[đm] Khói Hoa Lãnh Cung

Dùng bữa xong, thấy Lục Minh Quy đi đường mệt mỏi cần được nghỉ ngơi, Thẩm Huyền Quân ôm hắn vào trong phòng nằm. Xuân Hoa mang hoa quả đã gọt vào, thêm than vào lò sưởi xong biết ý lui ra khỏi phòng đóng cửa lại, buổi tối có tiệc nhỏ mừng tướng quân trở về, dưới bếp còn nhiều việc chuẩn bị.

Lục Minh Quy nằm lim dim một hồi, mở mắt thấy y không còn đọc sách nữa mắt hướng ngoài khung cửa sổ ngẩn ngơ. Mùa xuân vừa đến, khu vườn nhỏ bên ngoài đã có nụ non xanh mơn mởn, vài người hầu đang dọn dẹp quanh vườn. Không biết nơi cha mẹ đã có hoa nở chưa, nơi đó khí hậu ấm áp hơn ở đây, có lẽ hoa đã nở.

"Đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế?" 

Thẩm Huyền Quân thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra nét thê lương: "Viên Huyễn nói đã đưa cha mẹ đến nơi an toàn, tiếc là ta chưa thể đến thăm được, nói gì đến ôn lại chuyện cũ."

Lục Minh Quy không đành lòng ngồi dậy ôm y vào lòng: "Ta vẫn phải vào cung thưa tấu với hoàng thượng biết chuyện ngoài biên ải. Nếu ca ca muốn đi sớm… ta sẽ nhờ Từ sư phụ một tiếng." Hắn xoa vai y an ủi: "Cứ nói Từ sư phụ có việc phải đi, ca ca giả làm thư đồng của ông ấy rời thành."

Thẩm Huyền Quân nắm tay áo hắn, dựa người vào dùng cái ôm thay lời cảm ơn sâu sắc. Lục Minh Quy cười yêu chiều, không kiềm được hôn má, vuốt eo y chậm rãi hỏi thăm: "Mấy tháng nay ở trong phủ có vui không? Nghe nói ca ca đem đám vũ cơ kia ra tra xét, nhóm thì bán đi, nhóm thì đưa đi làm việc nặng hết rồi?"

Giọng điệu của hắn không có trách móc, bên trong còn có chút đắc ý. Thẩm Huyền Quân đổi khóc thành cười: "Sao? Đệ xót họ à?"

Lục Minh Quy nhếch miệng cười không nói, nghe Viên Huyễn viết thư báo cáo tình hình trong phủ. Ca ca quyết định xong không ít người bất bình, có kẻ còn hùng hồn chất vấn có phải ca ca ghen tuông, sợ họ chiếm được lòng dạ của hắn nên mới thừa cơ hắn đi xa, lợi dụng quyền hành đày đọa bọn họ.

Ca ca nghe thế chỉ nhướn mày: "Các ngươi nhìn rõ thế sao? Hừ, có ta ở đây các người đừng hòng bước vào phòng đệ ấy nửa bước. Ở đây la lối chi bằng dưỡng sức chờ người về mách lẻo đi! Để xem tim đệ ấy hướng về ai?"

Lục Minh Quy sung sướng đến mức người trong doanh tưởng hắn làm việc áp lực sắp bị điên suốt ngày cười một mình, lúc tập luyện luôn kéo cách chỗ hắn mấy thước. 

Mấy tháng trời bận rộn ngoài doanh không thể yên giấc, đêm nay hắn ôm người trong lòng ngủ rất ngon. Sáng hôm sau tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, cùng y ăn xong bữa sáng, sắp xếp xe ngựa vào cung đến hoàng hôn mới xong việc, hắn ghé sang phủ của Từ sư phụ nhờ giúp đỡ.

Thẩm Huyền Quân đợi hắn trở về nghe được tin tốt mới an tâm, ngồi một bên xoa bóp vai nịnh nọt, thỉnh thoảng đút cho hắn mấy miếng hoa quả chua ngọt thanh mát: "Giỏi quá đi mất, phải thưởng thôi."

Dứt lời ôm mặt hắn hôn chụt chụt.

“Ca ca định đi bao lâu?”

Thẩm Huyền Quân vẫn chưa nghĩ đến việc này, nghe thế mới rụt rè nói: “Ta có thể đi vài tháng không?”

Sắc mặt Lục Minh Quy xụ xuống, hắn tạm thời không thể rời kinh, ca ca đi mấy tháng hắn sẽ nhớ người chết mất. Nhưng hắn cũng không nỡ làm ca ca mất hứng, hơi cụp mắt: “Lần này ca ca đi mang theo mấy người giỏi việc cho họ dùng, biệt phủ kia xưa nay không ai ở, người hầu dọn dẹp toàn mua bên ngoài, không đáng tin cậy lắm.”

Hai má Thẩm Huyền Quân ửng hồng trong lòng cũng có ý định đó nhưng không biết mở lời làm sao. Hắn đã tốn nhiều tâm tư tìm kiếm họ, lo toan che giấu hành tung vất vả lắm mới đưa được đến đây, y không nên được lợi còn đòi hỏi quá mức.

Đang trò chuyện, Xuân Hoa bưng canh bổ đến, bên cạnh còn có mấy cái bánh ngọt dẻo, Lục Minh Quy nhìn qua dường như không hài lòng: “Lửng Mật hầm tuyết lê ta dặn đâu?”

Xuân Hoa liếc mắt ra sau lưng, thấp giọng nói: “Vẫn đang hầm, vừa rồi Thượng Nghi nói công chúa đến thăm phủ, người hầu đều bị gọi ra ngoài hầu hạ hết rồi, nô tỳ thưa người đang nghỉ ngơi chưa thức, công chúa nói chỉ ghé sang uống chén trà thôi.”

Thu Nguyệt không lên tiếng nhưng sắc mặt hậm hực, chỉ ghé ngang uống chén trà có cần gọi hết kẻ hầu ra hầu hạ không? Công chúa cành vàng lá ngọc, họ thấp cổ bé họng không dám nói, nghe loáng thoáng công chúa đi dạo cùng hoàng huynh. Giữa đường thấy kiệu của công chúa hòa thân Chẩm Dung, người mới không vui tạt vào đây tránh.

Lục Minh Quy nhíu mày giọng điệu hơi mất hứng: “Công chúa Chiêu Hoàng không thích công chúa hòa thân lắm, nhưng người ta sắp trở thành tần phi rồi, không muốn vẫn phải gọi nương nương thôi. Lần này hoàng thượng liên tục triệu ta vào cung cũng bởi hoàng thượng đang tính toán chuyện thành hôn của Chiêu Hoàng công chúa.”

Thẩm Huyền Quân kinh ngạc, không ngăn được nghi hoặc: “Chuyện công chúa gả đi bàn với hoàng hậu được rồi kéo đệ vào làm gì?”

Đột nhiên y nghĩ đến một tình huống.

Lục Minh Quy híp mắt lại hai tay áp lên hai bên má ấn sâu vào, ép mặt y hướng lên đối diện hắn: “Ca ca đang nghĩ cái gì?”

Thẩm Huyền Quân phỉ phui: “Ta có nghĩ gì đâu, đệ ra ngoài đón tiếp công chúa đi.”

Hắn nhét cho y một miếng bánh ngọt, cười nói: “Hai vị đế hậu đang phân vân chọn phò mã cho công chúa, cả thừa tướng còn bị kéo vào. Trong triều chia ra hai phe đối lập, nhất định là hai vị ứng cử viên cho họ không ít lợi ích. Công chúa của chúng ta mong manh yếu đuối lắm, ta không dám nhiều lời, lỡ có bề gì lại trút hết lên đầu ta.”

Thẩm Huyền Quân nghĩ hoàng thượng còn suy nghĩ đắn đo chắc là muốn xem bên nào có thể phò tá thế lực cho người. Lôi văn võ bá quan vào chẳng qua muốn xem ai đang xây dựng bè cánh, không nhịn được vì cái lợi trước mắt lộ đuôi, mở lời xúi giục.

“Đệ phải cẩn thận đừng xen vào.”

Lục Minh Quy không ra ngoài tiếp công chúa, ở trong phòng cùng y ăn uống đọc sách, buổi tối trong phủ có tiệc nhỏ, tam hoàng tử và công chúa mãi không chịu đi. Thẩm Huyền Quân mất hứng dự tiệc trốn ở trong phòng, y không muốn nghe lời cạnh khóe, Lục Minh Quy biết y không thích họ nên chiều ý không bắt ép. Dù sao bá quan đến chỗ hắn dùng tiệc y cũng không muốn ra dùng bữa cùng, trốn mãi thành quen.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi Thẩm Huyền Quân thu dọn quần áo bỏ vào hành lý, thuốc thang là thứ không thể thiếu. Đường đi khá xa, nếu mang theo than xe ngựa rất nặng, dọc đường mua than cũng được. Thẩm Huyền Quân dựa người vào gối suy nghĩ nên chọn người hầu nào mang theo, Xuân Hoa đang thay trà thấy y suy tư, cười nói: "Ngoại trừ các cô nàng yểu điệu hoàng thượng đưa tới ra, người hầu trong phủ đều được tướng quân tuyển chọn qua, người cứ an tâm dùng."

"Họ đều hầu hạ đệ ấy quen rồi, làm việc thành thật mấy năm tương lai không thiếu hậu đãi, còn cơ may lấy được nhà phu quân tốt. Nhưng nếu đến nơi hầu cha mẹ ta, lỡ bị phát hiện khó tránh phạm phải tội chết." Đây mới chính là điều y lo lắng nhất.

Trà pha xong mùi thơm nức mũi, nghe đâu là trà mọc trên núi tuyết không rõ tên, tướng quân biết công tử thích thường cho người lên núi hái về. Xuân Hoa đặt trà trên bàn con, cười tủm tỉm: "Đều là được mua vào phủ có ai không từng đi đến bước đường cùng phải bán thân, sống chết phó thác vào chủ. Tướng quân thương người nhất, nô tỳ có thể khiến cha mẹ người vui lòng, tương lai cũng chẳng thiếu thốn thứ gì!"


Thẩm Huyền Quân suy nghĩ thêm một lát cho Xuân Hoa gọi người vào phủ, có nhiều nô tỳ chỉ hầu hạ bên ngoài chưa từng được vào viện. Lúc này nhìn thấy y ngồi trên ghế dài chạm trổ hình chim loan, dáng vẻ trịnh trọng trong lòng lo sợ không biết đã làm sai điều gì?

Bày trí trong phòng vô cùng đẹp đẽ, tinh tế, họ hít một hơi không ngăn được bản thân đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả đồ tốt tướng quân đều mang đến đây cho công tử lựa chọn, thích thì mang trưng bày, không thích cứ bỏ trong kho. Nếu là người khác bị đưa đến đây mua vui, được ban thưởng sẽ rất vui mừng, dù không thích vẫn trưng ra bộ dạng vui vẻ, mê luyến.

Tuyệt đối không dám tỏ thái độ khiến người khác phật lòng.

Họ nghe nói công tử từng là tướng quân nước khác tính khí quật cường, đương nhiên không giống các thông phòng khác phải sống trong nơm nớp lo sợ, sống dè dặt không dám làm sai bất cứ điều gì. Nhưng đã bị phế bỏ tước vị, người người sỉ nhục, gả vào đây vẫn có thể thản nhiên không sợ dị nghị, chứng tỏ tướng quân rất thương yêu, xem người là báu vật nâng niu. Họ càng không dám bất kính, nhìn y bằng ánh mắt ngưỡng mộ bước chân cũng rón rén hơn.

"Sắp tới ta cần vài người đến biệt viện trên núi hầu hạ… hầu hạ hai người rất quan trọng với ta, đệ ấy cho ta toàn quyền lựa chọn người đi theo, có điều…"

Chưa lựa chọn xong, Thu Nguyêt đến gõ cửa nói công chúa có đồ ban thưởng, Thẩm Huyền Quân sửng sốt nghĩ công chúa hôm nay sao lại tốt bụng lạ thường, không lẽ đã có ý trung nhân muốn hắn nói giúp mấy lời?

"Mang vào đây đi."

Thu Nguyệt cùng vài nô tỳ mang đồ vào bày ra trên bàn tròn, gồm có mấy cây quạt bạch ngọc, một hộp to bằng bàn ta đựng toàn trân châu to, hai cây san hô nhỏ khắc từ hồng ngọc để dưới nắng phản chiếu vầng sáng trong ngần, lóng lánh. Ngoài ra còn có rất nhiều thuốc bổ, tơ lụa, vàng ngọc…

Thẩm Huyền Quân cầm một món đồ bạc hình hoa cúc lên xem thử, Thu Nguyệt cười cười: "Công chúa là tâm can của hoàng thượng nhưng sao mấy món đồ mang đến so với phủ chúng ta còn thua xa, trân châu công tử mang về cho người làm thuốc uống tốt hơn nhiều, tơ lụa này tuy tốt hơi thô ráp thì phải…" 

Thẩm Huyền Quân liếc nàng ta quát khẽ: "Im miệng!"

Thu Nguyệt biết mình lỡ lời vội bịt miệng lại, Thẩm Huyền Quân hơi đau đầu, đồ hoàng thượng dùng đương nhiên tốt. Mấy lời này có ý nói công chúa keo kiệt, nhưng lỡ người khác nghe thấy cho rằng trong phủ hắn có đồ tốt hơn trong cung. Của cải tổ tiên hắn để lại hoàng thượng chắc đã nhiều lần điều tra, trước nay hắn ít khi phô trương, đồ dùng đều do hoàng thượng ban, nếu như người thấy hắn có nhiều báu vật, nghi ngờ hắn ăn hối lộ thì nguy.

Xuân Hoa thấy y không vui vội vàng nói đỡ: "Công chúa đã chọn đương nhiên là có chỗ khác biệt, tỷ tỷ không đọc nhiều sách chẳng biết nhìn báu vật đâu, công tử đừng tức giận."

"Thay ta tạ ơn công chúa, sau đó đến phòng giặt giũ hai tháng."

Thu Nguyệt biết vẫn còn cơ hội quay lại hầu hạ vội vàng tạ ơn.

Lục Minh Quy trở về trên người toàn mùi rượu, thấy trong phòng chỉ có mình Xuân Hoa không nhịn được hỏi: "Thu Nguyệt đâu?"

Sắc mặt y hơi nặng nề: "Ta phạt đến phòng giặt giũ rồi."

Lục Minh Quy không biết nguồn cơn bên trong cũng không hỏi tới, người hầu đun nước cho hắn tắm rửa sạch sẽ thoải mái, uống thêm một bát canh giải rượu mới leo lên giường.

"Ta đã chọn Viên Châu và Viên Doanh, những người còn lại để hai nàng tìm mấy nô tỳ làm việc hợp ý theo cùng. Hầu già chọn ba người có thăm niên, bà Ngô đã giúp ta chọn người giỏi giang." Y đưa cho hắn chén trà: "Về phía nô tài…"

Lục Minh Quy xoa đầu y: "Tìm người có võ công mới an tâm, chuyện này cứ để Viên Huyễn lo."

Trái tim y bất giác nảy lên, cười gượng: "Ta muốn chọn Viên Huyễn."

Nhưng Viên Huyễn là người hầu theo hắn từ nhỏ, thân cận vô cùng, ý định này rất quá đáng nhưng y không tìm được ai vững vàng hơn.

Lục Minh Quy không thèm suy nghĩ: "Thế cứ bảo hắn đi đến đó."

Tưởng Hoàng bận bịu điều tra xem kết giới có lỗ hổng hay không, bắt mấy tiểu yêu từ khắp nơi tới, mỗi người một phương nghe được nhiều tin tức. Vừa về nghe trong phòng có tiếng thở dốc, sắc mặt hắn lập tức tím tái, Phương Dao phải kìm hắn lại muốn lôi ra gốc cổ thụ ngoài sân. 

Thẩm Huyền Quân rưng rưng nước mắt: "Không phải sáng mai đệ phải vào triều sớm sao?" 

Lục Minh Quy bận rộn sát phạt chỉ cười khẽ, hôn khắp má.

Đúng lúc này, trên bức bình phong khói hương mờ ảo, tia sáng màu tím sẫm hiện lên như chân nhện lúc mờ lúc tỏa, những tia sáng ấy dần thu lại, bao thành một khối tròn lấp lánh hệt như sao trời. Tưởng Hoàng nghe thấy mạch đập, thủy quang đỏ sẫm chảy khắp mạch chân nhện kia nuôi lớn một bông hoa mỏng manh màu đỏ tía. Hoa còn nở e ấp, theo nhịp tim co bóp tỏa hương mê người, do không đề phòng họ suýt bị hương hoa mê hoặc mất khống chế. 

Vầng sáng đỏ tía kia chiếu lên mặt Tưởng Hoàng, làm lộ ra bờ môi tím tái của hắn trong đêm tối. Mất một lúc lâu mới hái được hoa cho vào túi, Phương Dao thừa cơ hắn vẫn đang chú ý đến túi hoa kéo hắn ra khỏi phòng.

Nền trời hiện lên mấy tia chớp kéo dài, mưa xuân ùn ùn kéo tới che khuất đi tiếng rên rỉ.

Vừa sáng Thẩm Huyền Quân lờ mờ tỉnh dậy thấy Viên Nhàn đang quỳ dưới đất giúp hắn đeo ngọc bội, thay giày. Bên ngoài trời vẫn còn mưa, hắn không cho y ra ngoài đi lung tung, sai người đổi bữa sáng thành cháo bồ câu, canh gừng. Vốn định tự mình đi mua vài thứ cho cha mẹ, nghe dặn y đành đưa danh sách để Viên Huyễn đi mua.

Dù luyến tiếc nhưng Lục Minh Quy phải để y đi sớm, dặn dò đủ thứ, mệt phải nghỉ ngơi không thể muốn đến nơi nhanh mà gắng gượng đi tiếp. Còn mấy người hầu đi theo được thưởng rất nhiều vàng bạc, có Viên Huyễn đi theo không sợ họ đổi chỗ mới sinh lòng lười biếng.

Thẩm Huyền Quân cười khổ: "Lộ trình của Từ sư phụ thế nào ta theo thế ấy, đệ không cần lo."

Lục Minh Quy chỉ biết cười khổ, sức khỏe của Từ sư phụ dẻo dai lắm, hắn phải nhờ người chú ý đến y mới được.


Ra khỏi thành một đoạn xa Thẩm Huyền Quân không cần cúi đầu giả vờ theo hầu nữa. Ngồi trên kiệu nhìn cành lá xung quanh rung rinh, chim chóc trên cành rúc đầu vào nhau. Bầu trời xa vời vợi, xanh ngắt, nghĩ đến phải xa hắn mấy tháng trong lòng hơi nhớ. Viên Châu nhìn ra được cười an ủi: "Tướng quân làm xong việc sẽ chạy đến thăm người ngay thôi."

Đi gần mười ngày, Từ sư phụ không theo nữa tìm nhà học trò ở tạm, hẹn y mấy tháng sau gặp ở chỗ cũ. Có chuyện gì gửi thư cho người biết. Thẩm Huyền Quân dạ vâng, đến được nơi bước xuống kiệu mà tay chân bủn rủn.

Có thể gặp nhau đây là chuyện tốt, nhưng Thẩm Huyền Quân phát hiện phụ thân không vui, ánh mắt hơi đỏ lên xúc động, mà trong đó vẫn có nhiều hơn mấy phần tức giận. Đã lâu không gặp, sắc mặt hai người đều kém, da dẻ tiều tụy bệnh tật bộ dạng già đi trông thấy.

Viên Huyễn vừa định lui ra cho họ đoàn tụ, chưa đi được bao xa bỗng nghe tiếng tát vang dội, quay đầu lại chỉ thấy công tử cúi đầu hối lỗi, Thương lão gia vẫn còn tức giận chưa thu tay.

Đừng nói Viên Huyễn, cả Tưởng Hoàng cũng sững sờ, nhìn gò má của y in dấu tay rành rạnh, ánh mắt của hắn đầy oán hận. Ai cho phép ông ta được đánh y chứ, ai cho, ai cho?

"Đang yên đang lành chàng nổi giận lên thế, chúng ta đang ở chỗ người khác, muốn dạy dỗ vào phòng rồi dạy." Thương phu nhân níu tay áo chồng mắt nhìn con đầy thương xót: "Cho nó vào phòng đi."

Viên Viên hầu hạ chu đáo, trong phòng có trà nước lò sưởi mấy món ăn vặt, áo lông xếp gọn bên giường, mấy túi nước ấm trong chăn được thay liên tục làm việc thoăn thoắt như mây trôi nước chảy. Hắn không hề liếc mắt nhìn dấu tay trên mặt y cũng không thậm thụt nghe lén. Bê hoa quả lên bàn xong liền đi thật nhanh ra ngoài đóng cửa. Trong phòng lại vang lên một tiếng tát nữa, Viên Viên rùng mình chạy thật nhanh.

Thẩm Huyền Quân quỳ xuống thỉnh tội, Thương phu nhân thấy thế thở dài khẽ nói: "Chúng ta chỉ có một đứa con này thôi, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiếu thảo chưa từng đòi hỏi thứ gì, lớn lên tài giỏi chú tâm gầy dựng công danh, nó chưa từng làm trái ý chàng lần nào, chàng cũng chưa từng quát mắng lớn tiếng, cớ gì lại nổi giận chứ!"

Thật ra bà biết ông ấy giận vì điều gì, lúc hay tin bà cũng khó lòng chấp nhận, nhưng khi thấy con bị đánh xót xa khôn nguôi, hờn giận tiêu tan. Bà trộm nhìn sắc mặt chồng, dịu giọng: "Mọi chuyện đang êm đẹp, con vừa đi đường xa đến, chàng không vui mừng thì thôi đừng bắt nó quỳ nữa."

Nền đất rất lạnh, Tưởng Hoàng sợ y mang bệnh gấp gáp đến độ giậm chân.

Thương lão gia nhìn con quỳ dưới đất hơi mềm lòng nhưng vẫn hừ ra một tiếng lạnh lùng: "Là ta bắt nó quỳ sao? Giờ nó sống ở tướng phủ rất tốt, phạt nó ta còn sợ người khác đến nhà trách tội!"

Thẩm Huyền Quân biết ông ám chỉ điều gì xấu hổ cúi đầu.

Biệt viện rất lớn, vàng bạc mấy rương, điền trang nằm san sát, bên trong ruộng đất bạt ngàn, cơ ngơi giàu sang phú quý. Thương lão gia biết con mình bị đưa đến làm con tin sao có thể sống an ổn, mới mấy năm đã có được của cải chất đống như này được. Nói chi đâu xa ở quê nhà bị bán đến nhà người ta đã sống cúi đầu khom lưng, người thấp đi mấy tấc, nói chi đưa đến đất nước từ giao tranh trên chiến trường mấy lần. Trên đường đến đây không ngừng lo lắng, gặng hỏi Viên Viên mãi không trả lời. Mấy hôm trước nhân lúc Viên Viên uống say mới hỏi mấy câu, hay tin ông sốc đến ngất lịm. 

Lần này Thương phu nhân không vui, cau có: "Thế chàng muốn con chúng ta sống không vui, ngày đêm tủi hổ đến treo cổ cho xong à?"

Thẩm Huyền Quân kéo nhẹ tay áo người hai cái ý bảo đừng nói nữa, Thương phu nhân đau lòng nói: "Đứng dậy đi con, mặc kệ ông ấy."

Y vẫn quỳ bất động không dám nhích nhích, Thương lão gia khinh thường: "Sao? Định làm mình làm mảy với ta à?"

"Con không dám."

"Còn biết lỗi không đến nỗi mù quáng." Ông biết con mình không có quyền chọn lựa, nhưng Lục Minh Quy là tướng nước khác, nghĩ đến con mình phải hạ mình nằm dưới thân người khác hầu hạ, còn chỉ là thông phòng thôi. Đã thế nó còn rất vui vẻ với cuộc sống này, Thương lão gia nghẹn u uất không trút ra được, giận đến bầm gan tím mật. Có điều vợ ông nói không sai, lẽ nào bắt nó oán hận tìm chết sao, nó thậm chí còn không có quyền đó, nếu như nó tự sát, hoàng thượng* sẽ không tha cho vợ chồng ông, chuyện đã an bài như thế, ông biết làm sao đây? Thương lão gia bất lực thở dài: "Sao lại ra nông nỗi này?"

(*Hoàng thượng nước Lương)

Thẩm Huyền Quân trịnh trọng thưa: "Con rất thích đệ ấy."

Thương lão gia quay ngoắt lại nhìn trợn mắt nghẹn họng: "Con biết mình vừa nói gì không hả?"

Thẩm Huyền Quân dập đầu: "Phụ công người dạy dỗ, trách phạt hết lên người con đừng để bệnh vào người."

Thương lão gia nghiến răng: "Nói thế con vẫn muốn cố chấp cùng người đó qua lại lằng nhằng à?"

Thấy tình hình không ổn, Thương phu nhân vội đến cạnh y gấp gáp khuyên nhủ: "Nhận lỗi với cha con đi, sau này…" Sau này sẽ thế nào đây?

Y im lặng dập đầu.

Thương lão gia biết lòng y đã quyết khó thay đổi, tinh thần hao tổn tưởng chừng sắp ngã quỵ: "Được lắm, được lắm, trước nay ta chưa từng đánh ngươi roi nào, không dạy dỗ ngươi đàng hoàng để hôm nay ngươi cứng đầu cứng cổ cãi lời ta. Bà còn đứng đó làm chi nữa, lấy roi vào đây để tôi đánh chết nó."

Thương phu nhân luống cuống tay chân, lòng đầy sợ hãi: "Không được, không được, ông cứ để tôi từ từ khuyên nó."

Ông gạt vợ mình qua một bên đi đến cửa phòng mở ra, bên ngoài không có ai, hiển nhiên là khôn khéo lui ra hết rồi: "Còn có thể khuyên được sao, mang roi đến đây tôi phải đánh chết nó."

Không để vợ mình hành động, ông tự mình đi tìm, không thể để nó sống làm bại hoại gia phong. 

Thẩm Huyền Quân bị đánh một trận ra hồn, trên người toàn vết thương vẫn quỳ mãi trên đất, lưng hơi còng xuống mồ hôi lẫn máu chảy thành dòng nhỏ xuống nền đất. Thương lão gia quát mắng y vẫn không hé răng nửa lời. Đánh đến ông không còn hơi sức vung roi nữa, Thương phu nhân ở bên cạnh khóc lóc ỉ ôi, khóc đến ai nghe thấy cũng phải ù tai nhức óc. Thương lão gia lắc đầu ngao ngán quay lưng bỏ đi.


Nếu không phải Phương Dao ngăn hắn, khuyên không nên làm hỏng mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ, kẻo khiến dòng thời gian thay đổi nhiều rắc rối kéo đến trở tay không kịp.

Thẩm Huyền Quân quỳ ngoài sảnh chính, đến khuya muộn ông mới truyền lời cho y đứng dậy.

Y đã dặn dò Viên Huyễn không được báo cho hắn biết chuyện này, nằm trong phòng tự thoa thuốc xong cả người ướt sũng mồ hôi, máu thấm ướt băng, chỉ cử động một chút miệng vết thương đã rách ra. Đầu gối đau nhức liên hồi, y gắng gượng thoa thuốc xoa máu bầm hồi lâu mới nằm nghỉ ngơi.

Do thương tích đầy người Thẩm Huyền Quân  thức dậy rất muộn, nghe tin cha mẹ không dùng bữa sáng nhốt mình mãi trong phòng không ra. Y không nghĩ nhiều chạy đến cửa phòng tiếp tục quỳ thỉnh tội, Thương lão gia càng nhìn càng chướng mắt, ném chén trà: "Nó lại đến áp bức ta nghe theo ý nó đấy, muốn quỳ thì cứ quỳ đi, đáng lẽ đêm qua không nên cho nó đứng dậy."

Thương phu nhân chấm khăn lau nước mắt giận dỗi chồng không nói lời nào, cố gắng kiềm lại nức nở mà nước mắt vẫn chảy ướt má.

Thẩm Huyền Quân quỳ đến tầm mắt mờ dần, thân người nặng nề lung lay. Chuyện cũ trước kia ùn ùn kéo đến, khí lực của y theo đó bị rút dần ngã xuống nền đất, buổi tối mùa xuân đang tươi đẹp vậy mà sắc mặt công tử trắng bệch, thần hồn tan rã.

Thương phu nhân hoảng sợ chạy ra đỡ trong lòng không khỏi oán nộ: "Ông có cần làm đến mức này không? Con đã lớn rồi ông không thể cho nó chút thể diện sao? Không vì chúng ta e rằng vừa ra khỏi biên ải nó đã tự vẫn, không đợi đến ngày hôm nay đâu."

Trong mắt người cha chất chứa bi ai, tâm trí trống rỗng, không biết làm sao mới phải. 

Ông hiểu chứ, nhưng ông không muốn nó sống khổ như vậy. Nó nói thích người kia, với thân phận của họ, chuyện này không nằm gói gọn trong chữ 'thích' kia nữa.

Thẩm Huyền Quân đến trưa hôm sau mới tỉnh, mặt mày tím tái ho khan kéo dài. Thương lão gia ngồi bên giường thở than, đại phu nói do vết thương trên chiến trường để lại di chứng bệnh mãi không dứt. Viên Viên cũng nói lúc đứa đến đây ở trong ngục ẩm mốc, thương thế không có thuốc thang chữa trị ngày càng nghiêm trọng, lở loét, đại phu phải cắt bỏ da thịt thối rữa, trên người toàn sẹo. Mấy năm qua, được chăm sóc cẩn thận, sẹo mờ nhưng vết tích còn đó, nội thương khó chữa, mùa lạnh đến thường tức ngực ho khan, có khi ho ra máu. Ông không thể phủ nhận nó ở tướng phủ sống rất tốt, không bị bệnh tình giày vò đến điên dại. 

Da dẻ không bị ăn mòn theo tháng năm mà ngày càng hồng hào, ông nhớ lần gặp cách đây rất lâu, bộ dạng suy sụp u ám. Nghe tin mình bị đưa đi, nó chỉ quỳ lạy tạ ơn, mấy ngày sau nằm co rúc không nói năng gì. Nó dùng cả quãng thời gian rạng rỡ xán lạn của mình bồi đắp cho non sông, kết quả nhận được là một cuộn vải vàng ấn định cả cuộc đời đau thương.

"Thôi đi, chuyện xưa như mây khói, con không phải người nước Lương. Nhiều năm vì đất nước chiến đấu bảo vệ từng tấc đất sinh mệnh, rốt cuộc cũng đã thua trên chiến trường, coi như đã chết. Ở một kiếp người khác thì buông bỏ chuyện cũ đi, ta không ràng buộc nổi con." Ánh mắt Thương lão gia lạnh lẽo dần: "Nhưng tuyệt đối không được đặt con tim ở đó, ai biết người ta có thật lòng hay không?"

Y im lặng lắng nghe không có ý phản bác, Thương lão gia chỉ cười đau thương: "Ta biết con tin tưởng mới cố chấp, nhưng đứng trước lợi ích quốc gia con muốn người ta cho mình câu trả lời như thế nào đây?"

Thẩm Huyền Quân hiểu những lời răn dạy này, nếu như đệ ấy phản bội đất nước, có lẽ y không còn thích hắn nữa. Ngược lại, hắn phải hy sinh mình, cả tư cách oán trách cũng không có, giữa hai người rất khó có kết cục tốt, việc này y đã nghĩ đến từ lâu.

Thẩm Huyền Quân ngưỡng mặt nhìn ông, trong lòng sáng tỏ: "Con không để ý nhiều như vậy, việc cần làm đều làm rồi, không thấy hổ thẹn cũng không phụ lòng ai. Cho dù tình cảm của đệ ấy chỉ là nhất thời… con vẫn cam tâm tình nguyện."

Y không phải chưa từng thấy người ta thay lòng đổi dạ, thế gian muôn hình muôn vẻ, mới đó còn nhớ thương thoắt đã lạnh lùng xa cách. Nhưng hiểu rõ thì đã sao, y không tính được mình yêu hắn bao nhiêu, không đong đếm được, không dứt ra được.

Điều tốt nhất bây giờ y có chính là ngày tháng an ổn không phải thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, không ai cười nhạo chà đạp. 

Ông nhìn con một hồi gật đầu: "Tính khí của con vẫn giống ngày trước chưa từng thay đổi."

Tình yêu của đệ ấy khiến y rung động, mê muội, biết bủa vây là gông xiềng, mọi việc không theo ý mình vẫn cố ôm ấp hy vọng. 

Đến tháng năm khí trời trong xanh hơn, Thẩm Huyền Quân ra ngoài mái đình cạnh hồ cho cá ăn, nghĩ đến thư mình gửi đi đã mấy ngày rồi chưa được hồi âm trong lòng giận dỗi hắn. Y đang mắng trong lòng đến hăng say, chợt thấy xa xa bầy chim hoảng sợ bay loạn, y đứng dậy rướn cổ nhìn, quả nhiên thấy xa xa có người phi ngựa đến.

Thẩm Huyền Quân vứt bỏ đồ trên tay xuống chạy ra đón hắn, thấy y Lục Minh Quy cười ôn nhuận nhảy xuống, trong mắt có thâm tình vô hạn tuôn trào.

Hắn cầm tay y áp mặt mình: "Ca ca ở đây vui đến mức quên đi ta rồi đúng không?

Không có Thẩm Huyền Quân bên cạnh hắn như người mất hồn, làm cái gì cũng sơ sót, đêm đêm ôm món đồ y để lại nhớ thương. Thế mà trong thư y chỉ nói có mấy chữ về cuộc sống của mình, còn lại đều hỏi chuyện của hắn, không công bằng chút nào.

"Hình như gầy đi rồi." Hắn ôm bả vai y xoay người qua lại, khẩu khí không vui: "Thật sự gầy đi đôi chút."

Y liếc hắn cười cười: "Làm gì có, vào trong trước đi."

Sau trận đòn Thẩm Huyền Quân bệnh gần nửa tháng, điều dưỡng một thời gian mới khỏe lại. Ở trước mặt cha y tuyệt đối không nhắc đến hắn, tình cảm hai bên mới hàn gắn lại. Thấy hắn đến y vừa hoan hỉ vừa mờ mịt, không biết họ gặp nhau sẽ phản ứng như nào.

Thẩm Huyền Quân dẫn hắn đến phòng mình chọn chứ không đưa gặp người nhà, Lục Minh Quy có thể nhận ra y khó xử, không đòi hỏi bất cứ điều gì.

Hai người sóng vai nhau đi phía trước, Thương lão gia vừa hay đi dạo ngang nhìn thấy hai người cười nói vui vẻ, đã lâu không thấy đứa con này cười rạng rỡ thế này, ông hơi chạnh lòng, bước chân của nó hơi nghiêng ngả, như muốn dựa vào người kia dựa dẫm vui đùa. Chỉ với ánh mắt này ông biết nó đối với người kia tràn đầy chân tâm.

Còn người kia như thế nào? Ông không nhìn rõ được gương mặt người đó, loáng thoáng nghe thấy mấy câu vỗ về ngọt ngào. Ông rón rén lại gần hơn, bắt gặp cái nắm tay khẩn thiết, vuốt ve cưng chiều. Ngẫm lại đứa con này của ông không phải tốt nhất trên đời này, tính khí có vài phần kiêu ngạo, ngày xưa thấy nó thành công quá sớm, ông dành thời gian dạy nó trầm ổn. Thật may con ông nghe lời, uốn nắn dễ dàng, công danh rạng rỡ được nhiều người ái mộ vẫn không thay đổi trở nên xấu xa.

Viên Châu dâng bánh ngọt lên, Thẩm Huyền Quân ăn vài miếng giữa trán ẩn chứa sầu lo. Lục Minh Quy đau xót hỏi thăm: "Có phải bị cha mẹ mắng không?"

"Không có, chỉ là… họ không vui thôi."  

"Ta hiểu mà, nhất định là sợ ca ca bị ta bắt nạt." Giọng điệu của hắn đầy vẻ trêu chọc.

Y cười nhướn nhướn mày: "Đệ dám không?"

***

Ánh nến trong phòng đã mờ, Thương phu nhân thay một ngọn nến mới, quay đầu nói với chồng: "Từ lúc đi dạo về trong lòng ông có tâm sự đúng không?"

Thương lão gia không rõ tâm tình của mình là vui hay buồn, tay cầm chén trà do dự không uống: "Tôi thấy vị tướng quân kia đến."

"Vậy à?" Trong lòng bà hơi lo lắng vừa muốn gặp người kia xem như thế nào, vừa không muốn gặp sợ người ta chê cười.


Thương lão gia ấn nhẹ ngực: "Bây giờ tốt chưa chắc sau này cũng tốt, tôi già rồi bắt đầu lo lắng chuyện xa xôi."

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Cha, con mang bữa khuya đến."

Thương lão gia thu lại vẻ thương tâm: "Vào đi."

Y bưng đồ ăn đến bàn ăn cạnh cửa sổ, mở cửa ra cho gió nhẹ thổi vào phòng, đêm nay sao trời đẹp thích hợp ngắm cảnh.

Thương lão gia tuy đã xuôi lòng nhưng nghĩ mãi vẫn ấm ức, đáng lẽ nó phải cưới vợ sinh con gia đình đầm ấm mới đúng. Tương lai sau này kẻ kia cưới thêm vợ con cái đầy nhà, còn nó không chừng bị lạnh nhạt vứt ở nơi vắng vẻ nào đó, đến khi về già chẳng ai chăm sóc bầu bạn. Nghẹn bực dọc trong lòng, không nhịn được châm chọc: "Mấy việc này để Viên Châu làm là được rồi, hắn đến rồi đúng không, không quỳ bên cạnh quạt mát, rửa chân, đến đây làm gì?"

Thương phu nhân trừng mắt với chồng, có ý mắng trong lòng: Không mỉa mai nó ông không sống nổi à?

Thẩm Huyền Quân không nói gì, cúi đầu đứng một bên bày biện đồ ăn gọn gàng. Thương lão gia liếc xéo, mỗi lần bị mắng đều dùng chiêu câm như hến này chọc cho ông không nói tiếp được. Có điều lần này ông không dễ dàng buông tha, không có ý cho y ngồi xuống ăn cơm cùng: "Có từng được ban thưởng không?"

Y nhỏ giọng đáp: "Có."

Thương lão gia cười gằn: "Ồ, cũng khá lắm."

Mặt Thẩm Huyền Quân đỏ lự lên.

Ông hỏi tiếp: "Đã bị phạt lần nào chưa, quỳ gối, phạt đòn, hay làm việc nặng?"

Giọng y nhỏ hơn mấy phần: "Không có."

"Thật sao? Nuôi con khôn lớn không phải để nói dối ta đâu."

Thẩm Huyền Quân rụt rè đáp: "Có chịu phạt."

Ông hừ đầy khinh thường: "Bao nhiêu lần? Phạt thế nào nói rõ hết đi."

Y thành thật đáp: "Phạt quỳ ba lần, phạt đánh hai lần, chưa từng làm việc nặng."

"Quỳ bao lâu, mỗi lần đánh bao nhiêu roi? Phạt ở đâu? Ai phạt?"

Thương phu nhân hờn trách: "Ông cần hỏi cặn kẽ thế không?"

Trước nay trong nhà chưa từng trách phạt lần nào, ở trong triều mấy năm không bị trách mắng quá hai lần, rốt cuộc đến chỗ người ta ở phải chịu khổ không ít, bà không muốn nghe tiếp nữa.

Thương lão gia không đáp lời vợ nhìn con mình không rời mắt, Thẩm Huyền Quân thầm kêu khổ nhưng vẫn thật thà đáp: "Hai lần quỳ ba canh giờ ở ngự hoa viên hoàng cung, một lần quỳ hai canh giờ bên hông viện trong phủ, hoàng thượng phạt."

Thương lão gia nắm được trọng điểm, đều là quỳ ở nơi đông người lui tới, dễ bị hạ nhân nhìn thấy gièm pha nhục mạ.

"Phạt đánh trước thành, tám mươi gậy, hoàng thượng phạt. Phạt đánh trong hình đường phủ tướng quân, một trăm roi da, tướng quân phạt."

Sắc mặt hai vợ chồng tím tái, phạt nặng như thế khác nào muốn đánh chết người chứ?

Môi Thương lão gia hơi run, trong lòng giận nhưng lời nói vẫn tỏ ra cứng rắn: "Hoàng thượng làm việc ta không dám nói. Tướng quân phạt không nhẹ nhỉ, tội gì?"

Con đối với người ta thật tâm nhưng người ta xem mạng con như cỏ rác không thèm thương xót con đâu!

Y khổ sở đáp: "Con lỡ tay tát đệ ấy."

Thương lão gia "..."

Lục Minh Quy thức dậy không thấy y đâu, trời chỉ mới tối chưa lâu, hắn nghĩ một lát không ra ngoài sợ đụng mặt cha mẹ y, chỉ gọi Viên Châu đi tìm.

Viên Châu chưa ra khỏi viện công tử đã về, khoé miệng lưu lại nụ cười tủm tỉm: "Ra ngoài ngắm sao với ta đi."

Lục Minh Quy cõng y lên sườn núi không quên hỏi: "Vừa rồi ca ca đi đâu?"

Hắn thấy lúc về viền mắt ca ca có hơi đỏ.

"Ta đi mách lẻo đệ phạt đánh ta rất nặng, nhắc đến mông chợt thấy đau đây này."

Lục Minh Quy khổ sở phân bua: "Ta phạt đánh ca ca khi nào chứ?"

Hắn còn sợ ngày thường nói chuyện lớn tiếng có chỗ nào đó làm y không vui đấy.

Thẩm Huyền Quân cười tủm tỉm: "Rõ ràng là có."

Hắn chợt nhớ lại một chuyện, mặt đanh lại: "Ca ca lén ta đi nhận phạt, đã thế còn nói dối là do ta ban lệnh, đám người trong hình đường ra tay không nhẹ chút nào. Biết ta đau lòng lắm không?"

Y ở trên lưng hắn cười khì khì, ở trong phủ chưa từng bị hắn trách mắng lần nào, đúng là có hơi oan cho hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui