Chương 37: Cậu ấy không phải là bạn thân.
Ngô Xuyên đứng bên ngoài hàn huyên với thầy giáo trường người ta một hồi, sau đó cả hai cùng vào sân.
"Trường thầy cứ thế mà chơi à?" Thầy thể dục trường bên nhìn mấy đứa học sinh Bát Trung trên sân đến cả đồng phục đội cũng không có, kìm lòng không được bèn hỏi.
"Đừng hỏi nữa, nghe nói Ngũ Trung trường thầy hôm qua thi nhỉ, nhưng mấy đứa trường tôi hôm nay mới thi xong đã bị tôi lôi đi chơi bóng rồi." Ngô Xuyên rất biết đáp trả, cứ thế mà hợp lý hóa một đội chơi không hề chính thức.
Cho nên nếu chơi không tốt cũng là có lý do, bởi vì vừa mới ra khỏi phòng thi đó.
"Biết thế đã chọn ngày khác rồi, làm trường thầy vội vàng quá." Thầy giáo kia bị nói đến ngượng ngùng, nắm còi bảo: "Hai ta cùng làm trọng tài nhé, dù sao cũng là giao lưu kỹ thuật chút."
"Được, không thành vấn đề." Ngô Xuyên đáp, đi sang một bên nhìn các "đội viên" của mình.
Lâm Thiên Tây ở trên sân đã khởi động xong, quay đầu liếc nhìn ông, nghe vậy thì khóe miệng nhếch lên, lại còn kỹ thuật cơ đấy, đến cả phối hợp còn chưa chắc đã làm được.
Trong bụng vẫn chưa phỉ nhổ xong, tầm mắt cậu lại phóng đến đám người Ngũ Trung đối diện, thấy Tần Nhất Đông đang giãn cơ, sắc mặt y từ lúc vào sân vẫn không tốt, cậu lại lặng lẽ dời tầm mắt đi.
"Bắt đầu đi!" Ngô Xuyên cầm còi lên thổi một tiếng, ngón tay chỉ vào Tôn Khải, bảo nó đừng lên sân trước, làm dự bị.
Hai đội đứng cùng một chỗ, trước khi vào trận phải chắp tay sau lưng cúi người chào hỏi lẫn nhau.
Đối diện Lâm Thiên Tây là Tần Nhất Đông.
Tần Nhất Đông liếc bên cạnh cậu một cái, Lâm Thiên Tây cũng đưa mắt nhìn theo, Tôn Thành đứng bên trái cậu, trên mặt vô cảm, cũng không nhìn bọn bọ.
Thời điểm hai bên khom người cúi đầu xuống, cậu nghe Tần Nhất Đông hạ giọng thật nhỏ hỏi: "Cái tên lạnh lùng đẹp trai kia là bạn thân mới của cậu à?"
2
Lâm Thiên Tây hơi ngẩng đầu, lúc đứng thẳng lên cười khẽ trả lời: "Cậu ấy không phải là bạn thân."
1
Là gì thì không thể nói ra được, vẫn còn cần thể diện.
Nói xong lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Tôi đây cũng chẳng cần có bạn thân gì đó."
Tần Nhất Đông cũng thẳng người theo, ngậm miệng, mặt xị xuống không nói thêm gì nữa.
3
Lâm Thiên Tây liếc sang bên cạnh, không biết Tôn Thành có nghe thấy không, dù sao từ nãy đến giờ hắn cũng không nhìn qua bên này.
Tiếng còi vang lên, thầy thể dục Ngũ Trung ném bóng, chớp mắt trận đấu đã bắt đầu.
Quả thật Ngũ Trung chiếm ưu thế hơn, mới mấy phút mà đầu húi cua cướp được bóng ném vào rổ, độ phối hợp chuyền bóng hay phòng thủ cũng rất cao.
Người trên sân chạy qua chạy lại rất nhanh, cậu tấn công tôi phòng thủ.
Lâm Thiên Tây ở đằng sau chờ thời cơ.
Thật ra cậu vẫn thích chơi bida nhất, sở dĩ chơi bóng rổ hoàn toàn là vì Tần Nhất Đông thích trò này.
Trước đây mỗi lần cậu vào sân bóng rổ cũng toàn là vì chơi cùng Tần Nhất Đông, nói đến ăn ý, trong số những người ở đây cũng chỉ có mình y là có chút ăn ý với cậu.
Đầu húi cua dẫn bóng định xông lên.
Lâm Thiên Tây thừa cơ vượt lên cướp đi quả bóng trong tay nó.
Bên cạnh có tiếng bước chân, cậu thấy bóng dáng quen thuộc của người nọ, không hề nghĩ ngợi gì, giống như trên tay đã có quán tính mà ném bóng sang cho y: "Tiếp này...."
Quả bóng giữa không trung vẽ ra một đường cong, hướng về phía trong tay Tần Nhất Đông rơi xuống. Y giống như không ngờ tới, chẳng thể nào bắt kịp lấy bóng.
Chỉ thoáng sau đầu húi cua lao ra cướp bóng về.
"Anh Tây!" Vương Tiếu khiếp sợ kêu lên.
"Cậu làm cái gì thế!" Khương Hạo cũng quay đầu trừng cậu.
Tôn Thành từ bên cạnh chạy tới, nhíu mày nhìn cậu một cái.
"...." Lâm Thiên Tây nắm lại cái tay vừa mới ném bóng đi, khô khan cười: "Tôi không nhìn rõ hướng."
6
Đầu húi cua chuyền bóng cho đồng đội, lập tức vào rổ, hai điểm tới tay, nó còn quay đầu trào phúng: "Cảm ơn đại ca Bát Trung đã giúp nhé."
Ngũ Trung đều cười.
Duy chỉ có Tần Nhất Đông là không cười, y nhớ lại nhiều lần chuyền bóng trước kia, thời điểm y chơi bóng cùng Lâm Thiên Tây cũng toàn là đi chặn bóng người khác như thế, nhưng cũng chẳng phải hồi ức có ý nghĩa gì.
Y chạy tới chuyền bóng, không thèm nhìn Lâm Thiên Tây.
Ngô Xuyên cũng không nhịn được nói một câu: "Chơi cho tử tế, làm việc riêng đấy à?"
Lâm Thiên Tây vẫn cười cười không nói, cũng chẳng biết nên nói gì, cậu hít sâu một hơi coi như lấy lại tinh thần, tiếp tục đi chặn bóng.
Vừa nhìn đã biết Ngũ Trung đã tập luyện ổn định, mười phút sau liên tục vào được ba quả.
Đầu húi cua vọt đến trước mặt Lâm Thiên Tây chặn bóng, tựa như đang trút giận, sức lực cũng dâng trào, chạy từ đằng sau đến cản, sau đó cố ý bám sát theo cậu.
Lâm Thiên Tây nhìn đầu húi cua đôi lần, thằng oắt này bây giờ rất đắc ý, đến cả lông mày cũng nhướng hết lên, may mà đầu đã cạo, tóc dài hơn tí nữa thì chắc cũng phải tung bay lất phất.
Cậu thầm nghĩ trong bụng, mắt liếc bóng, thấy bóng tới thì lập tức bật người lên chặn, không nghĩ rằng đầu húi cua cũng nhảy bật lên theo.
Tần Nhất Đông cũng chạy đến cản bóng.
Ngực Lâm Thiên Tây chợt bị thúc mạnh một phát, đầu húi cua thúc cùi chỏ vào ngực cậu, tay chưa kịp chạm đến bóng, cơ thể đã bị xô sang bên cạnh té ngã.
Phản ứng đầu tiên của cậu là không muốn va trúng Tần Nhất Đông gần đó, chân giẫm xuống đất lùi về sau mấy bước, trọng tâm không vững, lưng đụng phải một người, sau gáy bụp một tiếng giống như va phải mặt đối phương, tức thì hai người cùng ngã xuống đất.
"Tôn Thành!" Khương Hạo kêu.
Đầu Lâm Thiên Tây va phải cơ thể người nọ, vội vàng bò dậy thì thấy Tôn Thành ngã ở đằng sau cậu, một tay đang ôm mũi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình.
"Đệt..." Cậu chưa kịp sờ thử sau gáy đã lập tức vươn tay định kéo hắn.
Tôn Thành chống một tay xuống đất, nhanh chóng đứng lên, cũng không để cho cậu chạm vào người, hắn cau mày ôm mũi liếc cậu một cái, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Nếu cậu không muốn chơi thì đừng chơi."
"....."
Ngô Xuyên thổi còi, tuyên bố đầu húi cua phạm luật lần thứ nhất.
Lâm Thiên Tây nhìn theo Tôn Thành chạy vào trong sân, rõ ràng cảm nhận được hắn không vui, bèn quay đầu ra sau hung dữ mà quắc mắt nhìn đầu húi cua.
Dường như nó chẳng thèm để bụng, lại còn cười cười chạy tới tiếp tục cản cậu, tựa như cố ý bảo: "Nhìn gì thế Lâm đại ca, cùng lắm thì phạm luật đến cuối trận, mấy người các cậu thế này còn thắng được chắc?"
"Ông đây chơi bóng chứ không chơi võ mồm, mong là Ngũ Trung mấy người cũng như vậy." Lâm Thiên Tây nói.
Đầu húi cua rất khinh bỉ, tiếp tục đấu, thật sự là liều mạng mà dí sát theo cậu.
Lâm Thiên Tây cố ý đưa người lắc lư một lúc, thu hút nó chạy đến bên trái cản, rồi đột nhiên chạy sang bên phải, tốc độ nhanh như cắt.
Chợt bắp chân bị vấp, có người tiến lên trước xiêu xiêu vẹo vẹo, may mà Lâm Thiên Tây chưa ngã, nhưng lửa giận trong lòng cũng đã bùng nổ, cậu lập tức xoay người trừng mắt nhìn đầu húi cua, di chuyển chân, suýt nữa thì giơ lên đạp nó một phát.
Ngô Xuyên lại thổi còi, lần nữa tuyên bố đầu húi cua phạm luật, cũng bắt đầu nổi giận: "Đừng có lôi lôi kéo kéo!"
Bỗng nhiên Tôn Thành giơ tay làm động tác tạm ngừng.
Trận đấu tạm ngưng.
Hắn đi tới chỗ Ngô Xuyên nói vài câu, chỉ thoáng chốc sau đã trở lại sân, trên sống mũi đỏ lên một vệt, gương mặt vẫn là vẻ lạnh lẽo.
Ngô Xuyên đứng đó nói chuyện với thầy giáo Ngũ Trung, sau đó vẫy vẫy tay với Lâm Thiên Tây, chỉ sang Tôn Khải ngồi cạnh.
Đây là ý muốn đổi người giữa trận.
Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành, hắn vẫn không có biểu cảm gì, trán đã túa mồ hôi, tóc lại vuốt lên trên, hắn kéo đồ bảo hộ trên cổ tay xuống, nhìn thế nào cũng thấy một bộ dạng lãnh khốc vô tình.
Cậu bất đắc dĩ rời khỏi sân, đã nói là sẽ chuyền bóng cho hắn, kết quả là bóng lại chuyền đến chỗ Tần Nhất Đông, lại còn liên lụy xô hắn ngã, mẹ nó thật sự là chẳng làm được tích sự gì.
Lúc Tôn Khải ra sân đi lướt qua người Lâm Thiên Tây, còn an ủi cậu: "Anh Tây yên tâm, thằng oắt kia muốn gây chuyện, để em đi xử nó."
"Cậu xử cái rắm, đừng có phạm luật." Chính Lâm Thiên Tây cũng phải chịu đựng, không thì đã sớm xử đẹp thằng oắt đó rồi.
Tôn Khải đành phải nhịn xuống chạy vào trong sân.
Lâm Thiên Tây vừa rời sân, cục diện trên sân lập tức thay đổi.
Đầu húi cua mất đi mục tiêu theo dõi, lần này đổi sang dán mắt vào Tôn Thành.
Tôn Thành ở vị trí tiền đạo, nhiều lần bắt bóng bật bảng(*), một mạch tiến lên phía trước.
(*) Bắt bóng bật bảng: Hay còn gọi là rebound, là tình huống xảy ra khi một pha ném bóng không trúng rổ của đối phương và một cầu thủ bật cao lên giành quyền kiểm soát bóng.
Tầm mắt Lâm Thiên Tây không tự chủ được mà nhìn chằm chằm theo hắn, nhìn mãi nhìn mãi, rồi thoáng chốc như đã sáng tỏ, lập tức đứng bật dậy.
Cậu phải thừa nhận quả thật đầu húi cua chơi bóng không tệ, hôm nay là cố tình gây chuyện, nó cũng chẳng sợ phạm luật, lúc đến chặn bóng Tôn Thành tay chân lại táy máy.
Tiếng còi thổi vang, Ngô Xuyên tuyên bố đầu húi cua phạm luật, Tôn Thành giành được cơ hội ném phạt.
"Đệch mẹ, biết ngay mà!" Lâm Thiên Tây nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tôn Thành cố ý, cố ý để cho đầu húi cua theo sát hắn, để nó phạm luật, sau đó tự mình nắm lấy cơ hội ném phạt.
Hiển nhiên là đầu húi cua cũng ý thức được mình đã trúng chiêu, mặt cau có, lúc đi ra còn nhìn chòng chọc Tôn Thành.
Tôn Thành đón bóng, đứng ngoài vạch giơ tay ném bóng lên, ném một phát thẳng tay thu về bốn điểm.
Đến cả Vương Tiếu cũng nhìn hắn nhiều thêm mấy lần, ngã ngửa tựa như ngày đầu tiên biết hắn.
Khương Hạo hô: "Trâu bò vãi!!"
Lâm Thiên Tây lập tức giơ tay về phía Ngô xuyên, chỉ chỉ mình.
Ngô Xuyên vẫn còn đang nhìn theo Tôn Thành ném bóng vào rổ, ánh mắt chỉ một mực dán lên người hắn, cũng chẳng để ý đến cậu.
Lâm Thiên Tây chép chép miệng, lau đi mồ hôi trên cổ, chống gối chờ.
Tần Nhất Đông ở trong sân chạy rất nhanh, cậu không nhìn y, cố tình không nhìn thì còn có thể thoải mái hơn chút, lát nữa để cậu ra sân, chắc chắn sẽ phát huy thật tốt.
Mãi cho đến khi nghỉ giữa trận cũng không thấy Ngô Xuyên lên tiếng.
Lâm Thiên Tây tưởng là không còn cơ hội nữa, ấy thế mà trước khi hiệp hai bắt đầu, Ngô Xuyên vẫy tay với cậu.
Cậu tựa như được tiếp điện, lập tức chạy vào trong sân.
Đầu húi cua thấy cậu, nháy mắt sau đã vụt đến như bay.
Bóng bay tới, Lâm Thiên Tây chặn lại, bóng không ở trên tay quá một giây, cậu ném nó về phía người mình đã nhắm trước.
Tôn Thành tiếp được, dứt khoát ném bóng vào trong rổ.
Vào!
Hai bên hòa.
"Ha!" Lâm Thiên Tây cười một tiếng, tiện tay gạt mớ tóc vướng víu trên trán, chạy đến là sảng khoái.
"Lúc này anh Tây bình thường rồi sao?" Vương Tiếu vừa chạy vừa lẩm bẩm bảo với Tiết Thịnh.
Lâm Thiên Tây thấy Tôn Thành ném bóng xong thì xoay người nhìn thoáng qua cậu, thế là mình bèn cười cười nháy mắt với hắn, mà hắn cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ liếc cậu một cái như thế.
Sau đó cậu quay đầu, tầm mắt đảo qua đến mặt Tần Nhất Đông thì không cười nữa, lập tức chạy đi làm như không thấy gì.
Đầu húi cua cảm thấy điểm này của bọn họ là xảo trá giành được, bây giờ đang tập trung theo sát nhằm vào Tôn Thành, nhưng chưa đi qua Lâm Thiên Tây đã vọt đến, cản lại đường nó.
Tiếng còi vang, Ngô Xuyên hô: "Lâm Thiên Tây! Em phạm luật!"
"Biết rồi!" Lâm Thiên Tây cợt nhả ngăn chặn đầu húi cua, vừa nãy quả thực là cố tình dồn người ta, bắt chước giọng điệu khi trước của nó: "Nhìn gì mà nhìn, cùng lắm thì phạm luật đến cuối trận, tới đây nào."
Trêu nó một tí thôi, lẽ ra Lâm Thiên Tây nên xử nó từ lâu rồi, chẳng qua cậu nể nó là bạn của Tần Nhất Đông.
Đầu húi cua phun ra một câu tục tĩu, đột nhiên nổi giận, xông lên đụng mạnh vai vào vai cậu.
Lâm Thiên Tây phản ứng nhanh, lập tức tránh đi, có hơi bất ngờ, cho rằng ở trên sân nó sẽ kiêng nể, chằng ngờ lại dứt khoát liều mạng đến cùng.
"Oai cái đéo gì, bắt nạt Tần Nhất Đông, nghĩ là tôi cũng sợ cậu chắc? Ngũ Trung bọn này dễ bị bắt nạt đến thế à?" Đầu húi cua mắng.
"......" Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm nó, tầm mắt lia đến trên người Tần Nhất Đông.
"Làm cái gì đấy!" Ngô Xuyên xông tới, dứt khoát tách bọn họ ra.
Thầy thể dục Ngũ Trung cũng vội vàng chạy lại.
Người ở hai đội thoáng chốc đã vây quanh, Vương Tiếu lẫn Tiết Thịnh một trái một phải đứng cạnh Lâm Thiên Tây, sắp sửa động thủ thì bị tiếng còi chói tai cản lại.
"Tạm ngừng! Ngừng!!" Ngô Xuyên ngậm còi vội vội vàng vàng khua khoắng tay: "Không được đánh nhau!!"
Còn đánh bóng giao hữu cái con khỉ, thi đấu hữu nghị đâu không thấy, chỉ thấy sắp thành một trận đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Lúc rời sân Lâm Thiên Tây mới quay lại nhìn Tần Nhất Đông, cả người y ướt sũng mồ hôi đứng phía sau đội ngũ của Nhất Trung, đang thở hổn hển, sắc mặt càng khó coi hơn khi nãy.
Chơi được hơn nửa trận, hai bên bằng điểm nhau, cuối cùng lại kết thúc lãng xẹt.
"Giao lưu kỹ thuật gì chứ?" Khương Hạo đến bên sân, nhỏ giọng thầm thì: "Tiếp tục giao lưu nữa là thành giao lưu đấm đá cmnr."
Tôn Thành tháo đồ bảo hộ trên cổ tay, cầm áo khoác của mình lên rũ rũ rồi khoác lên vai, sau đó không nói gì mà đi một mạch rời khỏi sân bóng rổ.
Lâm Thiên Tây nhìn hắn chẳng nói một lời rời đi, cậu sờ sờ mũi, cuối cùng cũng đi theo.
Tần Nhất Đông thấy cậu đi thì quay đầu lại hỏi đầu húi cua: "Cậu làm gì thế Trâu Vĩ, hôm nay chơi kiểu gì đấy?"
Đầu húi cua được gọi là Trâu Vĩ nói: "Đó chả phải là kẻ thù của cậu còn gì, ngạo mạn đếch chịu nổi, mới đến đã nhằm vào tôi rồi. Ngũ Trung chúng ta nhiều người thế còn sợ một mình đại ca Bát Trung nó à, không sao đâu, thừa dịp trả thù cho cậu luôn ấy mà. Cái tên mặt lạnh vô cảm kia cũng khó chịu vl, mẹ nó còn giở trò giở quẻ, lừa được quả phạt bóng, không thì dễ gì mà bằng điểm với chúng nó được."
Sắc mặt Tần Nhất Đông lúc trắng lúc xanh: "Đó là kẻ thù của tôi, liên quan gì đến cậu, ai bảo cậu xuống tay với cậu ta! Tôi tới đây đánh bóng, còn cậu tới đây đánh nhau à?"
Trâu Vĩ bị y mắng đến ngẩn người: "Tôi coi cậu là bạn bè mới ra mặt thay cậu mà."
"Thật sự coi tôi là bạn bè cũng đừng làm như thế." Tần Nhất Đông nổi giận đùng đùng rời sân trước.
Lâm Thiên Tây một mạch đuổi theo Tôn Thành ra khỏi trường, nhưng cậu không đuổi kịp.
Người nọ ra cổng trường xong thì không biết rẽ đi đâu mất, chẳng thấy đâu nữa.
Cậu đành phải thay đổi ý định, xoay người chạy về hướng hang ổ của chỉ huy.
Lúc lướt qua tiệm tạp hóa của Dương Duệ, cậu vào trong chỗ tủ lạnh cầm hai chai nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền [1] lên, bảo: "Mua chịu nhá!" rồi lập tức vội vã chạy đi.
Dương Duệ đuổi theo ra ngoài: "Cậu đang làm cái gì đấy?"
"Đừng hỏi nữa, em cũng không biết mình đang làm gì đâu!" Lâm Thiên Tây vừa chạy vừa để lại một câu.
Dương Duệ không khỏi lại lẩm bẩm: "Thôi xong rồi, vẫn là thi hỏng."
1
Lâm Thiên Tây chạy đến bên ngoài tòa nhà cũ, ngồi xuống ngay ở hành lang, mở một chai nước ra ngửa cổ dốc một hớp lớn, lúc nuốt xuống lại nghĩ tới chuyện trong sân bóng rổ, thành ra hơi tức giận, đồng thời còn có chút vui vẻ yên tâm.
Tốt xấu gì thì cũng chứng minh được đầu húi cua kia đối đãi với Tần Nhất Đông không tệ lắm, nói cách khác, coi như Đông tử đã kết giao được với một người bạn rất nghĩa khí, đứng trước "đại ca Bát Trung" cậu mà cũng dám ra mặt, thật sự không tệ đâu.
Mặc dù thằng oắt kia làm cậu rất khó chịu.
"Tốt lắm đấy, quý trọng thật tốt đi Đông tử." Cậu xoay chai nước trong tay một vòng, lẩm bẩm tự nhủ, tựa như Tần Nhất Đông vẫn còn ngồi bên cạnh nghe cậu trò chuyện.
Điện thoại di động chợt reo.
Lâm Thiên Tây thoáng chốc hoàn hồn, lần mò điện thoại từ túi quần bên trái đến túi bên phải, lần ra được rồi thì nhấn nghe máy.
Tưởng rằng là Ngô Xuyên gọi đến để dạy dỗ cậu, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền tới những tiếng động ồn ào quen thuộc, xen lẫn cả những lời tục tĩu ồm ồm bẩn đến không thể bẩn hơn, giọng Tam Pháo vang lên: "Ây anh Tây, không phải bọn mày nghỉ rồi ư? Trước đây ba ngày thì hai ngày chạy tới đây lăn lộn, bây giờ nghỉ rồi mà vẫn chưa đến trình diện à?"
Lâm Thiên Tây đáp: "Trình con khỉ, không biết tao sắp lên lớp 12 rồi hay sao, sau này chỗ chúng mày chơi sẽ không có mặt tao nữa."
"Cái đéo gì cơ?" Tam Pháo chửi: "Mày nói mớ à, lớp 12 thì liên quan gì đến mày? Mày không phải anh Tây lẫy lừng mấy con phố sao? Học hành phí tiền mà vẫn còn học tiếp à?"
"Phải học, sau này đừng tìm tao nữa, mẹ nó tao học ngoan, nghe rõ không?" Lâm Thiên Tây thẳng tay cúp máy.
Cậu cất điện thoại đi, lại uống thêm mấy hớp nước, đổ ra lòng bàn tay rồi hất lên mặt rửa sạch mồ hôi, sau đó ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy được bóng người quen thuộc kia, đứng lên ngay tức khắc: "Chạy nhanh thế, tưởng là cậu mất tích luôn rồi!"
Chẳng biết Tôn Thành đi đâu về, trên sống mũi dán một băng cá nhân, hắn liếc cậu một cái rồi đi thẳng lên lầu.
Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm miếng băng cá nhân, sống mũi hắn cao, dán thứ đồ ấy lên trông cực kỳ nổi bật, rõ ràng là hành động lúc đó của cậu vô cùng bất cẩn, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, nhìn Tôn Thành từ bên cạnh đi thẳng lên lầu thì lập tức tự giác đuổi theo, cậu nhét một chai nước khác vào trong tay hắn, vừa nhét vừa gõ gõ.
"Tôi không cố ý mà, đừng bảo là cậu giận thật đấy nhé?"
Tôn Thành không nhận, tiếp tục bước lên cầu thang, miệng nhàn nhạt nói: "Vốn dĩ chuyện hôm nay không liên quan đến bọn tôi, mọi người tập hợp lại cũng là vì năm điểm kia của cậu."
Lâm Thiên Tây cầm chai nước đi theo, mắt dán sát vào bờ vai rộng của hắn: "Đúng vậy chỉ huy Tôn, hôm nay đầu tôi choáng váng, phát huy không tốt, nhưng không phải là đã bù đắp rồi sao? Cậu nói xem lần chuyền bóng lúc sau của tôi cũng ổn mà phải không?"
"Tôi còn phải cảm ơn cậu phải không?" Tôn Thành đã đến trước cửa, hắn móc chìa khóa ra mở cửa, chực đi vào.
Lâm Thiên Tây chen lên, đặt chân lên khung cửa chặn lại: "Đừng nhỏ mọn như vậy chứ, cậu giận thật à?"
1
Tôn Thành liếc cậu một cái, trên người cả hai đều đã đổ mồ hôi vì chơi bóng, đột nhiên chen chúc cùng một chỗ, mùi mồ hôi thoang thoảng đan vào nhau, còn xen lẫn cả mùi cơ thể.
Hắn nghiêng đầu, hỏi: "Cậu chạy tới đây chỉ để nói cái này?"
"Chả phải là tôi đến vì cái mũi cậu...." Lâm Thiên Tây chỉ mũi hắn, lưu manh cười bảo: "Không nói không được, tôi là người có phẩm cách mà."
Tôn Thành nghĩ thầm lưu manh đến mức phẩm cách cũng phải biến dạng, đầu gối chọc vào đùi cậu: "Tránh ra."
Lâm Thiên Tây không nhường: "Cậu bảo không sao đi, tôi tránh ra luôn."
Nếu Tôn Thành là người dễ bị thao túng như thế thì đã chẳng phải là Tôn Thành, kể cả không sao đi chăng nữa hắn cũng sẽ không nói ra, nhìn Lâm Thiên Tây, rồi khóe miệng chợt giương lên: "Cậu nghĩ tôi sẽ không vào được?"
Lời còn chưa dứt, tay hắn đột ngột nắm chặt lấy cổ chân cậu, Lâm Thiên Tây sửng sốt mất một hồi, ném chai nước trong tay đi, theo bản năng đề phòng bị ngã mà một tay lập tức bắt lấy vai Tôn Thành.
Tôn Thành túm cổ chân cậu đẩy về phía khung cửa, lưng Lâm Thiên Tây đập vào khung vang ra tiếng, người áp sát ngực hắn, mở miệng thốt ra một câu: "Tôi đệt!"
Cửa đã mở, thừa dịp cậu bị đau thu chân lại trong tích tắc, Tôn Thành liếc mắt nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cậu rồi buông tay ra, đẩy cửa tiến vào.
Lâm Thiên Tây xoa xoa mắt cá chân bị hắn nắm lấy, một tay sờ lưng, có điều không sờ tới, há miệng rít mấy tiếng: "Quá vô sỉ, cậu thế mà lại dùng chiêu này, con mẹ nó có phải cậu đè tôi đến nghiện rồi không!!!!"
6
Mí mắt Tôn Thành giật giật, quay đầu nhìn cậu, không lên tiếng.
Lâm Thiên Tây đã ngồi xổm xuống trước cửa, còn chưa để tâm đến nghĩa khác của lời mình vừa nói, cậu ngồi đó sờ sờ túi, tiếng túi nilon kêu sột soạt.
Tôn Thành không biết lần va chạm này có tàn nhẫn quá không, hắn liếc cậu một cái, mấy giây sau lại liếc thêm một lần nữa.
"Tom!" Lâm Thiên Tây chợt kêu.
Tôn Thành giương mắt, con cún nhỏ dưới chân tung tăng chạy ra ngoài cửa, há miệng ngậm miếng bánh mì cậu vừa ném ra.
Lâm Thiên Tây ngồi ở cửa nhìn Tôn Thành, nói với con cún: "Tom, vừa nãy va vào cửa tao muốn rời thành từng mảnh luôn, thế mà còn không được tính là trả lại cho cậu ấy hả? Mày nói xem, làm người sao có thể nhỏ nhen như thế, đúng không?"
Tôn Thành thấy cậu bị va căn bản là chẳng làm sao cả, cố tình không nói lời nào mà đứng xem cậu diễn.
"Quên đi, ai bảo hôm nay tao xin cậu ấy làm việc chứ, không để ý đến tao thì thôi vậy." Lâm Thiên Tây thở dài đứng lên, định đi.
"Cậu từ từ." Tôn Thành mở miệng.
Lâm Thiên Tây nghiêng đầu: "Cuối cùng lương tâm cậu cũng chịu bộc phát rồi?"
Tôn Thành đưa mắt nhìn trong ngực cậu: "Cậu để chó lại cho tôi."
10
Lâm Thiên Tây ôm Tom vừa mới dụ dỗ được trong ngực, chỉ có thể thả nó xuống, lẩm bẩm trong miệng một câu "Đồ cứng nhắc", sau đó rầm một tiếng đóng cửa nhà hắn lại.
Tôn Thành nhìn cánh cửa dần khép, cũng không biết là bị chọc giận hay bị chọc cười, hắn sờ lên sống mũi, sau đó khóe miệng bất giác giương lên.
___________________
[1] Nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...