[đm] Thừa Tướng Ngoan Ngoãn Đừng Chạy

Chương 4: Ngàn dặm tìm yêu (2)


Suốt nửa tháng trôi qua, Lăng Hoằng theo sát phía sau Diêm tướng quân Diêm Ngọc Thụ, trèo non lội suối, dần dần rời xa thủ đô Lăng Dạ quốc, tựa hồ hướng đến quốc gia khác mà đi.

Không ai từng nghĩ đến, lúc trước không giận mà uy, hoàng đế Lăng Hoằng dung mạo vừa nhìn liền khiến người tránh lui ba thước, bây giờ lại trở nên tiều tụy như vậy, tựa như một người giàu có bỗng trở nên nghèo túng như tên ăn mày.

Mặc dù trang phục không có phát sinh biến hóa gì đó, nhưng hai mắt của hắn mất đi ánh sáng vốn có, trở nên trống rỗng vô thần, sắc mặt cũng dần lộ ra vẻ nhợt nhạt.

Trong khoảng thời gian này, hắn làm bất cứ chuyện gì cũng mất đi vẻ bình tĩnh như thường ngày, dễ dàng trở nên táo bạo, thỉnh thoảng liền tức giận mắng, hoàn toàn mất đi phong độ của một vị hoàng giả.

Nhưng mà, có lúc hắn lại trầm tĩnh đến nỗi như người chết đã mất đi ba hồn bảy vía vậy, dựa vào bên cửa sổ, không nhúc nhích.

Triệt để nhớ nhung, lo lắng, khiến hắn trở nên bất lực, mờ mịt...

Tề công công vẫn luôn đi theo Lăng Hoằng nhìn thấy chủ nhân biến thành dáng dấp như vậy, vô cùng lo lắng, Bùi thừa tướng đã biến mất nửa tháng rồi, hoàng thượng phái ra nhân thủ cũng không thu được bất cứ tin tức gì, Bùi thừa tướng có thể đã rời đi cõi đời này, nếu thật đúng như vậy, hoàng thượng nên làm gì bây giờ? Không bằng giúp hắn xem xét những ứng cử viên khác, ít nhất khiến cho tình cảm của hắn có chỗ tựa vào và dừng lại, không thể lưu luyến với một người không biết ở nơi đâu.

Tề công công nghe nói "Hoa tửu tam bôi giải thiên sầu, thanh lâu nhất mộng thích vạn ưu"*, liền có một ý kiến...


(*): Dịch: "Hoa tửu ba chén giải ngàn sầu, thanh lâu một giấc chiêm bao thả vạn lo."

"Hoàng... Hoàng công tử, người không thể cứ vậy mà suy sụp. Không phải vậy, Lăng Dạ quốc..." Tề công công hướng Lăng Hoằng khuyên giải.

"Ha ha, Lăng Dạ quốc? Một người ngay cả người yêu của mình cũng không thế nắm trong tay, lại có tư cách gì nắm thiên hạ trong tay..." Lăng Hoằng cười nhạt, nhưng lại thêm phần thương cảm.

Tề công công bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại khuyên: "Hoàng công tử à! Cần gì phải vì một nam tử, để từ bỏ thiên hạ ngàn vạn tú lệ, không đáng ạ —— "

"Tề công công, ngươi đã hầu hạ ta bao lâu." Lăng Hoằng quay đầu nhìn Tề công công, như một thanh kiếm không chút lưu tình xuyên thẳng vào tim, "Cũng là lúc nên nghỉ ngơi một chút, hưởng hưởng thanh phúc đi!"

Tề công công nghe thấy, tức khắc ngã quỵ xuống đất, không ngừng dập đầu nói: "Nô tài không dám, nô tài không dám, nô tài chỉ muốn ở lại bên người hoàng thượng, hầu hạ hoàng thượng cả đời..."

"Như vậy, có mấy lời nên nói, có mấy lời không nên nói, ngươi hẳn hiểu đi!"

"Thưa hiểu..." Tề công công dập đầu vài cái.

Một lần không đủ, ngày thứ hai Tề công công lại nếm thử lần nữa...


Tề công công mang theo tiếng khóc nức nở, một tay cầm khăn trắng liên tục lau chùi khóe mắt nói: "Hoàng thượng, người lại ngày càng gầy đi như vậy, người muốn nô tài phải làm sao mới xứng đáng với thái thượng hoàng phụ thân quá cố của người!"

Lăng Hoằng ngồi bên cửa sổ không nói, tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy.

"Hoàng thượng, nô tài nghe nói trong thành có một địa phương có thể giúp quên đi ưu thương cùng thống khổ, nữ tử nơi đó đều hiểu ý, có tâm sự gì, có thể hướng các nàng kể ra, hoặc các nàng còn có thể giúp được việc khó khăn..." Tề công công vô cùng dẻo miệng, nói nơi đó như một nhân gian tiên cảnh đầy ấp những tiên tử vậy.

Lăng Hoằng nghe Tề công công càng nói càng khuếch đại, còn nói đến người nơi đó tựa hồ không có gì không biết, không chỗ nào không hiểu vậy, Lăng Hoằng chưa bao giờ rời đi hoàng cung, cũng chưa từng nghe nói tới thanh lâu, không khỏi động lòng, hắn nghĩ thầm có thể từ nơi nào biết được tin tức của Bùi Tư Kiều.

"Vậy liền lên đường đi!" Lăng Hoằng nói, trong giọng tựa hồ khôi phục một chút tôn nghiêm hoàng giả.

"Hoàng thượng lên..." Tề công công hô một nửa liền ngừng lại, dùng vẻ mặt thảm hề hề nhìn về phía Lăng Hoằng nói: "Hoàng... Hoàng thượng, chúng ta không ở trong hoàng cung."

Tề công công mang Lăng Hoằng hướng về một một tòa lâu đình dĩ lệ phồn hoa, người ở đó vừa múa vừa hát, một mảnh tiếng cười cười nói nói ngăn cách với những ưu phiền sầu lo ngoại giới.

Lăng Hoằng tuy rằng không hiểu nữ tử bên trong vì sao so với nữ tử bên ngoài ăn mặc càng thêm hoa lệ mà rõ ràng, nhưng không thể phủ nhận là nữ tử nơi này đều có một phen sắc đẹp, tuy không sánh được với Thiên Tiên. Có điều, Thiên Tiên cũng không mảy may bằng Bùi Tư Kiều trong lòng hắn.


Lại nghĩ tới Bùi Tư Kiều, Lăng Hoằng trong lòng vừa cảm thấy sung sướng một chút liền biến mất không còn sót lại chút gì.

"Công tử, xin hỏi ngài muốn tìm vị cô nương nào đây?" Một nữ nhân nhìn qua tuổi khá lớn, nhưng vẫn còn dáng vẻ phong vận* nhìn thấy quần áo hào quý của Lăng Hoằng vừa vào cửa, liền vội vã đi tới bên cạnh hắn hỏi.

(*): Dáng vẻ thùy mị, thiết tha.

Tuy mặt mỉm cười, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác giả dối lại quyến rũ, không cách nào khiến người thưởng thức thật sự.

Người bị Tề công công có ý nói dối, Lăng Hoằng mở miệng nhân tiện nói: "Ta muốn một vị nữ tử có thể vì ta giải quyết khó khăn."

Nữ nhân quyến rũ lầm tưởng hắn chỉ chính là phương diện đó, che miệng lại rồi cười nói: "Được rồi, tốt, nhưng nữ tử nơi này của chúng ta đều có thể vì khách quan ngài mà giải quyết khó khăn, ngài muốn vị nào đây? Không bằng, khách quan ngài lên lầu chậm rãi chọn đi!"

Lăng Hoằng gật gật đầu, theo nữ nhân đi lên lầu, nhưng một khúc đàn uyển chuyển êm tai, nhẹ nhàng như nước suối, du dương như chim hót, lại sục sôi như tiếng trống, khiến toàn trường dần dần trở nên an tĩnh, chỉ còn tiếng đàn bên trong lâu bồi hồi hưởng đãng.

Lăng Hoằng tự nhiên nghe thấy tiếng đàn hấp dẫn, cúi đầu nhìn xuống dưới —— lại thấy một gương mặt mà hắn khổ tìm đã lâu. Hắn kích động vạn phần nhưng lại không thể tin được, luôn cảm thấy đây như là mơ.

"Hắn, hắn là?" Lăng Hoằng hỏi, khí tức dần dần trở nên trầm trọng.

"Nàng sao, là hoa khôi đầu bảng nơi này của chúng ta —— Bùi Nhi cô nương!"

"Bùi nhi..." Lăng Hoằng như mất đi lý trí, lao xuống lầu, chạy đến bên cạnh người đang khảy đàn, nắm lấy tay nàng thật chặt, đem nàng ôm vào lòng, trong miệng liên tục lẩm bẩm nói: "Bùi nhi, Bùi nhi..."


Nước mắt nóng bỏng, lướt qua gò má Lăng Hoằng mà rơi xuống.

Người kia bị tóm lấy không biết làm sao, hoang mang giãy giụa không ngớt, lại càng bị ôm chặt thêm. Giọng nói của nàng có chứa một chút tức giận đối với Lăng Hoằng nói: "Công tử, xin tự trọng, tiểu nữ cũng không quen biết ngài..."

Đó cùng thanh âm của Bùi Tư Kiều là bất đồng, nắm giữ nữ tử đặc hữu kiều mị mềm nhẹ, mà người kia tự xưng "tiểu nữ".

Lăng Hoằng kinh ngạc buông ra, xem những gì vừa thấy đều là ảo giác. Nhưng khi lần thứ hai hắn nhìn về phía trước người kia thì, xác thực cùng Bùi Tư Kiều hầu như tương đồng về hình dáng.

Hư hư thật thật, thật thật giả giả, hắn hướng về nửa người trên của người kia mà nhìn, lại có đặc trưng của nữ tử. Người kia, xác thực là một nữ tử.

Lăng Hoằng thương tâm rồi lại tuyệt vọng lay động đầu của mình, nhẹ nhàng xoa mặt cô gái kia: "Bùi nhi, Bùi nhi, thật sự không phải ngươi sao?"

Nữ tử nhìn Lăng Hoằng bộ dạng thống khổ như vậy, hai mắt như rót vào sự thâm tình đến tột cùng. Nghĩ thầm: "Có lẽ hắn là một kẻ đáng thương bị thất tình đi!" Lại có một ý muốn đi cứu lại sự kích động của hắn.

Nữ tử nhẹ nhàng ôn nhu đối với bàn tay ấm áp đang xoa xoa trên gương mặt nàng nói: "Ta xác thực gọi là Bùi Nhi, nhưng ta cũng không phải người ngươi muốn tìm. Nhưng ngươi nếu có nhu cầu gì, ta sẽ tận lực giúp ngươi..."

Đúng, nàng không phải Bùi nhi của hắn. Khiến Lăng Hoằng ý thức được điểm này rõ ràng, liền vội vã bỏ tay cô gái ra, không nói một lời, không tiếng động vô sắc mà rời đi.

Chỉ còn dư lại một nữ tử đứng đó, ngơ ngác mà si vọng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận