Ch ương 33: Sống trong căn hộ cao cấp thật bất tiện (2)
“Vũ Phi, em vẫn không hoàn toàn tin anh.” Tô Nhất Minh nhè nhẹ thở dài, nắm lấy tay cô, nhìn cô không chớp mắt, như muốn lôi gan lôi ruột của mình ra cho cô xem.
Trình Vũ Phi nhẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Em chỉ không tin vào tương lai của chúng ta. Em tin anh hiện tại thật lòng với em nhưng em sợ là tình yêu của chúng ta không thể thiên trường địa cửu.”
“…” Tô Nhất Minh thở dài, “Thiên trường điạ cửu, thời gian thấm thoắt thoi đưa, Vũ Phi, em nghĩ có xa xôi không vậy?”
“Đã không sao rồi, em đã dùng lý trí suy nghĩ rất nhiều, dù kết cục như thế nào em cũng chấp nhận. Tình yêu là thứ tuyệt với nhất đáng để con người ta dấn thân bất chấp tất cả. Đời con người, tình yêu sâu đậm chỉ đến hai lần, em đã bỏ lỡ một lần, không muốn vì sợ sệt hay do dự mà sau này ân hận, hối tiếc.” Trình Vũ Phi cụp mắt, cố chặn những giọt nước mắt đang chực rơi ra, bộ dạng thật đáng thương.
Tô Nhất Minh tự mắng mình là đồ chết tiệt, thương cảm nắm lấy tay cô, hận là không thể dúi nó vào trong cơ thể mình, nhưng những lời hứa hẹn vẫn nghẹn ở cổ họng, không nói ra được, thế là anh bèn cúi đầu xuống cuống quít hôn cô, “Vũ Phi, sao em lại đến vào hôm nay? Sao không gọi điện cho anh đến đón em.”
Trình Vũ Phi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh né tránh cái nhìn đó, anh không muốn cô nhìn thấy anh yếu đuối.
“Em muốn gây bất ngờ cho anh, không ngờ là anh về muộn như thế. Khu nhà em ở rất gần bệnh viện, nhiều đồng nghiệp cũng sống ở đó. Em không muốn họ nhìn thấy, sống chung thì không nói làm gì, còn dựa dẫm đại gia sẽ bị những người trong bệnh viện khinh thường.”
Tô Nhất Minh ồ một tiếng, “Ngốc ạ, đến thì đến rồi, sao không vào nhà luôn?”
Trình Vũ Phi nghệt mặt ra, “Sao vào được? Em đâu có chìa khóa nhà anh.”
Tô Nhất Minh hứ một tiếng, “Vũ Phi…Mỗi lần nhận quà của người khác em không mở ra xem trong đó có gì à? Rõ ràng là không tôn trọng người khác chút nào…Bức tượng gỗ họ Tô em tặng lần trước anh xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, hận là không chẻ bức tượng ấy ra được, cứ sợ em khắc chữ gì bên trong.”
Tượng gỗ họ Tô? Trình Vũ Phi ngớ người hồi lâu mới hiểu ra là bức tượng gỗ Tô Đông Pha mà mình rất thích. Khắc chữ bên trong? Cô cảm thấy khó hiểu, một bức tượng gỗ đáng giá như vậy khắc chữ lên khác nào làm mất giá trị của nó. Cô thấy cách nghĩ của Tô Nhất Minh thật kỳ cục. Nhưng…ý của Tô Nhất Minh là gì?
“Nhất Minh…anh…đưa chìa khóa nhà cho em rồi ư? Chẳng lẽ…chiếc ví lần trước anh tặng em có ẩn chứa gì trong đó?” Là chiếc ví có ký hiệu Tô Nhất Minh yêu Trình Vũ Phi.
Tô Nhất Minh trề môi, tủi thân nói: “Em thật không mở ví ra xem ư? Trong ví có thẻ IC, là chìa khóa mở cửa, thang máy có nhận dạng dấu vân tay, có thể vào thẳng trong nhà. Anh đã nhập dấu vân tay của em vào đó. Vũ Phi, thật ra lần đó anh đã giao nhà cho em rồi.”
Trình Vũ Phi ngước mắt lên, ánh mắt bình thản, cơ hồ không có chút cảm động nào. “Nhà? Anh nói căn hộ đâu phải là nhà, người mới là nhà.”
Tô Nhất Minh đính chính, “Ấy? Người…không phải chỉ anh sao? Anh…không phải đã trao thân cho em rồi sao?”
Trình Vũ Phi không đáp, lặng lẽ nhìn anh, không biết là vui hay buồn, hồi lâu mới nói: “Em nghĩ trao thân có nghĩa là trao cả thể xác lẫn tâm hồn. Chỉ thể xác thôi chưa đủ.”
“Trong ví anh còn tặng em một thẻ ngân hàng, anh đã bỏ ít tiền vào đó, thỉnh thoảng anh sẽ nạp thêm vào. Em thích gì thì cứ mua, nhỡ mua không đủ thì cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ chuyển tiền vào thẻ.” Tô Nhất Minh cười lấy lòng cô, thầm nghĩ đã rất nhiều lần, anh rào trước đón sau nhắc cô việc mua sắm, vậy mà tình yêu của anh đến hôm nay vẫn chưa mở ví ra xem, đúng là người vô tâm, không biết làm thế nào có thể khám cho bệnh nhân được?
Anh không muốn trực tiếp nói đến vấn đề này, trong ánh mắt Trình Vũ Phi bỗng có chút gì đó tự cười mình. Cái gọi là tình yêu, ai quan tâm đến ai nhiều hơn là người đó thua trước. Cho dù Tô Nhất Minh có làm đủ mọi cách để cô vui, cưng chiều cô thế nào, cô cũng không dám chắc tình cảm của anh có bao nhiêu là thật. Còn cô thì lại thật lòng yêu anh, bộc lộ tình yêu không chút dấu diếm, nhưng không biết có phải vì quá chân thành, quá để tâm mà cô cảm thấy mình luôn ở thế hạ phong.
Trình Vũ Phi nhớ đến Trương Ái Linh. Người luôn có niềm tin vào tình yêu nam nữ như cô ấy mà lại viết ra những dòng tâm sự thế này: “Trước anh, cô thấy mình thật nhỏ bé, nhỏ đến mức chỉ bằng hạt cát, nhưng cô thích như vậy, vì hoa từ trong đất mà nở ra rạng rỡ.” Có thể thấy người con gái trong tình yêu đều cuồng dại, giống như mình, dù đã là người từng trải nhưng lại như cô gái nhỏ lần đầu biết yêu, tự mình sập bẫy tình của gã lưu manh Tô Nhất Minh. Chính sự cuồng dại tỉnh táo đó mới là đáng thương nhất.
Thang máy dừng lại ở lầu cao nhất, Tô Nhất Minh kéo vali của Trình Vũ Phi, lịch sự mời cô vào nhà trước. Trình Vũ Phi không hề tìm chiếc ví tình yêu mở ra xem, mà lại bất ngờ lôi trong vali ra một cái chảo.
Bếp nhà Tô Nhất Minh được trang trí rất đẹp, nội thất đều là hàng nhập khẩu, dụng cụ nhà bếp đều được nhập từ Đức. Bây giờ treo thêm một cái chảo cũ kỹ đen xì vào thật chẳng tương xứng chút nào. “Cái này…Vũ Phi, nhà mình nồi xoong đâu có thiếu thứ gì, cái chảo này có thừa quá không?” Tô Nhất Minh thận trọng tìm lời từ chối khéo.
“Chảo của anh cho dầu vào không bốc khói, xào thức ăn không dậy mùi thơm, nấu xong không đẹp mắt. Em thấy chẳng xứng để gọi là chảo.”
“…” Tô Nhất Minh hứ một tiếng. Cái chảo hàng nhập khẩu vừa tiết kiệm dầu, lại không bốc khói, vừa có lợi cho sức khỏe vừa bảo vệ môi trường của anh mà bảo là không xứng gọi là “chảo”, nhưng anh đủ thông minh để không dám bào chữa cho cái chảo của mình. Bác sĩ Trình có vẻ không vui rồi, anh không hiểu vì sao, đành vội vàng bò lên giường nằm giả chết.
