Vị bác sĩ nọ thờ ơ liếc nhìn anh một cái, “Tác dụng? Tất nhiên là có tác dụng, nhưng không thể nói rõ cho anh được! Đem truyền cho bệnh nhân là được rồi!”
Tô Nhất Minh cố kiềm chế, nở nụ cười lấy lòng, “Vậy… có tác dụng phụ không ạ?”
“Tác dụng phụ? Có chứ! Đã là thuốc thì có ba phần độc, thuốc nào cũng có tác dụng phụ hết. Uống nước nhiều quá còn bị chướng bụng mà chết cơ mà!”
“Thế… có thể không dùng được không?” Tô Nhất Minh trong lòng rủa thầm tay bác sĩ này trăm lần.
“Được, tất nhiên là được. Anh qua đây kí tên vào, nhỡ có người kiện anh rắp tâm mưu sát thì có bằng chứng rõ ràng đây.”
“…” Tô Nhất Minh thất thểu đi ra ngoài, trong lòng nghĩ, bác sĩ đáng ghét! Nói toẹt ra là thuốc này không uống không được sao?
Vừa bước ra khỏi cửa thì anh thấy Trình Vũ Phi đang đứng ngoài hành lang. Cô cười mà như không cười, nhìn thấy anh bèn giơ tay ra dí dí vào mũi anh.
“Em làm gì vậy? Thoắt ẩn thoắt hiện.” Tô Nhất Minh có tật giật mình nên, công kích trước.
“Chậc chậc… trên mũi có gì thế? Toàn là bụi.” Trình Vũ Phi ra vẻ quan chăm chú quan sát ngón tay mình, nở nụ cười vui mừng trên nỗi đau của người khác.
Tô Nhất Minh hiểu cô đang chế diễu mình vừa bị người khác làm cho mất mặt, nên chỉ ậm ừ, tỏ ra vô cũng tức tối.
Nhưng Trình Vũ Phi vẫn tiếp tục giọng điệu cợt nhả, “Thật ra mấy thứ thuốc mà bác sĩ kê thêm chẳng có tác dụng gì lớn, chỉ là thêm nước để chất độc nhanh chóng thải ra qua đường tiểu. So với uống nước thì chẳng khác biệt là bao.”
“Thế… anh có thể trực tiếp cho cô ấy uống được không? Như vậy an toàn hơn.” Tô Nhất Minh mắt sáng rỡ.
“Được chứ! Có điều em lo là sẽ có người kiện anh rắp tâm mưu sát! Tiểu Mục bây giờ đầu óc lơ mơ, cho cô ấy uống có thể sẽ bị sặc, dẫn đến viêm phổi, thậm chí tắt thở mà chết… “
“…” Tô Nhất Minh tức nghẹn họng, hồi lâu mới rít qua kẽ răng, “Bác sĩ các người thật đáng ghét! Sao không nói thẳng ngay từ đầu!”
Trình Vũ Phi nhấn nhá, “Ừm. Tâm trạng của người nhà em có thể hiểu được. Vì sốt ruột lo lắng lại không thể làm được gì nên thường vô duyên vô cớ nổi nóng với bác sĩ.”
“…” Người nhà? Chết rồi, những lời vừa nãy mình nói với vị bác sĩ nọ đã bị nghe thấy hết? Tô Nhất Minh thông minh im bặt, ngoan ngoãn chạy đi lấy thuốc.
Trời dần dần sáng hẳn. Trình Vũ Phi nhìn đồng hồ rồi nhìn hai người đàn ông cáo từ, “Em phải đi làm rồi. Tiểu Mục sẽ chóng tỉnh lại thôi, vậy là không sao rồi. Nếu như không tỉnh, hai anh phải báo cho em biết đấy, em sẽ sắp xếp để cô ấy chuyển viện làm xét nghiệm máu.”
Tô Nhất Minh tần ngẩn, “Để anh đưa em về.”
