Edit: NCX
Chương 76: Sau này không cần gọi tôi là ba nữa.
Mỗi một nét bút trong vở đều là những từ vựng được chép đi chép lại, bên trên là nét chữ xiêu vẹo viết chi chít mấy trang giấy của Lâm Thiên Tây.
Quả thực Tôn Thành có kiểm tra, nhưng những ngày gần đây các tiết học gần như liên tiếp nối đuôi nhau, đến cả thời gian nghỉ giữa giờ cũng rất ít, mãi đến khi tan học mới có thời gian kiểm tra.
Trên đường về, một tay hắn khoác balo, một tay cầm vở, xem xong rồi thì đưa cho Lâm Thiên Tây, ngón tay gõ gõ: "Những thành ngữ này cậu viết sai rồi, câu thơ này cũng viết sai, muốn chép lại bao nhiêu lần thì tự quyết định đi."
"Cậu đâu có nói kiểm tra từ vựng tiếng Anh xong lại nhảy đến kiểm tra thơ, còn chẳng cho chuẩn bị tâm lý nữa." Lâm Thiên Tây cầm vở nói.
"Tôi cứ kiểm tra như vậy đấy." Tôn Thành cố ý rút ra nửa cây cơ không nhét vừa ở trong cặp: "Thế nào?"
"..." Hắn vậy mà định lấy ra dùng ngay bây giờ luôn, Lâm Thiên Tây nhướng mày: "Cầm thú..."
"Nói gì cơ?"
"Đang học thuộc từ vựng thôi mà, animal."
"Bình thường lúc này sẽ dùng beast." Tôn Thành rút cơ ra: "Cậu có cần mở mang kiến thức một chút không?"
Lâm Thiên Tây chỉ vào hắn: "Chẳng phải nó đây sao, tôi biết rồi mà."
Tôn Thành nắm cơ nhìn cậu, hàng lông mày đứt đoạn kia khẽ nhướng lên.
Lâm Thiên Tây cười một tiếng, chạy vọt lên phía trước.
Tôn Thành đang định đuổi theo thì điện thoại trong túi rung lên, hắn nhìn theo bóng lưng cậu, lại nhét cây cơ vào rồi lấy điện thoại ra, là Quý Thải gọi tới.
Hắn bắt máy: "Alo?"
"Nhóc Thành?" Quý Thải nói: "Có cần tôi ở bên này xử lý thủ tục cho Cố Dương không? Bây giờ cậu thành niên rồi, thằng bé chỉ sốt ruột muốn về với cậu thôi."
"Ừm, xử lý đi." Tôn Thành đáp: "Vừa khéo tôi cũng muốn nhờ chị làm chuyện này, trước kia nên đón thằng bé tới đây."
"Vậy được, tôi đi xử lý." Quý Thải nói xong, ngừng một lát mới nói tiếp: "Cậu với anh Tây có ổn không?"
Tôn Thành lại nhìn lên bóng lưng Lâm Thiên Tây đằng trước, đã nhanh tới mức sắp không nhìn thấy nữa, hắn bước theo sau: "Rất tốt."
"Bản thân cậu cảm thấy tốt là được, nhóc Thành, tôi đã nói với cậu rồi, con đường này rất khó khăn."
"Tôi biết rồi." Tôn Thành không nói tiếp, cúp máy rồi đi lên phía trước, ánh mắt lại tìm kiếm Lâm Thiên Tây, cậu đã sắp tới chạy tới trước cửa tiệm Dương Duệ.
"Lâm Thiên Tây!" Dương Duệ đột nhiên chạy ra từ trong tiệm kêu một tiếng.
Lâm Thiên Tây vừa đứng lại chờ Tôn Thành, quay đầu nhìn: "Làm gì mà kêu lớn tiếng vậy?"
Dương Duệ cầm điện thoại trong tay: "Nhanh tới cửa hàng tiện lợi đi, có một gã đàn ông tới tìm mẹ cậu."
Lâm Thiên Tây nhìn anh một hồi, khoé miệng giật giật: "Hẹn hò xem mắt thôi mà, chẳng lẽ em lại không để cho bà ấy gặp người ta."
Mấy ngày nay đã không gặp cô, lúc về nhà cũng không thấy bóng dáng đâu, cậu đoán có lẽ là do bận bịu việc này.
Dương Duệ nói: "Anh không nói cái đó, cậu mau đi đi, hình như mẹ cậu đang bị ức hiếp."
Lâm Thiên Tây sửng sốt, tháo cặp sách trên vai xuống quăng ra, lập tức nhấc chân chạy.
Tôn Thành nhận thấy có điều không ổn nên cũng đi tới đưa cặp sách cho Dương Duệ, không quan tâm vừa rồi bọn họ nói gì mà lập tức đuổi theo sau.
Lâm Thiên Tây không biết Tôn Thành đuổi theo mình, cậu nhanh chóng leo lên một chiếc xe buýt, xe khởi hành sớm, không chờ đợi đã lái đi.
Cậu xuống xe, chạy một mạch tới cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy chiếc xe đạp quen thuộc trước cửa ra vào, không suy nghĩ gì đã chạy thẳng vào trong tiệm.
"Giả vờ giả vịt cái gì, tôi đánh cô chắc!" Một gã đàn ông quát to.
Lâm Thiên Tây nhìn thấy mẹ mình nghiêng người đứng bên kệ hàng, một tay ôm khoé miệng.
Đối diện là một gã đàn ông cao to thô kệch, giống như đang say rượu, thái độ rất hung dữ nhìn chòng chọc cô.
Thế mà ở giữa hai người còn có một người nữa đang can ngăn, là Tần Nhất Đông: "Ông đánh mà, tôi thấy rồi!"
Lâm Thiên Tây chạy tới: "Đánh ai cơ?"
Tần Nhất Đông nhìn thấy cậu thì sửng sốt: "Sao cậu lại tới đây?"
Lâm Thiên Tây hỏi lại: "Cậu ở đây làm gì?"
"Tôi gọi cho anh Duệ mà, sao cậu lại biết?" Tần Nhất Đông trừng to mắt nhìn cậu, lại nhìn sang Lâm Tuệ Lệ.
Bây giờ Lâm Thiên Tây đã hiểu vì sao Dương Duệ lại biết. Cậu không có thời gian quan tâm chuyện này, liếc gã đàn ông kia một cái, hỏi mẹ: "Có chuyện gì, ông ta đánh mẹ?"
Lâm Tuệ Lệ nhìn cậu: "Không có gì hết, mày chạy tới làm gì? Mau đi về đi."
Gã đàn ông kia thấy có thêm người đến thì phát cáu, đỏ mắt tía tai quát: "Làm gì mà phải gọi mấy thằng oắt này đến giúp đỡ hả!"
Lâm Thiên Tây trông thấy khoé miệng bầm tím của mẹ, lại nhìn gã đàn ông kia, mặt lập tức lạnh xuống: "Tôi hỏi ông, con mẹ nó có phải ông đánh bà ấy không?"
"Cô ta đánh tao trước!" Gã đàn ông gào lên, duỗi cánh tay ra: "Mày tự nhìn mà xem, cô ta túm đó!"
"Ông động tay động chân trước sao không nói, tôi nhìn thấy rồi!" Tần Nhất Đông nói: "Khách tới đây mua đồ cũng bị ông doạ đi hết, con mẹ nó ông chờ đó, tôi đi báo cảnh sát!"
"Mày báo đi, chuyện yêu đương của tao với cô ta, cảnh sát cũng chả thèm xen vào!"
Lâm Thiên Tây nhìn trong tiệm một lượt, hiện tại không có ai khác ngoài mấy người bọn họ, hàng hoá ở trên kệ đằng này đều đã bị rơi lung tung đầy dưới sàn, gã đàn ông kia còn đang giẫm hai túi bánh quy dưới chân, nhìn điệu bộ là biết đến đây gây chuyện.
Cậu cắn răng, xoay người tìm kiếm một lúc, lấy ra một đoạn dây nhựa bó hàng từ trên kệ, kéo căng vài lần trên tay rồi quan sát gã đàn ông kia. Cậu hiểu rõ không có luật pháp nào dám quang minh chính đại cho phép gây náo loạn, loại người này sợ điều gì nhất cậu đã biết.
"Lại đây, chỗ này là cửa hàng của người ta, hai ta ra ngoài nói chuyện." Lâm Thiên Tây đột nhiên vung dây qua cổ đối phương, siết lấy rồi lôi gã ra ngoài.
"Lâm Thiên Tây!" Sắc mặt Lâm Tuệ Lệ trắng bệch: "Mày đừng làm càn!"
Gã đàn ông kia cũng giật mình, hai tay nắm sợi dây bị siết trên cổ, chỉ có thể theo sát cậu ra ngoài cửa, vẫn còn mạnh miệng mắng: "Con mẹ nó mày vậy mà dám... Để tao xem mày làm được gì tao!"
Lâm Thiên Tây lạnh mặt lôi gã ra ngoài: "Ông đây cho ông mẹ nó tỉnh rượu trước rồi nói chuyện đánh người sau."
Cậu vừa ra ngoài, Tần Nhất Đông đã lập tức chạy theo: "Cậu..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Thiên Tây đã ngẩng phắt đầu lên trừng y: "Con mẹ nó cậu ngoan ngoãn đứng ở đây đợi đi! Không có việc của mình thì đừng có xen vào!"
Tần Nhất Đông khựng lại ngoài cửa, kinh ngạc nhìn cậu: "Cậu bị làm sao thế?"
"Bớt nói nhảm, nếu như cậu lại muốn ngu ngốc xông lên cản thì cút ngay cho tôi!"
"..." Lại? Tần Nhất Đông ù ù cạc cạc.
Gã đàn ông kia nhân cơ hội đó đột ngột nhào vào người Lâm Thiên Tây, vung nắm đấm muốn đánh cậu: "Thằng chó này, bao nhiêu tuổi mà dám hung dữ với ông đây!"
Lâm Thiên Tây vừa định tránh, Tần Nhất Đông nhìn thấy đã vội vàng chạy tới muốn giúp đỡ.
Cũng chỉ trong chớp mắt đó, một người sải bước tới, kéo Lâm Thiên Tây ra sau, bản thân nghiêng người chắn cho cậu, nắm đấm kia của gã vung xuống vai phải hắn, là Tôn Thành.
"Đệt!" Lâm Thiên Tây đạp một cước ra ngoài, gã đàn ông bị đạp thẳng vào hạ bộ, đau đến mức rụt eo.
Tôn Thành vội vàng chạy tới, lồng ngực phập phồng, vẫn còn đang thở hồng hộc, lúc cản cho cậu mặt cũng lạnh xuống, quay đầu nhìn gã đàn ông nằm dưới mặt đất: "Cậu đừng động thủ, không phải học ngoan sao?"
Lâm Thiên Tây cắn răng, trong lòng bốc hỏa nhưng vẫn nhịn lại, sợi dây nhựa trong tay vẫn siết chặt không buông: "Đúng vậy, tôi học ngoan, nếu không thì ông ta đã nằm bò ra từ lâu rồi."
Tôn Thành tháo sợi dây ra rồi đẩy cậu một cái, sau đó túm cổ áo gã đàn ông kia lôi về phía góc tường, lạnh lùng nhìn gã: "Tôi nói chuyện với ông ta."
Lâm Thiên Tây nhìn hắn lôi gã đàn ông tới góc tường ở cửa hàng, cũng không biết hắn lấy đâu ra nhiều sức mà khỏe như vậy, đối phương hoàn toàn không giãy giụa được, hệt như con cá chết.
Vừa định đi tới, lại nghe thấy hắn nói: "Đừng tới." Lúc nói còn kéo gã đàn ông đẩy thẳng vào trong góc tường, thô bạo túm vào trong.
Lâm Thiên Tây dừng lại, quay đầu liếc một cái, Tần Nhất Đông đang nhìn Tôn Thành vừa mới đi, ánh mắt lại quét tới cậu, còn mang theo ý khó hiểu, giống như không thể ngờ nổi.
Cậu lại lia mắt tới Lâm Tuệ Lệ đang đứng trong tiệm, bỗng chốc vung tay ném đoạn dây nhựa cuốn trên tay đi ngay trước mặt Tần Nhất Đông, nén giận, không nói gì.
Lâm Tuệ Lệ cũng không lên tiếng, khoé miệng cô bầm tím, mặt tái xanh, đầu tóc buộc gọn gàng đã rối tán loạn từ bao giờ, cô đưa tay vuốt tạm lại rồi quay đầu rút bao thuốc trong túi quần ra, tự châm cho mình một điếu, rít vài hơi rồi lại xoay người thu dọn đống bừa bộn dưới đất.
Trong góc tường phát ra vài tiếng kêu rên, một hồi lâu sau, Tôn Thành xuất hiện, vừa đi vừa kéo ống tay áo khoác xuống.
Đằng sau hắn, gã đàn ông gây chuyện kia cũng loạng choạng bước ra, loạng choạng tới mức không ra thể thống gì, cũng chưa kịp đứng vững đã chạy mất.
"Nói xong rồi," Tôn Thành nói: "Sau này sẽ không tới nữa."
Đột nhiên Tần Nhất Đông nhìn hắn, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người hắn và Lâm Thiên Tây.
1
Lâm Thiên Tây cắn răng, trầm giọng nói: "Coi như ông ta chạy nhanh."
Tôn Thành liếc mắt nhìn tình cảnh trong tiệm tạp hóa, cũng không đi vào, đây là chuyện nhà Lâm Thiên Tây, hắn không tiện chờ lâu, nếu không sẽ giống như đang nhìn cậu rồi chê cười, thế là xoay người nói: "Tôi tới chỗ Dương Duệ chờ cậu."
Tần Nhất Đông bị nhắc nhở, lại nhìn Lâm Thiên Tây, nhớ ra khi nãy cậu vừa mới buông lời hung dữ với mình, không nói gì mà cũng dắt xe đạp đi trước.
Lâm Thiên Tây đứng ở cửa hàng ít nhất hai phút mới mở miệng: "Nói bao nhiêu lần rồi, tìm người bình thường tốt với mẹ một chút không được à? Loại người này có gì tốt mà xem mắt!"
Lâm Tuệ Lệ dọn dẹp xong kệ hàng, đứng đó yên lặng hút thuốc, hồi lâu sau mới nói: "Người thay ca sắp đến rồi, đi về đi, chuyện như vậy mày đừng có ló đầu ra, mẹ dặn nhóc Đông không gọi mày là bởi vì sợ mày ra tay với người ta đấy."
"Không gọi con? Trừ phi mẹ không phải mẹ con, nếu không chẳng lẽ con lại không ló đầu ra được sao?" Lâm Thiên Tây mím môi, xoay người rời đi.
Cậu quản làm gì, không quản được cái gì, cũng không cần cậu phải quản.
Tôn Thành ngồi mấy trạm xe buýt, lúc sau xuống đi bộ tới cửa tiệm Dương Duệ, trời mới dần trở tối.
Hắn cử động hai tay, vừa nãy khi đánh gã đàn ông kia quả thực đã xuống tay rất tàn nhẫn, nếu không đối phương sẽ không biết sợ, dây dưa không dứt được.
Tần Nhất Đông đạp xe theo sau hắn, đạp vượt lên: "Cậu đi cùng Lâm Thiên Tây à?"
Tôn Thành quay đầu liếc y một cái: "Có vấn đề gì không?"
"Không sao hết, tôi chỉ tò mò thôi." Tần Nhất Đông thả chân trên bàn đạp: "Cậu không giống người thích xen vào chuyện của người khác." Nhưng vừa nãy hắn đã bảo vệ Lâm Thiên Tây, còn thay cậu giải quyết gã đàn ông kia nữa.
Không dưng ai lại hao tâm tổn trí đi làm chuyện tốn công vô ích này chứ?
Cảnh tượng bắt gặp hai người tay nắm tay, Tần Nhất Đông vẫn còn nhớ rõ.
"Lâm Thiên Tây không phải người khác." Tôn Thành tiếp tục đi về phía trước.
Tần Nhất Đông khựng lại, nhìn tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ cùng một bên sườn mặt vô cảm của hắn, ngẫm đi ngẫm lại câu nói vừa rồi, con mẹ nó không phải là hắn với Lâm Thiên Tây...
Tôn Thành đi đến tiệm tạp hoá thì quay đầu nhìn thử, Tần Nhất Đông đã đi rồi.
Dương Duệ nghe thấy tiếng động bèn đi ra ngoài hỏi: "Thế nào?"
Tôn Thành nói: "Là tài xế lái xe đường dài, không phải người dân địa phương, không thì nếu nghe qua tiếng tăm của Lâm Thiên Tây, có lẽ uống rượu xong cũng không dám đi làm loạn, bị chỉnh đốn một hồi rồi, đã cam đoan sẽ không tới cửa tiệm nữa."
Dương Duệ thở dài: "Thật ra đôi khi anh cảm thấy mẹ Lâm Thiên Tây cũng rất bất đắc dĩ. Miệng lưỡi của cái nơi nhỏ xíu này rất kinh khủng, bây giờ hai đứa còn trẻ, vẫn chưa cảm nhận được, đợi đến khi tầm tuổi anh sẽ biết. Anh và Lộ Phong không kết hôn, có bao người trong tối ngoài sáng chỉ chỉ trỏ trỏ, một người phụ nữ như mẹ Lâm Thiên Tây cũng giống vậy, trên đời này chẳng bao giờ thiếu kẻ mồm năm miệng mười nói ra nói vào phụ nữ. Không dạy dỗ tốt con trai đều là lỗi của cha mẹ, không có cha, thì tức là người làm mẹ có lỗi. Người ta nói gia đình không trọn vẹn, phải có một người đàn ông, nhưng ra ngoài tìm thì toàn là loại người như thế kia."
Anh quay đầu lấy một chai nước suối, ném cho Tôn Thành: "Bản thân Lâm Thiên Tây hiểu được, cho nên không hy vọng mẹ mình chỉ vì gia đình không trọn vẹn mà đi tìm đàn ông, nó không cần."
Tôn Thành vặn nắp chai nước ra uống một ngụm, môi mấp máy hỏi: "Ba ruột cậu ấy đâu?"
Dường như từ trước tới giờ chưa từng nghe Lâm Thiên Tây nhắc tới.
"Không có." Dương Duệ nói.
"Không có?"
"Là không có đó." Dương Duệ nhìn hắn cười cười: "Cái này còn không rõ à? Chết từ lâu rồi, lúc trẻ nhậu nhẹt gái gú cờ bạc rồi tự tìm đường chết. Lâm Thiên Tây là đứa nhỏ mồ côi từ trong bụng mẹ, không có ba, nó không có khái niệm đó, cũng không quan tâm."
Tôn Thành lại uống thêm một ngụm nước, không lên tiếng.
Trên đường lớn, cuối cùng Lâm Thiên Tây cũng chậm rãi quay về, cậu xỏ hai tay trong túi quần, hờ hững bước đến tiệm tạp hóa: "Balo của em đâu?" Giọng điệu giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dương Duệ xoay người vào trong tiệm: "Ở đây chứ đâu."
Lâm Thiên Tây cũng chưa đi vào lấy, cậu nhìn Tôn Thành: "Tay cậu có đau không, sao lại đánh mạnh như thế?"
Tôn Thành nói: "Tôi cũng chưa vô dụng như vậy chứ?"
Lâm Thiên Tây nhếch miệng cười cười, quay đầu vào gian sát vách.
Tôn Thành đi theo, nhìn cậu đang bày bi, hình như chuẩn bị đánh một ván. Hắn đặt chai nước lên mặt bàn rồi giúp cậu bày, lại liếc mắt nhìn sườn mặt cậu, nhìn từ góc độ này, tóc của Lâm Thiên Tây trông vô cùng ngoan ngoãn mềm mại.
Lâm Thiên Tây quay ra nhìn hắn: "Cậu nhìn cái gì?"
Tôn Thành cúi đầu xếp bi, nói: "Sau này không cần gọi tôi là ba nữa."
6
Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm hắn vài giây, sau đó buột miệng: "Đệt mẹ, cậu không muốn dạy tôi nữa!"
Tôn Thành ngẩng đầu: "..."
"Phải dạy tôi!" Lâm Thiên Tây túm cổ áo hắn: "Mẹ nó, tôi vẫn chưa vào đại học mà!!"
Trước đó Tôn Thành còn rất đau lòng cho cậu, bây giờ khoé miệng lại giương lên, bỗng chốc tóm lấy eo Lâm Thiên Tây rồi đe lên bàn bi-a: "Dạy, không dạy cậu thì dạy ai!"
Lâm Thiên Tây bị đụng trúng lưng thì "Shh" một tiếng, vừa cười vừa vỗ vỗ mặt hắn: "Thế này còn tạm được."
---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
3
Tôn Thành: Nói ra có thể mọi người không tin, là cậu ấy một hai muốn gọi tôi là ba...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...