Edit: ntthireal, ncx
Chương 115: Tôi sẽ không buông tay.
Căn phòng khách sạn vừa nhỏ vừa cũ giống như đã trải qua một trận chiến hỗn độn.
Không, chắc chắn không chỉ một trận.
Tôn Thành nhặt ga giường quăng lên chỗ cũ, trông thấy Lâm Thiên Tây đã mặc xong quần áo, đang kéo cái áo ngắn tay che đi vòng eo đỏ ửng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, bốn phía dường như vẫn còn sót lại mùi phóng túng chưa tan.
Hắn hất cằm về phía cửa phòng, ý nói phải đi.
Cửa phòng mở ra, bọn họ một trước một sau bước ra ngoài.
Lúc trở lại quầy, nhân viên nữ quầy lễ tân kia đã sơn xong mười móng tay, còn đang cầm đũa ăn mì gói, cô nàng quét mắt liếc hai người bọn họ: "Chơi cái gì mà chơi đến tận bây giờ hả, hết ba tiếng từ đời nào rồi, mau lại đây trả thêm tiền đi!"
Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành, hắn cũng đang nhìn cậu, hai mắt nhìn nhau, Lâm Thiên Tây cong môi cười rồi đưa chìa khoá phòng cho cô nàng: “Thêm chứ, ‘chơi’ sướng là được.”
Ra khỏi khách sạn, trời đã tối từ lâu, đèn đường cũng đã bật sáng.
“Mấy lần?” Tôn Thành chợt hỏi.
“Tôi mẹ nó còn phải đếm ư?” Bởi lúc làm nhịn không kêu thành tiếng, cho nên bây giờ giọng Lâm Thiên Tây có hơi khàn, cậu cố ý va vào người hắn: “Không hổ là Thành gia, cậu được quá nhỉ.”
Tôn Thành nhếch miệng: “Cậu cũng không tồi, chỉ là gầy quá.”
“Hửm?” Lâm Thiên Tây nhìn hắn: “Rõ vậy sao?”
“Sờ được.”
2
“Đệt…”
Khóe miệng Tôn Thành lại giương lên: “Dù sao cũng đã thi xong rồi, về ngủ bù đi, ngủ đến khi nào tỉnh thì thôi, nghỉ ngơi cho thoải mái.”
Lâm Thiên Tây dừng lại: “Vậy tôi về nhà ngủ, hai ngày rồi vẫn chưa về.”
Vốn dĩ Tôn Thành định bảo cậu về nhà mình, nhưng ngẫm nghĩ lại thì vẫn nên để cậu về nhà ngủ cho ngon: “Vậy về đi, lần sau mang tài liệu ở trường về, cho cậu nghiên cứu xem điền đơn nguyện vọng thế nào.”
Lâm Thiên Tây cười, nghe vậy thì lại cảm thấy tràn trề động lực: “Được, chờ tôi.”
“Ừm.” Tôn Thành trông thấy cậu quăng balo khoác lên vai đi ra ngoài, mãi tới khi cậu đi xa hắn mới lấy thuốc lá từ trong balo mình ra, tay khẽ lắc hộp thuốc rồi rút một điếu nhét vào miệng, vừa quẹt bật lửa vừa đi về.
Lúc nhả khói, hắn quay đầu nhìn thử thì đã không thấy Lâm Thiên Tây đâu nữa, song khóe miệng vẫn nhếch lên nở nụ cười.
Cho đến thời điểm này, sợi dây cung mà hắn tự mình căng ra bấy lâu rốt cuộc nay cũng được nới lỏng.
Sau khi Lâm Thiên Tây về, cậu ngả mình lên giường ngủ bù ngay tức khắc.
Trong nhà chỉ có một mình cậu, đến cả hàng xóm cách vách lúc nào cũng quát tháo ầm ĩ như heo bị chọc tiết cũng yên ổn được một ngày.
Cậu vùi cơ thể bị giày vò tới mức tàn tạ lên giường, cắm đầu ngủ như chết, ngủ không biết trời trăng mây đất.
Cuối cùng cũng không cần giải đề ngày đêm nữa, cậu kéo vali, khoác vai Tôn Thành đi xuyên qua biển người đông đúc dưới Bắc Kinh đầy nắng.
Đi xăm như đã từng nói, tới trường học báo danh, nắm tay nhau cùng đi dạo ở trường, đi dạo ở Bắc Kinh.
Sau đó bọn họ ở cùng một nơi, trốn ở một khách sạn không người hoặc ở bừa một xó xỉnh nào đó, trao nhau cái hôn quên đi trời đất, thậm chí điên cuồng "làm"…
‘Ting!’ Bỗng Lâm Thiên Tây bị đánh thức, cậu đang cố gắng mở to mắt thì lại nghe thấy thêm một tiếng ‘ting’.
Khó khăn lắm mới mở mắt ra được, Lâm Thiên Tây gãi gãi đầu một hồi, phát hiện là âm thanh thông báo của Wechat trên điện thoại.
“Đệt…” Giấc mơ đẹp như vậy, thế mà lại bị cắt ngang.
Lâm Thiên Tây ngồi dậy, đưa tay mò khắp nơi, mò mãi tới cuối giường mới sờ thấy điện thoại, liền mở lên xem tin nhắn.
[ Cậu còn sống không vậy? ]
[ Đã nói thi xong thì hẹn nhau mà??? ]
Là Tần Nhất Đông gửi.
Lâm Thiên Tây sực nhớ ra, đúng là bọn họ đã từng nói như vậy thật, cậu nhếch môi, gửi đi một tin nhắn thoại: “Vừa mới ngủ dậy, vợ nhỏ mau gửi cho anh địa chỉ, tới ngay đây!”
Tần Nhất Đông gửi một địa chỉ tới, còn bồi thêm một câu hỏi thăm đầy thân thiện.
[ Con mẹ nó, miệng cậu thiếu đánh quá nhỉ. ]
Lâm Thiên Tây mặc kệ cậu chàng đang biểu tình phản đối, sự phản đối của vợ nhỏ Tần trước nay chưa từng có tác dụng, cậu vội vàng bò dậy rồi vào trong nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Lúc đánh răng cậu mới chợt nhớ ra, bèn vén cái áo ngắn tay đang mặc lên xem thử. Trong gương, thân thể cậu xanh đỏ đan xen, ngang eo bị Tôn Thành siết hằn dấu đỏ chót, bây giờ đã xanh lại, cậu ngậm bọt kem đánh răng đầy miệng, nhỏ giọng mắng một câu: “Đệt con mẹ…”
Hậu quả của việc thỏa thích phóng túng quá rõ ràng, đi ra ngoài phải che chắn kỹ một chút mới được.
Nửa tiếng sau, Lâm Thiên Tây đến chỗ hẹn.
Cậu ngủ một giấc vô cùng dài, một ngày một đêm, mặt trời sắp lặn, ve sầu bên vỉa hè cũng sắp ngừng kêu.
Tần Nhất Đông đang ngồi trong tiệm nướng đầy khói, cậu chàng mặc áo cộc tay trắng, cả người mồ hôi mướt mát, vừa thấy cậu vào cửa liền kêu: “Ở đây! Ngủ bù của cậu đó hả? Hôn mê thì có!”
“Đến là được chứ gì?” Lâm Thiên Tây đi tới ngồi xuống đối diện cậu chàng, cầm đũa lên bảo: “Mau ăn đi, ngủ dậy chết đói mất, bây giờ tôi ăn hết cả con heo cũng được luôn.”
Tần Nhất Đông vừa gắp thịt vào bếp nướng vừa liếc cậu: “Mặc vậy tới ăn thịt nướng mà cậu không nóng à?”
Lâm Thiên Tây mặc áo dài tay, cổ áo kéo rất cao: “Không nóng, mau nướng đi, chết đói rồi!”
“Chết đói thì kệ cậu.” Tần Nhất Đông lẩm bẩm, chợt nói: “Tôi còn tưởng là cậu sẽ rủ tên đẹp trai kia tới cùng chứ.”
“Ồ, rủ được à?” Lâm Thiên Tây lấy điện thoại trong túi quần ra: “Nếu được thì bây giờ gọi luôn.”
“Cái đệt con mẹ nó, cậu mặt dày quá rồi đấy!” Tần Nhất Đông nói: “Đừng gọi, tôi không muốn thấy hai người chim chuột ở trước mặt tôi đâu.”
“Cút, còn lâu mới cho cậu xem bọn này chim chuột.” Lâm Thiên Tây cười cười đặt điện thoại xuống, gắp thịt lên nhét vào miệng.
Chỉ là đùa cậu chàng thôi, không chừng Tôn Thành cũng đang ngủ bù, cho nên cậu sẽ không gọi hắn.
Đã rất lâu cậu và Tần Nhất Đông không ngồi ăn với nhau như vậy, dường như chuyện vừa ăn uống vừa nói chuyện thoải mái đã là chuyện của kiếp trước, thậm chí cậu còn có phần hơi thất thần.
“Ngơ ra gì đó, cậu thi sao rồi?” Tần Nhất Đông lật miếng thịt, nói tiếp: “Phòng tôi thi gần phòng tên đẹp trai lắm, ra ra vào vào gặp đến mấy lần cơ, nhìn cậu ấy cũng ổn phết, liên thi lần trước điểm cậu ấy đứng đầu cả hai trường, chắc lần thi này đối với cậu ấy cũng chẳng là gì.”
“Chắc chắn không là gì so với cậu ấy.” Lâm Thiên Tây nhai thịt, thầm nghĩ thành tích ấy của hắn đâu chỉ là đứng đầu hai trường trung học nhỏ đâu, cậu ngửa đầu uống một hớp nước lạnh thật lớn: “Tôi còn không biết mình thi thế nào đây, không cho bàn chuyện này nữa, nếu không tôi cũng sẽ hỏi cậu thi thế nào đó!”
Tần Nhất Đông trừng mắt nhìn cậu: “Chỉ là tôi muốn biết cậu có tới được Bắc Kinh hay không thôi mà?”
“Làm gì, tặng quà chia tay cho tôi à?”
“Tặng cái đầu cậu! Tặng cho cậu một hộp Durex, muốn không?”
“Đệt? Cậu học xấu theo Dương Duệ rồi?” Lâm Thiên Tây nuốt miếng thịt, nhìn chằm chằm cậu chàng, sau đó gật đầu: “Muốn, size lớn mới được.”
“Được rồi, miệng lưỡi cậu lúc nào cũng lẳng lơ như thế!” Tần Nhất Đông gắp hết thịt trước mặt cậu đi: “Không cho cậu ăn nữa.”
Lâm Thiên Tây cười xấu xa: “Cậu đần à, ông đây tự nướng được.”
Cậu gắp thịt lên nướng, đang ăn từng miếng rất say sưa thì điện thoại di động chợt reo.
“Cậu.” Tần Nhất Đông hỏi: “Tên đẹp trai à?”
Lâm Thiên Tây lấy ra thoáng liếc nhìn dãy số: “Con khỉ ấy, Dương Duệ.” Vừa nói vừa bắt máy trả lời: “Alo, ông chủ Dương?”
“Lâm Thiên Tây, mau tới cửa hàng tiện lợi đi.” Dương Duệ nói: “Anh vừa nghe mấy người tới mua đồ nói cửa hàng của mẹ cậu lại xảy ra chuyện, đi nhanh đi!”
Lâm Thiên Tây sửng sốt, cúp máy đứng phắt dậy.
“Sao thế?” Tần Nhất Đông ù ù cạc cạc nhìn cậu.
“Trong cửa hàng mẹ tôi xảy ra chuyện rồi, tôi phải tới xem sao.” Lâm Thiên Tây nói chưa dứt lời đã chạy ra ngoài.
Tần Nhất Đông nghe thế cũng vội vàng đứng dậy, không màng đoái hoài gì tới chuyện ăn uống nữa.
Lâm Thiên Tây đã chạy ra ngoài, cậu chạy qua mấy con ngõ, tạt qua đường tắt bắt cho kịp xe buýt, lúc xuống xe đã tới đối diện cửa hàng tiện lợi.
Ở trước cửa hàng có vài người ngó đầu vào bên trong hóng chuyện, vừa thấy cậu chạy tới thì tất cả giải tán trong giây lát.
Lâm Thiên Tây chạy thẳng vào trong cửa hàng, cậu thở hổn hển, không thấy ai mà chỉ thấy hàng hóa rơi đầy đất, mấy dãy quầy hàng cũng xiêu vẹo giống như vừa bị người ta càn quét hết đồ trên kệ.
Cậu đi vào trong, rất nhanh đã nhìn thấy mẹ mình.
Mẹ Lâm đang cầm chổi quét dọn ở phía sau, dưới đất có vài mảnh thủy tinh vỡ, những thứ đựng bên trong hũ lọ rơi vãi đầy đất. Có vẻ như nghe được tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn Lâm Thiên Tây.
“Ai làm?” Lâm Thiên Tây lạnh mặt hỏi: “Lại là tên khốn khiếp lần trước tới đánh mẹ làm đúng không? Có phải ông ta lại đánh mẹ nữa không??!”
Lâm Tuệ Lệ nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới đáp: “Không phải.” Sắc mặt cô trắng bệch, vẻ mặt cũng khó coi.
“Vậy là ai làm?” Lâm Thiên Tây nhìn quanh cửa hàng: “Lần này là đến phá tiệm?”
“Mấy người lận, có một người dẫn tới.” Lâm Tuệ Lệ vẫn tiếp tục quét thủy tinh trên sàn.
Lâm Thiên Tây vừa nghe đã cảm thấy không hợp lý, những người kia tám mươi phần trăm là lưu manh đầu đường xó chợ: “Ai dẫn tới?”
Lâm Tuệ Lệ im lặng một lúc, cô quét dọn hết đồ dưới đất, để chổi sang một bên rồi lại đi nhặt những đồ bị quăng ném lung tung.
“Mẹ nói đi.” Lâm Thiên Tây hỏi: “Có phải tới tìm mẹ không?”
Lâm Tuệ Lệ đứng dậy đặt món đồ trong tay lên kệ hàng, cô quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt không những tái nhợt mà còn xanh lét, càng nhìn càng thấy khó coi: “Mẹ hỏi mày, mày với Tôn Thành, quan hệ giữa hai đứa là loại quan hệ đó đúng không?”
1
Đúng lúc ấy Tần Nhất Đông đuổi theo tới, vừa mới bước vào đã nghe được câu này, cậu chàng giật thót mình nhìn sang Lâm Thiên Tây.
Tấm lưng Lâm Thiên Tây trước mặt cậu chàng thoáng chốc trở nên cứng đờ, cậu đứng nơi ấy không lên tiếng.
Lâm Tuệ Lệ liếc ra sau cửa hàng thấy không có người, cô nhìn chòng chọc Lâm Thiên Tây, sắc mặt vừa khó coi vừa có phần lúng túng: “Vừa nãy lúc những người kia đi rồi thì người dẫn bọn họ tới ở lại, ông ta nói rằng ông ta là ba của Tôn Thành, bảo mày cách xa con trai ông ta ra một chút, nếu không sẽ còn có lần tiếp theo.”
1
“....” Lâm Thiên Tây siết chặt nắm đấm, mẹ nó, Cố Chí Cường.
“Rốt cuộc quan hệ giữa mày và Tôn Thành có phải là quan hệ đó không?” Giọng điệu cô cao hơn hẳn, song vẫn có phần giống như bị nghẹn lại trong cổ họng.
Lâm Thiên Tây siết tay, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Đúng vậy! Quan hệ giữa con với cậu ấy chính là như thế.”
“...” Lâm Tuệ Lệ kinh ngạc nhìn cậu: “Mày nói lại lần nữa?”
“Có nói lại mười lần thì vẫn là như vậy, cậu ấy là bạn trai của con.”
Lâm Tuệ Lệ trừng mắt, không biết do khiếp sợ hay tức giận mà hốc mắt cũng dần đỏ lên.
Nắm tay Lâm Thiên Tây lại càng siết chặt, cô còn chưa nói tiếp, Tần Nhất Đông đã chạy đến.
“Dì Lâm ơi, ở đây có sao không ạ? Cháu giúp dì một tay nhé.” Cậu chàng vừa nói vừa quay đầu đẩy Lâm Thiên Tây, nháy nháy mắt rồi nhỏ giọng nói: “Con mẹ nó cậu bị điên à, thừa nhận làm gì!”
Lâm Thiên Tây nhìn mẹ mình, không thể giấu diếm cô cả đời, Cố Chí Cường đã tới tận cửa rồi, còn gì mà không dám thừa nhận, cũng chẳng phải cậu đã làm ra chuyện gì kinh khủng lắm.
“Ông ta còn nói vẫn có lần sau đúng không?” Cậu cười lạnh: “Được, con đi tìm ông ta!” Nói xong, Lâm Thiên Tây xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng cậu đâu, Tần Nhất Đông đành phải quay sang an ủi Lâm Tuệ Lệ: “Dì Lâm, dì đừng trách Lâm Thiên Tây, cậu ấy nghe thấy ở đây xảy ra chuyện đã vội vàng chạy đến rồi. Chuyện này….thật ra chuyện này cũng không có vấn đề gì, Tôn Thành rất tốt, luyện bi-a cùng với Lâm Thiên Tây, còn giúp đỡ cậu ấy học tập, với lại bây giờ mấy thành phố lớn cũng thoáng lắm…”
Lâm Tuệ Lệ vén tóc, sắc mặt vẫn không tốt, cô quay người nhặt thứ gì đó dưới đất lên: “Đừng nói nữa, nhóc Đông…”
Tần Nhất Đông thấy cô như vậy, đoán rằng có lẽ cũng do cô phải chịu đả kích quá đột ngột, khó mà tiếp nhận được, cậu chàng hơi nghẹn lời, bất lực ngậm miệng rồi lẳng lặng giúp cô thu dọn đống đồ dưới đất.
Trời sắp trở tối, Lâm Thiên Tây ngồi xổm phía dưới chân tường, đến bây giờ sắc mặt vẫn lạnh.
Cậu hiểu rõ loại người như Cố Chí Cường sẽ làm gì, nhất định là lại đi tìm mấy tên côn đồ giống như lần trước.
Cậu đứng dậy phủi tay, chạy lấy đà rồi trèo lên tường, lật người nhảy qua.
Trời tối, hộp đèn bên ngoài cửa quán gội đầu lóe lên ánh sáng màu vàng.
Lâm Thiên Tây nhìn một lượt, không thấy người của Tam Pháo, cũng không thấy Tam Pháo mới yên tâm đi đến.
Vừa định vào trong, có người đi từ cửa ra, đối phương mặc áo sơ mi phẳng phiu và quần tây thẳng thớm, thoạt nhìn hệt như một doanh nhân thành đạt.
Lâm Thiên Tây chặn kẻ nọ lại: “Trùng hợp thật đó.”
Đối phương ngẩng đầu, thấy cậu thì trở mặt ngay tức khắc: “Được lắm, là mày à! Tao vừa định đi tìm mày, vậy mà mày còn mặt mũi đến đây.”
Không phải Cố Chí Cường thì là ai.
“Tại sao tôi lại không có mặt mũi đến?” Lâm Thiên Tây hỏi lại: “Vậy mà ông còn có mặt mũi tìm tôi?”
Cố Chí Cường đưa tay túm cậu: “Mày lại đây cho tao.”
Lâm Thiên Tây né tránh, đồng thời tóm lấy cổ áo ông ta rồi kéo đi: “Được, lại đây, tìm chỗ vắng vẻ rồi từ từ nói chuyện!”
“Buông tay ra!” Cố Chí Cường sĩ diện đến chết, chỉ dám nhỏ giọng kêu: “Mày không sợ tao gọi người đến à!” Vừa nói vừa bị lôi xềnh xệch ra ngoài.
Lâm Thiên Tây kéo ông ta đến góc chân tường mới đẩy người ra: “Nào, nói đi, muốn nói cái rắm gì thì nói với tôi!”
Cố Chí Cường chỉ cậu: “Hóa ra mày với Tôn Thành là cùng một loại! Loại người như mày tao lại không rõ ư, chắc chắn là vì tiền trên người nó, tiền của nó đều là của mẹ nó hết! Nó không xứng được cầm, mày cũng không xứng! Hai thằng con trai, chúng mày không biết xấu hổ à!?”
Ông ta càng nói càng tức giận, giọng cũng càng chói tai nhưng vẫn không thét lên hòng giữ thể diện: “Thành tích của Tôn Thành tốt như thế, sau này nhất định sẽ thi vào trường có danh tiếng, mày là ai mà bám lấy nó chứ! Loại người như mày chỉ làm liên lụy đến nó thôi!”
“Nói xong chưa?” Lâm Thiên Tây lạnh mặt nhìn ông ta, đưa tay ra hỏi: “Tiền đâu?”
Cố Chí Cường sửng sốt: “Tiền gì?”
“Không phải ông nói tôi ở bên cạnh Tôn Thành là vì tiền ư? Vậy muốn tôi cách xa cậu ấy thì đưa tiền đây, trên phim truyền hình cũng toàn như vậy còn gì?”
“Mày…Thằng thần kinh!” Cố Chí Cường tức đến nổ phổi.
Lâm Thiên Tây cố ý chọc giận ông ta, kẻ yêu tiền như thế sao có thể cho người khác một đồng nào được.
“Không đưa tiền được thì câm miệng, ông đây cứ ở bên cạnh cậu ấy đấy, ông quản được à!” Cậu siết nắm đấm, khớp xương cũng kêu răng rắc mấy tiếng, lại nhịn xuống nhắc nhở bản thân không được đánh người: “Nếu ông dám tìm mẹ tôi gây phiền phức lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!”
Nói rồi hung dữ trừng mắt nhìn ông ta một cái, sau đó quay đầu rời đi.
Cố Chí Cường càng thêm tức giận, đến mức khuôn mặt cũng sắp trở nên vặn vẹo, thế mà lại bị một cái trừng mắt kia của cậu làm cho giật bắn mình.
Tên nhóc này đúng là chẳng phải kẻ tốt lành gì, thật sự là cùng một loại người với Tôn Thành, đều tàn nhẫn hệt như nhau!
Tôn Thành đứng trên ban công lướt điện thoại.
Mùa hè dường như càng thêm nóng, không có lấy một ngọn gió, oi bức đến cùng cực, trời đã tối mà cả người vẫn túa mồ hôi không ngừng.
“Anh ơi?” Cố Dương nằm bò trên bàn nhỏ, vừa làm bài vừa hỏi: “Sao anh Tây còn chưa tới vậy? Em tưởng thi xong thì không sao nữa chứ ạ?”
“Có lẽ là vẫn cảm thấy chưa ngủ đủ.” Tôn Thành thản nhiên đáp, ngón tay mở Wechat của Bé ngoan trường số 8 lên, vốn dĩ hắn định gửi tin nhắn hỏi một câu, lại sợ ảnh hưởng đến cậu đang nghỉ ngơi.
Cũng không đến mức ngủ nhiều như vậy chứ, một ngày một đêm rồi, cũng nên dậy thôi.
“Gọi anh ấy đi.” Cố Dương nói: “Anh ấy đến thì chúng ta có thể cùng nhau ăn lẩu.”
“Rõ ràng là nhóc thèm ăn.” Ngoài miệng Tôn Thành không hề nể nang cậu nhóc, thế nhưng ngón tay lại đang gõ chữ gửi tin nhắn.
Còn định gọi cậu đến trường xem tài liệu.
Chưa kịp gửi đi, thông báo mới chợt hiện lên màn hình, tiếng chuông điện thoại reo, Quý Thải gọi tới.
Hắn đành phải ấn nghe trước.
“Nhóc Thành.” Giọng Quý Thải có phần sốt sắng: “May mà cậu thi xong rồi.”
“Làm sao vậy?” Tôn Thành nhận ra có điểm không đúng.
“Vẫn là chuyện của ba cậu thôi, tôi nhờ vài người bạn để ý đến động thái của ông ấy, hình như ông ấy đến chỗ cậu từ hôm qua rồi, không tìm cậu à?”
“Không.” Tôn Thành đột ngột đứng thẳng người, lần nào Cố Chí Cường tới cũng chạy đi tìm hắn, nhưng lần này lại không, rất có thể là ông ta đã tìm tới Lâm Thiên Tây: “Tôi biết rồi, để tôi xem thử.”
Hắn cúp máy, bước vào phòng nhìn Cố Dương: “Nhóc ở nhà đợi, anh ra ngoài một lúc.”
Cố Dương ngẩng đầu: “Đi gọi anh Tây ạ?”
Tôn Thành ra tới cửa, hơi khựng lại rồi khẽ gật đầu: “Ừm.”
“A, vậy anh mau đi đi.”
Tôn Thành ra ngoài đi thẳng tới tiệm tạp hóa, cũng không gặp Cố Chí Cường.
Quả nhiên lần này ông ta không đến tìm hắn đầu tiên.
“Cool guy này.” Dương Duệ từ trong tiệm đi ra: “Cậu biết cửa hàng của mẹ Lâm Thiên Tây xảy ra chuyện chưa?”
Tôn Thành hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hình như bị người ta đập phá.”
Tôn Thành mím môi, quay đầu rời đi.
[ Tôi vừa mới từ cửa hàng tiện lợi về, mẹ cậu không để cho tôi giúp. ]
[ Cậu thế nào rồi? ]
[ Rốt cuộc là như thế nào vậy? ]
[ Lâm Thiên Tây??? ]
Màn hình điện thoại hiển thị mấy tin nhắn Wechat mà Tần Nhất Đông gửi tới.
Lâm Thiên Tây ở trong phòng một mình, cậu ngồi trên giường cầm điện thoại lên xem, trong lòng vô cùng khó chịu, lại không muốn khiến cậu chàng khó chịu theo nên gõ một câu rồi gửi đi.
[ Không sao, tôi đi tìm kẻ dở hơi kia rồi. ]
Tần Nhất Đông gửi thêm một tin nhắn.
[ Cậu nói cho tên đẹp trai biết chưa? ]
Lâm Thiên Tây hiểu rõ Cố Chí Cường phiền toái đến mức nào, lần nào đến cũng chọc cho Tôn Thành không yên ổn nổi, sao có thể nói cho hắn biết, nếu ông ta thật sự chỉ nhắm đến bản thân cậu thì không sao, thế nhưng ông ta lại cố tình tìm đến cả mẹ cậu.
[ Vẫn chưa. ]
Bên ngoài đột nhiên có tiếng động.
Lâm Thiên Tây thoáng liếc cửa phòng, phòng khách không bật đèn, tối đen như mực.
Cậu đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.
Trong phòng khách có một bóng người đang ngồi, ánh lửa nhấp nháy lúc sáng lúc tối.
Lâm Thiên Tây mở đèn lên, phát hiện là mẹ mình.
Không biết Lâm Tuệ Lệ trở về từ lúc nào, cô ngồi trên sofa hút thuốc, quần áo dài đi làm vẫn chưa thay, bảng tên trên ngực chưa tháo xuống, mái tóc buộc hơi rối cũng không màng để ý, trong chiếc gạt tàn trên bàn đã có đến mấy mẩu đầu thuốc.
Nếu như không phải là vừa nãy nghe được động tĩnh nhỏ kia, Lâm Thiên Tây hoàn toàn không biết rằng cô ở nhà.
Lần cuối cùng cô hút thuốc nhiều như thế đã là chuyện từ rất lâu về trước. Lâm Thiên Tây nhìn mà không hề thoải mái: “Mẹ như vậy là vì chuyện của con?”
Lâm Tuệ Lệ rít từng hơi thuốc, cô cúi đầu, nhả khói nói: “Mẹ không ngờ rằng cuối cùng khi mày học ngoan được rồi, lại đi một con đường vòng khác.”
“Đường vòng?” Màng nhĩ Lâm Thiên Tây giống như bị lời này chọc cho đau nhói: “Cái này gọi là đường vòng?”
Cậu đã đi vào con đường tội ác tày trời hay sao?
Lâm Tuệ Lệ hút thuốc càng thêm dữ dội, cũng không thèm cho cậu lấy một cái liếc mắt.
Thời khắc Lâm Thiên Tây cầm thùng giấy mà cô cho mình, cậu cảm thấy cuối cùng cô cũng có chút trông cậy vào cậu, cậu và mẹ đã lạnh nhạt với nhau nhiều năm như vậy, thế mà cuối cùng khi vừa mới hòa hoãn, hiện tại lại giống như trở về điểm xuất phát ban đầu.
Cô vẫn là cô, còn cậu vẫn là cậu.
Trái tim tựa như bị giáng một đòn hung ác, lồng ngực vừa nặng nề vừa ngột ngạt, cậu cắn răng, chợt bật cười thành tiếng, cũng không biết bản thân có cảm giác như nào: “Chỉ là vừa hay người con thích là nam, khó chấp nhận đến vậy ư?”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Lâm Tuệ Lệ hơi khựng lại, cô không lên tiếng, lại đưa thuốc lên miệng rồi rít mạnh một hơi.
Lâm Thiên Tây không đợi được câu trả lời của cô, cậu xoay người bước về phía cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Trời nóng bức, bí bách hệt cái nồi bị úp ngược, trong khu nhà vẫn la hét ầm ĩ như cái chợ, khiến người ta nghe mà đầu đau nhức.
Cậu lao thẳng xuống lầu, mãi đến khi chạy ra ngoài lề đường, cột đèn đường hơi nghiêng, cậu cúi đầu, nhìn thấy cái bóng của mình bị kéo thành một vệt dài dưới mặt đất: “Đệt mẹ…”
Muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra thành lời.
Điện thoại trong túi quần bỗng vang lên âm thanh thông báo.
Lâm Thiên Tây lấy ra mở lên, là Tôn Thành gửi tin nhắn đến.
[ Ra đây đi, tôi ở dưới lầu chờ cậu. ]
Cậu quay đầu, trông thấy bóng người từ đối diện đi tới, đối phương mặc áo thun đen và quần dài, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, vai rộng eo hẹp, tất cả đều giống như cậu thích.
Tôn Thành vừa đi tới thì nhìn thấy cậu, bước chân càng thêm nhanh, chỉ thoáng sau đã đến gần: “Cố Chí Cường đến cửa hàng tiện lợi?”
Khóe miệng Lâm Thiên Tây giật giật: “Cậu biết rồi à.”
Mặt Tôn Thành tức khắc lạnh xuống: “Tôi sẽ đuổi ông ta đi, cậu yên tâm.” Hắn cố tình đến để nói ra lời này, vừa toan rời đi, hắn chợt quay người lại: “Đứng đây làm gì?”
Lâm Thiên Tây nhìn hắn, cười cười trả lời: “Chờ cậu thôi.”
Tôn Thành nắm lấy bàn tay cậu, chỉ thấy lòng bàn tay Lâm Thiên Tây toàn là mồ hôi: “Không vui?”
Yết hầu Lâm Thiên Tây lăn cuồn cuộn, cậu bỗng chốc túm lấy cánh tay Tôn Thành kéo vào nơi bóng tối phía sau cột đèn đường, ôm eo hắn ấn lên thân cây rồi đột ngột hôn lên môi hắn.
Tôn Thành không hề chần chừ dù chỉ một giây, lập tức đáp lại cái hôn ấy, cậy mở môi cậu rồi luồn lưỡi vào trong, vừa nặng nề vừa thô bạo quét lưỡi qua hàm răng cậu.
Đầu lưỡi Lâm Thiên Tây tê rần, cậu ngấu nghiến môi hắn giống như đang phản kích, môi lưỡi quấn mút mãnh liệt, đột nhiên lại cảm giác môi hắn rời đi nơi khác, đặt trên yết hầu cậu mà ngậm lấy rồi mút mạnh.
Cánh tay cậu vòng ra sau siết chặt gáy hắn mới không kêu thành tiếng, cảm giác đau đớn và tê dại hòa lẫn, lại nóng rát vô cùng, chỉ có thể ở sau thân cây mờ tối thở dốc từng hồi, đoán chừng có lẽ sẽ để lại dấu vết.
Tôn Thành ôm Lâm Thiên Tây, môi vẫn dán lên cổ cậu, bàn tay đặt ra sau đầu cậu khẽ ấn nhẹ: “Đừng để ý tới ông ta, bé ngoan, tôi sẽ không buông tay.”
1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...