[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Lận Khinh Chu rất tốt số.


Gia đình hòa thuận, cha mẹ hạnh phúc, tư tưởng hiện đại.

Còn y cả ngoại hình lẫn phẩm hạnh đều xuất chúng, từ nhỏ đã đạt thành tích ưu việt, còn thuận lợi thi đậu vào trường đại học trọng điểm.

Bốn năm sau tốt nghiệp, Lận Khinh Chu được một công ty đến tận trường tuyển dụng với đãi ngộ cực cao.

Hôm nay là ngày đầu tiên Lận Khinh Chu đi làm.

Công ty ở gần chung cư của y, chỉ mười phút là đến nên Lận Khinh Chu đi bộ.

Lúc sắp ra cửa thì mẹ Lận gọi điện tới: "Tiểu Chu, Quốc khánh về nhà một chuyến nhé, ông bà ngoại đều nói nhớ con đấy."

"Dạ." Lận Khinh Chu kẹp điện thoại giữa vai và tai, vừa mang giày vừa cười đáp ứng.

Mẹ Lận: "Con muốn ăn gì? Nói mẹ biết để mẹ còn chuẩn bị nữa."

Lận Khinh Chu bất đắc dĩ nói: "Mẹ, hai tuần nữa con mới về mà, giờ mẹ chuẩn bị thì sớm quá."

Mẹ Lận: "Ờ ha, vậy con cứ nghĩ đi rồi nói mẹ biết nhé."

Lận Khinh Chu cong mắt cười: "Dạ được."

Cúp điện thoại xong, Lận Khinh Chu xuống lầu thì thấy hai bác gái hàng xóm vừa đi chợ về đang đứng trước cổng nói chuyện: "Nghe gì chưa? Con trai thứ hai của nhà đó nằm ở phòng cấp cứu một ngày một đêm rồi, chắc không cứu được đâu."

"Tội nghiệp quá, còn trẻ thế mà."

"Thì đấy, nghề đặc công này nguy hiểm lắm."


"May mà nhà họ còn một trai một gái, nếu không hai ông bà già biết làm sao."

Mẩu đối thoại vụn vặt lọt vào tai Lận Khinh Chu, y không để ý mà đi vòng qua hai bác gái ra khỏi chung cư.

-

Buổi sáng tĩnh lặng, người trên đường cũng không nhiều lắm, Lận Khinh Chu đi bộ đến ngã tư thì phát hiện đèn xanh bắt đầu nhấp nháy báo hiệu chỉ còn mấy giây để qua đường, Lận Khinh Chu vội vàng tăng tốc băng qua lằn ranh.

Người có ý nghĩ này không chỉ một mình Lận Khinh Chu.

Bên kia đường, một cậu bé khoảng mười tuổi đeo cặp sách cũng có chung ý nghĩ với y.

Cậu bé không nhìn xe mà cắm đầu cắm cổ chạy tới trước.

Lận Khinh Chu thảnh thơi hơn nên cẩn thận quan sát dòng xe cộ.

Bỗng nhiên! Một chiếc xe mất lái lao nhanh về phía cậu bé!

Con ngươi Lận Khinh Chu đột nhiên co lại, y chẳng chút do dự lao nhanh tới đẩy cậu bé kia ra.

Trời đất quay cuồng, tiếng thét chói tai vang lên, cảm giác đau đớn thống khổ khi tứ chi bị cán qua trong nháy mắt xâm nhập đại não, xé rách dây thần kinh cảm giác của Lận Khinh Chu.

Mẹ nó, mới đi làm ngày đầu tiên đã gặp tai nạn xe cộ, kiểu gì cũng bị công ty cho nghỉ việc!

Hôm nay thật quá xui xẻo rồi!

Đây là ý nghĩ cuối cùng tràn đầy tinh thần làm việc của Lận Khinh Chu trước khi hôn mê.

-

Sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Lận Khinh Chu là tự kiểm tra người mình xem tứ chi còn đủ không, phản ứng thứ hai là tìm cậu bé bị y đẩy ra.

Y vừa ngẩng đầu lên thì lập tức chết sững tại chỗ.

Y tựa như rơi vào vũ trụ mênh mông đầy sao, nhìn đâu cũng thấy những đám sao lấp lánh và sương mù phát ra ánh sáng tím nhạt nhòa, những nơi ánh sao không chiếu đến thì tối đen như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Lận Khinh Chu đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, đờ đẫn đưa tay lên, đờ đẫn véo mặt mình một cái thật mạnh.

"Á đau! Không phải mơ sao?!" Lận Khinh Chu lẩm bẩm xoa mặt, nước mắt ứa ra.

Như bị giọng y thu hút, một đám sương tím lớn bằng quả bóng rổ bay vụt tới rồi lơ lửng cách Lận Khinh Chu nửa mét.

"Chào ngài."

Giọng nữ máy móc vang lên.

"Oa!" Lận Khinh Chu giật mình bật ngửa ra sau.

"Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại ngài đâu." Đám sương tím nói tiếp, "Tôi đến từ thế giới ở 4111 năm sau."

Lận Khinh Chu há miệng muốn nói chuyện.


Đám sương tím: "Xin đừng hỏi gì cả, với kiến thức của ngài sẽ không hiểu được lời giải thích của tôi đâu."

Lận Khinh Chu: "......"

Gì chứ!!! Xem thường chín năm học bắt buộc ba năm phổ thông bốn năm đại học của mình đấy à!!!

Đám sương tím: "Nhưng để ngài chấp nhận sự tồn tại của tôi, tôi sẽ nói sơ qua một chút, thế giới tôi đang ở đã khám phá ra không gian năm chiều, ngoài trạng thái lập thể ba chiều còn có thêm một chiều thời gian và một chiều độ cong, đây cũng là lý do tôi có thể tìm được ngài và trò chuyện với ngài."

Lận Khinh Chu há to miệng rồi ngậm lại.

Hình như chín năm học bắt buộc ba năm phổ thông bốn năm đại học của mình chẳng có ích lợi gì thật!!!

Đám sương tím: "Tóm lại sau khi nắm giữ hai chiều thời gian và độ cong này thì thế giới sẽ tách ra thành vô số thế giới, vì vậy chúng tôi tạo ra cỗ máy này rồi tìm kiếm ý thức nhân loại đáng tin cậy nhưng sắp chết dần chết mòn trong dòng thời gian để họ giúp chúng tôi khám phá các thế giới khác nhau, thu thập tin tức và dữ liệu."

"Chỉ cần ngài đồng ý giúp chúng tôi khám phá thế giới, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chúng tôi sẽ đưa ngài về lại thế giới cũ, bảo đảm ngài gặp tai nạn mà vẫn có thể sống sót."

Mấy chữ "có thể sống sót" khiến Lận Khinh Chu lập tức tỉnh táo, sự hoảng loạn và sợ hãi khi gặp tai nạn vô thức biến thành mồ hôi lạnh tuôn ra trên lưng y, khát vọng sinh tồn kêu gào gầm thét trong ngực y.

Lận Khinh Chu hấp tấp nói với đám sương tím: "Tôi muốn sống, tôi phải sống."

Nghe vậy đám sương tím lập tức tan ra thành mấy ngàn chấm sáng óng ánh như sao vây quanh Lận Khinh Chu, giọng nữ máy móc nói: "Xin hãy chọn ra một thế giới để giúp chúng tôi tiến hành khám phá."

Lận Khinh Chu đỡ trán hít sâu mấy hơi, dành ra mười mấy phút ổn định cảm xúc rồi nhìn khung cảnh kỳ ảo trước mắt cảm khái: "Phù thế ngàn vạn, phù thế ngàn vạn."

Lận Khinh Chu đưa tay chỉ vào một chấm sáng lơ lửng trước mắt.

Chấm sáng từ từ phóng to thành màn hình hơi mờ, trên màn hình xuất hiện một ngọn núi sương mù bảng lảng, trên đỉnh núi thấp thoáng đình đài lầu các nguy nga tráng lệ với những mái ngói cong vút như cánh chim.

Giọng nữ máy móc quanh quẩn bên tai Lận Khinh Chu.

"Vì không thể làm xáo trộn thế giới này nên ngài không được nói cho ai biết về hệ thống và nhiệm vụ."

"Dựa trên đặc tính của thế giới này, hệ thống sẽ biến thành một tấm thẻ ngọc, mọi thông báo về nhiệm vụ sẽ hiện trên thẻ ngọc, xin hãy xem nó như mạng mình, nếu làm mất thẻ ngọc thì sẽ mất liên lạc với chúng tôi."

Giọng nữ máy móc lặp lại câu này ba lần chứng tỏ nội dung của nó quan trọng đến mức nào.


Giọng nữ máy móc: "Cuối cùng hệ thống sẽ cho ngài một năng lực ngẫu nhiên."

Lận Khinh Chu: "Năng lực? Năng lực gì?"

Giọng nữ máy móc: "Ví dụ như bất tử, dịch chuyển tức thời, tiên tri hay đại khái vậy, vì chưa biết là thế giới gì nên năng lực hệ thống cho ngài vẫn là ẩn số."

Lận Khinh Chu mừng rỡ: "Oa, một cái ngại không đủ, hai cái lại chê ít."

Giọng nữ máy móc: "Đang chọn năng lực ngẫu nhiên tương xứng với ngài đấy."

Trên mặt Lận Khinh Chu đầy vẻ háo hức.

Năng lực của y sẽ là gì nhỉ?

Bất tử và tiên tri thì quá tuyệt rồi! Dịch chuyển tức thời cũng không tệ!

Có cái nào ngầu hơn ba cái này nữa không!?

Giọng nữ máy móc: "Năng lực của ngài là bất cứ khi nào và ở đâu cũng có thể kể chuyện hài khiến người ta ôm bụng cười."

Lận Khinh Chu: "?"

Lận Khinh Chu: "???????"

Lận Khinh Chu: "Khoan khoan! Năng lực có thể ngẫu nhiên chứ đừng tùy tiện vậy chứ!!!"

Giọng nữ máy móc làm như không nghe thấy Lận Khinh Chu kêu ca lên án mà chỉ nói: "Truyền ý thức đếm ngược, ba, hai, một."

Nói xong đám sương tím đột nhiên bắn ra ánh sáng chói lòa khiến Lận Khinh Chu vô thức nhắm mắt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui