Cẩm thử thoát thân người người hoan hỉ,
Đại án phiến trung phiến lộ ra manh mối
*
Trước lúc rạng đông, không gian lâm vào trầm mặc.
Năm người Triển Chiêu, Kim Kiền, Nhan Tra Tán, Ngải Hổ, Vũ Mặc đứng chết lặng trước cửa ra Phong Tử thạch động đã bị bịt kín, vẻ mặt kinh hoàng.
"Bạch Ngũ gia, Bạch Ngũ gia!" Kim Kiền bổ nhào vào cửa đá phía trước, hung hăng đánh ra hai đấm, cửa đá kia không chút sứt mẻ.
"Kim Kiền, tránh ra!" Triển Chiêu rút Cự Khuyết, ở trước cửa đá tàn nhẫn chém xuống một đường, thế nhưng cửa động vẫn không chút nề hà.
Triển Chiêu sắc mặt trầm xuống, cổ tay chấn động, vận mười phần công lực, lưu khí xung quanh bùng khởi, bảo kiếm như điện chém xuống.
"Keng!"
Cự Khuyết không ngừng chấn động, cánh tay Triển Chiêu tê rần, hổ khẩu không chịu được áp lực bị xé rách rướm máu, mà trên cửa đá chỉ để lại một dấu vết mờ nhạt.
[hổ khẩu: phần da giữa ngón cái và ngón trỏ]
"Bạch Ngọc Đường—" Triển Chiêu thần sắc xám tro, ánh mắt lo lắng, nhanh chóng nhìn bốn phía cửa đá xem xét, trán rịn mồ hôi.
"Cơ quan! Chắc chắn cơ quan được thiết kế để khởi động cửa đá này!" Nhan Tra Tán bắt chước Bạch Ngọc Đường đưa tay vuốt rồi gõ mặt đá, từng ngón tay nhã nhặn tạo ra những thanh âm nho nhỏ. Đầu ngón tay khẽ run, khó khăn dừng lại: "Tứ phương động, ba người khải, song môn đoạn, một quỷ đi... Đúng rồi, là như vậy! Ta hiểu được rồi, "tứ phương động" là ám chỉ bốn người dùng sức nặng thân thể cùng nhau mở ra cửa thứ nhất của cơ quan, "ba người khải" là chỉ — cửa thứ hai sẽ bị khởi động khi chỉ còn sức nặng của ba người, "song môn đoạn" là, chính là..."
"Cửa thứ hai sẽ bịt kín đường ra?!" Triển Chiêu nhìn Nhan Tra Tán, ánh mắt kinh hãi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Chỉ, chỉ e đúng là thế..." Sắc mặt Nhan Tra Tán so với Triển Chiêu không khá hơn là bao.
"Câu, câu cuối cùng là "một quỷ đi" chẳng lẽ...." Kim Kiền tiếng nói run run.
Một trận tĩnh mịch.
"Quỷ" đồng nghĩa với "Tử"!
Sắc mặt mọi người trắng bệch, rõ ràng trong lòng đã có kết luận nhưng lại không một người có thể nói ra.
"Bạch Ngũ gia!!" Kim Kiền gào lên một tiếng, cứ như người ngồi trong lò lửa, không ngừng chạy loạn xạ vòng quanh. "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!" Đột nhiên, lại lủi một cái bổ nhào đến trước cửa đá, bắt đầu quỳ xuống không ngừng đào bới đất."Bạch Ngũ gia, Bạch Ngũ gia, ngài nhất định không được xảy ra chuyện đóoooooo!"
Nhìn thấy hành động này của Kim Kiền, Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu đều ngẩn ra, chỉ có Vũ Mặc phản ứng nhanh nhất. Chợt loé thân nhào tới liền ngồi xổm bên cạnh Kim Kiền, bắt chước động tác cùng bới đất.
Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu nhìn nhau, cũng lập tức gia nhập chiến tuyến đào hầm.
Nhất thời, đất đá văng tứ tung, bụi bay mù mịt khiến mặt mày ai nấy đều nhem nhuốc.
Chưa biết tình hình có xoay chuyển hay không, chỉ thấy một lát sau, mấy người từ cái hố to tướng trên đất chán nản bước ra. Lúc đầu còn thấy được một tia hi vọng, ai dè đào được một lúc lại phát hiện lớp đất phía dưới lại là mấy tảng đá cứng rắn vô cùng, cố mấy cũng không suy chuyển được.
"Tại sao có thể như vậy..." Nhan Tra Tán như hư thoát, đặt mông ngồi xuống đất, hai mắt thẫn thờ.
"Rốt cục tên đáng chết nào thiết kế cái loại cạm bẫy này, một chút đường sống cũng không lưu, ta ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà ngươi!!" Kim Kiền ngồi xổm phía trước cửa đá, vừa cào tóc vừa chửi ầm lên.
Vũ Mặc yên lặng ngồi một bên, cúi đầu không nói.
Triển Chiêu quỳ một gối xuống đất, tơ máu che kín hai tròng mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cửa đá, tay phải hung hăng siết chặt chuôi kiếm. Hổ khẩu tràn ra một dòng máu tươi.
