[đm] Khói Hoa Lãnh Cung

Thời gian trong mộng kéo thật nhanh, Phương dao có thể nhìn thấy huyễn cảnh biến đổi mờ ảo, chớp mắt đã qua mấy ngày. Sau đêm bắn pháo hoa, tâm trí của Tưởng Hoàng treo lơ lửng, ba hồn bảy vía bay đâu mất. Phương Dao hết lời khuyên nhủ bảo hắn tìm hoa trước, Tưởng Hoàng lại như người gỗ hỏng hóc ngờ nghệch cứng ngắc.


Không biết họ còn phải kẹt trong giấc mộng bao lâu, tuy thời gian trong huyễn cảnh trôi nhanh hơn nhưng hoàng cung vô chủ ắt sinh loạn.


"Hoàng thượng, người định ngồi ở đây bao lâu?" Phương Dao biết hoàng thượng luôn ôm một oán niệm Vô Diện đã học theo tất cả tính cách, bộ dáng của người để có được tình cảm của Thẩm công tử. Thậm chí còn vịn vào đó ôm hy vọng công tử vẫn còn yêu mình, vì yêu mà hận, vì yêu mà cuồng dại tìm một hình dung thân quen trong bóng dáng khác. Đinh ninh rằng Vô Diện dùng thuật che mắt giả danh người, ghi nhớ những việc người đã làm cho công tử, dùng mọi cách cướp đi tình yêu công tử từng trao cho mình.


Nhưng Phương Dao nhìn ra, ánh mắt công tử nhìn người đã khác, đã từng tuyệt vọng đến chết lặng, thần trí bất minh. Còn hận là còn cảm xúc đau đớn, còn thất vọng tức là vẫn còn ôm chút lòng tin, công tử chết trong một cuộc tình cũng sống lại trong một cuộc tình khác. Trong mắt công tử chỉ còn Vô Diện và cuộc sống tốt đẹp của họ với Nguyên Dương sau này. Ai dám phá hủy, dù có biến thành âm hồn lang thang tuyệt đối phải lôi người đó theo.


Hoàng thượng không cam tâm nhìn nhận sự thật, vết thương thối rữa ngày càng khắc sâu, lở loét, làm sao bắt người chấp nhận việc kiếp trước họ từng quen biết, thuộc về nhau, người mới chính là kẻ toan tính bước vào cuộc sống của y, phá hết mọi tin yêu đẩy xuống địa ngục. Vô Diện đã đến cứu rỗi đưa y về bến bờ hạnh phúc, hoàng thượng không còn tư cách oán hận, tranh giành, cơ hội được ôm công tử trong vòng tay chính người đã tự mình tước bỏ nó!


Tưởng Hoàng thở không ra hơi: "Ngươi đi tìm, ta muốn ở đây thêm một lát."


Phương Dao suy nghĩ giây lát, quyết định theo dõi Vô Diện. Cửa ở chỗ Hoàng Uyên chưa chắc có cơ hội ra được, họ đã rơi vào bẫy, phải tìm chìa khóa từ chỗ Vô Diện.


Thẩm Huyền Quân tiễn Lục Minh Quy ra khỏi cửa xong, lúc từ điền trang trở về trong người hơi mệt, chuyện quản lý những người được đưa đến gạt đến hôm nay. Tranh thủ trời còn mát, y bảo Viên Huyễn gọi những người hầu trong phủ đến sân viện nhìn một lượt, hỏi thăm họ từ đâu đến một hồi đã đến trưa. Thấy sắp trễ bữa ăn, Thẩm Huyền Quân không thèm để ý đến mấy ánh mắt đầy oán hận của họ, giao việc xong nhanh chóng đuổi người.


Lần này đệ ấy đi khá lâu, mỗi khi người ra khỏi phủ Thẩm Huyền Quân đều thấy rất buồn chán. Một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng, hắn đi rồi y ít ra khỏi phủ dạo chơi, ra ngoài luôn bị hoàng thượng nước Sở sai người dòm ngó, ở trong viện tưới cây tốt hơn.


Thẩm Huyền Quân vừa cởi áo khoác, Viên Huyễn nhanh chân mang đến vài quyển sách đã ố vàng, cười nói: "Tướng quân nhờ thầy Phan tìm cho người, có bốn quyển thôi, hai quyển còn lại vẫn đang tìm."


Y hân hoan ôm lò sưởi đi lại giường: "Tốt thật, ta đang không biết phải làm gì trong ba tháng tới."


Viên Huyễn nghiêm túc nói: "Không phải đã đã hứa xử lý chuyện điền trang, cửa hàng sao, người không được lười biếng đâu."


Thẩm Huyền Quân bĩu môi, những việc này không phải đã có Lục Đường rồi sao?


Tưởng Hoàng ngồi bên cạnh nhìn không rời mắt, y không nhìn thấy hắn, không cảm nhận được hơi thở của hắn. Chỉ có như thế hắn mới có thể ở cạnh y thật gần, thật gần, liếm láp chút khoảnh khắc an ổn ấm áp.


Căn phòng vẫn như thế, bày biện hệt như phủ tướng quân khi xưa, bên cửa sổ đặt hai chậu hoa sen khổng tước, cành lá xanh mơn mởn chờ ngày đơm hoa. Y ngồi bên giường kê cạnh cửa sổ đọc sách, Viên Huyễn ở cạnh hầu hạ trà nước, thỉnh thoảng nói mấy câu với cô hầu đang pha trà nấu thuốc. Tưởng Hoàng quan sát một hồi, thấy trong phòng hoàn toàn không có bất cứ thứ gì trừ tà tránh quỷ mới an tâm ngồi sát hơn.


Sắc mặt Thẩm Huyền Quân trắng bệch, ở trong huyễn cảnh y vẫn uống thuốc cầm cự từng ngày, hắn vừa xót xa vừa căm hận bản thân. Hắn dịch người về phía trước muốn sờ lên đôi gò má kia, tiếc là không chạm được, y khom người ho vài tiếng, cả vỗ lưng cũng không thể, hắn chỉ biết bất lực quỳ một bên, mắt đỏ hoe.


Phương Dao nói đây là kiếp trước, Vô Diện đưa y vào huyễn cảnh, nhưng hắn không có khả năng tạo ra một không gian rộng lớn, nơi mà người, ma, tiên, thần đều hiện hữu. Tưởng Hoàng hiểu ý tứ này, hầu hết các huyễn cảnh đều có một quy luật lặp đi lặp lại như mây trời, dòng chảy của nước, hoặc mấy thứ nhỏ nhặt khó mà tỉ mỉ thi pháp không bỏ sót, nhưng nơi này không giống. Họ có thể ở đây gọi quỷ sai, vượt trận pháp, nhìn thấy nhân gian phồn hoa chân thật vô cùng.



Có thể đây là không gian trong quá khứ, giống như thứ được tạo ra bởi Kính Du Mộng.


Chỉ là... hắn không muốn chấp nhận.


Mưa tuyết lại rơi, Thẩm Huyền Quân đóng cửa sổ lại, lo lắng hỏi: "Không biết đệ ấy vào đến cửa cung chưa, cưỡi ngựa lúc mưa tuyết như thế này lạnh lắm. Ta đã bảo đệ ấy ôm lò sưởi ngồi xe ngựa lại không chịu nghe."


Viên Huyễn thấy y lo lắng, bèn nói: "Tướng Quân đi sớm chắc là vào cung rồi." Nói rồi lại vươn tay bắt mạch kiểm tra, tuy sắc mặt hơi kém nhưng mạch đập ổn định, lưỡng lự một hồi mới nói: "Tướng quân dặn không được nói cho người biết, nhưng mà... Viên Viên đến núi Niên Hà thăm dò bấy lâu đã có tin tức, phụ thân của người bị đày đến hầm mỏ, bên ngoài canh giữ cẩn mật rất khó trốn ra, quan phụ trách họ Giang."


Thẩm Huyền Quân ngồi thẳng dậy: "Giang Mộc?"


"Thuộc hạ không biết tên của hắn là gì, có điều phu nhân của hắn có tài dệt lụa hay buôn bán cho các thương lái từ các nước. Viên Viên theo đó lần mò, quả nhiên tìm thấy mẫu thân người dệt vải ở tiệm lụa của bà ta."


Thẩm Huyền Quân run rẩy, tay nắm chặt lại: "Bấy lâu chỉ biết họ bị đày ra biên ải nhưng chính xác là nơi nào vẫn chưa nắm rõ, họ nhận nuôi ta từ lúc còn nằm trong tã, nếu như ngày đó không nhặt ta về đã không chịu cảnh khổ sở như này."


"Tìm được người thì tốt rồi, không cần phải lo nữa, tướng quân tìm một cái cớ để họ 'biến mất' tránh bứt dây động rừng. Viên Viên gửi thư nói họ đã đi qua dãy núi Nguyệt, sức khỏe họ không tốt lộ trình có chút chậm. Không báo là sợ người mong ngóng quá độ mà thôi." Sáng nay công tử ọc thuốc, dược liệu hành người bệnh chết đi sống lại, Viên Huyễn muốn báo tin tốt cho người mang tâm trạng vui vẻ dưỡng bệnh.


Trán Thẩm Huyền Quân đổ đầy mồ hôi, ngực trào lên cảm xúc mừng rỡ dữ dội, đột ngột đến mức trước mắt còn lại một màu đen: "Không sao, không sao, đi đường không cần vội cẩn thận đừng để ai biết."


Tưởng Hoàng nhớ kiếp này ca ca cũng được nhận nuôi, có điều là do lão già kia sắp xếp, âm mưu tráo đổi với...


Tráo đổi...


Thái tử Viêm U.


Tưởng Hoàng thấy miệng lưỡi khô khốc, hai mắt tối đen lại, từ lần đụng độ khi đưa y từ biên thùy trở về hắn đã nghi ngờ thân phận của Vô Diện không đơn giản. Nếu như thật sự đến bước đường này, ai dám đảm bảo tên này không mang hận ý trả thù. Tình cảm của Vô Diện là thật, hắn có thể cảm nhận được, chỉ là Vô Diện đã biết chuyện tráo đổi giữa hai người chưa, biết bao sóng gió từ đó mà ra, đứng trước lợi ích gia tộc lỡ như Vô Diện không chút do dự ra tay với y thì sao?


Người ở trong tim hắn từ bao giờ hắn không biết, lửa hận nung nấu ngày ấy thiêu đốt lí trí, gây ra sai lầm nối tiếp nhau... con người chìm trong thù hận, ai nói trước được ngày mai.


Nghĩ đến đây, Tưởng Hoàng như bị cuốn vào vòng xoáy đau đớn ngàn năm không lối thoát, con đường này hắn từng đi qua, gai nhọn đâm từng bước chân rỉ máu, cố chấp đi về phía trước cứ ngỡ sẽ có ngày vượt qua, nào ngờ rơi xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục. Hắn biết tội lỗi của mình không thể nào sửa chữa được, ca ca có đồng ý tha thứ cho hắn đi nữa vết nhơ vẫn còn đó. Năm dài tháng rộng, khó trách khi nhớ lại ấm ức đau lòng, kề cạnh bên nhau mà vết thương cứ rỉ máu, hắn là đang mượn danh nghĩa tình yêu ép ca ca ở bên cạnh chịu đọa đày.


Tưởng Hoàng xót xa quỳ bên cạnh, ca ca và Nguyên Dương là điểm yếu của hắn, làm bất cứ điều gì hắn cũng phải toan tính cho họ. Thời gian trong huyễn cảnh của hắn không thể kéo dài, hắn mong rằng mình chỉ đang lo sợ viển vông.



Thẩm Huyền Quân đột nhiên khép mắt lại, Viên Huyễn còn tưởng y thấy không khỏe: "Công tử?"


Y thều thào: "Trước mắt còn chuyện quan trọng hơn."


Thấy Viên Huyễn còn ngơ ngác, Thẩm Huyền Quân nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ đã khép kín: "Đó chính là tự tôn dân tộc, từ bé ta đã ở bộ lạc, được... được nuôi dạy khác với những người ngoài kia. Nhưng song thân là người nước Lương, Nước Sở thắng trận là sự thật, cho dù hoàng thượng mà ta phò tá có sai cũng không thể ép song thân tha hương rời khỏi cố quốc! Huống hồ, hoàng thượng đề phòng ta, chà đạp ta... nhưng đối với đất nước của mình, người chưa từng làm gì sai! Vì cầu hòa bảo vệ dân chúng, người bắt buộc phải đưa ta sang đây làm con tin. Song thân bị ta liên lụy, không thể trách ai khác."


Nghe được những lời này tim Tưởng Hoàng thắt lại, vô cùng đau đớn.


Không thể trách... ca ca cũng từng nói với hắn những lời như thế. Không dám oán trách hắn, mọi tội lỗi đều do y gây ra, chỉ mong hắn rộng lòng buông tha.


Không oán, không hận, giữa hai người không có gì ràng buộc nữa, kể cả Nguyên Dương cũng đã rời xa hắn.


Viên Huyễn thở dài: "Thuộc hạ hiểu ý người."


"Ta rất sợ họ sẽ oán trách." Bảo họ đến đây không phải cách tốt nhất nhưng ngoài làm như thế không còn cách nào ổn thỏa hơn.


Viên Huyễn không biết khuyên răn thế nào, hơi xấu hổ nói: "Người có định nói chuyện này với tướng quân không?"


Thẩm Huyền Quân lắc đầu, đệ ấy cũng có điều khó xử riêng mình, nếu biết y có tâm sự, đệ ấy sẽ đau lòng lắm.


Nói thêm mấy câu Thẩm Huyền Quân lim dim chìm vào giấc ngủ. Tưởng Hoàng nằm bên cạnh, phải niệm chú để cơ thể trong suốt treo lơ lửng, vươn tay ra tưởng chừng có thể ôm người vào lòng, khẽ hôn từng điểm nhỏ trên mặt, vuốt ve da thịt nõn nà. Thẩm Huyền Quân cũng cảm nhận được mở mắt ra nhìn nhưng không thấy ai.


Tưởng Hoàng đang chìm trong ảo tưởng của chính mình, đột nhiên hắn nhận ra vấn đề, ca ca vừa nhắc đến nước Lương? Đây không phải triều đại của hắn, dường như có cái gì đó không đúng...


Thẩm Huyền Quân ngủ được một canh giờ Viên Huyễn đã đến gọi dậy: "Từ sư phụ đang đợi ở Nhị Nguyệt đường."


Từ sư phụ là người dạy bảo Lục Minh Quy và Viên Huyễn nhiều năm, trong phủ rất kính trọng ông ấy. Thẩm Huyền Quân gặp qua ông ấy mấy lần, ông ấy đối với y không mặn không nhạt, là người tôn trọng lễ nghĩa, không xem thường y nhưng cũng không muốn quá thân cận.


Thẩm Huyền Quân hiểu được, vô cùng kính cẩn nghe theo lời chỉ bảo.



Từ sư phụ biết Lục Minh Quy nhất định giao mọi việc cho y xử lý, từng sai người đến ngõ lời ông chỉ bảo nương tay một chút, sức khỏe của Thẩm Huyền Quân rất yếu. Ông không nhịn được hỏi lại: "Nếu không khỏe giao việc nhà cho làm gì, trước mắt tìm người giỏi giang lấy về cáng đáng việc nhà, sau này không thể để hết việc cho người suốt ngày suy nhược nằm trên giường."


Lục Minh Quy nghe thế hết lời bênh vực, ông nhìn ra được nó thiên vị, hừ không biết ngày xưa ông dạy dỗ có sai ở chỗ nào không!


Thẩm Huyền Quân đi đến điện bước vào đã thấy Từ Sư phụ đang lật sổ sách kiểm tra, dưới đất đặt ba bốn rương lớn nhỏ đủ cả. Nào là giấy tờ, nào là sổ sách, vài quyển trục màu vàng, chắc là đồ do nội cung mang đến.


Tưởng Hoàng không khỏi sửng sốt nhìn người đang ngồi mấy lần, ánh mắt cử chỉ đều không khác người hắn quen biết.


Từ sư phụ chỉ đến dạy dỗ, trước nay việc trông coi đều do Lục Đường phụ trách. Thẩm Huyền Quân mấy ngày nay mượn cớ không khoẻ để hết việc cho Lục Đường. Lúc này nhìn thấy y bước vào, khóe miệng Lục Đường hơi nhếch lên như muốn bảo: Lần này hết trốn việc rồi nhé.


Ở trong điện nửa ngày, người làm trong phòng vào trong phòng thắp đèn. Bụng Thẩm Huyền Quân kêu cồn cào nhưng không dám sai người dọn đồ ăn lên, tay vẫn mài mực đều đều.


Từ sư phụ viết cho y danh sách các cửa tiệm cần phải đi xem xét mấy ngày tới, mới vào việc chưa quen có thể dẫn Lục Đường theo cùng.


Tuy không muốn làm, việc trong phủ y vẫn để ý, không đến mức chẳng biết gì. Trong phủ chỉ có một chủ, tỳ thiếp không có, hai mươi tư nô tỳ, hai mươi bảy nô tài, bảy quản sự, mười bốn vũ cơ được dâng lên, ba vị quân sư được cài cắm vào, tính thêm cả y nữa là bảy mươi bảy miệng ăn. Trong khi phủ đệ của y năm đó chỉ có năm mươi hai người thôi, tiền chi tiêu hàng tháng rất nhiều.


Lục Đường rất biết quản lý, trong phủ luôn dư dả tiền bạc, tiền lời hàng tháng đâu ra đó rõ ràng, tiền của để dành không ít.


Bổng lộc hàng tháng của Vô Diện là ba trăm năm mươi lượng. Hoàng thượng có ban thưởng gạo muối, than và tơ lụa, vàng bạc, các vật phẩm quý giá thêm.


Về ruộng đất, tài sản cha mẹ đệ ấy để lại có ba điền trang, điền trang mấy hôm trước y đến là mới mua, có khoảng năm mươi mẫu ruộng. Điền trang An Nham ở phía sông Hàn, có khoảng tám mươi mẫu ruộng tốt, điền trang ở phía núi Lâu La có một trăm năm mươi bảy mẫu đất, hai toà viện nằm dựa sườn núi, thác nước đổ thẳng vào hậu sơn. Ở đó có ghềnh đá tự nhiên, hắn từng cho người đào đường dẫn suối nước nóng vào hồ, xung quanh bao phủ bởi rừng sam, không khí mát mẻ.


Bên cạnh đó, còn có cửa hàng buôn bán thuận lợi, tiền hàng tháng rót vào nhà không ngớt.


Mỗi tháng, Vô Diện mang về phủ cho y không ít đồ tốt, ước chừng tiêu tốn cả ngàn lượng. Đồ bổ, dược liệu quý hiếm y dùng đều đốt tiền mà có, hắn đưa cho y thẻ bài, nếu ở trong phủ chỉ cần nói gọi Lục Đường đưa tới, còn ở bên ngoài bất chợt thích cái gì, đem lệnh bài đến tiệm cầm đồ lấy tiền.


Đúng là quy tắc mỗi nơi mỗi khác, lúc trước tiền bạc trong nhà y đều phân chia theo cấp bậc. Cha mẹ y không thích giữ tiền, mỗi tháng có thể dùng tám mươi lượng, có điều họ hầu như không dùng. Như Lan Tường là thuộc hạ thân cận nhất, xem như một nửa chủ tử, mỗi tháng được cấp bốn mươi lượng. Nếu như y có vợ, phu nhân quản lý tiền bạc, mỗi tháng có thể dùng sáu mươi lượng. Tiếp đến là thiếp thất, hai mươi lượng, thông phòng mười lượng...


Ngẫm lại từ con tin được đưa đến nước Sở, rồi ban hôn. Đương nhiên hoàng thượng không thể ép hắn quá đáng đưa y vào cửa chính làm chủ trong nhà. Y chỉ là thông phòng mà thôi, thông phòng này được hoàng thượng chỉ định, quá vinh dự rồi. Nhưng nếu đã ban ơn, sao không ban lớn một chút, như thế mới xứng với địa vị của người.


Mười lượng so với ngàn lượng... con số này quá chênh lệch, lệnh bài hắn đưa y sao dám đụng đến. Vàng bạc châu báu có nhiều lắm rồi, khế ước trong tay ba bốn sấp dày, đã vượt quá khuôn phép.


"Sáng nay trách phạt không ít người đúng không?"


Thẩm Huyền Quân đang tính toán nghe hỏi như thế mới sực tỉnh, trán đổ đầy mồ hôi: "Dạ phải."


Từ sư phụ nhìn y không nói gì, tiếp tục viết danh sách.



Đến tối muộn mới được thả, Thẩm Huyền Quân sờ thân thể đáng thương của mình, đứng suốt mấy canh giờ bụng đói meo. Bà Ngô dọn bữa lên, không quên báo cáo những việc xảy ra chiều nay, biết đệ ấy khó xử, y tống mấy vũ cơ trong Tiêm Hoa các đi làm việc nặng hết. Đây là người bề trên đưa tới, đệ ấy phải nể mặt họ, cho ăn ngon mặc đẹp còn không chịu, suốt ngày đòi hỏi.


Thật ra, nếu đệ ấy kiên quyết, mấy cô vũ cơ kia không đáng lo, vài vị quân sư hoàng thượng đưa đến dứt khoát không cho vào phủ. Hắn tự có thân tín riêng, hoàng thượng có lấy cớ muốn tốt cũng không thể cam đoan làm bảo chủ tớ hòa khí, đôi bên phối hợp nhịp nhàng. Tâm phúc phải đào tạo mới có, điều này hoàng thượng hiểu rõ, ép uổng vô ích.


Có điều, hoàng thượng nói để họ giám sát y, viện cớ hắn thường chinh chiến, còn y là ngoại bang phải để phòng sát sao. Đưa lợi ích quốc gia lên đầu, quan lại hai bên nói xen vào ngầm ám chỉ sợ hai người hợp mưu, đệ ấy không thể từ chối, càng thoái thác chỉ khiến hoàng thượng bám lấy không buông.


Thẩm Huyền Quân đứng trước chuyện này không thèm để tâm, xem chừng y mọc cánh bay đi sao?


Đem hết những người được nhét vào đó cho đi làm việc bên ngoài, ai dám phản đối thẳng thừng trách phạt thật nặng. Những việc ghen tuông vớ vẩn này hoàng thượng cũng muốn xen vào sao?


Bà Ngô giúp y phân việc cho họ, nhìn các cô nàng khóc ầm ĩ luôn miệng nói trước kia chưa từng chịu khổ. Bà Ngô khinh bỉ mắng: "Các người được mua vào phủ làm đầy tớ, nếu chưa từng chịu khổ thì ai hầu hạ chủ nhân? Tưởng mình là chủ ở đây thật ư? Thời gian qua các người ở trong phủ ăn bao nhiêu, uống bao nhiêu đều phải trả lại hết!"


"Mấy cô gái này ai cũng trưng ra bộ dạng mềm yếu, đụng đâu vỡ đấy, còn lên mặt nói trước kia ở trong phủ hầu tước chỉ việc đánh đàn nhảy múa, làm vỡ vài món đồ có đáng là gì?" Bà Ngô thuật lại với giọng điệu xem thường, liếc mắt cháy da, hận không thể đem mấy cô nàng kia đi bán hết: "Lần trước tướng quân đã bán không ít hầu ngủ, các nàng được giữ lại chẳng qua là do hoàng thượng ban tặng thôi, hừ đắc ý cái gì chứ, ta vừa sai Viên Châu đến đó dạy lại lễ nghi, nếu còn không ngoan ngoãn làm việc lôi ra sân sau đánh một trận!"


Thẩm Huyền Quân cười hài lòng, tự thưởng cho mình một bát canh rau cải, đột nhiên có ý nghĩa mình chướng mắt bọn họ biết đâu là do ghen tuông thật. Lại nhìn mấy quyển sách dày trên bàn, Từ sư phụ nói để y chép học cách tĩnh tâm, cái này rõ ràng là y bị phạt mà.

Đợi đệ ấy về phải đòi chút công lao mới được!


Ăn xong, y kê bàn con trên giường ngồi chép sách, chép đến ngủ quên không hay. Tưởng Hoàng ở bên cạnh không thể đắp chăn, vì thế hắn dùng chút thuật pháp thổi gió đóng mở cửa sổ, thổi tắt nến. Người hầu nghe ngủ gật bên ngoài nghe tiếng động vội đóng cửa sổ lại, rón rén vào phòng dọn dẹp, đỡ y nằm xuống giường.


Hai người nằm cạnh nhau, Tưởng Hoàng nghe tiếng thở đều đều của y ru mình vào giấc ngủ, vừa mơ màng, thời gian trôi vùn vụt, mấy tháng lướt nhanh như cá trích qua sông, Phương Dao vẫn chưa về. Hắn gửi tín hiệu hỏi thăm tình hình, tìm hoa ở chỗ y không có, hắn nghĩ mãi không thông.


Nửa đêm lén đi hỏi quỷ yêu quanh thành, thông tin chúng nó cung cấp rời rạc, chỉ có một điểm khiến hắn phân vân. Trong huyễn cảnh, y có một thân phận khác, mảng ký ức hoàn toàn khác, trong tâm trí chưa từng có sự hiện hữu của hắn! Vô Diện đưa y vào huyễn cảnh, không những làm đảo lộn hết ký ức y từng ghi nhận, Vô Diện còn lén xóa đi rất nhiều thứ. Đột nhiên Tưởng Hoàng có một ý nghĩ vô cùng điên rồ: Ca ca chưa từng thay lòng, chẳng qua bị kẻ xấu lợi dụng tiêm nhiễm cho ca ca tình cảm giả dối, khiến ca ca tin rằng thiếu người đó ca ca sống không được.


Nhất định thế, nhất định là thế...


Tay chân hắn bủn rủn, không biết bản thân đang lo sợ điều gì, cơ thể thấm lạnh lịm dần đi.


Nhận được thư hắn sắp trở về, Thẩm Huyền Quân vui mừng khôn xiết, đêm háo hức không ngủ được, sáng thức dậy hai mắt thâm quầng. Viên Huyễn nói người nhà y đã được đón đến biệt viện riêng của đệ ấy, bởi đất kinh thành nhiều tai mắt, nhiều việc không tiện. Y lại không thể tùy ý ra ngoài, có lần tưởng đệ ấy gặp nguy hiểm y lén cưỡi ngựa ra khỏi thành, hoàng thượng hay tin cho người bắt lại, bị phạt đánh tám mươi gậy trước thành, biết bao người đứng xem, nghĩ lại còn thấy nhục nhã.


Y muốn chờ hắn về đưa mình đi thăm người nhà.


Lục Minh Quy cưỡi ngựa trở về cả người thấm mệt, từ xa đã thấy y đứng đợi, mùa đông vừa qua tiết trời vào xuân vẫn chưa hết lạnh lên. Trên người vẫn mặc áo ấm, hai má hồng hào nở nụ cười với hắn, bao nhiêu phiền muộn chất chứa tan đi hết.


Hắn không nghĩ nhiều nhảy xuống ngựa: "Có phải rất nhớ ta không?"


Không đợi y trả lời, hắn vội ôm người vào lòng cúi đầu hôn quấn quýt, mê say.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui