[đm] Tam Sinh Chính Tà Đối Lập

Lăng Lan Lâm cùng hai huynh đệ đàm gia đi đến. Lăng Lan Lâm thấy bọn họ tụm năm tụm bảy ở trước cửa mà không vào liền nhìn bọn họ hỏi "Sao lại đứng đây mà không đi vào?"

Tất cả hướng nhìn y "Vào đây, vào ngay đây"

Rồi tất cả cùng nhau đi vào, lúc đi vào Đàm Vinh Thiệu cũng không quên trừng mắt nhìn Gia Cát Vô Ưu một cái. Gia Cát Vô Ưu không thèm để ý đến sự trẻ con của hắn. Nhưng vẫn không quên trừng lại. Cả hai trừng qua trừng lại cuối cùng vẫn là Đàm Thịnh Thư kéo đệ đệ hắn đi vào trước.

Vào chỗ không lâu, Lăng Hiểu Thiên Tôn xuất hiện. Ông ta không quên tặng cho Gia Cát Vô Ưu một cái nhìn không mấy tốt đẹp. Gia Cát Vô Ưu bĩu môi một cái.

Lăng Hiểu Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng phất tay áo, cầm quyển sách lên bắt đầu giản "Hôm nay sẽ học về cách phân biệt chính đạo và ma đạo"

"Chính đạo có nguồn gốc từ tiên sư, chuyên làm những việc thiện, giúp đỡ kẻ yếu, trừ gian diệt ác, phong ấn siêu độ vong linh, đánh tan oán khí, thù hận."

"Ma đạo không có nguồn gốc, nó chỉ xuất phát từ sự tham muốn sức mạnh, oán hận, nó được sinh ra và lớn lên trong tâm trí của những con người có ý nghĩ lệch lạc, không phận biệt đúng sai, không xem tính mạng của chúng sanh ra gì, có thể giết bất kỳ ai, kể cả những người thân cận với chúng. Những kẻ tu luyện tà thuật sớm muốn gì cũng ma hóa nhân tâm lầm đường lỡ bước con đường ma đạo. Giết người, lạm sát."

Doãn Huân quan sát thấy Gia Cát Vô Ưu thật sự có vẻ tức giận trước lời nói của Lăng Hiểu, nhìn thấy bàn tay đặt trên thư án của hắn đã siết chặt lại để nổi cả gân xanh, lo sợ Gia Cát Vô Ưu không kiềm chế được nên nắm lấy vạt áo hắn kéo kéo.

Gia Cát Vô Ưu đẩy tay Doãn Huân ra, đứng dậy lên tiếng nói "Ta không đồng ý với cách nói của ông, tu luyện tà thuật thì đã sao? Người của ma giáo thì đã sao? Đâu phải cứ tu luyện tà thuật là sẽ làm sát khắp nơi, giết người không gớm tay. Đâu phải tu luyện chính đạo mới có thể trừ gian diệt ác. Đâu phải bất kỳ ai tu luyện tà thuật, là người ma giáo đều xấu xa. Ông không thể chung quy tất cả người ma giáo trên đời này thành một dạng đó là người xấu. Còn chính đạo là người tốt, như vậy có phải quá gượng ép hay không?"

Lăng Hiểu Thiên Quân tức giận nhìn hắn "Ngươi nói vậy là muốn bên vực cho người ma giáo? Mặc dù bản thân ngươi cũng có quan hệ huyết thống với người ma giáo nhưng ngươi đừng quên bản thân là người của chính đạo, là người của Gia Cát gia, danh môn thế gia. Ta không có nói ngươi, ngươi cần gì phải tức giận lên tiếng như vậy?"

"Ta..."

Gia Cát Vô Ưu định nói gì đó thì một người khác đã lên tiếng, Người không ai ngờ đến lên tiếng nói giúp Gia Cát Vô Ưu chính là Lăng Hàn Thần, Lăng tam công tử, y nói "Ta thấy hắn nói không phải không có lý."

Lăng Hàn Thần lên tiếng khiến tất cả mọi người vô cùng sửng sốt. Cả Lăng Hiểu Thiên Tôn cũng không ngoại lệ, ông không ngờ đến Lăng Hàn Thần lại đứng ra nói giúp Gia Cát Vô Ưu, khiến ông thật sự bất ngờ đến không biết nên nói gì nữa. Cả Lăng điện im bật, không một ai lên tiếng.

Gia Cát Vô Ưu có lẽ do quá tức giận cho nên cũng không để ý đến việc Lăng Hàn Thần nói giúp hắn. Hắn nhìn Lăng Hiểu Thiên Tôn không phục nói "Ta không phải muốn bênh vực cho bất kỳ ai, chỉ nói theo sự thật, đâu phải chính đạo chưa từng có kẻ lầm đường lỡ bước dùng tiên thuật lạm sát người vô tội."

Lăng Hiểu Thiên Tôn vừa nghe xong đã tức giận đánh một trưởng xuống làm thư án bên dưới vỡ ra làm đôi. Ông ta đương nhiên biết người Gia Cát Vô Ưu nói đến chính là Cao Lãnh Sư Tông, mà đó lại chính là cấm kỵ của giới tiên nhân. Phàm là tu sĩ tiên gia đều không được phép nhắc đến sự việc đó. Nhưng Gia Cát Vô Ưu hắn lại dám đem việc đó ra nói. Ông tức giận quát lớn "Ngươi có biết bản thân đang nói cái gì hay không?"

Cả đám nhìn về phía Gia Cát Vô Ưu. Đám người Doãn Huân lắc đầu khuyên bảo hắn đừng nói nữa, nhưng Gia Cát Vô Ưu làm sao nuốt nổi cục tức này. Hắn nhìn Lăng Hiểu Thiên Tôn nói "Ta đương nhiên biết rõ bản thân nói cái gì. Cũng đâu phải ông không biết."

Lăng Hiểu Thiên Tôn tức giận đến thở không thông, mặt lão đỏ hết cả lên, quát lớn "Ngươi lập tức ra khỏi đây cho ta." Nếu hắn mà còn ở đây nữa chắc lão sẽ bị hắn làm tức chết.


Gia Cát Vô Ưu trừng mắt nhìn lão thản nhiên nói "Đi thì đi." Trong lòng lại bồi thêm một câu 'Ta vốn cũng đâu có muốn ở lại.' Sau đó không chút luyến tiếc quay người rời khỏi Lăng điện.

Lăng Hiểu Thiên Tôn sau khi Gia Cát Vô Ưu rời khỏi, tức giận đến ôm ngực thở dốc. Không còn tâm trí đâu mà tiếp tục giản bài. Lão nhìn tất cả nói "Hôm nay tới đây thôi, các ngươi mau trở về hết đi."

Lão vừa dứt lời Doãn Huân đã lập tức chạy ra khỏi Lăng điện, đám người Lăng Vũ Hi cũng đuổi theo.

Trên đường đi Lăng Lan Lâm không khỏi nhìn Lăng Hàn Thần nói "Thật không nghĩ đến đệ sẽ nói giúp Gia Cát công tử"

Lăng Hàn Thần chỉ "Ừm." một tiếng không giải thích.

Lăng Lan Lâm [...] thật không biết nên tiếp tục chủ đề này thế nào nữa. Y thật sự rất bất lực khi nói chuyện với vị tam đệ này. Nhưng thật sự Lăng Hàn Thần lên tiếng nói giúp Gia Cát Vô Ưu khiến y bất ngờ lắm. Không nói đến việc Lăng Hàn Thần trước giờ rất ít khi nói giúp ai, mà chỉ nói đến việc người Lăng Hàn Thần nói giúp là Gia Cát Vô Ưu thì cũng đã khiến người khác khó mà tin được rồi.

Đàm Vinh Thiệu đi bên cạnh hừ lạnh lên tiếng nói "Hắn thực sự quá ngang tàn rồi, ăn nói không biết trừng mực."

Hắn vừa dứt lời thì cảm thấy một đôi mắt đang hắn đầy hàn khí, khiến hắn lạnh cả người. Bất giác im bật, là Lăng Hàn Thần đang trừng mắt nhìn hắn. Hắn lập tức sợ hãi lùi về sau mấy bước. Không dám lên tiếng nói gì.

Lăng Hàn Thần xoay người đi, đợi y đi xa Đàm Vinh Thiệu mới dám nhúc nhích, hắn nhìn Lăng Lan Lâm và Đàm Thịnh Thư hỏi "Đệ nói gì sai sao?"

Đàm Thịnh Thư nhúng vai tỏ ý không biết, Đàm Vinh Thiệu lại nói "Vậy tại sao y lại trừng ta ghê như vậy?"

Lăng Lan Lâm nhìn hắn cười nói "Đệ nhìn nhằm rồi, Lăng Phong không có trừng đệ, đệ ấy nhìn ai cũng điều như vậy cả."

Đàm Vinh Thiệu nói "Rõ ràng lúc nảy y trừng ta mà."

Lăng Lan Lâm vỗ vai hắn cười nói "Đệ nhìn nhằm rồi." Rõ ràng hắn cảm nhận được hàn khí từ cái nhìn lúc nãy của Lăng Hàn Thần mà.

Đám người Doãn Huân lo lắng cho Gia Cát Vô Ưu nên chạy đến phòng hắn, vừa đặt chân bước vào thì thấy Gia Cát Vô Ưu hắn đang ngồi trên bàn, tay cầm ly trà nhâm nhi. Vẻ mặt bình thản trong không nổi nào.

Họ đi đến ngồi xuống. Lăng Vũ Hi nhìn hắn nói "Huynh cũng thật là, sao lại nhắc đến cấm kỵ chứ?"

Gia Cát Vô Ưu nhếch môi nói "Nhắc thì nhắc sợ gì?"

Vương Khanh Lạc nhìn hắn nhíu mài nói "Huynh cũng biết đó là cấm kỵ của giới tu tiên, đáng lẽ ra huynh không nên nhắc đến."


Gia Cát Vô Ưu lạnh giọng nói "Ai bảo lão mở miệng ra là người ma giáo độc ác thế nào, đáng ghét thế nào, cái gì mà giết người vô tội khắp nơi. Ta cũng mang trong mình dòng máu của người ma giáo không lẽ muốn ta khoanh tay đứng nhìn mặc lão mắng chửi người ma giáo, hay là nên hùa theo tân bóc lão, tung hô những lời nói chính nghĩa đó của lão."

Bầu không khí trở nên căng thẳng, Doãn Huân thấy thế liền lên tiếng nói "Ngươi biết Khanh Lạc hắn không phải có ý đó mà."

Vương Khanh Lạc cũng vội giải thích nói "Đúng vậy, Ta..."

"Ta biết ngươi không phải có ý đó, ngươi là quan tâm ta, nhưng bảo ta khoanh tay đứng nhìn, xem như không có gì, không nghe thấy gì. Ta làm không được" Gia Cát Vô Ưu nói.

Lăng Vũ Hi vỗ vai hắn "Ngươi cũng đừng có giận sư bá người trước giờ luôn có thành kiến với người ma giáo nên nói có hơi nặng lời. Hay là như vậy đi ta thay mặt cả Lăng gia xin lỗi ngươi được không?" Hắn nhìn Gia Cát Vô Ưu với một vẻ mặt hết sức thành tâm.

Gia Cát Vô Ưu cười phì một cái "Ngươi làm như bản thân có thân phận lớn lắm vậy? Cái gì mà thay mặt cả Lăng gia xin lỗi ta?"

Lăng Vũ Hi cười cười nói "Vậy ta lấy thân phận Lăng Tứ công tử ra xin lỗi ngươi được không?"

Gia Cát Vô Ưu bị hắn chọc cho vui vẻ vốn hắn cũng không giận lắm, dù gì từ nhỏ nghe cung xì một cái nói "Ta mới không cần lời xin lỗi của ngươi."

Doãn Huân nhìn sang thấy Gia Cát Kỳ Du nãy giờ vẫn không lên tiếng, hình như đang suy nghĩ cái gì đó thì vỗ vai hắn nói "Kỳ Du đang nghĩ gì mà nhập tâm quá vậy?"

Gia Cát Kỳ Du giật mình, cười cười nói "Không có chỉ là đang nghĩ cách khiến Vô Thiên huynh vui lên thôi."

Gia Cát Vô Ưu nhìn họ cười nói "Muốn ta vui lên vậy lác nữa lên núi bắt cá nướng cho ta ăn là được, bảo đảm ta sẽ vui vẻ vô cùng."

Lăng Vũ Hi cười nói "Được được lác nữa sẽ bắt cho huynh một con cá thật lớn."

Chiều hôm đó cả đám liền đi lên ngọn núi phía sau Lăng điện, Lăng Vũ Hi nói ở đây có một dòng sông lớn có rất nhiều cá nơi này lại ít người đến nên sẽ không sợ bị phát hiện. Từ sau vụ hỏa hoạn ở Lăng Kỳ sơn bọn họ không còn dám bén mãng đến chỗ đó nữa.

Trong lúc bọn họ đang nướng cá thì bắt gặp một con rùa gần đó, hai mắt Gia Cát Vô Ưu lập tức sáng lên "Thật không ngờ ở đây mà cũng có rùa."

Doãn Huân nhìn hắn hỏi "Rùa ở đâu?" Nhìn nhìn xung quanh tìm kiếm.


Gia Cát Vô Ưu chỉ chỉ bụi cây gần đó. Tất cả hướng nhìn về phía đó, quả thật có một con rùa đang nằm ở đó, Gia Cát Vô Ưu phấn khởi nói "Đã lâu ta không được ăn thịt rùa nướng."

Hắn từ từ đi đến chỗ con rùa, cười gian một cái đưa tay vào trong bụi cây bắt lấy con rùa xấu số kia. Gia Cát Vô Ưu cười hì hì "Quả nhiên rùa ở Thiên Thế có khác, trong cũng to hơn những rùa ở Lệ Giai thành rất nhiều, màu sắc cũng khác lạ hơn."

Lăng Vũ Hi nhìn nhìn con rùa trên tay của Gia Cát Vô Ưu hơi nhíu mài lại "Hình như nhìn nó quen quen, đã gặp ở đâu rồi thì phải?"

Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn nói "Con rùa nào mà không giống nhau, quen với không quen thì cũng vô bụng mà thôi."

Thế là con rùa xấu số đó đã bị hắn đem đi nướng. Gia Cát Vô Ưu ngửi ngửi mùi hương bay ra vừa cảm thán "Đúng là hương vị rùa nướng, hương vị yêu thích của ta."

Doãn Huân cũng lên tiếng nói "Làm ta nhớ Lệ Giai thành quá."

Đang trò chuyện vui vẻ, chờ cho con rùa kia được nướng chính thì nghe thấy có tiếng chân người bước đến, người đến là Lăng Du đại đệ tử của Lăng Hiểu Thiên Tôn, hắn sửng sốt nhìn về phía họ.

Gia Cát Vô Ưu thấy vẻ mặt hốt hoảng của hắn thì không khỏi cảm thấy kì quái "Này có cần sửng sốt vậy không? Lần đầu thấy người ta nướng cá, nướng rùa?"

Lăng Vũ Hi lên tiếng cười gọi "Lăng Du sư huynh mau đến đây cùng bọn ta ăn rùa nướng nè."

Doãn Huân nhìn hắn trừng mắt nói "Chỉ có một con rùa năm người chúng ta còn không đủ ăn ngươi còn rủ thêm y, với lại y là đệ tử của lão đầu đó ngươi nghĩ y sẽ ăn cùng chúng ta chắc?"

Lăng Du hoảng hốt chỉ về phía con rùa đang nằm trong đám lửa, Vương Khanh Lạc lập tức nói "Cá có thể chia cho ngươi nhưng con rùa này thì không được, ta còn chưa ăn qua thịt rùa nướng bao giờ đấy."

Lăng Du hét lớn "Quy Linh." Vẻ mặt không thể xanh hơn nữa..

Năm người khó hiểu nhìn hắn, Gia Cát Vô Ưu ngơ mặt "Cái gì? Y vừa mới gọi cái gì?" Tất cả lắc đầu.

Lăng Vũ Hi suy nghĩ một lúc sau đó giật mình hoảng hốt nói "Quy Linh."

"Cái gì Quy Linh?"

Lúc này Lăng Hiểu Thiên Tôn dẫn đầu một đám đệ tử từ xa đi đến, lão hỏi "Lăng Du đã tìm được Quy Linh chưa?"

Lăng Du đưa tay chỉ về phía con rùa đang nằm trên đống lửa kia. Lăng Hiểu lão lập tức sửng sốt lùi về sau. Các đệ tử nhanh chóng đở lấy lão.

Gia Cát Vô Ưu và đám người Doãn Huân khó hiểu nhìn họ, chắc biết chuyện gì. Lăng Vũ Hi thầm run rẩy "Trời ơi là Quy Linh của sư bá chẳng tránh nhìn quen như vậy."

Gia Cát Vô Ưu khó hiểu nói "Xảy ra chuyện gì với họ vậy? Làm gì mà ai ai cũng sửng sốt vậy chứ? Chỉ là nướng rùa thôi mà. Có phải nướng người ta đâu."


Lăng Vũ Hi thầm nói nhỏ với hắn "Con rùa huynh đang nướng là Quy Linh là vật nuôi mà Lăng Hiểu sư bá yêu thích nhất đấy."

Gia Cát Vô Ưu nghe như sét đánh ngang tai, đám người Doãn Huân cũng thầm nuốt nước bọt.

"Không phải chứ?"

Gia Cát Vô Ưu thầm run rẫy nói "Sao lúc nãy ngươi không nói."

Lăng Vũ Hi nói "Lúc nãy ta không có biết, chỉ nhìn thấy quen quen, nào ngờ nó lại là Quy Linh mới chết ấy chứ"

Gia Cát Vô Ưu lén lén nhìn Lăng Hiểu, ông ta dùng ánh mắt tức giận đến mức có thể phát ra lửa nhìn hắn, giọng nói giận dữ đến không thể dữ hơn, chỉ tay về phía hắn, cả người rung lên.
"Ngươi...Ngươi..."

Lão tức giận tím tái mặt mài, nói không nên lời. Lăng Du nhanh chóng đỡ lấy Lão "Sư phụ người đừng nóng giận."

Lăng Hiểu hướng Gia Cát Vô Ưu quát lớn "Ngươi là đang trả thù ta lúc sáng đuổi ngươi ra ngoài?"

Gia Cát Vô Ưu oan ức nói "Ta thật sự không có cố ý, ta không biết nó là rùa của ông."

Lăng Hiểu không thèm nghe hắn giải thích, lão quát lớn "Ngươi có hận thì nhắm vào ta này, sao lại trút lên Quy Linh của ta." Sau đó lại ôm chặt lấy ngực.

Gia Cát Vô Ưu vội nói "Ta thật sự không có biết nó là rùa của ông thật mà."

Nói rồi hắn lập tức cuối người xuống, cầm cây lấy con rùa trong đống lửa ra, đưa đến trước mặt Lăng Hiểu "Ta vẫn chưa có ăn, dù gì nướng thì cũng đã nướng rồi hay là ông đem về ăn đi, ta trả lại cho ông đây."

Lăng Hiểu nhìn thấy con rùa bị nướng chính trên tay hắn thì tức giận đến ngất xỉu.

"Sư phụ...Sư phụ"

Gia Cát Vô Ưu vẻ mặt có lỗi nhìn lão. Lăng Du cầm lấy con rùa trên tay Gia Cát Vô Ưu rồi cùng đám đệ tử đưa Lăng Hiểu trở về.

Lăng Vũ Hi sợ hãi nói "Lần này Sư bá chắc chắn không bỏ qua cho chúng ta đâu."

Gia Cát Vô Ưu xì một cái "Chỉ là một con rùa thôi mà có cần làm quá vậy không? Cùng lắm thì ngày mai ta xuống núi bắt cho lão mấy con khác là được."

Lăng Vũ Hi nhíu mài nói "Linh Quy đã được sư bá nuôi từ nhỏ đến giờ, nó chính là tri kỷ của sư bá, ngươi đem nó đi nướng còn bảo sư bá ăn, sư bá không bị ngươi chọc cho tức chết mới là lạ đấy."

Gia Cát Vô Ưu nghe Lăng Vũ Hi nói đó là  tri kỷ của lão thì không khỏi xụ mặt, cảm thấy có lỗi, lần này hắn có vẻ hơi quá đáng rồi. Nhưng hắn thật sự không biết nếu biết việc đó, nếu biết hắn có mấy cái gan cũng không dám đem nó đi nướng đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận