Đmxuyên Thư Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Thật ra cái đường hầm dưới giếng là Dương Vũ vô tình phát hiện ra.
Hôm đó, đang trên đường đến căn nhà kính hái trái cây thì vì không chịu nỗi được sự tò mò.
Cậu liền tiến tới cái giếng cổ mặc dù trước đó tiểu phản diện đã cảnh báo cậu đừng đến đây.
Kết quả sau khi tiến tới cái giếng cậu ngắm nghía lung tung và vô tình thế nào đá vào viên đá dưới chân giếng.
Sau đó mọi việc xảy ra y như lúc này, một cái bậc thang dài hiện ra.
Dương Vũ nhớ hình như trong tiểu thuyết đề cập đến một cái đường hầm.
Nó không chỉ thông ra bên ngoài mà nó còn dẫn đến một nơi rất thần kì.
Thần kì thế nào thì tiểu thuyết không có nói.
Nên sau khi phát hiện ra đường hầm này thì ngày nào Dương Vũ cũng luôn nghĩ đến cái nơi thần kì mà nguyên tắc nhắc đến.
Dần dần với cái tính tò mò này Dương Vũ quyết định sẽ mạo hiểm đi xuống đường hầm.
Nhưng chung quy cậu vẫn rất sợ nên mãi vẫn không thể dứt khoát đặt chân xuống những bậc thang này.
Thế nên, Dương Vũ mới có một ý tưởng táo bạo đó là rủ tiểu phản diện đi cùng.
Dù gì có nhân vật phản diện đi cùng thì cả hai cũng không chết được.
Quay trở lại hiện tại, Mặc Vân nhìn một hàng bậc thang nối tiếp nhau như thế thì rất sửng sờ, ngạc nhiên.
Thấy dáng vẻ này của tiểu phản Dương Vũ liền lập tức đắc ý nói: "Nhóc thấy anh siêu không nào.
Đường hầm này anh là người đầu tiên phát hiện ra đấy."
Mặc Vân còn đang ngẩn người tại chỗ thì Dương Vũ lại đi bưng một tấm ván gỗ lớn đi đến cái giếng.
Cậu đã tìm nó từ trước, mục đích là để che lại cái miệng giếng tránh để người qua lại chú ý.
Sau đó Dương Vũ đặt tấm ván gỗ lên miệng giếng chỉ trừa lại mỗi khoảng trống nhỏ.
Ngay khi sắp xếp xong xuôi Dương Vũ mới lên tiếng nói với Mặc Vân: "Nhóc xuống trước, rồi anh xuống sau.
Mặc Vân nghe vậy thì từ từ bước xuống, Dương Vũ cũng ngay lập tức bước vào.
Tiếp đó cậu dùng sức kéo miếng gỗ che phủ toàn bộ miệng giếng.
"Ở đây tối quá." Dương Vũ sau khi thành công che kín miệng giếng liền cảm thán.
Kêu gào xong Dương Vũ liền loay hoay tìm kiếm trong túi quần một lúc, cuối cùng cậu lấy ra một cái đèn pin nhỏ.
Vừa bật đèn pin Dương Vũ vừa tự hào nói: "Cũng may anh có chuẩn bị."
"Nào chúng ta đi khám phá thế giới bên ngoài thôi." Dương Vũ vừa nắm tay dắt Mặc Vân vừa nói.
Mặc Vân theo đó mà đi sát Dương Vũ, bàn tay nhỏ mặc cho cậu kéo đi.
Đi được một lúc cả hai cuối cùng cũng đi hết được các bật thang.
Xuống đến nơi thì chẳng thấy gì ngoài một con đường nhỏ hẹp kéo dài đến vô tận.
Dương Vũ nhìn xa xăm một lúc rồi lại nhất chân bước tiếp.
Câụ vừa cầm đèn chiếu sáng vừa chậm rãi tiến lên phía trước.
Đi mãi, đi mãi cuối cùng Dương Vũ càng ngày càng nhàm chán.
Cậu nghĩ thầm: "Tính đến bây giờ cả cậu và tiểu phản diện đã đi bộ hơn 20 phút.
Nhưng con đường nhỏ này vẫn không có dấu hiệu của điểm kết thúc."
Dương Vũ thất vọng thốt lên: "Chẳng lẽ bà tác giả đã lừa cậu." Nói rồi cậu đột ngột dừng lại
Kết quả làm Mặc Vân đi sát phía sau không kịp phản ứng đã đập đầu vào lưng Dương Vũ.
Cậu cảm nhận được cái đầu tràn đập mạnh vào lưng liền lên tiếng xin lỗi: "Này nhóc, có sao không? Anh xin lỗi nha." Mặc Vân nghe vậy liền lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Dương Vũ nhận được sự xác nhận của Mặc Vân rồi mới lên tiếng: "Ừm nhóc không sao là được rồi."
Mặc Vân trông thấy Dương Vũ đứng yên lặng mãi không đi bèn nói: "Anh, chúng ta không đi tiếp nữa sao?"
Dương Vũ nghĩ ngợi phân vân một lúc rồi mới lên tiếng trả lời Mặc Vân: "Ài, thôi bỏ đi.
Dù sao cũng tới đây rồi thì cứ đi thêm một lát nữa rồi tính."
Nói xong Dương Vũ lại tiếp tục vừa chiếu đèn vừa dắt Mặc Vân đi tiếp.
Thế là cả hai một trước một sau, một lớn một nhỏ cùng chậm rãi tiến về phía trước.
Cuối cùng cũng chẳng biết qua bao lâu thì cái điểm kết thúc mà Dương Vũ mong ngóng nhất cũng xuất hiện.
Đó là một cái cầu thang nhỏ, cấu trúc các bật thang rất giống cái ở giếng.
Dương Vũ ngay lập tức vui vẻ hồ hởi reo lên với Mặc Vân: "Cuối cùng cũng tìm thấy lối ra."
Tiếp đó cậu nhanh chóng cùng Mặc Vân bước lên cầu thang nhỏ.
Đến khi lên đến bật thang cuối cùng Dương Vũ dùng hết sức để đẩy tấm ván chắn cửa đường hầm.
Nhưng rất tiếc là cậu không thành công
Có vẻ tấm ván này được đóng đinh với mục đích chặn lối ra này.
Vì rất chắc chắn nên Dương Vũ có dùng bao nhiêu sức lực cũng đều trở nên vô dụng.
Tất nhiên đã đến được đây rồi thế nên Dương Vũ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Cậu suy nghĩ hồi lâu nhưng không sao tìm được cách.
Cuối cùng Dương Vũ sau một hồi nghĩ ngợi thì cậu nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Cậu quay người lại nói với Mặc Vân: "Nhóc tới đây, dùng tay đẩy nhẹ miếng ván gỗ này giúp anh."
Mặc Vân chần chừ tại chỗ nhưng cuối cùng cũng nghe lời Dương Vũ lấy tay đẩy nhẹ tấm ván gỗ kia.
Thật bất ngờ là Mặc Vân chẳng cần dùng chút sức lực nào cũng có thể dễ dàng xê dịch thành công tấm gỗ đó.
Ngay sau đó một luồn ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào, làm cho cả Dương Vũ và Mặc Vân đều phải nheo mắt lại vì ánh sáng đột ngột này.
Sau khi thích nghi được, Dương Vũ liền dắt tay Mặc Vân bước ra khỏi đường hầm tối tăm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...