Đêm Thẩm Huyền Quân nhảy qua cửa sổ người đập trên mái ngói bị thương không nhẹ, lại cùng hắn lăn trên tuyết cả đêm bệnh nặng hơn. Tưởng Hoàng không muốn đưa người rời trọ sớm, có điều một vị khách trong trọ không hiểu vì sau lăn ra chết. Quán trọ bị quan phủ niêm phong tra xét, kể từ khi có người mất mạng trong thành toàn là bệnh khí. Tưởng Hoàng bồn chồn không yên, quan phủ muốn hỏi cung, quy trình rườm rà, hắn lại không tiện để lộ thân phận, đành nhân lúc đêm khuya ôm người rời khỏi.
Thẩm Huyền Quân luôn kháng cự nhìn hắn bằng ánh mắt tủi thân cùng oán hận, cứ giãy giụa suốt đường đi. Gặp nhóm người tuần tra, y muốn kêu la, hắn nhanh tay bịt miệng lại, bàn tay bị cắn đến chảy máu dưới cái lạnh da thịt đau nhức liên hồi, mày không khỏi nhíu chặt lại. Người Thẩm Huyền Quân hơi tụt xuống, đắc ý cắn ngấu nghiến, ánh mắt hắn lóe lên một tia hoảng hốt song lại nhanh chóng biến mất, chẳng hờn chẳng trách.
"Hoàng thượng!"
Tiếng kêu này đánh động đám người đang ngây như phỗng sực tỉnh, xưa nay người học y thuật chú trọng đôi tay mình nhất, bị người ta cắn đến máu me nhầy nhụa như thế liệu có còn bắt mạch, châm cứu không? Không ai hẹn nhau hít một ngụm khí lạnh chân trước đá chân sau, âm thầm lùi lại tránh xa nơi sặc mùi sát khí kia, cổ như bị lệ quỷ dữ tợn sờ phải ớn lạnh triền thân.
Đầu gối run cầm cập va vào nhau, trong đầu họ duy chỉ có một suy nghĩ đáng sợ: Hoàng thượng sẽ không nổi giận chứ?
Hoàng thượng là người như nào họ còn không biết sao, đôi tay là thứ người quý trọng đến nhường nào chứ, lỡ như, lỡ như…
Không dám ôm quá chặt làm Thẩm Huyền Quân đau càng không dám giãy ra khiến y ngã. Tưởng Hoàng cắn răng chịu đựng bước chân nhanh men theo đường nhỏ tìm cách ra khỏi thành.
Thẩm Huyền Quân bị mùi máu kích thích, mắt mở to, gương mặt đỏ bừng không rõ là do phẫn nộ hay vì lạnh. Y nhìn bàn tay đang chảy máu kia giây lát, đột nhiên cười phá lên, Tưởng Hoàng bịt miệng y lại lần nữa, vừa thương vừa xót không dám nhìn vào ánh mắt ngây dại kia. Vết cắn này có đáng là gì, xương ngón tay của y còn bị hắn cứa một nhát sâu, không còn linh hoạt, cả đời này sao đánh được đàn nữa.
Rời khỏi thành họ tìm được nhà hoang ở tạm, vẫn như cũ đi để Phương Dao đi thăm dò, dọn dẹp rắc rối trước. Lễ thành thân hôm trước cũng vì thế diễn ra hết sức vội vã, tạm bợ, thấy tình cảnh này ai ấy cũng xót xa, tâm tư mệt lả.
Thẩm Huyền Quân hết khóc rồi cười, náo động loạn xạ, Tưởng Hoàng vừa ôm vừa dỗ hết sức dịu dàng kiên nhẫn. Đợi đến khi đối phương mệt ngủ thiếp đi, hô hấp đều đặn mới có thời gian nghỉ ngơi, ăn chút lương khô. Lúc Thẩm Huyền Quân ngủ gương mặt mềm mại, ôn hòa, cuộn tròn người như đứa bé nằm trong bụng mẹ, rất đáng yêu hoàn toàn trái ngược vẻ mặt kiêu ngạo quật cường trên chiến trường. Giờ đây sắc mặt trắng nhợt, chỉ còn chút hơi thở, điên điên dại dại ai nhìn vào chả đứt ruột đứt gan.
Lưỡi đao sắc bén bị hắn hủy hoại đến mức này, vết thương đâm vào tim quá sâu, hắn muốn cứu chữa, bất lực suy nghĩ trăm phương ngàn cách. Làm sao có thể rút lưỡi đao ấy ra mà không ảnh đến cục diện đang trên bờ vực của hai người, sợ một chút sai lầm sẽ dẫn đến bại vong, làm sao để con tim yếu ớt của y không đứt lìa theo chứ?
Kể từ sau khi nhìn thấy vỏ ốc tà đạo kia, mỗi đêm vào lúc chuyển giao âm dương hắn lại ngó vào túi càn khôn một lát. Bên trong là một con oán linh hắn bắt được ở đáy sông băng, sự xuất hiện của con sông đáng sợ này khiến hắn lo ngại, liệu bọn chúng với vỏ ốc kia có liên hệ nào không? Vỏ ốc xuất hiện, oán linh được phóng thích cắn nuốt hồn phách người khác, có thể vài con thừa cơ chạy đi khắp hơi làm loạn. Sau khi thôn phệ mấy đội binh lính, oán linh mạnh hơn rất nhiều, may là hắn giăng sẵn bẫy thu gọn bọn chúng, chọn ra một con yếu ớt giam trong túi càn khôn mang về điều tra. Song, hắn vẫn chưa có cơ hội thả nó ra hỏi cung, thời gian eo hẹp, ngoài việc vội vã đi đường hắn chỉ muốn ở cạnh y, nhân lúc người ngủ ôm ấp, đắm chìm trong hơi ấm hắn đã đánh mất.
Mấy thành trì sát biên thùy bị ảnh hưởng bởi chiến tranh vừa xảy ra, điều kiện kham khổ nghèo nàn, trong bóng tối dễ ẩn nấp tàn binh có ý đồ xấu. Qua khỏi nơi này cơ sở vật chất tốt hơn, hắn tuyệt đối không để y phải ngủ tạm trong mấy khu nhà xập xệ lạnh lẽo như này nữa!
Ôm suy nghĩ ngày trong lòng, tâm trạng Tưởng Hoàng tốt hơn hẳn, ý cười trên môi dần như xuân đến băng tan, trở về hoàng thành rồi hắn sẽ dùng cả đời để bù đắp, thời gian của họ rất dài, rất dài…
Vừa khép mắt hắn nghe tiếng bước chân cẩn thận đi qua bậc thềm, từng bước vững chắc, cảm giác lúc giày đáp xuống mặt đất âm thanh phát ra hơi nặng, là Phương Dao.
“Hoàng Thượng, vết thương của người…”
Tưởng Hoàng cúi đầu nhìn, cơn đau như liệt hỏa thiêu đốt miệng vết thương, mi mắt hơi rũ, tay ôm người trong lòng chặt hơn, hỏi: “Trong thành thế nào?”
“Không có gì bất thường.”
Tưởng Hoàng vẫn chưa yên tâm: “Đang có chiến sự xảy ra mà trong thành vẫn bình thường?”
Phương Dao hơi nâng mí mắt, ngồi xuống bên đống lửa: "Chủ thành này là người có bản lãnh." Phương Dao nhìn hắn đầy thâm ý: "Là người từng được Thẩm công tử dạy bảo, sư đệ của Lan Tường. Người chắc vẫn còn nhớ khi đó là do Từ sư phụ đứng ra xin cho hắn, người mới đăng cơ nhiều việc không thuận, để tránh rất rối ban bố hai thánh chỉ, một là Từ sư phụ cáo lão về quê, sai người một nơi đẹp đẽ khí hậu tặng một biệt viện dưỡng già, hai là để Tiêu Vưu Ấn đến đây trấn giữ. Nơi này cách xa kinh thành, không gặp đỡ chướng mắt."
Tấu chương ra vào trong cung không ít, Tưởng Hoàng sao quên chứ, trong đầu hắn từng có ý định để Tiêu Vưu Ấn giữ thành hai ba năm, không may một đêm mưa trên đường trở về phủ bị ám sát mất mạng ngay tại chỗ. Ai ngờ Từ sư phụ lại chọn nơi này dưỡng già, danh tiếng của Từ sư phụ không tệ, hắn muốn cho ông ấy 'ngã bệnh qua đời' che mắt người khác. Đau đầu ở chỗ… Phương Dao từng được ông ấy chỉ bảo vài năm, ân nghĩa như biển. Hắn đành đổi kế hoạch cho thêm hai vị quan có chức vị cao, thông minh khéo léo đến đây kìm kẹp Tiêu Vưu Ấn, không kèn cựa cũng hạnh họe đủ điều, sống chẳng vui vẻ.
"Nếu đã là người quen thì chúng ta vào thành thôi."
Tưởng Hoàng ôm người đến tận Tiêu phủ gõ cửa, Tiêu Vưu Ấn vừa thấy hắn sắc mặt tối đen, ánh mắt hơi hạ xuống. Phát hiện người hắn đang ôm là ai, Tiêu Vưu Án há miệng ngậm miệng liên hồi, lời không nói ra được, viền mắt đỏ hoe.
Tiêu Vưu Ấn nhìn từng người lần lượt vào trong, cứ đứng ở cửa tựa hồ tiến thoái lưỡng nan, thân hình của hắn bị bóng cửa son phủ lên một mảng tối tăm, ngộp thở. Đương nhiên hắn không dám lớn mật hỏi rõ nguyên do, đầu dần thanh tỉnh đành rũ mắt đóng cửa lại, nhanh chân vào trong tiếp đón.
Sắc trời quá tối, ánh trăng mông lung không soi nổi con đường nhỏ dài dằng dặc. Thẩm tướng quân nửa đời trong sạch, nửa đời sau khổ lụy liên miên, Từ sư phụ trước khi lâm chung căn dặn Tiêu Vu Ấn không được phát tang, viện cớ người sức khỏe không tốt, lui về sau màn để các đệ tử thay mình dạy học. Một khi hoàng thượng biết ông lìa đời, mạng hắn khó giữ, những năm tháng cuối đời ánh mắt sư phụ luôn có tia phẫn uất, người cảm thán số phận của Thẩm công tử, nói khi về kinh ăn tết có gặp qua, công tử mất đi chí khí ngày xưa khiến ông cực kỳ thất vọng, nuối tiếc.
Tiêu Vưu Ấn hiểu rõ sư phụ xưa nay trọng người tài, rời xa kinh thành về hưu nhưng trong lòng vẫn lo chuyện trong kinh, nghe ngóng tin tức của công tử. Một lòng hy vọng người có thể vượt qua được, tiếc thay Thẩm công tử rơi xuống bùn không gượng dậy được. Hắn từng vì mình có chí lớn phải lui về đây trấn ải mà thất chí buồn rầu, giờ thấy tấm gương kia thương tiếc không thôi, càng nghĩ càng phấn chấn lo trong ngoài thành của mình thật tốt, coi như không phụ công dạy dỗ của họ.
Tiêu Vưu Ấn đi thật nhanh, cơn rét lạnh đuổi theo hắn, gần tới nội điện ánh sáng bên trong hắt ra làm mắt hắn đau rát, đưa tay sờ thử mới biết mắt đã ướt đẫm. Không thể để bộ dạng như này gặp hoàng thượng, Tiêu Vưu Ấn lau mặt, hít sâu một hơi hồi phục lại dáng vẻ ngay thẳng bước vào trong. Không ngờ trong nội điện hoàng thượng đã không thấy đâu, chỉ có Phương tướng quân sắc mặt nặng nề đứng bên bàn trà, chẳng thèm rót ra chén mà cầm cả bình lên uống, lúc quay lại nhìn hắn mặt mũi vẫn không sáng hơn, vuốt ấn đường: "Từ sư phụ đâu ta muốn gặp người một lát."
Đáy lòng Tiêu Vưu Ấn sinh ra vài phần bất đắc dĩ, nghĩ đến thế sự cay nghiệt, cười nói: "Sư phụ đã cùng tiểu đệ tử đi du ngoạn rồi."
Phương Dao kinh ngạc: "Người xưa nay không thích ngao du thiên hạ, một lòng nghiên cứu dạy học cơ mà."
"Sư phụ mấy năm gần đây có nhận một tiểu đệ tử nhỏ tuổi, tính tình hoạt bát đáng yêu, từ khi cô ấy đến trong vườn cây tàn lại thắm xuân. Sư phụ muốn dẫn cô ấy đi khắp nơi học hỏi cũng phải thôi…" Những lời sư phụ dặn khi xưa đều nói ra một mạch, cái gì cũng không nói thẳng, tránh bị bắt lấy sơ hở.
Phương Dao nghe xong liền hiểu, không hỏi gì thêm.
Tiêu Vưu Ấn nhớ vết máu trên tay hoàng thượng vội sai người chuẩn bị thuốc thang. Vòng vo một hồi vẫn nén lời hỏi thăm công tử xuống, nếu có thể bình an ai lại đi chọc giận hoàng thượng? Lúc ôm người vào động tác của người vô cùng dịu dàng, không hề có chút hung ác nham hiểm nào. Song ngẫm kỹ lại dáng vẻ này đâu phải chưa từng thấy qua, không thể nhìn thoáng qua nhận định được lòng người. Công tử tin tưởng hoàng thượng, moi hết tim gan ra trao cho người, thứ công tử nhận được là gì? Thân bại danh liệt, tàn phế từ trong ra ngoài.
Trong lúc này, Tưởng Hoàng nhẹ nhàng cởi áo lông trên người Thẩm Huyền Quân ra, lấy khăn ấm lau mặt, nước nóng được mang vào rất nhanh, tắm rửa sạch sẽ xong hắn ôm người lên giường, ngửi mùi thơm sâu kín nhẹ nhàng trên người y, cứ thế chìm vào giấc mộng. Đột nhiên hắn thấy sống lưng lành lạnh, nhớ lại cái bóng đen há miệng nuốt chửng Vô Diện, gan bụng căng cứng co rút muốn nứt ra. Hắn không nhịn được mở to mắt ra nhìn khe sáng lọt qua cửa phòng, tính đi tính lại trong đầu lại có chút mờ mịt, giường như đã bỏ điều gì đó, có thật dòng thời gian thay đổi là do hắn dùng Kính Du Mộng không?
Vô Diện bày trận muốn đưa người đi, hắn dễ dàng cướp người về, thắng chẳng tốn tí sức nào, liệu có phải do người khác tính kế?
Tưởng Hoàng không tìm ra đầu mối, mai lại phải đi sớm đành ép mình nhanh chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm khởi hành, Tiêu Vưu Ấn chuẩn bị rất nhiều thứ cho họ mang theo. Phương Dao ngại đồ đạc lỉnh kỉnh không thể đi xa nên trả lại hết, Tiêu Vưu Ấn hiểu ra hoàng thượng muốn về kinh nhanh, sai người đi trước dẹp đường, mở cổng thành, đường đi vô cùng thuận lợi.
***
Về tới kinh thành, Tưởng Hoàng không đưa người vào cung vội mà quay về căn nhà nhỏ trên đỉnh đồi của họ trước. Không uổng công hắn cho người vội vã mang thư về, nhà được dựng lại hệt như xưa, trong ngoài quét tước sạch sẽ, trước sân có vườn thuốc, xung quanh bao phủ rừng lê rộng lớn thơm ngát.
Vườn lê khi xưa là hắn dùng máu để nuôi, dựa vào bí thuật cùng vô số đồ quý, thêm máu làm dược dẫn kết thành huyết thạch chôn bên dưới. Quanh năm vườn lên kết hoa tươi tốt mơn mởn, gió thổi hoa bay đẹp khó tả xiếc. Khu vườn này được trồng lại không đẹp bằng trước, cành lá khẳng khiu bị tuyết đè nặng nề sắp gãy, xa xa chỉ thấy màu ảm đạm. Tưởng Hoàng muốn nổi giận, ngẫm lại như này vẫn tốt hơn một đống hoang tàn tro bay khắp lối.
Thẩm Huyền Quân vẫn còn ngủ, Tưởng Hoàng tranh thủ nấu một bàn đồ ăn thơm ngon, thịt cua viên, chả mọc bách diệp liên hoa, canh lá sen… đương nhiên bồ câu hầm sâm mà y thích nhất không thể thiếu. Mùa đông có vài nguyên liệu khó kiếm, lá sen vẫn còn nhưng hoa sen chẳng biết tìm đâu ra. Tưởng Hoàng nghĩ đến hoa sen lại nhớ đến bồn hoa mình mang đến năm đó, hoa đã tàn thối rữa tận gốc. Ca ca biết được sẽ đau lòng đến mức nào? Lúc nhìn thấy hai bồn hoa lăn lóc nằm ở một góc sau lưng đồi, hắn đùng đùng chất vấn, không ai cho hắn một câu trả lời ra hồn, thoái thác trách nhiệm lên nhau.
Rốt cuộc vị ma ma chăm sóc Nguyên Dương nói với hắn, hoa đã tàn từ lâu, Thẩm công tử không muốn nhìn thấy nữa nên mới sai người bỏ đi.
Tưởng Hoàng đương nhiên không tin, hai chân run rẩy đứng không vững, quát: "Các ngươi định ở trước mặt ta giấu trời qua biển, lừa gạt ta sao? Rõ ràng các ngươi nhân lúc ca ca không có mặt lười biếng mới để hoa trong bồn chết hết. Giờ đây thần trí của ca ca không tốt, các ngươi liền đổ hết trách nhiệm lên người ca ca đúng không?"
Lúc y bị giam lỏng ở đây, hắn nhiều lần qua lại đùa bỡn vẫn nhìn thấy nó. Bồn hoa đặt ở góc phòng vẫn được chăm nom cẩn thận, hắn nghe nói ngày nào y cũng lấy khăn lau bồn, thay nước mới, không để bất cứ lá sâu nào, bản thân có bệnh đến thần hồn điên đảo vẫn không để cành lá úa tàn. Trong lòng hắn nghe thấy việc này thống khoái vô cùng, y không vứt bỏ được hắn cả đời chìm trong đau khổ là điều hắn mong muốn nhất.
Trái tim hắn run lẩy bẩy, ngực thắt lại, cố mãi mới hít thở thông suốt, mặt tím ngắt.
Y hết lòng nuôi dưỡng như thế, sao có thể không muốn nhìn thấy nó được chứ?
Ma ma buồn rầu mặt mày nhăn nhúm lại: "Công tử có mười lá gan cũng không dám lơ là làm chết hoa hoàng thượng ban thưởng chứ… có điều năm đó trời rét quá, công tử bệnh nặng cho nên…"
Bà ấy không dám nói, một đêm công tử nửa tỉnh nửa mê đã cầm kéo cắt sạch sẽ gốc rễ bồn hoa đó rồi. Chuyện này bà chỉ nghe con trai mình kể lại chứ vẫn đang bận chăm sóc Nguyên Dương ở nơi xa, chẳng chứng kiến tận mắt. Hầu hạ bên cạnh công tử nhiều năm, bà hiểu rõ người là đang muốn vứt bỏ đoạn tình cảm dở sống dở chết ngần ấy năm, tự tay cắt đứt nó, khắc nào cắt cả cuống tim mình đi.
Tưởng Hoàng nghe đến mấy chữ 'hoàng thượng ban thưởng' viền mắt đỏ hồng. Hai bồn hoa sen khổng tước này cực kỳ khó trồng, hạt giống quý hiếm, hoa lại kiêu kỳ sơ sót là héo tàn ngay. Chỉ là vì muốn thể hiện 'lễ nhẹ tình đậm sâu' đem chân thành cảm động lòng người mới cất công tìm kiếm giống hoa mang về. Nói đi nói lại, hắn chưa từng vì hai bồn hoa này tốn công, thời điểm đó đang lo chuyện củng cố thế lực, âm thầm luyện binh. Hắn vứt củ khoai nóng này cho Vô Diện, không biết bằng cách nào trong vòng nửa tháng hoa đã nở mấy nụ nhỏ, Tưởng Hoàng vui mừng khôn xiết để hắn chú tâm trồng hoa, việc khác không cần lo tới.
Thẩm Huyền Quân khi ấy vẫn còn do dự, tu tiên giúp người là ước nguyện cả đời, thuật pháp y tu luyện phải giữ thân đồng tử, năm tháng về sau e là chỉ cùng hắn bầu bạn thôi. Tưởng Hoàng nào dễ buông tha, nếu không cùng y viên phòng làm sao lấy được thân bất tử từ y chứ? Ngoài miệng nói muốn cùng sống nương tựa cả đời, y không cần phải khó xử, trong lòng sốt sắng tìm cách để y cam tâm tình nguyện theo mình.
Ngày hoa nở đẹp nhất hắn vội ôm hoa đến bên giường Thẩm Huyền Quân, nói ra biết bao lời nồng nàn thắm thiết. Y nhìn thấy hoa nở ngạo mạn, ngẫm lại mình vì sao phải sống úa tàn nhàm chán đến cuối đời? Tiên thuật bị phế hết rồi cần gì cưỡng cầu tu luyện lại cơ chứ? Tấm lòng của hắn không nên phụ bạc…
Trong lòng hắn quả thật có toan tính, những lời khó nghe, mánh khóe lọc lừa đều đã thốt ra trước mặt y rồi. Vậy mà, nghe ma ma nói đồ là do hắn ban thưởng, trong lòng không nhịn được rét run, tim đau nhói. Không còn là yêu thương trao nhau tấm lòng son sắc, không phải là tâm ý mong mỏi người trong lòng vui vẻ nữa. Từ bao giờ, nó lại trở thành thứ người trên ban cho kẻ dưới cơ chứ, không phải đâu, không phải…
Tưởng Hoàng gần như ngã quỵ phải dựa vào cột nhà thở phì phò một hồi mới đứng dậy nổi, không nói thêm được lời nào lặng vẽ vào bếp.
Tưởng Hoàng ngây ngốc ở trong bếp hồi lâu đến khi Phương Dao đến báo pháo hoa đã được chuẩn bị xong hắn mới sực tỉnh: "Dọn tuyết bên ngoài đi, tối nay đốt pháo."
Phương Dao nhiều lời nói thêm: "Trời lạnh thế này nhất định phải đốt pháo hoa sao, năm mới sắp đến, hay là…"
"Không được, ta không đợi được."
Hắn phải thông báo khắp nơi chuyện này, để thiên hạ đều biết năm mới sắp đến hắn sẽ cùng ca ca thành thân.
***
Còn 1 chương nữa là kết thúc phần kẹt trong quá khứ này rồi, chờ ngày Thẩm ca ca lấy lại tất cả thôi khà khà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...