Vì không gian lặng ngắt như tờ nên dù Lận Khinh Chu nói rất khẽ nhưng Mục Trọng Sơn vẫn nghe rõ mồn một.
Gió nhẹ thoảng qua ngực, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào đôi mắt đen mở to vì kinh ngạc của Mục Trọng Sơn.
Lận Khinh Chu nhỏ giọng nói tiếp: "Ta biết hơi đột ngột nhưng ta nghĩ kỹ rồi, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện này với người mình không thích đâu......"
Mục Trọng Sơn lặng thinh, sự tĩnh mịch như một tảng đá im lìm giữa vách núi.
Lận Khinh Chu hoảng hốt siết chặt tay rồi nắm tay áo hắn: "Mục Trọng Sơn, ngươi nói gì đi."
Mục Trọng Sơn nhìn Lận Khinh Chu rồi nhếch môi cười với vẻ bất đắc dĩ, hắn nói khẽ: "Ta không phải người tốt đâu."
"Đây là câu trả lời gì chứ." Lận Khinh Chu chán nản buông tay.
Mục Trọng Sơn vén tóc rối bên mặt y ra sau vai: "Tất nhiên là câu trả lời cảnh tỉnh ngươi rồi. Nếu ngươi thích ta thì sớm muộn gì cũng có ngày bị tổn thương thôi."
Lận Khinh Chu hỏi: "Ý ngươi nói đến chuyện mình bị truy sát ấy à?"
Mục Trọng Sơn: "Đó chỉ là một trong những lý do thôi."
Lận Khinh Chu lẳng lặng nhìn về phía cửa sổ cạnh giường trúc, nhìn vầng trăng khuyết mỏng lạnh, một lát sau y hỏi: "Mục Trọng Sơn, ngươi chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm đến cái chết đúng không?"
Mục Trọng Sơn không thừa nhận nhưng cũng chẳng phủ nhận.
Lận Khinh Chu không hỏi thêm nữa mà lại nói: "Mục Trọng Sơn, ta hỏi ngươi một câu được không?"
Mục Trọng Sơn cười nói: "Ngươi đã hỏi ta mấy câu rồi còn gì, giờ mới nói lời này có muộn quá không vậy."
"Vì ta muốn có được đáp án cho câu hỏi này nhưng chắc ngươi sẽ khó trả lời lắm." Lận Khinh Chu rũ mắt.
Mục Trọng Sơn: "Ngươi hỏi đi."
Lận Khinh Chu ngước nhìn hắn chăm chú rồi hỏi thật khẽ như sợ làm kinh động gì đó: "Sự tồn tại của ta có ý nghĩa gì trong lòng ngươi vậy?"
Mục Trọng Sơn thoáng giật mình, hắn nhìn vào mắt Lận Khinh Chu rồi nghiêm túc suy tư vấn đề này.
-
Lúc mới gặp nhau ở địa lao Vô Vọng, khi Lận Khinh Chu hăng hái chạy tới chỗ hắn quả quyết nói mình sẽ cứu hắn ra ngoài, Mục Trọng Sơn cứ tưởng Lận Khinh Chu là người của môn phái tà ma nào đó muốn cứu mình để mình phải mang ơn bọn họ, thề trung thành đến chết.
Hoặc là cứu hắn với điều kiện hắn phải làm một việc gì đó.
Nhưng Lận Khinh Chu chỉ khoác áo choàng đỏ ấm áp lên thân thể tê cứng vì lạnh của hắn rồi hồ ngôn loạn ngữ nói mấy câu aba aba với hắn.
Khó hiểu nhưng rất thú vị.
Lần thứ hai gặp nhau, Mục Trọng Sơn thuận miệng hỏi Lận Khinh Chu có biết kể chuyện cười không?
Ai ngờ Lận Khinh Chu kể thật.
Thế mà hắn lại cười.
Trong khoảnh khắc đó, Mục Trọng Sơn chợt nhận ra cô hồn dã quỷ vất vưởng trên thế gian như hắn cũng biết cười.
Hắn vốn đã chết lặng bỗng cảm nhận được nỗi khổ sở và lạnh lẽo khi đơn độc một mình.
Đột nhiên hắn không còn quan tâm Lận Khinh Chu có mục đích gì và tại sao lại đến.
Hắn chỉ mong Lận Khinh Chu có thể kể chuyện tiếu lâm cho mình nghe.
Sau đó nữa, lần thứ ba gặp nhau, Mục Trọng Sơn bị tra tấn vết thương chằng chịt, thương tích đầy mình, máu me đầm đìa nhìn Lận Khinh Chu hốt hoảng lao nhanh về phía hắn.
Từ khi Mục Trọng Sơn bị giam vào địa lao Vô Vọng vẫn chịu đủ nhục mạ đánh đập, rõ ràng hắn đã bình thản chịu đựng suốt ba tháng nhưng khi Lận Khinh Chu run giọng hỏi hắn "Sao ngươi lại ra nông nỗi này", Mục Trọng Sơn chợt cảm thấy tất cả đều trở nên khó chịu đựng nổi.
Đúng là hắn muốn chết.
Vì muốn chết nên khi Nhiếp Diễm giam hắn vào địa lao Vô Vọng, hắn không hề phản kháng.
Nhưng trước khi chết hắn muốn thấy Lận Khinh Chu đứng trong nắng gió chan hòa kể chuyện cười cho mình nghe.
Mà địa lao Vô Vọng quá lạnh quá tối không thấy mặt trời nên hắn phải ra ngoài.
Sau khi cùng Lận Khinh Chu thoát khỏi Tương Ngự Tông, tâm tư của Mục Trọng Sơn đối với Lận Khinh Chu càng thêm kỳ quái và mâu thuẫn.
Hắn biết rõ cuối cùng mình sẽ diệt vong.
Nhưng hắn hy vọng trước khi rơi xuống vách núi thịt nát xương tan, Lận Khinh Chu có thể đi với mình một đoạn đường.
Sau đó hai người sống chung, hắn dần trở nên tham lam, chỉ làm bạn bè không còn khiến hắn vừa lòng nữa......
-
Mục Trọng Sơn lặng đi vì những suy nghĩ hỗn loạn.
Hắn đã hiểu ra đáp án cho câu hỏi của Lận Khinh Chu là gì.
Đúng như Lận Khinh Chu nói.
Nếu không phải thích thì tại sao hắn phải hao tâm tổn trí dụ y song tu với mình chứ.
Nhưng Mục Trọng Sơn nói không nên lời.
Bởi vì hắn chỉ muốn Lận Khinh Chu đi chung với mình trên đường đến chỗ chết chứ không muốn y thịt nát xương tan cùng với mình.
Lận Khinh Chu đợi hồi lâu vẫn không nghe được đáp án của Mục Trọng Sơn nên buồn bã thở dài: "Giữa chúng ta có nhiều ngọn núi ngăn cách hơn ta tưởng."
"Nhưng mà." Lận Khinh Chu đổi giọng, "Một trong số ít ưu điểm của ta là khi đã quyết định chuyện gì thì nhất định sẽ kiên trì tới cùng."
Lúc thi đại học mặc dù thành tích nổi bật nhưng vì không đậu vào trường mình muốn nên y quyết định học lại năm nữa. Những người khác đều không hiểu mà xúm vào khuyên y, nói học lại áp lực rất lớn, năm sau càng khó đậu hơn năm trước. Lận Khinh Chu bỏ hết ngoài tai rồi dồn sức chuẩn bị cho kỳ thi, năm sau thành công trúng tuyển vào trường đại học mình muốn.
Nghe vậy Mục Trọng Sơn hỏi: "Thế à? Vậy giờ ngươi quyết định chuyện gì rồi?"
Lận Khinh Chu nói: "Lúc nãy ngươi không trả lời câu hỏi của ta nên ta quyết định sẽ không trả lời ngươi." Y kéo chăn đắp cho hai người: "Đừng nói nữa, khó khăn lắm ta mới buồn ngủ nên mau ngủ đi, lỡ lại bốc hỏa vì ngưng thuốc chắc đêm nay sẽ khó ngủ lắm đấy."
Mục Trọng Sơn cười nói: "Ừ, ngủ thôi."
-
Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng, rừng trúc xanh rì đẫm sương sớm.
Khi Lận Khinh Chu mở mắt ra chỉ thấy đầu đau như sắp nứt, mụ mị rã rời.
Cảm giác khó chịu vì ngưng thuốc vẫn chưa rút đi, cơn sốt nhẹ giày vò thể xác và tinh thần y, Lận Khinh Chu xoa hai bên trán hít vào thở ra nửa ngày mới phát hiện bên cạnh có người.
Lận Khinh Chu nghi hoặc quay đầu nhìn, sau đó lập tức mở to mắt ngồi bật dậy, chống tay lên ván giường nhích ra sau.
Mục Trọng Sơn mặc áo trong hở rộng, để trần nửa người nằm cạnh y.
Lận Khinh Chu cúi đầu xuống thì phát hiện mình cũng chỉ mặc áo trong, trên eo và bụng hằn dấu tay màu đỏ cực kỳ mờ ám.
Lận Khinh Chu ôm đầu há miệng hét lên trong im ắng, nội tâm sụp đổ.
Thật ra Mục Trọng Sơn đã tỉnh từ lâu nhưng cố ý không mặc đồ để chờ xem phản ứng của Lận Khinh Chu.
Đúng là thú vị như hắn nghĩ.
Mục Trọng Sơn mở mắt nhìn Lận Khinh Chu rồi kéo kín vạt áo như vừa thất thân, nức nở nói: "Công tử, tuyệt đối đừng làm kẻ bội tình bạc nghĩa mà phải chịu trách nhiệm với ta đó."
Lận Khinh Chu: "?"
Lận Khinh Chu cà lăm: "Khoan khoan, tạm thời ta sẽ không hỏi ngươi tại sao lại ở đây, ta chỉ muốn biết hai ta...... hai ta...... sao lại nằm trên giường với bộ dạng này chứ......"
Mục Trọng Sơn sững sờ, thấy vẻ bối rối luống cuống của Lận Khinh Chu không giống giả vờ nên ngồi dậy hỏi: "Ngươi không nhớ gì sao?"
Lận Khinh Chu rụt rè gật đầu rồi cẩn thận quan sát nét mặt Mục Trọng Sơn.
Mục Trọng Sơn vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, hắn hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào thì không nhớ?"
Lận Khinh Chu chột dạ nói: "Những chuyện xảy ra sau khi linh thể ngươi rời khỏi linh tước ta đều không nhớ gì cả."
Mục Trọng Sơn nghĩ thầm: Thảo nào tên áo đen kia táo tợn như vậy.
"Ta có......" Lận Khinh Chu do dự hỏi, "Nói gì hay làm gì sai không......"
Thấy y thấp thỏm lo âu, Mục Trọng Sơn cười nói: "Tối qua ngươi nói thích ta đấy."
"Cái gì?!" Tim Lận Khinh Chu đột nhiên ngừng đập, giọng nói cũng run theo, "Ta...... sao ta...... lại...... Ngươi đang đùa ta đúng không?"
"Đúng vậy." Mục Trọng Sơn cong mắt, "Đùa ngươi thôi."
Lận Khinh Chu thở phào rồi giả bộ tức giận: "Đùa kiểu này chẳng vui chút nào hết."
Mục Trọng Sơn cười không nói gì.
"Vậy rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?" Lận Khinh Chu vội hỏi, thực sự muốn biết hết mọi chuyện.
Mục Trọng Sơn nói: "Ngươi bị sốt cao, túm lấy ta đòi đánh nhau rồi hung dữ lột đồ ta ra."
Lận Khinh Chu: "?"
Dù y có ăn uống no đủ sức lực tràn trề cũng không lột nổi áo Mục Trọng Sơn có được hay không!!!
Lận Khinh Chu đau đầu ôm trán, sực nhớ ra chuyện gì nên ngẩng lên sốt ruột nói: "Khoan đã, đây là Kinh Hồng Tông mà! Ngươi đích thân xuất hiện ở đây mà không bị ai phát hiện sao?"
Mục Trọng Sơn đã nghe câu này mòn tai nên nhếch miệng cười bất đắc dĩ: "Ngươi đúng là...... ngươi á."
Mới sáng sớm mà trong đầu Lận Khinh Chu đã hiện dấu chấm hỏi ba lần: "Ta...... đương nhiên là ta rồi......"
Khá lắm, giờ còn nghiên cứu thảo luận triết học nhân sinh nữa à?!
Mục Trọng Sơn kể lại vắn tắt chuyện Lận Khinh Chu bị sốt vì ngưng thuốc, tên áo đen bịt mặt tấn công y, sau đó mình tới đây.
Nghe xong Lận Khinh Chu sửng sốt hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Thừa dịp y suy tư, Mục Trọng Sơn xuống giường mặc đồ.
Khi Mục Trọng Sơn vén áo trong lên, Lận Khinh Chu nhìn thấy dấu ấn màu đỏ trên bụng hắn, vì hiếu kì nên y nhìn chằm chằm đến khi dấu ấn bị y phục che khuất.
"Dù sao đi nữa." Lận Khinh Chu đưa tay che môi ho khẽ một tiếng rồi ngước mắt nhìn Mục Trọng Sơn, "Cảm ơn ngươi đêm qua đã cứu ta nhé."
Mục Trọng Sơn chỉ cười rồi mặc y phục chỉnh tề, sau khi sửa sang tay áo thì sờ trán Lận Khinh Chu, phát hiện còn sốt nên bảo y: "Ngươi mặc đồ vào đi, sáng sớm gió lạnh không thể xem nhẹ được đâu."
"Ừ." Tuy Lận Khinh Chu vẫn còn mệt nhưng không muốn tỏ ra yếu ớt nên lập tức mặc đồ vào.
Y vừa mặc vừa nhìn chằm chằm vết đỏ trên eo rõ ràng là bị bóp mạnh nên mới có, trong lòng không khỏi băn khoăn.
Chẳng lẽ mình đánh nhau với Mục Trọng Sơn thật sao?
Không thể nào, đánh nhau với Mục Trọng Sơn thì y đâu còn thấy được mặt trời sáng nay nữa.
Vậy những vết đỏ này từ đâu ra?
Lận Khinh Chu đang thắc mắc thì chợt ngửi thấy mùi thơm lừng.
Y ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy Mục Trọng Sơn lấy hộp cơm bằng gỗ lim ra khỏi túi càn khôn, bên trong đựng một tô hoành thánh nóng hổi.
"Ta biết giờ linh lực phun trào trong cơ thể ngươi nên giác quan nhạy cảm, vì vậy ta đã bảo chủ quán nấu thanh đạm một chút, cứ yên tâm ăn đi." Mục Trọng Sơn đưa hoành thánh cho Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu bưng tô sứ men xanh, run giọng hỏi: "Sao ngươi...... lúc nào ngươi...... hoành thánh này ở đâu ra vậy?"
Mục Trọng Sơn cười: "Dù ta có nói với ngươi mấy chuyện vặt vãnh này cũng chẳng làm hoành thánh ngon hơn đâu, thà khỏi mất công nói còn hơn."
"...... Cảm ơn nhé......" Lận Khinh Chu cúi đầu nhìn hoành thánh, cảm thấy khói nóng bốc lên làm mắt mình hơi ướt.
Mục Trọng Sơn: "Mau ăn đi, ta đã truyền tin cho phường chủ Đàm Hoan Phường nói nàng biết ngươi ngưng thuốc rồi, chắc các sư tỷ của ngươi sẽ tới đây ngay thôi."
-
Khi Dung Tư Phàm nhận được thư của Mục Trọng Sơn, la bàn trên người Nhiếp Diễm ở Tương Ngự Tông xa xôi chợt lóe sáng.
Con ngươi Nhiếp Diễm đột ngột co lại, vội lấy la bàn ra rót linh lực vào.
Đệ tử thân truyền bên cạnh hắn kích động reo lên: "Chẳng lẽ ma đầu kia rốt cuộc để lộ sơ hở rồi sao!"
Chỉ thấy trên la bàn tỏa ra những đốm sáng lấm tấm bay vút lên không trung tạo thành một tấm bản đồ núi non biển cả.
Nhiếp Diễm ngửa đầu nhìn bản đồ rồi thốt ra ba chữ.
"Núi U Đô."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...