Đám người thất thần hết đường xoay xở thì đột nhiên, từ đằng sau truyền đến một tiếng quát âm vực cao vút.
"Ta đường đường là đoạn đao khách Ngải Hổ, sao, sao có thể để cho nữ tử liều mình cứu giúp!"
Chỉ thấy cái người khi nãy vẫn chìm trong trạng thái mất hồn giờ hai mắt đỏ rực, như mãnh tướng hùng hổ xông lên, đẩy Kim Kiền sang một bên rồi ngồi xổm xuống như mọi người. Hai tay luồn xuống dưới, hét lớn một tiếng, trán liền nổi đầy gân xanh, hai tay gắng gượng nâng cửa đá lên nửa thước.
Mọi người thoáng chốc đều sợ ngây người, trong chớp mắt liền hoàn hồn, vội vàng tiến lên đồng tâm hiệp lực nâng cửa đá lên.
Nhưng nhấc lên mới biết, cửa đá này nặng phải ngàn cân, nếu muốn nâng lên đủ để người chui qua thì thật sự rất khó.
Kim Kiền cảm thấy cánh tay mình như bị chặt đứt, hai bắp chân đều chuột rút đau kinh người. Mấy người còn lại cũng cảm nhận được sâu sắc bốn chữ lực bất tòng tâm (có lòng nhưng không có sức).
"Hây—AAA!"
Lại nghe Ngải Hổ rống một tiếng, cửa đá chậm rãi nâng thêm nửa thước, nhưng thân hình Ngải Hổ chợt hơi khuỵu xuống, lại một tiếng hô to nữa, cửa đá kia chậm rãi dời đi nửa tấc (khoảng 5cm).
Nhưng lúc này Ngải Hổ đổ mồ hôi như tắm, mặt đỏ tai hồng, hiển nhiên là đã kiệt sức. Mọi người cánh tay còn đang bủn rủn, cơ căng đau đến phát run, không thể dùng sức thêm nữa. Mắt thấy cửa đá kia từng chút lại từng chút hạ xuống, tất cả đều cảm thấy như trái tim cũng theo đó mà trầm xuống.
"Bạch Ngọc Đường!"
"Bạch Ngũ gia!"
Mọi người cùng khàn giọng kêu lên, âm thanh theo khe hở chừng một thước truyền vào thạch động, vang từng hồi.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Một giọng cà lơ phất phơ truyền đến từ sau lưng.
Mọi người đều mang vẻ cả kinh sợ hãi, lập tức quay đầu lại, thoáng chốc kinh ngạc.
Bạch Ngọc Đường ôm kiếm, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu đứng phía sau. Ánh bình minh vừa lóe từ từ dâng lên phía sau Bạch Ngọc Đường, gió nhuộm sắc vàng, khiến thân hình phơi phới sáng rực. Tay áo trắng muốt không dính chút bụi theo gió sớm mai bay phất phới, càng khiến người nào đó trông mờ ảo như bóng mây.
Tất cả bất giác thả lỏng tay, cửa đá liền ầm một tiếng rơi xuống đất.
"Bạch, Bạch Ngũ gia—-" Kim Kiền nước mắt vòng quanh, bổ nhào trên đất gào khóc: "Ngũ gia đã chết, biến thành quỷ a a a a a â !"
"Ngươi bảo ai chết!" Bóng trắng chợt lóe, đập một phát vào ót Kim Kiền. "Ngũ gia ta mệnh dài trăm tuổi, thọ tựa trời đất."
"Ôi chao?" Kim Kiền đột nhiên ngẩng đầu, lập tức lia mắt xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện ra là Bạch Ngọc Đường vẫn còn chân.
"Bạch Ngọc Đường!" Triển Chiêu tiến lên, túm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, hắc mâu tinh quang vội vàng nhìn quét qua quang thân của Bạch Ngọc Đường. Thẳng đến lúc mà Bạch Ngọc Đường sắc mặt xấu hổ, da mặt nóng lên như phải bỏng, mất tự nhiên nói:
"Tiểu Miêu, tròng mắt ngươi sắp lồi hết ra rồi!"
"Bạch huynh—-" Triển Chiêu chậm rãi buông tay Bạch Ngọc Đường, lui về sau từng bước, thở nhẹ một hơi. Một lần nữa lên tiếng cũng là lúc đã khôi phục được sự trầm ổn: "Không sao là tốt."
"Bạch huynh, chúng ta cứ nghĩ ngươi bị mắc kẹt bên trong thạch động—" Nhan Tra Tán dường như vui mừng phát khóc: "Ngươi làm thế nào biến nguy thành an vậy? Bốn câu thơ kia rõ ràng nói—"
"Trong tử ắt có sinh." Bạch Ngọc Đường đắc ý cầm chiết phiến phe phẩy trông thật lả lơi. "Nghĩa của bốn câu thơ kia chính là phương pháp khởi động cơ quan này. Vừa nghe "một quỷ đi" sẽ nghĩ rằng phải có một kẻ ở lại hi sinh tính mạng, nhưng Bạch Ngọc Đường ta vốn có nhiều năm kinh nghiệm phá vô số cơ quan đã sớm đoán được rằng lúc cửa đá rơi xuống, sẽ có một con đường khác để thoát thân." Nói đến đây Bạch Ngọc Đường vỗ bộp một cái khép chiết phiến, nhướng mi cười: "Quả nhiên như ta đã nghĩ, lúc cửa đá khép kín cũng là lúc ở phía trên thạch động mở ra một con đường khác nhỏ hơn, chính là con đường đào sinh (chạy khỏi cái chết)."
"Bạch huynh!" Nhan Tra Tán tiến lên từng bước. "Nếu ngươi phỏng đoán sai lầm thì, lúc đó, chẳng phải sẽ..."
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Nhan Tra Tàn, mắt hoa đào uốn cong, tràn đầy tự tin nói: "Nhan huynh, ta là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường của Hãm Không đảo trứ danh, nếu ở trên giang hồ huynh không cần hỏi thăm cũng biết ta thuộc hàng nhất nhì cao thủ phá cơ quan. Cái cơ quan cỏn con này, Ngũ gia ta không thèm để vào mắt."
"Bạch huynh!" Nhan Tra Tán cao giọng nói: "Tuy nói vậy nhưng hành động của huynh ngày hôm nay quá mức liều mạng, về sau vẫn nên cẩn thận hơn."
"Ai nha, cái cơ quan cỏn con này thôi..."
"Bạch Ngọc Đường!"
"Bạch Ngũ gia!"
"Bạch huynh!"
Hai bóng người đồng thời vọt đến trước Bạch Ngọc Đường, một người bắt lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường, một người níu tay áo của con chuột trắng kia.
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, sững sờ nhìn hai người thái độ y hệt nhau.
"Tiểu Miêu, Tiểu Kim Tử..."
Bên trái chính là thanh niên một thân lam sam, trán trơn bóng vẫn còn lấm tấm mồ hôi, một đôi mày kiếm gắt gao nhíu lại thành nút, con ngươi tối đen không nhúc nhích vẫn nhìn chằm chằm chính mình, trong ánh mắt không dấu nổi quan tâm cùng căng thẳng.
"Không cần lại lỗ mãng như vậy!" Giọng nói trong trẻo còn pha chút hỗn loạn khàn khàn.
"An toàn là trên hết, Bạch Ngũ gia!" Phía bên phải thiếu niên gầy yếu, đôi mắt nhỏ trợn trừng như quả nho, cũng cái bộ dáng cúi xuống nhìn chính mình, đôi tay nhỏ dường như vẫn còn hơi run, cứ không ngừng kéo căng hai cái tay áo dính đầy bụi đất của mình.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy một dòng nước ấm mãnh liệt tràn vào ngực, hai gò má lâm râm hơi nóng, ánh mắt gắng gượng rời khỏi thân hình hai người bên mình, lắp bắp nói: "Được, được rồi, Ngũ gia ta biết rồi..."
Triển Chiêu cùng Kim Kiền lúc này mới thở phào một hơi, đồng thời buông Bạch Ngọc Đường ra.
Nhan Tra Tán nhìn ba người trước mặt, bất giác thầm than một tiếng. Vũ Mặc lại không nhận ra đôi mày của chính mình đang cau chặc thoáng chốc giãn ra, sau đó khôi phục lại mặt than bình thường.
"Cái kia... Tại hạ..." Ngải Hổ xoa cánh tay tiến lên, hướng về phía Bạch Ngọc Đường cung kính ôm quyền: "Đa tạ ân nhân đã cứu mạng, tại hạ xin ghi ơn suốt đời!"
"Là tiện tay thôi." Bạch Ngọc Đường bày ra bộ dáng tiền bối từng trải, bí hiểm cười nói.
Ngải Hổ trên mặt bộc lộ vẻ kính nể: "Tại hạ đã nghe danh Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường của Hãm Không đảo là người nghĩa hiệp hiếm có trên giang hồ, hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả là cân quắc không cho tu mi!"
"Khách khí khách...." Bạch Ngọc Đường đang nói dở đột nhiên dừng lại, mắt hoa đào nheo lại nhìn Ngải Hổ chằm chằm: "Tiểu tử, vừa rồi có phải ngươi dùng sai từ không? Cái gì mà cân quắc không cho tu mi rồi thì..."
"Bạch nữ hiệp không cần khiêm tốn!" Một đôi mắt to lấp lánh bắn về phía Bạch Ngọc Đường, rất kính cẩn nói: "Bạch nữ hiệp là người đức độ, xả thân cứu người, thật xứng với bốn chữ nữ nhi anh hùng!"
Sau đó là một mảng lặng như tờ...
Một lúc sau vẫn là tĩnh lặng không gợn sóng...
"Phụt!" Kim Kiền phun ra âm thanh kì quái, lại liều mạng nuốt trở về.
"Khụ!" Triển Chiêu quay đầu: "Khụ khụ khụ—-"
Nhan Tra Tán cúi đầu xoa trán, bả vai run run. Vũ Mặc rũ mắt.
Một đôi mày kiếm vặn vẹo như giun khiêu vũ trên mặt Bạch Ngọc Đường, khuôn mặt tuấn tú dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Ngải Hổ: "Ngươi, nói, ai, là, nữ, hiệp?!!"
"Bạch nữ hiệp?" Ngải Hổ ngẩn ra.
"Ta là nam nhân! Nam nhân! Xú tiểu tử nhà ngươi mắt là để thở hả?!" Bạch Ngọc Đường cơ hồ nổi trận lôi đình, dùng đuôi quạt hùng hổ vỗ bành bạch vào bộ ngực bằng phẳng của mình.
"Nam nhân!" Ngải Hổ hiển nhiên kinh hãi vô cùng, với vẻ mặt kinh ngạc đem Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới soi xét nghiên cứu, hai mắt trợn to như hai ngọn đèn lồng: "Nam nhân cũng có người xinh đẹp đến vậy ư?"
"Ngũ gia ta đây là phong lưu phóng khoáng!" Mắt hoa đào phóng đao, mang theo ngàn vạn sát khí, bay loạn vèo vèo, chỉ hận nỗi không thể băm vằm Ngải Hổ ra làm trăm mảnh ngay lập tức.
"A ôi!" Ngải Hổ vỗ vỗ đầu, dường như có chút ngộ ra gật đầu nói: "Tại hạ hiểu rồi, Bạch nữ hiệp— ấy.... cái đó... Bạch huynh như sư phụ ta nói thì... chính là tên ẻo lả đi!"
Lại một mảng tĩnh lặng.
Triển Chiêu hai mắt trợn to, Nhan Tra Tán đỡ trán, khóe miệng Vũ Mặc dao động biên độ nhỏ không thể nhận thấy nổi.
Kim Kiền trợn mắt há hốc mồm, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Ngải Hổ.
"Ngươi nói ai ẻo lả?!" Bạch Ngọc Đường hai tròng mắt đỏ thẫm, tóc bay toáng loạn.
Ngải Hổ nhíu mày, lắc lắc đầu: "Sư phụ nói không sai, ẻo lả quả nhiên đều tính toán chi li!"
Tiếp tục một mảng tĩnh lặng.
Tráng sĩ, có gan đối mặt với máu tươi đầm đìa, có gan đối mặt với đời người thê lương, lại có gan khiêu khích bạo tính của chuột bạch——- huynh đệ, ngươi đúng là anh hùng nha!
Trong mắt Kim Kiền lúc này tràn đầy ý nghĩ phục lăn đối với Ngải Hổ.
"Xú tiểu tử, ta phải chém ngươi!" Bạch Ngọc Đường đỉnh đầu bốc khói, tức giận ngập trời, tự nhiên hóa thành con chuột bạch uống phải máu gà, cổ tay vung lên rút ra Họa Ảnh liền vọt thẳng tới Ngải Hổ.
"Bạch huynh!"
"Bạch Ngũ gia!"
Kim Kiền cùng Nhan Tra Tán tay chân cuống cuồng kéo lấy Bạch Ngọc Đường, Vũ Mặc vẫn một bộ mặt than như trước.
"Đừng ngăn ta, Ngũ gia ta hôm nay nhất định phải lột da, rút gân, nghiền xương tiểu tử này ra tro mới hả!"
"Bạch huynh, xin bớt giận!" Nhan Tra Tán giữ lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường.
"Ngũ gia, Ngũ gia, phải chú ý hình tượng, hình tượng!" Kim Kiền túm lấy đai lưng Bạch Ngọc Đường.
Trong chốc lát cứ mỗi người một câu hỗn loạn không thể tả.
"Khụ, Bạch huynh..." Một tiếng cười mang theo ẩn ý từ sau lưng mọi người: "Ngải tiểu huynh đệ chẳng qua là nhất thời buột miệng, huynh cần gì phải như vậy—- khụ, tính toán chi li...."
"Thối miêu, ngươi nói ai tính toán chi li?!" Bạch Ngọc Đường hai hàng lông mày dựng thẳng, phẫn nộ quay lại trừng mắt gào lên.
Sau đó là một hồi yên ắng.
Nhan Tra Tán, Kim Kiền đầu đầy hắc tuyến, cũng nhìn về phía mỗ Tứ phẩm hộ vệ vừa châm dầu vào lửa—- vì thế, cũng không có động tĩnh.
Nắng sớm vàng ươm xuyên thấu qua đám mây mỏng rọi xuống, chói lọi tràn ngập không gian, bao phủ lấy một thân lam sam nhược tùng, tuấn dung nhuận ngọc, tinh mâu kính thuỷ đen láy thâm thuý, ý cười thản nhiên như xuân phong lướt qua mặt. Giờ khắc này, toàn bộ thế giới đều sáng bừng lên.
Xuân phong tiếu, thuấn sát tứ phương!
Kim Kiền cảm thấy hô hấp như đình trệ, nhịp tim gia tốc, da mặt phát sốt, cả người đều không bình thường.
Đợi đến lúc hoàn hồn trở lại liền nhìn khắp mọi nơi, nhưng ngoại trừ Vũ Mặc biểu tình coi như bình thường ra thì tất cả đều... Nhan Tra Tán rõ ràng vừa mới hoàn hồn sau một hồi ngẩn ngơ, Bạch Ngọc Đường một đôi mắt hoa đào vẫn còn đang không ngừng chiếu thẳng về phía mỗ mèo.
Mà Ngải Hổ lúc này lại lí nhí trong mồm, dỏng tai lên nghe thì dường như là: "Đây lẽ nào giống như sư phụ nói, nụ cười khuynh thành? Kia không phải là ám chỉ các cô nương sao? Triển Nam hiệp không phải là nam nhân sao? Cả Bạch Ngọc Đường cũng là nam nhân mà, vì sao nam nhân bọn họ lại có bộ dáng xinh đẹp đến vậy? Cái đó và sư phụ nói không giống nhau a..." Và ti tỉ thứ gì khác nữa.
May mắn, may mắn, không phải chỉ mình ta bị Tiểu Miêu làm cho ngây ngẫn
Kim Kiền vỗ ngực âm thầm thở phào.
Từ lúc rời phủ đến nay, Tiểu Miêu liền có xu hướng bày biện đủ loại biểu hiện phát ra nội tiết tố phân bố dư thừa một cách quỷ dị, cứ thế này đi xuống, ta thật sự là chịu không nổi a a a!
Triển Chiêu một đôi hắc mâu thâm thuý lấp lánh đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Kim Kiền một chút, ý cười trong mắt càng sâu hơn, ho nhẹ một tiếng nói: "Nguy hiểm đã qua, chi bằng chúng ta trở lại khách điếm Hỉ Lai kia xem xét một chút?"
"Ngũ gia ta cũng đang có ý này!" Bạch Ngọc Đường tinh thần liền tỉnh táo, hoa đào trong mắt sáng lên lấp loé. "Dám tính kế thâm hiểm với Ngũ gia ta, quả nhiên là chán sống!"
"Chuyện này là do tại hạ gây nên, tại hạ tất nhiên sẽ là người kết thúc!" Ngải Hổ bình tĩnh nói.
"Tiền thưởng ba trăm lượng, không thể buông tha!" Kim Kiền nắm tay.
Vũ Mặc đứng một bên yên lặng gật đầu.
"Nếu đã quyết như vậy, ta trở lại chỗ chúng thôi." Nhan Tra Tán đưa ra chỉ thị tối cao.
Mọi người xác định mục tiêu, chấn hưng tinh thần, nhìn sao định hướng, loanh quanh đi tìm suốt nửa canh giờ mới thấy được cái "Hỉ Lai khách điếm" kia.
Đáng tiếc, đợi đến khi mọi người đến được khách điếm tra xét thì bên trong đã sớm người đi – lầu trống, nửa bóng người cũng không thấy. Kì lạ hơn chính là một hàng xe ngựa hộ tống Nhan Tra Tán cùng ngựa đều còn nguyên, không mảy may di động, khiến người ta trăm tư không thể lý giải. Nhưng lại
không tìm được kẻ nào còn sót lại nên đành từ bỏ.
Ngải Hổ đã nhận ra Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, sớm đoán được thân phận của tất cả, mọi người cũng không giấu diếm liền đem thân phận của Nhan Tra Tán với Kim Kiền mà báo. Đương nhiên vẫn không nói ra mục đích chuyến đi này.
"Hóa ra là Nhan đại nhân cùng Kim giáo úy danh chấn thiên hạ, thất kính thất kính!" Ngải Hổ biết danh hiệu của hai người Nhan, Kim vội ôm quyền tỏ vẻ ngưỡng mộ đã lâu.
"Lần này Nhan đại nhân cải trang xuất hành, không tiện công khai thân phận, mong Ngải tiểu huynh đệ giữ bí mật giùm." Triển Chiêu nhắc nhở.
"Tất nhiên, tất nhiên rồi!" Ngải Hổ biết bên trong chứa ẩn tình, liền một lời ưng thuận, lại thở dài nói: "Lần này ít nhiều cũng nhờ chư vị tương trợ, tại hạ mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết." Nói xong một đôi mắt đen bóng nhìn về phía mọi người, mặt vẻ thành thật: "Tại hạ ăn nói vụng về, cũng không biết nói sao cho phải, chỉ muốn nói rằng nếu về sau các vị có việc cần tới Ngải Hổ này, cứ việc mở miệng, chỉ cần Ngải Hổ có thể làm được thì dù có xông pha khói lửa cũng quyết không chối từ!"
"Ngải tiểu huynh đệ khách khí." Triển Chiêu ôm quyền đáp lễ.
"Còn chuyện này—" Ngải Hổ nhìn phía Bạch Ngọc Đường: "Bạch huynh, lúc trước, tại hạ đã hiểu lầm huynh..."
"Xú tiểu tử, ngươi còn không mau biến đi hay đang chờ Ngũ gia ta xẻo thịt ngươi đây?" Bạch Ngọc Đường nghiêm cái mặt thối, trầm giọng quát.
Ngải Hổ vẻ mặt ngượng ngùng sờ sờ cái mũi: "Khụ, chuyện kia, tại hạ còn có việc trong người, xin phép đi trước một bước." Liền hướng về phía mọi người ôm quyền: "Núi xanh còn đó, nước biếc vẫn chảy, có duyên hẹn gặp lại!"
Dứt lời liền vội vàng chạy biến đi nhanh như chớp.
"Vị Ngải Hổ này tuổi còn nhỏ nhưng võ công cao cường, làm việc cẩn thận, cư xử có lễ nghĩa, về sau chắc chắn sẽ làm nên việc lớn." Nhan Tra Tán nhìn theo bóng dáng Ngải Hổ mà cảm khái.
"Ha!" Bạch Ngọc Đường cười nhạo một tiếng: "Nhan huynh, ngươi nhìn người kiểu gì vậy? Xú tiểu tử kia đến nam hay nữ còn chẳng phân biệt nổi thì làm nên trò trống gì chứ?"
Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi trầm mặc một cách quỷ dị.
"Chuyện này cũng không thể trách người khác—" Nhan Tra Tán liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, khẽ lắc đầu, mặt còn mang ý cười.
Bạch Ngọc Đường đuôi lông mày khẽ động.
"Thực ra thì Ngải Hổ nhận sai giới tính của Ngũ gia cũng là chuyện hợp tình hợp lí..." Kim Kiền giống như thì thào một mình, đáng tiếc những lời kia hoàn toàn bay vào lỗ tai những người còn lại.
Vũ Mặc một bên yên lặng gật đầu.
Bạch Ngọc Đường khóe mắt khẽ kéo.
"Bạch huynh—" Triển Chiêu ánh mắt mang ý cười, vừa mở miệng—
"Thối miêu! Ngươi lại muốn gì?!" Bạch Ngọc Đường giống như con chuột bạch xù lông, nhanh chóng thoát ra xa hung hăng trừng mắt nhìn Triển Chiêu, như chỉ chờ Triển Chiêu nói ra cái gì đó không hợp thời sẽ lập tức nhào vào đánh chiến một phen.
Triển Chiêu môi mỏng cong lên, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường: "Triển mỗ chỉ muốn nói, canh giờ không còn sớm, chúng ta vẫn nên sớm rời đi cho thỏa đáng."
Bạch Ngọc Đường một quyền này giống như đánh vào cái chăn bông gòn, trừng mắt nhìn Triển Chiêu, sau một hồi "Ngươi, ngươi, ngươi" mới ngượng ngùng từ bỏ. Đi trước bước đến bên lưng ngựa, đang muốn lên ngựa, không ngờ thanh âm lanh lảnh trong trẻo của Triển Chiêu từ phía sau đột nhiên xuyên qua tai.
"Triển mỗ nghĩ rằng dung mạo của Bạch huynh trên giang hồ không ai so bì được, Ngải Hổ mới bước chân vào giới giang hồ chưa lâu, kiến thức nông cạn, nhầm Bạch huynh thành thân phận nữ tử quả thực cũng là có nguyên nhân bên trong."
Bạch Ngọc Đường thân hình buộc chặt, cứng ngắc quay đầu, gằn từng tiếng một: "Thối miêu! Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Triển Chiêu vẻ mặt vô tội nhìn mọi người: "Lời Triển mỗ nói có gì không ổn sao?"
"Khụ, Nhan mỗ không nghe được!" Nhan Tra Tán tay đặt sau lưng, từng bước tản bộ thảnh thơi rời đi.
Vũ Mặc bình tĩnh liếc Triển Chiêu một cái, trầm mặc quay đầu tiếp bước theo Nhan Tra Tán.
"Ta cái gì cũng chưa nghe thấy!" Kim Kiền tỏ thái độ.
Triển Chiêu khóe môi câu lên, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Ngọc Đường: "Bạch huynh, khởi hành thôi."
Bạch Ngọc Đường khóe mắt giật đùng đùng, mắt hoa đào như đao liên tiếp bắn phá về phía mọi người, vẻ mặt muốn phát hỏa nhưng không biết bộc phát như thế nào, biểu tình vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày mới chịu xoay người lên ngựa phong thái tuyệt trần mà đi.
Bên này, Kim Kiền đuổi theo ở phía sau Triển Chiêu, nhìn bóng lưng thẳng tắp như tùng của mỗ hộ về, trong lòng không ngừng bừng bừng suy tính:
Tiểu Miêu hôm nay có chút khác thường a, động chút là lại chọc cho con chuột kia xù lông, lại còn chuyên cố tình giẫm vào cái chân đau của chuột bạch.
Cái này chẳng phải là "Đánh là thương mắng là yêu" sao?
Kim Kiền còn đang muốn khai quật vài tế bào văn học để nghĩ thêm vài câu, không ngờ người phía trước đột nhiên dừng bước, lên tiếng hỏi: "Lúc Bạch huynh bị nhốt trong mật đạo, Kim Kiền ngươi đã nghĩ gì?"
"Ôi chao? Ta?" Kim Kiền sửng sốt, mắt nhỏ nhìn Triển Chiêu.
Nhưng mắt đối mắt với Triển Chiêu mới thấy con ngươi sáng như sao thường ngày giờ u tối, vẻ mặt ngưng trọng.
A ha!!
Trong nháy mắt, Kim Kiền giống như chớt điện chợt loé, cả người giật nảy.
Nguy rồi nguy rồi! Nhắc mới nhớ người trong lòng của Tiểu Miêu đại nhân bây giờ chính là con chuột bạch kia, biểu hiện của ta vừa rồi tuy là do tình thế cấp bách mà thành nhưng trong mắt của Tiểu Miêu đại nhân... Chẳng lẽ, biểu hiện này, chẳng lẽ lại là biểu tình ghen tuông của Tiểu Miêu?
Aaaaaaaa lão thiên gia thương xót aaa!!!!!! Nếu Tiểu Miêu đang ăn dấm chua , thì chẳng phải là trời xanh chứng giám biển rộng bằng lòng, không đúng không đúng, là trời sập đất trũng mưa máu gió tanh sao— cái mạng nhỏ của ta làm sao có thể bảo toàn?!!
Mới chỉ nghĩ đến thôi thế nhưng Kim Kiền đã bị doạ đến mức ót đầy mồ hôi lạnh, bắt đầu nói năng lộn xộn:
"Cái kia, ta, thuộc, thuộc hạ tự nhiên lòng nóng như lửa đốt, không không không, là thuộc hạ có chút lo lắng, nhưng tất nhiên không lo lắng bằng Triển đại nhân, cho nên là, chuyện kia, với thuộc hạ mà nói là lo lắng ở mức bình thường thôi, không phải là lo lắng đến mức sốt ruột..."
"Kim Kiền..." Tuấn nhan Triển Chiêu lộ một nửa là vẻ bất đắc dĩ, một nửa là buồn cười: "Ngươi lại nghĩ linh tinh cái gì?"
"Không có, thuộc hạ cái gì cũng chưa nghĩ! Thuộc hạ đối với Bạch Ngũ gia tuyệt đối không có một chút tơ tưởng!" Kim Kiền giơ tay thề: "Triển đại nhân xin ngài suy xét tận tường!"
Triển Chiêu đuôi lông mày liền động, lại như bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói: "Triển mỗ là cảm thấy rằng Bạch huynh tính tình kiêu ngạo, cậy tài khinh người lại hay hành động hấp tấp, nếu không hạn chế lại, e là về sau sẽ chịu thiệt thòi lớn."
"Ôi chao?" Kim Kiền trừng mắt.
Sao chủ đề đột nhiên trở nên đứng đắn đầy tính trách nhiệm thế?
"Thế nhưng Bạch huynh dường như—" Triển Chiêu dừng một chút, khẽ lắc đầu: "Chưa từng để trong lòng những lời ta khuyên nhủ."
"Ặc—" Tiểu Miêu đại nhân, ngài nói đúng rồi, con chuột bạch kia hiển nhiên không phải là con chuột ngoan.
"Triển Chiêu trong lòng buồn bực, cho nên vừa rồi mới cư xử với Bạch huynh..." Triển Chiêu nhìn phía Kim Kiền, mắt sao long lanh, âm thanh như tơ liễu, mềm mại quét qua đáy lòng: "Ngươi— đừng có suy nghĩ nhiều."
"Thuộc hạ tuyệt đối không suy nghĩ nhiều! Không, là thuộc hạ cái gì cũng không suy nghĩ!" Kim Kiền ôm quyền, bày ra bộ dáng bất luận chuyện gì cũng không liên quan đến ta, nhưng trong lòng lại như nồi nước sôi ùng ục, náo nhiệt vô cùng!
Không để ý mới là lạ! Cái này chính là giấu đầu hở đuôi, Tiểu Miêu đại nhân cùng chuột bạch rõ ràng là liếc mắt đưa tình, phi thường ân ái! Bây giờ, phải lập tức đề ra công tác mai mối cho hai người Miêu Thử trong một ngày mới được!
Triển Chiêu thấy người trước mắt thần sắc nháy mắt thay đổi xoành xoạch, không khỏi có chút bất đắc dĩ: "Thôi... còn nhiều thời gian."
Nói xong lại hướng phía Kim Kiền mà nở một nụ cười thanh khiết yếu ớt.
Không hiểu vì sao, rõ ràng là một khuôn mặt cười thập phần cảnh đẹp ý vui, nhưng ở trong mắt Kim Kiềm, đột nhiên sau lưng đánh một cái rùng mình sợ hãi.
__________________________
Trấn Quảng An, phía Bắc thông với 9 quận của Tương Dương, phía Nam là Giang Nam giàu có đông đúc. Con đường huyết mạch thông thương hai phía lại đi qua chính nơi này khiến chợ phát đạt, hàng quán hưng thịnh, thương gia lui tới, kẻ có tiền có quyền nhiều không đếm xuể.
Thị trấn nằm trên bình nguyên, thế đất rộng lớn, bốn chợ Đông Tây, Nam Bắc lục lộ, bốn phương thông suốt, hai bên đường phố cờ bay phất phới, cửa hàng san sát, điếm chen chúc người, mang đầy đủ khí thế một đô thành.
Phía Đông Bắc của trấn có một con hẻm nhỏ, bên trong có hơn mười hiệu may, phục vụ chu đáo, hàng hóa đầy đủ, tất cả đều trưng bày ra những kiểu dáng y phục mới nhất, hễ là khách dừng chân đến đây nhất định sẽ phải vào mua vài bộ.
Ngải Hổ đứng ở đầu đường, khập khiễng đi xuống cuối phố trông lại, nhưng chỉ thấy đoạn trên của khu phố bảng hiệu cờ vẫy bay tới tấp khiến cho cảnh vật đan xen không thể nhìn hết, dòng người qua lại như thoi đưa làm không khí náo nhiệt lạ thường.
"Phong Hoa y điếm (tiệm y phục Phong Hoa), Cẩm Tú trang (hiệu gấm vóc), Hồng Thường điếm (hiệu xiêm y lớn)..." Ngải Hổ vừa đi vừa trông các cửa hiệu hai bên đường, nhưng càng đi càng thấy các tiệm bên trong ngày một sang trọng, ngày một xa hoa, không khỏi thở dài một hơi.
"Trông đều thật đắt—" Ngải Hổ lấy từ trong áo ngực ra một cái túi tiền khô quắt, nhéo nhéo mấy cái rồi lại thật cẩn thận cất lại vào trong, tiếp tục đi về phía trước.
Đi đến cuối con phố mới nhìn thấy một hiệu may trông có vẻ tương đối mộc mạc.
"Hiệu may Chu Kí—" Ngải Hổ ngẩng đầu liếc bảng hiệu một cái, gật gật đầu: "Xem chừng có thể chọn nơi này."
Ngải Hổ đi vào cửa hiệu, phát hiện ra trong tiệm không có tiểu nhị mà chỉ có một ông bác chưởng quầy đang đứng ở đằng sau quầy chống tay gà gật. Ông ta thấy Ngải Hổ lại như không nhìn thấy, ỉu xìu nâng mi mắt lên, thuận miệng mời chào một câu: "Quan khách cứ xem tùy thích." Sau đó lại tiếp tục nhắm mắt ngủ gật.
Ngải Hổ cũng không bận tâm, liền nhìn khắp cửa hàng chọn lựa, hết soi cái này lại xem xét cái kia, cuối cùng vẫn không tìm được đồ vừa ý, liền mở miệng hỏi:
"Ông chủ, chỗ ông có... ờm... Loại xiêm y cho công tử nhà giàu không?"
Lời vừa nói ra liền thấy chưởng quầy đang ngủ gật đột nhiên trợn hết hai mắt, cạch một cái nhảy từ đằng sau quầy ra, vẻ mặt tươi cười nói: "Ôi chao vị khách quan này thật có mắt nhìn, lão Chu ta hôm trước vừa mới nhập một kiện hàng mới, nhất định sẽ làm quan khách vừa lòng."
"Thật sao?!" Ngải Hổ vẻ mặt vui mừng: "Nhanh, mau đưa ta xem."
Ông chủ Chu lập tức lấy từ sau quầy một kiện trường sam (áo dài nam) làm bằng tơ lụa xanh mượt, vừa mở ra cho Ngải Hổ thưởng lãm, vừa tuôn ra một tràng giới thiệu: "Ngài xem cái này đi, là tơ lụa Hàng Châu thượng hạng đó. Cổ tay áo và vạt áo đều là gấm Tô Châu, được thêu hoa lên, không phải ta khoác lác đâu nhưng để may được một bộ này ít nhất phải có 10 cô nương từ các tiệm may nổi tiếng may ba ngày ba đêm mới xong. Ngài hãy xem hình thức của nó đi, đây chính là xiêm y hiện đang thịnh hành ở thành Biện Kinh trứ danh! Ngài mà khoác bộ áo này lên người, tuyệt đối sẽ là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong!"
Một đôi mắt to của Ngải Hổ tròn xoe, ngắm nghía bộ quần áo nửa ngày, lại đồng thời duỗi tay sờ chất vải hồi lâu, do dự nói: "Ông chủ, bộ xiêm y này... ta cảm thấy rất được... nhưng so với sư phụ mặc thì dường như, dường như... Ta cũng không nói rõ được, có vẻ không thích hợp
cho lắm..."
"Vị này, nếu ngài không biết thưởng thức cái đẹp thì cũng đừng có nói lung tung!" Ông chủ Chu nhất thời cảm thấy không vui, lông mày dựng ngược lên nói: "Chất vải, chế tác tinh diệu như thế, hừ, ngoại trừ hiệu may Chu Kí này thì ngươi dù có đi khắp thị trấn cũng không có chỗ bán đâu!"
"A..." Ngải Hổ lại cẩn thận xem xét, gãi gãi đầu: "Vậy... Xiêm y này bán bao nhiêu?"
"Giá độc nhất, hai mươi lăm lượng!" Ông chủ Chu cao giọng nói.
"Hai mươi lăm lượng?!!" Ngải Hổ kinh hô: "Chỉ bộ quần áo này mà đủ tiền ta ăn mấy tháng!"
"Ôi trời, vị quan khách này, không phải ngài muốn tìm một bộ xiêm y cho công tử nhà giàu sao?"
Ông chủ Chu vẻ mặt hèn mọn đem trang phục của Ngải Hổ ra đánh giá một phen: "Bộ quần áo này mà khoác lên người thì nhất định sẽ làm tăng gấp trăm lần giá trị của tiểu công tử ngài đây, một thân giàu sang quý phái!"
"Thật sao?!" Ngải Hổ mở to đôi mắt đen bóng hỏi.
"Lấy danh dự hiệu may Chu Kí, tuyệt đối không lừa gạt!" Ông chủ Chu vẻ mặt thành khẩn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...