Đkpplnvcv Án 9 - Phiến Trung Phiến

[các vị Giang Đông phụ lão nếu không nhớ mỗ Chân Trường Nhạc mời xem lại phiên ngoại Nguy cơ lớn nhất của Khai Phong phủ - Hái Hoa Án]

————————

Nhắc tới "Trân thiên hạ chi tụ, biện[*] thiên hạ chi kì" Trân Tụ Sơn Trang, trên giang hồ chính là không người không biết, không người không hay. Các đời Trang chủ Trân Tụ sơn trang đều lấy tri thức uyên bác, kiến thức gặp nhiều hiểu rộng, có thể phân biệt được kỳ trân dị bảo nổi tiếng khắp thiên hạ.

[*] Biện: phân biệt

Giang hồ đồn rằng, vô luận là đồ dỏm tinh xảo thượng đẳng nhường nào, hay là trân bảo trăm năm huyền bí mới được tìm thấy, chỉ cần Trân Tụ sơn trang trang chủ liếc mắt một cái, liền có thể đem lai lịch vật này nói ra rành mạch rõ ràng.

Trên giang hồ còn có một cái quy củ bất thành văn, cho dù là một viên đá ven đường, chỉ cần Trân Tụ sơn trang công nhận, thì đó chính là kỳ trân thiên hạ, giá trị liên thành; trái lại cho dù là báu vật tổ truyền trăm năm, nhưng nếu Trân Tụ sơn trang không nhận, thì không đáng một đồng.

Nói trắng ra, có phải bảo bối hay không, có đáng giá hay không, chẳng qua chỉ cần một câu nói của Trân Tụ sơn trang mà thôi.

Bởi vậy có thể thấy được địa vị của Trân Tụ sơn trang trên giang hồ, nổi danh ngang ngửa Hãm Không Đảo, có danh xưng số một trên giang hồ.

Trân Tụ sơn trang đến nay đã có trăm năm truyền thừa, đại trang chủ Chân Trường Đình của thế hệ này là người ổn trọng, đối nhân xử thế vô cùng rộng rãi, từ khi xuất đạo đến nay, kỹ năng giám định bảo khố chưa bao giờ xảy ra sơ suất gì, tiếng lành đồn xa khắp giang hồ.

Đáng tiếc, bào đệ của đại trang chủ Trân Tụ sơn trang, Trân Tụ sơn trang nhị trang chủ Chân Trường Nhạc lại là một kẻ ăn chơi trác táng, yêu thích nữ sắc, tham rượu mê nhạc, là điển hình của một tên Hoa Hoa Công Tử, am hiểu nhất chính là đắc tội với người khác, gây rắc rối cho Trân Tụ sơn trang!

Vì nhị đệ không nên thân này, tâm can Chân Trường Đình đều muốn lo đến vàng vọt vỡ nứt, thể xác lẫn tinh thần đều khiệt sức, mỗi ngày lo lắng đề phòng, sợ bào đệ này lại chọc phải cái đại phiền toái hậu quả không lường trước được.

Mãi đến đầu năm trước, Chân Trường Nhạc đi Đông Kinh Biện Lương du ngoạn, không biết vì sao lại đắc tội Khai Phong Phủ, đúng là đã chọc phải đại phiền toái, cuối cùng kinh động đến cả Lô trang chủ của Hãm Không Đảo khiến Lô trang chủ phải dùng bồ câu đưa tin đến báo, Chân Trường Đình lập tức phái người đem Nhị đệ tóm trở về, hung hăng giáo huấn một phen, lại phạt hắn ở từ đường quỳ nửa tháng, cấm túc nửa năm, quyết không cho phép hắn bước ra khỏi gia trang nửa bước, thế này cuối cùng mới có vài phần hiệu quả.

Hơn nửa năm nay, tuy rằng Chân Trường Nhạc đọc sách không thấy hiệu quả hiểu biết gì nhiều, nhưng lại ngày ngày siêng năng luyện võ nghệ, làm cho chúng nhân cao thấp Trân Tụ sơn trang có chút vui mừng, đều nói Nhị trang chủ cuối cùng cũng đã tu tâm dưỡng tính, không bao lâu sẽ có thể đảm đương một phía.

Mà nguyên nhân vì sao trong đó, chỉ sợ chỉ có Chân Trường Đình hiểu biết thâm hậu trong lòng hiểu được.

————

Phía đông bắt đầu ửng nắng, ánh sáng phủ khắp, trong thư phòng hậu viện Trân Tụ sơn trang, Trân Tụ sơn trang đại trang chủ Chân Trường Đình nhíu mày, giương mắt nhìn cửa sổ nhiễm nắng sớm, lại cuối đầu liếc mắt nghiên cứu tín hàm trên bàn của Hãm Không Đảo Lô đảo chủ, nâng tay xoa ấn đường, rốt cuộc vẫn thở dài một hơi, quay qua nói với thư đồng đã đứng hầu một đêm:

"Nhị đệ hẵn đã muốn thức dậy, gọi hắn đến, ta có lời muốn nói với hắn."

Thư đồng vâng lệnh, xoay người ra cửa, không bao lâu liền dẫn theo một người tiến vào.


Người tới một thân trường sam xanh thẫm, thắt lưng ngọc thuý ngang hông, mày kiếm, tú mục hắc bạch phân minh, tướng mạo tuấn tú, đỉnh đầu thái dương đều là mồ hôi, hô hấp dồn dập, dĩ nhiên là vừa luyện công xong đã vội vàng chạy tới - đúng là Trân Tụ sơn trang nhị trang chủ Chân Trường Nhạc.

"Đại ca gọi ta tới có chuyện gì sao?" Chân Trường Nhạc liền ôm quyền nói.

Chân Trường Đình nhìn bào đệ mấy tháng trước trên mặt còn có vẻ nghênh ngang khinh khỉnh, lúc này trên mặt đã có vài phần anh khí, không khỏi lại ngầm hạ vài phần quyết tâm, thanh thanh cổ họng nói: "Nửa năm nay vi huynh cấm túc Nhị đệ bên trong trang, đã uỷ khuất Nhị đệ ..."

"Đại ca sao lại nói như vậy, Trường Nhạc phạm sai lầm, theo lý là nên bị phạt!"

"Nhị đệ nói như vậy, là đã biết sai rồi?" Chân Trường Đình nhướng mày hỏi.

"Trường Nhạc đã sớm biết sai!" Chân Trường Nhạc ôm quyền, vẻ mặt thành khẩn.

Chân Trường Đình thở phào một hơi, gật gật đầu nói: "Nhị đệ nếu đã biết sai, liệu có nguyện đi tạ lỗ?"

"Tạ lỗi?" Chân Trường Nhạc sửng sốt.

"Nửa đầu năm trước Nhị đệ ở Khai Phong Phủ ——." Chân Trường Đình nói đến đây, liếc mắt nhìn sắc mặt Chân Trường Nhạc một chút, tiếp tục nói, "Nay Nhị đệ nếu đã biết sai, có nguyện đến Khai Phong Phủ hướng Bao đại nhân tạ lỗi?".

"Đến Khai Phong phủ tạ lỗi?" Chân Trường Đình thanh âm bất giác cao lên một quãng, nhưng lập tức điều chỉnh thanh tuyến, cuối đầu ôm quyền nói: "Trường Nhạc cầu còn không được!"

Một đạo giảo hoạt theo trong mắt Chân Trường Nhạc chợt loé rồi biến mất, sợ ngay cả chính Chân Trường Nhạc cũng không phát hiện, đáng tiếc, lại không thể gạt được hai mắt đã phân biệt biết bao kỳ trân dị bảo thân hạ của Chân Trường Đình.

Chân Trường Đình âm thầm thở dài, trên mặt dấu diếm nửa phần thanh sắc, nói: "Vốn đại ca dự định cùng ngươi đến Khai Phong phủ, nhưng vừa qua tết Trung Thu, công việc trong trang thật sự quá nhiều, đại ca thật sự không thể phân thân...".

"Không nên phiền đại ca, Trường Nhạc chính mình đi là được!" Chân Trường Nhạc vội trả lời.

Chân Trường Đình gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, Nhị đệ nên mau chóng đi thu thập hành trang, ngay hôm nay khởi hành, đại ca sẽ phân phó cho Nhị đệ một con ngựa thật tốt..."

"Đại ca chậm đã!" Chân Trường Nhạc vẻ mặt nghi hoặc: "Tại sao chỉ có một con ngựa? Vậy hộ vệ gia đinh đi theo phải làm sao?"

Chân Trường Đình vẻ mặt khó xử nhìn Nhị đệ nhà mình: "Gần đây trong trang thật ra không đủ nhân thủ, nếu Nhị Đệ muốn có hộ vệ gia đình đi cùng, vậy chỉ có thể chờ qua năm....".

"Đại ca, Trường Nhạc một người đi là đủ!" Chân Trường Nhạc nhanh chóng ngắt lời nói.

"Nhị đệ quả nhiên hiểu cho đại ca!" Vẻ mặt Chân Trường Đình lập tức vui mừng.

"Kia... Đại ca —— Trường Nhạc bây giờ quay về thu thập hành lý." Chân Trường Nhạc vẻ mặt khẩn cấp khó dằn, vội vàng đẩy cửa rời đi.

Chân Trường Nhạc nhìn bóng dáng bào đệ, lại bắt đầu niết ấn đường, thẳng đến đem ấn đường chính mình nặn ra một đạo hồng ấn mới dừng tay, cầm lấy chồng án thư bên trái viết xong một lượng phong thư, đưa cho thư đồng phân phó: "Phong bái thiếp này gửi cho Bao đại nhân, đưa cho Nhị trang chủ mang theo, một phong khác gửi cho Lô trang chủ hồi hàm, theo cách cũ gửi đến Hãm Không Đảo."

Thư đồng tiếp nhận thư tín, nghĩ nghĩ, không nhịn được hỏi nhiều một câu:

"Trang chủ, ngài thật sự muốn để cho Nhị trang chủ đi Khai Phong phủ?"

Chân Trường Đình nghe xong lời ấy, sắc mặt nhất thời khổ não: "Nhị đệ tính tình ... ai... Chỉ mong lần này... ai..." nói nửa câu lại bưng trán thở dài đứng dậy.

Mà ở vườn sau Trân Tụ sơn trang trong phòng Chân Trường Nhạc, Chân Trường Nhạc một bên cao hứng phấn chấn tinh thần thu thập hành lý, một bên lộ ra hung quang cắn răng căm giận nói: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Triển Chiêu, còn có cái gì họ Kim gì gì giáo uý, ta Chân Trường Nhạc lần này phải lấy của các người cả gốc lẫn lãi, báo thù rửa hận!"


****

Chân Trường Nhạc một đường đơn thân độc mã lặn lội đường xa, đi suốt bảy ngày mới đến được Đông Kinh Biện Lương, vừa mới đến nơi là đúng vào ngày mười lăm tháng tám, tết Trung Thu.

Vừa bước vào liền thấy trong thành Biện Lương, rộn ràng tấp nập, mua bán phồn thịnh, đường cái dài rộng kéo dài bắc nam, phía trước sạp lớn sạp nhỏ, sâu một chút cửa hàng tửu, đều là san sát kề cạnh, ngựa xe như nước, phi thường náo nhiệt.

Bên kia, tên bán hàng ồn ào: "Đến đây, đến đây, mẻ lê vừa hái xuống tươi ngon mọng nước, không ngọt không lấy tiền a!".

Bên này, tiểu nhị cửa hàng cao giọng hô: "Bánh trung thu mới ra lò a! —— Vừa thơm vừa ngọt đảm bảo ăn ngon!"

Chân Trường Nhạc cầm dây cương ngựa, chen lấn mà di chuyển trong trung tâm chợ, chung quang người đến người đi, trong chốc lát bị đứa nhỏ chạy loạn đụng trúng, chốc lát lại bị đại thúc đang chọn đồ ăn va phải, thực sự là từng bước gian khổ.

"Làm sao lại nhiều người như vậy!?" Chân Trường Nhạc vẻ mặt chán ghét, tránh trái tránh phải, ngặt nỗi lại đang dắt theo một con ngựa to cao, tránh được bên này lại nhiễu phải bên kia, cuối cùng không thể không đem ngựa bán cho một tên buôn ngựa ven đường, mới xem như có thể thảnh thơi thông thoáng đi vào chợ, nhưng mới vừa đi cùng lắm vài trượng, chợt nghe thấy phía đông nhất chợ chuyền đến tiếng hô to:

"Nhất Chi Mai! Ngươi đứng lại cho ta!"

Tiếng gào này, vừa kêu lên một cái, vang dội quả thực tận mây xanh, thông quan Cửu Châu, cho dù là ở trong chợ la hét ầm ĩ như thế, vẫn làm lỗ tai mọi người chấn động ong ong.

Nhất Chi Mai?

Chân Trường Nhạc có chút sững sốt, người này tên sao lại có chút tương tự với danh hào của thiên hạ đệ nhất thần thâu?

Ngay chớp mắt lúc Chân Trường Nhạc còn đang ngây người, trên chợ bỗng nhiên xuất hiện một loại biến hoá quỷ dị.

Chỉ thấy trên ngã tư chợ vốn dĩ đang chật chội không chịu nổi, sạp lớn sạp nhỏ bán đồ ăn, bán thịt, bán bánh rán, đi dạo phố, đi mua sắm gần ngàn dân chúng, đều giống như đã sớm tập luyện hơn trăm lần, đột nhiên vù vù một cái, vạn phần thần kỳ tách ra một một thông đạo giữa biển người, tốc đồ cực nhanh, động tác chỉnh tề, hành động thống nhất, quả thực làm quan binh huấn luyện thấy được còn phải xấu hổ.

Chân Trường Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn ông lão cũng phải bảy mươi tuổi  bên cạnh mình mới rồi còn ho khan không ngừng đi một bước liền run hai bước thân thủ lúc này còn có thể so với giang hồ tứ đại cao thủ nhanh chóng vọt đến cuối góc phố; bên kia một tiểu tức phụ yêu kiều đang bán bánh bao, cử trọng nhược khinh[**] ôm lấy ít nhất 5 vỉ lồng hấp cao ngang người xưu một tiếng liền lẻn đến một bên chợ, lại còn chưa nói đến đại tráng bán hoa quả bên kia, đại thúc bán thịt heo bên cạnh, thân thủ tốc độ kia, quả thật làm cho Chân Trường Nhạc xuất thân giang hồ hoài nghi Biện Lương kinh thành có phải hay không đã biến thành nơi cao thủ võ lâm tụ hội.
[**] ám chỉ vấn đề nặng nhọc nhưng lại có thể giải quyết nhẹ nhàng

Trong lúc nhất thời, Chân Trường Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt hồ đồ, thế giới điên đảo, ngốc lăng tại chỗ.

Dân chúng xung quanh vừa thấy Chân Trường Nhạc đứng ngơ ngác ở giữa chợ, nhất thời nóng vội, liên tục hướng tới vị lục y công tử vẫy tay.

"Uy uy, tiểu ca bên kia, chạy nhanh nhường đường a!"

"Công tử, công tử, ngươi đứng nơi đó rất nguy hiểm a!"

"Nguy hiểm? Cái gì nguy hiểm?" Chân Trường Nhạc cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt không hiểu hỏi.

"Bên kia, xem bên kia ——." Một đại thẩm hảo tâm vừa mới hô lên, Chân Trường Nhạc liền thấy được ngọn nguồn nguy hiểm.

Chỉ thấy đầu đông nhất của chợ, một bong đen bay nhanh mà đến, hai chân lăng không, hắc y thuận gió, tay áo dài tung bay, một thân khinh công tuyệt đỉnh giang hồ hiếm thấy.

Đợi người nọ tới gần, Chân Trường Nhạc mới kịp nhìn rõ, người này khuôn mặt che kín mồ hôi, một đoạn tóc trắng dính vào cái trán, hô hấp hỗn loạn, mâu quang bối rồi, liên tiếp ngoái đầu nhìn về sau, giống như phía sau có ác quỷ đuổi tới, vừa chạy vừa cao giọng hô:

"Kim, Kim huynh, Thánh công tử cùng Tiên công tử lúc mượn bạc tại hạ có nói, đến báo với Kim huynh để lấy lại, cũng chỉ là năm mươi lượng bạc, ngươi hôm qua đuổi theo tại hạ mười hai cái hẻm nhỏ, hôm nay lại điên cuồng đuổi theo tại hạ mười tám tuyến phố, chẳng lẻ còn chưa từ bỏ ý định?"

"Từ bỏ ý định?" Giọng nói vang vọng giữa chợ vừa rồi từ phía sau hắc y nam tử truyền đến, "Nhất Chi Mai, ngươi có bản lĩnh liền, tìm hai lão già kia mà đòi bạc đi, vì cái gì đánh chủ ý đến bạc của ta? Ngươi hôm nay nếu không đem năm mươi lượng bạc trộm ở dưới sàn của ta kèm theo ba lượng tám phân bốn xu lợi tức hai ngày nay trả cho ta, ta nhất định phải đuổi theo ngươi đến cùng trời cuối đất!"

Chân Trường Nhạc lúc này mới nhìn rõ, nguyên lại đuổi phía sau hắc y nam tử, là một thiếu niên mặc áo xám, gầy nhỏ, mắt nhỏ mày rậm. Đừng nhìn người này sắc mặt như thường, thế nhưng công phu dưới chân không kém, một bộ pháp khinh công huyền diệu, đuổi ở phía sau nam tử kia cùng lắm nửa trượng.

Người này.... không phải là Kim gì gì giáo uy Khai Phong Phủ sao?!

Chân Trường Nhạc vừa thấy được diện mạo người này, nhất thời mừng thầm trong lòng, trong mắt bùng khởi bạo ngược:

Xú tiểu tử ngươi được lắm, bản công tử còn sợ tìm không thấy ngươi, không thể tưởng tượng được ngươi lại tự mình dâng tới cửa.

Nghĩ vậy, Chân Trường Nhạc một phen rút ra bên hông sáo ngọc bích xanh, chờ đón tiếp hai kẻ kia mà đánh tới.

Nhất Chi Mai đang một đường thuận lợi chạy trốn, đột nhiên lòi ra một cái trình giảo kim, vẻ mặt đằng đằng sát khí vọt lên, trên mặt không khỏi khó hiểu, dưới chân bất giác chậm vài phần, lại nghe phía sau Kim Kiền đột nhiên hét lớn một tiếng: "Xem đạn thối của lão tử!"

Nghe được phía sau ma âm xé gió truyền đến, Nhất Chi Mai nhất thời sợ hãi, không thèm nghiên cứu lục y công tử đang lao về phía mình để làm gì, mũi chân đạp mạnh, đem sư môn bí truyền khinh công vận mười phần công lực, lủi thân phi cao, một cước dẫm lên bả vai Chân Trường Nhạc, tay áo gấm đen thùi lướt qua thân Chân Trường Nhạc, vẽ ra một đường cong hoa lệ, mượn lực bật người bay lên nóc nhà, bỏ trốn mất dạng.

Chân Trường Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái tối đen, định thần lại, Hắc y nhân kia sớm đã không còn bóng dáng, còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy dị vậy xé gió lao đến, đập thẳng tắp vào mũi chính mình.

Phốc! !
Một đoàn sương khói màu vàng dày đặt vù vù bốc lên trước mặt Chân Trường Nhạc, một cỗ mùi tanh tưởi gay mũi vọt thẳng lên ót, Chân Trường Nhạc nhất thời nước mắt nước mũi giàn giụa, trước mắt hắc hoa từng đoá từng đoá nở rộ đầy mặt, đỉnh đầu mồ hôi lạnh rịn mãnh liệt, phịch một tiếng quỳ xuống đất nôn thốc nôn tháo.

"Thật có lỗi, thật có lỗi, ngựa có lúc loạn vó, người có lúc thất thủ! Công tử ngươi yên tâm, đạn thối này mặc dù có chút thối, nhưng tuyệt đối làm hoàn toàn từ thiên nhiên, không ô nhiễm, không tác dụng phụ!" Kim Kiền hướng lục y nam tử đanh quỳ dưới đất ôm quyền liên tục đọc diễn văn giải thích, sau đó quay người bỏ lại bóng lưng mà quát mắng tiếp tục đuổi theo: "Nhất Chi Mai, có gan ngươi đừng chạy!"

Thân ảnh hai người một trước một sau nháy mắt không còn bóng dáng.

Dân chúng xung quanh nhưng thật ra thập phần có kinh nghiệm, người nào người nấy khăn tay khăn lụa ống tay áo tạp đê che kín mũi miệng, chỉ dựa vào khói mù tản bớt mà bắt đầu thảo luận.

"Khụ khụ....... . Đây là vì gì vậy?!"

"Thối! Thật sự thối!"

"Ta nghe giống mùi vải bó chân nhúng trong chậu nước rửa chân ... khụ khụ!"

"Ai ui ui, ngươi đừng nói, buối tối ta còn muốn ăn thêm hai khối bánh trung thu a!"

"Vừa rồi Kim giáo uý mới gọi đó là gì? Đạn thối? Khụ, khụ, quả nhiên danh bất hư truyền a!"

"Xem ra Kim giáo uý công phu lại tiến bộ thêm rồi!"


"Đúng vậy! Đúng vậy! Về sau nếu có cường đạo tiểu tặc cũng không cần lo lắng!"

Chân Trường Nhạc quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi chảy thành một đoàn, ngay cả khí lực mắng Kim Kiền còn không có, mãi cho tới khi sương khói dần tản hết, mùi hương làm người ta buồn nôn dần dần tan đi, Chân Trường Nhạc mới ngừng nôn khan, chậm rãi đứng dậy, hít sâu một ngụm không khí mới mẻ, mở hai mắt ra.

Nhưng vừa mở mắt nhất thời liền cả kinh.

Chính là thấy dân chúng vây quanh mình một vòng lớn, người người đều trừng mắt thập phần lo lắng nhìn mình.

"Công tử, ngươi không sao chứ?"

"Đạn dược của Kim giáo uý người bình thường không thể chịu nỗi a!"

"Công tử, sắc mặt ngươi nhìn thật không tốt!"

Chân Trường Nhạc cười khan hai tiếng: "Không... không có gì nghiêm trọng!"

Dân chúng vây quanh đều nhẹ nhàng thở ra.

"Không có việc gì là tốt rồi!"

"Công tử, ngươi vừa rồi mới cùng Nhất Chi Mai đối mặt, còn không nhanh nhanh xem trên người có thiếu cái gì không?"

"Hở? Ai?" Chân Trường Nhạc sửng sốt, y theo lời sờ sờ trên người, vừa sờ, nhất thời liền sợ hãi.

Trên người bao gồm bạc vụn, ngân phiếu, bái thiếp cho Bao đại nhân, chiết phiến trong tay áo, ngọc bội bên hôi, ngọc thạch trên đai lưng tất cả đều không cánh mà bay, ngay cả sáo trúc vừa mới còn cầm trên tay cũng không thấy bóng dáng.

Tóm lại chính là những vật đáng giá đều biến mất, hiện tại Chân Trường Nhạc chỉ có hai từ có thể miêu tả : —— cô độc, cùng quỷ nghèo một mâm.

"Đây, đây là có chuyện gì!?" Chân Trường Nhạc thề, từ khi ra đời tới nay, đây là lần đầu tiền hắn phát ra âm thanh biến điệu khó nghe như thế.

Dân chúng xung quanh một bố dáng "Quả nhiên" lắc lắc đầu, dồn dập an ủi nói:

"Công tử a, vừa mới rồi sao ngươi không né tránh!"

"Hắc y nam tử mà Kim giáo uý vừa đuổi bắt kia nhưng là giang hồ đệ nhất thần thâu a, hắn chỉ cần tới gần ngươi ba thước, những vật sở hữu đáng giá gì đó đều có thể bị hắn thuận tay lấy đi a!"

"Đúng vậy, đúng vậy, công tử, ngươi vẫn nhanh chạy đến Khai Phong Phủ báo quan đi! Chỉ cần Triển đại nhân ở đó, nhất định có thể đem đồ của ngươi tìm trở về!"

"Báo, báo quan?" Hai mắt Chân Trường Nhạc tròn quay trừng lớn, "Tìm, tìm Triển Chiêu?!"

"Đúng, đúng, tìm Triển đại nhân, tìm Kim giáo uý khẳng định không được!"

"Ngươi vừa mới không nghe được ngay cả tiền của Kim giáo uý đều bị Nhất Chi Mai trộm đi sao?"

"Cho nên chỉ có thể tìm Triển đại nhân!"

Dân chúng thập phần thành khẩn vì Chân Trường Nhạc mà đưa ra đề nghị.

Thẳng đến khi Chân Trường Nhạc đần độn ra khỏi chợ, đi đên đường Đông thành Tây ít người qua lại, còn chưa có kịp hoàn hồn.

Bản công tử không phải đến tìm Triển Chiêu báo thù sao? Chẳng lẽ vì một chút bạc sẽ phải hướng Triển Chiêu quỳ gối nịnh bợ hay sao? Nói giỡn cái gì vậy! Bản công tử đỉnh thiên lập địa, quyết không thể làm cái việc chân chó này được!

Nhưng, nhưng là hiện tại ngay cả nửa lượng bạc đều không có, ——— vậy, vậy phải làm sao bây giờ?

Thế nhưng, Trân Tụ sơn trang nhị trang chủ lần đầu tiền tự hỏi đại kế dân sinh cũng không lâu lắm, bởi vì ở một cửa hàng, Chân Trường Nhạc nhìn thấy một vị tuyệt sắc mỹ nhân quốc sắc thiên hương, lập tức đem vấn đề tiền bạc thấp kém vứt ra sau đầu.

****

Nếu nói đến mỹ nhân, Chân Trường Nhạc xác thực gặp qua không ít, nhưng như vị trước mắt đứng lựa ngọc bội trong tiệm trang sức này—— tuy nói dáng người cứng nhắc một chút, còn cố ý mặc một thân nam trang, thế nhưng vẫn không thể nào gạt được hoả nhãn kim tinh độc môn bí truyền của Hoa Hoa Công Tử - Chân Trường Nhạc được!

Khẳng định chính là một giai nhân tuyệt sắc!

Xem kìa cẩm y phiêu dật, xem kìa thắt lưng như liễu,  nhìn xem làn da nõn nà, trông kìa thuỷ mâu hàm xuân, thật sự làm người ta tâm ngứa ngáy khó nhịn a!

Chân Trường Nhạc giống như bị trúng mê hồn chú, ma xui quỷ khiến hai mắt đăm đăm đi vào tiệm ngọc sức.

Đáng tiếc, nếu là lúc này Chân Trường Nhạc còn có thể bảo trì vài phần lí trí liền có thể nhận ra bên người "mỹ nhân" còn có ba người, hai thanh niên hắc y, một mặt lạnh một mặt cười, còn có một thiếu niên mi thanh mục tú, mắt to tròn, sắc mặt cực thối, ba người đều bất đắc dĩ nhìn "mỹ nhân" kia thần sắc nghiêm trang trịnh trọng hướng chưởng quầy cửa hàng hỏi một vấn đề làm người ta dở khóc dở cười.

"Chưởng quầy, hảo hảo ngẫm lại, thật sự không có ngọc bội hình dạng như kim nguyên bảo hay đồng tiền sao?"

Chưởng quầy trông đã ngoài tứ tuần vẻ mặt đầy hắc tuyến, ôn tồn giải thích:

"Ta nói vị công tử này, ngọc bội có khắc thành Quang âm, có khắc thành Phật gia, còn có thánh thú thần thú đa dạng, nhưng, thật sự là khônh có kim nguyên bảo hay đồng tiền như công tử muốn .... Sở thích của công tử.... lần đầu tiên nghe thấy, lần đầu tiên nghe thấy!"

Hắc y nam tử mặt tươi cười bên cạnh vẻ mặt bất đắc dĩ, cật lực giải thích nói: " Này —— cũng không phải sở thích của công tử chúng ta, mà là, mà là... khụ khụ...".

"Hừ, ta muốn nói, làm gì cần phiền toái như vậy? Ngài trực tiếp cho họ Kim kia hai thỏi nguyên bảo làm lễ vật Trung thu không phải nhanh hơn sao? Chọn ngọc bội gì chứ!" Thiếu niên mắt to bĩu môi khinh thường nói.

"Đưa nguyên bảo cho Tiểu Kim, Tiểu Kim không cất giữ thì cũng giấu đi, vậy còn gì ý nghĩa?" Mỹ nhân vẻ mặt kiên trì nói, "Tiểu Kim làm giáo uý lâu như vậy, ngay cả chút phục sức đều không có, cho nên Dung Hoa mới nghĩ đưa Tiểu Kim một khối ngọc bội——."


Mắt to thiếu niên cùng mặt cười thiếu niên liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều nhìn ra cùng một ý nghĩ:

Cho dù người đưa khối ngọc bội này cho người nào đó tâm hồn tham tiền, kết quả phỏng chừng cũng là bị giấu đi hoặc là đổi thành tiền rồi giấu đi——

Chỉ thấy mỹ nhân kia nằm úp sấp trên quầy, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn chưởng quầy nói: "Chưởng quầy, người hảo hảo ngẫm kỹ lại xem, thật sự không có sao?"

"Này.... thật sự không có!" Chưởng quầy lau cái trán đầy mồ hôi lạnh.

"Chưởng quầy, người liền kỹ lưỡng ngẫm lại a!"

"Công tử, công tử, ngươi trước đem áo lão hủ buông ra, mọi sự đâu còn có đó, đâu còn có đó..."

Thanh niên mặt cười rõ ràng mắt trợn ngược, trừng mắt hướng đến tên hắc y mặt lạnh đang tránh ở một bên không một tiếng động, cơ hồ muốn dung hoà cùng không khí."

Nam tử mặt lạnh đuôi lông mày co rúm, bất đắt dĩ cứng rắn phun ra một câu: "Công tử, không bằng đi tiệm khác tìm xem!"

"Mỹ nhân" nghe được, cuối cùng vẫn nửa kéo nửa buông cổ áo chưởng quầy, xoay người hướng cửa lớn đi ra, nói: "Được rồi, vậy thì đi tiệm khác nhìn xem, ta cũng không tin không tìm thấy!"

Nhưng mới vừa đi được hai bước, đã bị một bóng người chặn đường.

"Mỹ nhân" giương mắt nhìn lên, chỉ thấy sừng sững trước mặt một người đang đứng thẳng, một thân trù sam xanh thẩm, vẻ mặt mê mụi, mâu quang đăm đăm, cũng không biết đã đứng ngốc ở cửa ngơ ngác nhìn mình bao lâu, đúng là bị sắc đẹp mê mẫn tâm thần - Chân Trường Nhạc.

"Vị công tử này, làm phiền tránh ra!"

"Mỹ nhân" hiển nhiên tâm tình không tốt, mặt cau có.

Chân Trường Nhạc bị "mỹ nhân" quát một tiếng, mới giật mình gọi hồn trở về, vội sửa sang lại quần áo, hướng mỹ nhân ôm quyền vái dài, nặn ra vẻ mặt phong lưu phóng khoáng cười nói: "Cái gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, vị mỹ nhân này, không biết xưng hô như thế nào? Tiên hương nơi nào? Đã có ý trung nhân chưa?"

*tiên hương: quê quán

Lời vừa nói ra, trong điếm nhất thời một mảnh tĩnh mịch.

Thuỷ mâu của "mỹ nhân" nháy mắt phun ra hai đoá hoả hoa, hàm răng nghiến răng rắc vang lên.

Thiếu niên mở to hai mắt kinh ngạc không thôi.

Hai thanh niên áo đen ngược lại rất ăn ý, hai bóng đen lóe lên, một trái một phải vây Chân Trường Nhạc ở giữa.

"Huynh đệ, đi tâm sự đi!"

Nam tử mặt cười tươi rói, mắt cong lên như hai thanh đao chỉa thẳng vào người Chân Trường Nhạc.

Nam tử mặt lạnh hừ lạnh một cái, mắt phóng sát khí thiếu điều chọt cho tên đăng đồ tử này thành cái tổ ong.

Chân Trường Nhạc run lên, còn chưa kịp định thần, đã cảm thấy hai tay bị người ta lôi kéo, hoa mắt một cái, mình đã bị hai người này dẫn tới trong một con ngõ nhỏ đen như nút hũ.

Hai thanh niên áo đen trước mắt, một cười giống như la sát, một lạnh giống như diêm la, bốn tay bóp răn rắc, từng bước ép sát mình.

Chân Trường Nhạc chỉ thấy sau lưng mồ hôi lạnh túa như mưa, liên tục lui về phía sau, quen miệng hô:

"Các ngươi, các người muốn làm gì? Các người có biết ta là ai không? Bản công tử là.... A a a!"

Tiếng kêu thảm thiết xông thẳng lên trời, hù dọa một đám quạ đậu trên mái nhà gần đấy: "Quác.... Quác.... Quác...."

Sau một lát, hai nam tử áo đen thoải mái nhàn nhã đi ra từ trong hẻm nhỏ, trở lại bên cạnh "Mỹ nhân".

"Mỹ nhân" lo lắng, hỏi:

"Mạc Ngôn, Thiệu Vấn, các ngươi.... Không có giết hắn chứ?"

"Không có, không có!" Thiệu Vấn cười vô tội, "Ta và Mạc huynh chỉ dạy dỗ hắn một chút thôi. Đúng không, Mạc huynh?"

Mạc Ngôn vô cảm gật đầu.

"Vậy là tốt rồi."

Mỹ nhân - chinh là Hiếu Nghĩa Vương gia đương triều - Phạm Dung Hoa nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía cuối phố, vẻ mặt kiên định nói:

"Đi, đi tới tiệm khác!"

"Dạ!"

Mạc Ngôn, Thiệu Vấn cùng ôm quyền.

Thiếu niên mắt to hữu khí vô lực đi theo sau lưng ba người, lẩm bẩm nói: "Lão ca a, Tiểu Dật biết sai rồi, Tiểu Dật tình nguyện trở về chép sách, chứ không muốn cùng tên Vương gia này đi ra cửa mua đồ đâu...."

Đợi bốn người kia đã bị biển người mênh mông bao phủ, từ trong hẻm nhỏ đen ngòm xuất hiện một người lung la lung lay đi ra.

Người này, áo tơ lục sắc dính đầy vết bẩn, búi tóc toán loạn, bụi dính đầy mặt, quanh mắt trái hình như có một vòng quầng thâm đen, khóe môi dính máu.... Chính là Chân Trường Nhạc vừa mới bị hai vị cao thủ đại nội hung hăng giáo huấn một trận.

"Khụ... Khụ, khụ... Khụ..."

Chân Trường Nhạc vịn tường bụm ngực ho khan, vừa ho hai tiếng, thì nhổ ra một dị vật, nhìn kỹ lại, là một cái răng hàm mang theo tơ máu.

"Đáng chết..."

Nhị Trang chủ Trân Tụ Sơn Trang chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, phịch một tiếng té nhào.

         
Lúc Chân Trường Nhạc tỉnh lại, đã phát hiện mình đang nằm ở trên giường, trên người đang đắp chăn bông thêu hoa, nhìn bốn phía, chính là một căn phòng bố trí thanh lịch, ánh mặt trời ấm áp bắn vào trong phòng, phủ lên gia cụ một vầng sáng nhàn nhạt.

Chợt nghe cửa bị đẩy ra, một người phản quang đi đến bên cạnh giường, nhẹ giọng hỏi: "Công tử, ngươi cảm thấy thế nào?"

Chân Trường Nhạc mơ mơ màng màng nhìn người tới, chỉ thấy người này, mi thanh mục tú, thanh mâu nhược thủy, trường sam bố y, trên đầu toả ra hào quang thư hương, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu thoải mái vô cùng.

"Ngươi là..."

"Tại hạ là Nhan Tra Tán." Người tới ôm quyền nói, "Vị công tử này, ngươi té xỉu ở trên đường, là nha phủ tuần phố đưa ngươi về."


"Đây là?"

Nhan Tra Tán khẽ mỉm cười:

"Công tử yên tâm, nơi này chính là Khai Phong phủ, công tử lúc này đã được an toàn rồi."

"Cái... Gì?! Khai Phong phủ?!"

Chân Trường Nhạc kinh sợ đến mức nhảy dựng lên, nhưng đau nhức kịch liệt trên người khiến hắn bắn trở lại về giường

"Công tử, ngươi đừng vội!"

Nhan Tra Tán vội trấn an nói, "Công tử có gì oan khuất, thì cứ chậm rãi nói, đợi buổi tối khi Bao đại nhân từ phủ của Bát Vương gia trở về, chắc chắn sẽ thụ lí vụ án của ngươi."


"Oan khuất?" Chân Trường Nhạc trừng lớn hai mắt.

         
Nhan Tra Tán nhìn Chân Trường Nhạc từ trên xuống dưới, thoáng hiện vẻ thương hại thắm thiết:

"Công tử lại bị người đánh đến mức này, nhất định là có oan tình rất lớn!"

Nói đến đây, dừng một chút, lại cau mày nói:

"Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân đều theo đại nhân đến phủ Bát Vương gia rồi, bọn Vương Triều đại ca cũng đi theo để hộ vệ, Kim Hiệu úy hôm nay lại.... Ai, công tử, ngươi cứ an tâm dưỡng thương trước đi, đợi buổi tối sau khi các vị đại nhân trở về, nhất định sẽ trả cho ngươi công đạo."

Nhan Tra Tán nói một câu, khóe mắt Chân Trường Nhạc lại nhảy lên một cái, lúc nói đến Kim Kiền, khóe mắt Chân Trường Nhạc như muốn nứt toác.

         
"Công tử, ngươi cảm thấy không khỏe sao?"

Nhan Tra Tán sợ hãi, vội xoay người đi ra cửa, vừa đi vừa nói:

"Công tử, Nhan mỗ đi mời đại phu trở về ngay."

Đợi Nhan Tra Tán vội vàng rời đi, Chân Trường Nhạc lập tức bò dậy, cắn răng, kéo thân thể đi đến cửa:

"Ha, đùa cái gì thế, đều là do Khai Phong phủ làm hại bản công tử trở thành như vậy, bản công tử mới
không thèm ở cái phủ rách này của các ngươi!"

Nhưng vừa đi tới cửa, Chân Trường Nhạc chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà đời này không muốn nghe lại một lần nào nữa.

"Nhan đại ca, chúng ta đã trở lại."

Này, cái thanh âm này không phải là của "Mỹ nhân" mang theo hai hung thần ác sát kia sao?

Trong lòng Chân Trường Nhạc báo động mãnh liệt, vội nằm sấp nhìn qua khe cửa.

Quả nhiên, người đang đứng ở ngoài cửa chào hỏi Nhan Tra Tán, chình là nhóm bốn người của "Mỹ nhân ác sát".

Nhan Tra Tán đang hỏi "Mỹ nhân":

"Phạm Vương gia, sao trở về sớm vậy? Có mua được không?"

Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến hai chân Chân Trường Nhạc mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Vương, Vương Vương Vương gia?! Ta không nghe lầm chứ?

"Mỹ nhân" lúc nãy bị mình chọc ghẹo, là nam nhân?! Hơn, hơn nữa còn là Vương gia? ! Mẹ ... mẹ ơi!!

Một giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống mặt Chân Trường Nhạc.

Ngoài cửa, Phạm tiểu Vương gia ngồi trên ghế đá ở trong vườn, vẻ mặt phiền muộn.

Tiểu Dật thối mặt, giống như không còn hơi sức nói:

"Hắn muốn tìm ngọc bội khắc thành nguyên bảo hoặc đồng tiền, có thể tìm được mới là lạ! Không mua được đồ, còn bị đăng đồ tử đùa giỡn nữa, thật sự là xui xẻo!"

"Bị đăng đồ tử đùa giỡn?!"

Nhan Tra Tán nghe vậy kinh hô

"Không có nữ nhân đi theo mà, sao lại gặp phải đăng đồ tử?"

Tiểu Dật trợn mắt thật to, liếc nhìn vị Hiếu Nghĩa Vương gia "Quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn" kia, sau đó lại hắt một hơi dài.

Nhan Tra Tán nhìn theo, thấy mặt Phạm tiểu Vương gia đỏ hồng, Thiệu Vấn liên tục nhìn xung quanh, Mạc Ngôn khoé miệng co quắp im lặng, lập tức hiểu ra, giận dữ tràn lên thuỷ mâu, phẫn nộ quát: "Thật sự là thói đời không ra gì, Vương gia, có bắt tên dâm đồ đó theo về Khai Phong phủ không?!"

"Hả?"

Phạm Dung Hoa sửng sốt, "Bắt về Khai Phong phủ? Không có, dù sao ta cũng không bị gì..."

"Vương gia nói vậy là sai rồi!" Nhan Tra Tán thẳng lưng, nghiêm nghị hiển hách, "Người vô sỉ như thế, nên bị bắt đến quan phủ, phạt 20 trượng, 30 lượng, rồi diễu phố thị chúng răn đe! Vương gia lén thả hắn, vậy chẳng phải là thả hổ về rừng, lưu lại hậu hoạn sao?!"

Phạm Dung Hoa lập tức nghẹn lời.

"Thật ra, chúng ta cũng đã dạy dỗ cái tên đăng đồ tử kia rồi, chắc hắn sẽ không dám tái phạm nữa đâu...." Thiệu Vấn vội hòa giải thay Vương gia nhà mình.

"Thiệu đại nhân nói vậy càng không ổn!"

Nhan Tra Tán dựng lông mày lên, thuỷ mâu trừng nhìn Thiệt Vấn, thân hình thư sinh lúc này đột nhiên tăng vọt khí thế, làm cho Thiệu Vấn bất giác lùi về phía sau một bước, mà ngay cả Mạc Ngôn sau lưng Thiệu Vấn cũng hơi run lên.

"Cho dù là Vương gia chí tôn, thì cũng phải làm việc theo luật, sao có thể xử theo hình phạt riêng! Huống hồ là tên xấu xa như thế, dám bất kính đối với Vương gia chí tôn, càng nên bị phạt nặng. Nếu Hoàng thượng biết được việc này, chắc chắn sẽ phán hắn tội khi quân, nhẹ thì chém đầu ở bên đường, nặng thì lăng trì xử tử, nếu Thái hậu biết được, chắc chắn người này sẽ bị tru diệt cửu tộc!"

"Không phải... Khụ, Nhan đại ca, thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy...."

Phạm tiểu Vương gia định cắt đứt bài luận phạm tội thì bị phạt của Nhan Tra Tán, nhưng lúc này khí thế của Nhan Tra Tán như mặt trời ban trưa, không nhúc nhích chút nào, vẫn dựng lông mày nói tiếp:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận