[đm] Tam Sinh Chính Tà Đối Lập

Hôm nay tại Lăng sơn, đám đệ tử mới bọn họ sẽ được thực chiến với ma thú. Gia Cát Vô Ưu gật gà gật gù tựa đầu trên vai Doãn Huân, Doãn Huân cũng mặc hắn lăn qua lăn lại trên người mình.

Gia Cát Kỳ Du lên tiếng nói "Hay là huynh ngồi xuống chỗ nào nghỉ ngơi một chút đi còn lâu mới tới phiên huynh."

Vừa dứt lời Lăng Bạch Thiên Tôn liền gọi tên hắn. Gia Cát Vô Ưu nhìn Gia Cát Kỳ Du nhe răng cười một cái. Gia Cát Kỳ Du rãi rãi đầu nhìn hắn cười cười.

Đẩy Doãn Huân ra, Gia Cát Vô Ưu hắn phi thân lên đài. Lăng Bạch Thiên Tôn cũng bị dọa bởi cặp mắt đen thui của hắn. Y tươi cười nhìn hắn "Xem ngươi kìa sắc mặt kém như vậy hay là lần khác đi."

Gia Cát Vô Ưu vỗ vai y cười nói "Không sao chỉ là mất ngủ một đêm thôi, vẫn còn đánh được."

Sau đó hắn trừng mắt nhìn về phía Lăng Hàn Thần, y thấy hắn nhìn mình thì liếc mắt sang hướng khác. Gia Cát Vô Ưu tức giận nhìn y, thật muốn bay thẳng đến chỗ y sau đó...sau đó làm gì? Hắn cũng đâu có dám là gì y.

Lăng Bạch Thiên Tôn gật đầu một cái, lấy Thiên Ấn Phong* ra triệu hồi một con ma thú.

* Vật dùng phong ấn ma thú, vong linh thu hồi chúng vào bên trong.

Ma thú vừa xuất hiện Gia Cát Vô Ưu lập tức tỉnh cả người, không còn trạng thái uể oải nữa mà là tràng đầy sinh lực. Hắn nhếch môi đầy hưng phấn cắn cắn khóe môi.

Bên kia .a thú thì ngược lại, vừa nhìn thấy hắn đã hoảng sợ lùi lại, Gia Cát Vô Ưu tiến một bước nó lùi một bước đến khi va chạm vách núi ở phía sau, ngồi xuống ôm đầu rung rẫy.

Gia Cát Vô Ưu khóe môi giật giật. Những người khác cũng vậy, tất cả đều đơ người ra, Lăng Vũ Hi nói "Này này Vô Thiên hắn đáng sợ vậy sao?"

Vương Khanh Lạc xoa cằm nói "Hay là Lăng Bạch Thiên Tôn lấy nhằm thú cưng."

Doãn Huân khóe môi giật giật nhìn Lăng Bạch Thiên Tôn "Người có chắc là không triệu hồi nhằm ma thú thành thú cưng?"

Lăng Bạch chớp chớp mắt "Ta...làm sao nhằm được, huống hồ ai lại đi phong ấn thú cưng trong Thiên Ấn Phong, ngươi xem Thiên Ấn Phong là đồ chơi chắc. Huống hồ ngươi thấy có con thú cưng nào to như nó không?"

Gia Cát Kỳ Du nói "Nhưng sao nó lại sợ hãi Vô Thiên huynh ấy như vậy?"

Lăng Bạch xoa xoa cằm nghĩ "Ta cũng không biết."

Lăng Hàn Thần hơi nhíu mài lại, y cảm nhận được rất rõ sự sợ hãi trong người ma thú đó, tuy ma thú đó không thuộc loại ma thú cấp cao nhưng cũng không phải thấp gì. Nó rõ ràng đang sợ hãi thứ gì đó trên người Gia Cát Vô Ưu.

Gia Cát Vô Ưu thầm nghĩ 'Có lẽ nó cảm nhận được Nguyệt Huyết Thạch trong cơ thể mình nên mới sinh ra sợ hãi như vậy.'

Trong cơ thể Gia Cát Vô Ưu sở hữu một viên đá có tên là Nguyệt Huyết thạch, đây là do mẫu thân của hắn, Thánh Nữ Độc Tôn, Vô Lam Nguyệt để lại cho hắn.

Nguyệt Huyết Thạch chính là bảo vật trong bảo vật, uy lực hơn người đã thất truyền mấy ngàn năm trước, thế hệ bây giờ rất ít người biết về pháp bảo này, và cũng như không hề biết về uy lực trấn thế của nó. Người biết Gia Cát Vô Ưu sở hữu nó cũng chỉ có mẫu thân hắn và Vô Ma Thánh Tôn. Cả Gia Cát Minh cũng không biết.

Gia Cát Vô Ưu tuy sở hữu nó nhưng vẫn chưa kích hoạt được, bởi vì uy lực của nó quá lớn quá mạnh mẽ cho nên đã bị phong ấn lại. Và Gia Cát Vô Ưu hắn cũng không có ý định kích hoạt viên đá này bởi vì uy lực của nó quá lớn. Ma khí lại rất nặng, một khi kích hoạt nó không biết sẽ gây ra cảnh đẫm máu như thế nào.


Có lẽ do ma khí quá lớn nên khiến những ma thú cấp bình thường này sợ hãi. Bởi vì điều có ma khí trong người nên nó mới có thể cảm nhận được ma khí từ Nguyệt Huyết Thạch.

Gia Cát Vô Ưu nhìn xung quanh ai ai cũng đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn. Hắn đương nhiên sẽ không nói ra chuyện Nguyệt Huyết Thạch, nếu không sẽ không biết lại gây nên sóng gió gì.

Hắn cười hì hì nói "Có lẽ bị cặp mắt đen thui này của ta dọa sợ rồi."

Một đệ tử muốn quay người bước đi thì bị một người khác kéo lại "Ngươi đi đâu vậy?"

"Về vẽ thêm cặp mắt gấu trúc"

Gia Cát Vô Ưu khóe môi giật giật. Lăng Bạch Thiên Tôn lên tiếng phá tan bầu không khí "Haha, chắc là thật sự bị sắc mặt của ngươi doạ sợ rồi, coi như trận này ngươi đã thông qua. Mau mau trở về nghỉ ngơi đi, đừng ở đây dọa sợ người khác."

Lăng Bạch Thiên Tôn thu hồi con ma thú đang run rẫy kia trở về, Gia Cát Vô Ưu rãi đầu cười cười đi xuống. Nãy giờ Lăng Hàn Thần vẫn luôn dõi theo hắn, lông mài y nhíu lại.

Gia Cát Vô Ưu cười cười đi về phía đám người Doãn Huân. Lăng Vũ Hi nhìn hắn "Lúc nãy..."

Gia Cát Vô Ưu vỗ vai hắn cười nói "Thì chính là như vậy đấy."

Thấy hắn không muốn nói bọn họ cũng không hỏi nữa nhưng đương nhiên không tin cái lý do hết sức là vô lý kia rồi. Trong lòng mọi người đều đặt ra nghi vấn.

Một đám đệ tử khác của Thiên Thế lại cho rằng hắn dù tà thuật gì đấy, dù gì hắn cũng là ngoại tôn của Vô Ma Thánh Tôn. Con trai của Thánh Nữ Độc Tôn. Nếu gắn có sử dụng tà thuật thì cũng không phải không thể. Nhưng không có mấy người nói ra ngoài chỉ âm thầm bàn tán.

"Chắc là hắn dùng tà thuật gì rồi."

"Chắc là vậy rồi. Dù gì hắn cũng là cháu ngoại của Vô Ma Thánh Tôn, biết dùng tà thuật cũng đâu có gì là lạ."

Gia Cát Vô Ưu nghe cũng coi như không nghe, nhưng Doãn Huân thì không, chỉ cần bất kỳ tên nào nói gì đó không hay về Gia Cát Vô Ưu thì hắn nhất định sẽ cho một trận nhừ tử. Doãn Huân muốn đi đến chỗ đám đệ tử đang bàn tán đó cho họ một trận thì Gia Cát Vô Ưu đã bắt lấy tay hắn ngăn lại. Gia Cát Vô Ưu đặt tay lên vai Doãn Huân lắc đầu cười một cái, y bảo Doãn Huân mặc kệ họ. Doãn Huân trừng mắt về phía đám người đó. Gia Cát Vô Ưu nói "Ta đây vốn quan minh chính đại, người khác nói gì thì mặc họ."

Lăng Vũ Hi nhìn Doãn Huân nói "Đúng vậy cứ mặc kệ bọn họ, bọn ta tin Gia Cát Vô Ưu huynh ấy."

Đương nhiên Vương Khanh Lạc cũng đứng về phía Gia Cát Vô Ưu hắn "Ta cũng tin."

Gia Cát Vô Ưu nhìn bọn họ cười nói "Các ngươi tin cái gì?"

"Thì tin huynh không giống như họ nói."

Gia Cát Vô Ưu bật cười, thật muốn nói với bọn họ ta đây thật sự đang dùng tà thuật mà. Lời bọn họ nói không sai, cái sai là sai ở thái độ của họ khi nói về chuyện đó.

Lăng Lan Lâm đi đến chỗ đám đệ tử đó lên tiếng quở trách bọn họ. Không để họ tiếp tục bàn tán chuyện này. Đám đệ tử đó lập tức ý thức không tiếp tục bàn tán sau lưng nữa.


Lăng Lan Lâm sau khi nhắc nhỡ đệ tử Thiên Thế thì liền đi đến chỗ Gia Cát Vô Ưu, y chấp tay hướng Gia Cát Vô Ưu cáo lỗi "Là ta quản giáo không tốt, hi vọng Gia Cát công tử không để trong lòng. Ta tin Gia Cát công tử là trong sạch."

Gia Cát Vô Ưu cười nói "Lăng đại công tử nặng lời, ta đâu có để trong lòng mấy chuyện đấy."

Lăng Lan Lâm thấy hắn thật sự không để ý liền cười nói "Vậy thì tốt rồi."

Đàm Vinh Thiệu cũng đi đến góp vui, hắn nhếch môi nhìn Gia Cát Vô Ưu nói "Ngươi có dùng tà thuật gì hay không trong lòng ngươi tự biết, làm sao người khác biết được. Còn không có người khác bàn tán."

Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn cười nói "Không sai, ta dùng tà thuật hay không dùng tà thuật thì bản thân ta tự biết." Rồi hướng sát mặt hắn trừng to mắt, hét lớn "Thì liên quan gì đến ngươi? Ngứa đòn hả?"

Đàm Vinh Thiệu bị hắn hét thẳng vào mặt, nhất thời không kịp phản ứng, tai cũng bị hắn hét đến ù luôn. Đàm Vinh Thiệu tức giận nhìn hắn "Ngươi...ngươi..."

Đàm Thịnh Thư liền kéo hắn lại. Đàm Vinh Thiệu vùng vẫy "Đại ca thả đệ ra, đệ phải đánh chết hắn, hắn ta dám hét vào mặt đệ, đệ phải đánh chết hắn, ngay cả cha còn không dám lớn tiếng với đệ hắn lại dám hét vào mặt đệ như vậy. Đệ phải giết hắn."

Đàm Thịnh Thư nhìn hắn "Còn không phải đệ kiếm chuyện người ta trước?"

"Đệ kiếm chuyện với hắn trước thì sao? Hắn lại dám hét vào mặt đệ, không được đệ phải đánh chết hắn."

Đàm Thịnh Thư thật bó tay với vị đệ đệ này, được phụ thân y cưng chiều đến hư rồi. Không thèm nói lý lẽ gì, mọi người ở Đàm gia đều kính nể Đàm Vinh Thiệu, tôn kính hắn xem hắn như tổ tông mà cung phụng, cho nên hắn chính là như vậy là mà lúc nào cũng xem bản thân mình tôn quý, chỉ hắn được mạo phạm người khác người khác thì không được lớn tiếng với hắn. Tiểu tổ tông nhỏ này chính là như vậy mà bị chiều đến không nói lý lẽ.

Doãn Huân trừng mắt nhìn Đàm Vinh Thiệu hắn đầy đáng sợ "Ngươi có tin, ngươi mà nói thêm một câu bọn ta liền ở đây đánh nát mông ngươi để nó nở thành mấy đóa hoa luôn không?"

Vương Khanh Lạc cũng trừng mắt nhìn hắn "Đúng vậy, đánh cho ngươi không còn mông để ngồi luôn."

Lăng Vũ Hi hắn làm sao có thể thiếu hắn từ lâu đã trướng mắt Đàm gia, đặt biệt là cái tên kiêu ngạo không xem ai ra gì Đàm Vinh Thiệu ấy "Không sai, bọn ta ở đây hợp sức lại đánh một mình ngươi."

Đàm Vinh Thiệu thấy bọn họ, chính là tụ hợp lại đối phó hắn liền cả giận chỉ vào Gia Cát Vô Ưu nói "Ngươi được lắm, ngươi lôi kéo bọn họ đứng về phía ngươi, đối phó ta."

Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn "Mắt ngươi là có vấn đề à? Nhìn ta có chỗ nào giống lôi kéo bọn họ, rõ ràng là họ tự nguyện đứng về phía ta."

"Đúng vậy bọn ta chính là tự nguyện đấy, làm sao nào?" Vương Khanh Lạc trừng mắt nhìn hắn.

Đàm Vinh Thiệu hừ lạnh một tiếng "Các ngươi đừng tưởng các ngươi đông người thì muốn làm gì thì làm. Ta đây còn có cả Đàm gia, đủ để đè chết các ngươi."

Doãn Huân liền cười khẩy nói "Ta lấy Doãn gia đè chết Đàm gia nhà ngươi."

"Cộng thêm Vương gia, đè nát Đàm gia nhà ngươi luôn." Vương Khanh Lạc khí thế nói.

Lăng Vũ Hi cũng thùa theo "Cộng thêm Lăng gia nhà ta nữa, bảo đảm Đàm gia nhà ngươi không còn một cộng cỏ."


Cả đám khí thế y như gia chủ tập thể trừng mắt nhìn Đàm Vinh Thiệu. Khiến Đàm đại công tử của chúng ta tức đến không nói nên lời. Đàm Vinh Thiệu đưa tay chỉ từng người một, từ Gia Cát Vô Ưu đến Doãn Huân rồi đến Vương Khanh Lạc "Ngươi...ngươi...ngươi...các ngươi" cuối cùng là Lăng Vũ Hi "Còn ngươi, ngươi xem mình là ai? Gia chủ Lăng gia chắc, Lăng gia còn có Lăng Thư ca đến khi nào đến lượt ngươi. Lăng Thư ca huynh ấy chắc chắn sẽ đứng về phía ta. Đúng không Lăng Thư ca."

Tất cả liền hướng nhìn Lăng Lan Lâm, Lăng Lan Lâm chớp chớp mắt, đang yên đang lành tự dưng bị kéo vào cuộc tranh cãi nảy lửa này. Lăng Vũ Hi nhìn y, cười hết sức 'thân thiện' nhấn mạnh từng chữ "Đại ca, huynh nói thử xem, huynh đứng về phía ai. Đừng quên ai mới là đệ đệ ruột của huynh, chảy cùng huynh một dòng máu là người nào."

Lăng Lan Lâm nhìn hắn, lại nhìn Đàm Vinh Thiệu, y bị kẹt giữa hai người, một người là đệ đệ của y người còn lại là đệ đệ của huynh đệ kết nghĩa của y, thật khiến y khó xử mà.

Lăng Lan Lâm lùi về sau "Ta trung gian." Y quyết định đứng giữa, không đứng về phía nào cả. Lăng Vũ Hi trừng mắt nhìn đại ca hắn "Huynh..."

Đàm Thịnh Thư thấy Lăng Lan Lâm đứng giữa cũng cười nói "Ta đứng về phía đại ca."

Đàm Vinh Thiệu trừng mắt nhìn đại ca hắn "Huynh..."

Lăng Vũ Hi và Đàm Thịnh Thư thật muốn bắt tay lại đá cho hai tên ca ca này một cái.

Tình hình thắng thua đã quá rõ ràng, Gia Cát Vô Ưu hắn chính là không cần nói gì, càng không cần động tay động chân gì. Vẫn có cả đám người ủng hộ. Đàm Vinh Thiệu lần này thật sự thua rất thảm nga. Thấy bọn họ khí thế hiếp người như vậy, hắn cắn rắng nghiến lợi, giận đùng đùng bỏ đi. Đàm Thịnh Thư liền đuổi theo hắn. Lăng Lan Lâm cũng muốn đi nhưng thấy Lăng Vũ Hi trừng mắt nhìn hắn, liền cười cười nói "Đệ trừng ta làm gì?"

Lăng Vũ Hi hừ lạnh "Ta không thể trừng huynh? Đại ca huynh góp cuộc là người phe nào vậy?"

Lăng Lan Lâm cười khổ "Ta trung gian."

Tuy một số đệ tử cho rằng Gia Cát Vô Ưu hắn dùng tà thuật hay đại loại như vậy, nhưng bên cạnh đó cũng có không thiếu một đám đệ tử hết sức là ngây thơ, tin tưởng ma thú là thật sự sợ cặp mắt đen thui của Gia Cát Vô Ưu, thế là có một số người vẽ nguyên một vòng tròn đen thui lên mắt, kết quả ma thú đều tập trung vào chỗ đó mà đánh.

Sau khi kết thúc buổi huấn luyện ở Lăng sơn. Gia Cát Vô Ưu lại theo thói quen đi đến Phong Kỳ sơn luyện kiếm nào ngờ đã có người đến trước hắn.

Gia Cát Vô Ưu nhíu mài nói "Là kẻ nào to gan dám cướp địa bàn của ta chứ?"

Thì ra là Lăng Hàn Thần, lúc này hắn mới chợt nhớ ra một điều là nơi này vốn là của y, là hắn thừa lúc y đi vắng mà chiếm lấy. Rút cuộc là ai chiếm của ai là một vấn đề cần suy xét lại một cách kỹ càng.

Lăng Hàn Thần nhận ra có người ở gần đó liền phi kiếm về phía đó. Gia Cát Vô Ưu nhanh chân tránh đi, sau đó lại vờ như trúng chiêu, ôm ngực ngã xuống hét lớn "A...ta bị kiếm huynh đã thương rồi."

Lăng Hàn Thần lạnh mặt nhìn hắn "Đừng giả vờ."

Gia Cát Vô Ưu lập tức đứng dậy phủi phủi bụi trên y phục, cười tươi nhìn y "Hì hì bị huynh phát hiện rồi."

"Huynh cũng đến đây luyện kiếm sao? Vừa hay ta cũng vậy, chúng ta cùng luyện đi."

Lăng Hàn Thần lạnh giọng nói "Chuyện hôm nay."

Gia Cát Vô Ưu cười nói "Là chuyện gì?"

Lăng Hàn Thần "Ma thú."

Hắn vừa nghe Lăng Hàn Thần nhắc đến chuyện ma thú sáng nay liền chột dạ, hắn cười cười nói "Còn không phải tại huynh hại ta cả đêm không ngủ cho nên mới dọa nó sợ đến như vậy đấy."

Y đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà cho rằng đó là thật. Lăng Hàn Thần lạnh giọng nói "Nói sự thật."


"Thì sự thật vốn là như vậy? Huynh muốn ta phải nói gì đây?"

Lăng Hàn Thần lập lại "Nói sự thật" rồi lại bồi thêm một câu "Ngươi dùng tà thuật gì?"

Gia Cát Vô Ưu cười cười nói "Làm gì có tà thuật gì chứ? Ta...ta..." sau đó lại không biết nên giải thích thế nào.

"Ta nhớ sực ra có chuyện phải làm, không thể cùng Huynh luyện kiếm được, đi trước đây"

Không để Lăng Hàn Thần trả lời, hắn đã lập tức phi thân khỏi chỗ đó, Lăng Hàn Thần nhíu mài lại nhưng cũng không ngăn cản hay đuổi theo.

Xuống núi, Gia Cát Vô Ưu vuốt ngực thở phào nhẹ nhỏm, nếu y còn hỏi hắn cũng không biết trả lời làm sao nữa. Y đúng là rất doạ người. Mỗi lần đối diện với y, hắn lại không thể nào giấu diếm cái gì nổi, chỉ cần y hỏi hắn liền tự động muốn trả lời thật. Chắc là do ánh mắt y quá chi là dọa người mà.

Gia Cát Vô Ưu dẹp chuyện đó sang một bên, thầm nghĩ 'Chỗ đó bây giờ không thể đến được nữa, phải tìm một nơi khác để luyện tập thôi.'

Sau hôm đó Gia Cát Vô Ưu luôn tránh mặt Lăng Hàn Thần chỉ cần thấy y, hắn sẽ tránh sang đường khác mà đi, Gia Cát Kỳ Du cũng nhận ra điều đó, thấy hắn cứ lén lén lúc lúc, lại trách Lăng Hàn Thần như tránh tà, liền nhìn hắn hỏi "Vô Thiên huynh, mấy hôm nay sao ta thấy huynh hình như đang tránh mặt Lăng Tam công tử?"

Doãn Huân cũng lên tiếng nói "Chắc lại gây họa gì nữa rồi, ngươi lại trêu chọc gì y vậy?"

Gia Cát Vô Ưu bĩu môi nói "Ngươi nghĩ ta gảnh lắm sao? Đi trêu chọc y?"

Doãn Huân nói "Vậy sao ngươi lại trốn y?"

Gia Cát Vô Ưu đảo mắt liên tục "Ta đâu có trốn y" lại nói "Chỉ là sợ gặp mặt y thôi, dù gì y cũng là người Lăng gia, ta đang ở nhà y nên phải xem sắc mặt y một chút, mỗi lần thấy y ta lại muốn trêu y, vì thế nên mới trốn y đó."

Doãn Huân nói "Bây giờ mới biết? Muộn rồi."

Gia Cát Kỳ Du nhìn hắn cười cười "Doãn Huân huynh ấy nói không sai, vì vậy huynh nên tránh xa y ra thật xa, có lẽ y sẽ nể mặt huynh biết điều mà không chấp nhất với huynh."

Gia Cát Vô Ưu trừng mắt nhìn hai người họ. Lúc này người mà hắn không muốn gặp còn hơn Lăng Hàn Thần, đã xuất môn đã trở về. Theo sau còn có một đệ tử, hắn chưa gặp qua bao giờ. Nhìn vẻ mặt ôn nhu chưa từng có của lão già Lăng Hiểu đó khi nói chuyện với người đệ tử đó thật phi thường thân thiết. Xem ra vị đệ tử đó quan hệ không bình thường với lão già Lăng Hiểu.

Gia Cát Vô Ưu lên tiếng nói "Người đi bên cạnh lão già nghiêm khắc đó là ai vậy?"

Doãn Huân và Gia Cát Kỳ Du lắc đầu nói không biết. Đột nhiên lúc này có một người từ phía sau đi tới cười nói "Là Lăng Du đại đồ đệ yêu quý của Lăng Hiểu sư bá đấy."

Ba người quay sang nhìn Lăng Vũ Hi đang đi đến, Gia Cát Vô Ưu xoa xoa cằm "Chẳng trách ông ta lại ôn nhu như vậy."

Lăng Vũ Hi cười nói "Đương nhiên rồi, y là đại đồ đệ mà sư bá tự hào nhất đấy. Lần này bá ấy đi giải quyết công việc xong còn đích thân đến Thanh Bạch Vân Sơn đón Lăng Du sư huynh về đấy."

Gia Cát Vô Ưu nhìn vị đệ tử đi bên cạnh Lăng Hiểu Thiên Tôn, phong phái vô cùng lễ nghi. Đúng ngay sự yêu thích của lão già Lăng Hiểu. Hắn xoa xoa cằm nói "Vậy sao?"

Nhìn vẻ mặt và hành động của hắn, Lăng Vũ Hi lập tức nói "Này này ngươi đừng có mà nghĩ ra chiêu trò gì chọc phá người ta nga, Lăng Hiểu sư bá sẽ đánh chết ngươi đấy."

"Ngươi động ai thì động chứ đừng có mà động vào đại đệ tử yêu quý của bá ấy."

Gia Cát Vô Ưu lườm hắn nói "Ngươi xem ta giống là kẻ ăn không gảnh rỗi đi trêu chọc người khác lắm hả?"

Cả ba lập tức gật đầu, Gia Cát Vô Ưu lập tức đá cho mỗi tên một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui