“Con tim người không thể chứa cả hai được.” Lục Đường thở dài, người gặp Thanh Thần quá muộn, trái tim người đã trao cho người khác, cũng bị người ta tổn thương đến mức biến hình biến dạng.
Lục Minh Quy bình tỉnh nắm tay Thanh Thần: “Ngươi nghĩ thế sao?” Hắn mỉm cười ôm người đang ngủ mê ra ngoài nắng: “Sư tôn chắc giận ta lắm, có nghe thấy tin tức gì không?”
"Vẫn như cũ, trong phòng có một mình Tùy Ngọc hầu hạ thôi.” Lục Đường mím môi muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Sư tôn có nói đến việc muốn ra ngoài không?” Hắn thấy hối hận hôm đó giận quá sai người nhốt sư tôn lại, giờ vác mặt đến vô ích, không chừng còn chọc người nôn mấy ngụm máu.
Lục Đường lắc đầu.
Trời đang hè, hoa sen nở rộ, hắn nhìn về phía xa xa đoán chừng cổng viện kia đang đóng chặt. Niềm mong nhớ ăn sâu vào máu thịt, hắn muốn cùng y tựa đầu thân mật nhưng chợt nhận ra họ đã xa cách nhau, môi hôn ngày đó đã xa tựa kiếp trước: “Vậy cũng tốt… để người nghỉ ngơi thêm đi.”
Thanh Thần mở mắt ra nhìn hắn trên môi nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt ngơ ngác xen lẫn vui mừng: "Ta biết huynh sẽ không bỏ lại một mình ta mà.”
Hắn híp mắt cười: “Ăn gì nhé?”
Y hớn hở nói với Lục Minh Quy: “Huynh nấu đi, trước giờ huynh chưa từng nấu gì cho ta.”
Lục Minh Quy hơi sững lại nhưng rồi nhanh chóng định thần, cười ngọt ngào.
Y lại nói: “Huynh biết ta thích ăn gì không?” Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của hắn, Thanh Thần cười yếu ớt: “Ta ở đây ba năm rồi huynh không biết ta thích ăn gì sao?”
Lục Minh Quy xoa tóc y: “Biết chứ?”
Hắn cũng không chắc, khẩu vị của Thanh Thần giống sư tôn rất nhiều. Ngẫm lại, những món sư tôn thường dùng không hẳn vì thích ăn, người luôn che giấu chính mình kín đáo không một khe hở. Hắn cạy mãi, làm đau y cũng tổn thương chính mình.
“Đợi ta xuống bếp nấu.”
Nhưng Thanh Thần đợi đến tối vẫn không thấy hắn quay lại, trong điện bàn tán Tùy Ngọc làm sư tôn của hắn bị thương. Chuyện này thật kỳ quái, tình cảm giữa Tùy Ngọc và thượng tiên vốn rất tốt, ngày lành tháng tốt đã tính xong hết chỉ thiếu lễ bái đường thôi, cô ta nhẫn tâm tổn thương làm thượng tiên sao? Y từng lân la thăm dò mới biết, lễ thành thân của họ là do hắn phá hủy, cướp người, mấy năm nay tâm tính Chủ Thượng lúc này lúc khác, Tùy Ngọc cũng là chính người đưa về hầu hạ tiên thượng, không biết đang ủ mưu gì!
Biến cố xảy ra, ai cũng an phận hơn hẳn.
Hỏi người trong điện họ đều làm lơ miệng câm như hến, có người đanh mặt đuổi về. Binh lính canh viện sợ rước họa vào thân, tháng trước thượng tiên muốn bắt Thanh Thần về hút linh khí, cùng với Chủ Thượng đánh nhau một trận ầm ĩ. Họ không chứng kiến tận mắt nhưng nghe đâu thượng tiên nội thương, bệnh cũ tái phát, bởi thế Tùy Ngọc mới có cơ hội ra tay.
Giờ họ chỉ muốn tránh Thanh Thần càng xa càng tốt, vị quý nhân này liệu có qua khỏi nạn này không?
Y sai thân tín đi nghe ngóng nửa ngày, họ về đều lắc đầu: “Chủ Thượng ra sức chữa trị, không dám rời nửa khắc, Tùy Ngọc bị bắt nhốt rồi, người trong viện đó đều kín miệng không hỏi thăm được tin tức gì khác.”
Một mình Thanh Thần ngồi ở trong vườn nhìn ánh trăng mông lung, nghĩ ngợi. Sớm biết kết cục như vậy cớ sao vẫn cưỡng cầu? Y ngồi tại chỗ dõi về phương xa, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, linh quang lấp lánh, chốn này lại u ám bóng đêm bao trùm, quạnh quẽ. Sau này vẫn phải như vậy ư? Thanh Thần hoảng hốt vẫy tay: "Ngươi đến đó nghe ngóng lần nữa, nếu được thì mời Chủ Thượng đến đây.”
Người hầu quay trở về mặt mày ỉu xìu, bảo Chủ Thượng không rời khỏi được, Lục Đường nhắn y nghỉ ngơi sớm, buồn chán thì ra ngoài dạo mát, tạm thời đừng lượn lờ trước mặt Viên Viên: "Người đừng buồn, Chủ Thượng cũng có chỗ khó xử.”
Trong đầu Thanh Thần đều là loạn tuyết bay, những ký ức nhỏ vụn nhanh chóng vụt qua, từng chuyện nhỏ nhàu nhĩ kết thành mảnh vải thời gian. Y nâng mắt nhìn người hầu nhỏ tuổi của mình, cười: "Cũng phải, người ta là sư phụ của hắn mà. Ta xuống bếp làm vài món, ngươi mang đến đưa cho Lục Đường, phải ăn uống đầy đủ mới có sức chăm người bệnh được.”
Từ Phi nhìn ra được Thanh Thần lúc này không khác gì người bị dồn vào đường cùng, tìm mọi cách vùng vẫy ngốc nghếch.
Y quay đầu xuống bếp, nụ cười trên môi đông cứng lại. Loay hoay mãi mới làm xong ba mặn một canh: "Phải đưa tận tay Lục Đường đấy.”
Bệnh tình của Thẩm Huyền Quân dần thuyên giảm, Thanh Thần nhìn sang bên kia thấy canh phòng ngoài viện tăng thêm, minh hỏa hừng hực xuyên đêm. Sau khi bị Tùy Ngọc tấn công, y được đưa đến bán đảo giữa hồ dưỡng thương, thuyền bè rất ít ra vào, thỉnh thoảng y nhìn thấy bóng hình cô độc của Lục Minh Quy ngồi trên thuyền thả trôi trên sông. Có lẽ hắn hoài niệm năm tháng thiếu niên của mình, không bao giờ để lộ ma tính, ở cạnh y chưa từng thấy hắn dùng pháp thuật.
"Gió lớn sương lạnh, ở đây làm gì?”
Thanh Thần sực tỉnh: "Không phải huynh cũng không khoác áo sao, vào trong cho ấm?” Sau khi nói câu này, y âm thầm quan sát, thấy trên mặt hắn lộ ra vui vẻ mỹ mãn mới yên tâm
thở ra: "Hôm nay có cải xanh sốt nấm hương, mì thịt bò, có muốn ăn không?
Lục Minh Quy bâng quơ gật đầu, khẽ nói: "Thời tiết nóng lên rồi, hay ta đưa ngươi đi tránh nóng nhé.”
Thanh Thần quay mặt đi tới đi lui, trong lòng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ đáng sợ: “Sư tôn vừa bị thương huynh đã muốn đuổi ta đi rồi à? Từ khi vào đây nhìn thấy y ta đã biết câu trả lời rồi.”
Ánh mắt hắn ôn nhuận hữu hảo: “Sao thế, ta chọn một nơi thoáng đãng, chúng ta đi thả câu nhé.”
Bóng trăng loang lổ, Thanh Thần híp mắt nhìn hắn: "Thật không?”
"Ừm.”
Thanh Thần hồ hởi chạy tung tăng vào trong viện, đúng lúc người hầu đang thay đèn, ánh sáng yếu ớt được thay bằng những ngọn đèn sáng rực tràn đầy sức sống. Y ngẩng mặt cười với hắn: "Ta tạm thời tin huynh đấy nhé.”
Vừa sáng, Thanh Thần lên xe ngựa đi chơi. Hôm nay trời trong gió mát hơn mọi ngày, xa xa lá xanh trong thân cốc trùng điệp. Trước khi đi y ám thị cho hắn biết không được thất hứa, y là người khoan dung tỉ mỉ, sẽ tha thứ cho hắn một vài lần, không có nhiều cơ hội đâu: “Phải nhanh đến chỗ ta ở nhé.”
Xe ngựa dần xa hắn vẫn đứng ở đó nhìn thật lâu mới quay vào trong.
Thanh Thần vừa ra khỏi rừng trời đổ mưa lớn, đường trơn ngựa khó đi. Từ Phi tìm một quán trọ sạch sẽ cho y nghỉ chân, thầm nghĩ: Người còn đang rất hạnh phúc, lẽ nào thật sự tin những lời Chủ Thượng nói, còn nơi nào mát mẻ hơn trong thâm cốc của họ sao, trong rừng đâu thiếu hồ câu cá, đi xa thế làm gì?
Mây mù vây kín Ma Điện, Thẩm Huyền Quân bị tiếng mưa làm cho tỉnh giấc, kể từ ngày bị giam lỏng tiên thượng càng ít nói hơn, cứ ở bên giường ngẩn ngơ. Viên Viên muốn mở miệng hỏi nhưng không dám, nghe thượng tiên muốn dùng bữa, sai người mang mấy món thanh đạm lên.
Thẩm Huyền Quân dựa gối mềm lắc đầu: “Miệng lưỡi đều thấy nhạt, đổi đồ ăn nhiều gia vị lên đi.”
Phòng bếp mang lên canh thịt muối và thăn bò sốt nấm hương, thêm một bát canh cải xanh. Viên Viên nghe nói mấy ngày trước Thanh Thần cứ đòi ăn mấy món này, mặt hắn liền đen xì, lảm nhảm kể lại mấy câu. Thẩm Huyền Quân cười khinh thường: “Người ta có đòi ăn thịt đại bàng đâu? Ngươi bực bội cái gì?”
Ăn xong, Thẩm Huyền Quân súc miệng rửa tay, trời còn đang mưa, người hầu bắt đầu lên đèn bên cạnh bàn đọc sách. Vẫn còn đang giữa mùa hè, y đã thấy gió lạnh thè lưỡi độc liếm láp xương tủy. Viên Viên mài một nghiên mực đậm đà, vừa khéo ngẩng đầu thấy Lục Minh Quy đi đến cửa phòng, bốn mắt nhìn nhau, trong phòng yên tĩnh hẳn.
Thẩm Huyền Quân thu bút: “Ra ngoài trước đi.”
Viên Viên miễn cưỡng đồng ý, không quên liếc hắn rách mắt. Lục Minh Quy mang thuốc đến, cao thuốc sánh đặc đựng trong chén ngọc hoa mai, y ngửi thấy mùi thuốc hơi khác trước, cổ họng nhợn đắng: “Không cho thuốc an thần vào nữa à?”
Lục Minh Quy xấu hổ, vì không biết đối diện với y thế nào, mỗi bữa đều lén trộn một chén thuốc an thần đậm đặc vào.
Thẩm Huyền Quân khoác áo lông ấm áp nằm dựa vào đệm mềm trên giường, vừa cử động cứ ngỡ trời đất sắp sụp đến nơi, sắc mặt vẫn còn khó chịu. Thấy hắn cứ quỳ mãi không chịu nói lời nào, y buồn bực: "Ai bắt nguơi quỳ? Tùy Ngọc đâu rồi? Ngươi ở đó im như thóc có ích gì? Người đâu rồi?”
Trời vừa tạnh mưa, nền trời trong vắt, vài vệt nắng bên cửa sổ hắt vào rơi trên sàn nhà lạnh lẽo. Thẩm Huyền Quân nhìn bóng hắn vững vàng in trên mặt đất không nhúc nhích một thời gian dài, mi mắt hạ thấp nhìn dưới dưới chân, cố ép bản thân tỉnh táo.
Y thở dài: “Đứng dậy đi, lần này là do ta thiếu cảnh giác bị cô ta cắn một phát, ta có vài câu muốn hỏi, đưa cô ta đến đây đi.”
Lục Minh Quy hoảng hốt hai mắt chợt đỏ ngầu: "Còn cái gì để hỏi chứ? Cô ta điên rồi, gai tỳ bà đâm vào xương người chưa lấy ra hết, nếu không cái mạng của cô ta còn giữ tới bây giờ?”
Giọng điệu của y hết sức bình tĩnh: “Ta nghĩ mắt nhìn người của ta tốt hơn nhiều, Tùy Ngọc Ngọc có làm gì sai đi nữa thì cô ta vẫn sắp trở thành sư mẫu của ngươi, không tới lượt ngươi gây khó dễ đâu.” Ý cười trên môi y chợt kéo dài: “Nhưng cả ta ngươi còn không xem ra gì, ai cản được ngươi chứ?”
Lời này lọt vào tai hắn đầy ý châm chọc bén nhọn, ngực hắn thấp thỏm hồi lâu, muốn giải thích mấy câu, hồi lâu chẳng có lời nào ra khỏi miệng, đành lúng túng đáp: "Ta đưa cô ta tới ngay.”
Không tới nửa chén trà, Lục Đường lôi Tùy Ngọc đang giãy giụa kịch liệt vứt vào phòng, tay chân cô ta bị trói chặt bằng dây Gai Ma, bộ dạng chật vật, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nhìn thấy y cổ họng cô ta phát ra mấy tiếng hừ hừ, mãi không phá được cấm khẩu.
Thẩm Huyền Quân nhìn sang hắn ra hiệu bỏ cấm chú, trong giọng nói mệt mỏi không hề có uy lực: “Ta muốn hỏi cô ta mấy câu, ngươi ra ngoài trước đi.”
Tùy Ngọc co rúm người lại biết khó ôm lòng cầu xin, nước mắt rơi như mưa.
“Không được, gai tỳ bà nghe lời cô ta, lỡ như…” Ánh mắt hắn lóe lên tia tàn ác trên môi nở nụ cười lạnh lẽo: “Người cứ để ta dở từng cái xương của ả ra, xem có ói ra tâm pháp hủy chú thuật không?”
Mặt Tùy Ngọc đỏ như máu toàn thân run rẩy, nàng tự phụ chuyện này sẽ thành công, ai ngờ bị vỏ ốc quỷ kia phá bĩnh. Mỗi ngày nàng đều lén chích thuốc vào đồ ăn Lục Minh Quy sai người mang tới, tên suốt ngày bệnh tật này không hề đề phòng, được nửa tháng bắt đầu gặp ảo giác. Viên Viên có đến xem mạch vài lần, nhưng thứ này ăn nhiều sinh nghiện, thần trí mụ mị, Viên Viên không hỏi được gì, thấy y không bỏ bữa, uống thuốc đều đặn trong lòng an tâm, nghĩ bụng điều dưỡng thêm sẽ khỏe.
Thẩm Huyền Quân lúc này mới nghe hắn thay đổi xưng hô, chợt nhớ ra họ đã một thời gian không gặp, mỉa mai: “Ngươi không sợ ta đang bị thương Viên Viên sẽ bắt Thanh Thần đến cho ta hút linh khí bồi bổ à? Hay là ngươi muốn ở đây canh chừng ta?”
Lục Minh Quy không thể nhẫn nại chỉ vào người đang co quắp khóc trên mặt đất: "Ai biết cô ta đang nghĩ cái gì trong đầu cơ chứ? Trước nay người đối với cô ta đâu có tệ, vậy mà…”
Tùy Ngọc trợn mắt, ánh mắt phừng phừng lửa hận, bật dậy nhìn họ hằn học. Thẩm Huyền Quân ôm ngực ho khụ khụ mấy tiếng, thở dài: "Ngươi trói chặt cô ta, đóng đinh toàn thân, cô ta còn có thể làm gì nữa? Thôi, thôi ngươi ở lại cũng được, tháo chú đi.”
Tùy Ngọc không nhìn nổi nữa vừa được tháo chú miệng gầm lên: "Các ngươi còn ở đó giả nhân giả nghĩa, lúc gả đi ta đâu phải có bộ dạng này, hôn sự vẻ vang bị ngươi phá hủy nhất, y gần như sắp chết tới nơi rồi. Vốn tưởng có thể chạy thoát, bôn ba khắp nơi, hy sinh biết bao tiên thuật trao đổi tìm nơi ẩn náu. Vậy mà, vậy mà… ngươi cứ bắt ta về hầu hạ cái tên suốt ngày ho ra máu ấy, đã bảo không chịu, ngươi lại tỏ vẻ trò ngoan nhất quyết bắt ta về. Não ngươi bị úng nước à, nếu tốt bụng thế ban đầu không nên phá hôn lễ của tao mới đúng. Vừa đưa người về đứng ra làm vẻ tốt đẹp, trong lòng luôn xem ta là kẻ thù, nếu ngày nào đo y chết tươi, ngươi còn không phanh thay ta ra trăm mảnh. Con đường tu tiên của ta còn hy vọng gì nữa chứ!” Tùy Ngọc vừa lăn vừa bò, chửi xong đầu óc vẫn còn choáng váng, bộ ngực phập phồng: “Y ngày nào cũng hút tiên khí của Thục Uẩn, đây là thần tiên cái nỗi gì, đều là phường ma quỷ kinh tởm như ngươi cả…”
Tùy Ngọc chưa nói hết đã bị Lục Minh Quy vung tay lệch mặt, hắn biết rõ sư tôn của mình dòng máu pha tạp, đây là nỗi nhục lớn nhất đời người, tuyệt đối không để người khác nhắc đến.
Cô ta hồn xiêu phách lạc điên cuồng cười lớn: "Ta nói có gì sai, yếu nhớt phải hút linh khí người khác cầm cự, tính khí ngày càng khó hầu, nếu không ngươi sai người nhốt y ở đây làm gì? Trong lòng ngươi sư tôn không phải là người tốt nhất trên đời sao, vẫn tìm một người về thế y đấy thôi.”
Tay chân Lục Minh Quy lạnh buốt, liếc sang nhìn sư tôn. Người vẫn ngồi đó không nói gì, nhìn Tùy Ngọc nằm bò dưới đất khóc lóc: "Ai cũng nghĩ ta sắp gả cho người rất có thể diện, bảo ta là người hạnh phúc nhất thế gian, đâu ai ngờ y chỉ muốn lấy Tỳ Bà Cốt của ta tu luyện thôi, sao ngươi lại hại đời ta khổ thế chứ!” Tùy Ngọc có trăm mối ngổn ngang, sợ hãi: "Ngươi muốn cái gì cứ đòi ở hắn, sao phải lừa gạt ta, sao phải lừa gạt ta…”
Thẩm Huyền Quân mỉm cười ngồi ở mép giường cất lời nửa thật nửa giả: “Cô muốn đi đúng không, được, ta trả lại Tỳ Bà Cốt cho cô, sau này đừng để người ta lừa gạt nữa.” Y quay sang nói với hắn: “Thả cô ta đi đi.”
“Sư tôn...”
“Nghe lời ta.” Y xua tay: “Giúp cô ta hồi phục thương tích đi.”
Tùy Ngọc bán tín bán nghi nghĩ đến y không phải kẻ tốt lành gì, nước mắt rơi lã chã.
Nàng ta bị lôi ra ngoài, trong phòng dần bớt đi ngột ngạt, Lục Minh Quy đứng bên cạnh chờ y phân phó: “Thả cô ta đi thật à?”
“Hết giá trị lợi dụng rồi còn giữa lại làm gì? Cô ta còn giữ chú pháp, ép vào đường cùng không có lợi cho đôi bên. Không biết có phải gần đây ta ngày càng suy yếu, tâm tư đã già đi nhiều không, thường xuyên nhớ lại chuyện cũ.” Thẩm Huyền Quân dựa vào giường nghĩ miên man: “Ta cũng từng như cô ta, chuyện cũ đã nhiều năm, bao lần tay dính máu tươi tâm không suy chuyển, xem việc ấy như lưỡi đao thúc tiến. Không ngờ có lúc đột nhiên nghĩ tại sao phải làm như thế, tại sao phải cố gắng đi vào vết xe đổ ấy… hình như thời gian của ta không còn nhiều nữa.”
Lục Minh Quy sửng sốt: “Sư phụ, người sẽ không sao đâu.”
“Ta có vài câu hỏi mãi vẫn chưa có câu trả lời, hay là ngươi ngồi xuống đây đi.” Thẩm Huyền Quân vỗ xuống giường, hai mắt mờ mịt bắt đầu hoài niệm chuyện xưa…
Đêm ấy, Thẩm Huyền Quân ngồi trên một chiếc kiệu nhỏ, tiếng côn trùng kêu râm ran làm y thổn thức không thôi. Kiệu hoa khiêng rất chậm giẫm đá sỏi khô cứng đi băng qua rừng, nơi cần đến còn cách rất xa, y không biết nên mong con đường kéo dài vô tận, hay sớm một chút, kết thúc tất cả thật nhanh.
Thẩm Huyền Quân vén màn nhìn về phía xa xăm, nhìn thấy bầu trời đen ánh sao ẩn hiện qua tán lá, y chợt có lòng tin mấy lời sau cuối của hắn, tin hắn sẽ chọn mình đi đến hết con đường đời.
"Công tử, còn rất lâu mới đến nơi người nghỉ ngơi thêm đi ạ."
Thẩm Huyền Quân chậm rãi buông rèm ngồi yên trong kiệu, mãi chẳng thể nào chợp mắt nổi. Đường đi rất dài, phải tới chiều hôm sau mới vào được Thâm Sơn.
Lúc này hoàng hôn đã dần buông xuống, nắng tà phản chiếu tầng tầng lớp lớp bao phủ thành trì phồn thịnh, rọi lên cổng son to lớn đang đóng chặt hờ hững với đời. Một chiếc kiệu hoa con con được khiêng tới lặng lẽ, sau hai tiếng gõ cửa, cửa hông phía tây được mở ra. Hai tỳ nữ có thâm niên trong phủ bước ra giúp vén màn kiệu, khom lưng mời người mới vào phủ.
Lối sau vừa nhỏ vừa sâu dường như kéo dài hun hút. Hai bên lối đi trồng thật nhiều cây hoa hạnh, y giẫm lên lá khô từ từ bước vào trong vương phủ. Tỳ nữ dẫn y đi qua khuôn viên vắng lặng, đưa y lên một chiếc thuyền con, hồi lâu mới dừng chân trước một lầu son nhỏ nằm độc lập. Tuy khăn trùm đầu che hết tầm nhìn nhưng y vẫn ngửi thấy mùi thuốc lẫn mùi lá mục, bùn đất trộn lẫn vào nhau. Đây hẳn là một khoảng rừng mênh mông bỏ quên lâu ngày nằm trên bán đảo nhỏ, cái cảm giác u ám nặng trịch đè nặng trên vai, cực kỳ vướng víu, khó chịu.
Không ngờ hắn lại sống ở nơi thế này, tên kia luôn chê y ngốc, còn y thấy hắn thần bí kỳ quái, khiến người ta sợ hãi.
Không biết chân giẫm phải thứ gì, hơi lệch bước, cổ chân đau điếng người. Thẩm Huyền Quân không dám phát ra tiếng, tỳ nữ chẳng mảy may phát hiện, cười ngọt nhạt: "Công tử, tới rồi ạ."
Nói rồi bà ta giúp y vén khăn, lúc này y mới nhìn kỹ xung quanh, cảnh sắc càng vắng vẻ hoang sơ. Con suối nhỏ uốn lượn bao quanh đình đài, nuôi dưỡng hoa cỏ đua nở. Quanh lầu trồng hoa hạnh, trồng rất thưa, dường như người trồng tâm tư linh mẫn, không muốn sắc hoa rực rỡ phá vỡ phong cảnh u tĩnh. Y dõi mắt nhìn hoa nở âm thầm nở dưới hiên, xinh đẹp diễm lệ động lòng người.
Thế mà hắn lại bảo với y không thích trồng cây cỏ lắm, nếu có chôn mấy gốc tùng bách sống lâu là được.
Trái ngược với thềm đá xanh rêu đón đầy ánh nắng, dưới khe có một bông hoa dại nở trong một góc chật hẹp, khắc nghiệt, đang cố mình đón nắng. Điểm cuối của bậc thềm đá kia lại khiến y cảm thấy ngộp thở, mệt nhọc. Thẩm Huyền Quân ngưỡng mặt nhìn rường cột chạm trổ tỉ mỉ trước mắt, y biết danh tiếng của Lục Minh Quy hủ bại nhưng không ngờ nơi hắn ở lại tồi tàn, u ám thế này.
Hèn gì cái mặt đưa đám, khó ưa.
Cổng lớn cao vút, bốn bề tường xanh bao kín, cánh cửa lớn nặng nề mở ra. Thẩm Huyền Quân thấy lầu son cao hai tầng nằm cô độc trong một khoảng không đen tối tù mù, nó được xây ở chỗ trũng, khoảng đất dẫn vào lót đá xanh, Thẩm Huyền Quân không nguyện ý lắm, song vẫn phải theo tỳ nữ vào bên trong sân. Bước qua bậc cửa, hương thơm u uẩn bay ra, cánh cửa xình xịch đóng lại, y quay đầu nhìn tia nắng nhỏ nhoi bị nhốt bên ngoài, không cam tâm tình lụi tắt trước màn đêm.
Thẩm Huyền Quân đến trước sân viện, quỳ xuống, theo quy cũ dập đầu.
Thẩm Huyền Quân nín thở một hơi, bên trong vẫn không có tiếng người đáp lại. Tỳ nữ đứng bên cạnh nâng mắt nhìn cửa phòng đóng kín kẽ, bên trong đèn còn chưa thắp: "Vương Gia hôm nay đi săn còn hơi mệt, e là vẫn còn chưa thức."
…
Trăng khuyết đã đậu trên cành liễu, hai chân Thẩm Huyền Quân dần mất đi tri giác, cái lạnh trên đảo khiến y vừa tê cứng vừa buồn ngủ. Nhưng y vẫn không dám nhúc nhích, quỳ thật ngay ngắn, cả lưng cũng không dám còng xuống. Hai tay Thẩm Huyền Quân đặt trên đầu gối, mặt vẫn ngẩng cao nhìn lên nhìn trời. Tường cao vây quanh lầu gác, cái bóng cắt gọt màn đêm chỗ cao chỗ thấp in loạn trên phiến đá xanh.
Nghe người ta nói trong phủ có nhiều quy tắc, y sợ, từ nay về sau, mình chỉ có thể ở đây mục ruỗng theo tháng năm.
Đang ngây ngốc, trong phòng bỗng có tiếng nói yếu ớt phát ra: "Vào đi."
Thẩm Huyền Quân ngẩn người, tiếng nói rất nhỏ còn tưởng là nghe nhầm. Y đảo mắt giây lát, đứng dậy mở cửa vào phòng. Bên trong không có thắp đèn, ánh trăng khuyết để lại một vệt sáng mờ dẫn đến bàn trà. Y cố căng mắt tiến đến bên lò sưởi lập lòe ánh than hồng, đến gần rồi mới thấy chiếc giường hoa. Lại quỳ xuống, y khe khẽ nói: "Thỉnh an vương gia."
Có một đôi tay nhanh nhẹn đỡ y dậy: “Bọn hạ nhân không biết quy tắc, sau này ở cạnh ta không cần mấy lễ nghi rườm rà này.”
Chân y tê lạnh, trên mặt không để lộ dấu vết khó chịu môi nhoẻn nụ cười ngọt ngào.
“Thắp đèn đi.”
Người hầu bên ngoài của y nhanh nhẹn bước vào quét mắt nhìn quanh, trong phòng rất tối, may mà chân nến lộ ra dưới ánh trăng lọt vào mắt. Sau khi thắp nến, căn phòng ấm áp hơn nhiều, y cũng có thể nhìn thấy gương mặt của hắn, mặt mũi khôi ngô, mắt dài môi mỏng, nhưng người lại gầy khô. Hắn ngồi trên giường thêu hoa văn trường thọ màu đỏ thẫm, màn trướng thêu hoa lộng lẫy buông rũ tầng tầng lớp lớp.
Hắn cũng nhìn y, trong lòng đánh giá sâu kín.
Thành thân xung hỷ này là do mẫu thân sắp xếp, Lục Minh Quy chỉ nhìn người qua tranh vẽ, âm thầm tráo đổi một tờ. Mẫu thân chẳng nhớ nổi ai với ai, nhìn thấy người trong tranh rất được, vừa nhìn đã biết là một người dễ dạy bảo. Ngón tay hắn kẹp lấy trang giấy mỏng dính, cười ôn hòa: "Người này rất tốt."
Thanh Hiên thấy hắn nhìn càng lo sợ, nhưng lại không dám lên tiếng rụt rè nhìn hắn, nụ cười đó là khinh miệt hay tán thưởng? Y không cha không mẹ, sống cô đơn trong rừng, người khác đều bảo y không được thông minh, dễ lừa, nhưng y có gì cho họ lừa chứ?
Thẩm Huyền Quân bỗng thấy mình như trôi dạt ở miền xa lạ, có thể là nhiều năm trước, cũng có thể là kiếp trước. Hắn liệu có biết, y đã ái mộ hắn đã lâu, hắn có biết kể cả giây phút túng quẫn nhất cuộc đời, y vẫn nghĩ đến hắn hay không? Hắn có biết, hắn có biết…
Ngoài cửa sổ trời như nổi gió.
Thẩm Huyền Quân có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng sau cùng vẫn giữ kín trong tim.
"Hôm nay ngươi gả cho ta, còn thẹn cái gì?"
Chỉ một câu nói bâng quơ như vậy, Thẩm Huyền Quân mặt đỏ tai hồng, nói không nên lời.
…
Đêm đó Thẩm Huyền Quân nằm mơ, một giấc mơ thật dài…
Y rất mệt, mệt nhưng vẫn điên cuồng học múa, học hát, chơi đàn, bất kể thứ gì có thể kiếm ra tiền. Thân phận thấp kém, cha mẹ bỏ mặc để y tự sinh tự diệt, cả họ hàng thân thiết mỗi khi nhìn y cũng vô cùng khó xử.
Dưới mái hiên Thẩm Huyền Quân hệt như con rối cuộn người trong vũng máu, gió tuyết thổi lên những vết thương sâu hoắm trên người y. Đó là ác mộng của cả đời y, mười bảy tuổi y gả cho Lục Minh Quy, dốc lòng phụ giúp hắn trong việc buôn bán, năm Lục phủ gặp nạn. Y không tiếc bản thân lặn lội đường xa, vượt bao nhiêu hiểm nguy đến nơi kẻ thù làm nội gián giúp hắn giải oan. Ân tình kết tóc là thế, song vẫn không sánh được với mỹ nhân xinh đẹp trời ban, nàng ta dịu dàng nũng nịu biết làm vui lòng người?
Người từng nói y trắng trẻo nõn nà, nay lại nhìn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, luôn tự hỏi trong lòng liệu có từng bị vấy bẩn?
Nàng ta khóc hắn đau lòng, y khóc, hắn nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
Thẩm Huyền Quân đã yêu một người như thế nào, nhiều năm kề cận, y thật sự không muốn thừa nhận mình đã yêu nhầm người.
1
Thẩm Huyền Quân vô cùng thống khổ, không phải vì nỗi đau xác thịt đang giày vò, y đau vì điều gì? Vì một người không đáng!
Đột nhiên Thẩm Huyền Quân bị người ta ôm chặt lấy, nói bên tai nhiều thứ, y nghe âm thanh liên miên không ngừng liền mở bừng mắt, nước mắt không tự chủ trào ra.
"Ngươi sao thế?"
Thẩm Huyền Quân dựa ngực hắn, tựa xua mình ra khỏi khoảng không tăm tối kia: "Ta mơ thấy ác mộng, mơ thấy Vương Gia không còn yêu ta nữa."
Lục Minh Quy vỗ lưng y cười điềm đạm: "Chỉ là ác mộng thôi."
Chỉ là ác mộng, đúng, nhưng là ác mộng chưa kết thúc.
…
Lục Minh Quy nghe y lầm bầm một hồi, khi sực tỉnh thần trí đã quay về Ma Điện hùng tráng lạnh lẽo. Hắn không dám phán đoán sư tôn đã trải qua những gì, ngón tay tê cứng, khẽ hỏi: “Người đó đối xử với người có tốt không?”
Y cười sâu kín: “Hắn moi mất trái tim của ta vứt đi rồi, ngươi nghĩ có tốt không?”
Hắn nghe được giọng nói của chính mình từ phương xa vọng về: “Vậy, để con giúp người tìm nó về.” Dường như không dám đối diện, môi hắn thâm tím: "Con biết, Thanh Thần là một phần hồn phách của người, con biết, con biết mà…”
Lục Minh Quy rời đi rồi Viên Viên quay trở lại thận trọng đo nhiệt độ bình trà: "Người nói nhiều với hắn làm gì?”
Thật ra Viên Viên muốn hỏi, có phải người mềm lòng rồi không?
Y thu lại vẻ mặt buồn bã, thản nhiên đáp: "Nếu quá khứ đã không thể thay đổi, chi bằng lợi dụng điểm tốt đẹp của nó triệt để!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...