Trình Vũ Phi cười nhạt, “Anh cứ ở lại chăm sóc cô ấy đi. Đợi cô ấy khỏe thì nên đưa đến bác sĩ tâm lý, có lẽ là bị trầm cảm. Mùa xuân bệnh thần kinh rất hay phát tác, rất nhiều người tự tử. Còn bị lên cơn điên nữa…”
Tô Nhất Minh cảm thấy trong lời của vị bác sĩ nhân dân này luôn có gai nhọn, những lời nói đầy thuật ngữ chuyên môn của cô nghe rất kín kẽ, nhưng không hiểu sao sự khó chịu cứ trào lên, ứ nghẹn nơi lồng ngực, “Tiểu Mục không bị thần kinh, chỉ là nhất thời cảm thấy bế tắc. Chồng cô ấy là đàn ông mà sao lại đối xử với người phụ nữ của mình như vậy chứ.”
“Tinh thần nhất thời mất cân bằng, đó cũng là một phạm trù của bệnh thần kinh. Không cãi vã nhau thì không phải vợ chồng, con đã có thể đi mua xì dầu rồi mà còn cảm tính như vậy. Nhất Minh, mấy tuổi anh biết mua xì dầu? Em còn nhớ lúc nhỏ lần đầu tiên đi mua xì dầu, về nhà phát hiện một lớp dòi trăng trắng lúc nhúc phía trên… bị mẹ mắng cho một trận.”
Mua xì dầu? Chết rồi những lời ba hoa của Lục Dã Bình khi ấy cũng bị cô ấy nghe thấy rồi. Tô Nhất Minh đằng hắng mấy tiếng, rồi mở cửa xe, “Vũ Phi… thực ra anh cùng Tiểu Mục đã không còn quan hệ gì nữa. Dù gì đi nữa, bọn anh cũng từng ở bên nhau, lần này cô ấy gặp khó khăn, anh…”
Trình Vũ Phi thờ ơ gật đầu, “Em hiểu mà. Tình cũ khó quên, nếu là em… cũng sẽ không bỏ mặc được.”
Tô Nhất Minh lập tức nhớ đến bác sĩ khoa ngoại trong câu chuyện lần trước, một nỗi chua xót dâng trào trong lòng, nghẹn ứ nơi lồng ngực cơ hồ không thể thốt lên lời. Hồi lâu mới hậm hực bước lên xe, “Vũ Phi, anh phát hiện em có lúc thật đáng ghét!”
Trình Vũ Phi chầm chậm quay người đi về phía cổng bệnh viện, “Đúng vậy. Em cũng có lúc thấy mình thật đáng ghét. Em hy vọng mình cũng có thể giống những người phụ nữ khác, có thể bù lu bù loa ghen tuông. Hoặc là, giống như một số phụ nữ tỉnh bơ như không, thoải mái với người đàn ông của mình, đồng thời cũng thoải mái với chính mình. Nhưng em lại không làm được, em luôn khó coi như vậy đấy! Đây thực sự là nỗi đau khổ lớn nhất trên đời.”
Tô Nhất Minh thần người ra, lúc sực tỉnh đuổi theo cô thì chỉ còn nhìn thấy bóng của cô đã bước lên một chiếc taxi. Anh quay về phòng cấp cứu, ngồi trước cửa châm một điếu thuốc. Chuyện đã qua như sương khói, lờn vờn bay về rồi lại nhanh chóng bị gió thổi đi.
Lục Dã Bình chạy như bay đến tìm anh, “Nhất Minh! Tiểu Mục tỉnh rồi, tôi gọi bác sĩ đến khám rồi, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch rồi! Cô ấy muốn gặp cậu…”
Tô Nhất Minh dập tắt điếu thuốc, dụi dụi đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi, “Tôi vừa nhớ lại chuyện trước đây giữa tôi và Tiểu Mục. Hơn một năm sướng khổ có nhau, tưởng là khắc cốt ghi tâm, vậy mà có nhiều chi tiết tôi đã không còn nhớ rõ nữa. Nhiều năm rồi không gặp cô ấy, bây giờ… chi bằng thôi vậy. Cậu nói với cô ấy một tiếng, chuyện đã qua rồi, hãy sống tốt với thực tại. Cậu cũng liên hệ với người nhà cô ấy đi, cô ấy khỏe lại có lẽ phải đi khám bác sĩ tâm lý. Bây giờ xã hội cạnh tranh khốc liệt, con người đều rất yếu đuối, đừng để mắc bệnh trầm cảm, giống như Trương Quốc Vinh thì khổ…”
Ch ương 37: Cuộc sống hạnh phúc của Tô Nhất Minh (3)
Rời khỏi bệnh viện, Tô Nhất Minh đi thẳng đến công ty. Vẫn còn sớm, tòa nhà vắng vẻ, lác đác chỉ có vài người, Tô Nhất Minh vào ăn sáng ở quán cà phê tầng dưới. Anh là người tôn sùng chủ nghĩa đơn giản, lại vô cũng bận rộn nên ăn uống rất xuề xòa. Trước đây hầu như sáng nào anh cũng ghé quán này ăn bữa sáng đạm bạc, nếu anh dậy đủ sớm và cần ăn sáng. Nhưng từ khi Trình Vũ Phi đến ở cùng, rất lâu rồi anh không ghé quán. Bác sĩ rất coi trọng bữa sáng, cũng rất dụng công, nên sáng nào anh cũng được ăn rất thịnh soạn.
Trong quán đang xay cà phê, mùi thơm tỏa ra khắp quán, còn thơm hơn cả cà phê trong tách của mình. Tô Nhất Minh nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, những lấn cấn trong lòng cũng được hóa giải, Trình Vũ Phi đang ghen, đến tên ngốc cũng nhận ra. Anh cảm thấy cô đang chuyện bé xé ra to, nhưng dù gì mình cũng là đàn ông, không giống chồng của Tiểu Mục, có bực tức thế nào cũng không thể đối xử tệ bạc với người phụ nữ của mình. Hơn nữa… sống với nhau thời gian dài, anh đã quen với sự có mặt của cô, không thể vì sự hiểu lầm bé xíu này mà đánh mất cô.
Tô Nhất Minh cầm điện thoại lên gọi cho Trình Vũ Phi. Nhưng cô không nghe máy. Bận rộn suốt cả ngày, anh vừa ngơi tay là lại gọi cho Trình Vũ Phi, lúc đầu cô không nghe máy, sau đó thì dứt khoát tắt máy. Tô Nhất Minh rối bời, anh biết Trình Vũ Phi đang tức giận, nhưng anh không hiểu nổi sao cô lại giận như vậy.
Thở một hơi dài thượt, anh bảo thư ký đi mua quà, rồi về nhà.
Trình Vũ Phi không về, chị giúp việc đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Tô Nhất Minh đặt gói quà xuống, đó là hai mươi chú gấu con vô cùng đáng yêu cột lại như một bó hoa, trên tay mỗi chú cầm một viên sôcôla Ferrero, loại sôcôla mà Trình Vũ Phi thích ăn nhất. Những chú gấu con hiếu kỳ ngẩng đầu lên, mở to cặp mắt tròn xoe nhìn căn nhà trống không, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ với những ánh đèn nhấp nháy đủ màu sắc.
Tô Nhất Minh lại gọi điện thoại, vẫn khóa máy, anh lại nhắn một tin ướt át, nhưng chẳng nhận được bất kì hồi âm nào. Đêm đó Trình Vũ Phi không về nhà, Tô Nhất Minh trằn trọc cả đêm không ngủ được, buổi sáng khi thức dậy anh thấy mình như chẳng còn chút sức lực nào.
Lúc đi làm anh mới nhìn thấy điện thoại của cô để trên kệ, đã hết pin rồi. Chiếc điện thoại nằm im lìm một chỗ khiến anh thấy xót xa. Tô Nhất Minh cảm thấy mình thật đàn bà, chỉ là một chiếc điện thoại thôi sao anh lại đau lòng đến vậy? Anh nghĩ đêm hôm qua Trình Vũ Phi vội vàng đi theo anh, không mang theo điện thoại, sau đó lại đi thẳng đến bệnh viện, chẳng trách lúc đầu, mình gọi thì không ai nghe máy sau lại khóa máy luôn.
Anh bất giác vui mừng, vậy là có lí do đi tìm cô rồi. Anh giúp cô sạc pin điện thoại, phát hiện có mấy chục cuộc gọi nhỡ, trong đó một nửa là của mình, còn một nửa… Anh quyết định lát nữa gặp cô sẽ chất vấn, ai mà nửa đêm nửa hôm lại gọi cho cô nhiều như thế.
Tô Nhất Minh vui vẻ ôm bó gấu bông xuất hiện tại khoa cấp cứu, Trình Vũ Phi không có ở văn phòng, không khí trong khoa có gì đó nặng nề.
Một người giúp anh đi gọi Trình Vũ Phi, trông cô có vẻ rất mệt mỏi, tiều tụy, người đờ đẫn như khúc gỗ, hai mắt sưng đỏ, chứng tỏ cô đã khóc nhiều. Trong khoảnh khắc đó, Tô Nhất Minh cảm thấy như có ai quất roi vào người mình, đau xót đến co rúm người lại. Anh vứt bỏ gấu bông sang một bên, ôm ghì lấy cô.
“Sao vậy cưng? Anh sai rồi, anh không tốt. Lẽ ra hôm qua anh nên ngăn em đến gặp cô ấy, rõ ràng biết em chắc chắn sẽ không vui… Cưng à, cô ấy chỉ là người phụ nữ trước đây của anh, anh xin thề Tiểu Mục đã là quá khứ. Nhiều năm rồi anh không hề gặp cô ấy, sau này cũng sẽ không gặp. Đừng đau lòng, đừng tức giận nữa nhé, không đáng mà. Anh xót xa lắm…”
Trình Vũ Phi từ từ đấy anh ra, giọng nhẹ như gió thoáng, “Sao anh không đi làm? Có chuyện à? Tiểu Mục đã không còn nguy hiểm nữa đúng không?”
Tô Nhất Minh lại ôm cô vào lòng, “Tất nhiên có chuyên rồi, chuyện lớn. Bảo bối của anh không về nhà, cô ấy giận anh… Đó không phải là chuyện lớn sao? Cưng ơi… hôm qua em ở đâu? Anh lo chết đi được.”
Trình Vũ Phi lại đẩy anh ra, “Nơi công cộng anh phải chú ý chứ. Bệnh suyễn của Giang Tiểu Tây phát tác, phải nằm phòng theo dõi đặc biệt, tình hình không ổn định nên em ở lại chăm cô ấy một đêm.”
Giang Tiểu Tây? Tô Nhất Minh cảnh giác tai dựng đứng lên, cái tên này nghe quen quen, nhưng lại không nhớ ra là ai. Là đàn ông? Theo lý mà nói bác sĩ khoa ngoại trong câu chuyện kia không thể nào có cái tên ảo lả như thế được.
“Là bệnh nhân của em à? Bệnh viện này thật chẳng có tình người, bắt em thức trắng mấy đêm liền làm việc không về nhà ư? Vi phạm luật lao động, công ty tư nhân của anh mà còn không dám đối xử với nhân viên như vậy. Phải kiện thôi!”
Trình Vũ Phi nhìn anh như người ngoài hành tinh hồi lâu rồi mới nói, “Em tình nguyện mà. Anh còn việc gì không? Không còn thì em vào phòng chăm sóc đặc biết đây.”
Tô Nhất Minh lấy chiếc điện thoại của cô ra, “Cưng à, điện thoại của em để quên ở nhà, hết pin rồi. Đúng là đểnh đoảng. Anh đã sạc pin giúp em rồi. Ấy… Giang Tiểu Tây có phải anh ta lái … BMW?” Chẳng lẽ Giang Tiểu Tây lại là anh chàng bệnh nhân đẹp trai đi chiếc BMW đó sao?
“Tiểu Tây không có xe… Ấy? Cô ấy [1] gọi cho em này! Cô ấy lại gọi điện thoại cho em đấy… đều do em không tốt…” Trình Vũ Phi lầm bầm một mình, nước mắt rơi lã chã.
[1] Trong tiếng Trung ngôi thứ ba phát âm giống nhau cho nên Tô Nhất Minh thì nghĩ là “anh ta”, còn Trình Vũ Phi lại gọi là “cô ấy”.
“…” Tô Nhất Minh cảm thấy sự tình có vẻ nghiêm trọng không dám nói gì nữa, tay chân lóng ngóng nhặt bó gấu bông đáng yêu lên, đưa cho Trình Vũ Phi.
Trình Vũ Phi đưa tay đón lấy những chú gấu bông đáng yêu, nước mắt càng tuôn nhiều hơn, Tô Nhất Minh rối như tơ vò, không hiểu sao một người lúc nào cũng mạnh mẽ kiên cường như cô lúc này lại yếu đuối đến vậy, mà hình như lại không phải là vì mình.
Trình Vũ Phi đón taxi đến thẳng bệnh viện, vô cùng đau khổ. Tô Nhất Minh trong mơ đã mấy lần gọi tên Tiêu Mục, trước đây cô không hiểu hai chữ đó có nghĩa gì, nhưng giờ cô đã biết Tiểu Mục là một người phụ nữ đã kết hôn nhưng vẫn còn vương vấn tình cũ với Tô Nhất Minh. Điều này làm cô tức giận, và nghi ngờ luôn cả Tô Nhất Minh. Nhưng rốt cuộc cô vẫn là người lí trí, không muốn mình biến thành nhân vật nữ chính yếu đuối trong các bộ Phim tình cảm sướt mướt, chỉ vì một chút hiểu lầm mà đòi sống đòi chết. Cô muốn bình tĩnh lại trước đã, buổi tổi nghe Tô Nhất Minh giải thích sau.
Nhưng tin dữ hơn đang chờ đợi cô. Lúc cô đi ngang qua phòng chăm sóc đặc biệt thì phát hiện ra tất cả cốt cán của khoa mình đều ở đó. Có bệnh nhân đặc biệt ư? Cô cảm thấy kỳ lạ, cô thấy sư huynh Ngô Chấn Phong cũng ở trong đó bèn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.
Sư huynh rõ ràng do dự một lát rồi mới nói với giọng trĩu nặng, “Sư muội, bệnh suyễn của Tiểu Tây phát tác, nặng lắm, đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi. Hôm qua bọn anh gọi cho em nhiều lắm nhưng em không nghe máy.”
Trình Vũ Phi lục tung túi xách, không tìm thấy điện thoại, cõ lẽ đã để ở nhà Tô Nhất Minh rồi. Giang Tiểu Tây bị suyễn, hơn nữa đã bắt đầu trở nặng, điều này cô biết. “Điện thoại bỏ quên ở nhà rồi… em vào xem sao.” Cô vừa nói vừa bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng bị Ngô Chấn Phong giữ lại.
“Sư muội, bệnh của Tiểu Tây, lần này rất nặng, lại đưa vào hơi trễ, có lúc tim ngưng đập, đã thông ống thở cho cô ấy. Em… phải chuẩn bị trước tâm lý đó.”
“…” Trình Vũ Phi bàng hoàng xông vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn thấy bệnh nhân nữ đang phải thở bằng máy. Là Tiểu Tây ư? Cô nhìn bảng tên treo ở đầu giường mà không tin nổi vào mắt mình, chính là cô ấy! Hoàn toàn không nhận ra hình dáng thường ngày của cô ấy nữa. Cô ấy đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, mắt nhắm nghiền, mặt phù lên như quả bóng.
Trình Vũ Phi đưa tay nhè nhẹ bẹo má Tiểu Tây, chẳng khác gì vo một cục tuyết, một tiếng nói văng vẳng từ xa vọng đến, “Sao lại ra nông nỗi nây? Tại sao da lại phù hết lên thế này?” Tiểu Tây sẽ chết ư? Nỗi hoảng loạn và sợ hãi trào dâng, có cái gì đó mằn mặn ươn ướt đang lăn dài trên má.
“Vũ Phi, bình tĩnh lại đi. Tiểu Tây lần này bệnh phát tác vô cũng nghiêm trọng, khí tràn lồng ngực, đã cho đặt nội khí quản, những vấn đề khác đều đã xử lý xong, cũng đã thông khí quản, sau khi tiêm một liều thuốc an thần đã ngủ được một chút. Vấn đề trước mắt là cơn co thắt đường thở vẫn chưa được loại trừ, áp suất đường thở quả cao.”
