15 phút sau, bốn người họ đã có mặt ở trước cổng khu vui chơi lớn nhất thành phố.
Hôm nay là cuối tuần nên từ ngoài cổng đã thấy đông ngịt người rồi. Không biết có chen được vào không nữa.
Mà đã đông thì chớ, Black với Lạc Hy còn không chịu cải trang nữa chứ!
Tiểu Dạ bảo 3 người họ cải trang cho khác khác một chút để đi chơi đỡ có người để ý, nhưng họ không chịu nghe. Cứ để như vậy mà đi đến đây.
Và đúng như Dạ nghĩ, chưa đi đến gần cổng, bọn họ đã bị bao vây rồi.
“A! Black kìa!”
“Anh Thần với anh Hàn kìa!”
“ Oa! Lạc Hy!”
…
Trong chốc lát, cả 3 người họ đã bị bao vây trong biển fan. Bao nhiêu người, cả nam lần nữ, chen lấn nhau để được nhìn, chụp ảnh, xin chữ ký của bọn họ.
Chính vì thế mà Tử Dạ bị đẩy ra xa. Cậu muốn kêu lên nhưng chưa kịp kêu thì đã bị một nhóm người khác đẩy đi. Trong lúc xô đẩy, có người đập tay vào trán Dạ làm cậu đau muốn chảy nước mắt. Tiểu Dạ thấy cậu không thể ở trong này được nữa, nếu không cậu sẽ bị đập thêm nhiều lần nữa mất.
Thế là Tiểu Dạ,một tay ôm đầu, một tay cố đẩy dòng người phía trước để chạy ra ngoài. Khó khắn lắm cậu mới ‘gạ gẫm’ được 3 người họ cho đi chơi nên cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội này đâu.
Sau một hồi, cuối cùng Tiểu Dạ mới ‘bon chen’ được ra ngoài. Cậu đi đến gần một gốc cây, cởi mũ ra, sờ lên trán. May quá! Băng dán chưa bị ướt, chứng tỏ là vết thương của cậu chưa bị rách ra! Vừa nãy, cậu cảm tưởng vết thương trên trán phải rách to ra ấy chứ! Thật may quá đi.
Lo cho vết thương trên trán xong, Dạ quay đầu nhìn biển người phía trước. Đông thật nha! Toàn người là người!
Tiểu Dạ là người vừa ghét vừa sợ đám đông. Vì thế khi nhìn thấy biển người này cậu không khỏi rùng mình. Dạ thầm nghĩ rằng nếu cậu ở trong đó thì chắc cậu chết mất. May mà cậu ‘chuồn’ ra kịp!
Nhưng mà nhìn Black với Lạc Hy kìa. Bọn họ không hề có chút biểu cảm chán ghét nào. Họ vẫn nở nụ cười trên môi, vẫn nhiệt tình đáp ứng từng nhu cầu của fan. Tiểu Dạ không biết họ làm được vậy là do họ được huần luyện hay do họ có thể chịu đựng được, nhưng cậu thật khâm phục họ. Cậu ước gì cậu cũng được như họ. Bởi vì, chỉ khi cậu được như họ thì cậu mới có thể trở thành một IDOL được.
Trong kúc Tiểu Dạ đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì Vương Hàn ở trung tâm dám đông đã đẩy đẩy Lạc Thần rồi hất mặt về phía Tử Dạ đang đứng. Thần nhìn theo, nhìn thấy Tiểu Dạ thì liền hiểu ý.
“Mọi người, hôm nay chúng tôi khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ nên muốn đi chơi. Vậy mong mọi người hãy cho chúng tôi một ngày đi chơi như bao người được không?” Lạc Thần quay sang từ tốn nới với fan, kèm theo đó là ánh mắt rất chân tình.
Thế là fan đổ rầm rầm. Nhanh chóng dọn đường cho 3 người họ. Lạc Hy thấy vậy thì nhe răng cười rồi giơ ngón cái với Lạc Thần. Anh cô là nhất!
Nhưng ai cũng nghĩ là 3 người họ sẽ đi vào cổng, ai ngờ họ lại đi về phía ngược lại.
Đi được một đoạn, họ dừng lại trước mặt Tử Dạ. Tử Dạ thì vẫn ngơ ngác nhìn họ. Họ đi đến chỗ cậu thì không sao nhưng 3 người có cần cười cười như vậy không? Như vậy sẽ làm cậu sợ nha!
Vì chỗ Tử Dạ đứng là bồn cây nên sẽ cao hơn so với 3 người họ, vì vậy Lạc Thần đứng dưới, ngẩng đầu lên, xòe tay ra, cười với Tiểu Dạ:"Dạ, đi chứ? »
Hành động đó của Lạc Thần làm biết bao nhiêu fan phải giật mình. Từ trước đến nay, Lạc Thần nổi danh là thanh lịch, trang nhã như hoàng tử trong truyện cổ tích vậy. Cậu đối xử với ai cũng như ai, đều nhẹ nhàng, trầm lắng. Nhưng không vì thế mà Lạc Thần gần gũi hay thân thiết với bất lỳ ai cả. Ngược lại là đằng khác, Lạc Thần luôn giữ một khoảng cách nhất định với người xung quah. Vì thế chưa bao giờ Thần tỏ vẻ gần gũi như thế này trước bất kì ai cả, kể cả con gái. Vậy mà hôm nay Thần lại như vậy với một người con trai. Người con trai đó là ai chứ?
Mà khoan… Vừa nãy Lạc Thần gọi người đó là Dạ?
Vậy chẳng lẽ đây là Tử Dạ trong truyền thuyết!?
Woa! Rất ít người trong này đã được gặp Dạ nên hôm nay gặp được cậu ở ngoài đời mới thấy cậu giống như lời đồn.
Cậy ấy không chỉ là con cưng của chủ tịch Tử thị mà cậu ấy còn thật sự rất đẹp! Dùng từ đẹp với con trai thật không đúng nhưng Tử Dạ thật sự có vẻ đẹp mà không phải người con gái hay con trai nào cũng có. Không phải vẻ đẹp yểu điệu thục nữ mà cũng chẳng phải vẻ đẹp của quân tử hảo cầu. Vẻ đẹp của cậu ấy là vẻ đẹp khó nói thành lời, vẻ đẹp đó chỉ có thể cảm nhận được mà thôi.
Một người tuyệt vời như vậy thì bảo sao được Black chọn lựa đưa vào công ty.
Bây giờ thì họ không còn thấy thắc mắc về cậu Tử Dạ này nữa rồi, không khéo còn thành fan rồi ý.
Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao và nhanh chóng chụp lại khoẳng khắc đẹp này thì Tử Dạ vẫn ngẩn ngơ nhìn Lạc Thần. Thần lúc này thật đẹp trai nha! Chuẩn soái ca trong ngôn tình luôn. Nhưng mà… tiếc thật… cậu không phải nữ chính mà chỉ là nam phụ thôi.
Nhưng mà kệ đi, bây giờ người được Lạc Thần đưa tay ra là cậu cơ mà. Vì thế cậu cứ nắm lấy thôi.
Thế là Tử Dạ chả ngại ngần gì mà nắm lấy tay Thần rồi vui vẻ cùng 3 người họ đi vào bên trong khu giải trí.
Đây là một trong số ít lần hiếm hoi Tiểu Dạ vào khu vui chơi. Tất nhiên là ít rồi, bởi vì cậu không có bạn thân, mà cũng chẳng thể đi chơi cùng ba mẹ được. Chỉ có vài lần Bạch Nhiên về thì anh sẽ đưa cậu đi thôi.
Vì thế lần này cậu phải chơi hết mình mới được!
Nói là làm. Tử Dạ vừa vào đã kéo 3 người họ chơi đủ thứ.
Thỉnh thoảng Tiểu Dạ sẽ chọn chơi trò chơi cảm giác mạnh, nhưng mà những trò đó sẽ bị động đến vết thương trên đầu. Thế nên Lạc Thần nhất định không cho cậu chơi. Tiểu Dạ đâu thể vì đó mà không chơi nữa. Cậu năn nỉ Lạc Thần hết nước bọt. Năn nỉ mãi thì Lạc Thần mới đồng ý, nhưng với điều kiện là Tử Dạ khi chơi phải luôn đi cùng Lạc Thần. Tiểu Dạ thấy được duyệt rồi nên đồng ý luôn.
Thế là cả 4 người họ chơi hết trò này đến trò kia. Đã thế còn ăn uống đủ loại đồ ăn thức uống. Mà hầu như toàn là do Tiểu Dạ rủ rê lôi kéo nên 3 người còn lại mới ăn chơi theo mà thôi.
Mà bây giờ mới để ý là những trò chơi nào 4 người họ chơi, đồ ăn thức uống nào họ mua đều được ăn may bán đắt hết cả. Đúng là sức mạnh của thần tượng có khác! Kiểu này chắc khu vui chơi này phải mới 4 người họ làm người đại diện mới được.
* *
*
“Aiyaa! Mọi người đi nhanh lên chút đi!” Tử Dạ hí hửng chạy đằng trước, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại gọi Lạc Thần, Vương Hàn và Lạc Hy.
“Cậu làm gì mà vội vậy chứ?” Lạc Hy thắc mắc hỏi Tiểu Dạ. Cậu ấy có việc gì mà vội vội vàng vàng vậy? Chẳng phải cậu ấy đã chơi gần hết các trò chơi rồi sao? Bây giờ chỉ còn vài trò chưa chơi mà trong khi họ còn cả 1 buổi chiều cơ mà?
“Thì mọi người cứ đi nhanh lên.” Tử Dạ đang rất mong muốn được đến chỗ này nha! Cậu đợi từ sáng rồi, bây giờ mới đến giờ nha!
“Nhanh cái gì mà nhanh! Đi chậm thôi.” Vương Hàn lạnh lùng lên tiếng. Thằng nhóc này, vừa ăn trưa xong mà chạy nhảy thế hả!? Không sợ đau bụng à?
“Chậm làm sao được, mà đến nơi rồi.” Tiểu Dạ không để ý lời nhắc nhở của Vương Hàn mà vui sướng chạy về trước.
Ồ, hóa ra là cậu muốn đến rạp phim 3D.
“Có rạp chiếu phim 3D thôi mà cậu vội vàng cái gì?” Vương Hàn liếc nhìn Tiểu Dạ bằng ánh mắt khinh thường. Tưởng cậu ta vội vàng đi xem cái gì to tát lắm, hóa ra là đến cái rạp này. Nếu muốn đến rạp xem phim 3D thì cứ nói, hắn sẽ đưa cậu đến rạp sịn hơn như này nhiều, chứ cần gì phải vào cái rạp bé tẹo này.
Tiểu Dạ thấy biểu cảm đó của Vương Hàn thì khinh không thèm nói với hắn mà quay sang nói với Lạc Thần:« Anh Thần này, sáng nay em thấy rạp này quảng cáo có phim kinh dị, mà bây giờ lại đúng thời gian chiếu phim đó. Chúng ta vào xem đi.” Tiểu Dạ cậu là rất thích xem phim kinh dị nha!
“Em thích xem phim kinh dị?” Bây giờ Lạc Thần mới biết đó.
“Ừ, đi nha anh!”
“Ừ, em22222222222222222222 thích là được rồi.” Aiyo! Lạc Thần à, cậu chiều Tiểu Dạ quá rồi đấy! Cậu đâu thể Tử Dạ thích gì đều cho được? Nhưng mà kệ đi, Thần thích là được rồi!
Lạc Thần đã đồng ý thì Vương Hàn với Lạc Hy tất nhiên sẽ không có ý kiến gì rồi. Và thế là Tiểu Dạ vui sướng đi sếp hàng đợi đến lượt mình. Cậu vui đến mức không để ý là trong lúc Vương Hàn đi mua vé, hắn đã nhìn thấy một thứ. Và thứ đó làm hắn cười cười nhìn cậu một cách rất kinh dị.
Xem xong bộ phim đó thì Dạ có thể nói là thần thanh khí sảng đi ra ngoài. Phim hay ha! Nhưng ai ngờ chưa ra khỏi bán kính 5m thì cậu liền bị Vương Hàn kéo lại.
« Làm gì vậy? Sao tự nhiên kéo tôi lại? » Tên này không phải xem xong phim đó, thấy hay quá nên muốn xem tiếp đấy chứ? Nhưng hết rồi còn đâu mà xem tiếp?
« Cậu thích xem phim kinh dị hở? Vậy bây giờ tôi cho cậu xem phim hay như vậy, có khi còn hay hơn, cậu có muốn đi không? » Cái khuôn mặt này… Rất chi là ba chấm…
Nhưng mà khổ nỗi Tiểu Dạ không nhận ra, cậu nghe thấy Vương Hàn nói vậy thì hí hửng:«Thật á!? Đi! Xem luôn! »
Ok! Con mồi đã lột hố, chuẩn bị ‘thịt’ thôi!
Vương Hàn chỉ đợi có thế, hắn liền cầm tay Tử Dạ lôi cậu vào bên trong rạp 3D.
Lạc Thần với Lạc Hy bên ngoài thì ngơ ngác một lát rồi mới đi vào.
Lúc đi qua cửa, Lạc Thần có lơ đãng liếc mắt sang bảng tên phim sắp chiếu. Nhìn xong, Thần thầm nghĩ:«Không biết Dạ có thích xem phim ma không nhỉ?»
Vâng! Đúng là phim ma. Vương Hàn đã lừa Tử Dạ vào xem phim ma.
Vương Hàn từ lần ngăn Tiểu Dạ rời đi trong đêm thì đã biết được điểm yếu của cậu là sợ ma rồi. Vì thế lần này hắn quyết định trêu chọc cậu chút cho có không khí.
Lúc đầu hắn nghĩ lừa được cậu vào xem phim là khá khó nhưng không ngờ cậu lại tin người như vậy. Chỉ cần nói vài câu mà cậu đã tin sái cổ, đồng ý vào xem luôn.
Há há! Lần này có cái hay để xem rồi.
Mà đúng là có cái hay để xem thật, nhưng chỉ hay với Vương Hàn thôi, còn đối với Tiểu Dạ là cả một vấn đề to lớn đấy.
Cậu bị Vương Hàn kéo vào nên tất nhiên cậu sẽ ngồi cùng hắn. Còn Lạc Thần với Lạc Hy vào sau nên ngòi cách họ 3,4 hàng ghế. Lúc đầu thì Tử Dạ sung sướng, hí hửng đợi đến phim. Ai ngờ phim vừa chạy là ngay lập tức đập vào tai cậu là tiếng cười kinh dị đầy ma quái. Tiểu Dạ lúc đó khẽ run nhưng rồi cậu lại thấy háo hức vì nghĩ phim này thú vị đây. Ai ngờ tiếp theo là hình ảnh cả đống ma quỷ các kiểu.
Tiểu Dạ sợ quá định hét lên, may mà Vương Hàn bên cạnh nhanh tay nhanh mắt lấy một tay ôm đầu cậu, một tay bịt miệng cậu lại. « Kêu cái gì mà kêu, cậu đang ở trong rạp đấy. »
Tiểu Dạ nghe vậy thì ổn định lại chút, cậu quay sang nhìn Vương Hàn, môi run run hỏi: A… Anh… sao anh… anh… » Haizzz! Tội nghiệp Tử Dạ của chúng ta quá, sợ đến mức nói mãi không được một câu kìa.
Vương Hàn thấy như vậy thì đắc ý cười thầm, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ không biết gì:« Tôi làm sao?»
Tiểu Dạ thì vẫn lắm bắp nói mãi không được một chữ.
Tất nhiên rồi, tai thì cứ phải nghe tiếng kêu kinh dị đó, mắt thì dù có quay về phía Vương Hàn nhưng vẫn nhìn thấy dư quang của màn hình cơ mà. Sợ chết đi được.
Vương Hàn tỏ vẻ không kiên nhẫn. Hắn nhân tiện đang ôm đầu cậu liền quay đầu cậu về phía màn hình:«Cậu muốn nói cái gì thì để sau đi, mau mau xem phim đi. Hay lắm.»
Vương Hàn quay đầu Tử Dạ đúng lúc phim đang chiếu đến cảnh cả bầy ma quỷ đang nhảy múa cách kinh dị để trêu đùa mấy nhân vật trong phim.
Thế là Tử Dạ không suy nghĩ gì, ngay và luôn ôm cứng người ngồi bên cạnh.
Và người ngồi bên cạnh không ai khác chính là Vương Hàn. Ahihi!
Vương Hàn bị Tử Dạ ôm thì cứng người, đầu óc không suy nghĩ được gì cả.
Thằng nhóc này làm gì vậy!? Sao tự nhiên quay sang ôm hắn chứ? Sợ thì sợ chứ có cần ôm hắn vậy không? Buông ra! Mau buông hắn ra! Hắn rất ghét có người đụng chạm thân thể hắn như thế này nha! Vì thế nếu không muốn ăn ‘tẩn’ thì mau mau bỏ cái tay ra! Nhanh lên!
Nhưng thật tiếc là trong khi bộ não của hắn suy nghĩ, kêu gào đủ thứ thì cơ thể hắn không có tý phản ứng nào. Thật là đau lòng quá mà! Mọi lần phản ứng nhanh bao nhiêu thì lần này chậm gấp bấy nhiêu.
Mà cũng không thể trách Vương Hàn được. Hắn từ lâu rồi đâu có thân thiết với ai như vậy. Vậy mà hôm nay tự nhiên có một thằng nhóc ôm hắn như vậy, không đơ sao được.
Cũng vì lâu rồi không có ai thân thiết với hắn như vậy nên khi bị Tử Dạ ôm như vậy hắn có cảm giác rất lạ. Lạ thế nào thì hắn không biết nhưng phần cổ bị tóc cậu cọ vào cứ thấy ngứa ngứa. Mà mùi thơm từ tóc của cậu lại cứ vần quanh mũi hắn làm cho tim hắn cứ nhộn nhạo thế nào ý.
Nhưng đặc biệt là khi cậu ôm hắn, hắn không có chút bài xích nào. Thậm chí lại có chút thoải mái.
Thật khó hiểu!
Trái ngược với cảm giác của Vương Hàn, Tử Dạ lúc này ngoài sợ ra thì chỉ có sợ mà thôi. Thật kinh dị mà! Trong đầu cậu lúc này chỉ có một mong muốn mãnh liệt là được ra khỏi đây, thế nên không hề để ý là cậu đang ôm ai…
Nhờ có tình huống trên mà Tử Dạ thì cứ ôm cứng lại Vương Hàn, đầu rúc sâu vào ngực hắn. Còn Vương Hàn thì cứ chân chân nhìn cái xoáy lờ mờ được chiếu sáng bằng ánh sáng của bộ phim trên đỉnh đầu cậu. Thế là cả 2 người ngồi ngay hàng ghế đầu mà chẳng biết phim chiếu cái gì.
Hai người họ cứ duy trì tình trạng đó đến hết phim.
Khổ nỗi đến lúc đó rồi mà Tử Dạ vẫn chưa hết sợ. Cậu vẫn cứ ôm Vương Hàn không buông.
Nếu là bình thường thì Vương Hàn sẽ nói câu gì đó hoặc làm gì đó, nhưng tiếc là lúc này hắn cũng ‘trì độn’ chả khác gì cậu. « Không sao, đừng sợ. Hết rồi.»
Tử Dạ không vì câu nói ôn nhu đến mức mà chính Vương Hàn cũng không nhận ra mà buông tay. Cậu vẫn ôm Vương Hàn, dụi dụi đầu và dùng giọng mũi khẽ nói:«Không. Sợ lắm!»
Chả hiều hành động đó động đến dây thần kinh nào của Vương Hàn mà hắn thấy Tiểu Dạ như vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên một cung độ tuyệt vời. Rồi sau đó tay hắn nhẹ nhàng lần ra sau lưng, khẽ cầm lấy tay Dạ và nói nhỏ: «Tin tôi, không sao. Đi với tôi.»
Mà cũng không hiểu sao lần này Tử Dạ lại nghe lời, để cho Vương Hàn nắm tay đưa ra ngoài. Có lẽ tại lời nói đầy sức ôn nhu của Vương Hàn, cũng có lẽ tại bàn tay rộng lớn ấm áp đó của Vương Hàn, hoặc là vì lý do nào đó mà ta không biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...