Chiêu này quả nhiên hữu dụng, Trình Vũ Phi không đụng chạm đến anh nữa, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn. Đến lúc cô nấu thức ăn xong thì Tô Nhất Minh đã ngủ thiếp đi rồi.
“Mệt lắm à? Dậy ăn cơm đi anh.” Trình Vũ Phi gọi anh dậy, dịu dàng ôm lấy anh vỗ về.
Tô Nhất Minh mở mắt, dùng sức kéo cô lên giường, thản nhiên cởi quần áo của cô.
“Ấy…ăn cơm trước đã, thức ăn nguội cả rồi.” Trình Vũ Phi bỗng chốc hoảng loạn, tay chân quơ cào loạn xạ hòng thoát thân.
“Anh đói rồi…nhưng muốn ăn thịt em cơ…” Giọng nói run run của Tô Nhất Minh thì thầm bên tai cô, anh cảm thấy cơ thể trong tay mình không còn vùng vẫy nữa, nhưng vẫn chưa đủ thả lỏng.
Tô Nhất Minh một tay ấn người cô xuống, một tay cởi bỏ mọi thứ vường víu giữa hai người. Trình Vũ Phi mau chóng lõa thể dưới ánh sáng đèn êm dịu, mờ ảo, giống như mặt trăng lưỡi liềm khẳng khiu ngưng mỡ màng. Tô Nhất Minh cố kiềm chế để không lập tức xông vào mặt trăng ấy, anh chỉ đưa tay vuốt ve khắp thân thể mịn màng như lụa của cô. Trong tình yêu, Tô Nhất Minh có triết lý ngọc trai rất kì lạ. Đó là sự lĩnh ngộ sau khi đọc hai câu thơ của Lý Thương Ẩn: “Biển xanh trăng chiếu lệ châu. Ngọc phơi nắng ấm khói cao Lam Điền.” [1] Lý Thương Ẩn viết thơ tình là tuyệt mỹ và sâu sắc nhất, hầu như không ai giải ra được nhưng người tà dâm nhìn đâu cũng thấy điều dâm dục, kẻ háo sắc nhìn đâu cũng thấy sắc, Tô Nhất Minh xem một mạch mấy bài liền đều thấy là thơ gợi tình.
[1] Đây là hai câu thơ trong bài “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn. Nguyên văn là: “Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ. Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.” Bản dịch của Trần Trọng San.
Hồi đó lúc anh đọc câu “Biển xanh trăng chiếu lệ châu”, trong truyền thuyết con trai một mình trong đêm vắng mở vỏ của mình ra, soi ngọc dưới ánh trăng để hút lấy tinh hoa của mặt trăng. Tô Nhất Minh lập tức cảm thấy Lý Thương Ẩn không viết về con trai mà là một người con gái phơi bày thân thể tuyệt mỹ của mình trước mắt người con trai. Sau đó anh cảm thấy người con gái giống như con trai vậy, vỏ đóng càng chặt thì thịt bên trong càng tươi ngon, viên ngọc giấu trong đó càng đẹp, những con trai dễ dàng mở vỏ của mình thì không chỉ thịt không ngon mà cũng chẳng có ngọc. Cho nên về bản chất anh không thích loại phụ nữ chủ động nhảy xổ vào vòng tay của đàn ông, anh thích sự khiêu khích, thích người con gái làm dậy lên trong anh cảm giác được chinh phục, giống như những con trai khép chặt vỏ.
Tất nhiên anh cũng cảm thấy hành động dùng vũ lực cố mở cho được vỏ trai để lấy ngọc thật chẳng đáng mặt đàn ông. Trong việc này, anh có một sự kiên nhẫn rất kỳ quặc, anh thích tất cả tự nhiên như nó phải thế, không chút miễn cưỡng, không có chút hậm hực. Anh thích người phụ nữ của mình cũng hưởng thụ được niềm hoan lạc giống mình.
Cho nên anh thường cảm thấy mình giống như một con dao bén, kiên trì tìm kiếm khe hở của họ sau đó mới từ từ lách vào, từng chút một mở chiếc vỏ đang khép chặt của họ ra, thưởng thức thứ tình yêu ngọt ngào mọng nước của họ, chiếm lấy viên ngọc tuyệt mỹ lấp lánh của họ.
Nhưng hôm nay con dao bén Tô Nhất Minh cuối cùng lại gặp phải con trai vô cùng ngoan cố Trình Vũ Phi. Tô Nhất Minh cố gắng rất lâu, nghe tiếng thở gấp của cô, cảm nhận được thân thể run rẩy của cô nhưng vẫn thấy cô nằm cứng đờ, giống như que kem đá vừa lấy trong tủ lạnh ra. Tô Nhất Minh sốt ruột, lại không muốn chỉ biết có cảm giác của mình, nhịn không được hừ một tiếng: “Tìm không ra khe hở…”
Trình Vũ Phi hiểu nhầm ý, cười ngặt nghẽo, chọc quê, “Con sói già lại tìm không ra cửa à?”
“…” Tô Nhất Minh muốn bào chữa cho mình không hề kém cỏi như vậy nhưng lại nghe cô tiếp tục chọc quê: “Có cần em giúp không?”
“…” Tô Nhất Minh cảm thấy mình như một quả pháo, bị câu nói này làm cho nổ tung. Không nghĩ được gì nữa anh tức tối lật tung mặt trăng, đục vỡ chiếc vỏ cứng của cô, xộc thẳng vào người cô, lên xuống nhanh chậm một cách cảm tính theo dục vọng của mình…
…Lần đầu tiên sau rất nhiều năm anh đã phá vỡ nguyên tắc của mình, Tô Nhất Minh thấy hơi xấu hổ. Anh ân hận vì sự thô lỗ của mình. Trình Vũ Phi im lặng rất lâu, cuối cùng lên tiếng hỏi một câu rất kỳ cục: “Thể xác quấn lấy nhau, tâm hồn hòa làm một. Còn cần kỹ năng gì nữa?” Tô Nhất Minh trong bụng không cho là vậy nhưng không mở miệng phản bác. Rất lâu sau đó, một mình trong đêm anh hồi tưởng lại tất cả mới phát hiện ra sự ấu trĩ của mình. Từ trước đến giờ, bất luận là tình yêu hay tình dục anh đã quá để ý đến những kỹ năng nhỏ nhặt mà không toàn tâm toàn ý dấn thân vào, bỏ lỡ niềm khoái lạc thật sự.
Ch ương 34: Sống trong căn hộ cao cấp thật bất tiện (3)
Tô Nhất Minh lại một lần nữa nóng ruột ném điện thoại xuống đất, suýt phát điên. Không có người nghe máy, Trình Vũ Phi đã biến mất hai tiếng rồi. Hôm qua cô trực đêm, hôm nay nghỉ ở nhà. Tô Nhất Minh đã gọi điện hẹn cô đến nhà hàng gần công ty dùng bữa trưa.
Anh đến nơi trước giờ hẹn, gọi món móng lợn giòn cay, cá nướng cay mà cô thích nhất, nhưng thức ăn đã dọn đầy bàn mà cô vẫn chưa đến. Tô Nhất Minh gọi cho cô không biết bao nhiêu lần mà chẳng ai nhấc máy. Anh gọi đến bệnh viện cũng không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng thu được gì ngoài việc chắc chắn Trình Vũ Phi đã rời khỏi bệnh viện.
Bây giờ cả khoa cấp cứu đều đã biết bác sĩ Trình kính mến của họ mất tích hai giờ lẻ tám phút. Nhưng không ai tin đó là thật, bọn họ đều hi hi ha ha đoán mò bác sĩ Trình có thể đi đâu, mua sắm, làm đẹp, thậm chí có người còn nói chắc như đinh đóng cột với Tô Nhất Minh là nhìn thấy Trình Vũ Phi bước lên chiếc xe BMW của một anh chàng đẹp trai nào đó để Tô Nhất Minh giữ cô chặt hơn, nếu không Trình Vũ Phi sẽ bị một trăm lẻ tám kẻ theo đuổi cô cướp mất.
Tô Nhất Minh tức lồng lộn, cảm thấy bọn bác sĩ chỉ là những gã đồ tể mặt mày hung tợn ném đá giấu tay, chẳng có chút nào là hình tượng thiên sứ cứu người cả. Anh rầu rĩ cúp điện thoại, lòng như lửa đốt. Anh tin bác sĩ Trình bảo bối của anh chắc chắn đã xảy ra chuyện. Trước đó trong điện thoại rõ ràng còn nói với anh sẽ đến ngay, từ bệnh viện đến đây cũng chỉ khoảng mười mấy phút đi xe, có thể nào cũng chẳng thể lâu hơn hai tiếng đồng hồ như thế.
Tô Nhất Minh lục tung điện thoại tìm số của một người bạn làm bên cục an ninh quốc gia, muối mặt gọi cho anh ta. Người bạn đó không cười nhạo anh, trái lại còn rất nghiêm túc thông báo cho anh biết gần đây tình hình trị an ở khắp nơi rất rối ren, cướp của giết người, bắt cóc, cưỡng hiếp… Tô Nhất Minh đưa tay lên ngực trái giữ trái tim đang đập loạn xạ vì lo sợ, tự trấn an mình rằng giữa thanh thiên bạch nhật thế này, nơi đây trị an tốt, bác sĩ Trình của anh không gây thù chuốc oán với ai, ăn mặc giản dị, trên người cũng chẳng đeo đồ trang sức, chắc chắn không thể nào vướng vào những vụ án li kì đó, đề nghị anh bạn vẫn cứ tìm giúp xem hai giờ đồng hồ trở lại đây có vụ tai nạn giao thông nào không.
Anh bạn lại đùa dai, dọa Tô Nhất Minh một trận nữa, mãi đến khi Tô Nhất Minh nghiêm giọng mới biết Tô Nhất Minh không đùa. Gã này tuy tâm địa độc ác nhưng làm việc lại rất có hiệu quả, chẳng mấy chốc đã báo cáo cho Tô Nhất Minh biết tất cả các tai nạn lớn nhỏ toàn thành phố trong ba tiếng trở lại đây. Chỉ có một vụ ở ngoại thành mà người bị thương tuổi tác và ngoại hình gần giống với Trình Vũ Phi. Tô Nhất Minh nát óc vẫn suy nghĩ không ra Trình Vũ Phi ra ngoại thành làm gì, nhưng anh quả thật không đợi được nữa, quyết định đến đó. Đúng lúc này, điện thoại của quản lý chung cư gọi đến.
Trình Vũ Phi đã bị nhốt trong nhà tắm hai tiếng đồng hồ. Ra khỏi bệnh viện cô không muốn đi gặp Tô Nhất Minh với thân thể đầy mùi bệnh viện nên về nhà tắm rửa. Lúc vào nhà tắm cô cẩn thận khóa mấy lần cửa để chắc chắn cửa đã được đóng. Cô cảm thấy ổ khóa này có chút vấn đề, mấy lần cô chắc chắn là đã khóa, nhưng đang tắm giữa chừng lại phát hiện Tô Nhất Minh đứng tựa cửa với ánh mắt nham hiểm và nụ cười nhăn nhở. Tuy cô biết rõ là mọi ngóc ngách trên da thịt cô đều bị gã háo sắc đó nhìn thấy thậm chí sờ nắn rồi, nhưng nghĩ đến những tư thế kì quặc trong lúc tắm như kì lưng, kì tai bị người khác săm soi, cô thấy không thoải mái chút nào.
Lần này cô tắm rất thoải mái, không bị làm phiền bởi bất kì thứ gì. Chỉ là khi cô ướt nhẹp định mở cửa bước ra ngoài thì phát hiện không mở được cửa. Trình Vũ Phi cố thử đi thử lại mấy lần cho đến khi biết chắc nó đã hỏng rồi. Cô định chịu trận trong đó để đợi Tô Nhất Minh hoặc chị giúp việc vàng đến, nhưng rồi cô nhanh chóng nghe được tiếng điện thoại của mình vang lên hết lần này đến lần khác, nghĩ đến buổi hẹn ăn trưa với Tô Nhất Minh, cô biết anh đang nhất định đang sốt ruột phát điên.
Thời tiết tháng tư tuy đã ấm áp hơn nhưng chỉ với chiếc áo ngủ mỏng tanh trên người, chốc lát cô thấy toàn thân lạnh cóng.
Trình Vũ Phi bắt đầu sốt ruột, lại thêm mấy lần cố gắng mở cửa thất bại, cô bèn cầu cứu đến sức mạnh. Lục tung cả nhà tắm mới tìm được cây lau nhà và đồ cọ chùi nhà tắm bằng nhựa, cô trợn mắt mím chặt môi tìm cách phá ổ khóa. Tiếng động phát ra rất to nhưng cũng chẳng ích gì, chẳng mấy chốc đồ cọ rửa toilet nứt toác. Ổ khóa tuy rất mỏng nhưng lại rất chắc, cô vật lộn tóat mồ hôi một lúc lâu mới lung lay được một chút.
Trình Vũ Phi lại cẩn thận mở cửa sổ, nhưng không dám nhìn ra ngoài, nhắm tịt mắt hét lớn. Cô ngại hét “cứu tôi với” bởi cảm thấy tính mạng mình đâu có bị đe dọa, cô chỉ hét yếu ớt vài tiếng “có người không?”. Ở tầng áp mái âm thanh vang vô cùng, vì thế âm thanh yếu ớt của cô nhanh chóng vang xa. Trình Vũ Phi ủ rũ vì chẳng có tác dụng, đành quay đầu vào lủi thủi tiếp tục phá khóa.
Điện thoại của cô ngoài phòng khách lại vang lên hết lần này đến lần khác, tiếng phá ổ khóa nhà tắm chốc chốc lại vang lên đáp lại, mãi đến khi nghe thấy tiếng Tô Nhất Minh hoảng hốt bên ngoài, “Cưng ơi! Cưng không sao chứ?”
Khu chung cư mà Tô Nhất Minh ở có không ít người nước ngoài, tầng dưới có một hộ. Trình Vũ Phi ở tầng trên tạo ra vô số âm thanh bất thường khiến hộ tầng dưới vô cùng cảnh giác, người hàng xóm nhiệt tình này nhanh chóng đi báo cho quản lý tòa nhà biết. Quản lý tòa nhà gọi cảnh sát đồng thời báo cho Tô Nhất Minh vội vàng quay về, mang theo hai cảnh sát lao vào nhà.
Vừa vào đến nhà anh phát hiện ra điện thoại của Trình Vũ Phi để trên sô-pha, nhà tắm vang lên tiếng phá khóa, trong đầu anh lập tức lờ mờ hiểu ra bảo bối Trình Vũ Phi của anh tự khóa nhốt mình trong phòng tắm. Anh thở dài, nở một nụ cười méo xệch nói với cảnh sát là vợ mình bị nhốt trong nhà tắm, không có chuyện gì lớn cả. Để họ tin, anh lập tức đến trước cửa nhà tắm, hỏi Trình Vũ Phi đã xảy ra chuyện gì.
Anh quả nhiên nghe thấy bác sĩ cưng của anh nghẹn ngào nói ổ khóa bị hư, lúc nãy khóa không được, bây giờ thì lại mở không ra. Cho nên…cô bị xui xẻo nhốt lại.
Tô Nhất Minh nhe răng cười với hai vị cảnh sát rồi quay lại bằng giọng nhỏ nhẹ nói với vào nhà tắm, “Vũ Phi. Em đúng là tồ quá đi, khóa cao cấp mở không ra đâu. Khóa không bị hỏng, nó chỉ là được khóa nhiều lớp thôi, em có nhìn thấy phía dưới có một cái nút nhô ra không? Bên cạnh có viết LOCK/UNLOCK, chỉ cần ấn vào là có thể đóng mở cửa dễ dàng. Em chắc chắn là không cẩn thận ấn vào cái nút ấy rồi. Em ấn một lần nữa, sẽ nghe thấy tách một cái, vậy là cửa mở rồi.”
Trong bệnh viện của Trình Vũ Phi có rất nhiều thiết bị đóng mở bằng cách ấn nút, không ngờ ổ khóa chết tiệt ở nhà Tô Nhất Minh cũng dùng cách này. Cô tức giận khi tìm thấy cái nút đóng mở đó, sờ vào quả nhiên nghe tách một cái, nhưng vẫn không mở được cửa. Trình Vũ Phi lập tức cảm thấy lấy lại được chút thể diện, “Nhất Minh, anh xem cái ổ khóa này hỏng thật rồi, không phải em tồ.”
Tô Nhất Minh trong bụng nghĩ ổ khóa lẽ ra không hỏng, nhưng bây giờ bị Vũ Phi phá hỏng rồi. Cái ổ khóa đó anh lắp đặt là vì muốn tiện cho mình giở trò lưu manh. Khá phức tạp, tới mấy lớp khóa, nhưng chỉ khóa một lớp thì bên ngoài có thể mở ra dễ dàng, hoàn toàn là để anh thỏa mãn tính háo sắc của mình. Anh thích len lén quan sát phụ nữ khi tắm. Không biết bao nhiêu lần anh đã vô cùng thỏa mãn khi quan sát Trình Vũ Phi làm vô số tư thế kì quặc chỉ vì muốn kỳ cọ những nơi đặc thù trên cơ thể.
Có một lần anh nhìn thấy cô viết tên anh lên tấm kính mờ hơi nước, viết Tô Nhất Minh xong xóa đi, lại viết thêm một lần nữa rồi lại xóa đi…Lần đó anh cầm lòng không đặng, xông vào phòng tắm cười toe toét, “Anh nhìn thấy em xóa tên em mấy lần, cho nên…anh cũng muốn xóa em.”
Cô kinh ngạc nhưng lại kêu lên thất thanh, thẹn thùng như làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
Thật ra trong nhà tắm anh có lắp đặt điện thoại, đặt ở trên kệ bên cạnh bàn soi gương, có chút khuất. Trước đây cũng có lần một cô bồ của anh cũng bị nhốt bên trong, nhưng cô ta thông minh tìm được cơ quan bí mật này, biết gọi điện thoại kêu cứu. Anh thật không ngờ là nàng bác sĩ cưng của anh nhìn thông minh lanh lợi như thế mà lại có một lựa chọn vô cùng ngốc nghếch là phá ổ khóa yêu quý của anh.
Anh quay lại phía hai vị cảnh sát nhe răng cười lần nữa, rồi nói vọng vào trong, “Không cưng à. Cảnh sát đang ở đây, đợi một lát anh nhờ họ xem xem có cách nào mở khóa không.”
Trình Vũ Phi kinh ngạc, “Chuyện này mà cũng kinh động đến các chú cảnh sát ư? Nhất Minh…em…trên người em…chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng thôi…”
“…” Tô Nhất Minh tưởng tượng da thịt cô lấp ló sau lần áo mỏng, mỉm cười nham hiểm mời hai viên cảnh sát ra về, rồi hít mấy hơi thật sâu nói thật to vào bên trong, “Vũ Phi, anh sẽ cứu em ra. Em đứng tránh ra, anh phá cửa đây! Cẩn thận kẻo mảnh kính vỡ văng vào người.”
Tô Nhất Minh xoa xoa bắp tay rồi dộng mạnh vào cửa, vừa chửi thầm trong bụng. Đúng là căn hộ cao cấp, cửa nẻo thiết kế vô cùng chắc chắn. Anh thượng cẳng chân mấy lần, cửa chỉ động đậy một chút rồi vẫn trơ trơ. Tô Nhất Minh nhớ ra lúc trước nhìn thấy trên mạng một đôi giày bốt quân đội, nghe nói đi nó có thể đạp tung cửa, anh vô cùng hối hận vì lúc đó không mua một đôi. Cứ thế, Tô Nhất Minh dùng hết tay chân, dùng cả người tông vào đọ sức dẻo dai với cánh cửa.
Khi Trình Vũ Phi đếm đến lần thứ mười bảy, cánh cử cuối cùng cũng bật tung ra. Tô Nhất Minh thở hồng hộc, mặt mày xây xẩm chạy vào, lấy tấm khăn mỏng, quấn quanh thân thể đang run lên cầm cập của Trình Vũ Phi, ôm lấy cô vỗ về rồi bế lên giường, kết thúc vở tuồng anh hùng cứu mỹ nhân, mặc dù cả anh hùng lẫn mỹ nhân đều có chút uất ức.
Tô Nhất Minh đắp chăn cho Trình Vũ Phi, tiện thể cởi luôn quần áo của cả hai, ôm lấy cô. Nàng bác sĩ tội nghiệp vẫn run lập cập, toàn thân nổi da gà. Tô Nhất Minh quay người nằm đè lên người cô, từ từ hôn cô.
“Ngốc ạ, sao lại lạnh đến thế này chứ? Trong nhà tắm có điện thoại, sao không biết mà gọi cho anh chứ?”
“Có ư? Sao em…em không nhìn thấy?”
“Trên cái kệ bên cạnh bàn soi gương đó, có chút khuất. Em không biết ư?”
“Khuất? Không phải chỉ là cái máy điện thoại sao, đáng bao nhiêu tiền chứ, giấu kĩ như thế làm gì?”
“…” Tô Nhất Minh nghĩ đó không phải là để bố cục tổng thể cho đẹp sao? Anh thật bó tay với nàng bác sĩ ngốc này, rồi đưa tay sờ khắp người cô.
“Anh…làm gì vậy?” Trình Vũ Phi rõ ràng vẫn chưa quen ban ngày ban mặt có những hành động thân mật thái quá như vậy với người khác, nên khó chịu né tránh.
“Trước lạ sau quen mà. Em lạnh cóng rồi…Anh muốn ủ ấm cho em.” Tô Nhất Minh nói to không biết mắc cỡ.
“Vậy anh đè lên người em làm gì? Em mệt muốn đứt hơi rồi!”
“Thế này gọi là ủ ấm. Em có biết từ ủ ấm từ đâu mà có không? Hồi xưa người ta ấy mà rất mê tín, bị cảm lạnh mà cứ nghĩ bị ma nhập vào người, nên mới tìm mấy người có dương khí mạnh nằm đè lên ủ cho người bị cảm lạnh, thì có thể ép quỷ ra ngoài. Đó gọi là ủ ấm…Anh lo cho em vừa nãy bị hù dọa nên mới ủ ấm cho em, em xem anh này, dương khí sung mãn…ủ ấm có lợi lắm đấy.”
“Có chuyện đó sao? Trong sách nói thế à?”
“Có, có, có! Nhưng không phải sách nói mà là anh nói…”
“…” Trình Vũ Phi dở khóc dở cười, “Em chỉ là lạnh cóng thôi, không bị chếp khiếp, anh xuống được rồi đấy.”
Tô Nhất Minh cười giảo hoạt, lật người lại, để cô nằm trên, anh nằm dưới nhưng vẫn ôm chặt lấy cô không muốn buông ra, thì thào vào tai cô: “Vậy đổi lại em đè anh đấy. Anh vừa nãy bị dọa đến chết khiếp…” rồi thêm mắm dặm muối kể cho Trình Vũ Phi nghe những việc mình gặp phải lúc nãy. Cuối cùng tủi thân nói với cô: “Em xem, đồng nghiệp của em đều là hạng người gì vậy? Toàn hiếp đáp anh…Em phải dỗ dành anh mới được…”
Trình Vũ Phi la lên sợ hãi: “Anh gọi điện đến khoa em hả? Tiêu rồi! Lần này tất cả mọi người đều biết, ngày mai chắc chắn sẽ tra hỏi em cho xem! Em phải nói thế nào đây? Không thể nói em bị nhốt trong nhà tắm được…Như thế chắc phải độn thổ mà trốn thôi…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...