Đmxuyên Thư Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Sau khi Mặc Vân dứt lời thì Dương Vũ lập tức có thể nghe hiểu được những gì mà nhân thú kia nói.
"Tại sao nhân loại các ngươi lại vào được đây?" Nhân thú kia liên tục lặp lại câu hỏi đó với sự tức giận cùng sự khó chịu.
Nhân thú này có vẻ chưa thành niên, nó nhìn khoảng tầm 10 tuổi.
Dương Vũ nhìn hai cái tai nhỏ cùng cái đuôi ngắn củn, cậu đoán nhóc người thú này thuộc chủng tộc thỏ nào đó.
Sau đó cậu liền lên tiếng trả lời: "Tụi anh vô tình đi qua thác nước, thế là liền vào đây.
Em bình tĩnh, tụi anh không hề có ý xấu."
Nhân thú kia khi nghe thấy âm thanh dỗ dành đầy dịu dàng của Dương Vũ thì hơi thả lỏng.
Nhưng ngay sau đó, nó liền lấy lại sự cảnh giác mà lên tiếng hỏi Dương Vũ: "Nói dối, loài người các ngươi đều là người xấu."
Dương Vũ thấy nhân thú kia giận dữ như vậy thì không biết phải làm thế nào.
Nhìn vào tình hình hiện tại thì có lẽ nhóc nhân thú kia rất căm ghét loài người.
Dương Vũ nghĩ: "Làm thế nào để xoa dịu nhóc nhân thú này đây?"
Cậu còn đang suy nghĩ nên làm thế nào thì bỗng nhiên một giọng nói lớn tuổi từ xa vọng tới: "Tiểu Bách, cháu đứng đó làm gì vậy."
Dương Vũ nương theo âm thanh mà ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.
Một ông lão chống gậy đang bước chậm rãi tới.
Tiểu Bách trong lời ông lão có lẽ là nhân thú chưa thành niên đang giận dỗi này.
Tiểu nhân thú sau khi nghe thấy có người gọi thì liền quay người lại.
Có lẽ ông lão đang bước tới là người thân của tiểu nhân thú.
Nên nhóc ta lập tức cười rộ lên rồi trả lời: "Cháu đang chuẩn bị về ạ."
Nhóc nhân thú dừng một lúc rồi nói tiếp, lần này nhóc ta chuyển sang giọng điệu vô cùng ghét bỏ: "Cháu đang trên đường về thì bỗng bắt gặp hai nhân loại đáng ghét này."
Ông lão có lẽ mắt đã rất kém, ông đứng từ xa nói: "Hai nhân loại? Ông đâu có thấy ai đâu."
Tiểu Bách nghe vậy thì lập tức chạy tới dắt ông lão đến trước Mặc Vân và Dương Vũ.
Sau đó thì lập tức vừa chỉ vừa nói: "Ông, chính là hai nhân loại này."
Thế là ngay tiếp đó ông lão liền đưa mắt nhìn chằm chằm Dương Vũ và Mặc Vân rất lâu.
(2°
Dương Vũ đang định lên tiếng giải thích bản thân không có ý xấu thì ông lão đột ngột lên tiếng.
Ông nói với chất giọng vô cùng khàn đặc: "Hai cậu, hai cậu tại sao lại vào được đây?
Dương Vũ lại một lần nữa giải thích: "Tụi cháu vô tình đi qua một cái thác nữa nhỏ, chẳng biết thế nào lại đến được đây.
Thật ra tụi cháu không có ý xấu, chỉ muốn vào làng tham quan."
Ông lão kia liền cáu kỉnh tiếp lời: "Các cậu đây là muốn tìm cây phục sinh."
Dương Vũ nghe vậy thì lập tức hỏi lại: "Cây phục sinh? Cây phục sinh gì ạ?"
Ông lão giận dữ trả lời: "Cậu còn giả vờ? Cậu còn định lừa lão già này.
Nếu không vì cây phục sinh thì tại sao các cậu lại đến ngôi làng này?"
Dương Vũ hoàn toàn không hiểu, tại sao cả hai nhân thú cậu gặp đều có địch ý với nhân loại.
Thế là cậu quay qua nói nhỏ với Mặc Vân: "Nhóc con, tại sao họ lại bài xích chúng ta thế? Còn nữa nhóc biết cây phục sinh trong lời ông lão không?"
"Cây phục sinh là cây có thể hồi sinh người chết." Mặc Vân đột ngột lên tiếng nói với Dương Vũ.
Ngay sau đó cậu lập tức hiếu kì mà hỏi lại Mặc Vân: "Nhóc con nói thật chứ, vậy mà có một loại cây thần kì thế này hả?"
Mặc Vân gật đầu rồi nói tiếp: "Tuy nhiên mọi giao dịch đều phải đánh đổi.
Muốn hồi sinh được người chết thì bắt buộc phải hiến tế một người sống."
Dừng một lát Mặc Vân lại nói tiếp: "Sau khi người sống đó được hiến tế cho cây; thì lập tức cây sẽ mọc ra một loại quả có kích thước rất nhỏ.
Chỉ cần cho nó vào miệng người chết thì người đó sẽ sống lại."
Dương Vũ nghe vậy thì mặt lập tức biến sắc rồi lên tiếng: "Đây chẳng khác nào mạng đổi mạng."
Mặc Vân tán thành mà gật đầu.
"Nhưng cây phục sinh thì có liên quan gì đến chúng ta? Ví như chúng ta có tìm cây phục sinh thì cũng đâu ảnh hưởng đến họ." Dương Vũ lòng đầy thắc mắc mà nói với Mặc Vân.
Mặc Vân nghe vậy thì lại nói tiếp: "Cây phục sinh có một điều kiện rất quái gở, đó là chỉ tiếp nhận sự hiến tế của nhân thú."
Dương Vũ nghe xong thì lòng đầy hiếu kì mà nhìn Mặc Vân kể tiếp.
Nhận thấy ánh nhìn đầy mong chờ của Dương Vũ, Mặc Vân liền nói tiếp: "Năm trăm năm trước, nhân loại vì muốn hồi sinh người chết liền cưỡng ép rất nhiều nhân thú hiến tế.
Kết quả sau sự tham lam này, cả nhân thú và cây phục sinh liền biến mất không có dấu vết.
Lúc đó nhiều người đồn đoán rằng dưới sự dã man của con người thì nhân thú đã tuyệt chủng."
Dương Vũ biểu cảm đầy ngưỡng mộ, cậu ghé sát khuôn mặt Mặc Vân rồi nói: "Sao nhóc siêu thế? Cái gì cũng biết."
Ngay sau khi Dương Vũ tiến sát lại gần thì Mặc Vân liền lập tức quay mặt đi.
Mặc Vân thật sự khó hiểu mà nghĩ thầm: "Tại sao bản thân, lại vô cùng ngại ngùng, thậm chí tim còn đập nhanh đầy cô cớ."
Thế là cậu nhóc đứng yên lặng một lúc để điều chỉnh cảm xúc.
Sau khi điều chỉnh được cảm xúc thì Mặc Vân mới lên tiếng đáp lời Dương Vũ: "Anh..anh quá khen.
Thật ra tất cả cái này trong sách cổ đều có viết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...