Trận đầu tiên là tiễn thuật, so tài xem ai là người bắn hạ được nhiều điểm sáng nhất, các điểm sáng được chia ra làm bốn loại, màu trắng là điểm sáng đứng yên cũng là điểm sáng dễ bắn hạ nhất, màu vàng là điểm sáng lúc ẩn lúc hiện trình độ tầm trung, màu xanh có thể di chuyển khắp nơi trên bầu trời giống như những chú chim nhỏ bay trên trời, cuối cùng là điểm sáng bắn hạ nhất, điểm sáng màu đỏ, nó xuất hiện lúc ẩn lúc hiện lại còn có thể di chuyển với tộc độ nhanh, nhanh hơn tốc độ chim bay gấp nhiều lần. Và trận đấu xạ tiễn này được diễn ra tại trường đấu tiễn thuật.
Màu trắng một điểm.
Màu vàng hai điểm.
Màu xang ba điểm.
Màu đỏ sáu điểm.
Mỗi nhà ở trận xạ tiễn này sẽ cử ra năm người tham gia trận này, người bắn không bị quy định chỗ nhắm tiễn, có thể đứng bất kỳ đâu để bắn tên.
Tất cả cung thủ các nhà đều cầm sẵn cung tên số lượng theo quy định là ba mươi mũi tên, kết quả sẽ dựa trên tổng số điểm sáng mà năm người bắn được trong cùng một đôi bắn được.
Hào hứng nhất có lẽ là Gia Cát Vô Ưu, hắn từ nhỏ vốn đã có thiên phú trong việc tu luyện xạ thuật, lại có niềm đam mê với xạ tiễn đương nhiên trận đấu đối với hắn mà nói chính là một lợi thế rất lớn. Khóe môi Gia Cát Vô Ưu cong lên thành một đường cong hoàn mỹ, tay bắt đầu săn ống tay áo lên một chút, kéo căng dây cung xem xét độ co dãn của dây cung, một hbụng đầy tự tin còn có chút kiêu ngạo, hắn quay người nhìn Gia Cát Kỳ Du nói "Ngươi không cần tham gia."
Sau đó lại nhìn những môn hạ khác của Gia Cát gia nói "Cả các ngươi nữa, không cần tham gia, không tham gia làm chi, Gia Cát gia một mình ta ứng chiến là đủ rồi, các huynh đài cứ việc ngồi chơi trò chuyện là được."
Khóe môi các môn sĩ Gia Cát gia không ngừng giật giật, thầm than thở sao họ lại có một vị đại công tử không xem ai ra gì như vậy chứ, lời này thật là quá kiêu ngạo đi. Họ đảo mắt xung quanh xem xem, sợ lỡ như có người khác nghe thấy thì lại không biết nói Gia Cát Vô Ưu hắn ra dạng gì, cái tên này đúng là kiêu ngạo quá mức rồi. Gia Cát Kỳ Du khóe môi cong lên, nở một nụ cười "Đúng vậy một mình Vô Thiên huynh là đủ."
Gia Cát Vô Ưu khoát vai Hắn cười tươi như hoa quả nhiên chỉ có đường đệ hắn là hiểu chuyện nhất. Hắn tiến về phía trước, sau đó lớn tiếng tuyên bố với tất cả mọi người "Gia Cát gia một mình ta tham gia, chấp hết."
Hắn vừa nói xong tất cả môn sĩ thế gia chính là đều hướng nhìn về hắn, Gia Cát tông chủ đang uống trà cũng xém phun ra hết, Doãn tông chủ ở bên cạnh không ngừng bật cười lớn, Doãn Hoàng Hướng Sương vỗ vỗ vai vị Gia Cát tông chủ có đứa con tên Gia Cát Vô Ưu này nói "Gia Cát huynh con trai huynh đúng là..."
Gia Cát tông chủ khóe môi giật giật, các vị tông chủ các nhà cũng phải lắc đầu thầm nói hắn không biết tiết lễ, lại còn ngạo mạn đến như vậy.
Đàm Vinh Thiệu bên này liền hướng Gia Cát Vô Ưu nhĩu cợt "Đúng là không biết tự lượng sức mình, kiêu căng ngạo mạn không xem ai ra gì mà."
Đàm Thịnh Thư bên cạnh liền nhìn hắn nói "Đệ đừng nói vậy, Gia Cát công tử thật sự tiễn thuật hơn người, y dám thách đấu như vậy chắc là đã nắm chắt trong tay bảy phần thắng."
"Bảy cái cây á thì có."
Đại công tử Vương gia Vương Khanh Lạc khi nghe thấy lời Gia Cát Vô Ưu nói thì không khỏi cười lớn, thâm tâm thầm bái phục "Quả nhiên Gia Cát công tử thật đặc biệt giống như lời đồn."
Hắn vốn đã nghe danh tiếng của Gia Cát Vô Ưu từ trước, trong lòng vốn đã có ý định muốn kết bạn với vị Gia Cát công tử này, nay gặp mặt quả nhiên còn hơn cả lời đồn, càng khiến hắn có hứng thú muốn kết bạn với Gia Cát Vô Ưu hơn.
Phía Lăng gia, Lăng Vũ Hi hướng Gia Cát Vô Ưu vẫy vẫy tay, lớn tiếng nói "Gia Cát công tử ngươi thật ngầu nga"
Lăng Lan Lâm [...]
Lăng Hàn Thần [...]
Bên này Doãn Huân trợn mắt to ra, đi đến chỗ Gia Cát Vô Ưu vỗ mạnh vào đầu hắn một cái quát "Ngươi bị điên hả? Muốn kết thù với tất cả mọi người ở đây? Bình thường ngươi kiêu ngạo cỡ nào cũng được nhưng đây là trước mặt các đại thế gia đấy, ngươi muốn Minh thúc thúc kiếm cái hố nào chui vô cho đỡ mất mặt?"
Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn thản nhiên như không đáp "Ta chỉ muốn dằn mặt tên hoa hoa công tử Đàm Vinh Thiệu kia thôi"
Doãn Huân nhếch môi "Ta thấy ngươi muốn dằn mặt tất cả mọi người ở đây thì có đấy, ngươi lo mà liệu đi, nói cho ngươi biết"
Sau đó hất mặt về phía đoàn người Lăng gia "Cái vị Lăng tam công tử, Lăng Hàn Thần kia, y nổi tiếng một thân thiên phú, bác học đa tài, y mà tham gia ngươi nhanh một chút mà kiếm một cái hố nào đó nhảy vào luôn đi"
Gia Cát Vô Ưu cũng nhìn nhìn về phía Lăng Hàn Thần, y cũng nhìn qua phía hắn, Gia Cát Vô Ưu cười cười vẫy tay với y, nhưng Lăng Hàn Thần vẫn như cũ mặt không cảm xúc, nhìn thấy vẻ mặt băng lãnh, không chút cảm xúc kia của Lăng Hàn Thần cứ như y đang chế nhĩu hắn vậy, Gia Cát Vô Ưu hậm hực hừ một cái nói "Y là muốn khiêu chiến với ta đây mà"
Doãn Huân khóe môi giật giật, thật hết nói nổi cái tên này, Lăng Hàn Thần vốn nãy giờ đâu có quan tâm đến trò mèo của hắn, hắn lại nhìn đâu ra người ta muốn hướng hắn khiêu chiến "Ngươi nhìn đâu ra người ta muốn khiêu chiến với ngươi?"
Gia Cát Vô Ưu chỉ chỉ về phía Lăng Hàn Thần nói "Đó ngươi nhìn xem vẻ mặt đấy của y là đang chế nhĩu ta đấy."
Doãn Huân lắc đầu cười khổ "Ngươi bị điên rồi vẻ mặt y nãy giờ vẫn luôn như vậy. Ta còn nghe cha nói y trước giờ vẫn luôn một bộ mặt như vậy. Ngươi nghĩ mình là ai? Y chế nhĩu ngươi? Mơ tưởng."
Gia Cát Vô Ưu trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhìn qua Lăng Hàn Thần, quả nhiên vẻ mặt y không hề có chút hay đổi nào, y đứng giữa một đám người, nhưng y lại toát lên một khí chất bất phàm, như không thuộc về thế gian này vậy. Người y không nhiễm bụi trần, không màng đến thế sự, dường như mọi việc đều chẳng liên quan đến y. Hắn tự hỏi vậy y đến đây làm gì? Làm tượng điêu khắc để người ta ngắm hả?
Trên đỉnh tọa, Vương tông chủ nhìn xuống Gia Cát Vô Ưu hắn cười nói "Gia Cát công tử, cậu thực sự muốn một mình thách đấu?"
Gia Cát Vô Ưu hướng nhìn ông, cười lớn "Đương nhiên, Gia Cát Vô Ưu ta không nói chơi."
Đàm tông chủ liền hừ lạnh một tiếng "Thật là không biết khiêm tốn là gì?"
Đàm Vinh Thiệu nhếch môi nhìn Gia Cát Vô Ưu nói "Ta đợi xem ngươi mất hết mặt mũi"
Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn, tươi cười nói "Vậy đành khiến ngươi thất vọng rồi"
Chính là ngay cả Doãn Huân, huynh đệ tốt của hắn cũng dùng chân đá hắn một cái, phun ra một câu "Ta cũng đợi ngươi đào một cái hố chui vào"
Gia Cát Vô Ưu nhìn nhìn Doãn Huân tươi cười đáp lễ "Yên tâm ta sẽ đào một cái hố, nhưng là dành cho ngươi đấy"
[...]
Trận đấu xạ thuật chính thức bắt đầu, đúng như Gia Cát Vô Ưu nói Gia Cát gia chỉ có duy nhất mình hắn tham gia.
Gia Cát Vô Ưu nhìn nhìn về phía Lăng Hàn Thần thầm thở phào nhẹ nhỏm 'Y không tham gia, may thiệt tuy rằng lúc nãy mình nói rất tự tin nhưng nếu y mà tham gia thật thì mình không dám chắc có thắng nổi y không nữa, lỡ mà thu thật sự mất hết mặt mũi mất'
Gia Cát Vô Ưu không phải là lần đầu nghe được danh tiếng nổi trội của Lăng Hàn Thần, mà hắn đã nghe được rất nhiều lời bàn tán về vị Lăng tam công tử, Lăng Hàn Thần đầy uy vũ này. Nhưng chưa bao giờ chính thức giao đấu với y nên không thể nắm chắc là có thể thắng y hay không nữa. Nếu lỡ mà thua thì từ nay cha hắn Gia Cát Minh chắc khỏi phải ra đường luôn quá.
Vừa mở đầu thì Đàm Vinh Thiệu đã liên tục bắn trúng hơn năm phát, hắn đắt ý nhìn về phía Gia Cát Vô Ưu, Gia Cát Vô Ưu khoanh tay nhìn hắn môi cong lên nở một nụ cười. Thái độ này của hắn chính là đang mắng Đàm Vinh Thiệu hài tử chưa lớn.
Đàm Vinh Thiệu tức giận trừng mắt với hắn, hắn liền đáp lại bằng một nụ cười, khiến Đàm Vinh Thiệu giận tím mặt. Những người khác cũng đã bắt đầu bắn, Doãn Huân cũng đã bắn được vài mũi, quay sang thấy Gia Cát Vô Ưu vẫn còn thản nhiên tựa lưng vào tường nhếch môi cười. Liền hướng hắn mắng "Này ngươi bị điên hả? Cười cái quái gì? Còn không lo mà bắn đi kìa."
Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn thản nhiên xua xua tay nói "Không vội không vội, ta không gấp ngươi gấp thay ta cái gì?"
Doãn Huân trừng mắt với hắn thật muốn đem hắn đánh cho một trận, Gia Cát Vô Ưu hắn mà thua thì Gia Cát tông chủ sẽ bị hắn làm cho tức chết mất.
Qua hơn một nữa thời gian, tên trên tay mọi người cũng không còn nhiều nữa, Gia Cát Vô Ưu vẫn chưa rút một mũi tên nào cả, trên kháng đài Gia Cát tông chủ khóe môi giật giật, không ngừng lau mồ hôi. Doãn tông chủ nhìn ông cười nói "Con trai huynh quả nhiên người cũng như tên, vô pháp vô thiên thật mà."
Gia Cát tông chủ thở dài một tiếng "Không được rồi ta phải nhanh kiếm một cái hố chuẩn bị chui vào đây."
Doãn tông chủ vỗ vai Gia Cát Minh cười lớn nói "Vẫn chưa kết thúc mà...huynh cứ từ từ đợi xem, Vô Thiên hắn mà không chắc chắn phần thắng trong tay thì sẽ không nói bừa cho vui đâu"
Doãn tông chủ vừa dứt lời, quả nhiên cuối cùng Gia Cát Vô Ưu cũng bắt đầu ra tay, khóe môi hắn cong lên thành một đường cong, vận động chân tay, khởi động xong xui. Hắn xoay người rút ra một lượt mười mũi tên, đặt lên cung nỏ nhếch môi một cái bắn ra một lượt cả mười mũi. Sau đó lại bắn tiếp tục thêm mười mũi tên khác, cuối cùng là mười mũi còn lại cũng được bắn ra. Hắn bắn đồng loại cùng lúc ba mươi mũi tên, ba mươi mũi tên bay loạn xạ trên không trung, xẹt qua tất cả điểm sáng màu trắng, màu vàng, rồi cả màu xanh...
Đàm Vinh Thiệu ôm bụng cười lớn "Haha tưởng như nào, ai ngờ cũng chỉ được cái miệng khoát lác, ngay cả điểm sáng màu trắng đơn giản như vậy cũng bắn trượt, còn trượt cả ba mươi mũi, không trúng một phát nào, Haha xem ngươi còn..."
Hắn chưa nói hết thì phía đã nghe tiếng hét xung quanh vang lên "Trời ơi hay quá trúng hết rồi, cả ba mươi mũi tên điều trúng màu đỏ"
Hắn không tin quay người lại xem, đúng là toàn bộ mũi tên của Gia Cát Vô Ưu điều trúng vào điểm sáng màu đỏ.
"Không thể nào"
Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn cười nói "Sao không thể?"
Thật ra nãy giờ Gia Cát Vô Ưu hắn đang quan sát tốc độ và hướng di chuyển của điểm sáng màu đỏ, thời gian ẩn hiện của nó. Chứ chẳng phải kiêu căng ngạo mạn gì.
Các vị công tử thế gia không ngừng tán thưởng hắn. Lăng Vũ Hi lớn tiếng vỗ tay nói "Gia Cát huynh hay lắm, quả nhiên là thần xạ thủ."
Vương Khanh Lạc cũng hết lời khen ngợi "Đúng vậy, tiễn thuật quả nhiên bất phàm còn hơn cả lời đồn."
Tống Hiền Thu chấp tay hướng Gia Cát Vô Ưu nói "Tiễn thuật cao siêu, tại hạ bái phục."
Gia Cát Vô Ưu nhìn họ chính là chẳng có chút khiêm tốn nào mà cười lớn. Doãn Huân liền đá hắn một cái "Ngươi đúng thật là bớt kiêu ngạo lại dùm ta"
Trên kháng đài, Lăng Thế Thánh Quân cũng vỗ tay tán thưởng tài nghệ bắn cung của Gia Cát Vô Ưu "Gia Cát công tử quả thật là bậc anh tài, Gia Cát tông chủ rất biết dạy con"
Gia Cát tông chủ khóe mũi cũng hơi đỏ lên, ngượng ngùng cười nói "Không dám không dám, tiểu tử ta còn phải học hỏi nhiều lắm"
Doãn tông chủ lên tiếng nói "Xem ra lần này ai thắng không cần phải nói nữa nhỉ?"
Lăng Thế Thánh Quân cười nói "Ta tuyên bố lần so Tiễn xạ này, Gia Cát công tử là người chiến thắng"
Tiếng vô tay khắp nơi vang lên, Gia Cát Vô Ưu đắc ý nhìn về phía Đàm Vinh Thiệu, Đàm Vinh Thiệu bóp nát cung tên trong tay, Gia Cát Vô Ưu thấy hắn tức giận tới tím tái mặt mày thì không khỏi buồn cười.
Doãn Huân vỗ vai hắn "Xem ra lần này ngươi đắt tội Đàm gia thật rồi"
Gia Cát Vô Ưu nhếch mài lên, không quan tâm nói "Đắt tội họ thì đã sao? Ta đâu có ý định ở rễ nhà bọn họ"
Đàm Vinh Thiệu chính là không phục nhưng không thể nói gì, tài nghệ xạ tiễn của Gia Cát Vô Ưu quả thật, không muốn thừa nhận cũng không được. Hắn trừng mắt nhìn Gia Cát Vô Ưu hừ lạnh "Đừng có ngông cuồng quá, đây mới chỉ trận tỷ thí đầu tiên mà thôi, phía sau còn nhiều trận như vậy, ngươi cứ chờ đó mà xem hứ..."
Gia Cát Vô Ưu chính là vẫn một bộ dạng tươi cười nói "Ta mỏi mắt mong chờ"
Bộ mặt tươi cười đó của Gia Cát Vô Ưu khiến Đàm Vinh Thiệu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Gia Cát Vô Ưu hắn làm như vậy chẳng khác nào biến Đàm Vinh Thiệu hắn thành một kẻ không nói lý lẽ. Đàm Thịnh Thư liền ngăn hắn nói "Đừng như vậy, chỉ là một trận tỷ thí thôi mà."
Đàm Vinh Thiệu một thân bụng đầy tức giận, hỏa khí sung thiên ngay cả vành tai cũng đỏ lên một mảng lớn.
Gia Cát Vô Ưu nhìn thấy Đàm Thịnh Thư một thân nho nhã lễ độ như vậy lại nhìn vị đệ đệ dễ bốc đồng của hắn liền không khỏi thở dài nói "Sao cùng là huynh đệ tính tình lại trái ngược như vậy chứ."
Doãn Huân "Cũng đâu có cái luật nào quy định huynh đệ thì tính tình phải giống nhau?"
Gia Cát Vô Ưu trừng mắt nhìn hắn, khóe môi cong lên "Ngươi là đang dùng đá của ta đập chân ta?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...