Tìm được mỏm đá khô ráo, hai người ngồi ngẩn ngơ ngắm sao trên bầu trời, Thẩm Huyền Quân ngồi dựa vào người hắn, dịu dàng hỏi: "Mấy ngày qua trong phủ ứng phó thế nào, hoàng thượng có để ý đến không?"
"Hoàng thượng còn đang bận rộn chuyện công chúa thành thân, thời gian đâu để tâm đến hành tung của ta?" Trong giọng điệu của hắn có chút không vui, nắm bàn tay y vuốt ve: "Ta đoán hằng đêm hoàng thượng không thể ngủ ngon, công chúa hòa thân xuất thân từ một bộ tộc nhỏ, dân chúng đều cảm thấy cho bộ tộc này thể diện là làm giảm giá trị quốc gia. Thêm việc hoàng thượng muốn gả công chúa cho con trai thứ hai Ngự Sử, người đang đứng đầu Hàn Lâm Viện, dân chúng càng không hài lòng."
Thẩm Huyền Quân không hiểu: "Chuyện họ cảm thấy địa vị của công chúa nước Liêu hơi thấp ta có thể hiểu. Nhưng Dương Ngự Sử đã làm gì nên tội chứ, công chúa hạ giá gả đi quần thần nên cảm thấy vinh hạnh mới phải. Dân chúng không phải thường nói công chúa lá ngọc cành vàng, nếu một ngày hoàng thượng đem báu vật trên tay trao cho người nào đó, đều là phúc trạch trời ban đáng trân trọng sao. Họ nên vui vì công chúa vì nước vì dân chứ, huống hồ, địa vị của Dương Minh không thấp, hoàng thượng cực kỳ trọng dụng."
"Năm Thái Anh tạo phản, cha của Dương Ngự Sử bị liên lụy tịch thu ruộng đất, nhà cửa, trong nhà có người làm quan đều bị giáng cấp mấy bậc. Dân chúng không quên được việc Thái Anh tham ô chiếm đoạt ruộng đất, khiến biết bao người vì nghèo đói tha hương phải bán đi con cái, cốt nhục chia lìa. Mà Dương Ngự Sử với Thái Anh là họ hàng xa với nhau, tuy qua lại ít nhưng so với người ngoài vẫn thân thiết hơn. Tạo phản là âm mưu lớn phải ấp ủ nhiều năm, chưa chắc Dương Ngự Sử trong bóng tối chưa từng âm thầm ủng hộ, phạt như thế họ thấy chưa đủ nguôi oán hận. Mấy năm gần đây hoàng thượng bắt đầu khôi phục chức tước cho các con quan Ngự Sử, ban thưởng ruộng đất, nhà cửa, tuy không còn được như năm xưa nhưng vẫn được trọng dụng."
"Cái danh 'xưa nay ít qua lại' nhất định do hoàng thượng tung ra. Không ai dám để lại mối họa ngầm đến nay chưa diệt, chứng tỏ Dương Ngự Sử không có liên can thật. Muốn được hoàng thượng tin tưởng không dễ, bên trong ắt có nhiều việc chúng ta không biết. Nhưng hoàng thượng không thể nào xem như họ không có dính líu, một phần là do luật lệ đã định, cánh bên trái phạm lỗi, họ hàng bên cánh phải đã vội vàng tìm cách cắt đứt quan hệ, ngày đêm suy tính mấy khúc cua tránh tội. Phần khác là do Ngự Sử vẫn còn giá trị, hoàng thượng mở lòng từ bi không bắt họ xử chém mà còn ngấm ngầm nâng đỡ, nay còn gả công chúa, nhắc nhở Ngự Sử không được quên ơn, phải trung thành tuyệt đối."
Nói hết suy nghĩ ra Thẩm Huyền Quân sững sờ ngậm miệng, trước nay y luôn cẩn thận không xen vào việc nước của hắn, những lúc hắn làm việc trọng đại y không bao giờ nán lại thư phòng, Viên Huyễn tìm hắn bàn việc, y mượn cớ cáo lui. Thận trọng mấy năm, hôm nay lại lỡ lời chen vào nói mấy câu không thích hợp, trong lòng thầm thấy thất vọng về mình.
Lục Minh Quy không để ý đến những điều y lo sợ, khẽ nói: "Trong đao kiếm của hoàng thượng không thiếu máu tươi, nhưng ông ấy vẫn biết dùng đúng chỗ, tiếng lòng của dân chúng về việc này càng mạnh, ông ta càng hưởng nhiều lợi ích. Đến cuối cung nói một bài diễn thuyết thật khôn khéo cảm động là xong."
Thẩm Huyền Quân phì cười dựa sát hơn, tóc buông xõa lộn xộn trên người hắn, dưới ánh trăng mỏng ánh mắt của y lấp lánh mang theo ý cười: "Đệ có vẻ rất rành việc này."
Tim Lục Minh Quy đập mạnh, thành thật đáp: "Đương nhiên ta từng tìm cách để hoàng thượng đưa ca ca đến phủ của ta." Hắn sợ bị y hờn giận vội nắm chặt hơn không để y rút tay lại. Biết là nói ra sẽ phá vỡ sự ấm áp đang có, không chừng sẽ khiến y oán hận nhưng hắn không muốn che giấu nữa: "Lúc nhìn thấy ca ca ở trong ngục ta đã nghĩ đến rất nhiều cách, bất luận cách nào cũng có sơ hở dễ bị hoàng thượng nắm thóp, ông ấy luôn đề phòng ta, ca ca ở cạnh ta khó tránh khỏi nguy hiểm. Nhưng mà... nhưng mà không ôm ấp trong tay bảo vệ, ta càng không thể an tâm, sợ ngày nào đó để lộ tâm ý, ca ca sẽ trở thành người hoàng thượng dùng uy hiếp ta!"
Thẩm Huyền Quân ngẩn ngơ giây lát, hoài niệm những chuyện đã qua. Nếu không ở cạnh hắn biết đâu y đã bị vứt ở nơi nào đó chịu đủ khổ sở chà đạp, đâu có được bình yên tận hưởng từng ngày tốt đẹp như này. Bỏ đi một phần gánh nặng, không còn khó xử phập phồng lo sợ từng ngày. Y biết mình không thể dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn thế gian này, càng không thể ôm mộng khư khư tin vào những điều tốt đẹp luôn đến. Thỉnh thoảng y nhìn thấy hoa văn trên áo quan của hắn ý cười không gượng nổi, trong lòng chỉ có chua xót đau đớn.
Nếu là trước kia hai người coi như tài trí xứng đôi, nhưng bây giờ đã khác. Thẩm Huyền Quân nhìn gương mặt đang lo lắng của hắn, có hắn ở bên cạnh, y không còn cô đơn. Đúng là có lúc y suy nghĩ xa xôi nhưng không phủ nhận ở chỗ ngươi lừa ta gạt này, hắn dùng hết tất cả những gì mình có trao cho y tình yêu không cần đền đáp.
Thời gian đầu đến phủ, đêm đêm y luôn cảm thấy ớn lạnh, sợ nửa đêm có người xông vào phòng bắt y làm tốt bổn phận hầu hạ. Nhưng hắn chưa từng ép buộc, luôn cho y cảm giác cực kỳ an toàn.
Lục Minh Quy biết mình có lỗi im lặng không dám phân bua, không biết từ khi nào nước mắt đảo quanh tròng mắt. Hắn không dám nhìn y nữa, trong mắt đột nhiên xuất hiện ảo giác, cơn ác mộng từng vô số lần hiện ra trong mơ dần rõ rệt hơn, vô cùng chân thật.
Thẩm Huyền Quân thấy hắn cúi đầu bất giác mỉm cười thổ lộ: "Ta đang nghĩ nếu hoàng thượng đưa ta cho quan lại khác sự tình sẽ tệ đến mức nào. Tuy đệ ngăn chặn hết thảy tin đồn lọt vào tai ta nhưng ta vẫn biết rất rõ, bọn họ đều chán ghét căm hận, không muốn đứng ra nhận mối nhục này. Chưa nói đến đường xá xa xôi, trên đường đi ai biết có bị lính canh làm bẩn qua không, vào phủ không tới vài ngày e là bị kiếm cớ đánh chết rồi."
Lục Minh Quy biến sắc, trong người như có kim đâm vội vã thốt lên: "Ca ca!"
"Vô Diện đệ không cần giấu giếm lo sợ ta buồn lòng, chỉ có đệ quan tâm che chở cho ta, lẽ nào ta lại không hiểu tốt xấu oán trách đệ chứ." Dứt lời liền xoay người đè lên người hắn, cúi đầu hôn.
Hai người ở trên núi chơi vui vẻ, song thân lại ở trong phòng không ngủ ngon.
Thương phu nhân đứng cạnh chồng mình cất giọng an ủi: "Khuya lắm rồi ông còn đứng đây làm gì nữa, ngày mai bệnh lại khiến con lo lắng, nó sắp phải đi rồi đấy, nói sao cũng bị người ta quản chế không thể ở cùng chúng ta lâu dài, ông đừng làm khó dễ nó nữa."
Thương lão gia thở dài, nó không phải con ruột tính khí không giống hai người, thời gian đầu trên quan trường có chuyện gì không thuận lợi đều ngậm miệng không nói. Mà nói đầy đủ rõ ràng những kẻ đó chỉ cạnh khóe vài câu, nó dư sức ứng phó quạt lại mấy hồi không thể coi là chịu thiệt thòi. Nhưng lúc này đây phải chịu uất ức, cúi đầu trước người khác, lấy lòng người khác, tìm mọi cách khiến người ta thích mình, nếu không sẽ bị vứt bỏ.
Ông không giận nó nữa trong lòng chỉ có thương xót mà thôi. Nghĩ lại trước đây khi nó thành danh, có những việc ông không dạy bảo, cũng không dám dạy bảo. Con cái hiểu chuyện không quên đi gốc gác, chưa từng cãi ông bao giờ, ông không thể vượt quyền ràng buộc nó cả đời được.
"Ông à..."
Thương lão gia quay sang nhìn vợ ôn tồn than thở: "Tôi không phải giận nó mà tự giày vò bản thân mình, cứ nghĩ đến sau này tên kia cưới thêm vợ, dù không muốn vẫn phải duy trì nòi giống tổ tiên. Gặp mặt lâu ngày cũng có chút tình, huống hồ người ta còn có đứa con, gặp người hiểu chuyện may ra còn sống qua ngày, còn không... với địa vị của nó bây giờ người ta có thể tùy tiện đánh chết đó."
Sắc mặt Thương phu nhân tái mét, lúc gả cho Thương lão trong nhà đã không còn ai, bà không cần lo lắng việc mẹ chồng nàng dâu. Ở bên cạnh nhau nhiều năm vẫn chưa có đứa con nào, bà khuyên ông ấy cưới thêm vợ, ông ấy chỉ ậm ờ mấy câu. Rồi đến khi bà ôm đứa trẻ này về, Thương lão gia với việc lấy thêm vợ càng không để ý đến, qua loa nói mấy câu: " Nhà chúng ta có ba người còn bữa đói bữa no, cưới thêm chỉ làm khổ người ta thôi, chúng ta như thế tốt lắm rồi."
Cứ thế bà không còn bất cứ nỗi lo nào cứ chăm con chăm chồng, lúc con cái được phong tước, người đến nịnh nọt muốn gả con gái cho nhiều vô số. Mấy chuyện của gia đình hầu tước bà nghe không ít, còn thầm nghĩ mình sẽ là mẹ chồng tốt không gây khó dễ cho ai. Đến ngày hôm nay bà mới hiểu mình sống thoải mái nhiều năm quên mất ngoài kia còn rất nhiều oan trái.
***
Sáng tinh mơ, Lục Minh Quy rời giường chưa lâu Viên Huyễn đã đến tìm hắn, Viên Nhàn đang bày đồ ăn ra bàn trà ngoài sân, thấy hắn muốn đi liền dừng việc dọn bữa ăn lên, đem canh nóng đặt vào lò đồng.
"Không cần, nói ca ca dùng bữa trước không cần đợi, đến trưa ta mới về."
Viên Nhàn nghe lời dọn bữa lên, dọn xong công tử cũng thức, Viên Miên ở trong phòng mở cửa sổ nói vọng ra: "Bữa sáng có canh măng không?"
"Dưới bếp không có măng, công tử muốn nô tỳ bảo Viên Thu mua mấy gốc mang về."
Thương lão gia thức muộn, lúc đợi người hầu mang đồ ăn ra mái đình cạnh hồ chợt thấy ở mé đông khu vườn, con trai ông đang chỉ huy đông tây sai người trồng thêm mấy cây con. Phía bên đó vô cùng náo nhiệt người nói người cười, vô âu vô lo. Trong phủ có nhiều khu vườn nhỏ dọc lối đi, cây xanh bóng mát, hoa cỏ đủ mùa, nhưng chỉ có hai vợ chồng ông ở mấy tháng qua, một nơi rộng lớn xa lạ không có tiếng cười nói khiến ông mỗi ngày đều thấy buồn tẻ. Người hầu trước kia chỉ có Viên Viên và vài người được mua từ bên ngoài. Họ đều mặt mày nghiêm túc làm việc, dáng điệu thận trọng, con trai đến dẫn theo không ít người hầu, nhưng chỉ có mấy người già hợp ý nói chuyện mấy câu, những người khác đều quá trẻ, không cùng thế hệ tâm sự.
Đã lâu không thấy tình cảnh vui vẻ, ông định qua đó tham gia nhưng đi được vài bước có người nhìn thấy ông. Thương lão gia nín thở giây lát mặt xám mày tro, trong lòng thầm kinh hãi, không thể tỏ ra ngu ngốc không nhận ra, ông không trốn nữa mà nghênh đón hành lễ.
Người này dáng vẻ nghiêm trang, ăn mặc chỉnh tề, Viên Huyễn ở bên cạnh ho khan hai tiếng, mắt ngó lên trời chỉ thiếu hai dòng nước mắt nữa thôi.
Lục Minh Quy đỡ ông ta dậy: "Người đừng làm thế ca ca đau lòng lắm."
Thương lão gia không biết người này có thật lòng coi trọng con mình không, hay chỉ vì hoàng thượng ban hôn nhầm sỉ nhục, hắn thuận nước đẩy thuyền làm ra vẻ ân ái chọc tức long nhan? Con ông có biến thành quân cờ trong cuộc đấu đá của người ta không? Ông do dự một hồi thu lại chút bình tĩnh, phải hay không đi nữa ông cũng không có đủ sức giành cho nó công bằng nữa, chỉ có thể khom lưng nghe lời thôi.
Thẩm Huyền Quân qua kẽ lá thấy bóng người, mắt mở to nhìn thật kỹ, thấy được trọng điểm liền vội vàng chạy qua, trên người còn lấm lem bùn đất do trồng cây. Lục Minh Quy cúi xuống nhìn y, trên mặt không có chút uy nghiêm nào, cười khẽ: "Không phải đã hứa đợi ta về cùng trồng sao?"
"Đợi đệ về phải chờ tới trưa, buổi chiều ta muốn đi tìm măng không có thời gian cùng đệ trồng đâu." Thẩm Huyền Quân vừa rồi còn sợ cha sẽ cho hắn một gậy, chạy đến thấy không có việc gì đáng lo trong lòng thở phào, lấy tay làm mặt quỷ với hắn: "Ở ngọn núi bên kia ta thấy có nhiều trúc lắm, không đi đào sớm chỉ có thể ăn măng khô thôi. Chiều nay đệ không làm gì đi theo vác măng về cho ta đi."
Thương lão gia không lên tiếng ở bên cạnh lắng nghe, giọng điệu của con ông không có chút sợ hãi, lời nói thân thiết. Đột nhiên ông nghĩ nếu có thể bình thê địa vị ngang hàng với vợ cả là tốt nhất, nhân lúc còn thắm thiết phải xây dựng lợi ích cho mình. Vì thế lúc con đi đào măng về ông gọi nó vào phòng ăn cơm, đem hết suy tính của mình dặn dò, thấy con cứ ậm ừ ông tức giận quát: "Không nghe lời lão già này xem ta có đánh chết con tại chỗ không?"
Thẩm Huyền Quân về phòng thấy hắn đã ngồi trên giường, tay cẩn thận lau một món ngọc nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay mặt mày ẩn tình dường như yêu thích lắm. Y nhìn kỹ phát hiện là chậu hoa súng, nhớ đến hôm qua ai kia nhét vào tay mình một củ cải trắng trông rất xinh xắn, hắn biết y thích nên thường xuyên làm.
"Ca ca lại đây xem này."
Y cười cười đi lại, thấy Viên Nhàn chuẩn bị nước cho hắn ngâm chân, nhớ lại lời phụ thân liền phẩy tay với Viên Nhàn: "Ngươi ra ngoài đi để ta làm cho."
Dứt lời liền ngồi xuống giúp hắn cởi giày. Lục Minh Quy nhanh tay hơn bắt được người ngồi lên đùi mình, khẽ hỏi: "Ta làm gì sai rồi sao?"
2
Thẩm Huyền Quân dở khóc dở cười: "Không có, chỉ là cha dặn phải hầu hạ đệ thật tốt thôi."
Khóe miệng Lục Minh Quy cong lên: "Vậy sao, ta bắt ca ca là những việc này bao giờ? Đêm qua là ai mượn cớ ta đi đường xa mệt mỏi cần được nghỉ ngơi, nhất quyết không cho ta chạm tới hả, hình như không có nghe lời lắm."
Thẩm Huyền Quân đỏ mặt, nói lí nhí: "Cái đó gọi là lạt mềm buộc chặt, đã xa cách vài tháng rồi không thể để đệ dễ dàng đạt ý nguyện được."
Lục Minh Quy gật gù ôm eo y không để ai kia chạy trốn: "Thế hôm nay đã được chưa?"
Viên Nhàn nhân lúc không ai để ý đến mình chuồn ra ngoài.
Trong phòng không còn ai nữa, Lục Minh Quy giúp y ngâm chân trước khi ngủ, nghĩ đến bữa cơm chiều nay y bị gọi đi mất, không nhịn được hỏi: "Lại bị mắng à?"
Y không trả lời dụ dỗ hắn lên giường, chuyên tâm bù đắp cho hắn sau mấy tháng xa cách. Lục Minh Quy nắm lấy tay y, hai mắt lim dim cố ý trêu đùa: "Không phải nói muốn lạt mềm buộc chặt sao? Ta cũng không phải dễ dàng bị dụ dỗ đâu!"
Thẩm Huyền Quân cười liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt ngậm tình, giọng điệu nũng nịu: "Vậy tướng quân có thể hôn ta một cái không?"
Lục Minh Quy từ chối ngay: "Không được!"
Thẩm Huyền Quân nhướn mày nghĩ: Hôm nay còn bày đặt từ chối cơ à?
Lục Minh Quy híp mắt: "Phải hôn nhiều cái mới được."
Hương lửa nồng nàn một hồi lâu y nép bên cạnh hắn, khẽ nói: "Cha nói nếu có thể bình thê là tốt nhất, sau này không sợ bị người ta đè đầu."
Nhưng y biết có hoàng thượng trấn núi, hắn có muốn nâng lên rất khó.
Lục Minh Quy nhíu mày: "Sao phải bình thê? Ta không có ý định lấy thêm người khác."
Y liếc xéo hắn: "Đệ định cả đời này không sinh con nối dõi ư? Muốn lấy bao nhiêu cũng được, ta không ghen đâu."
"Sao lại không ghen, ca ca không thích ta nên mới không ghen, ta muốn trong lòng ca ca chỉ có ta, càng muốn ca ca mong ước trong lòng ta không còn ai khác, một lòng một dạ đối đãi tốt. Không yêu mới không hy vọng, ca ca thậm chí không thèm cho ta hy vọng thể hiện lòng thành!"
Hắn không vui dần buông tay ra, da thịt tách rời cảm giác ấm nóng dần tan, trên da thịt trần trụi toàn mồ hôi khiến không thoải mái.
Lục Minh Quy giận dỗi gọi người mang nước nóng cho y tắm rửa, bản thân mặc quần áo rồi đi mất.
Sáng sớm thấy con trai bước ra mặt xị xuống, hai mắt thâm quầng, Thương lão gia lo lắng hỏi: "Thất bại rồi sao?"
Thẩm Huyền Quân không biết nên bắt đầu từ đâu, không muốn để cha ôm hy vọng đành nói: "Vấn đề không nằm ở đệ ấy mà là hoàng thượng."
Thương lão gia trầm ngâm.
Lục Minh Quy giận mấy ngày liền không thèm gặp mặt nói với y nửa lời. Thẩm Huyền Quân biết hắn đang ở khu viện ở phía tây cách xa chỗ mình nhất, cả Viên Nhàn cũng thấy lần này chủ nhân của mình giận hơi lâu: "Công tử, hay người xuống nước trước đến chỗ tướng quân nhận lỗi đi."
Thẩm Huyền Quân không muốn đi chút nào, muốn giận thì cứ giận đi.
Qua thêm hai ngày Viên Nhàn ngồi bên dưới bệ ghế giúp y xoa bóp chân, tiếp tục khuyên nhủ y sang đó nhận lỗi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...