Đến Đây Nào Bác sĩ Của Anh

Chương 30: Món thịt cô bé quàng khăn đỏ (2)
Mãi đến khi Trình Vũ Phi cởi nút áo sơ mi của anh, Tô Nhất Minh mới như tỉnh sau cơn mơ, “Vũ Phi, em định…định làm gì vậy?”
“Anh chẳng phải nói trên người anh không có chút thịt thừa nào sao? Để em kiểm chứng một chút.”
Tô Nhất Minh từ từ nâng cằm Trình Vũ Phi lên, cô quả thật là nhân tài, mặt không chút biến sắc, không xấu hổ cũng chẳng có vẻ gì là đùa giỡn, “Thì ra anh đã tìm được một bác sĩ háo sắc? Vậy cũng tốt, ông ba bị gặp bà mẹ mìn, đúng là trời sinh một cặp…”
Trình Vũ Phi vẫn tỉnh bơ, véo vào bắp tay anh một cái. Tô Nhất Minh la thất thanh, “Bác sĩ Trình, em hạ độc thủ như vậy sao? Có phải đã điểm huyệt rồi không? Sao lại đau thế chứ?”
“Đây là huyệt thần kinh quay. Dây thần kinh quay bắt đầu từ chỗ này nên chỉ cần ấn nhẹ một cái là đã đau buốt.”
“Đâu phải là ấn nhẹ! Tay em độc quá đấy bác sĩ ạ, lại còn trái tim ác nữa chứ!” Tô Nhất Minh uất ức làu bàu, cắn răng xuýt xoa, rồi bẻ quặt tay Trình Vũ Phi ra phía sau, áp sát người cô, “Vũ Phi…ít ra em cũng phải để anh chủ động chứ…”
Trình Vũ Phi nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy, cô vẫn thấy có chút sợ hãi. Tô Nhất Minh dịu dàng hôn cô, từ môi đến tai, rồi thì thầm, “Đừng sợ…sẽ rất vui vẻ, anh bảo đảm…”. Vũ Phi trong vòng tay anh lại càng run rẩy, Tô Nhất Minh phải vất vả lắm mới kìm được lý trí, trầm tư một lúc, tiếp tục trấn an cô, “Vũ Phi, thật ra anh…”
Phía ngoài có tiếng gõ cửa, Trình Vũ Phi bị đè ở dưới động đậy bất an. Tô Nhất Minh dùng sức khống chế không cho cô cử động. Tiếng gõ cửa mỗi lúc một rõ ràng, gấp gáp hơn, Trình Vũ Phi kinh hãi cố nhoài người ra, “Có chuyện gì xảy ra rồi ư? Nhất Minh, đây không phải khách sạn trá hình chứ?”
Tô Nhất Minh vội vàng trấn an vị bác sĩ nhân dân miệng hùm gan sứa, cũng không kịp để ý đến bộ dạng quần áo xốc xếch, tức giận mở cửa, “Sao thế? Cháy à?”
Ngoài cửa lố nhố mấy cặp thanh niên nam nữ, sặc mùi rượu, cười nói ngả ngớn, trong đó có một nam thanh niên diện âu phục, đi giày da, nhưng xốc xếch lôi thôi còn hơn Tô Nhất Minh, trên đầu còn gài một bông hoa đỏ to tướng. Anh chàng đó chắc chắn đã say bí tỉ, ngoạc miệng nói với Tô Nhất Minh, “Anh trai à…hôm nay, hôm nay tôi…trưởng thành rồi!”
“Hừm! Lũ nát rượu! Thanh niên bây giờ hay thật đấy? Đúng là chẳng ra làm sao. Khách sạn năm sao thế này sao lại để bọn bợm rượu vào đây phá rối khách cơ chứ!” Tô Nhất Minh bị phá đám làm lỡ mất việc đại sự, tức tối đóng sầm cửa lại, lầm bầm chửi vài câu, quay sang thấy Trình Vũ Phi cảnh giác cầm chai rượu vang đứng núp ở một góc, lập tức dịu giọng, “Vũ Phi? Em cầm chai rượu làm gì thế?”
“Ấy…Nếu gặp người xấu em sẽ phang luôn…” Trình Vũ Phi còn chưa hết hoảng loạn.
Tô Nhất Minh rầu rĩ, chẳng dễ dàng gì mới tạo được không khí, bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đâu! Anh vòng tay ôm lấy Vũ Phi, “Không sao. Đây là khách sạn năm sao, công tác an ninh rất tốt. Không xảy ra chuyện gì đâu…” Rồi cúi đầu xuống hôn cô, muốn nhanh chóng khơi gợi cảm giác rạo rực trong cô. Nhưng phía ngoài hành lang lại có tiếng ồn ào, bước chân bước thình thịch, tiếng la hét gọi nhau í ới khiến cho buổi tối lẽ ra yên tĩnh trở nên ầm ĩ.
Trình Vũ Phi dựng tai lên nghe ngóng, do dự một lát, “Hình như có người ngất xỉu…Em ra xem thế nào nhé?”
Không đợi Tô Nhất Minh phản đối cô đã mở cửa bước ra ngoài, một lát sau nhân viên khách sạn đến báo với Tô Nhất Minh rằng có một vị khách trong khách sạn đột nhiên phát bệnh, Trình Vũ Phi đang ở hiện trường cứu người, có lẽ một lát nữa mới quay lại.
Đi nghỉ dưỡng mà còn cấp cứu bệnh nhân? Tô Nhất Minh cảm thấy vị bác sĩ nhân dân này thật thích lo chuyện bao đồng, anh càu nhàu một câu rồi đi rót tách trà, kiên nhẫn ngồi trên giường chờ nguyên liệu của món shashimi cô bé quàng khăn đỏ trở về.
Lúc Trình Vũ Phi về phòng thì Tô Nhất Minh đã ngủ say, vẫn mặc nguyên áo quần, giày vẫn chưa cởi. Trình Vũ Phi giúp anh thay quần áo, tiện thể quan sát thân hình mà anh luôn miệng tự hào. Không đẹp như lời anh khoe khoang, bụng hơi phình lên một lớp mỡ dày, không gợi cảm cho lắm, nhưng có chút gì đó đáng yêu của trẻ con.
Trình Vũ Phi khom người cúi xuống hôn Tô Nhất Minh, anh đã ngủ say như chết, chẳng có phản ứng gì, quầng mắt hơi thâm chứng tỏ anh ngủ không đủ giấc. Trình Vũ Phi nhớ hôm qua anh làm việc quên ăn quên ngủ, cô lắc đầu, cẩn thận đắp chăn cho anh rồi nhẹ nhàng nằm xuống ôm lấy anh.
Tô Nhất Minh tỉnh gấic thì trời đã gần trưa, Trình Vũ Phi đã dậy từ sớm, quần áo chỉnh tề đang ngồi xem mạng internet.
Tô Nhất Minh vô cùng buồn bã vì bỏ lỡ một cơ hội. Anh lập tức nhảy xuống giường, chạy đến bên Trình Vũ Phi, ôm lấy cô nũng nịu như một chú cún con, “Vũ Phi…hôm qua em nỡ để anh ở đây một mình lâu đến thế? Chăn đơn gối chiếc anh không tài nào ngủ được…”
Trình Vũ Phi tỉnh bơ, “Ồ? Vậy sao chưa đến mười phút sau em trở về thì trên giường đã có một con heo đang ngáy khò khò rồi?”
“…” Tô Nhất Minh nói lảng, “ Không tới mười phút? Cấp cứu bệnh nhân nhanh thế à?”
Trình Vũ Phi cứng họng, cuối cùng cười khì, “Chuyện hôm qua thật là kì lạ. Anh đoán tay bợm rượu ấy là người thế nào?”
“Anh nghe nói bây giờ một số thanh niên rỗi hơi chơi trò cảm giác mạnh gì đó. Hừ, đúng là loạn hết rồi…Mấy thứ vớ vẩn đó có ý nghĩa gì đối với sự phát triển của xã hội chứ?” Tô Nhất Minh toét miệng cười, ưỡn ngực ra, rồi đạo mạo làm động tác vuốt râu.
Trình Vũ Phi cười ngặt nghẽo, “Không ăn chơi thì phí đời còn gì? Nhưng anh đoán sai rồi, hôm qua là ngày hoàng đạo, trong khách sạn có tổ chức tiệc cưới, anh chàng cắm bông hoa trên đầu là chú rể. Khách sạn tặng cho đôi uyên ương một đêm ở đây, kết quả là tối hôm qua bạn bè thân thiết của cô dâu chú rể đến phá động phòng, ra cho chú rể một đề khó là phải đi gõ cửa từng phòng trong khách sạn, nói với người ta là hôm nay tôi đã trưởng thành rồi.”
“Ngày hoàng đạo? Ái chà, Vũ Phi, sao chúng ta lại để lỡ một ngày tốt để vui vẻ như thế chứ?”

“Đồ hạ lưu! Anh đoán xem bệnh nhân đó phát bệnh gì?”
“Sao lại phát bệnh? Chẳng lẽ liên quan đến mấy tay bợm đó? Hay là tức quá lên cơn đau tim giống anh?”
“Hê hê…Đó là một người đàn ông, hôm qua cùng tình nhân đi đến đây…”
“Ấy…xem ra hôm qua đúng là ngày tốt để vui vẻ, Vũ Phi, có thể kéo dài đến hôm nay được không?”
Trình Vũ Phi liếc anh một cái, “Người đàn ông đó đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng là vợ đến bắt quả tang, hoảng sợ quá độ trúng gió ngất xỉu…Lúc em đến đó thì bọn họ đã gọi xe cấp cứu, em chỉ giúp anh ta giự hơi thở. Mấy phút sau xe cấp cứu đến…thú vị là ở đoạn này, vị bác sĩ trên xe cấp cứu vừa nhìn thấy người đàn ông đó đã kinh ngạc thốt lên, “Sao lại là anh ta?’”
“Vậy hôm qua chắc chắn không phải ngày tốt. Chẳng lẽ là hôm nay? Á! bác sĩ Trình, aty em độc thật đấy, em biết là em véo đau lắm không hả…”
Trình Vũ Phi hừ một tiếng, “Đầu óc anh toàn những chuyện bậy bạ, véo để anh tỉnh táo một chút…có lợi cho sức khỏe mà.”
“Đâu có, em đừng nghĩ oan cho anh. Đầu óc anh vô cùng trong sáng…Vậy là bác sĩ trên xe cấp cứu biết gã xui xẻo đó à?”
“Vị bác sĩ đó vui vẻ nói với em, lần trước người đàn ông này ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bị vợ bắt quả tang tại trận, anh ta sợ quá, lên cơn đau tim, cĩng chính vị bác sĩ này đưa anh ta vào bệnh viện. Không ngờ hôm nay lại gặp anh ta, đúng là u mê không chịu tỉnh ngộ mà…”
“Còn anh thì u mê món thịt cô bé quàng khăn đỏ…” Tô Nhất Minh cúi thấp đầu xuống dùng môi mơn trớn sau gáy cô, rồi bất chợt cắn một cái.
Máu nóng trong người bỗng trào dâng, Trình Vũ Phi vội tránh môi anh, “Còn em thì muốn ăn tim sói đây, có không?”
“Em muốn ăn cũng được thôi…có điều…Vũ Phi, em sẽ dùng cái gì để đâm anh.”
“…”
“Em nghĩ xem, anh định dùng cái gì để đâm cô bé quàng khăn đỏ?”
“…”
“Bộ phận nào của anh cứng có thể dùng để đâm?”
“Đồ gian xảo!” Trình Vũ Phi quả thực không thể nhịn gã lưu manh này được nữa.
Tô Nhất Minh cười hì hì, lấy cằm cọ cọ vào mặt cô, “Là râu đó! Râu anh rất cứng. Ấy, nói thật đi, vừa rồi có phải em nghĩ bậy đúng không?”
Quả nhiên qua một đêm, Tô Nhất Minh râu ria lởm chởm, những sợi râu thô cứng liên tiếp cọ vào mặt Trình Vũ Phi rát rát. Trình Vũ Phi lại thua một ván, tức giận cắm vào cằm Tô Nhất Minh một cái…
Tô Nhất Minh la oai oái, “Hôm nay không được, buổi chiều anh còn phải đi gặp khách hàng, ăn sáng xong là phải về nhà ngay. Phải giữ hình tượng chứ…”
Trên đường về Tô Nhất Minh mặt mày ủ dột, chốc chốc lại thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa xe.
