Đkpplnvcv Án 9 - Phiến Trung Phiến


Khâm sai hiến kế khuyên Ngự Miêu

Cổng thành bắt tặc biến động trời

*


Thời điểm hoa đăng rực rỡ lên đèn, trong lầu trên cùng của khách điếm Phúc Thụy, sau khi nghe xong báo cáo công tác cả một ngày của Bạch Ngọc Đường, Nhan Tra Tán theo lệ thường bắt đầu tiến hành công tác tổng kết rồi sắp xếp nhiệm vụ cho bước tiếp theo.

"Nói như vậy nghĩa là Bạch huynh dự định ngày mai sẽ đến gặp Mạnh lão gia để làm rõ ý kết thân?"

"Đúng vậy." Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt đáp.

"Tốt lắm." Nhan Tra Tán gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói: "Nhan mỗ phỏng đoán rằng, đợi Bạch huynh cầu hôn xong, cha con họ Mạnh chắc chắn sẽ phát sinh động thái, Bạch huynh phải đối đáp cẩn thận."

Vẻ mặt mọi người đều trầm xuống, gật đầu.

"Mấy ngày tới lại phiền Bạch huynh cùng Ngải tiểu huynh đệ giao thiệp với cha con họ Mạnh kia nhiều hơn nữa." Nhan Tra Tán nói với Bạch Ngọc Đường cùng Ngải Hổ.

"Đại nhân yên tâm!" Bạch Ngọc Đường cười nhẹ.

"Ngải Hổ sẽ dốc hết sức!" Vẻ mặt Ngải Hổ nghiêm nghị.

Nhan Tra Tán gật đầu, nói thêm: "Nhan mỗ đã ra lệnh cho quan huyện vùng này phối hợp, bất cứ khi nào cũng sẽ nghe theo chỉ thị của Nhan mỗ mà hành động." Lại quay đầu về phía Triển Chiêu và Kim Kiền: "Sắp tới sợ là Triển hộ vệ và Kim giáo úy còn phải vất vả nhiều, đợi kế hoạch vay tiền Vân công tử của cha con họ Mạnh kia thành công, hai người các ngươi hãy ngày đêm theo dõi trên dưới Mạnh phủ, đề phòng bọn chúng lại lặng lẽ chuồn mất. Nếu cha con họ Mạnh có biểu hiện muốn bỏ trốn thì lập tức hồi báo lại, ta sẽ lệnh cho sai dịch của quan huyện hành động, nhất định bắt được bọn chúng!"

"Thuộc hạ tuân lệnh!" Triển Chiêu ôm quyền đáp lại.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, trong phòng liền nảy sinh một khoảng yên lặng. Lúc này mọi người mới nhận ra có người bất thường.

Hình như, hơi quá im lặng...

Có vẻ có người từ đầu đến cuối đều không nói một tiếng....

Ánh mắt mọi người đồng thời dời về phía vị lục phẩm giáo úy bình thường lắm chuyện nhất, to mồm nhất, nhưng từ lúc trở về cùng Triển Chiêu liền mang bộ mặt ngây ngốc ngơ nhác cứ như người mất hồn.

Chi thấy Kim Kiền trơ trọi đứng trong góc như hồn ma, hai mắt trống rỗng, vẻ mặt hoảng hốt, thân hình gầy yếu trong đêm thu gió lạnh dường như có chút run rẩy, nhìn qua khiến người ta xót xa.

Vẻ mặt Nhan Tra Tán nghi hoặc nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhướng mày cũng nhìn Triển Chiêu, Vũ Mặc sắc mặt nặng nề lại nhìn Triển Chiêu, Ngải Hổ gãi đầu cũng lại theo mọi người nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cảm thấy da đầu tê dại, tiến lên từng bước, khẽ gọi: "Kim giáo úy?"

Không ngờ tiếng gọi khẽ ấy vào tai Kim Kiền lại như sấm nổ, đem tâm trí Kim Kiền "Bùm" một tiếng nổ lên cao ba thước. Quay đầu lại thấy khoảng cách từ Triển Chiêu đến chỗ mình chỉ còn hai bước, sắc mặt lập tức trắng bệch, dưới chân như lắp động cơ nhanh chóng bịch bịch lui thẳng đến cửa, mở to đôi mắt nhỏ hồng hồng, hoảng sợ nhìn mỗ đới đao hộ vệ.

Biểu tình thế kia, thần sắc thế kia, phản ứng thế kia, nhìn kiểu gì cũng giống con thỏ nhỏ đang kinh hãi.

Một mảng tĩnh lặng.

Nhan Tra Tán vẻ mặt kinh ngạc, Ngải Hổ trợn tròn hai mắt, Vũ Mặc hơi nhíu mày, Bạch Ngọc Đường cau mày, từ từ liếc nhìn Triển Chiêu sắc mặt u ám, cười nhạo một tiếng:

"Ta hỏi này Tiểu Miêu, ngươi làm gì Tiểu Kim Tử vậy? Ngươi xem Tiểu Kim Tử sợ tới mức—"

Khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu nổi lên gió lốc cấp mười, cả người âm u sấm rền.

"Thuộc hạ, thuộc hạ xin về nghỉ trước..." Tại trung tâm gió lốc, mỗ lục phẩm giáo úy liền tung ra câu kết thúc một cách vô trách nhiệm, chạy nhanh như chớp.

Bỏ lại mọi người trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ.

"Nhan đại nhân, thuộc hạ xin cáo lui trước." Triển Chiêu thẳng lưng, cứng rắn đẩy cửa bước ra.

"Thật thú vị." Bạch Ngọc Đường đứng dậy phe phẩy chiết phiến: "Trông bộ dạng của Tiểu Kim Tử kìa, không biết con mèo thối kia đã làm gì khiến Tiểu Kim Tử sợ đến vậy?"

"Tại hạ thấy rằng Kim huynh gan to hơn người, có thứ gì dọa được huynh ấy sao?" Ngải Hổ đối với Kim Kiền rõ ràng có một sự sùng bái mù quáng.

"Này..." Mắt hoa đào nheo lại, cũng không nói được gì.

Nhan Tra Tán mở to mắt nhìn theo hướng hai người Triển, Kim vừa rời đi một lúc lâu, nâng tay bóp ấn đường, thấp giọng lẩm bẩm: "Triển huynh, Kim huynh... Chẳng lẽ... Ai...."

Chỉ có Vũ Mặc, bộ mặt điềm tĩnh, liếc mắt nhìn đủ loại sắc thái trên mặt mọi người trong phòng một cái, tiếp tục giữ bộ mặt bình tĩnh trấn định làm phông nền.

————

Mấy ngày sau đó, mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi.


Sáng sớm hôm sau ngày đi ngắm cảnh ở Xảo Lâm Cốc, Bạch Ngọc Đường liền mang theo Ngải Hổ đến Mạnh phủ gặp lão gia Mạnh Hoa Thư cầu hôn, đôi bên tiến hành gặp gỡ nhau ở đại sảnh.

Chuyện hôn sự của Mạnh Thu Lan được mang ra bàn luận vô cùng nhiệt tình, thành công đạt được nhận thức chung, thống nhất rằng Vân công tử sẽ trở về nhà thưa lại với song thân, sau đó sẽ chính thức tiến hành hôn lễ.

Việc hai nhà Vân Mạnh trở thành thông gia là chuyện đương nhiên, không nghi ngờ gì nữa, đôi bên cứ mặc sức tưởng tượng về tương lai tươi đẹp ngày sau. Lần gặp gỡ này kết thúc trong bầu không khí hữu nghị hài hòa, vô cùng viên mãn.

Ba ngày sau, cha con họ Mạnh ở hoa viên sau nhà mở yến tiệc mời Vân công tử, trong bữa tiệc nghẹn ngào rơi lệ nói về chuyện buôn bán tơ lụa của Mạnh gia gặp khó khăn, khẩn thiết xin Vân công tử tài trợ một vạn lượng bạc làm vốn quay vòng.

Vân công tử suy tư một lúc, lấy tiêu chí "Mạnh Vân hai nhà là một", rất thoải mái đáp ứng thỉnh cầu của Mạnh gia, nhân tiện diễn cho người khác xem hành động hết lòng vì tình yêu của mình, nhưng cuối cùng vẫn không quên nhắc nhở Mạnh lão gia viết giấy vay nợ, đồng thời ghi rõ ngày trả cùng với tiền lãi.

Hành động cẩn thận như vậy ngược lại càng khiến cha con họ Mạnh thêm tin tưởng, năm ngày sau, Vân công tử nhận được ngân phiếu cùng với tiền lãi, đồng thời cha con họ Mạnh lại đưa ra kế hoạch mở rộng thị trường buôn bán, đặc biệt mời Vân công tử tham gia đầu tư.

Mạnh Thu Lan nhiều lần trắng trợn sử dụng mỹ nhân kế để mê hoặc, Mạnh lão gia cũng mồm mép dẻo quẹo miêu tả với Vân công tử tương lai tốt đẹp của bản kế hoạch, cuối cùng cũng thành công mời Vân công tử đầu tư một vạn năm nghìn lượng bạc trắng. Để làm rõ ràng quan hệ đầu tư, Mạnh lão gia còn tự tay viết một văn kiện về việc chung vốn, hai bên cùng kí tên chấp thuận, thậm chí để tỏ lòng thành, lợi nhuận kiếm được hai nhà Vân Mạnh sẽ chia đôi.

Văn kiện đó Nhan Tra Tán xem từ đầu đến cuối xác nhận rằng vô cùng hợp lí, khiến mọi người kinh ngạc.

Ngay từ lần đầu Mạnh gia vay tiền của Vân công tử, mọi người đã theo chỉ thị của Nhan Tra Tán, Bạch Ngọc Đường sắm vai Vân công tử trông coi vào ban ngày, Vũ Mặc cùng Ngải Hổ phụ trách nửa đêm đầu, Triển Chiêu cùng Kim Kiền phụ trách nửa đêm sau đến rạng sáng. Sắp xếp lịch ba nhóm luân phiên nhau như vậy, Mạnh gia quả thực được giám sát chặt chẽ suốt mười hai canh giờ.

Chỉ là, lại gặp một cái khó khăn không lớn không nhỏ.

Không biết vì sao, mỗ lục phẩm giáo úy lúc nào cũng xun xoe vuốt mông ngựa người lãnh đạo trực tiếp mọi lúc mọi nơi, bây giờ bỗng nhiên thay đổi, chỉ cần đối diện với mỗ tứ phẩm hộ vệ nào đó là lại giống như động vật ăn cỏ bị dọa sợ, vội vàng rụt đầu giấu đuôi, ảnh hưởng thật lớn đến hiệu quả hợp tác giữa hai người cũng như tâm tình của mỗ tứ phẩm hộ vệ.

Mới giám thị vài ngày, một nửa nha hoàn người làm Mạnh Phủ, người phụ trách khách điếm, cùng phụ trách điều hành Nhan Tra Tán đồng chí Nhan đại nhân đều xuất hiện triệu chứng phong hàn.

Nhan Tra Tán ở dưới tình huống bất đắc dĩ, đành phải tiến hành thay đổi nhân viên trực ban.

Đổi Ngải Hổ với Kim Kiền, Vũ Mặc sẽ cùng Kim Kiền canh chừng nửa đêm đầu, Triển Chiêu với Ngải Hổ sẽ theo dõi nửa đêm sau đến tờ mờ sáng. Lúc này vấn đề mới miễn cưỡng được giải quyết.

_________________________________

Nữa đêm, khách điếm Phúc Thụy một mảnh tĩnh lặng, ngẫu nhiên có vài ánh nến mỏng manh len lỏi qua khung cửa sổ ra ngoài, chiếu lên cây ngô đồng vắng lặng, lá thu thưa thớt.

Nhan Tra Tán khép lại án thư trên hồ sơ, xoa nhẹ hốc mắt, đứng dậy đi ra ngoài phòng, hít sâu một hơi, cảm nhận khí lạnh nhè nhẹ lấp đầy lồng ngực, sự sốt ruột suốt mấy ngày qua cũng vơi đi vài phần.

Dưới chân tiếng lá rụng sàn sạt, càng tăng thêm sự tĩnh lặng của bóng đêm.

Đột nhiên, một tiếng động giống như tiếng thở dài truyền đến từ đằng sau.

Nhan Tra Tán dừng bước, giương mắt nhìn ra xa.

Cuối tháng trăng tàn nhợt nhạt, ánh trăng lạnh lẽo vô ngần, lam ảnh lặng lẽ đứng dựa gốc cây, thân hình thẳng tắp gầy yếu cô tịch, gió đêm bất chợt nổi lên, cuốn theo từng sợi tóc đen nhánh hỗn độn, càng thêm hiu quạnh.

"Triển hộ vệ?" Ngữ khí Nhan Tra Tán có chút mơ hồ.

Kia lam ảnh như trong mộng bừng tỉnh, đột nhiên run lên, quay lại hướng Nhan Tra Tán ôm quyền: "Nhan đại nhân."

Ngữ khí vững vàng như thường, dường như một màn vừa mới kia bất quá là Nhan Tra Tán hoa mắt.

Nhan Tra Tán nhìn vị hộ vệ áo lam trước sau như một, luôn luôn trong cương vị công tác liêm khiết chính trực, thở nhẹ một hơi nói: "Nửa canh giờ nữa Triển hộ vệ còn phải đi Mạnh phủ giám sát, đáng lý bây giờ nên ở trong phòng nghỉ ngơi, cớ sao lại—" Nhan Tra Tán nhìn xung quanh: "Thưởng ánh trăng tàn, đón gió thu buồn?"

Vẻ mặt Triển Chiêu cứng đờ: "Để đại nhân chê cười,  Chức trách của Triển mỗ hiện giờ là phá đại án khi trá (lừa đảo), sao có tâm tư ngắm trăng được."

"Án tất nhiên phải phá, nhưng thân thể vẫn là quan trọng hơn a..." Nhan Tra Tán lại thở dài một hơi: "Nhan mỗ biết Triển huynh đã nhiều đêm không ngủ, chẳng hay có tâm sự?"

Triển Chiêu cúi đầu, ôm quyền: "Khiến đại nhân lo lắng, Triển Chiêu thật có lỗi."

Lời nói cực kì kính cẩn, nhưng dường như không có ý định tâm sự với Nhan Tra Tán.

Nhan Tra Tán đỡ trán, lần đầu tiên cảm thấy Triển Chiêu tính tình ngay thẳng cứng nhắc lúc này thật khiến người khác phải đau đầu, ngẫm nghĩ một hồi, đành phải tự mình mở chủ đề.

"Đã nhiều ngày , Kim giáo uý tựa như..." Nhan Tra Tán liếc mắt, quan sát vẻ mặt của Triển Chiêu: "Vẫn còn hoảng sợ..."

Vẻ mặt Triển Chiêu không đổi, nhưng hắc mâu tịch mịch lại xẹt qua một tia đau khổ.

Nhan Tra Tán liền hiểu rõ, day day thái dương, thong thả nói: "Triển huynh, thuở nhỏ Nhan mỗ gia cảnh bần hàn, nhưng vì phải chăm sóc cho tiểu đệ, có khi mấy tháng không có thịt để ăn..."

Triển Chiêu ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nhan Tra Tán, hiển nhiên không hiểu vì sao Nhan đại nhân chuyển đề tài, lại còn chuyển đột ngột như thế?

Nhan Tra Tán vờ như không phát hiện, vẫn tiếp tục nói: "Nhan mỗ chỉ là một thư sinh, tất nhiên không có bản lĩnh lên núi săn thú, nhưng Tiểu Dật lại hay khóc đòi ăn thịt, rơi vào đường cùng, Nhan mỗ đành phải nghĩ ra một biện pháp để dụ bắt thỏ hoang."

Nói đến đây, Nhan Tra Tán đột nhiên mỉm cười: "Triển huynh có biết là biện pháp gì không?"


Triển Chiêu nhíu mày, dừng một chút, mới nói: "Thỉnh đại nhân làm rõ hiếu kỳ giúp thuộc hạ!"

Ý cười của Nhan Tra Tán càng đậm: "Nhan mỗ đem rau cỏ còn lại trong nhà làm mồi, mang ra ruộng đặt, chúng trở thành đồ ăn cho lũ thỏ hoang. Mỗi ngày, Nhan mỗ lại dời đống rau cỏ về gần nhà một trượng, mười ngày sau, mấy con thỏ hoang đã đi theo đống đồ ăn bất tri bất giác chui vào trong cái lồng để ở sân, nằm gọn trong lòng bàn tay của Nhan mỗ."

Triển Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, hắc thước tinh mâu xẹt qua một tia sáng rực rỡ.

"Thỏ hoang vốn rất nhát gan, nếu tùy tiện bắt chúng tất nhiên sẽ khiến chúng sợ hãi mà bỏ chạy, về sau muốn bắt lại càng khó hơn. Không bằng lấy thật nhiều mồi nhử chúng, khiến chúng mất cảnh giác, từ từ dụ chúng vào lồng, lại kiên nhẫn chăm sóc một thời gian, đợi đến lúc chúng không thể rời đi nữa, thỏ hoang liền biến thành thỏ nhà ngoan ngoãn." Nhan Tra Tán đạm cười tổng kết lại.

Gió lùa qua tán lá, tạo thành tiếng rì rào nho nhỏ.

Dưới ánh trăng thu lạnh lẽo, Triển Chiêu bình tĩnh nhìn Nhan Tra Tán, ánh mắt hàn triệt trong suốt lúc sáng lúc tối.

Nhan Tra Tán đột nhiên thấy sau lưng gió lạnh thổi qua, không khỏi rùng mình một cái, vội ho nhẹ một tiếng, bổ sung thêm một câu: "Sau khi Y Tiên Độc Thánh ở thôn Du Lâm lệnh cho Nhan mỗ mang bức thư tới Khai Phong phủ cũng đã nói cho Nhan mỗ biết thân phận thực sự của Kim giáo úy."

Lúc nói đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "thân phận", còn chớp mắt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu thần sắc thông suốt, cuống quít cúi đầu tránh ánh mắt thấu triệt của Nhan Tra Tán, hai vệt đỏ bừng trên tai lan ra.

"Triển mỗ... Đa tạ Nhan huynh chỉ dạy."

Nhan Tra Tán âm thầm thở dài một hơi, cười nhẹ nhõm, xoay người trở về phòng.

Phía sau đột nhiên truyền đến nghi vấn trong lòng Triển Chiêu: "Nhan huynh, thỏ hoang sau khi bị bắt, sau đó phải làm gì?"

"Tất nhiên là—" Nhan Tra Tán quay đầu lại cười nho nhã: "Ăn xong chùi mép."

Một đôi tai mèo nhất thời đỏ đến trong suốt.

****

Thực tế thì, đúng như Triển Chiêu và Nhan Tra Tán suy đoán, Kim Kiền quả đúng là bị dọa sợ. Nhưng nguyên nhân hoảng sợ lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của hai người Triển, Nhan.

Ngày ấy, ở trong bầu không khí ái muội phấn hồng, biểu hiện của Triển Chiêu rõ ràng là có chút kìm lòng không đậu, nhưng mỗ người hiện đại mà vòng suy nghĩ còn lớn hơn cả Xích đạo của Trái Đất lại trì độn không phát hiện ra điểm dị thường của Triển Chiêu.

Khi đó, toàn bộ lực chú ý của Kim Kiền đều tập trung ở cái ý tưởng quỷ dị đột nhiên hiện ra trong đầu.

Cái ý tưởng đó chính là...

Ta lại dám có suy nghĩ muốn hôn Triển Chiêu!!!

Ôi lạy chúa Jesus!

Đây là loại ý tưởng cỡ nào kinh thiên địa quỷ, quỷ thần khiếp, khủng bố a a a a a!!!!!!!

Càng kinh khủng hơn nữa là, về sau, mỗi khi Kim Kiền thấy Triển Chiêu dùng con ngươi trong suốt nhìn mình, cái ý nghĩ không thích hợp đó lại như một đốm lửa trên thảo nguyên mênh mông — tạo thành một đám cháy lớn!

Kim Kiền chấn động, Kim Kiền hoảng sợ, Kim Kiền u buồn...

Bất đắc dĩ là, loại tâm tư đổ vỡ không được phép kể với ai này đối với cái người miệng như đài phát thanh nào đó mà nói, thực sự là rất khổ sở!

Thôi đành lựa chọn đối tượng có thể tâm sự xung quanh mình—.

Triển Chiêu— nói giỡn, tư tưởng đáng khinh không thuần khiết như thế này sao có thể mang đi làm ô nhiễm tâm hồn trong sáng của Tiểu Miêu!

Bạch Ngọc Đường— buồn cười, người này chính là đối tượng của Triển Tiểu Miêu, nếu kể cho hắn biết đột nhiên ta có cái suy nghĩ đáng khinh không trong sáng như vậy, nhất định sẽ chém ta thành tám mảnh, đem xương nghiền thành tro luôn!

Nhan Tra Tán — không phải Kim Kiền không tin tưởng chỉ số thông minh của đồng chí Nhan thư sinh, mà là Kim Kiền cảm nhận được đồng chí Nhan cùng với Công Tôn gậy trúc đều cùng một dạng người, không nên đến gần—.

Ngải Hổ — được rồi, thật ra thì ta với hắn không thân quen cho lắm...

Vì thế, lắng nghe Kim Kiền kể lể – trọng trách vinh quang mà gian khổ này lại đặt lên người "Sẽ không lắm chuyện, sẽ không tám chuyện, tuyệt đối kín miệng": đồng chí Vũ Mặc.

Vì thế, nhân lúc đêm khuya không bóng người, xa xa trên nóc đại sảnh mờ ảo của Mạnh phủ, sau ba ngày lẻ năm canh giờ chuẩn bị tinh thần, Kim Kiền quyết định không thể nào lại nghẹn thêm được nữa, nếu không bản thân nhất định sẽ bị táo bón, co thắt cơ tim, gan xơ cứng...

"Khụ, Vũ Mặc a, ta hỏi ngươi chuyện này nhé." Trên nóc nhà, Kim Kiền ngó nghiêng ghé sát bên sườn Vũ Mặc, do dự hỏi.

Vũ Mặc quay đầu, con ngươi tối như mực vẫn không nhúc nhích nhìn Kim Kiền.


"Chính là, cái kia..." Kim Kiền vò đầu: "Nếu có một mỹ nhân, chính là kiểu nhất tiếu khuynh thành tái tiếu khuynh quốc, mỗi ngày đi lại trước mắt ngươi, lại còn đối xử với ngươi rất tốt thì liệu ngươi có thể, có thể hay không đối với hắn nảy sinh suy nghĩ bất chính?"

"Suy nghĩ, bất chính?" Vũ Mặc nghiêng đầu.

"Đúng rồi, chính là, cái kia..." Kim Kiền đổ mồ hôi: "Không hay lắm, chuyện này thiếu niên không nên..."

Vũ Mặc ngẫm nghĩ, con ngươi tối đen chợt lóe: "Đè xuống?"

Kim Kiền giật nảy người, tí nữa thì từ trên nóc nhà rơi xuống.

"Không đến mức hung bạo cỡ đấy a!" Kim Kiền cắn răng: "Chỉ là muốn—" Mắt nhỏ nhìn bốn phía chung quanh một vòng, thấp giọng: "Hôn một chút."

"A." Vũ Mặc gật đầu, đưa đầu đến gần Kim Kiền.

"Làm gì vậy?" Kim Kiền buồn bực hỏi.

"Hôn một chút." Vũ Mặc thản nhiên nói.

Người Kim Kiền lại giật thêm phát nữa: "Này—-!"

Một đôi mắt to lấp lánh nước nhìn Kim Kiền, Vũ Mặc có chút không hiểu, oan ức nói: "Tỷ tỷ từng nói, Vũ Mặc là mỹ nhân, Kim Kiền muốn hôn mỹ nhân, hôn Vũ Mặc."

"....." Kim Kiền đột nhiên lại kích động muốn đập đầu vào đậu hũ.

"Không phải hôn ngươi..." Kim Kiền xoa xoa gân xanh trên thái dương, hạ giọng nói.

"A." Vẻ mặt Vũ Mặc nhìn thoáng qua có chút cô đơn, đáng thương liếc mắt nhìn Kim Kiền một cái: "Vậy hôn ai?"

"Ặc!" Kim Kiền đờ người: "Ta muốn, muốn... Không phải, ta chỉ muốn khảo sát một chút, khảo sát thôi hiểu không? Chẳng hạn như ngươi đó, mỗi ngày đều nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp như vậy, có thể hay không một ngày nào đó đột nhiên muốn—"

Nói đến đây, Kim Kiền đột nhiên dừng lại.

Vũ Mặc có chút không hiểu nhìn Kim Kiền.

Nhưng chỉ thấy mắt nhỏ của Kim Kiền nhìn chằm chằm vào hư không, một lúc lâu sau mí mắt mới chậm rãi chớp hai cái, một lúc lâu nữa sắc mặt dần dần tỏa ra ánh sáng, lại sau một lúc lâu nữa mắt nhỏ cong cong, khóe miệng nhếch lên. Cuối cùng, tay đập một phát vào tấm ngói, thông suốt nói:

"Ta hiểu rồi! Cái cảm giác mê gái này cũng giống như người hiện đại mê thần tượng." Mắt nhỏ của Kim Kiền tỏa sáng, bắt đầu hưng phấn tràn trề, thập giọng lầm bầm: "Nhớ ngày trước, ta năm lần bảy lượt gặp mỹ nhân, lúc nào chẳng thèm đến mức nước dãi chảy dài ba thước, đâu chỉ muốn hôn một chút, thậm chí còn muốn—- há há há... Thì ra là thế, thì ra là thế!"

Vũ Mặc nhìn Kim Kiền, đôi mắt lấp lánh nước chậm rãi trợn to.

"Cho nên, ta đối với Tiểu Miêu chắc chắn là giống cái loại tình cảm sùng bái thuần khiết này!"

Hai mắt Vũ Mặc chậm rãi nheo lại.

"Cho nên rất là bình thường, rất bình thường!" Kim Kiền tự mình nói rất vui vẻ, còn không ngừng gật gù.

"Tâm động, mới có thể động tình." Vũ Mặc đột nhiên nhỏ giọng nói một câu.

Kim Kiền đang hưng phấn không ngừng vì đã tự mình tìm được nguyên do hợp lý, hiển nhiên không thể nghe thấy câu bình luận nhỏ vô cùng "Tinh túy" của Vũ Mặc.

Vũ Mặc quay đầu lại, ném bốp vào mặt Kim Kiền một chữ: "Xuẩn!"

"A ôi, ta còn nhiều ngày không yên lòng như vậy nữa, đúng là lo bò trắng răng!" Nói đến đây Kim Kiền còn vuốt cằm nghĩ ngợi: "Loại tình huống này xuất hiện là bởi vì ta suốt ngày đối mặt với một mỹ nhân nên mới sinh ra ảo giác, ừm— cho nên, ta phải gặp nhiều mỹ nhân nữa, phải mở rộng tầm mắt ra một chút mới là sáng suốt!" Nói xong lại nhìn Vũ Mặc: "Vũ Mặc này, ngươi nói xem ta có nên vào phố hoa nhiều hơn nữa để có thêm kinh nghiệm..."

"Phố hoa?!"

Giọng nói lạnh như băng rất đúng lúc vang lên.

Kim Kiền lập tức run rẩy, chậm rãi quay đầu lại.

Đã thấy Triển Chiêu không tiếng động đứng trên mái hiên phía sau, từ trên cao nhìn xuống mình, bóng áo lam thẳng như tùng, tay áo bay lên, đằng sau ánh trăng uốn lượn như suối, chiếu lên tuấn nhan trang nghiêm, càng hiện rõ hơn đôi mày kiếm, vài sợi tóc mai đang lất phất, mắt ánh lên tia hàn băng.

"Triển, Triển đại nhân..." Kim Kiền rụt cổ.

Thần sắc Triển Chiêu khẽ động, hàn khí đang muốn nổi lên đột nhiên dừng lại.

"Kim giáo úy, Vũ Mặc, canh giữ vất vả rồi." Trong nháy mắt, Triển Chiêu đã biến lại vị tứ phẩm đới đao hộ vệ trầm ổn giỏi giang.

"Không vất vả, thuộc hạ không vất vả!" Kim Kiền đối mặt Triển Chiêu liền trưng ra khuôn mặt tươi cười mười phần thân thiết, hướng Triển Chiêu vẫy tay, nhỏ giọng nói: "Triển đại nhân, ngài qua bên này nằm đi, đứng gió lớn như vậy cẩn thận cảm lạnh."

Đã nhiều ngày Triển Chiêu không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn đó nên nhất thời ngẩn ngơ một lúc, ngây ngốc ngồi xổm bên cạnh Kim Kiền, không khỏi có chút nghi hoặc: "Kim Kiền, ngươi—"

"A?" Một đôi mắt nhỏ lóe lên ánh sáng thuần khiết.

Con ngươi đen của Triển Chiêu khẽ động, thần sắc dần dần hòa hoãn lại, khẽ cười: "Thôi."

Trong mắt Kim Kiền, nụ cười kia giống như nhụy hồng của cành mai vàng trên nền tuyết trắng xóa, giống như màu sắc duy nhất trong cõi đất trời lạnh giá, thầm cảm thán trong lòng:

Triển đại nhân cười rộ lên như vậy quả thực chết người nha!

Đối mặt với mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, nếu như ta không có ý nghĩ gì mới là không bình thường!

Cho nên, ta rất bình thường, hoàn toàn bình thường!


Vũ Mặc yên lặng nhìn lướt qua Kim Kiền, lại nhìn lướt qua Triển Chiêu, hai mắt trợn trắng, thầm nói: "Hai người, đều xuẩn."

Tiếc rằng hai chữ này lại bị lời nói của Ngải Hổ vang tới lấn át.

"Tại hạ cuối cùng cũng đuổi kịp—-" Ngải Hổ phi thân lên nóc, thở hồng hộc lau cái đầu đầy mồ hôi rồi đến bên cạnh mấy người nói: "Khinh công của Nam hiệp quả nhiên là cực đỉnh như giang hồ vẫn nói, tại hạ, tại hạ phải hết hơi chạy theo..."

"Ngải huynh." Kim Kiền mỉm cười hướng Ngải Hổ ôm quyền.

"Kim huynh." Ngải Hổ đáp lễ, liếc mắt nhìn xuống Mạnh phủ một mảng tĩnh lặng thăm dò, hỏi: "Thế nào?"

"Vẫn như cũ." Kim Kiền buông tay: "Ngay cả một bóng ma cũng không thấy..."

"Đừng lên tiếng." Triển Chiêu ngắt lời Kim Kiền, khom người nằm xuống phía trên mái ngói, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn phía Mạnh phủ.

Vẻ mặt mọi người nghiêm túc, lập tức nhẹ nhàng ẩn núp.

Liền nghe "Két—" một tiếng, sương phòng sân sau Mạnh phủ mở ra một nửa, hai bóng người lén lút chui ra.

Bóng đêm tối đen, nhưng nhờ ánh trăng soi nên mọi người không khó để nhận ra hai bóng đen đó một người là ông lão đứng tuổi, một người là thiếu nữ trẻ trung, chính là cha con họ Mạnh.

Lúc này sau lưng hai người đều mang theo một gánh hành lí lớn, khẽ khàng bước đi, còn rất cẩn thận nhìn trước ngó sau canh chừng, hiển nhiên là bộ dạng trốn chạy.

"Kim Kiền, nhanh đi bẩm báo với Nhan đại nhân!" Triển Chiêu thấp giọng ra lệnh.

"Vâng!"

Kim Kiền vận hết khinh công phi về khách điếm báo cáo cho Nhan Tra Tán, Nhan Tra Tán nhanh chóng quyết định, thỉnh Kim Kiền cùng Bạch Ngọc Đường đưa thư lệnh của minh tới phủ huyện, đem quan huyện còn đang trong mộng đá ra khỏi ổ chăn.

Quan huyện vừa nhận được thư của khâm sai, tự hiểu chuyện lớn đã xảy ra, lập tức phân một đội hai mươi bộ khoái theo hai người Kim, Bạch vội vàng đến chỗ cổng thành của trấn Quảng An.

"Thật đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc!" Kim Kiền nhìn thấy trước cổng thành bóng ba người xô đẩy nhau, buột miệng cảm khái.

Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, hướng quan huyện cùng với chúng bộ khoái vung tay lên.

Trong chốc lát, hai mươi cây đuốc đồng thời được châm lên, quanh khu vực cổng thành liền sáng trưng. Quan huyện dẫn chúng bộ khoái xếp thành hàng chạy tới, vây quanh cha con họ Mạnh kia, không để lọt một khe hở.

Trong ánh lửa bập bùng, cha con họ Mạnh ôm nhau, bốn mắt kinh hoàng, giống như chim sợ cành cong (cái gì cũng sợ), cứ run rẩy không ngừng.

Nhưng vào lúc này, Bạch Ngọc Đường lại mười phần hoa lệ vạn phần phong cách thong thả, khoan thai bước vào vòng vây, tuấn nhan hoa mỹ nở nụ cười lạnh đầy tà khí: "Mạnh lão gia, Mạnh tiểu thư, hai người nửa đêm ra khỏi thành là để đi thăm người thân hay là—" Mắt hoa đào bắn lộ ra tia sắc bén: "Bỏ trốn?!"

Mạnh Hoa Thư cùng Mạnh Thu Lan lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường, nét mặt không thể tin được.

Một lúc lâu sau, Mạnh Thu Lan chậm rãi khép đôi mắt thanh tú, run giọng nói: "Cha, tiểu nữ đã nói rồi, chúng ta trốn không thoát đâu!"

Mạnh lão gia giống như già đi mười tuổi, nét mặt suy sụp, lắc đầu nói: "Thôi, thôi!"

Nói xong, hai người đột nhiên bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt quan huyện, dập đầu kêu la thảm thiết: "Cầu quan lớn anh minh làm chủ cho cha con chúng taaaa!"

Ôi chao?!

Kim Kiền đứng núp trong góc đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân trở nên xiêu vẹo.

Đám người Bạch Ngọc Đường đứng trong trung tâm cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Hơn nữa, càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, quan huyện kia lại có thể nghiêm trang mở miệng hỏi: "Hai người các ngươi vì sao lại kêu oan?"

"Chính là hắn! Chính là tên này!" Mạnh Thu Lan đột nhiên chỉ thẳng Bạch Ngọc Đường, hai mắt đỏ thẫm, nước mắt cuồn cuộn, kêu đến mức tê tâm liệt phế: "Hắn ham muốn sắc đẹp của dân nữ, muốn chiếm được dân nữ, mang về làm thiếp, dân nữ sống chết không chịu theo hắn, hắn, hắn liền cường đoạt dân nữ!!"

"Thảo dân bất đắc dĩ đành phải mang theo tiểu nữ chạy trốn trong đêm, nhưng cuối cùng, cuối cùng vẫn không thoát được lòng bàn tay của tên cầm thú này! Bây giờ, bây giờ chỉ có thể cầu quan lớn anh minh làm chủ cho cha con thảo dân!" Mạnh Hoa Thư mặt đầy nước mắt nước mũi ở một bên thêm mắm dặm muối.

Kim Kiền vừa trượt chân một phát.

Này, hai người nghĩ ra cái sáng kiến hay ghê!

Lại nhìn Bạch Ngọc Đường, thần sắc không thay đổi, chỉ hơi nhíu nhíu mày, mắt hoa đào chuyển sang nhìn quan huyện, giọng nói hơi ngưng trọng: "Tri huyện đại nhân, còn không mau bắt hai cha con lừa đảo này về quy án?!"

Quan huyện nhìn Bạch Ngọc Đường, gật gật đầu, lớn tiếng quát:

"Người đâu!"

"Có thuộc hạ!" Chúng bộ khoái đồng thanh hô.

"Đem tên ác bá cường đoạt dân nữ này trói lại cho ta!"

"Tuân lệnh!!" (nguyên văn: cưỡng lang lang!! Thực sự thì Ry chả biết nó là cái âm thanh gì nữa ==" chém bừa một câu)

Liền nghe trong gió truyền đến âm thanh đáng sợ, mấy cái tay thô cầm dây xích sắt vung đến, mang theo tiếng gió mạnh mẽ rít gào, giống như con rắn lớn gắt gao cuốn lấy Bạch Ngọc Đường.

Dây xích sắt mờ mờ ảo ảo lóe lên tia sáng màu đen lạnh lẽo, quấn chặt lấy tuyết y phía trên của Bạch Ngọc Đường, nhìn mà ghê người.

Hơ! Cái thể loại triển khai thần thánh gì thế này?!

Kim Kiền sợ hãi quá mức nên hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận