[đm] Sau Khi Trúng Cổ
Tiêu Lâm Thành đi nhanh xuống lầu kéo Mộc Khinh Ngôn ra sau lưng rồi bảo Cố Linh Lung: "Không được, đêm nay y bận rồi." Ở lại với ngươi gì hả?! Người lớn thế kia còn phải có người ngủ chung nữa à?!
Mộc Khinh Ngôn mờ mịt --- Mới nãy Cố Linh Lung đòi dạy y cách theo đuổi Tiêu Lâm Thành, ríu rít giảng đủ thứ, còn nói hai người phải ở chung với nhau nhiều một chút.
Mộc Khinh Ngôn nghĩ ở chung nhiều lắm mà, hai người họ gần như ở chung cả ngày.
Cố Linh Lung lại hỏi: "Ban đêm cũng ngủ chung à?"
Mộc Khinh Ngôn nhớ lại hình như sau khi y cố tình tránh Tiêu Lâm Thành, đôi khi họ không ngủ chung ban đêm nữa.
Thế là y lắc đầu.
"Ban đêm càng phải ở chung chứ!" Cố Linh Lung nói, "Đêm đen gió lớn, tốt biết bao nhiêu!"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Cố Linh Lung tưởng y không biết cách giữ người lại nên lập tức biểu diễn, thẹn thùng hỏi: "Đêm nay ngươi ở chung với ta được không?"
Vừa dứt lời thì nghe trên cầu thang có tiếng rầm rầm, Tiêu Lâm Thành lao xuống kéo Mộc Khinh Ngôn tới rồi xụ mặt nói, "Đêm nay y bận rồi."
Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác: "Ban đêm ta bận chuyện gì cơ?"
Tiêu Lâm Thành: "Dù sao cũng bận."
Cố Linh Lung chớp mắt, đột nhiên điềm đạm đáng yêu nói: "Nhưng ban đêm ta sợ tối, Mộc công tử......"
Tiêu Lâm Thành: "Y cũng sợ tối."
Hai mắt Cố Linh Lung sáng lên, "Vậy hai người ở chung sẽ hết sợ, đúng không Mộc công tử?"
Mộc Khinh Ngôn còn chưa lên tiếng thì Tiêu Lâm Thành đã nói ngay: "Đúng vậy, y ở chung với ta sẽ không sợ nữa."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Cố Linh Lung đè xuống khóe miệng nhếch lên, ra vẻ thất vọng nói: "Vậy ta đi tìm cha mẹ ta đây."
Nàng thở dài đi lên lầu, vừa quay đầu suýt nữa nhịn không được phì cười --- Có phải biểu ca ghen rồi không?! Ghen đến nỗi mặt đen thui luôn!
Biểu tẩu, ngươi phải cố lên nhé!
Nhưng biểu tẩu của nàng còn đang ngây ngốc hỏi: "Hình như đêm nay ta đâu có việc gì? Hay là ta quên nhỉ?"
Tiêu Lâm Thành lập tức giận dỗi, "Vậy ngươi muốn đi theo nàng chứ gì?"
Mộc Khinh Ngôn: "...... Không phải."
Tiêu Lâm Thành: "Nam nữ thụ thụ bất thân, sau này không được tới gần nàng nữa."
Mộc Khinh Ngôn sững sờ nói: "Nhưng nàng là biểu muội ngươi mà." Cũng đâu phải người lạ.
Tiêu Lâm Thành: "Biểu muội thì sao?! Biểu muội không phải nữ à?!"
Mộc Khinh Ngôn nhất thời không cãi được.
Tiêu Lâm Thành lại hỏi: "Cơm của ta đâu?" Chẳng phải ngươi nói gọi đồ ăn cho ta sao? Trò chuyện nên quên rồi đúng không?!
Mộc Khinh Ngôn tưởng hắn đói thật, "Để ta đi gọi tiểu nhị, ngươi muốn ăn gì?"
Tiêu Lâm Thành: "Không cần, no rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...