Đây là buổi đi học đầu tiên của Tiểu Dạ sau quãng thời gian dài. Những buổi đi chơi như vậy chính là điều kiện giúp cậu làm quen với các bạn mới nhanh hơn. Nếu Thần cấm cậu đi chơi muộn thì chẳng khác nào Thần cấm cậu có bạn cả. Điều đó là không thể!
Và Tiểu Dạ cũng lớn rồi, em ấy đã gần 18 tuổi rồi. Đâu còn là đứa trẻ bé con để mọi người và nhất là Thần lo lắng nữa đâu…
Chính vì thế câu nói định nói ra đến miệng rồi thì Thần lại muốt lại.
Thần chỉ đành cười bất lực. “Không sao. Em về là được rồi.”.
Tử Dạ vốn là người hay suy nghĩ nhiều, đa sầu đa cảm. Nên khi thấy nụ cậu chẳng đẹp chút nào, chẳng tỏa sáng tý nào của Thần thì cậu bắt đầu thấy hối lỗi. Cậu thật hư mà! “Anh à…”.
“Thôi được rồi, sao hôm nay nhóc không mang điện thoại đi mà để ở nhà vậy?”. Vương Hàn thấy không nên duy trì cái không khí này nữa nên đành lên tiếng.
“Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi lớn rồi, anh đừng gọi tôi là nhóc nữa.”. Vì câu nói của Vương Hàn đụng đến ‘điểm nhạy cảm’ của Tử Dạ nên cậu liền tức giận quay sang nới với Vương Hàn. Cái tên này! Người ta đang muốn xin lỗi anh Thần một cách thật chân thành cơ mà, tự nhiên tụt cả cảm xúc!
“Tôi don’t care. Với tôi thì cậu còn bé chán nên tôi muốn gọi cậu là nhóc đấy. Cậu không cấm tôi được đâu.”. Vương Hàn rất ‘ngứa đòn’ mà nhún vai nói.
“Hừ!”. Tử Dạ tức giận thở phì phì những cậu biết cậu không làm gì được hắn nên cố nhịn. “Tại tôi không biết được mang điện thoại đi nên mới để ở nhà.”.
Vương Hàn đã từng nghĩ đủ lý do tại sao Tử Dạ không mang điện thoại đi, ai ngờ cậu lại không mang vì ly do này. Chết mất!
Vương Hàn lấy tay xoa xoa sống mũi rồi thở dài thườn thượt một cách chán nản. “Haiz, học viện không cấm mang điện thoại. Mà dù có cấm thì những người có thân phận đặc biệt như chúng ta đều sẽ được đặc cách mang máy theo người để tiện liên lạc. Biết chưa?”. Nói rồi Vương Hàn ấn một cái vào trán cậu để cậu ‘tỉnh ngộ’.
“Xì, tôi biết rồi.”. Tử Dạ lấy tay nhu nhu chỗ Vương Hàn vừa ấn rồi chìa môi bức xúc nói với hắn.
Không cần hắn nói thì cậu cũng sẽ mang. Cho dù nhà trường có cấm đi chăng nữa cậu vẫn sẽ mang. Vì cậu không muốn để Lạc Thần phải lo lắng cho cậu một lần nào như vừa nãy nữa.
“Dạ này, hôm nay em quen được người bạn tốt chứ? Mà em đã ăn gì chưa? Có đói không?”. Lạc Thần hình như đã thật sự bình ổn được tâm trạng rồi nên nhẹ nhàng xoa đầu cậu ân cần hỏi.
Ai, cậu thật thích cái xoa đầu này của Lạc Thần nha. Thật nhẹ nhàng và ấm áp.
Cơ mà hình như trưa này anh Dương cũng xoa đầu cậu như vậy mà? Thế sao cậu lại né tránh nhỉ?
Nghĩ thế thôi chứ cậu cũng chẳng có ý định tìm hiểu nguyên nhân vì đây là phản ứng sinh học của cơ thể cậu. Nó đã không muốn thì cậu cũng chẳng ép.
“Ừm, bạn mới của em tốt lắm. Cậu ấy tên Lãng Du. Cậu ấy đối với em rất nhiệt tình. Em thấy bọn em thật giống một cặp bài trùng. Chính vì thế bọn em mới đi chơi với nhau đấy ạ. Lúc đi chơi bọn em có ăn mấy đồ ăn vặt trên đường nên bây giờ no rồi.”. Tử Dạ bị bệnh dạ dày, bị cũng lâu rồi. Từ năm cậu mới vào câp II cơ. Biết vậy nhưng cậu vẫn cứng đầu ăn thật nhiều đồ cay nên nó đã phát triển thành viêm dạ dày rồi. Chính vì thế mà bây giờ cậu ăn một chút thôi cũng thấy no rồi.
Cơ mà cậu không có ý định nói căn bệnh này của cậu cho Lạc Thần với Vương Hàn nghe đâu. Bởi vì nếu nói ra thì 2 người ăn chắc chắn sẽ không cho cậu ăn tùy ý theo ý mình nữa. Như thế cuộc đời tươi sáng của cậu còn đâu. T^T
“Sao em có thể ăn linh tinh như vậy được chứ? Bây giờ thực phẩm bên ngoài chẳng an toàn chút nào cả. Em ăn như vậy nhỡ bị làm sao thì sao? Mà có không làm sao đi chăng nữa thì mấy đồ ăn đó làm sao mà no được cơ chứ?”. Lạc Thần… thật giống một ông bố đang nhắc nhở cùng mắng mỏ người con trai chưa lớn cứng đầu của mình!
“Không sao đâu anh. Em thật sự no rồi mà.”.
“…Vậy hôm nay học bài em có hiểu gì không?”.
“Dạ?”. Lạc Thần đột nhiên thay đổi chủ đề nói chuyện làm cậu không kịp phản ứng. Anh à? Anh thay đổi có phải nhanh quá rồi không? Có khi còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh rồi.
Mãi mấy giây sau Tử Dạ mới phản ứng lại được với câu hỏi đột ngột của Lạc Thần. “À, cũng tốt lắm ạ. Không hiểu cái gì thì thầy cô và Lãng Du rất nhiệt tỉnh giảng lại. Cơ mà...”.
“Cơ mà sao?”.
“… Vẫn có vài chỗ em không hiểu.”. Hầy, thật xấu hổ mà.
“…”. Chả hiểu sao không gian bỗng rơi vào trầm lặng. Vì thế mà Tử Dạ cảm thấy xấu hổ hơn nữa mà trong khi đó cậu lại chẳng hiểu tại sao cậu lại xấu hổ.
Mãi một lúc sau cậu mới nghe được tiếng cười nhẹ của Lạc Thần. “Haha, nếu không hiểu thì cứ bảo với anh. Việc gì phải xấu hổ.”.
Tiếng cười của Thần làm Tử Dạ càng xấu hổ hơn. Cậu có cảm giác như cậu sắp làm con đà điểu rúc đầu vào cát được rồi.
Vì để tránh cho Tiểu Dạ sẽ thật sự thành con đà điểu nên Lạc Thần nhanh chóng nói:“Thôi được rồi. Em lên tắm rồi mang những chỗ chưa hiểu xuống đây. Anh sẽ giúp em. Sau đó chắc chắn em sẽ đói, lúc đó anh sẽ làm đồ ăn cho em.”.
“Vâng!”. Nghe Lạc Thần nói vậy thì Tiểu Dạ thật sự xúc động, nước mắt chảy ròng trong lòng.
Lạc Thần, anh đúng là người tốt nhất thế gian mà!
Không những không chê em học kém còn lo em ăn không đủ no rồi đi làm đồ ăn cho em nữa chứ!
Anh thật sự quá tốt!
Mang trong mình sự cảm kích vô cùng, Tử Dạ nhanh chóng đi lên phòng. (=.=|||)
Đợi đến khi bóng Tử Dạ đã khuất sau cầu thang thì Lạc Thần mới quay đầu nói với Vương Hàn. “Cậu gọi đi.”.
“Ò.”. Vương Hàn không trả lời dài dòng mà rút điện thoại ra rồi gọi cho ai đó.
Trong lúc chờ người đầu bên kia bắt máy hắn có than vãn rất ‘sầu thảm’ trong lòng.
Tại sao Lạc Thần lại ra lệnh một cách lạnh lùng như vậy cho hắn cơ chứ? Hắn có làm gì sai đâu? T^T Tại thằng nhóc kia hết! Tự nhiên làm Thần lo lắng xong để Thần trút giận lên hắn!
Vương Hàn hắn thề phải ghi sổ nợ với Tử Dạ mới được!
“Alo, anh Hàn!”. Đang tính toán xem từ lúc mới gặp Dạ đến bây giờ mình đã ghi cho Tử Dạ bao nhiêu cái sổ nợ rồi thì đầu dây bên kia bắt máy.
Vương Hàn liền vứt bỏ cái suy nghĩ trong đầu mình đi rồi thay đổi thái độ ngay lập tức. Lạnh lùng đáp lại:“Ờ, nói đi.”.
“Anh có cần ‘nạnh nùng’ vậy không anh?”. Có vẻ người ở đầu dây bên kia không sợ Vương Hàn như những người khác thì phải.
Mà cũng không phải ai cũng sợ Hàn đâu. Chỉ có những người chưa tiếp xúc nhiều với Hàn hoặc là những người mà Hàn không thích thì họ mới sợ Hàn thôi. Còn những người khác họ chỉ kính nể, ngưỡng mộ hắn thôi chứ không sợ chút nào. Điển hình như Tử Dạ, Lý Minh và nhiều anh em khác trong Black.
“Người anh em à, nói nhanh lên cho anh nhớ. Không Lạc Thần giết anh đó.”. Vương Hàn biết không thể nói năng đàng hoàng với tên ‘hâm không ra hâm, dở không ra dở’ này nên đành thay đổi cách nói. Và tất nhiên đoạn cuối hắn phải nói thầm vào máy để cho tên kia mau chóng nói cho hắn nghe.
Bởi vì sao a? Bởi vì tên đó rất thần tượng Lạc Thần. Chả khác nào fan cuồng. Một tên fan boy cuồng nhiệt quá mức, cuồng nhiệt đến mù quáng. Một tên fanboy hâm mộ Lạc Thần đến điên rồ, hâm mộ Lạc Thần đến mức coi Thần như thần thánh, như đức tin.
Đôi khi Vương Hàn có chút ghen tỵ vớới Thần vì Thần có lượng fanboy nhiều hơn hắn, nhưng nếu hắn có tên fanboy như tên này thì không có còn hơn.
Cứ nhớ đến độ cuồng nhiệt của tên này mà hắn nổi hết cả da gà.
“À vâng, anh đợi em thống kê tình hình lại hết đã.”. Biết mà biết mà. Cứ nhắc đến Lạc Thần là tên này từ tốc độ làm việc chậm hơn rùa bò liền thành nhanh hơn tên lửa.
“Hôm Tử Dạ có quen được 1 người bạn tên Lãng Du, 2 người rất thân với nhau, có vẻ khá hợp tính nhau nên như vậy. Nhưng mà chỉ có mình cậu Lãng Du đó thôi còn những người khác trong lớp đều coi thường Tử Dạ vì cho rằng cậu ấy là nhà quê.”.
Vì Lạc Thần muốn nghe nên Vương Hàn đã để loa ngoài. Thế nên khi Lạc Thần nghe người này nói như thế thì Thần liền nhếch môi cười lạnh. Hừ, người mà Lạc Thần tìm mọi cách bao bọc mà là nhà quê ư? Các người cứ đợi đấy rồi xem ai nhà quê.
“Trong mấy tiết học buổi sáng cũng không có chuyện gì xảy ra. Đến giờ ăn trưa thì Tử Dạ có chút xung đột cãi nhau với 1 đàn chị đại học nhưng đã có Hội trưởng hội sinh viên giải quyết rồi nên không sao. Nhưng em thấy chị ta rất tức, chắc chắn sẽ tìm cách xử lý Tử Dạ.”. Tiếp đó người ở đầu dây im lặng để xem 2 người họ có phân phó gì không. Đại loại như đàn chị đó là ai? Xử lý chị ta như thế nào?…Nhưng mà chỉ nghe thấy Lạc Thần nói:“Tiếp đi.”.
Wah! Giọng anh Thần thật ấm áp về truyền cảm, thật giống một que kem mát lạnh. (Có liên quan? -_-b)
“Sau đó thì cũng chẳng có gì đặc biệt đâu ạ. Hai người họ vẫn học bình thường, đến lúc tan học thì Lãng Du có rủ Tử Dạ đi hội chợ chơi rồi ăn uống linh tinh bên lề đường xong đi xem hát. Kết thúc là đi về.”.
Vương Hàn nghe người bên kia thông báo xong thì xoa xoa cái cằm nhẵn bóng tỏ vẻ suy tư nhưng không nói gì.
Lạc Thần cũng không có ý kiến gì nên không phát biểu ý kiến. Bởi vì Thần đang suy nghĩ về cái người dám gây xung đột với Tử Dạ kia. “Điều tra về người gây xung đột cho Tử Dạ đi.”. Một lúc sau Thần mới nói.
“Vâng!”. Người ở đầu dây bên kia biết là Lạc Thần đang ra lệnh cho mình nên rất vui vẻ mà nhận lời.
Hì hì, cậu rất muốn được Lạc Thần khen ngợi nha!
“…À đúng rồi!”. Người ở đầu dây kia hình như nhớ ra cái gì đó. “Người Hội trưởng kia có quen biết với Tử Dạ đấy ạ.”.
“Có quen biết?”. Cả Lạc Thần và Vương Hàn đều lên tiếng hỏi.
“Vâng, anh ta là đàn anh của người yêu Tử Dạ.”.
Nghe người này nói xong thì Vương Hàn khẽ chửi một câu. “Đệt!”. Đàn anh của người yêu Tử Dạ mà lại có quen biết với Tử Dạ thì chỉ có thể là tên Dương gì gì đó kia thôi.
“Được rồi, anh cúp máy đây.”. Vương Hàn nhanh chóng nói vào máy rồi tắt máy làm cho người đầu dây bên kia còn chưa kịp nói lời nào.
Người ta còn muốn nói chuyện với anh Thần của người ta mà! (-_-b)
Cúp máy xong Vương Hàn nhanh nhanh chóng chóng đưa ra ý kiến với Lạc Thần. “Không được, không được. Lát nữa phải kêu Cừu Ngốc không được qua lại với tên kia nữa mới được.”. Không hiểu sao hắn lại không có cảm tình tốt với người này. Chắc là tại tên này dám ngang nhiên đối đầu với hắn trong buổi họp báo.
“Cậu không thích anh ta chứ đâu phải Tiểu Dạ không thích. Việc gì em ấy phải không qua lại với anh ta.”. Lạc Thần liếc mắt nhìn con người lại dở tính ‘sửu nhi’ kia một cái rồi bỏ ra phòng khách.
Vương Hàn đang định đi theo Lạc Thần để than vãn thì thấy điện thoại báo có tin nhắn.
---Em quên mất không báo, hình như Tử Dạ có vẻ không thích người Hội trưởng kia cho lắm đâu. Vì em thấy lúc anh ta định xoa đầu Tử Dạ cậu ấy đã né tránh. Tuy không rõ ràng nhưng cũng thể hiện sự bài xích.
Vương Hàn đọc được tin này thì phải nói là ‘hạnh phúc ngất trời’. Hắn nhanh chóng mang tin nhắn đó cho Lạc Thần đọc rồi vênh mặt nói:“Cậu thấy chưa. Đâu phải mỗi mình tớ không thích tên đó. Cừu Ngốc cũng không thích mà.”.
Lạc Thần đọc xong thì cũng không có biểu hiện gì nhiều, trả máy lại cho Vương Hàn. “Nếu em ấy đã không thích thì tùy em ấy xử lý thôi.”. Nghe thật giống nếu Tử Dạ không thích Hội trưởng đại nhân thì cậu có thể giết anh ta vậy.
“Anh!”. Đúng lúc này Tiểu Dạ đã tắm xong, cậu mặc 1 bộ đồ thoải mái rồi ôm mấy quyển sách mấy quyển vở cùng mấy cái bút xuống.
Sau đó Lạc Thần giảng lại cho cậu tất cả những thứ cậu chưa hiểu trên lớp. Cậu thấy thật dễ hiểu. Không hiểu sao thầy cô và Lãng Du đều nói rất nhiều lần rồi mà cậu vẫn chưa hiểu lắm thế mà Lạc Thần nói 1 lần cậu liền hiểu.
Chắc tại giọng anh rất hay, cách giảng cậu anh ấy cũng rất đặc biệt nên cậu dễ tiếp thu. Kiểu này nếu anh ấy không làm ca sĩ thì vẫn không thể mất bát cơm được rồi.
Cơ mà chắc Tử Dạ quên là nếu Lạc Thần không làm ca sĩ thì Thần vẫn có thể nắm giữ bát cơm của rất nhiều người.
Với nhiều người thì có thể buổi ‘giảng dạy’ này có thể xem là perfect, nhưng với Tiểu Dạ thì nó còn chưa đạt tới ‘đỉnh cao’ như vậy đâu. Bởi vì bên cạnh cậu có 1 tên điên điên dở dở cậy mình IQ cao ngất trời mà EQ thì âm 2 con số kia cứ luôn mở miệng chê cậu thế này chê cậu thế nọ làm cậu không thể tập chung nghe Lạc Thần giảng được.
Đến cuối cùng may mắn có Lạc Thần ‘yêu thương’ mà Vương Hàn mới ngoan ngoãn im lặng để cậu học.
Thật điên mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...