Với nỗ lực của tất cả các đồng nghiệp, bệnh tình của Tiểu Tây đã chuyển biến tốt. Trình Vũ Phi đã chăm sóc cô một ngày một đêm, không biết bao lần rơi nước mắt cùng với các đồng nghiệp nữ, bây giờ đang cẩn thận giúp Tiểu Tây bài trừ bóng khí dưới da. Trên thân thể trẻ trung mơn mởn của Tiểu Tây hằn lên vô số vết dao rạch, đó là những vết mổ nhỏ mà các bác sĩ ngoại khoa lồng ngực đã làm để giúp bài trừ những bóng khí dưới da. Những bóng khí dưới da quá nhiều sẽ chèn tĩnh mạch cổ hoặc động mạch chính dẫn đến tử vong.
Ngô Chấn Phong bước đến, “Vũ Phi, em về nhà nghỉ ngơi đi. Tình hình của Tiểu Tây nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi cơn nguy kịch thì phải đợi vài ngày nữa mới biết. Em không phải mình đồng da sắt, đến lúc đó ngã quỵ thì biết làm sao. Lúc đó mọi người lại phải cấp cứu cho em, chắc mệt lả. Nhưng, nếu sư muội ngất đi chắc chắn sẽ có rất nhiều bác sĩ nam giành làm hô hấp nhân tạo cho em lắm đây.”
“…” Trình Vũ Phi cuối cùng cũng phì cười, nhưng lại không muốn rời khỏi, “Em ở đây với cô ấy thêm chút nữa. Hôm nay Nhất Minh đã đến đưa điện thoại, em lại để quên điện thoại ở nhà… Nếu em sớm nghe điện thoại có lẽ Tiểu Tây đã không đến nông nỗi này. Sư huynh … em thấy rất hổ thẹn.”
Ngô Chấn Phong lắc đầu, “Vũ Phi, người có bệnh đều là bệnh nhân. Là bác sĩ thì lúc nào cũng phải giữ bình tĩnh. Em đừng để tình cảm lấn át, không có lợi cho việc xử lý những phát sinh đột xuất của bệnh. Tiểu Tây vừa phát bệnh đã ra ngoài gọi taxi đến bệnh viện rồi, nếu em nghe điện thoại đến đón cô ấy thì có khi còn trễ hơn, không chừng người cũng đã chẳng còn. Chúng ta đều biết, bệnh suyễn của Tiểu Tây rất dễ dẫn đến tử vong, trước đây cũng đã từng phát. Bệnh của Tiểu Tây không liên quan gì đến em. Nếu em vì tình cảm sâu nặng với cô ấy mà ở lại đây anh có thể hiểu được, nhưng nếu để trừng phạt mình thì… anh cảm thấy thật ngu ngốc. Sư muội của anh trước nay không phải là người ngu ngốc mà, đúng không?”
Trình Vụ Phi thay đổi suy nghĩ nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên đối diện với Tô Nhất Minh thế nào, nên đành sang phòng trực ngủ một giấc.
Ngày thứ bảy … Tô Nhất Minh đếm thời gian cảm thấy mình giống như một oán phụ bị nhốt trong cung cấm. Trình Vũ Phi đã mấy ngày không về nhà. Anh đã dò hỏi rõ ràng Giang Tiểu Tây không phải là đàn ông, mà là một y tá rất thân với Trình Vũ Phi, hình như cô ấy đã đến nhà anh một lần. Nhưng anh chắc rằng nguyên do không phải chỉ vì cô bé ấy bị bệnh. Cẩn thận kiểm điểm biểu hiện của mình, anh đoán có lẽ anh đã có hành vi có lỗi với Trình Vũ Phi, nên quyết định giải quyết chiến tranh lạnh giữa hai người sớm nhất có thể.
Hít một hơi dài, anh mệt mỏi ra khỏi nhà. Nói thật anh có chút xót xa bác sĩ Trình nhỏ bé của mình. Mấy ngày liền túc trực ở bệnh viện, không biết người có khô héo đi không? Bởi thế mấy ngày nay anh giống như một người vợ hiền ngày nào cũng mang thức ăn khuya đến cho người mình yêu. Mấy ngày trước anh thật sự không có thời gian đành nhờ chị giúp việc mang hộ đến. Nhưng hôm nay anh rảnh rỗi, muốn đánh nhanh thắng nhanh, không muốn sự thể đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Cả khoa bỏ ra không biết bao công sức mới lôi được Tiểu Tây về từ Quy Môn Quan, có nghĩa là đã qua cơn nguy kịch. Hết thuốc an thần, Giang Tiểu Tây cũng đã tỉnh lại. Mở mắt ra, cái cô nhìn thấy đầu tiên là bó gấu bông đáng yêu, mỗi con đều tròn mắt ngây thơ giữ trên tay viên sô cô la Ferrero mà mình thích nhất, dường như đang thỉnh cầu mình ăn chúng. Cô thích thú cười với Trình Vũ Phi, vì trong miệng có cắm nhiều ống thông ống dẫn nên không thể nói được, chỉ mấp máy môi ý nói: Đáng yêu quá. Trình Vũ Phi bất giác nhớ đến thức ăn khuya được đưa vào mỗi tối rất thịnh soạn, lại vừa đủ để ăn cùng với bác sĩ y tá trong ca trực, có lẽ đã phải tính toán kĩ lưỡng, thế là nhớ đến rất nhiều ưu điểm của Tô Nhất Minh.
Mấy ngày liền cô sống ở phòng trực ban, Ngô Chấn Phong nhanh chóng phát hiên ra sự bất thường của cô, bóng gió xa gần, “Vũ Phi, sao không về nhà? Anh chàng đại gia đó ăn hiếp em à?”
“Không có. Em chỉ là không yên tâm Tiểu Tây.” Trình Vũ Phi tránh ánh mắt sư huynh.
“Tiểu Tây đã qua cơn nguy kịch rồi. Điểm này anh và em đều biết rõ, chúng ta đều là bác sĩ cấp cứu nhiều kinh nghiệm mà. Anh cảm thất bệnh tật giống như tình cảm vậy, chúng ta đều cố gắng hết sức mình nhưng kết quả thế nào thì là ý trời. Cho nên… cá nhân anh cho rằng đối với hai việc này nên xem thường chiến lược mà xem trọng chiến thuật. Phải nỗ lực hết sức mình, nhưng nếu thất bại cũng không quá bận lòng vì nó. Dù sao cuộc sống còn rất nhiều niềm vui, tương lai còn rất nhiều điều bất ngờ. Nhưng, em phải dốc hết sức mình đấy, nếu không… sau này sẽ ân hận.”
Trình Vũ Phi gượng cười, “Sư huynh, anh nói y như triết gia.”
Ngô Chấn Phong cũng cười, “Kinh ngiệm thực tiễn mà. Đây là những điều tâm đắc mà anh rút ra từ trong thất bại đấy.”
“Thất bại? Sư huynh là trong tình cảm hay bệnh tật?”
“Cả hai.” Ngô Chấn Phong mỉm cười, “Nhưng dù sao đi nữa, chúng ta cũng không nên trốn tránh. Dù đối diện với bệnh tật hay tình cảm phải chấp nhận đau khổ và hiện thực, đừng là kẻ nhu nhược.”
“Sư huynh… anh từng thất tình ư? Anh nói thử xem… Có người vĩnh viễn không thể nào quên được người yêu cũ của mình phải không?” Trình Vũ Phi do dự hỏi.
Ngô Chấn Phong nhạy bén nắm bắt tình hình qua câu nói lấp lửng của cô, trầm ngâm một lát, “Thật ra anh cảm thấy con người không thể nào quên đi quá khứ, quên quá khứ có nghĩa là phản bội. Nhưng con người phải nhìn về phía trước, không thể mãi sống với quá khứ. Có lúc con người rất mâu thuẫn, hy vọng người yêu cũ nhớ đến mình nhưng lại hy vọng người yêu hiện tại quên hoàn toàn tình cũ. Đây là vấn đề đặc biệt. Nhưng làm sao để cân bằng điều này? Từ góc độ y học, chìm đắm trong qua khứ làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại là biểu hiện của bệnh tật, ít ra là tâm lý không được khỏe mạnh.”
Trình Vũ Phi cúi đầu im lặng.
Một y tá mừng rỡ chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt báo cáo với cô thức ăn khuya đến rồi. Trình Vũ Phi vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Tô Nhất Minh đứng đó mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...