Chương 15: Bị đồng nghiệp nhìn thấy cảnh phun nước trong tay si hán, hẹn đi ăn cơm rồi lừa chuốc say, cởi quần áo
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: chưa
Lạy ông đi qua lạy bà đi lại, làm ơn soi lỗi chính tả và lỗi cú pháp cho mị với, chân thành cảm ơn...
--------
【 Lấy điện thoại ra đi chứ! Tui không muốn nhìn mặt đất mà muốn nhìn chủ bá bị làm! 】
【 Đây là kiểu quay mới à? Chủ bá mời diễn viên? 】
【 Nghe giọng thì có vẻ giống si hán trên tàu điện ngầm hôm nọ. 】
【 Hôm livestream đó tôi đã nhìn thấy rất nhiều thứ, đúng thật là người đó! 】
【 Thím nói như vậy tức là chủ bá đã bị bóc tem rồi??? 】
【 Nắm tay giống như dương vật, đều cứng. 】
Thân là chủ bá, Diệp Nhất Sâm vốn không thể hiểu hết những lời fans nói, giờ phút này cậu lại hoàn toàn quên mình còn đang phát sóng trực tiếp. Lỗ nhỏ bị trứng rung tác động làm cậu phê tới mất hồn.
Quả trứng bị người nọ cố tình dùng tay khống chế, quần lót có liên quan không ngừng cọ tới cọ đi. Nước dâm khiến vải dệt ướt nhẹp, trở nên ướt át trơn trượt.
"Ha a... Không muốn..." Diệp Nhất Sâm nhỏ giọng cầu xin, eo lại vặn vẹo lên, cái mông ngẫu nhiên cọ đến người phía sau liền cảm nhận được chỗ xương cùng có gì đó cứng cứng.
Cậu thanh tỉnh trong chớp mắt, nhưng khi nam nhân càng dùng sức ấn lần lại quên hết tất cả. Thậm chí, cậu vô ý thức nhón chân, dựng thẳng mông cọ chỗ đó của hắn.
Hô hấp của nam nhân mang khẩu trang trầm xuống, nhìn Diệp Nhất Sâm như hồ ly tinh giơ cái đuôi loạng choạng câu dẫn mình, hận không thể ấn cậu trên mặt đất chịch nát nơi tiêu hồn kia.
Tuy nhiên, hiện tại đang ở trên tàu điện ngầm, dù sự việc đang làm không giống bình thường, vừa lớn mật vừa vô lại, nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn không kiêng nể, không coi ai ra gì.
"Bỏ... Tay..." Diệp Nhất Sâm cố gắng thốt ra hai từ, lại sợ mình phát ra những tiếng rên rỉ sẽ bị người trên tàu điện ngầm nghe được, vừa nói xong liền cắn chặt môi, cắn môi đến sưng đỏ.
Không bao lâu sau, Diệp Nhất Sâm liền cao trào lần thứ hai, phun ra một đống nước, quần tây cũng không may mắn thoát khỏi số phận bị ướt sũng một mảng.
Sau khi cao trào, trứng rung dừng lại vừa đúng lúc. Điều này làm cho Diệp Nhất Sâm nhớ ra mình vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, hô hấp cứng lại.
Xong rồi... Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều đã biết...
"Em phun nước." Người nọ cười khẽ: "Ai không biết còn tưởng rằng em đái trong quần cơ."
Diệp Nhất Sâm sợ tới mức cúi đầu ngay tức khắc, may hôm nay cậu mặc một chiếc quần tây, dấu vết không rõ ràng.
Nam nhân mang khẩu trang đứng thẳng chống đỡ thân thể cậu để cậu không bị ngã xuống đất.
Thật đáng tiếc, hôm nay tiểu mỹ nhân không mặc váy, mà là quần.
Nam nhân thở dài, thu bàn tay bị dính ướt. Cúi đầu nhìn thoáng qua thấy Diệp Nhất Sâm mặt đầy xuân sắc liền không kiềm lòng nổi liếm mút vành tai cậu.
"Ưm." Diệp Nhất Sâm nức nở một tiếng, run lên, che lỗ tai mẫn cảm lại: "Không cho hôn..."
Cậu nói như vậy càng chọc người khác tới bắt nạt. Nam nhân cắn lên bàn tay đang che lại lỗ tai làm hiện lên vài dấu răng hình trăng non.
"Lần sau chúng ta gặp ở chỗ khác ngoài tàu điện ngầm đi." Hắn nói.
Khi Diệp Nhất Sâm còn đang kinh ngạc liền đỡ eo để cậu đứng vững: "Hẹn gặp lại."
Nam nhân theo dòng người xuống tàu điện ngầm.
Diệp Nhất Sâm thấy hắn rời đi liền nhẹ nhàng thở ra, trong đầu tự hỏi lời hắn nói.
Có ý gì đây? Người này tự tin có thể gặp lại mình một lần nữa ư?
Chẳng lẽ mình bị theo dõi?
Hay là hắn lén đặt máy định vị trên người mình?
Diệp Nhất Sâm suy đoán càng ngày càng nhiều, vừa khó hiểu lại buồn rầu, nghe được thông báo đã đến trạm của mình liền vội vàng cất bước.
Ra khỏi tàu điện ngầm ồn ào, cậu vội vàng nâng điện thoại lên để mình lọt vào trong khung hình. Cậu có chút xấu hổ nhưng không biết giải thích như thế nào, lông mi run rẩy, đọc bình luận.
【 Bây giờ mới nhớ tới bọn anh à? Phê tới nóc rồi đúng không? 】
【 Bị người qua đường chơi cũng có thể vui vẻ như vậy à? 】
【 À, thì ra là bất cứ thằng nào cũng có thể chơi được thứ đĩ đượi như em. 】
【 Chủ bá thấy quà tặng này đủ chưa? Đủ chịch em một lát không? 】
【 Đại lão thưởng nhiều như vậy cũng chưa xơ múi được miếng nào, mày bị ảo à? 】
【 Ha ha ha các ông làm sao mà biết được? Nói không chừng đã sớm bị đại lão chơi nát! 】
......
【 Người dùng 147258369 tặng chủ bá hỏa tiễn *66】
【 Người dùng 147258369: Có thể nhìn thấy em được yêu thương như vậy, tôi cũng rất vui vẻ. 】
......
【 Ngầu, ngầu đét. 】
【 Đại lão quả là sở hữu một cái đầu lạnh... Vợ mình nuôi bị người khác chịch cũng nhịn được. 】
【 Thật ra tôi cũng rất vui vẻ, hy vọng trong tương lai có thể thấy chủ bá bị chơi tập thể. Lúc đấy tôi chết cũng không hối tiếc. 】
【 Con mẹ nó, tau cũng muốn làm si hán tàu điện ngầm. 】
【 Một đám mõm ăn không được liền mắng chủ bá, cũng không nhìn lại xem cu mình có to không. 】
【 Vợ ơi đừng để ý đến bọn họ! Vợ sướng thì được rồi! Cho nên khi nào cho các anh nhìn tiểu hoa hoa đây? 】
【 Nghe si hán bảo là đã phun nước, muốn nhìn quá. 】
【 Lần sau phát sóng trực tiếp tự an ủi được không? Mị cũng muốn nhìn phun nước. 】
Làn đạn làm nhiệt độ trên mặt Diệp Nhất Sâm không hạ xuống nổi. Cậu cảm thấy vừa thẹn vừa bực, nếu giải thích không rõ thì dứt khoát làm như không có việc gì xảy ra.
Cậu trầm mặc cả một đường, mặc kệ fans phản ứng thế nào, dù sao chỉ cần đối tượng nhiệm vụ vui vẻ thì tốt rồi.
Diệp Nhất Sâm cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy để trong lòng dễ chịu hơn một chút.
-
Ngày tiếp theo, lúc Diệp Nhất Sâm gần đến công ty liền gặp phải Nghiêm Hàn.
Khi thấy Nghiêm Hàn ở cửa thang máy, Diệp Nhất Sâm liền lập tức trốn sang bên cạnh, chờ lượt sau.
"Chào buổi sáng." Nghiêm Hàn nhạy cảm phát hiện ra khiến cậu không thể không căng da đầu đi về phía trước.
"Xin chào..." Diệp Nhất Sâm đi vào thang máy cùng anh, chờ thang máy chuyển động trong dày vò.
Vừa thấy Nghiêm Hàn, cậu liền nhớ lại những hành vi phóng đãng sau khi uống say hôm đó, cúi đầu càng ngày càng thấp, gương mặt cùng lỗ tai cũng ửng hồng.
Nghiêm Hàn lại lần nữa mở miệng: "Gần đây hiếm khi nhìn thấy cậu."
Diệp Nhất Sâm cũng không biết Nghiêm Hàn cố ý hỏi hay thế nào, chỉ cảm thấy càng thêm hổ thẹn: "À ừm... Phải ha."
Nghiêm Hàn nhìn cậu vì cúi đầu mà để lộ cần cổ, hỏi: "Sau khi tan làm hôm nay, cậu có thời gian không?"
"Hả?" Diệp Nhất Sâm kinh ngạc, quên đi thẹn thùng ngẩng đầu, môi khẽ nhếch nhìn Nghiêm Hàn.
Nghiêm Hàn lộ ra mỉm cười: "Lúc trước không phải nói còn muốn mời tôi ăn cơm sao? Tối nay đi."
"A... Được, ok..." Diệp Nhất Sâm ngây ngốc, gật đầu. Mãi cho đến khi Nghiêm Hàn đi ra khỏi thang máy chào cậu, cậu vẫn chưa hoàn hồn.
Nghiêm Hàn thế mà lại chủ động hẹn cậu... Tuy rằng lúc trước người này vẫn ôn nhu nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách với mọi người.
Sự tình xuất hiện chuyển biến bất ngờ làm cho Diệp Nhất Sâm vô cùng vui vẻ, vui hết cả ngày, vô cùng chờ mong buổi gặp mặt tối nay với Nghiêm Hàn.
Chờ đến lúc tan ca, Nghiêm Hàn liền tới tìm cậu. Nghiêm Hàn chủ động cũng khiến những người khác trong công ty kinh ngạc, khó tin nhìn bọn họ. Diệp Nhất Sâm vui sướng, bước chân cũng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng.
"Chúng ta đi chỗ nào ăn nhỉ?"
"Bạn tôi mở một quán đồ Hàn, đến đó được không?"
"Được được." Diệp Nhất Sâm nào dám không đáp ứng, dùng sức gật đầu.
-
Nhờ có quan hệ, Nghiêm Hàn đặt được một phòng ăn cao cấp nhất. Nhà hàng này trang hoàng theo phong cách vô cùng cổ xưa, phù hợp với phong cách Hàn Quốc, nơi ăn cơm cần phải cởi giày, đồ ăn bày trên bàn lùn, khách hàng ngồi xếp bằng trên đệm ăn cơm.
"Ngon quá đi." Lần đầu tiên Diệp Nhất Sâm ăn ngon như vậy, nhét đầy trong miệng như một chú hamster.
"Thích thì tốt, rượu trái cây ở đây cũng ngon lắm, nếm thử xem." Nghiêm Hàn cầm chung rượu, rót rượu cho cậu: "Rượu này không dễ say, giống như đồ uống thông thường thôi."
Diệp Nhất Sâm vốn dĩ sợ mình say sẽ làm ra mấy chuyện khùng điên, nghe được nửa câu sau của Nghiêm Hàn liền không từ chối nữa, nhấp một ngụm nho nhỏ, đôi mắt sáng ngời: "Ngọt quá!"
"Tôi biết là cậu sẽ thích." Nghiêm Hàn cười.
Diệp Nhất Sâm cho rằng rượu đều cay, lần đầu uống loại rượu trái cây đặc biệt này, uống một ngụm lại một ngụm, có chút nghiện. Khi nhìn thấy điện thoại trên bàn sáng lên liền buông chén rượu.
Là Dương Vũ Thăng nhắn tin cho cậu.
【 Dương Vũ Thăng: Cuối tuần này tôi sẽ về nước. 】
【 Diệp Nhất Sâm: Dạ dạ. 】
Diệp Nhất Sâm trả lời cho có lệ rồi lại cầm lấy chén rượu liếm.
【 Dương Vũ Thăng: Tôi sẽ đến tìm em. 】
Diệp Nhất Sâm sặc, che miệng lại, khụ đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Sao lại sặc?" Nghiêm Hàn lấy khăn giấy giúp cậu.
Diệp Nhất Sâm nói không được, vội vàng đặt điện thoại lên bàn, đứng dậy đi về phía toilet.
Chờ cậu đi rồi, Nghiêm Hàn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía chiếc điện thoại đang chấn động của Diệp Nhất Sâm.
Anh không hề do dự cầm lấy.
Chờ Diệp Nhất Sâm trở về, Nghiêm Hàn đã đọc xong lịch sử trò chuyện của cậu với Dương Vũ Thăng.
Diệp Nhất Sâm không biết rằng trong thời gian đi rửa mặt, bí mật về việc mình làm chủ bá đã bị phát hiện. Khi cậu ngẩng đầu liền phát hiện ra ánh mắt Nghiêm Hàn nhìn mình có hơi sai sai: "Sao vậy?"
Nghiêm Hàn cụp mắt, lúc ngước mắt lần nữa lại quay về bộ dáng trước đây: "Không có gì."
Anh đưa cho Diệp Nhất Sâm chén rượu đã đổ đầy: "Nào."
Diệp Nhất Sâm không nghĩ nhiều, nhìn thấy Nghiêm Hàn nâng chén liền cầm chén rượu cụng ly với anh, uống nửa ly rượu trái cây.
Rất nhanh, hai chung rượu đã thấy đáy, Diệp Nhất Sâm liếm môi, dùng chén rượu dán lên gương mặt đang nóng cháy để hạ nhiệt độ.
Ực... Hình như mình say rồi... Hơi nóng nữa...
Đầu dần dần đơ ra, vươn đũa gắp đồ ăn nhưng chưa đưa đến miệng liền rớt.
"Tôi giúp cậu." Nghiêm Hàn nói, tự nhiên gắp một miếng đưa đến bên miệng Diệp Nhất Sâm.
Diệp Nhất Sâm nhìn anh.
Nghiêm Hàn: "Sao lại không ăn?"
"Oh..." Diệp Nhất Sâm cảm thấy hình như không đúng lắm, nhưng đại não mơ màng nên cũng không rõ là không đúng chỗ nào, ngơ ngác há miệng. Bởi vì không khống chế được lực đạo, cậu liền cắn một ngụm lên đũa của Nghiêm Hàn.
Nghiêm Hàn nhìn thoáng qua chiếc đũa lưu lại dấu vết trong suốt, nhếch môi cười nhẹ, sau đó lại tự mình gắp đồ ăn, dùng chính chiếc đũa đó ăn một miếng.
Một lúc sau, Diệp Nhất Sâm không cầm nổi chén rượu nữa làm ly rượu trái cây màu đỏ đổ lên người, ướt quần áo.
Chân tay cậu luống cuống như đứa trẻ con, cặp mắt trông mong nhìn Nghiêm Hàn: "Làm sao bây giờ?"
Nghiêm Hàn đứng dậy, đi tới bên người cậu: "Không sao, cởi ra thì tốt rồi."
Diệp Nhất Sâm đối diện với tròng mắt thâm thúy, nghiêng đầu: "Phải cởi ra sao?"
"Không cởi sẽ cảm lạnh." Giọng Nghiêm Hàn vừa nhẹ vừa nhu hòa, vươn tay về phía Diệp Nhất Sâm, thấy cậu không có phản ứng gì liền lưu loát cởi bỏ nút thắt, cởi quần áo cậu ra.
"Nâng lên một chút." Nghiêm Hàn vỗ nhẹ eo nhỏ.
Anh nói như thế nào, Diệp Nhất Sâm liền làm thế nấy, nâng người dậy một chút khiến Nghiêm Hàn cởi cả quần mình ra.
Cứ như vậy, cậu bị dụ dỗ đến mức toàn thân chỉ còn một cái quần lót.
9/11/2022
________
Em bé ngây thơ còn mỗi cái quần lót, sau này thì quần lót cũng không còn.
Ps: mí người phải tin tui chứ...😕
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...