thứ hai, bị người ta bỏ ai cũng biết, bây giờ nếu bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ là kẻ thứ ba, đúng là tình ngay lý gian! Chắc chắn giành được quán quân trong bảng top ten tin lá cải của bệnh viện năm nay.
“Phó chủ nhiệm Mục! Mong anh tự trọng.” Trình Vũ Phi nghiến răng dằn từng tiếng một, bước nhanh ra ngoài.
Mục Thuần không thấy sự tức giận của cô, đuổi theo ra ngoài, vượt lên phía trước cản đường cô “Bệnh nhân đó…là người đàn ông mà em ở cạnh lúc sáng? Sao em lại ở cùng với hắc đạo chứ?”
“Sao anh phân biệt được hắc đạo với bạch đạo? Đeo kính đen mặc quần áo đen là hắc đạo sao? Tiến sĩ Mục, sao anh lại trẻ con đến thế?”
“Cách ăn mặc, lời nói, cử chỉ nói lên con người mà. Anh ta…trước mặt mọi người giở trò lưu manh với em”.
“…” Đầu Trình Vũ Phi như muốn nổ tung, quả nhiên việc tốt chẳng ra khỏi cửa, việc xấu đã truyền đi ngàn dặm, tin tức lan truyền nhanh thế ư? Đã lan truyền đến khoa ngoại rồi sao?
Nhìn ánh mắt bỗng nhiên tuyệt vọng, thất thần của Trình Vũ Phi, tim Mục Thuần mềm ra, khẩu khí lập tức trở nên dịu dàng “Xin lỗi, thật ra anh chỉ lo lắng. Anh lo em bị người ta lừa gạt”.
Trình Vũ Phi cảm thấy người đàn ông này thật là quá đa tình, thế là cô lấy hết sức đẩy anh ta sang một bên rồi bỏ đi.
Mục Thuần thở dài, xem ra cô đã có thành kiến với mình, nói gì cũng chẳng ăn thua.
Mục Thuần cảm thấy cuộc sống của mình giống như một bộ tiểu thuyết tình cảm vụng về. Anh và Trình Vũ Phi yêu nhau ba năm, tâm đầu ý hợp, anh thích nghe cô nói, có lúc thấy cuốn hút, có lúc lại thấy cứng cỏi. Nhưng lâu dần, anh lại cảm thấy thiếu cái gì đó. Tính cách của anh quá dịu dàng, cô lại quá lí trí. Anh biết cô rất yêu anh, anh cũng thích cô nhưng lại không có thứ tình cảm nồng nàn, mãnh liệt.
Sau đó anh gặp người bây giờ là vợ anh, lúc thì dịu dàng, lúc thì nũng nịu, lúc thì lại mãnh liệt như ngọn lửa thiêu đốt tâm trí anh. Cô ấy rất biết chọn thời điểm cho những tâm trạng thích hợp của mình, tức giận, mững rỡ, cuồng nhiệt, …giống như nhân vật nữ chính trong các bộ phim truyền hình tình cảm lâm ly bi đát. Anh cảm thấy đó mới chính là tình yêu đích thực của đời mình. Thế là anh quất ngựa truy phong.
Mãi cho đến sau khi kết hôn, anh mới hiểu, có tình yêu giống như một đám cháy rừng, càng mãnh liệt càng cuồng nhiệt thì sức phá hoại càng lớn, chưa kịp thoát ra thì sinh mệnh đã bị thiêu rụi trong đám lửa ấy. Cô ấy đúng là nhân vật nữ chính dễ thương trong các bộ phim truyền hình sướt mướt nhưng đáng tiếc anh chỉ là một người đàn ông bình thường, không có nhiều thời gian cũng không có nhiều sức lực để nuông chiều tình yêu cuồng nhiệt đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui