Kết thúc trận truy săn chính là yến hội, yến hội của các thế gia tuy không có ca vũ nhảy múa náo nhiệt nhưng cũng không cứng ngắt nghiêm túc như yến hội tiên gia. Bầu không khí khá hòa nhã, vừa phù hợp với tu sĩ thế gia lại phù hợp với tu sĩ tiên môn.
Các công tử thế gia có thể tùy ý trò chuyện uống rượu giao lưu với nhau. Họ điều là các thanh niên trẻ tuổi, tuổi tác cũng không sai lệch nhau là mấy, không quá lớn không quá nhỏ so với nhau, nên rất nhanh đã trở nên thân thiết, tụ tập thành nhóm đấu rượu trò chuyện vui vẻ.
Nói về uống rượu Gia Cát Vô Ưu hắn đứng thứ nhất thì không kẻ nào dám đứng kế bên kể cả Doãn Huân, nói về tửu lượng của hắn thì Doãn Huân so ra vẫn còn kém rất xa. Hắn cực kỳ thích uống rượu, phải nói là một con sâu rượu. Hắn thường xuyên lôi kéo Doãn Huân và Gia Cát Kỳ Du đi uống rượu thâu đêm và đương nhiên không ích lần Gia Cát tông chủ và Doãn tông chủ phải đích thân đến kéo jắn và Doãn Huân từ tửu lâu về. Hai tên này hễ mà uống rượu là phải uống cho thật say, chính là không say không nghĩ, sau đó say rồi lại bất chấp tất cả mà lăn đùng ra ngủ mặc kệ trời đất trăng sao gì, lần nào cũng do Gia Cát Kỳ Du giúp họ thua dọn tàn cuộc, còn phải một thân mỏng manh cõng hai tên đó về.
Thấy bọn họ muốn uống rượu, Gia Cát Kỳ Du liền hướng nhìn Gia Cát Vô Ưu và Doãn Huân nói "Hai người đấy, uống ít thôi đừng quá chén ta không có mà cõng hai người về như mấy lần trước đâu đấy"
Vương Khanh Lạc lập tức nói "Không được, khó khăn lắm ta mới tìm được một vị bằng hữu hợp ý như Vô Thiên huynh đây, đương nhiên hôm nay phải uống cho thật đã không say không về"
Lăng Vũ Hi đưa ly rượu cho Gia Cát Vô Ưu "Đúng vậy, yên tâm đi lác nữa Ta đây sẽ đích thân cõng huynh về"
Gia Cát Vô Ưu nhận lấy ly rượu từ hắn cười nói "Là ngươi nói đấy"
"Đương nhiên, nào nào cùng uống nào"
Uống hết một lượt, Gia Cát Vô Ưu cảm thấy hết ta uống thì huynh uống, như vậy thật quá bình thường chẳng có gì thú vị cả. Hắn liền nhìn tất cả nói "Uống rượu không thì thật sự quá nhàm chán hay là chúng ta chơi một trò chơi đi"
Lăng Vũ Hi nghe đến chơi thì không khỏi hào hứng nói "Chơi? Được được chúng ta chơi trò gì?"
Gia Cát Vô Ưu hướng nhìn Lăng Lan Lâm nói "Lăng đại công tử có thể cho mượn quạt của huynh được không?"
Lăng Lan Lâm hào phóng nói "Đương nhiên có thể"
Sau đó lấy chiếc quạt đang vắt trên đai lưng ra, ném chiếc quạt về phía Gia Cát Vô Ưu, Gia Cát Vô Ưu nhanh tay đón lấy cười nói "Đa tạ"
Lăng Lan Lâm nói "Không cần khách khí"
Gia Cát Vô Ưu đặt chiếc quạt lên bàn tất cả tụm ba tụm bảy lại chỗ hắn. Gia Cát Vô Ưu lên tiếng nói sơ về trò chơi này "Quy tắc của trò chơi này chính là nan quạt chỉ về phía người nào thì người đó sẽ đặt ra một câu hỏi, nếu như trong số những người còn lại có người đáp đúng câu trả lời thì người ra câu hỏi sẽ bị phạt, hình phạt sẽ có hai loại một là phạt rượu hai là phải thực hiện một nhiệm vụ và ngược lại nếu không ai đoán đúng thì mỗi người đều phải bị phạt một chung rượu. Thế nào?"
"Được đấy"
Lăng Vũ Hi hướng nhìn Lăng Lan Lâm rủ ghê lôi kéo y "Đại ca huynh cũng tham gia đi"
Lăng Lan Lâm nhìn đệ đệ mình cái rồi kéo trong tay áo ra một cuộn giấy, khi y thả xuống, thì y như rằng một dòng sông dài không hơn không kém, toàn là chữ, y chỉ chỉ vào một dòng chữ rồi nói "Thiên luật điều 204 cấm rượu"
Tất cả đồng loạt không hẹn mà cùng một biểu cảm, đừng nói là Thiên luật trong truyền thuyết của Thiên Thế nhá. Nếu thật là vậy cũng qua dài đi. Gia Cát Vô Ưu nhìn một tràng dài chữ trên cuộn giấy đó thì không khỏi nhứt đầu thay cho đám môn sĩ Thiên Thế, hắn còn nghe đồn đệ tử Thiên Thế mỗi ngày chính là đều phải đọc và chép lại một bản Thiên luật đó. Nghĩ tới thôi hắn đã cảm thấy cuộc đời của mình sau khi đến Thiên Thế sẽ vô cùng thê thảm. Hắn ghét nhất là đọc sách đặt biệt là đọc gia quy. Gia quy của Gia Cát gia chỉ vỏn vẹn có 200 điều, từ đó đến giờ hắn chỉ đọc qua đúng một lần duy nhất, không có lần thứ hai. Nay nhìn một đống quy định của Thiên Thế kia, nghĩ thôi hắn đã nhứt hết cả đầu.
Lăng Vũ Hi đem Thiên luật thu lại, tiện thể ném qua một bên, hắn ném cứ thể như đó chỉ là một tờ giấy bình thường, chứ không phải là Thiên luật tôn quý của Thiên Thế vậy "Đây đâu phải ở Thiên Thế, huống hồ phụ thân từng nói nếu như tham gia yến hội thì có thể uống rượu"
"Nào nào huynh đừng có mà ở đó Thiên luật gia quy gì nữa, mau mau lại đây nào"
Lăng Lan Lâm trừng mắt nhìn hắn, đem quyển Thiên luật nhặt lên, vừa định nói gì thì đã bị Lăng Vũ Hi chặn ngang "Được rồi, huynh đừng có mà lôi thôi" hắn lôi lôi kéo kéo một hồi Lăng Lan Lâm cũng đồng ý tham gia, Gia Cát Kỳ Du hướng nhìn Đàm Thịnh Thư và Tống Hiền Triệt đang đứng gần Lăng Lan Lâm nói "Đàm đại công tử và Tống nhị công tử cũng cùng tham gia chứ?"
Đàm Thịnh Thư tính tình trầm ổn, lại không có thành kiến với Gia Cát Vô Ưu như đệ đệ y nên khi Gia Cát Vô Ưu mở lời liền đồng ý tham gia, dù sao Lăng Lan Lâm đại ca y cũng tham gia, y đương nhiên sao có thể không tham gia. Đàm Thịnh Thư cười gật đầu nói "Được" rồi lại nhìn sang Tống Hiền Triệt đang nghiêm mặt kia nói "Tam đệ, đệ cũng cùng tham gia đi."
Tống Hiền Triệt vốn là đang định từ chối, nào ngờ Lăng Lan Lâm lại lên tiếng "Đúng đấy tiểu Yên đệ cũng tham gia đi."
Lăng Lan Lâm lên tiếng Tống Hiền Triệt đương nhiên sao có thể từ chối lời yêu cầu của y, Tống Hiền Triệt hướng Lăng Lan Lâm gật đầu nhẹ giọng nói "Được đệ tham gia."
Doãn Huân nhìn Tống Hiền Thu đang ngồi cách đó không xa, một thân bạch y lam vân, gọi "Tống đại công tử cũng cùng tham gia đi."
Gia Cát Vô Ưu cũng nhìn sang Đàm Vinh Thiệu nói "Này hoa hoa công tử ngươi tham gia không?"
Đàm Vinh Thiệu nghe Gia Cát Vô Ưu gọi hắn bằng cái tên đó thì không khỏi tức giận "Ngươi gọi ai là hoa hoa công tử?"
Đàm Thịnh Thư liền nhanh tay vỗ vai đệ đệ hắn giải hòa "Thôi nào Gia Cát công tử chỉ đùa một chút thôi đừng giận."
Đàm Vinh Thiệu hừ lạnh liếc Gia Cát Vô Ưu, Gia Cát Vô Ưu nhìn một thân xù lông của Đàm Vinh Thiệu thì không khỏi ôm bụng cười. Tống Hiền Thu từ tốn từ chối lời mời một cách nho nhã "Sư phụ không cho phép ta uống rượu, không thể bồi mọi người rồi, thứ lỗi thứ lỗi"
Nói đến quy định nghiêm ngặt về việc quản giáo đệ tử thì Thiên Thế vẫn còn thua Thanh Bạch Vân Sơn. Thanh Bạch Vân Sơn tiên môn nỗi tiếng nghiêm khắc, đệ tử được Thanh Bạch trưởng môn dạy dỗ đều một thân quy củ. Gia Cát Vô Ưu cũng không làm khó Tống Hiền Thu.
Gia Cát Vô Ưu xua tay cười nói "Không sao không sao, ta cũng biết môn quy Thanh Bạch Vân Sơn rất nghiêm khắc, không ép không ép"
Tống Hiền Thu hướng Gia Cát Vô Ưu nho nhã mĩm cười "Đa tạ đã hiểu", Tống Hiền Thu một thân lễ độ nhã nhặn như vậy thật khiến Gia Cát Vô Ưu hơi ngượng ngùng, cảm thấy bản thân hắn bỗng dưng trở thành một kẻ thô lỗ vậy.
Bỏ qua Tống Hiền Thu, Gia Cát Vô Ưu lại nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng ai đó, hắn nhìn thấy Lăng Hàn Thần ngồi một bàn riêng cách bàn của hắn khá xa, y nghiệm mặt, băng lãnh không giao tiếp với ai cũng không ai dám lại giao tiếp với y, y trong đám người đang vui vẻ uống rượu nhưng không hề bị họ làm ảnh hưởng, giống như những người ở đây thật sự chẳng liên quan gì đến y cả vậy. Chuyện họ họ làm chuyện y y làm, chúng ta chẳng liên quan gì đến nhau.
Hắn lên tiếng gọi y "Lăng Hàn Thần huynh cũng tham gia đi, trò này thú vị lắm đấy"
Lăng Hàn Thần trừng mắt nhìn hắn, cho dù là người thân thiết với y cũng không dám gọi tên y như vậy, chỉ có thể gọi tên tự của y, huống hồ là bọn họ căn bản không hề thân thiết chút nào, hắn cư nhiên lại gọi y như vậy, thật sự không lễ độ, Lăng Hàn Thần trực tiếp quay sang hướng khác không đáp lại lời mời của hắn.
Lăng Hàn Thần không quan tâm hắn, cứ thể như người hắn gọi không phải y vậy, y cứ như vậy mà thậm chí một cái liếc mắt cũng lười cho hắn. Gia Cát Vô Ưu oán giận bĩu môi, Lăng Lan Lâm thấy tam đệ hắn cư xử như vậy không khỏi ngạc nhiên nói "Lăng Phong hôm nay bị sao vậy? Bình thường đệ ấy sẽ không như vậy?"
Doãn Huân nhìn tên đầu sỏ Gia Cát Vô Ưu liếc mắt nói "Nhờ ơn người nào đó"
Lăng Lan Lâm nhìn Gia Cát Vô Ưu khó hiểu, hình như giữa vị Gia Cát công tử này và tam đệ hắn có chuyện gì đó "Hai người sảy ra chuyện gì hả?"
Gia Cát Vô Ưu lập tức cười cười nói lãng qua chuyện khác, hắn làm sao dám nói với ca ca người ta là hắn túm lấy ngoại bào của đệ đệ y, hại nó rơi ra ngoài. Tuy chuyện đó đối với hắn rất chi là bình thường nhưng đối với đám người Lăng gia thì hành động đó thật sự quá mức thất lễ "Nào nào mặc kệ y đi, y không chơi chúng ta chơi, bắt đầu đi"
Do Gia Cát Vô Ưu hắn là người đề cử trò này nên hắn là người xoay quạt lượt đầu tiên, hắn đặt tay lên thành quạt nói "Ta bắt đầu đây"
Nan quạt xoay một vòng, qua người này, lại qua người kia, rồi cuối cùng dừng lại ngay chỗ vị Tống nhị công tử, Tống Hiền Triệt. Tất cả mọi người đều hướng nhìn về phía hắn.
Tống Hiền Triệt trầm giọng nói "Hoa Sơn quy luật điều thứ 204"
Tất cả [...] đơ mặt nhìn Tống Hiền Triệt, câu nói này thật sự...
Gia Cát Vô Ưu khóe môi giật giật "Hoa Sơn các huynh đâu có nữ đệ tử để chúng ta ở rễ"
Doãn Huân "Đúng vậy! Làm sao chúng ta biết được quy luật Hoa Sơn nhà huynh đây"
Lăng Lan Lâm tươi cười lên tiếng nói "Cấm làm những việc thuân thiên hại lý, trái phạm đạo trời"
Tất cả ngạc nhiên quay sang nhìn Lăng Lan Lâm, Đàm Thịnh Thư lại nhìn sang Tống Hiền Triệt hỏi "Có đúng không?"
Tống Hiền Triệt gật đầu, Lăng Vũ Hi nhìn Lăng Lan Lâm nhíu mài nói "Sao huynh lại biết?"
Lăng Lan Lâm cười nói "Ta từng học qua Hoa Sơn quy luật"
Lăng Vũ Hi nhíu mài trừng mắt nhìn Lăng Lan Lâm "Huynh gảnh rỗi lắm sao? Thiên luật Thiên Thế chưa còn chưa đủ nhiều? Huynh còn đi học quy luật Hoa Sơn nhà người ta? Huynh chính là ăn no không có việc gì làm?"
Đàm Thịnh Thư nhìn Lăng Lan Lâm mong đợi hỏi "Vậy huynh chắc cũng có học gia quy nhà đệ?"
Lăng Lan Lâm cười thân thiết nói "Không có"
Đàm Thịnh Thư nghe xong lập tức không vui, bĩu môi tức giận "Đại ca huynh thật thiên vị"
Không phải Lăng Lan Lâm y thiên vị mà căng bản y học Hoa Sơn quy luật vì đó là quy luật tiên gia. Y muốn xem có khác gì so với Thiên Thế nhà y hay không mà thôi, nói ra y cũng biết cả Thanh Bạch Vân Sơn quy luật.
Thấy Đàm Thịnh Thư đang trách y không học gia quy nhà hắn, Lăng Lan Lâm liền vỗ về vị tam đệ của mình "Được rồi ta về sẽ học gia quy nhà đệ là được ha?"
Đàm Thịnh Thư lập tức mĩm cười "Vậy thì được"
Lăng Vũ Hi hận không thể đem vị đại ca này quẳng ra khỏi Lăng gia.
Tất cả mấy thanh niên ở đây đều dùng ánh mắt sửng sốt nhìn một màn huynh đệ tình thâm trước mắt [...] trời ơi đàm đại công tử thật là mất hình tượng quá đi thôi.
Và vì Lăng Lan Lâm là người trả lời đúng cho nên y chính là người đưa ra hình phạt cho Tống Hiền Triệt.
Lăng Lan Lâm nhìn Tống Hiền Triệt suy nghĩ một lác, rồi cười nói "Tam đệ cười một cái là được"
Lăng Vũ Hi và Đàm Thịnh Thư nhìn y không loạt lên tiếng "Cái này cũng tính là hình phạt?"
Lăng Lan Lâm cười nói "Đúng vậy, hình phạt này rất tàn khốc"
Lăng Vũ Hi thầm khinh bĩ vị ca ca này của hắn.
Tống Hiền Triệt nhìn y, sau đó nở một nụ cười, Tống Hiền Triệt vừa cười mọi người đều im bật, chỉ có mình Lăng Lan Lâm vẫn còn thản nhiên cười mà thôi. Gia Cát Vô Ưu khóe môi giật giật 'Y nên ít cười đi thì hơn'. Tất cả thầm nghĩ 'Quả nhiên hình phạt này rất thảm khốc'
Tống Hiền Triệt là người lúc nào cũng một vẻ mặt khó ở nhưng khi cười lên thật sự còn khó ở hơn. Khiến người khác không thể nói gì. Thật sự dựng hết cả tóc gáy.
Lần này đến lượt Lăng Vũ Hi xoay quạt, chiếc quạt lại xoay một vòng lớn cuối cùng dừng lại ngay Doãn đại công tử Doãn Huân của chúng ta.
Doãn Huân liền nói "Tỷ tỷ ta thích gì nhất?"
Tất cả [...] họ thật sự không biết góp cuộc mình tham gia trò chơi hay là đang điều tra gia quyến nhà người ta nữa, hết quy luật giờ lại đến sở thích cá nhân thật không hiểu nổi mấy tên này đưa ra câu hỏi kiểu gì ấy. Đàm Vinh Thiệu trừng mắt nhìn Doãn Huân "Bọn ta đâu có ý định lấy tỷ tỷ ngươi làm thê tử, làm sao biết tỷ tỷ ngươi thích cái gì?"
Doãn Huân nhếch môi khinh bĩ "Ngươi có muốn cũng không có cửa đâu"
Đàm Vinh Thiệu hừ một cái, Vương Khanh Lạc thở dài "Xem ra lần này phải uống rượu thật rồi"
Doãn Huân đắt ý cười lớn "Haha Các ngươi thua rồi mau mau uống đi"
Gia Cát Vô Ưu lên tiếng ngăn lại "Khoang, ta biết"
Doãn Huân nhìn Hắn không tin nói "Ngươi...biết?"
"Gia Cát huynh, huynh biết?"
Gia Cát Vô Ưu nói "Tỷ tỷ ngươi nữ gia cát nghe một biết một trăm, thích nhất là đọc sách"
Doãn Huân [...]
"Có đúng không?"
"Lời Gia Cát huynh nói có đúng không vậy?"
Doãn Huân trừng mắt nhìn Hắn nói "Làm sao...làm sao ngươi biết? Ngươi để ý tỷ tỷ ta?"
Gia Cát Vô Ưu cười nói "Tha cho ta, ta nào dám để ý tỷ tỷ của ngươi"
Doãn Huân "Vậy làm sao ngươi biết tỷ tỷ ta thích nhất là đọc sách"
Lăng Vũ Hi "Là vì Doãn đại cô nương được ca tụng là Nữ gia cát đúng không?"
Gia Cát Vô Ưu "Không đúng! Là vì ta ghét nhất là đọc sách"
Tất cả [...] hả?
"Chẳng phải ngươi nói tỷ tỷ ngươi ghét nhất trên đời là ta hay sao? Vậy đương nhiên ta thích gì tỷ tỷ ngươi sẽ ghét cái đó và ngược lại ta ghét nhất cái gì thì chắc chắn tỷ tỷ ngươi sẽ thích nhất cái đó"
Doãn Huân khóe môi giật giật "Hình như là như vậy đấy"
Không sai, tỷ tỷ hắn trên đời người tỷ ấy ghét nhất chính là têm Gia Cát Vô Ưu này. Ghét đến nổi ngay cả một cọng lông chân của hắn cũng ghét, chỉ cần là thứ Gia Cát Vô Ưu thích tỷ ấy đều ghét và đương nhiên cũng ngược lại. Tại sao hắn lại ngu ngốc mà đi hỏi câu này, thật sự là đầu bị úng nước rồi.
Gia Cát Vô Ưu cười nham hiểm nhìn Doãn Huân nói "Đến lượt ta đưa ra hình phạt cho ngươi rồi, Doãn ca ca huynh đến chịu phạt đi"
Doãn Huân hừ một cái "Phạt thì phạt sợ ngươi chắc, muốn chém muốn giết gì làm lẹ lẹ đi"
Gia Cát Vô Ưu cười nói "Nào có chém giết gì, chỉ là muốn ngươi đứng giữa đại sảnh nhảy một điệu múa góp vui cho mọi người mà thôi, dù sao ở đây cũng không có ca vũ nhảy múa gì thật nhàm chán, ngươi nhảy múa một bài làm nóng không khí cái nào"
Lăng Vũ Hi vỗ tay ủng hộ hết mình "Hay đấy hay đấy"
Vương Khanh Lạc cũng vỗ tay cỗ vũ "Nhảy đi nhảy đi"
Doãn Huân hắn từ xưa đến giờ chuyện mất mặt làm cũng không ít nào ngán chuyện này chứ "Nhảy thì nhảy ai sợ ai"
Nói rồi hắn bước ra đứng giữa đại sảnh yến hội, liếc mắt nhìn Gia Cát Vô Ưu sau đó bắt đầu nhảy múa điên cuồng, tiếng cười tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi...bầu không khí bỗng chốc bị khoáy động đầy nhộm nhịp. Các công tử thế gia không ngừng bị hắn chọc cười không ngớt. Doãn Huân càng nhảy càng hăng say.
Tại chính tọa, các vị tông chủ các nhà cũng nhìn thấy một màn đầy náo nhiệt ấy, Vương tông chủ nhìn Doãn tông chủ cười nói "Doãn tông chủ, con trai huynh đúng thật là..."
Doãn tông chủ cười hào sảng nói "Mất mặt mất mặt quá"
Gia Cát tông chủ nhìn Doãn Hoàng Hướng Sương nói "Nhìn huynh có chỗ nào giống đang mất mặt chứ?"
Doãn tông chủ cười lớn, Lăng Thế Thánh Tôn thấy thế cũng cười nói "Nhìn xem tôn tử nhà chúng ta vừa mới tranh giành đánh đấm, vậy mà giờ đã tụm năm tụm bảy lại trò chuyện vui vẻ như vậy, đúng là tuổi trẻ"
Đàm tông chủ "Haha đúng vậy, chúng ta già rồi"
"Haha"
Tống tông chủ ông xuất thân từ tu sĩ tiên gia nên phong thái nho nhã, chủ trương ăn không nói, nói không nói lớn, cho nên nãy giờ vẫn một thần thái nghiêm túc, chỉ cười nhẹ không nói gì. Còn những vị tông chủ khác thì không ngừng thay phiên nhau kính rượu.
Sau khi Doãn Huân nhảy múa xong tất cả lại tiếp tục trò chơi này. Lần này là đến lượt Vương Khanh Lạc xoay quạt, hắn hết xoay đông lại xoay tây, cuối cùng nan quạt lại dừng ngay chỗ Gia Cát Vô Ưu, Doãn Huân cười lớn trong lòng 'Xem ra có cơ hội trả đũa người rồi' sở dĩ Doãn Huân hắn tự tin như vậy là vì hắn lớn lên từ nhỏ với Gia Cát Vô Ưu chơi chung từ khi còn trong bụng mẹ đến bây giờ. Hắn tự tin mình còn hiểu Gia Cát Vô Ưu hơn chính bản thân hắn. Cho nên cho dùng Gia Cát Vô Ưu có ra đề khó thế nào hắn cũng tự tin đáp được.
Gia Cát Vô Ưu suy tư một lúc lâu, suy nghĩ xem nên ra đề như thế nào để bọn người kia không đáp được 'Nên chọn câu hỏi gì đây ta, gia quy? Không không Doãn Huân từ nhỏ đã thường xuyên ở Gia Cát gia thậm chí còn nhiều hơn hắn ở Doãn gia nhà hắn, đương nhiên biết rất rõ gia quy nhà mình huống hồ nếu hắn không biết Kỳ Du đệ ấy cũng sẽ biết. Sở thích của mình? Không không tên Doãn Huân đó chắc chắn hiểu rất rõ mình thích cái gì cho mà xem. Ưm...hỏi gì đây ta?'
Doãn Huân nhìn hắn chống cằm nói "Qua một năm rồi đấy, ngươi mà còn nghĩ nữa thì bọn ta chắc đã chống gậy luôn"
"A...có rồi, số con mồi mà ta từng bắt được từ trước đến giờ?"
Tất cả khóe môi giật giật không khỏi trừng mắt về phía hắn ta, đây là câu hỏi vô lý nhất từ trước đến giờ mà họ từng nghe đấy.
Lăng Vũ Hi nhìn hắn nói "Gia Cát huynh, huynh đang chơi bọn này hả?"
Vương Khanh Lạc "Đúng vậy, câu hỏi này làm sao bọn ta trả lời được?"
Doãn Huân nhìn Gia Cát Vô Ưu mài hơi nhíu lại hỏi "Vậy ngươi có biết đáp án?"
Gia Cát Vô Ưu chớp chớp mắt, hắn vốn chỉ nói đại thôi chứ hắn làm sao biết được, hắn giết nhiều như vậy, giờ ngồi tổng lại cũng mất ít nhất mấy ngày. Huống hồ, hắn chỉ gặp yêu vật là lao đầu vô giết, làm gì có chuyện ngồi đếm từng con, giờ bị hỏi như vậy hắn nhất thời không biết trả lời làm sao, hắn ấp a ấp úng "Ta...Ta..."
Doãn Huân trừng mắt nhìn hắn "Ngay cả ngươi còn không biết làm sao bọn ta biết, ngươi là người đưa ra câu hỏi nhưng lại không có câu trả lời như vậy chính là phạm quy, phạm quy thì phải bị phạt, mau lãnh hình phạt đi"
Hắn cười gian nhìn Gia Cát Vô Ưu, trắng trợn cười chế nhĩu sự ngu ngốc của hắn.
"Đúng đó đúng đó, Gia Cát huynh, huynh phạm quy rồi, phải bị phạt"
Gia Cát Vô Ưu ấp úng "Ta...Ta..." lần này là tự mình hại mình rồi, đúng là thông minh bị thông minh hại mà. Hắn bĩu môi nói "Được rồi phạt thì phạt"
Doãn Huân cười gian manh nói "Ta là người bắt được ngươi, cho nên ta sẽ là người đưa ra hình phạt cho ngươi. Ta đây muốn ngươi kính rượu Lăng tam công tử, nhất định phải mời được y uống đấy nhá"
Lăng Lan Lâm, Lăng Vũ Hi [...] nhìn nhìn sang Gia Cát Vô Ưu.
Gia Cát Vô Ưu nhếch môi cười nói "Được thôi, tưởng chuyện gì khó, chỉ là mời rượu Lăng tam công tử thôi mà"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...