Sau khi trận đấu thứ nhất kết thúc thì đến trận tỷ thí thứ hai, trận thứ hai là tỷ võ so tài, thể lệ thi đấu là đấu đơn. Lần này cả vị Lăng tam công tử nổi danh Lăng Hàn Thần cũng tham gia, nhưng Gia Cát Vô Ưu hắn lại tự dưng nổi hứng không muốn tham gia. Hắn trước giờ tính tình luôn thất thường như vậy, mất hứng cũng vô cùng nhanh mà chả cần cái lý do lý trấu gì. Không muốn tham gia chính là không muốn tham gia.
Gia Cát Kỳ Du nhìn hắn nói "Huynh thật sự không tham gia?"
Gia Cát Vô Ưu đưa tay lên miệng ngáp dài, biểu hiện lười biếng nói "Không tham gia"
Doãn Huân nhìn Hắn cười nói "Ngươi không tham gia là đúng đấy, nhìn vẻ mặt của đám người Đàm gia, ngươi mà tham gia bảo đảm người Đàm gia chỉ nhắm vào một mình ngươi mà đánh"
Gia Cát Vô Ưu xì một tiếng "Ta đây sợ bọn họ? đừng nói là một người, cả Đàm gia cùng lên một lượt, ta đây cũng không sợ, nhưng khổ nổi cái lần này là lười biếng không muốn tham gia thôi"
Doãn Huân cũng thật bó tay với hắn, nhưng hắn mà không tham gia chắc chắn sẽ khiến Đàm Vinh Thiệu tức chết cho mà xem, dù gì người ta chính là muốn lấy lại danh dự đã mất lần trước nhưng khổ nổi cái tên này không tham gia thật đúng là biết chọc tức người mà. Nhưng mà ngẫm lại Gia Cát Vô Ưu hắn cho dù tham gia đi nữa, Đàm gia chắc gì đã dạy dỗ được hắn còn bị hắn chỉnh cho mất hết mặt mũi cho mà xem, vẫn là hắn không tham gia là tốt nhất.
Khi Đàm Vinh Thiệu biết Gia Cát Vô Ưu không tham gia thì không khỏi cảm thấy khinh bỉ cả giận lên tiếng nói "Thì ra Gia Cát Vô Ưu ngươi cũng chỉ có cái miệng, lúc nãy chẳng phải phách lối lắm sao, giờ lại muốn làm rùa rụt cổ?"
Gia Cát Vô Ưu vờ như không nghe thấy lời khiêu khích của Hắn, mặc hắn lẩm bẩm mắng chửi đủ thứ, để Đàm Vinh Thiệu chính là tự chữi tự nghe. Đàm Vinh Thiệu muốn đấu võ miệng với hắn nhưng Gia Cát Vô Ưu lại một vẻ không quan tâm, y như người bị mắng khônv phải là hắn vậy. Gia Cát Vô Ưu hắn chính là giỏi nhất giả vờ không nghe thấy người khác đang mắng hắn.
Gia Cát Vô Ưu lại hướng Doãn Huân đưa tay chỉnh lại cổ áo của hắn, nhìn hắn giọng nói đầy thân mật "Doãn đại ca, ta sẽ ở đây cổ vũ cho ngươi, chờ ngươi mang vinh quang về cho ta có được không?"
Doãn Huân trước giờ chính là vẫn luôn phối hợp với hắn trong mọi tình huống, chỉ cần Gia Cát Vô Ưu mở màn Doãn Huân chắc chắn sẽ bè theo hắn ngay. Doãn Huân nhìn hắn cười nói "Được, Thiên muội muội cứ ngồi đây đợi ta, ta nhất định sẽ đem vinh quang về cho muội"
Hai tên đó nhìn cứ như một đôi phu thê mới cưới vậy, ai mà không biết còn tưởng họ là phu thê ân ái nữa đấy. Còn đám người Doãn gia và Gia Cát gia thì thừa biết hai tên đó, không khỏi nổi hết da gà lên, Gia Cát Kỳ Du cười nói "Hai người định hạ độc đối thủ trước khi thi đấu à, nhưng cũng đừng độc luôn người nhà chứ, ta sắp không nhìn được nữa rồi nè, lác nữa ta mà có thua là do hai người cả đấy"
Trên kháng đài, Doãn tông chủ nhìn cặp đôi trẻ đang ân ái phía dưới thì không khỏi cười lớn nhìn Gia Cát tông chủ nói "Gia Cát huynh hay ta với huynh làm thông gia đi, dù sao ta thấy nghịch tử nhà ta với nghịch tử nhà huynh hợp nhau đến vậy"
Gia Cát tông chủ hướng ông với một vẻ mặt hết sức thú vị "Huynh muốn đem Doãn gia Và Gia Cát gia toàn bộ phá nát?"
Doãn tông chủ bật cười lớn. Không sai hai tên đó mà dính lấy nhau không phá nhà cũng phá thành. Nếu thực sự mà ở chung với nhau chắc chắn chỉ vài năm không chỉ vài canh giờ thôi, Doãn phủ và Gia Cát phủ mấy đời để lại bảo đảm chỉ còn lại cái nền nhà.
Dưới kháng đài, Đàm Vinh Thiệu nhìn thấy bọn họ cứ huynh huynh muội muội tương thân tương ái thì không khỏi cảm thấy buồn nôn. Hắn lại không nhịn được hướng họ khinh bĩ nói "Thật không ngờ ngươi không chỉ ngông cuồng, kiêu căng, ngạo mạn lại còn là đoạn tụ không biết xấu hổ."
Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn cười nói "Yên tâm có đoạn tụ cũng không có ý định ở rể nhà ngươi"
Đàm Vinh Thiệu hừ lạnh 1 tiếng "Đàm gia ta mới không đoạn tụ giống ngươi"
Lúc này vị Lăng tứ công tử Lăng Vũ Hi vẫy vẫy tay với Gia Cát Vô Ưu, lớn tiếng nói "Vậy ở rể Lăng gia thế nào?"
Gia Cát Vô Ưu suýt nữa vì câu nói của Hắn mà ngất sỉu, hắn cười hướng Lăng Vũ Hi nói "Lăng gia nhà các người có nữ nhi sao?"
Lăng Vũ Hi cười nói "Nữ nhi thì không có nhưng nhà ta có một tam ca uy vũ, ngươi thấy thế nào?"
Hắn vừa nói xong sắc mặt của mọi người khẽ biến, Lăng Lan Lâm chính là không ngờ đệ đệ ngốc này của hắn sẽ nói ra câu này nên không kịp ngăn lại, y nhìn nhìn sang Lăng Hàn Thần thấy cả người Lăng Hàn Thần không ngừng tỏ ra hàn khí, vẻ mặt như phủ mây đen.
Lăng Hàn Thần nhìn Lăng Vũ Hi, Lăng Vũ Hi hắn lập tức không tự giác mà lùi về sao mấy bước, hắn phát hiện mình cư nhiên lại dám đem tam ca y ra chêu đùa, đây là tự tìm đường chết mà. Nội tâm thầm sợ hãi.
Gia Cát Vô Ưu lần này thật sự nghe xong muốn cười đến ngất sỉu, hắn nhìn về phía Lăng Hàn Thần khóe môi giật giật thầm nghĩ 'Nếu mà lấy y về, ngày nào cũng đối mặt với vẻ mặt của y, làm sao sống nổi qua ngày đây?'
Nhưng nhìn thấy y lại tự dưng nổi hứng muốn chêu chọc y, hắn hướng Lăng Hàn Thần quan sát từ đầu đến chân, bộ dạng có chút giống lưu manh đang đánh gia thiếu nữ nhà lành, hắn xoa xoa cằm nói "Ta vốn không có ý định cưới một nam nhân về làm thê tử đâu nhưng...nếu là Lăng tam công tử thì có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại"
Tất cả mọi người [...] thầm nghĩ tên này hắn thật là không biết sống chết. Gia Cát Vô Ưu hắn điên rồi dám trước mặt nhiều người như vậy mà chêu ghẹo y, còn chêu ghẹo trắng trợn như vậy.
Sắc mặt Lăng Hàn Thần càng lúc càng lạnh, các vị đệ tử khác của Lăng gia đều đang kéo dài khoảng cách với y, sợ đứng gần quá sẽ bị hàn khí của y làm cho cảm lạnh mất. Lăng Lan Lâm nhìn vị tam đệ của mình, thầm cảm thấy không ổn, y lập tức lên tiếng cười nói "Tứ đệ nếu đệ đã ngưỡng mộ Gia Cát công tử như vậy, ta sẽ giúp đệ, đánh chết đệ, để đệ đầu thai làm nữ nhân gả cho Gia Cát công tử, đệ thấy thế nào?"
Lăng Vũ Hi lập tức xua tay nói "Đệ mới không cần, đệ không muốn làm nữ nhân."
Lăng Lan Lâm xoa đầu hắn bật cười. Lăng Vũ Hi đẩy tay y ra hừ một tiếng "Huynh đi mà đầu thai làm nữ nhân, rồi gả cho hai vị đệ đệ kết nghĩa ấy của huynh, dù sao nhà người ta cũng không có đoạn tụ."
Lăng Lan Lâm nhìn hắn cười nói "Đệ nói đi đâu vậy?"
Trên đỉnh tọa, Lăng Thế Thánh Tôn hừm một cái, lên tiếng nói "Thôi được rồi, bắt đầu trận đấu thôi."
Lúc này các vị công tử các nhà mới bỏ qua vấn đề cưới gả này. Và trận đấu đầu tiên là Gia Cát Kỳ Du của Gia Cát gia đấu với Tống Hiền Thu của Tống gia.
Gia Cát Vô Ưu hướng Gia Cát Kỳ Du nhắc nhỡ "Cẩn thận một chút, vị Tống đại công tử này, y là đệ tử môn thủ Thanh Bạch Vân Sơn đấy."
Gia Cát Kỳ Du gật đầu với Hắn "Đệ biết rồi."
Gia Cát Kỳ Du và Tống Hiền Thu bước lên võ đài, chấp tay đối lễ.
Tống Hiền Thu vẻ mặt ôn nhu, nho nhã hướng Gia Cát Kỳ Du nói "Gia Cát công tử hạ thủ lưu tình."
Gia Cát Kỳ Du xua tay cười nói "Câu đó phải là ta nói mới đúng."
Cả hai đều là công tử phong thái thư sinh, ôn nhu nho nhã nên chào hỏi tương đối lễ độ. Đối lễ xong, cả hai bước vào tư thế sẳn sàng chiến đấu, Lăng Thế Thánh Tôn hô khẩu lệnh bắt đầu, Tống Hiền Thu triệu ra một cây đàn.
Gia Cát Vô Ưu bên dưới kháng đài không ngừng trầm trồ "Là cỗ cầm Yên Hoa."
Doãn Huân chật lưỡi vài cái nói "Xem ra y là môn đệ rất được Thanh Bạch trưởng môn coi trọng đây."
Gia Cát Kỳ Du rút kiếm Thanh Loan ra, cả hai bắt đầu giao chiến, hai pháp bảo lần lượt va chạm vào nhau, một cầm một kiếm bất phân thắng bại, cuối cùng ưu thế vẫn nghiên về phía Tống Hiền Thu. Trận này Tống Hiền Thu thắng. Tuy Tống Hiền Thu y thắng nhưng lại không hề kiêu ngạo, y hướng Gia Cát Kỳ Du chấp tay nói "Gia Cát công tử nương tay rồi."
Gia Cát Kỳ Du thua cũng không có bất mãng, nghe thấy Tống Hiền Thu nói vậy liền xua xua tay nói "Đừng nói vậy, ta thua là tâm phục khẩu phục."
Gia Cát Kỳ Du đi về phía Gia Cát Vô Ưu và Doãn Huân đang đứng, cúi đầu nói "Ta thua rồi."
Gia Cát Vô Ưu vỗ vai hắn cười an ủi "Ủ rủ cái gì, ngươi thua y cũng không có gì mất mặt cả, dù gì người ta cũng là môn thủ đắc ý của Thanh Bạch trưởng môn"
Doãn Huân cũng lên tiếng an ủi Gia Cát Kỳ Du, hắn tự tin nói "Yên tâm, lác nữa ta sẽ thay ngươi dạy dỗ y."
Gia Cát Kỳ Du nhìn Doãn Huân hắn mĩm cười. Gia Cát Vô Ưu lại nhếch môi khinh bĩ nói "Là ai dạy dỗ ai?"
Doãn Huân thầm mắng cái tên Gia Cát Vô Ưu chết tiệt này. Hắn lườm Gia Cát Vô Ưu nói "Ngươi cứ đợi mà xem."
Trận thứ hai là Doãn Huân của Doãn gia đấu với Đàm Thịnh Thư của Đàm gia.
Doãn Huân thầm thấy tiếc "Sao không phải là tên đệ đệ kiêu ngạo của hắn? Nếu là tên Đàm Vinh Thiệu đáng ghét kia thì ta sẽ đánh hắn một trận ra trò đẻ hắn khóc lớn kêu ba gọi má."
Gia Cát Vô Ưu giả vờ chớp chớp mắt, nhìn hắn ngưỡng mộ "Huynh thật uy phong."
Doãn Huân hỉnh mũi đắt ý, khóe môi cũng muốn cong qua lỗ mũi, sau đó lại bị tạt nguyên kháo nước lạnh vào mặt "Nhưng người đấu với ngươi là ca ca hắn, Đàm đại công tử tính tình y trầm ổn hơn đệ đệ y rất nhiều, đương nhiên càng không háo thắng hơn ngươi."
Doãn Huân lườm hắn một cái "Đợi mà xem". Rồi bay lên võ đài. Đối lễ chào hỏi với Đàm Thịnh Thư quả nhiên như lời Gia Cát Vô Ưu nói qua cách đối lễ cũng đủ nhận ra y là một người trầm ổn, cẩn trọng trong đối nhân sử thế không giống đệ đệ của y kiêu khạo, bốc đồng, không xem ai ra gì. Hắn nói trong lòng 'Cuối cùng thì Đàm gia cũng có người bình thường.'
Dưới võ đài, phía Lăng gia phát ra một giọng nói, là Lăng Lan Lâm y đang vẫy tay về phía kháng đài mà hét lớn "Tiểu Sâm, cố lên"
Đàm Thịnh Thư vừa nghe thấy liền quay sang hướng đó, gật đầu cười nhìn Lăng Lan Lâm. Đàm Thịnh Thư và Lăng Lan Lâm là huynh đệ kết nghĩa, quan hệ phi thường thân thiết.
Doãn Huân chính là hướng Gia Cát Vô Ưu nhìn nhìn hắn, Gia Cát Vô Ưu chỉ đáp lại hắn một nụ cười. Doãn Huân thầm nghiến răng nghiến lợi mắng 'Cái tên Gia Cát Vô Ưu đáng chết kia, ngươi cười cái quái gì? Ta đâu có bảo ngươi cười'
Gia Cát Vô Ưu thấy sắc mặt Doãn Huân hết đen lại càng đen thì không khỏi khó hiểu "Doãn Huân hắn bị làm sao thế, đang thi đấu bỗng dưng đau bụng?"
Gia Cát Kỳ Du nhúng vai một cái nói "Không biết"
Gia Cát Vô Ưu chính là biết mà còn cố giả vờ, hắn thừa biết Doãn Huân muốn hắn cỗ vũ, hô to gọi nhỏ tên hắn. Nhưng ông đây là ai chứ? Là Gia Cát Vô Ưu đấy, ta đây không có mà gảnh làm trò mèo đó đâu. Đành thiệt thòi cho ngươi rồi.
Trận đấu bắt đầu, Doãn Huân rút kiếm Lang Sát ra, Đàm Thịnh Thư rút kiếm Bích Hà. Cả hai bắt đầu so kiếm pháp, Lang sát vừa vung một nhát, Bích Hà đã nhanh chóng phòng thủ. Đàm Thịnh Thư dùng sức vung kiếm Lang Sát ra, rồi lao nhanh đến như chóp về phía Doãn Huân.
Gia Cát Kỳ Du xoa xoa cằm nói "Quả nhiên uy lực của kiếm Thanh Hà rất lớn, Lang Sát lần này có vẻ yếu thế"
Gia Cát Vô Ưu chấp tay sau đầu ngã lưng về phía sau, hai môn thủ Gia Cát gia liền nhanh chóng chồng tay lại tạo thành một cái bệ đỡ lưng cho hắn. Gia Cát Vô Ưu cứ thế mà bày ra một bộ dạng lão gia đầy hưởng thụ. Khóe môi của hắn nhếch môi một cách lười biếng chậm chạp nói "Xem tiếp đi...Doãn Huân hắn sẽ thắng"
Quả nhiên Doãn Huân đã lật ngược tình thế, ép sát Đàm Thịnh Thư. Đàm Thịnh Thư lấy Bích Hà chống đỡ. Doãn Huân dùng sức đánh bay kiếm Bích Hà trên tay Đàm Thịnh Thư.
Gia Cát Kỳ Du ngạc nhiên nhìn Gia Cát Vô Ưu nói "Sao huynh lại biết được Doãn Huân sẽ thắng"
Gia Cát Vô Ưu lười biếng nói "Kiếm Bích Hà tuy uy lực lớn nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế nhìn một thân nho nhã của vị Đàm đại công tử kia nhìn là biết y rất ít khi ra ngoài thực chiến, còn Doãn Huân hắn thường xuyên ra ngoài bắt yêu trừ ma, đương nhiên nói về giao đấu trực diện hắn đương nhiên sẽ không thua Đàm Thịnh Thư"
Gia Cát Kỳ Du vỗ tay khen ngợi nói "Huynh quả nhiên người cũng như tên, chỉ cần nhìn đã đoán được mọi thứ"
Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn "Ngươi không phải họ Gia Cát hả?"
Gia Cát Kỳ Du cười nói "Nhưng Ta không có năng lực tài tình, nói đâu trúng đó như Vô Thiên huynh"
Doãn Huân chiến thắng không ngừng hưng phấn, từ võ đài bay thẳng một mạch đến chỗ Gia Cát Vô Ưu, hướng Gia Cát Vô Ưu đang nằm ì ra đó nói "Ngươi xem ta đâu có thua"
Gia Cát Vô Ưu không thèm nhìn hắn "Ta đâu có nói ngươi sẽ thua?"
Doãn Huân lườm hắn một cái. Gia Cát Kỳ Du lên tiếng nói "Doãn đại ca, huynh thật lợi hại, chiêu lúc nãy rất đẹp"
Doãn Huân được khen thì không khỏi tự mãng hướng Gia Cát Vô Ưu nói "Ngươi thấy không ngay cả Kỳ Du cũng khen ta"
Gia Cát Vô Ưu nhếch môi lắc đầu nói "Trong mắt Kỳ Du hắn, ngươi làm cái quái gì mà không tốt, không giỏi, lời hắn nói mà ngươi cũng tin"
Doãn Huân thật sự muốn đánh hắn một trận. Hắn vừa nghĩ liền hành động, hướng Gia Cát Vô Ưu đánh xuống một quyền. Gia Cát Vô Ưu nào để cho hắn đánh, một quyền của Doãn Huân vừa rơi xuống Gia Cát Vô Ưu liền tránh đi, hại hai vị tu sĩ làm bệ đở cho hắn, hướng trọn cả đòn đánh của Doãn Huân.
Về phía Đàm Thịnh Thư sau khi thi đấu xong hắn không quay về chổ Đàm gia mà lại hướng Lăng gia mà đi tới.
Lăng Lan Lâm mĩm cười vẫy tay với hắn, hắn ủ rủ đi đến chỗ Lăng Lan Lâm ngục đầu lên vai y, giọng nói đáng thương như một đứa trẻ mới bị bắt nạt "Đại ca đệ thua rồi"
Lăng Lan Lâm lại như một vị huynh trưởng lớn tuổi ôn nhu vỗ vai an ủi hắn "Không sao, không sao, ta thấy đệ rất giỏi mà"
"Thật không?"
"Thật mà, tiểu sâm của ta là giỏi nhất"
Đàm Thịnh Thư chính là sau khi được Lăng Lan Lâm khen ngợi thì không khỏi lấy lại tin thần, thắng thua gì đó đối với hắn đều không quan trọng bằng một lời khen của Lăng Lan Lâm.
Lăng Vũ Hi nhìn bọn họ, huynh huynh đệ đệ mà thầm khinh bĩ lườm họ một cái, riết rồi hắn thật sự không biết ai mới là đệ đệ ruột của y,
Gia Cát Vô Ưu [...]
Doãn Huân [...]
Gia Cát Kỳ Du [...]
Trời ơi hình tượng trưởng thành lúc nãy của y đâu rồi, sao giờ lại như một tiểu hài tử vậy nè? Nhìn cách Lăng Lan Lâm an ủi Đàm Thịnh Thư kìa, y như đang dỗ trẻ vậy.
Trận thứ ba là Tống Hiền Triệt của Tống gia đấu với Lăng Vũ Hi của Lăng gia.
Tống Hiền Triệt bạch y lục trà phi thân lên đài, Lăng Lan Lâm liền hướng Tống Hiền Triệt vẫy tay với hắn hô to cổ vũ "Tam đệ, cố lên, cố lên, nhất định phải đánh bại đối thủ"
Tống Hiền Triệt hướng nhìn y gật đầu một cái.
Lăng Lan Lâm, Đàm Thịnh Thư và Tống Hiền Triệt là ba người huynh đệ kết nghĩa. Cả ba đều cách nhau một tuổi, Lăng Lan Lâm là đại ca, Đàm Thịnh Thư là nhị ca, Tống Hiền Triệt là tam đệ.
Lăng Vũ Hi khóe môi giật giật lườm vị ca ca ruột của hắn đến tóe lửa, cư nhiên bảo đối thủ của hắn đánh hắn, có ai làm ca ca như y không "Đại ca huynh đừng quên ta mới là đệ đệ ruột của huynh đấy"
Lăng Lan Lâm liền hướng hắn cười cười xoa đầu hắn nói "Đều là đệ đệ của ta cả, đệ cũng cố lên"
Lăng Vũ Hi hừ lạnh đẩy tay Lăng Lan Lâm ra, phi thân lên đài. Chấp tay đối lễ với Tống Hiền Triệt. Tống Hiền Triệt đáp lễ lại, tiếng hiệu lệnh thi đấu bắt đầu.
Tống Hiền Triệt rút Tĩnh Hiên kiếm ra, Lăng Vũ Hi triệu Vũ Kinh cầm. Lăng Vũ Hi đặt tay lên đàn gãy đàn tất công Tống Hiền Triệt. Y vung kiếm ngăn lại, sau đó tất công Lăng Vũ Hi, Hắn tiếp tục gãy đàn đón tiếp kiếm của Tống Hiền Triệt một cầm một kiếm giao nhau...
Cuối cùng người chiến thắng vẫn là Tống Hiền Triệt, Lăng Lan Lâm vui mừng cười lớn "A Yên hay lắm, đánh hay lắm"
Người Lăng gia [...] này này ngươi là người của Lăng gia hay là người của Tống gia vậy?
Lăng Vũ Hi trừng mắt nhìn Lăng Lan Lâm "Đại ca, đệ bị người ta đánh bại huynh vui lắm hả?"
Lăng Lan Lâm lập tức cười cười nhìn hắn nói "Nào có nào có..."
Trận thứ tư là Vương Khanh Lạc đấu với Lăng Lan Lâm. Tỷ tỷ hắn trừng mắt nhìn hắn nói "Đệ mà để thua ta sẽ đánh nát mông đệ"
Vương Khanh Lạc rung rẩy, tỷ tỷ hắn thật sự là một con cọp cái chính hiệu, trông còn đáng sợ hơn cha hắn nữa, đời hắn sợ nhất chính là vị tỷ tỷ cọp cái này.
Tống Hiền Triệt hướng cũng như Tống Hiền Thu đánh xong không về chỗ của mình mà đi đến chỗ Lăng gia. Tống Hiền Triệt nhìn Lăng Lan Lâm nói "Đại ca, cẩn thận"
Vẻ mặt ôn nhu hơn bình thường rất nhiều, xem ra y rất tôn trọng vị đại ca kết nghĩa này.
Lăng Lan Lâm gật đầu với hắn cười nói "Ta biết rồi"
Đàm Thịnh Thư cũng cười nói "Đại ca cố lên, huynh nhất định sẽ thắng"
Lăng Lan Lâm nhìn họ cười cười nói "Ta sẽ cố gắng"
Vương Khanh Lạc chấp tay với Lăng Lan Lâm "Lăng công tử hạ thủ lưu tình, nương tay với ta, đừng để ta thua thê thảm quá được không?"
Lăng Lan Lâm chấp tay cười nói "Vương công tử khiêm tốn"
Lăng Lan Lâm rút kiếm Sương Hạ, Vương Khanh Lạc tay cầm Kim Cang Thủ*
*Vòng Kim Cang
Trận đấu này kéo đai không lâu so với mấy trận trước, kết quả cuối cùng Lăng Lan Lâm chiến thắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...