“Anh sao thế? Rượu hôm qua là rượu giả à? Không đúng, em hiện giờ rất tỉnh táo mà…”
“Vũ Phi, xem ra mai mốt đi nghỉ dưỡng, thuê khách sạn nhất định phải hỏi kỹ có tổ chức tiệc cưới hay không…”
“…”
“Anh đang nói cái gã xui xẻo đó. Vận anh tốt, không cần phải làm thế.”
“…”

“Anh may mắn mới gặp được em, bây giờ chẳng có người phụ nữ nào khác lọt vào mắt anh nữa rồi, nên chẳng cần phải làm thế.’
“Anh…Đồ gian manh! Lừa đảo!”
“Á! Bác sĩ, em có biết tay em độc lắm không hả…”
Ch ương 31: Ngày cá tháng tư khó quên
Hôm đó bắt đầu bình thường như mọi ngày, mãi đến khi sư huynh nhận được một món quà bí ẩn, Trình Vũ Phi mới nhớ ra là ngày Cá tháng tư.
Đó là một cái hộp nhỏ được gói rất tinh tế, được chuyển phát nhanh đến bệnh viện.
“Dư Nhân Kiệt? Anh hình như đâu có quen với người này.” Sư huynh Ngô lấy làm kì lạ.
“Có khi nào là người thầm thương trộm nhớ anh tặng không?” Tiểu Hà hỏi với nụ cười đầy ẩn ý.
“Nhưng đây là tên đàn ông mà. Có thể là bệnh nhân của tôi…” Ngô Chấn Phong đoán mò, mở gói quà ra.
“Đàn ông thì không thể yêu thầm anh…” Tiểu Hà nheo nheo mắt, quay đầu sang, nhìn thấy vật trên tay Ngô Chấn Phong, không nhịn được, cười bò lăn bò càng. Một số bác sĩ trẻ có mặt trong văn phòng lúc đó cũng đang cười sặc sụa.
Trình Vũ Phi ở ngoài hành lang nghe thấy tiếng cười đùa trong văn phòng, liền bước vội đến mở cửa, “Sao thế? Có phải tôi đã bỏ lỡ gì rồi không?”
Tiểu Hà cười đến nỗi mỏi cả miệng không nói được, dù gì cũng là đàn ông, bác sĩ Tiểu Hoàng lanh lẹ đáp lại câu hỏi của bác sĩ cấp trên, “Có người tặng bác sĩ Ngô quà, là…ha…ha…là một chiếc áo ngực…”
Tặng Ngô sư huynh áo ngực? Trình Vũ Phi kinh ngạc quay sang, nhìn thấy sư huynh đang ngượng ngùng, quả nhiên chiếc áo ngực anh đang cầm trên tay rất đẹp, rất khêu gợi, trên hai cúp ngực tinh xảo thêu hai móng vuốt chó sói đầy lông lá.
Trình Vũ Phi nhịn không được cười ngặt nghẽo, “Sao thế sư huynh? Có phải anh giở trò với ai bị bắt tại trận không, nên tặng thứ này để chế nhạo anh?”
“Sao thế được? Sư huynh của em là người quang minh chính đại, chắc chắn có người nào đó muốn chơi anh, nhưng cây ngay không sợ chết đứng! Cái gã Dư Nhân Kiệt này là ơi cơ chứ? Thật quá bỉ ổi!” Sư huynh tức giận nghiến răng.
“Dư Nhân Kiệt? Trời ạ! Hôm nay là ngày 1 tháng 4! Là ngày Cá tháng tư! Có người muốn đùa với anh thôi…” Trình Vũ Phi cuối cùng vỡ lẽ, “Nhưng mà sao lại tặng thứ này? Chắc chắn có ý gì đó đúng không sư huynh?” [1]
[1] Trong tiếng Trung, Dư Nhân Kiệt đọc cùng âm với ngày Cá tháng tư
“Bác sĩ Ngô chẳng phải là vị thánh tình yêu với bộ ngực vạm vỡ đấy ư…” Một người nào đó lên tiếng khiến cả phòng cười rộ lên.
Trình Vũ Phi giờ mới vỡ lẽ, sư huynh trước nay đều rất mềm mỏng với mọi người, nên thường bị các bác sĩ khác trêu chọc, xem ra bọn họ âm mưu cùng nhau nghĩ ra trò trêu đùa này, bày tỏ lòng kính mến đối với vị thần có bộ ngực vạm vỡ này.
Tô Nhất Minh vẫn xuất quỷ nhập thần, mấy ngày liền không ai tìm được anh, nghe đâu ra nước ngoài rồi. Buổi trưa Trình Vũ Phi nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn, người đàn ông trong điện thoại gằn giọng nói: “Cô là bác sĩ Trình Vũ Phi đúng không, cô có biết Tô Nhất Minh đang làm gì không?”
Trình Vũ Phi ngờ vực, “Anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là người đàn ông bên cạnh cô không đáng tin. Tôi có một tấm hình, lát nữa về sẽ cho người đưa đến cho cô.”
“Rốt cuộc anh là ai?”
Trong điện thoại chỉ nghe tiếng tút tút, người bên kia đã cúp máy.
Đây là trò đùa ngày Cá tháng tư? Hay là…Tô Nhất Minh đã đắc tội với ai đó trong làm ăn? Hay là…tai bay vạ gió? Trình Vũ Phi cảm thấy không vui.

Sư huynh mở cửa bước vào đưa cho Trình Vũ Phi một lá thư, “Vũ Phi, vừa nãy có một người đàn ông nhờ anh đưa cho em cái này, mở ra xem đi, chắc chắn là tiền bồi dưỡng của bệnh nhân.”
Tiền bồi dưỡng? Trình Vũ Phi hừ một tiếng, là một bác sĩ khoa cấp cứu, cô không mong lập được công trạng, chỉ mong không có sai sót gì, đâu có dám mong tiền bồi dưỡng. Hơn nữa, làm gì có chuyện tặng tiền mà nhờ người đưa.
Vừa mở phong bì, cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Quả nhiên là một tấm hình, trong hình Tô Nhất Minh đang ôm một người phụ nữ, điệu bộ rất thân mật. Tô Nhất Minh nhìn thẳng ống kính, vẫn nụ cười rạng rỡ chân thành ấy. Người phụ nữ quay lưng lại ống kính, dáng người thon thả, mái tóc vàng mượt óng ả.
Không chỉ ăn vụng mà còn ăn vụng món Tây nữa cơ đấy! Trình Vũ Phi không để ý cắn phải lưỡi, đau la oai oái. Sư huynh thấy không ổn vội chuồn êm, văn phòng rộng rãi bỗng chốc trở nên trống trải lạnh lẽo vô cùng. Trình Vũ Phi co người lại, cất tấm hình rồi lại tiếp tục viết bệnh án.
Sắp hết giờ làm thì điện thoại Tô Nhất Minh gọi đến, “Cưng ơi, anh về rồi này! Tối nay chúng mình đi ăn nhé!”
“Không được, cả ngày làm việc em mệt mỏi lắm rồi, em chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi sớm.” Trình Vũ Phi miễn cưỡng như không có chuyện gì xảy ra.
“Nhưng cơm thì phải ăn chứ. Anh đến đón em, ăn xong chúng mình cùng đi spa thư giãn.”
Trình Vũ Phi vừa bước ra ngoài thì thấy Tô Nhất Minh đang đứng bên xe ôtô mỉm cười nhìn mình, rồi làm như vô tình, cô đi về hướng khác, hòng tránh mặt người mà mình không muốn gặp lúc này.
Tô Nhất Minh đã có chuẩn bị trước, vội bước đến dang tay ôm cô vào lòng, “Em nói mệt mà sao bước đi hăng hái thế?”
Trình Vũ Phi cố thoát khỏi vòng tay Tô Nhất Minh, còn anh thì thầm vào tai cô “Cò cưa với anh vậy vui không? Kéo cưa lừa xẻ, anh nào khỏe về ăn cơm vua, anh nào thua về bú tí mẹ…”
Trình Vũ Phi nổi cơn thịnh nộ, “Tô Nhất Minh, anh có liêm sỉ không vậy?”
Tô Nhất Minh mặt đấy oan ức, “Tất nhiên là có, anh rất sĩ diện mà, nhưng em lại không giữ cho anh. Anh mới về, còn đang mệt vì chênh lệch múi giờ mà đã chạy ngay đến tìm em, em còn gầm gừ với anh chẳng khác gì một chú mèo nhỏ. Làm sao đây, cần sĩ diện thì không có vợ, cần vợ lại mất sĩ diện, chỉ còn cách không cần sĩ diện rồi…”
Trình Vũ Phi mềm lòng, Tô Nhất Minh thừa cơ hôn cô mấy cái rồi lôi lên xe.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Trên bàn ăn, Trình Vũ Phi làm mặt lạnh nín thinh, Tô Nhất Minh lại chẳng lấy gì làm sốt ruột, chỉ rào trước đón sau như thật, “Bị người ta hiếp đáp hả? Ai dám bắt nạt bác sĩ nhà anh thế? Nói anh biết đi, anh sẽ đến cạo nửa đầu hắn, một bên lông mày cũng cạo luôn, để hắn ra dường không dám nhìn ai…”
Trình Vũ Phi không nhịn được cười khúc khích, nhưng vội nhớ ra nên nghiêm mặt lại, có chút lúng túng, “Lại nói xằng bậy gì thế?”
“Không phải sao? Vậy em tự bắt nạt mình rồi. Có mấy cách để em tự bắt nạt mình, một là về thể xác, thí dụ như cắn phải lưỡi mình, vấp trúng dây điện ngã u đầu, bước hụt chân vào hố xí…”
“Nói mò…” Trình Vũ Phi tức cành hông.
“Hai là về tinh thần. Thí dụ như chấp nhặt chuyện không đâu này, tự làm khổ mình này…”
Trình Vũ Phi cúi đầu.
“Đoán đúng rồi à?” Tô Nhất Minh nháy mắt.
“Không đúng.” Trình Vũ Phi càng tức giận, “Chính là anh bắt nạt em!”
Tô Nhất Minh trầm ngâm, thận trọng hỏi cô, “Em biết đọc suy nghĩ của người khác? Sao biết anh định bắt nạt em? Anh vốn dĩ định chờ đến tối.”
“Đừng có mơ!”
Tô Nhất Minh tủm tỉm, “Mơ cũng không được sao? Mơ đâu có phải đóng thuế. Em bá đạo quá đấy!”
“…” Trình Vũ Phi nhanh chóng ăn hết thức ăn trong đĩa rồi đứng dậy bỏ đi. Chuyện tấm hình kia cô không biết làm sao để nhắc đến cho khéo, cô không muốn trực tiếp tra vấn Tô Nhất Minh, không muốn mình giống như bà la sát đánh ghen trên tivi, hét vào mặt chồng khi phát hiện chồng tòm tem: “Mấy ngày trước anh đã làm cái gì? Cùng với ai? Các người tằng tịu với nhau bao lâu rồi…” nhưng cô lại không thể bỏ qua, không thể giả vờ như không có chuyện gì, chỉ còn cách né tránh.
Tô Nhất Minh đưa tay kéo lại, Trình Vũ Phi loạng choạng thế nào mà ngã ngồi lên đùi anh, giằng co đến tội nghiệp, “Tô Nhất Minh, đây là chỗ công cộng!”
“Em muốn đến chỗ chỉ có riêng hai ta cũng được, anh đưa em về nhà ngay bây giờ.” Tô Nhất Minh lại thì thầm vào tai cô.
Trình Vũ Phi bất lực trước một Tô Nhất Minh mặt dày mày dạn, tỏ vẻ khó chịu ngồi dịch ra mép ghế.
“Bác sĩ, em tức giận cũng phải nói có đầu có cuối, bằng không anh nghĩ quẩn, anh là thích chấp vặt, tự hành hạ mình. Em như vậy anh mấy đêm không ngủ được cho xem.”
Trình Vũ Phi cũng không biết Tô Nhất Minh nói thật hay đùa, tức tối nguýt anh một cái, lấy trong túi xách ra một tấm hình, nhẹ nhàng đặt trước mặt anh.
“Ảnh đẹp quá chứ, trông anh đẹp trai quá!” Tô Nhất Minh cầm tấm ảnh lên, nói tỉnh bơ.

Trình Vũ Phi lặng lẽ trợn mắt nhìn anh, lại đứng dậy đòi bỏ đi, một lần nữa bị anh kéo trở lại.
Tô Nhất Minh lấy ra một bức ảnh khác đưa cho cô, Trình Vũ Phi ngẩn người ra. Bức ảnh trước mặt cô cũng cùng một khung cảnh, chỉ khác góc chụp. Trong bức ảnh, người phụ nữ tóc vàng quay mặt về phía ống kính, là một phụ nữ trung niên trên năm mươi tuổi, thần thái ung dung nhã nhặn, dáng người vẫn thon thả, mái tóc vàng vẫn mượt mà óng ả.
“Phụ nữ Tây…đúng là gừng càng già càng cay.” Ngẩn người hồi lâu Trình Vũ Phi cuối cùng ấp úng nói.
“Đây là một cô giáo anh quen hồi học ở trường đại học L. Lần đi này lại may mắn gặp được cô, vẫn thần thái thanh thoát đó.”
Trình Vũ Phi cảm thấy sự việc rất kỳ quặc: “Tấm hình này…rốt cuộc là chuyện gì thế nhỉ? Nhưng ai vô công rỗi nghề lại đi gọi điện thoại rồi gửi tấm hình này cho em?”
Tô Nhất Minh cười ung dung, “Ngoài anh ra thì còn ai vào đây nữa. Đây là một trò đùa ngày Cá tháng tư. Cá tháng tư vui vẻ, cưng của anh!”
“…”
Tô Nhất Minh dường như đã liệu trước Trình Vũ Phi sẽ nổi trận lôi đình, nên vẫn nhấn nhá, thong thả, “Anh muốn qua trò đùa này nói với em, bất cứ thứ gì cũng có hai mặt của nó, giống như tấm hình này, chụp ở những góc độ khác nhau sẽ gây ra cho em những cảm nhận khác nhau. Có rất nhiều phụ nữ vừa gặp đã thích anh, một số còn chủ động dâng hiến cho anh. Nhưng anh đã từng rất thật lòng yêu một vài lần nhưng đều không có kết quả. Vì sao vậy? Vì ban đầu những người con gái đó đều chỉ nhìn thấy mặt đáng yêu của anh, nhưng đến khi ở bên cạnh anh rồi họ mới phát hiện ra anh có rất nhiều khuyết điểm. Anh cũng vậy. Cứ thế dần dà tình yêu giữa anh với họ phai nhạt dần.”
“Có nhất thiết phải dùng đến chiêu trò này không? Anh nói là được rồi, cái đạo lý nông cạn này em cũng hiểu”.
“Cưng à, hai lần trước chúng mình…Lần đó anh phát hiện em rất lo lắng rất sợ hãi.’
“Vô liêm sỉ!”
“Đây đâu phải việc gì đáng xấu hổ, nói gì đến vô liêm sỉ. Anh có nghĩa vụ dập tắt nỗi lo lắng sợ hãi trong em. Anh đã suy nghĩ rất kỹ, em sở dĩ lo sợ là vì thật ra vẫn chưa có lòng tin với tình yêu của anh.’
Trình Vũ Phi im lặng.
“Anh không muốn hứa hẹn những việc quá lâu sau này, nhưng anh có thể đảm bảo, anh đối với em là thật lòng. Không hề có một chút gì là đùa giỡn em, cũng không hề có ý nghĩ vô trách nhiệm. Ấy…cái này nói hơi quá, thật ra anh cũng có vài lần có ý nghĩ bỉ ổi…Song bây giờ thì anh rất thật lòng.”
“Đồ trứng thối!”
“Trứng của anh em chưa nhìn thấy mà, sao biết thối? Anh chỉ muốn dẹp bỏ thành kiến của em đối với anh, nhưng thấy rằng nếu chỉ nói với em khơi khơi thì không có sức thuyết phục, đành phải nhân ngày Cá tháng tư nghĩ ra trò đùa này để nói với em rằng anh rất thật lòng, muốn được ở bên em, tình nguyện bộc lộ những thiếu sót, khuyết điểm của mình để em thấy, đồng thời muốn diện kiến, chấp nhận, bao dung những khuyết điểm của em. Anh nỗ lực hết mình với hy vọng có thể đi đến hôn nhân với em, tuy kết quả cuối cùng không phải mình anh muốn là được.”
“Đồ lừa đảo…!” Giọng Trình Vũ Phi mềm mỏng trở lại.
“Không tin à? Tục ngữ nói đúng, ở lâu mới biết lòng người, có nghĩa là chúng mình ‘ấy ấy’ bên nhau thời gian dài em sẽ hiểu được lòng anh…Đến lúc đó em sẽ không thấy anh là tên lừa đảo nữa.”
“Lưu manh!”
“Em lại nghĩ bậy rồi. Anh nói “ấy ấy’ có nghĩa là trò chuyện, gặp gỡ, không hề có ý gì khác…”
“…”
Tô Nhất Minh phải giả điên giả khùng khổ sở, nói sùi bọt mép mới nịnh được bác sĩ nhà ta vui. Tiếc là bác sĩ sau khi bị biến thành kẻ ngốc không cười rạng rỡ, ôm chầm lấy anh như anh tưởng tượng, mà vẫn kiên quyết về nhà. Tô Nhất Minh vô cùng rầu rĩ, kế hoạch ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ hôm nay coi như đổ sông đổ bể. Nhưng anh vẫn tỏ ra là một quý ông lịch sự đưa cô bé quàng khăn đỏ về nhà.
Cửa vừa mở ra, một người đàn ông trùm kín mặt, chĩa họng súng đen ngòm vào Trình Vũ Phi, Tô Nhất Minh không kịp nghĩ gì quăng chiếc laptop nặng trịnh anh đang xách giùm Trình Vũ Phi về phía tên trộm khiến hắn nằm đo đất.
Giọng Điền Thiêm vang lên từ góc nào đó, “Chị Phi Phi, Cá tháng tư vui vẻ! Á! Gia Văn anh không sao chứ?” Cùng lúc đó, sát thủ đang nằm dưới đất thè chiếc lưỡi đang chảy máu ra cười ha hả.
Trình vũ Phi thở hắt ra quay sang nhìn Tô Nhất Minh, “Nhất Minh, anh lại phạm lỗi rồi.”
Điền Thiêm rút khăn bịt mặt của người đàn ông nọ ra, Trình Vũ Phi cuối cùng cũng được diện kiến dung nhan bạn trai cô bé. Không ngờ lại là người quen, chính là anh chàng ra tay nghĩa hiệp đánh nhầm Tô Nhất Minh trong vụ cướp điện thoại, theo lời giới thiệu của Điền Thiêm tên cậu ta là Vương Gia Văn.
Sau nhiều ngày vật vã ở phòng cấp cứu, Tô Nhất Minh vui vẻ nhìn cục sưng to đùng trên đầu Vương Gia Văn cười cười, “Không sao đâu. Tôi có kinh nghiệm rồi, hai ngày là hết sưng, hai tuần là hết vết bầm. Nhóc ạ, cậu sức khỏe tốt, chắc chắn sẽ nhanh hơn một chút…” Nhưng điều làm Tô Nhất Minh muốn nhảy cẫng lên chính là Điền Thiêm xót bạn trai, muốn cậu ta ở lại phòng để tiện chăm sóc. Trình Vũ Phi thừ người ra, cuối cùng thất thểu theo Tô Nhất Minh đến nhà anh, để không gian riêng tư cho hai cô cậu.
Người Trung Quốc mắc mớ gì phải chúc tụng ngày lễ của phương Tây chứ.” Trình Vũ Phi làu bàu khi bước lên xe của Tô Nhất Minh.
Tô Nhất Minh không đáp, chỉ đắm đuối hôn cô, lửa tình nhanh chóng bốc lên ngùn ngụt, Tô Nhất Minh khó khăn lắm mới kiềm chế được mình, khởi động xe phóng đi.
Về đến nhà Tô Nhất Minh tiếp tục nhảy xổ vào, nhóm lửa tình trên người bác sĩ Trình, Trình Vũ Phi ngay giây phút quan trọng nhất vẫn kìm lòng, “Nhất Minh…Em bận rộn cả ngày, muốn đi tắm đã…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui