[đm] Tam Sinh Chính Tà Đối Lập

Kết thúc buổi đi Truy Săn lần này, Gia Cát Vô Ưu là người đứng đầu với số lượng con mồi săn được nhiều nhất, tham gia trận đấu lần này có hơn bốn trăm người nhưng chỉ một mình hắn đã chiếm hơn hết một trên bốn phần con mồi có tại U La. Điều này thật sự khiến nhiều công tử thế gia không khỏi bất ngờ. Mọi người tuy cũng từng nghe được không ít tin đồn về hắn, nói hắn là thiên phú trong tu luyện nhưng không nghĩ đến hắn như vậy mà có thể lợi hại đến mức này. Thật khiến người khác có chút không thích ứng được.

Lăng Thế Thánh Tôn vỗ tay khen ngợi "Gia Cát công tử quả thật thiên phú hơn người"

Gia Cát tông chủ lập tức cười ngượng ngùng nói "Lăng Thế Thánh Tôn quá lời quá lời, tiểu tử đó do may mắn mới thắng được thôi" Nhưng thật ra trong lòng thì vui như mở hội vậy. Gia Cát Vô Ưu con trai ông tuy nghịch ngợm phá phách số một thiên hạ nhưng nói về tu luyện kiếm pháp, xạ tiễn, tu chân thì hắn thật sự chưa bao giờ khiến ông phải bận tâm. Hắn vốn sinh ra thể chất tu luyện đã hơn người thường nên ông chưa bao giờ cần phải lo lắng vấn đề tu luyện của hắn.

Doãn tông chủ cũng cười nói "Gia Cát huynh đừng nói vậy, Vô Thiên quả thật tư chất hơn người. Hắn thắng điều dựa vào bản lãnh của bản thân. Hắn tuy có chút kiêu ngạo, ngông cuồng thật nhưng hắn có bản lĩnh cũng là thật"

Gia Cát tông chủ cười cười nói "Chê cười, chê cười rồi."

Những người khác cũng không thể không ngầm bội phục Gia Cát Vô Ưu, hắn thật sự là thiên phú hơn người thường nhưng ngẫm lại hắn như vậy tính ra cũng không có gì là lạ. Hắn là con trai độc nhất của Gia Cát Minh và con gái Vô Ma Thánh Tôn, Vô Lam Nguyệt, Gia Cát Minh là một tu sĩ võ công cao cường trong giới tu chân, Vô Lam Nguyệt lại là Thánh Nữ Độc Tôn của Vô Ma điện, võ công cái thế, từng danh trấn thiên hạ một thời, Gia Cát Vô Ưu được thừa thưởng thiên bẩm từ hai người họ nên hắn một thân thiên phú dị bẩm.

Đàm Vinh Thiệu chính là thua đến không dám lên tiếng, tính tổng số con mồi của hắn cộng với bốn người khác của Đàm gia, cũng chỉ bằng một trên mười phần của Gia Cát Vô Ưu, tuy trong bụng không thể nuốt nổi cơn tức này nhưng hắn có thể làm gì, ai biểu hắn tu vi thấp hơn người ta làm gì. Hắn giận đến cả người rung bần bật, Đàm Thịnh Thư liền hướng hắn cười ôn hòa nói "Đệ đừng như vậy, đệ cũng biết Đàm gia chúng ta vốn xuất thân từ thư sinh văn học, nên tu vi chúng ta căng bản không thể so với những thế gia khác, thua cũng không phải chuyện quá mất mặt"

Đàm Vinh Thiệu cắn răng nói "Xuất thân thư sinh văn học thì đã sao, tu vi vốn đâu phải do trời định, mà là do nổ lực của bản thân, là ta vô dụng thôi"

Nói rồi quay người bỏ đi không thèm quay đầu nhìn đám người GCVU đang cười cười nói nói kia.

Đàm Thịnh Thư thở dài, y thật sự hết cách với vị đệ đệ cố chấp này. Y biết vị đệ đệ này thật sự có chút khiêu ngạo, nhưng từ nhỏ đệ ấy thật sự cố gắng rất nhiều, thể chất đàm gia không tốt như Vương gia xuất thân võ sĩ, cũng không như Lăng gia và Tống gia xuất thân tu sĩ tiên môn, càng không thể sở hữu thiên phú dị bẩm như Gia Cát gia, bởi vì họ vốn xuất thân từ thư sinh văn học, chỉ biết cầm bút viết chữ họa tranh có lẽ do di truyền từ đời trước nên môn sĩ Đàm gia không mấy ai có tư chất tu chân.

Bên này Gia Cát Vô Ưu khá là đắt trí khi được người khác khen ngợi, cả mắt cũng muốn mọc trên chân mài Doãn Huân lại khinh bĩ hắn "Ngươi đắt ý cái gì chứ?"

Gia Cát Vô Ưu nhìn Hắn cười nói "Đương nhiên phải đắc ý rồi, chẳng phải ngươi nói Lăng Hàn Thần lợi hại lắm sao? Nhưng cuối cùng ta đây vẫn thắng y còn gì?"

Doãn Huân nhếch môi cười khinh nhìn hắn "Ngươi đấy, Lăng Hàn Thần người ta chưa hết phân nữa thời gian đã rời khỏi U La rồi, nhưng số con mồi của Y vẫn gần bằng phân nữa số của ngươi đấy, nếu Y mà ở lại đến cuối cùng thì ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết được đâu."


Gia Cát Vô Ưu nhíu mài lại thành một đường "Ngươi nói y chưa đến phân nữa thời gian đã rút lui?"

Doãn Huân gật đầu nói "Không sai,"

Gia Cát Vô Ưu khó hiểu hỏi hắn "Tại sao chứ?"

Doãn Huân nhúng vai nói "Làm sao ta biết được, ta có phải y đâu. Ngươi đi mà hỏi y đấy."

Gia Cát Vô Ưu nghĩ nghĩ nhớ lại chuyện khi nãy trong lòng bất giác chột dạ nhìn về phía Lăng Hàn Thần, Lăng Hàn Thần như cảm nhận được ai đó đang nhìn hắn, lập tức quay người lại, Gia Cát Vô Ưu thân thiện vẫy vẫy tay với y. Nhưng y lại đáp lại bằng một cái nhìn lạnh băng. Khiến khóe miệng Gia Cát Vô Ưu cứng đơ. Gia Cát Vô Ưu bĩu môi nói "Y trừng ta làm gì?"

Doãn Huân nhìn hắn cũng khó hiểu, hắn nhìn thấy cái nhìn của Lăng Hàn Thần với Gia Cát Vô Ưu giường như có gì đó không đúng "Sao y lại nhìn ngươi như vậy?"

Gia Cát Vô Ưu nhúng vai tỏ vẻ không biết " Ta làm sao biết được ngươi đi mà hỏi y đấy."

Gia Cát Kỳ Du chính là biết quá rõ tên này, chắc chắn là hắn dở trò gì đó nên Lăng Hàn Thần mới có thái độ đó với hắn. Gia Cát Kỳ Du nhìn hắn cười nói "Huynh lại dở trò quỷ quái gì nữa phải không?"

Gia Cát Vô Ưu tỏ vẻ vô tội nói "Ta có làm gì y đâu chứ...chỉ là vô tình kéo rớt ngoại bào của y."

Nghe hắn nói xong khóe miệng Doãn Huân giật giật không ngừng "Ngươi vậy mà bảo không có làm gì?"

Gia Cát Vô Ưu nói "Thì vốn dĩ ta có làm gì đâu."

Gia Cát Kỳ Du cười nói "Vị Lăng tam công tử Lăng Hàn Thần này, nghe đồn trước giờ điều không thích người khác đứng gần y, hay chạm vào y, mọi người điều phải đứng cách xa y ít nhất ba bước chân đấy, chứ đừng nói đến việc kéo rơi ngoại bào của y. Huynh như vậy mà mạo phạm thân thể y, y đương nhiên không có thái độ tốt với huynh rồi. Lần này huynh xác định thảm rồi, thảm rồi đắt tội với ai không đắt tội lại đi đắt tội với vị Lăng tam công tử này"


Gia Cát Vô Ưu "Y là loại người gì vậy chứ? Ta cũng đâu có phải lột trần trụi y, cái gì mà mạo phạm thân thể, cho dù là nữ nhân cũng không đến mức đó đây, với lại y có phải nữ nhân đâu. Nam nhân với nam nhân đụng chạm chút có là gì, mà ta cũng đâu có đụng chạm gì y"

Sau đó lại nói "Mà đắt tội y thì sao chứ? Nhà y cũng đâu có nữ nhi để gả cho ta. Ta cũng đâu có ý định cưới y về làm thê tử, sợ cái gì"

Gia Cát Kỳ Du cười nói "Huynh đừng quên sắp đến kỳ tuyển đệ tử mới nhập môn của Thiên Thế, huynh nói thử xem huynh đắt tội đại nhân vật lớn như vậy, huynh nói thử xem cuộc sống sao này ở Thiên Thế của huynh liệu có tốt đẹp?"

Doãn Huân xoa xoa lên tiếng nói "Đệ nói ta mới để ý, hình như có chuyện như vậy"

Gia Cát Kỳ Du cười nói "Không phải hình như mà là thật sự có chuyện như vậy"

Lúc này Gia Cát Vô Ưu mới sựt nhớ ra cha hắn Gia Cát Minh có nhắc với hắn về chuyện này. Ông ấy muốn hắn gia nhập Thiên Thế với tư cách môn khách. Nói cái gì mà Thiên Thế là nơi đào tạo tu sĩ tiên môn bật nhất thiên hạ, rồi lại nói nơi đó có bao nhiêu cái tốt, cái đẹp, hi vọng hắn đến đó học tập, tu luyện. Nhưng hắn nào muốn đi nên làm gì để tâm đến chuyện này, giờ nghe Gia Cát Kỳ Du nói hắn mới nhớ đến, nhưng dù sao hắn cũng đâu có đi, hắn nói "Thì sao? Dù sao ta cũng đâu có định đi"

Gia Cát Kỳ Du vỗ vai hắn "Cái đó chắc chắn không đến lượt huynh quyết định đâu, bá phụ đã sớm đem tên ta và huynh gửi đến Thiên Thế cho dù huynh muốn hay không muốn nhất định cũng phải đi. Huynh đâu phải không biết bá phụ phi thường xem trọng việc này. Làm sao có thể để huynh tự ý quyết định"

Doãn Huân nhíu mài nói "Vậy ta chắc chắn cùng không trốn thoát, cha ta với Gia Cát thúc thúc chính là cùng một duộc làm gì có chuyện không để cho ta đi"

Gia Cát Kỳ Du nói "Chắc chắn rồi, hai người trốn không nổi đâu"

Cả hai người bọn họ thầm than thở một hơi, sẽ chẳng có chuyện bọn họ sẽ không có chuyện lay chuyển được quyết định của hai vị lão gia đó. Nghĩ tới khuôn mặt nghiêm túc của Lăng Hàn Thần, lại nói y là tấm gương sáng của Thiên Thế người người noi theo, vậy chẳng khác nào toàn bộ Thiên Thế đều một bộ mặt nghiêm túc ấy, chắc chắn sẽ là cả bầu trời âm u mù mịt.

Lúc này Vương Khanh Lạc của Vương gia không biết từ khi nào đã hướng chỗ họ đi tới. Hắn liền thân thiết cười nói "Gia Cát huynh quả nhiên lợi hại, bái phục bái phục"


Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn, lập tức cười đắt ý, lại tự mãng. Doãn Huân thấy hết liền lườm hắn nói "Ngươi thật chẳng biết khiêm tốn là gì, ngươi ta khen ngươi, ngươi lại cứ thế mà cười thõa mãng như vậy, thật chẳng biết nói câu khiêm tốn gì cả"

Nào ngờ Vương Khanh Lạc hắn lại khoác vai Gia Cát Vô Ưu tự nhiên mà cười nói "Ta lại thích mấy người phóng khoáng hào sảng như Gia Cát huynh vậy đấy"

Bọn họ lời qua tiếng lại một lúc thì đã bắt đầu thân thiết xưng huynh gọi đệ kết giao bằng hữu. Nhưng thật không ngờ vừa hay vị Vương công tử này lại cũng cùng loại người giống bọn họ tự do thoải mái không thích bị gò bó bởi mấy cái quy tắc, lễ nghi khườm rà kia.

Vương Khanh Lạc nói "Vừa nãy ta nghe thấy Gia Cát huynh nói cái gì thê tử với không thê tử vậy?"

Doãn Huân lập tức cười nói "Hắn ấy, chính là có ý định làm rễ Lăng gia đấy"

Gia Cát Vô Ưu lườm hắn một cái nói "Ai nói ta muốn làm rễ Lăng gia, ngươi mới phải đấy, Lăng gia lắm quy củ như vậy ai mà dám làm rễ nhà họ"

Vương Khanh Lạc cười cười nói "Đúng đấy! Làm rễ Lăng gia có gì tốt, Lăng gia quy định rất nhiều, lại nhiều cấm kỵ. Hay là làm rễ Vương gia nhà ta đi, nhà ta không nhiều quy định như Lăng gia đâu"

Gia Cát Vô Ưu khóe môi giật giật "Ý ngươi là muốn ta lấy vị tỷ tỷ tiếng tâm lừng lẫy nhà ngươi ấy hả?"

Vương Khanh Lạc gật gật đầu "Đúng vậy, đúng vậy, huynh lấy tỷ tỷ ta, vừa hay chúng ta có thể làm tỷ phu em rễ, cò thể cùng nhau uống rượu trò chuyện thâu đêm"

Gia Cát Vô Ưu cười cười nhìn hắn nói "Cảm ơn ý tốt của ngươi, tại hạ tự nhận thấy bản thân với không nổi. Ta làm gì xứng với quý nữ nhà các hạ" lại bồi trong lòng thêm một câu: 'Cũng không có lá gan dám đó.'

Hắn trợn mắt nghĩ 'Trời ơi bảo ta lấy người tỷ tỷ vang danh cọp cái ai ai cũng sợ đó, ta thật không dám đâu, trong thiên hạ ai mà không biết vị đại tiểu thư Vương gia, nổi tiếng dữ tợn, lại ra tay tàn nhẫn, ngang ngược không ai bằng. Ta mà lấy cô ta về chắc chắn sẽ bị hành đến chết mất, ta mong manh yếu đuối lắm, tha cho ta đi, ta liền cảm tạ cả tám đời tổ tông Vương gia nhà ngươi.'

Lăng Vũ Hi đứng bên chỗ Lăng gia, nhìn qua đám người Gia Cát Vô Ưu đang náo nhiệt đằng kia, không khỏi muốn đi đến đó, nghĩ liền làm, hắn nhanh chân hướng đám Gia Cát Vô Ưu đi tới, thật ra từ đầu khi hắn nhìn thấy đám người Gia Cát Vô Ưu. Hắn đã muốn kết giao với họ "Gia Cát huynh lợi hại lợi hại quá."

Gia Cát Vô Ưu nghe thấy có người gọi hắn thì quay người lại, nhìn thấy một Lăng tứ công tử đang tươi cười nhìn hắn, lập tức vui vẻ đáp lại "Ra là Lăng tứ công tử"

Lăng Vũ Hi xua tay nói "Gọi ta Vũ Hi được rồi Vô Thiên huynh"


Gia Cát Vô Ưu thấy hắn hào phóng như vậy, cũng không khỏi cảm thấy hảo cảm với hắn. Gia Cát Vô Ưu cười nói "Được, Vũ Hi huynh đệ"

Lăng Vũ Hi hướng những người khác lần lượt chào hỏi, Doãn Huân hào sảng nói "Ta Doãn Huân"

Vương Khanh Lạc cười thân thiết nói "Vương Khanh Lạc"

Gia Cát Kỳ Du nho nhã cười nói "Gia Cát Kỳ Du"

Có lẽ do tất cả đều thuộc dạng người dễ làm thân, nên mới chào hỏi đôi chút đã lập tức nhanh chóng trở nên thân thiết, Vương Khanh Lạc nhìn Gia Cát Vô Ưu lại nói ý tán thưởng hắn "Gia Cát huynh, đúng là thật sự thiên phú hơn người nga"

Gia Cát Vô Ưu nhìn Hắn cười nói "Quá khen, quá khen"

Doãn Huân lắc đầu cười khổ "Ngươi đấy thật chẳng biết xấu hổ?"

Gia Cát Vô Ưu lườm hắn, Lăng Vũ Hi lên tiếng nói "Ta thấy Huynh ấy thật sự rất giỏi đấy, trước giờ ta chưa từng khen ai ngoài tam ca của ta đâu. Huynh là người thứ hai đấy! Nếu tam ca ta đứng đầu công tử thế gia thì Vô Thiên huynh cũng đứng kế bên đấy"

Gia Cát Vô Ưu cười nói "Ta không dám đứng kế bên Lăng tam công tử đâu"

Gia Cát Kỳ Du nhìn hắn nói "Huynh mà cũng biết ngán người khác sao?"

Gia Cát Vô Ưu "Ta sợ lạnh chết ấy"

Lăng Vũ Hi cười lớn nói "Tam ca ta là như vậy đó ngay cả ta là đệ đệ ruột của huynh ấy còn không dám đứng gần huynh ấy quá ba bước đây này"

Gia Cát Vô Ưu hướng Lăng Hàn Thần nhìn y, lúc đầu hắn cũng không tin lắm, làm gì có người kỳ lạ như vậy, không thể đứng gần người khác, nhưng quan sát thấy thật sự đúng là y luôn đứng cách xa người khác khoảng trừng ba bước chân, vẻ mặt cùng một biểu cảm duy nhất, nhìn y như một pho tượng được điêu khắc phi thường tỉ mỉ vậy. Đúng giữa đoàn người Lăng gia nhưng lại một thân bạch y trong suốt, không giống những vị đệ tử khác có họa tiết mặt trời màu cam. Bạch y càng tôn lên dáng vẻ bất phàm của y. Dáng vẻ này sẽ làm chết biết bao nhiêu thiếu nữ đây. Thay vì ví y như trích tiên hắn lại thấy y còn hơn thế nữa, phải hình dung ra sao ta, trong đầu hắn liền hiện ra hai chữ 'yêu nghiệt'. Y thật sự quá yêu nghiệt đi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui