Tại Vô Ma điện, Lăng Bạch Thánh Tôn dẫn đầu giới tiên đạo, tu sĩ thế gia vây đánh Nguyệt Tôn, hơn tám ngàn người tấn công Vô Ma điện. Cùng chung mục đích diệt trừ Nguyệt Tôn trừ hại cho dân. Thanh lý môn hộ toàn bộ Vô Ma điện.
Trận đánh kéo dài hơn tám ngày liền, số người thương vong không kể siết, Nguyệt Tôn triệu hồi ma thú, vong linh khắp nơi hội tụ. Giới tiên đạo triệu hồi thần vật, Cả hai phe giao đấu quyết liệt khiến Vô Ma điện tràn ngập mùi máu tươi, lúc đầu cả hai phe đều bất phân thắng bại nhưng càng về sau thì phe chính đạo càng lúc càng yếu thế. Bởi vì Nguyệt Tôn không chỉ sở hữu ma lực cự thế vô song*, mà còn sở hữu Nguyệt Huyết Thạch thiên hạ vô địch, kinh thế hãi tục*
*Thế gian không ai sánh bằng
*Khiến người nghe phải khiếp sợ
Một khi Nguyệt Huyết Thạch kích hoạt thì đồng nghĩa với việc máu đổ thành sông chính là chuyện sớm muộn. Năm đó cũng chính tại nơi Vô Ma điện này cũng hơn bốn ngàn danh môn chính phái đã chết dưới ma lực thiên trấn của Nguyệt Huyết Thạch. Không ai không nhớ về trận thảm sát đó. Không ai trong tu sĩ tiên gia dám quên đều đó. Và đó cũng chính là nguyên nhân dẫn đến trận vây giết này.
Một người lên tiếng hỏi "Vậy sau đó thì sao? Chính đạo có chiến thắng hay không?"
Lão nhân gia lên tiếng nói "Hỏi thừa nếu như không thắng thì bây giờ các người còn ngồi đây uống trà nghe chuyện?"
Một vị khác lại lên tiếng "Vậy làm sao mà có thể chiến thắng một người lợi hại như vậy?"
"Lúc phe chính đạo sắp rục ngã thì một ẩn sĩ giấu mặt xuất hiện, Hắn đã nói ra điểm yếu của Nguyệt Tôn chính là dấu ấn hình mặt trăng hình lưỡi liềm màu đỏ sẫm trên cánh tay trái của Nguyệt Tôn, ấn kí đó cũng chính là nơi tập trung ma lực của Nguyệt Tôn, cũng là nơi phòng thủ yếu ớt nhất của hắn."
Một người lại lên tiếng hỏi "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tất cả danh môn chính phái đều tập trung tấn công tay trái của Nguyệt Tôn. Quả nhiên như ẩn sĩ giấu mặt đó nói, nơi đó phòng thủ rất yếu."
Một khách nhân khác lên tiếng nói "Vậy là họ thành công tiêu diệt Nguyệt Tôn sao?"
"Nếu Nguyệt Tôn dễ chết như vậy, thì không làm mưa làm gió trên thiên hạ bao năm qua? Không khiến người người khi nhắc đến tên hắn đều sợ hãi chứ."
Một người khác lại nói "Vậy sau đó?"
"Tuy rằng biết được điểm yếu của Nguyệt Tôn nhưng chẳng ai làm gì được hắn, vẫn là Lăng Tam công tử Lăng Hàn Thần tiếng tâm lừng lẫy trong giới tu sĩ tiên môn, y đã cầm Lãnh Thiên kiếm quyết đấu với Nguyệt Tôn một trội một, cuối cùng Lăng Tam công tử y đã thành công đâm vào tay trái Nguyệt Tôn một nhát kiếm, phá vở Ma mạch của Nguyệt Tôn, Nguyệt Huyết Thạch cũng vì vậy mà tan vỡ theo, kéo theo đó là sự suy vọng của toàn bộ người ở Vô Ma điện, bởi vì tất cả Ma thú, Vong linh đều do Nguyệt Huyết Thạch chi phối, nay Nguyệt Huyết Thạch vỡ tan đương nhiên không thể tiếp tục truyền ma lực cho bọn chúng, bọn chúng dần dần suy yếu, phe chính đạo nhân cơ hội đó liền tấn công tiêu diệt toàn bộ ma thú cùng vong linh ở Vô Ma Điện."
Một người lên tiếng nói "Kết cục của Nguyệt Tôn ra sao? Hắn bị Lăng tam công tử giết? Y một đao giết chết Nguyệt Tôn hay là ngũ phanh thay hắn?"
"Vẫn chưa đến hồi kết, lúc này Lăng tam công tử không lập tức giết Nguyệt Tôn bởi vì mặc dù hắn mất đi Nguyệt Huyết Thạch nhưng võ công của Nguyệt Tôn cũng không phải dạng tầm thường, hắn từng đứng nhất nhì trong giới công tử thế gia đấy, lại còn sở hữu pháp bảo danh trấn thiên hạ Vô Nguyệt cầm, đương nhiên muốn giết hắn đâu phải chuyện dễ dàng gì. Thế là Lăng tam công tử y đã lên tiếng khuyên nhủ hắn nên từ bỏ tà đạo quay về chính đạo đừng tiếp tục phạm sai làm lầm nữa."
Khách nhân lên tiếng nói "Nguyệt Tôn hắn có đồng ý không?"
"Nguyệt Tôn không đồng ý chẳng những vậy còn triệu hồi Vô Nguyệt cầm một lần nữa đại khai sát giới giết thêm một đống tu sĩ tiên gia. Nhưng cho dù hắn có lợi hại thế nào Vô Nguyệt cầm có mạnh thế nào nhưng ma mạch của hắn đã vỡ, hắn không thể nào khống chế một vật mạnh như Vô Nguyệt cầm, kết quả cuối cùng hắn lại bị chính Vô Nguyệt cầm đã thương lục phũ ngũ tạng. Chết vạn kiếp bất phục."
Khách nhân lên tiếng nói "Thật là đáng đời hắn, Nguyệt Tôn ngang tàn, hung ác, không xem ai ra gì cuối cùng cũng nhận được kết quả thích đáng."
Một vị khách nhân khác cũng nói "Đúng vậy, hắn mấy năm đó tung hoành ngang ngược, tự cho bản thân là tài giỏi không ai sánh bằng, nhưng cuối cùng chẳng phải cũng bị Lăng Tam công tử đánh bại thê thảm hay sao? Thật đúng là đáng đời hắn."
Một người khác lại nói "Kẻ tu ma đạo cuối cùng kết quả chỉ có một, cho dù có lợi hại cở nào đi nữa. Tà mãi cũng chẳng thể nào thắng chính. Đó vốn là quy luật thiên cổ"
Lão nhân gia nói "Nguyệt Tôn cũng đâu có muốn tu ma đạo chứ, năm đó hắn mặc dù mang trong mình dòng máu của người ma giáo nhưng dù gì hắn cũng là con cháu thế gia con trai độc nhất của Gia Cát tông chủ, tiếng tâm lừng lẫy trong giới công tử thế gia, tương lai sáng lạng, cho dù hắn không tu luyện tà ma ngoại đạo cũng sẽ trở thành một danh sĩ thế gia, tiếng tâm không thua gì Lăng tam công tử Lăng Hàn Thần đâu, nhưng đời lại không như ý, hắn cũng bởi vì ám ảnh cái chết của Ông ngoại hắn, Vô Ma Thánh Tôn, Vô Quỷ Y và Cha hắn Gia Cát tông chủ, Gia Cát Minh thì hắn cũng không đến vấn thân vào tà đạo, lầm đường lỡ bước đến mức đường này, cũng không rơi vào kết cục này"
Lão nhân gia thầm cảm thán "Thật ra Hắn cũng rất đáng thương"
Một người khách nhân không cùng cách nghĩ nói "Nguyệt Tôn hại chết Lăng Thế Thánh Tôn, còn là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của Doãn tông chủ, số người bị y giết đếm không kể siết, bao nhiêu người đã chết trên tay hắn, vậy thì hắn làm sao đáng thương được chứ? Hắn tu tà đạo là do hắn không chịu được cám dỗ của thứ tà ma ngoại đạo đấy, không thể đổ thừa cho người khác, huống hồ Vô Ma Thánh Tôn, ma hóa nhân tâm giết người, lạm sát khắp nơi, không thể trách người khác giết ông ta, còn Gia Cát Minh, Gia Cát tông chủ, nếu không phải hắn tu ma đạo khiến nhân tâm bị ma hóa thì Gia Cát Tông Chủ cũng đâu có vì bảo vệ hắn mà chết dưới kiếm của Lăng Bạch Thánh Tôn, tất cả đều do hắn một tay gây nên không thể trách người khác"
Mọi người xung quanh đồng tình với cách nghĩ của vị khác nhân đó liền lên tiếng ủng hộ lời nói của vị khách nhân "Đúng vậy"
"Ta thấy vị các hạ này nói không sai"
Một người khác lại ca ngợi vị anh hùng của giới tiên môn Lăng tam công tử, Lăng Hàn Thần "Cũng may nhờ có Lăng tam công tử ra tay giết chết Nguyệt Tôn trừ hại cho dân, y đúng là anh hùng đáng được người khác kính nể"
"Đúng đúng, y quá chi là lợi hại, quả xứng đáng với danh hiệu tấm gương sáng của giới tiên gia"
"Không sai"
Lão nhân gia vuốt vuốt chồm gâu trắng của mình.
Trong khi người người nhà nhà khắp nơi ca tụng, khen ngợi y thì Lăng Hàn Thần đã phải chịu đựng đầy đủ đau khổ.
[ Lăng thất ]
Lăng Hàn Thần cầm trong tay mãnh ngọc bội hình trăng khuyết. Đây là mãnh ngọc mà Gia Cát Vô Ưu thường đeo trên người, cũng là một vật vô cùng quan trọng với hắn. Lần đó lần đó ở Vô Ma điện y đã lén giữ lại nó. Giữ lại một vật quan trọng của hắn, hắn rất quý miếng ngọc bội này đương nhiên sẽ không muốn nó rơi vào tay kẻ khác. Y muốn thay hắn cất giữ cùng như một vật tưởng niệm đến hắn. Chính là kể từ lúc đó y luôn mang theo miếng ngọc bội này trên người. Giống như hắn đang ở bên cạnh y.
Đã 8 năm kể từ trận vây giết ấy tại Nguyệt Ma điện, Nguyệt Tôn chết, Lăng Hàn Thần cũng đã ở đây đúng tám năm, bất kỳ ai đến y đều không gặp, không mở miệng nói chuyện với bất kỳ ai, Lăng Bạch Thánh Tôn cũng chẳng thể đá động gì đến y. Ông đã nhiều lần hỏi y nhưng y vẫn im lặng không nói gì. Ông muốn y ra ngoài, y lại một mực ở lại đây không muốn rời đi. Lăng Bạch Thánh Tôn cũng bất lực với y. Chỉ đành nói với bên ngoài y quá bi thương trước cái chết của Lăng Thế Thánh Tôn nên đã bế quan ở Lăng Thất.
"Tam ca, đệ và đại ca đến thăm huynh đây, huynh mở cửa để bọn đệ vào đi."
Không nghe thấy tiếng trả lời, Lăng Vũ Hi xúc động muốn đá cửa xong vào, một cánh tay ngăn lại bảo hắn không nên làm như vậy, Lăng Lan Lâm lắc đầu nói "Đừng."
Lăng Hi Vũ nhíu mài tức giận không chịu được "Nhưng..."
Lăng Lan Lâm nhìn hắn lắc đầu. Y biết rất rõ vị tam đệ này, một khi y đã không muốn ra ngoài cho dù cưỡng ép y, y cũng sẽ không ra, chỉ có khi nào Lăng Phong tự mình thông suốt y sẽ tự động đi ra.
Lăng thất nơi này chính là nơi ở của Lăng Hàn Thần, trước đây nơi này có thể nói ra rất thanh tĩnh, bởi vì Lăng Hàn Thần không thích ồn ào nên nơi ở của y cách rất xa chính điện Thiên Thế, vốn dĩ nơi này chỉ là yên tĩnh thanh tịnh, nhưng bây giờ chính là tĩnh mịch. Tĩnh mịch đến lạnh lẽo. Bọn họ ngày nào cũng đến đây cũng đứng trước cửa Lăng thất này, lần nào cũng gọi cái tên đó nhưng chẳng bao giờ có ai đáp lại, nếu không phải còn cảm nhận được tiên lực của Lăng Hàn Thần thì bọn họ còn cho rằng y thật sự vốn không hề ở trong đó.
Lăng Hi Vũ thở dài đau lòng nói "Tam ca huynh ấy còn muốn làm khổ mình đến bao giờ đây? Tại sao phải như vậy?"
Lăng Lan Lâm vỗ vai hắn "Đệ cũng biết lý do đệ ấy như vậy, cho dù chúng ta có khuyên cũng vô dụng thôi"
" Nhưng mà..."
Lăng Lan Lâm lắc đầu nói "Chúng ta không thể giúp được gì đâu, tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, mà tâm dược ấy từ lâu đã không còn..."
"Hắn cũng đã...hơn 8 năm nay rồi, Huynh ấy tại sao vẫn cố chấp như vậy chứ, tại sao lại không chịu buông bỏ chấp niệm với hắn, huynh ấy là đang tự trách bản thân về cái chết của hắn sao"
Lăng Lan Lâm thở dài nói "Chấp niệm đệ ấy đối với người đó quá sâu, có lẽ tạm thời vẫn chưa thể buông bỏ được"
Lăng Lan Lâm trầm giọng tiếp tục nói "Đệ cũng biết tính của Lăng Phong, tâm đệ ấy khó ai động được nhưng một khi động tâm với ai đó thì khó mà buông bỏ được một cách dễ dàng."
Lăng Vũ Hi nói "Vậy thì đã sao? Cho dù huynh ấy nhốt mình cả đời ở đó hắn cũng không sống lại được."
Lăng Lan Lâm nhíu mài nhìn hắn bảo hắn đừng nói những lời đó Lăng Hàn Thần sẽ nghe thấy.
Lăng Vũ Hi siết chặt lòng bàn tay. Thật ra Hắn đối với cái chết của Gia Cát Vô Ưu cũng đau lòng vô cùng nhưng hắn càng đau lòng hơn khi thấy Lăng Hàn Thần như vậy.
"Ta cũng chỉ là..."
Lăng Lan Lâm vỗ vai an ủi Hắn "Ta biết đệ là quan tâm Lăng Phong, nhưng hãy cho đệ ấy một chút thời gian, thời gian sẽ làm vơi đi nổi đau trong tim đệ ấy. Rồi sẽ có một ngày đệ ấy sẽ lại là Lăng Phong của ngày xưa."
Lăng Vũ Hi im lặng không nói gì nhưng trong lòng lại không như vậy 'Thời gian? Tám năm qua còn chưa đủ nhiều sao? Có lẽ tam ca sẽ mãi mãi không thể quay lại nữa'. Cả hai người thở dài rồi cùng rời khỏi đó.
Lăng Hàn Thần tự giam mình tại nơi đây, cách biệt với thế giới bên ngoài, tám năm nay y đau khổ chịu đựng, sự bi thương khi mất đi người đó. Bên ngoài người người ca ngợi y là anh hùng, nhưng họ đâu biết rằng ánh hào quang được mang tên anh hùng tiên gia đó chính là được đổi bằng mạng của người đó. Y không muốn ra ngoài, không muốn nghe người khác ca ngợi y tài giỏi thế nào, đã đánh bại Nguyệt Tôn thế nào, y không muốn nghe, không muốn nhớ lại khoảnh khắc ấy khi Nguyệt Tôn ngã xuống, môi hắn vẫn mấp mấy ba chữ 'Lăng Hàn Thần' và câu nói 'Huynh là đối thủ duy nhất mà Gia Cát Vô Ưu ta coi trọng, bị đánh bại bởi huynh ta không còn gì hối tiếc'.
Cả đời y sống vì cái gọi là chính nghĩa, y là đệ tử Thiên Thế, là con cháu Lăng gia y mang trên mình bổn phận của một tiên gia là trừ gian diệt ác, y có trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, y không thể làm khác. Vì thế chính y, chính y đã tự tay đẩy hắn vào chỗ chết.
Mấy năm nay, y tự nhốt mình trong Lăng Thất không chỉ để trốn tránh sự thật đó mà còn vì một nguyên nhân khác, y đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội có thể giúp y làm lại từ đầu, giúp y thay đổi quá khứ bi thương. Và cuối cùng y cũng đợi được ngày hôm nay.
Chính là ngày hôm nay, y sẽ thay đổi quá khứ, thay đổi tất cả mọi chuyện. Y sẽ tái lập lại quá khứ một lần nữa nhưng lần này sẽ không để Gia Cát Vô Ưu hắn rơi vào kết cục bi thảm.
Lăng Hàn Thần dùng máu của bản thân vẽ một trận pháp mang tên 'Luân Hồi Vô Gian Chi Thuật', một dị thuật có thể thay đổi thời gian.
Đây không phải Tiên thuật cũng không phải Ma thuật, đây là Dị thuật, một loại Dị thuật chỉ di truyền cho người Dị tộc, không sai. Mẫu thân y chính là tộc nhân cuối cùng của Dị tộc.
Hôm nay thời khắc mặt trăng và mặt trời giao nhau, cũng chính là khoảnh khắc thi chuyển Luân Hồi Vô Gian thuật, quay ngược thời gian, y chính là người duy nhất trong số ba người được sở hữu năng lực thi chuyển thuật này từ mẫu thân y, đây là cơ hội duy nhất của y, nếu như thất bại thì sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa, bởi vì ngày hôm nay ba ngàn năm mới xuất hiện một lần, đánh mất cơ hội này y phải chờ thêm ba ngàn năm nữa.
"Gia Cát Vô Ưu, đợi ta, ta sẽ một lần nữa hồi sinh ngươi, lần này ra nhất định sẽ dùng cả tính mạng bảo vệ ngươi, lần này sẽ không để ngươi chết vạn kiếp bất phục, sẽ không để ngươi một mình đối mặt với cả thiên hạ, không để ngươi cô đơn một mình, lần này ta nhất định bảo vệ được ngươi, nhất định sẽ nói với ngươi câu nói mà tám năm trước không kịp nói với ngươi..."
Y dùng máu của bản thân làm vật tế, dùng cơ thể làm vật dẫn, thi chuyển trận pháp. Mặt đất ở Lăng thất bắt đầu rung chuyển. Không khí bắt đầu ngưng tụ lại, mọi vật đang dần duy chuyển chậm lại.
"Càn khôn chuyển dời
Vạn vật luân hồi
Huyết tế Dị linh
Thân dẫn Dị pháp"
"Luân Hồi Vô Gian chi thuật thi hành"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...