Đkpplnvcv Án 7 - Hái Hoa Án


Đinh trang bức tương thân đồng bỏ trốn,

Quỳnh Ngọc Các hỗn loạn gặp phu quân.


* * *

Dưới sự rèn giũa tàn khốc của các loại nhiệm vụ mạo hiểm vượt gió đội mưa ở Khai Phong phủ, giữa vô số lần cò kè mặc cả với tầng tầng giai cấp ông chủ tiểu thương ở Biện Kinh, dưới muôn vàn lần chịu đựng áp bức bóc lột của đệ nhất sư gia phúc hắc Khai Phong phủ, cộng thêm được hun đúc trong sát khí lạnh thấu xương, hàn khí đạt mức hung tàn của tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó, Kim Kiền đã thành công nảy mầm thành một nhân tài phản ứng nhạy bén tốc độ cao.

Nói tóm lại, chính là thời điểm càng nguy cấp đầu óc càng sáng suốt.

Theo tục ngữ, chính là chó gấp cũng có thể nhảy tường...

Lúc này, tại đây, dưới tình huống khẩn cấp không hề dự triệu trước, liền gặp được phu nhân tương lai trong truyền thuyết của người lãnh đạo trực tiếp, trong đầu Kim Kiền lập tức vạch ra ngay bên dưới một tổ hợp công thức:

Thứ nhất, Đinh Nguyệt Hoa = vợ tương lai của người lãnh đạo trực tiếp;

Thứ hai, ấn tượng của mình đối với vợ tương lai của người lãnh đạo trực tiếp + gối đầu gió (*) = ấn tượng của mình đối với cấp trên tương lai = lương bổng tương lai + đãi ngộ + tiền thưởng chia hoa hồng + bảo hiểm + lương hưu = chính mình nửa đời sau;

(*) Thành ngữ gối đầu gió, ý chỉ lời khuyên nhủ rỉ tai của người vợ hoặc tình nhân đối với chồng hoặc người yêu. Ở đây Kim Kiền muốn lấy lòng Đinh Nguyệt Hoa để nàng nói tốt về mình với Triển Chiêu.

Thứ ba, muốn tiền đồ nửa đời sau rộng mở = lấy lòng người lãnh đạo trực tiếp = lấy lòng vợ tương lai của người lãnh đạo trực tiếp = lấy lòng Đinh Nguyệt Hoa;

Vì thế, sau 0 giờ lẻ ba giây kinh ngạc, Kim Kiền lập tức đem Đinh Nguyệt Hoa xếp vào hàng ngũ các cấp trên cần đặc biệt lấy lòng, xếp tên gần với Bao đại nhân, Công Tôn tiến sinh cùng với động vật họ mèo nào đó, gộp lại thành hành động thực tiễn:

"Thì ra là bào muội của nhị vị đại hiệp, Đinh tiểu thư quả nhiên là quốc sắc thiên hương hoa dung nguyệt mạo huệ chất lan tâm..." Kim Kiền cong mắt nhỏ lên, trên da mặt đều bị bao phủ bởi một loại tươi cười nịnh nọt, trong miệng thuận thế trượt ra một chuỗi lời khen ngợi.

Không ngờ, câu vuốt mông ngựa ngày thường tất chiến tất thắng này vừa mở đầu, đã vấp phải một cây đinh to.

Đinh Triệu Huệ bước nhanh lên chắn ở trước người Đinh Nguyệt Hoa, che khuất tầm mắt Kim Kiền.

Sắc mặt Đinh Triệu Lan trầm xuống: "Kim tiểu huynh đệ, xin cẩn trọng lời nói!"

Bốn tia mắt lạnh lùng, hung hăng mang đệ nhất miệng lưỡi Khai Phong phủ Kim Kiền dọa sợ tới mức run lập cập, suýt nữa nuốt luôn đầu lưỡi.

"Này, này...Nhị vị đại hiệp, ta chỉ là...Khụ khụ...cái kia..." Muốn vuốt mông ngựa phu nhân tương lai của cấp trên thôi mà...

Kim Kiền cố nén xúc động lấy tay lau đi mồ hôi lạnh, ngắm ngắm hai huynh trưởng che chắn muội tử cứ như gà mẹ.

Ách, hai vị này che chắn muội tử cũng thật chặt, dùng từ của ta —– so với Tiểu Miêu, căn bản chính là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn —- nhưng mà, có cần phải lấy ánh mắt nhìn bọn háo sắc tội ác tày trời tệ hại chồng chất chưa chết chưa hết tội mà trừng ta vậy không!

Cuối cùng, lại chính là Đinh Nguyệt Hoa đang ngồi trên giường bệnh đứng ra giải vây cho Kim Kiền.

"Đại ca, nhị ca, sao có thể vô lễ với thần y Phạm huynh đệ mời đến như thế?" Ngữ khí của Đinh Nguyệt Hoa mang chút trách cứ.

Huynh đệ Đinh thị lúc này mới nhớ ra cái tên dung mạo xấu xí miệng lưỡi trơn tru biểu tình dâm loạn trước mắt có vẻ như chính là thần y.

"Thất lễ." Đinh Triệu Lan liền ôm quyền.

Đinh Triệu Huệ vẫn giữ nguyên bộ dáng đề phòng nhìn chằm chằm Kim Kiền.

"Khụ khụ..." Kim Kiền ho khan hai tiếng, khẽ cử động thân thể, nghiêm trang nói: "Vậy để Kim mỗ bắt mạch cho Đinh tiểu thư được không?"

Huynh đệ Đinh thị liếc nhau, gật gật đầu, để cho Kim Kiền tiến lên xem mạch giúp Đinh Nguyệt Hoa, còn hai người chia ra mỗi người canh giữ một bên giường, bày ra điệu bộ chỉ cần Kim Kiền có hành động gì bất thường liền bật người tha ra ngoài.

Xét thấy Đinh Nguyệt Hoa thân phận đặc biệt, Kim Kiền bắt mạch lần này đặc biệt dụng tâm.

Hả...Mạch tương bình thản, không nổi không trầm, không nhanh không chậm, nhịp đập đều đặn, thong dong ôn hòa, lưu loát mạnh mẽ —- nói tóm tại, tình trạng cơ thể của Đinh Nguyệt Hoa là 200% khỏe mạnh —- Hở?

Kim Kiền sửng sốt.

Nhưng sắc mặt của Đinh tiểu thư này...

Kim Kiền nhướng mắt ngắm một cái.

Chậc chậc, nhìn gần, làn da của Đinh Nguyệt Hoa này cũng thật không tệ, cứ như trứng chim lột vỏ, vừa trơn vừa mềm, thật là xứng đôi với Tiểu Miêu kia...

Khụ khụ —- quan trọng là, màu da này trong xanh thấu tím, đích thực là dấu hiệu trúng độc, nhất là cái cổ trắng nõn của Đinh Nguyệt Hoa so với, so với...

Chậm đã!

Sao...sao cổ áo của Đinh tiểu thư này cũng có màu xanh —- chẳng lẽ bệnh này còn có thể truyền nhiễm lên áo quần?

Kim Kiền nheo mắt nhỏ lại, quét hình tỉ mỉ cổ áo của Đinh Nguyệt Hoa.

"Ừm — Khụ!" Đinh Triệu Huệ đột nhiên ho khan một tiếng.

"Chớ nhìn phi lễ!" Đinh Triệu Lan lạnh giọng nhắc nhở bên tai Kim Kiền.

"Ha ha, lương y như từ mẫu, chỉ là chẩn đoán căn bản vọng, văn, vấn, thiết (*) thôi!" Kim Kiền cười thu hồi ánh nhìn, sụp mí mắt tiếp tục bắt mạch, trong đầu lại đùng đùng đoàng đoàng:

(*) Nhìn, nghe, hỏi, sờ

Mạch đập không hề có dị trạng, tất nhiên là thân thể khỏe mạnh;

Sắc mặt phát xanh, cổ áo cũng có màu xanh...sắc mặt phiếm xanh của Đinh Nguyệt Hoa này tám phần là dùng cách thức gì đó nhuộm lên...

Tóm lại là, Đinh tiểu thư này căn bản không trúng độc!

Nghĩ vậy, Kim Kiền lại nâng mí mắt liếc nhìn Đinh Nguyệt Hoa.


Chỉ thấy Đinh Nguyệt Hoa không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn lụa, che ở khóe môi, làm ra bộ dáng Lâm Đại Ngọc mắc bệnh nguy kịch hết phương cứu chữa, ho nhẹ hai tiếng nói: "Mấy vị danh y mời đến trước đây đều nói độc này của Nguyệt Hoa không giải được, trong lòng Nguyệt Hoa hiểu rõ, Kim huynh đệ cứ nói ra đi."

"Nguyệt Hoa!" Huynh đệ Đinh thị đồng thời kêu lên, mặt đầy đau đớn.

Hai mắt Kim Kiền banh lớn, khóe miệng khẽ giật.

Huynh đệ Đinh thị đứng ở hai bên sườn không thấy rõ, nhưng Kim Kiền lúc này ngồi đối diện Đinh Nguyệt Hoa, khoảng cách bất quá một thước, lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Kim Kiền dám dùng lịch sử bị cây gậy trúc phúc hắc nào đó ở Khai Phong phủ tra tấn đến đầy máu và nước mắt mà đánh cược, lúc Đinh Nguyệt Hoa vừa mới dùng khăn che miệng, khóe miệng rõ ràng cong lên một phần mười li.

Trăm phần trăm, không! Một ngàn trên một trăm, bệnh này là giả!

Kim Kiền phán đoán trong lòng.

Bây giờ phải làm sao?

Theo lời thật báo cáo với huynh đệ Đinh thị hay là cùng nhau diễn trò với vị đại tiểu thư này?

Nói thế nào lợi hơn!

Trong mắt nhỏ Kim Kiển tỏa ra ánh sáng.

Lấy lòng phu nhân tương lai của người lãnh đạo trực tiếp, cơ duyên tốt như thế không phải là ngày nào cũng có thể gặp được.

Hôm nay giúp Đinh tiểu thư một bước nhỏ, ngày mai Đinh tiểu thư nhất định giúp ta một bước lớn!

Quả thực đúng là cái bánh từ trên trời rớt xuống a!

Hạ quyết tâm, Kim Kiền sửa sang lại sắc mặt, đổi thành vẻ mặt thâm trầm thở dài một hơi.

Huynh đệ Đinh thị vạn phần khẩn trương.

"Kim tiểu huynh đệ, thế nào rồi? Độc của Nguyệt Hoa còn có thể cứu không?" Đinh Triệu Huệ chỉ còn thiếu mỗi bóp lấy bả vai Kim Kiền mà lắc lắc.

Đinh Triệu Lan cũng có vẻ mặt khẩn thiết nhìn chằm chằm Kim Kiền.

Kim Kiền liếc mắt nhìn hai người một cái, chậm rãi lắc đầu.

Sắc mặt huynh đệ Đinh thị tức thì trở nên trắng bệch.

"Nhị vị đại hiệp đừng quá lo lắng, bệnh này của Đinh tiểu thư cũng không phải là không thể giải, mà là khó giải." Kim Kiền hứng thú nhìn hai người vắt giò lên cổ, lại bồi thêm một câu.

"Khó giải? Phương pháp khó khăn thế nào?" Đinh Triệu Huệ cả đầu đầy mồ hôi.

"Hay là cần nhiều dược liệu quý báu?" Đinh Triệu Lan hiển nhiên đầy thiết thực.

Kim Kiền khoát tay: "Nhện độc cắn trúng Đinh tiểu thư trước đây có tên là quỷ nhện, loài nhện độc này có mười ba loại, đủ loại độc tính bất đồng, giải pháp tự nhiên cũng bất đồng. Nếu Đinh tiểu thư vừa bị nhện độc cắn, trong vòng ba ngày thỉnh Kim mỗ đến giải độc, Kim mỗ hiển nhiên có thể tra ra nhện độc này rốt cuộc là loại nào, luyện chế thuốc giải cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng hôm nay Đinh tiểu thư trúng độc đã lâu, độc nhập vào ngũ tạng, hòa hợp cùng da máu, nghĩ muốn phân biệt quỷ nhện nào gây ra thương tích là cực kỳ không dễ dàng, độc tính không biết, làm sao giải độc? Khó trách mấy vị danh y nhị vị mời đến trước đây đều thúc thủ vô sách (*) ...Haizz..."

(*) Không có cách nào cứu chữa.

Nói đến đây, Kim Kiền dừng một chút, liếc qua sắc mặt so với người chết không hơn là bao của huynh đệ Đinh thị, lại nhìn thoáng qua đôi mắt hạnh biến to trông thấy của Đinh Nguyệt Hoa, tiếp tục nói: "Ba vị chớ nên lo lắng, Kim mỗ chỉ nói hiện tại không thể luyện chế thuốc giải, cũng không phải nói là Đinh tiểu thư không thể cứu."

"Lời của Kim huynh là thật sao?" Đinh Triệu Lan kinh hỉ hô.

Đinh Triệu Huệ một phen tóm lấy bả vai Kim Kiền: "Phương pháp ra sao? Chỉ cần Kim huynh nói ra, dù lên núi đao xuống biển lửa hai huynh đệ ta cũng tuyệt không nhíu mày!"

"Cái đó thì không cần." Kim Kiền mỉm cười: "Chỉ cần Kim mỗ mỗi ngày lấy châm pháp cửu huyệt phi châm, chậm rãi dẫn độc tố trong cơ thể Đinh tiểu thư ra ngoài, tiếp đó lại lấy độc sạch pha loãng với máu có chứa độc tố, tức khắc sẽ thuyên giảm."

Huynh đệ Đinh thị đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng mà..." Kim Kiền lại bỏ thêm một câu, có chút độc ác thích thú nhìn huynh đệ Đinh thị lại bắt đầu hít thở dồn dập: "Biện pháp này rốt cuộc mất bao lâu mới có thể loại bỏ được hết độc tố bên trong cơ thể tiểu thư, Kim mỗ cũng không thể nói rõ, hoặc là năm ba ngày, hoặc là năm ba tháng, hoặc là một năm, nửa năm cũng không đoán trước được, việc này..." Sắc mặt Kim Kiền lộ ra vẻ khó xử.

"Kim huynh cứ yên tâm ở lại Đinh trang, hai huynh đệ ta nhất định sẽ tiếp đãi Kim huynh như thượng khách!" Đinh Triệu Huệ vỗ vỗ ngực.

Kim Kiền vội vàng xua tay, nói: "Kim mỗ không phải có ý này, chỉ là Kim mỗ từng đồng ý với một vị bằng hữu ở Biện Kinh rằng ít ngày nữa sẽ hồi kinh, nhưng bây giờ trong chốc lát không thể trở về, chỉ sợ vị bằng hữu kia trách Kim mỗ nuốt lời..."

"Kim huynh không cần lo lắng, tại hạ ngay bây giờ viết một phong thư đưa về Khai Phong Biện Lương nói rõ nguyên do, mạng người quan trọng, bằng hữu Kim huynh chắc sẽ thông cảm." Đinh Triệu Lan nói.

"Đa tạ Đinh đại hiệp." Kim Kiền vội đứng dậy ôm quyền cảm tạ: "Thư giao đến tay Công Tôn tiên sinh Khai Phong phủ là được."

"Công Tôn tiên sinh theo như lời Kim huynh có phải là Công Tôn tiên sinh bên cạnh Bao đại nhân?" Đinh Triệu Huệ trợn tròn hai mắt hỏi.

Kim Kiền gật đầu.

Đinh Triệu Lan cũng hơi lộ vẻ kinh ngạc: "Ai ai cũng đều biết Công Tôn tiên sinh mưu trí sánh với Gia Cát, y thuật sánh với Hoa Đà, Kim huynh lại là bằng hữu của Công Tôn tiên sinh, khó trách y thật cao siêu như thế."

"Quá khen, quá khen, Kim mỗ hổ thẹn không dám so sánh với Công Tôn tiên sinh." Kim Kiền cười đáp: "Việc này không nên chậm trễ, Kim mỗ bây giờ khai ra toa độc sạch, thỉnh nhị vị cho người đi bốc thuốc."

Huynh đệ Đinh thị vội vàng đáp ứng, nhanh chóng gọi tiểu đồng chuẩn bị văn phòng tứ bảo (*). Không đến một lát Kim Kiền đã khai xong toa thuốc, giao cho tiểu đồng chuẩn bị sắc thuốc.

(*) Văn phòng tứ bảo gồm bốn loại "bút, nghiên, giấy, mực"

"Bây giờ Kim mỗ sẽ thi châm cho Đinh tiểu thư, không thể phân tâm, mong rằng nhị vị lui tránh." Sau khi dặn dò huynh đệ Đinh thị những việc cần chú ý xong, Kim Kiền lại lên tiếng nhắc nhở.

Huynh đệ Đinh thị bấy giờ có chút do dự, nhìn Kim Kiền muốn nói lại thôi, hiển nhiên là không muốn để cho Kim Kiền và Đinh Nguyệt Hoa, một đôi cô nam quả nữ đơn độc ở chung một phòng.

Hừ, hai lão huynh trưởng gà mẹ này.

Kim Kiền thầm giở giọng xem thường.

Đều là sinh vật giống cái, chẳng lẽ ta còn có thể ăn mất Đinh tiểu thư nhà các ngươi hay sao?


Nhìn vẻ mặt lo lắng của huynh đệ Đinh thị, Kim Kiền vội chấn chỉnh ngũ quan, cố gắng đạt tới bộ dáng đức cao vọng trọng.

Da mặt huynh đệ Đinh thị khẽ động, lại nhìn về phía Đinh Nguyệt Hoa.

Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng gật đầu: "Nhị vị ca ca không cần lo lắng, Nguyệt Hoa tin tưởng Kim huynh đệ là người quang minh lỗi lạc."

"Kim huynh, muội ta liền giao cho ngươi!" Đinh Triệu Huệ vỗ bả vai Kim Kiền.

"Làm phiền Kim huynh!" Đinh Triệu Lan thi lễ.

Đợi đến khi hai người bước một bước quay đầu ba lần đi ra khỏi phòng, bước xuống lầu, Kim Kiền mới sửa sang lại bộ dáng cao nhân, vẻ mặt tươi cười nhìn Đinh Nguyệt Hoa nói: "Đinh tiểu thư, có thể thi châm!"

Nếu biểu tình nịnh nọt chân chó cân xứng với bọn háo sắc Vân Dung xã này để cho huynh đệ Đinh thị trông thấy, tất nhiên sẽ mặc kệ Kim Kiền là thần y cái rắm gì, lập tức đá văng ra cửa sổ.

Nhưng Đinh Nguyệt Hoa lại không thay đổi thần sắc, mắt hạnh chứa nước nhìn Kim Kiền một lúc lâu sau, đột nhiên nở ra chút ý cười dịu dàng, giọng nói như hoàng anh xuất cốc: "Ngươi thực thông minh."

Khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của Kim Kiền cứng lại.

"Ngươi thông minh hơn nhiều so với mấy lão đại phu đến đây mấy ngày trước." Đinh Nguyệt Hoa tiếp tục nói: "Mấy đại phu trước đây đều sau khi bị bức ép mới sửa lời giúp ta, làm ta mất một phen công phu."

"Bức ép?" Kim Kiền bắt lấy hai chữ mấu chốt.

"Đó là khi bắt đầu mở miệng khai báo với đại ca, nhị ca, ta lập tức điểm á huyệt bọn họ, sau đó lại điểm tiếp huyệt khóc huyệt cười huyệt đau huyệt ngứa." Đinh Nguyệt Hoa tươi cười sáng lạn.

Mí mắt Kim Kiền khẽ giật.

...Quá độc ác đi, vừa khóc vừa cười vừa đau vừa ngứa còn không kêu được ra tiếng, cái này căn bản là làm cho người ta muốn sống không được muốn chết không xong...

Trời cao ơi, vợ tương lai của Tiểu Miêu quả nhiên cũng không phải là nhân vật tầm thường gì!

"Không biết vì sao Đinh tiểu thư phải giả vờ trúng độc..." Mà còn phải mạnh bạo như vậy.

Kim Kiền sờ sờ da gà trên cánh tay, khuôn mặt run rẩy tươi cười hỏi.

Đinh Nguyệt Hoa nâng má hạnh, nét mặt chuyên chú nhìn Kim Kiền: "Sao? Ngươi muốn đi mật báo?"

"Tuyệt không có ý này!" Kim Kiền vội xua tay không ngừng.

"A~"

Không biết có phải là do Kim Kiền hoa mắt hay không, nhưng con ngươi trong trẻo của Đinh Nguyệt Hoa tựa hồ vừa chớp lên một tia hào quang mơ hồ.

"Nhìn ngươi còn nhỏ tuổi, mà trái lại tâm nhãn không kém a!" Đinh Nguyệt Hoa hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt ý vị sâu xa nói.

"Chỉ, chỉ giáo cho?" Kim Kiền không khỏi sợ run cả người.

Đinh Nguyệt Hoa chậm rãi xếp lại chiếc khăn trong tay, hoãn thanh nói: "Trước tiên nói ra nguồn gốc và chủng loại nhện độc, lời nói có bằng có lý, chứng tỏ bản thân đích thực có năng lực thần y, làm kẻ khác tin phục, sau lại nói độc này không có cách giải, thừa lúc nhị vị ca ca đau đớn trong lòng, lại đột nhiên chỉ ra đường sống trong tử địa, tuyên bố có phương pháp tán độc, làm cho nhị vị ca ca vốn đã mất hết hy vọng lấy lại thần trí vui mừng, tất nhiên sẽ không còn lòng dạ nào để phân rõ lời thật giả —- một loạt lời nói dối cứ vậy mà tuôn ra, nhưng lại không lộ chút sơ hở —-" Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu, mắt hạnh nhìn về phía Kim Kiền: "Nếu không phải Nguyệt Hoa tự biết thân thể mình khỏe mạnh, sợ cũng sẽ tin vào lời của Kim huynh đệ không chút nghi ngờ."

Kim Kiền đến đây đã là hãi hùng khiếp vía.

Sáng ý tuyệt diệu của mình (Con nhện quỷ —- hiển nhiên là từ "Khuyển dạ xoa", mười ba chủng loại nhện độc —– tất nhiên là từ "Thợ săn"), cộng thêm tâm lý chiến đấu, tinh hoa kỹ xảo mấy tháng học tập của Công Tôn gậy trúc, vốn tưởng rằng thần lai chi bút (*), lại vạn vạn lần không nghĩ tới mặc dù đã lừa được huynh đệ Đinh thị từng trải, lại không lừa được người thoạt nhìn không hề có lực uy hiếp, bề ngoài tưởng chừng là tiểu thư khuê các, đích thị Đinh Nguyệt Hoa này.

(*) Được thần linh hỗ trợ, hiệu quả bất ngờ không chút sơ hở.

Thảo nào Đinh Nguyệt Hoa này giả bệnh mấy tháng trời cũng không bị ai phát hiện.

Thảo nào huynh đệ Đinh thị đối với muội tử nói gì nghe nấy.

Tâm cơ, lực nhìn thấu, lực phân tích đến mức như thế —- thật sự không phải là tiểu thư không bước khỏi cửa chính, phu nhân tương lai của Tiểu Miêu có vẻ như có chút đáng sợ a a a...

Kim Kiền cảm giác mồ hôi lạnh sau lưng tuôn dầy đặc, bỗng nhiên hơi hối hận khi quyết định đuổi huynh đệ Đinh thị đi khỏi.

"Chỉ là, ta cũng không hiểu rõ." Đinh Nguyệt Hoa hơi hơi nghiêng đầu: "Ngươi với ta vốn không quen biết, vì sao phải che đậy cho ta?"

Nghe thấy câu hỏi này, Kim Kiền cuối cùng cũng có chút chút cảm giác ưu việt.

Bởi vì ta biết ngươi chính là phu nhân tương lai của người lãnh đạo trực tiếp.

Ta chỉ muốn thuận thế nịnh bợ lãnh đạo một chút...

Nhưng làm sao mà nói? Nói ra ai tin đây!

"Bởi, bởi vì ta cùng tiểu thư nhất kiến như cố (*), rút đao tương trợ cũng là thường tình..." Kim Kiền cười gượng.

(*) mới quen đã thân

Đinh Nguyệt Hoa khẽ nhếch mày liễu: "Vì sao lại bảo độc nhện này cần phải điều trị lâu dài?"

...Bởi vì gần đây Tiểu Miêu kia trong Khai Phong phủ có phần quái gở làm người ta chịu không nổi, ta nghĩ dù sao cũng đi ra rồi, chi bằng đợi thêm mấy ngày trốn sóng gió, Đinh trang lại cho ta ăn tốt uống tốt, coi như nghỉ giải lao đi...

"Ta nghĩ Đinh tiểu thư giả bệnh thời gian dài như vậy khẳng định có nguyên do, không bằng cho độc này hầm lâu thêm chút nữa, giúp Đinh tiểu thư một tay..." Kim Kiền chà xát tay.

"Ngươi thật biết Công Tôn tiên sinh Khai Phong phủ?"

Kim Kiền gật đầu không ngừng: "Đương nhiên."


Không chỉ có Công Tôn tiên sinh, Lão Bao mặt đen, tứ đại kim cương, hộ vệ Tiểu Miêu đại nhân, trên dưới sai dịch tạo lại, lao đầu...Ta đều quen tất!

"Vì sao phải khiến đại ca viết thư cho Công Tôn tiên sinh?"

...Ta không muốn vì nghỉ dài kỳ bỏ bê chức trách mà bị cuốn gói, nếu Đinh đại hiệp hành văn không tồi, ta còn có thể giắt thêm mấy đồng lương nghỉ ngơi gì đó...

"Thật là có việc trong người!" Kim Kiền vẻ mặt quả quyết.

"A~" Một tiếng này của Đinh Nguyệt Hoa ngàn xoay trăm chuyển, Kim Kiền chợt cảm thấy ruột của mình cũng thắt lại theo.

Nhìn sắc mặt khẽ biến của Kim Kiền, Đinh Nguyệt Hoa che miệng khẽ cười một tiếng, nháy mắt mấy cái: "Ngươi thực có thể chữa bệnh?"

Kim Kiền cơ hồ rơi lệ.

Không phải hỏi "Ngươi thật sự là thần y?" Hoặc "Ngươi thật sự là đại phu?" Mà là "Ngươi thực có thể chữa bệnh?"

Đây là hoàn toàn hạ thấp phẩm cách của ta, trắng trợn khinh bỉ chuyên ngành của ta!

Muốn nhẫn cũng không thể nhẫn!

"Không nói khoa trương, y thuật của ta tương xứng với Công Tôn tiên sinh Khai Phong phủ!" Kim Kiền ngẩn đầu ưỡn ngực.

Chức danh đệ tử quan môn của Y tiên Độc thánh oai phong một cõi tất nhiên không dám tự giới thiệu, đành phải dựa vào bóng râm của cây gậy trúc nào đó thôi...

Hai mắt Đinh Nguyệt Hoa xoay vòng đánh giá trên dưới Kim Kiền, khóe môi cong lên: "Như vậy ăn uống về sau của Đinh Nguyệt Hoa có phải là do Kim thần y phụ trách hay không?"

"Hẳn, hẳn là vậy đi..." Mí mắt Kim Kiền giật lên.

Sao đột nhiên thấy sống lưng hơi lạnh?

Chỉ thấy Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhiên dựa vào thành giường, lại khôi phục thành bộ dáng yếu đuối, nắm lấy khăn lụa che ở góc miệng nói: "Bánh Đường Tô của Túy Tiên lâu bên bờ Tây Hồ nghe nói hương vị không tồi."

"Hả? cái gì bánh cái gì lâu?" Kim Kiền hiển nhiên không theo kịp mạch suy nghĩ của đại tiểu thư: "Là ý gì?"

"Bánh Đường Tô của Túy Tiên lâu bên bờ Tây Hồ nổi danh khắp thành Hàng Châu, ta mộ danh Kim thần y đã lâu, cho nên muốn đi mua một mâm cho thần y nếm thử." Đinh Nguyệt Hoa chậm rì rì giải thích.

"Cái gì mà bánh Đường Tô, ta chưa từng nghe qua!" Kim Kiền cao giọng: "Ta vì cái gì phải đến đó mua ăn!"

Đinh Nguyệt Hoa liếc Kim Kiền một cái, mày liễu cau lại, ho hai tiếng, run giọng nói: "Nguyệt Hoa bệnh nguy kịch, làm sao lại có khẩu vị ăn bánh Đường Tô gì đó? Tất nhiên là bản thân Kim thần y muốn ăn!"

Nè chính ngươi muốn ăn chứ!

"Đinh tiểu thư, ngươi có thể cho gia đinh đi mua mà!" Kim Kiền cắn răng.

Ta tới làm thần y chữa bệnh, không phải chạy đến làm chân sai vặt!

"Ai da!" Đinh Nguyệt Hoa làm như đột nhiên nhớ ra điều gì, đập tay một cái: "Nếu để cho đại ca nhị ca biết ngươi với ta kết bè lừa họ...Haizz...Nguyệt Hoa tự nhiên không lo, ít nhiều cũng là muội ruột của nhị vị ca ca, nhưng Kim thần y ngươi —- Kim huynh đệ, ngươi cũng biết danh hào của đại ca nhị ca ta trên giang hồ chứ?"

Da mặt Kim Kiền run rẩy: "Không phải là Đinh thị song hiệp sao?"

"Đó là tên gọi tao nhã do bằng hữu giang hồ tặng cho thôi." Đinh Nguyệt Hoa âm u nói: "Danh hào thật sự chính là —- Đinh thị song sát!"

Nói đến đây, Đinh Nguyệt Hoa nhướng đôi mày liễu, con ngươi hạnh đầy nước, vẻ mặt chờ mong nhìn Kim Kiền: "Kim huynh đệ có muốn biết vì sao lại là song sát?" Cũng không quan tâm câu trả lời của Kim Kiền là gì, tiếp tục nói: "Tính tình hung ác, ra tay tàn nhẫn..."

"Bánh Đường Tô của Túy Tiên lâu sao, không thành vấn đề, ta lập tức đi ngay!" Kim Kiền bật nhảy người lên, chạy vội ra ngoài nhanh như tia chớp.

Đinh Nguyệt Hoa bị thân hình nhẹ nhàng quỷ dị của Kim Kiền làm ngẩn ra, nháy mắt mấy cái, lấy từ dưới gối ra một bao ô mai, nhón một viên bỏ vào trong miệng, trên dung nhan tú lệ hiện ra một sắc cười không hề suy tính.

"Khinh công hảo tuấn...Có ý nghĩa..."

Đinh Nguyệt Hoa, người này tính tình thế nào?

Đinh Triệu Lan: "Nguyệt Hoa lúc nhỏ lanh lợi, sau khi lớn lên lại dịu dàng hiền thục."

Đinh Triệu Huệ: "Muội muội của Đinh Triệu Huệ ta, tất nhiên là muội muội tốt nhất thiên hạ!"

Trẻ hầu Đinh trang: "Đại tiểu thư của chúng ta đó hả, là tiểu thư tốt nhất trên đời, chưa bao giờ đánh chửi kẻ dưới."

Gia đinh hộ viện Đinh trang: "Đinh tiểu thư nói chuyện với chúng ta, từ trước đến nay đều là mềm giọng nhỏ lời, thực êm tai."

Đầu bếp nữ Đinh trang: "Ngày lễ tết đại tiểu thư đều cho chúng ta bao đỏ đấy!"

Đầy tớ Đinh trang: "Nếu nhà của ngươi có người bị bệnh hay gặp nạn, cứ nói với đại tiểu thư một tiếng, đại tiểu thư nhất định có thể thay ngươi làm chủ!"

Nha hoàn bên cạnh Đinh Nguyệt Hoa...Khụ khụ, Đinh tiểu thư có duy nhất một vị nha hoàn kề bên, vừa sinh hạ đứa nhỏ, đang trong giai đoạn ở cử, cho nên, Kim Kiền không thể nghe được đánh giá của nàng.

Ngay cả Phạm tiểu vương gia mới tới thăm bệnh một lần cũng khen không dứt miệng: "Dung tư đoan mĩ, cử chỉ hữu lễ, tiến lui chừng mực, không kiêu không hèn, quả thực là đại gia khuê phạm."

Tổng kết những lời trên, Đinh đại tiểu thư chính là tập hợp của xinh đẹp tốt bụng hiền lương thục đức, đại diện cho đông đảo phụ nữ truyền thống đạo đức tốt, đại biểu cho hình tượng nữ tính xuất sắc điển hình.

Lúc này, đại biểu nữ tính xuất sắc điển hình Đinh Nguyệt Hoa đang ăn bánh bạc hà, bánh thạch anh, bánh thủy linh, bánh quế Tây Hồ, canh hạt dẻ ,và hơn mười loại đồ ăn vặt bốn mùa khác, do Kim Kiền vừa mang về từ trong thành Hàng Châu.

"Gạo nếp của bánh bạc hà này, đúng là gạo cũ năm ngoái, mùi vị hơi kém." Đinh Nguyệt Hoa bỏ vào trong miệng một khối, nhìn Kim Kiền nói: "Kim huynh đệ, cái này không phải là bánh bạc hà của cửa hàng Tôn gia đời thứ mười tám trên phố tây thành Hàng Châu chứ?"

"Đinh tiểu thư cao kiến..." Kim Kiền cười gượng.

Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, với dáng vẻ cực kỳ tao nhã —- khụ khụ, sửa sửa, đây phải nói là với dáng vẻ cực kỳ tao nhã cộng thêm tốc độ cực kỳ kinh người đem một đĩa bánh bạc hà ăn sạch, sau đó bắt đầu thưởng thức đĩa tiếp theo.

"Ừm, bánh Phục Linh này quả nhiên là của cửa hiệu đường thủy bà Vương đời bốn mươi sáu ở phố tây nam..."

Đĩa bánh Phục Linh nháy mắt thấy đáy.

"Canh hạt dẻ này hơi kém lửa, xem ra tay nghề con trai lão Hứa vẫn không tới đâu ..."

Canh hạt dẻ biến mất.

"Ừm, cái này..."

Mọi chủng loại ăn vặt xoẹt xoẹt xoẹt biến mất.

Kim Kiền đang cầm bát trà ngồi ở một bên, so với ngày đầu tiên bị cảnh tượng kinh hoàng này dọa đến mặt không còn chút máu thê thảm vô cùng, thì hôm nay đã có thể nói là thản nhiên —- nếu lơ đi mí mắt đang run rẩy không ngừng của Kim Kiền.

Thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, đại dương không thể đo lường. Ai mà đoán được, vị Đinh đại tiểu thư Đinh trang dịu dàng tú lệ tâm địa thiện lương này lại có thể là một "Đại thực khách" chuẩn xác từ đầu tới đuôi —- tình cảm yêu mến dành cho các loại mỹ thực khác hẳn người thường.


Nửa tháng, suốt nửa tháng! Việc duy nhất Đinh Nguyệt Hoa giao cho Kim Kiền chính là đóng gói đống lớn đống nhỏ đồ ăn vặt vác về từ trong thành Hàng Châu!

Chạy tới chạy lui lủi hẻm chạy phố, lộ trình hơn mười dặm gian khổ chưa nói, còn cố tình chỉ định đúng tên cửa hàng ăn vặt...

Hàng loạt thứ này a...Sao lại có chữ "Thảm" cấp độ cao vậy!

Tuy nói thứ mang về mỗi ngày chỉ là đồ ăn vặt, nhưng ít nhất cũng phải năm sáu cân...

Vậy mà ngày nào cũng chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, Đinh Nguyệt Hoa đều đã gió cuốn mây tan ăn xong sạch sẽ.

Quan trọng là người này vừa mới ăn xong cơm trưa, hai bát cơm lớn, bốn món chay bốn món mặn cộng thêm một bát canh thịt bò Tây Hồ...

Nói vậy dạ dày của vị Đinh Nguyệt Hoa này là lỗ đen vũ trụ sao?

Đinh Nguyệt Hoa đương nhiên không biết họ Kim nào đó đang thành thành thật thật ngồi ở một bên này, trong lòng lại cong cong lượn lượn phong phú như thế, chỉ liếc mắt nhìn vào cái bàn rỗng tuếch giống như tâm nguyện chưa toại, nhặt lấy khăn chùi chùi khóe miệng: "Bây giờ ta đang giả bệnh, vẫn không nên ăn quá no, tránh bị đại ca nhị ca ta nhìn ra sơ hở."

Kim Kiền suýt nữa cắm đầu từ trên ghế xuống đất.

Như vậy còn ăn không no? Không phải chứ!

Đây mà là đại biểu nữ tính xuất sắc điển hình cái gì, căn bản chính là thao thiết (*) khoác túi da mỹ nữ a a a!

(*)Thao thiết 饕餮 tên một giống ác thú. Ngày xưa dùng làm tiếng riêng để gọi những kẻ hung ác, tham ăn tham uống.

Tiểu Miêu a, xem ra chút bổng lộc nhỏ nhoi của ngươi ngay cả vấn đề cơm ăn của vợ cũng giải quyết không nổi rồi...

Ngay khi Kim Kiền đang thay người lãnh đạo trực tiếp lo lắng nửa đời sau, bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa.

"Nguyệt Hoa, hôm nay khỏe nhiều chứ?'

Là giọng của Đinh Triệu Lan.

"Phạm tiểu huynh đệ đến thăm muội này." Giọng Đinh Triệu Huệ theo sát sau đó.

Đinh Nguyệt Hoa đang cảm thụ dư vị mỹ thực đột nhiên vẫy bàn tay trắng nõn, càn quét một đống giấy gói điểm tâm trên bàn vo thành một cục, ném xuống gầm giường, chân nhón một chút đã lao nhanh về giường như một trận gió, nằm sụp người xuống, xong quét ánh mắt sắc bén về phía Kim Kiền.

Kim Kiền tức thì hiểu ý, vội vàng bổ nhào vào bên giường, nhấc giữ cổ tay Đinh Nguyệt Hoa, giống như đang bắt mạch.

Đinh Nguyệt Hoa mới đó còn sinh long hoạt hổ (*), lúc này đã làm ra bộ dáng tây tử phủng tâm, ra vẻ bệnh tình trầm trọng nói: "Đã là Phạm tiểu huynh đệ đến đây, mau mời."

(*) Khỏe như vâm.

Bất luận đã nhiều lần chiêm ngưỡng tài nghệ thoắt cái chuyển đổi vai diễn này, Kim Kiền vẫn cảm thấy vô cùng thần kỳ.

Người này không đi đề cử giải Oscar hạng mục phim hành động, thì thật là lãng phí.

Huynh đệ Đinh thị, Phạm Dung Hoa vào phòng cùng lúc, Mạc Ngôn bảo vệ bên cạnh Phạm tiểu vương gia, Thiệu Vấn đứng canh phòng bên ngoài cửa.

Đinh Triệu Lan, Đinh Triệu Huệ bước vào vừa nhìn thấy Đinh Nguyệt Hoa, nhất thời vô cùng mừng rỡ.

"Sắc mặt Nguyệt Hoa hôm nay tốt hơn rất nhiều." Đinh Triệu Huệ nói.

Tròng mắt Kim Kiền trợn trắng.

Màu thuốc nhuộm trên mặt vừa rồi bị thức ăn chùi đi không ít, sắc mặt sao có thể không tốt chứ?

"Kim tiểu huynh đệ quả nhiên y thuật cao siêu!" Đinh Triệu Lan hướng tới Kim Kiền ôm quyền.

"Quá khen, quá khen." Kim Kiền đáp lễ.

Đinh Nguyệt Hoa khẽ cười nói: "Mấy ngày nay may mắn có Kim huynh đệ chiếu cố, Nguyệt Hoa vô cùng cảm kích."

"Khách khí, khách khí." Kim Kiền tiếp tục đáp lễ.

Là chiếu cố cái dạ dày của ngươi thì có!

"Đúng vậy! Nguyệt Hoa lần này có thể bỉ cực thái lai (*), may là nhờ có Kim tiểu huynh đệ." Đinh Triệu Huệ dừng một chút, lại nhìn sang phía Phạm Dung Hoa: "Hơn nữa, nếu không phải Phạm huynh đệ không quản ngàn dặm xa xôi mời vị thần y này đến chữa trị cho Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa lần này có thể đã lành ít dữ nhiều."

(*) Tương tự như câu hết cơn bỉ cực tới hồi thái lai, ý nói vượt qua gian khổ tận cùng rồi cũng có ngày hoàn thành tâm nguyện, khỏe mạnh bình an.

Phạm Dung Hoa vội ôm quyền nói: "Dung Hoa được nhị vị ca ca nhiều phương chiếu cố, dù cho phải lưỡng đao xuyên thấu cũng không nói một thành hai, nay chỉ có thể dốc chút sức nhỏ, không đáng nhắc đến, huống chi độc của Đinh tiểu thư đều dựa vào Tiểu Kim, Dung Hoa làm sao có thể nhận lời tạ ơn của nhị vị đại ca."

"Haizz —- Phạm lão đệ nói gì vậy, công lao của Kim tiểu huynh đệ cố nhiên không thể chối cãi, nhưng công đầu quyết định cũng là của Phạm lão đệ." Đinh Triệu Huệ nói.

Phạm Dung Hoa cười: "Đều là huynh đệ trong nhà, việc của nhị vị đại ca chính là việc của Dung Hoa, còn nói cái gì công đầu hay không công đầu."

"Phạm lão đệ..."

"Nhị đệ." Đinh Triệu Lan mỉm cười cắt ngang lời nhị đệ nhà mình: "Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy."

"Ha ha ha, nói rất đúng, đều là người một nhà cả!" Đinh Triệu Huệ vỗ bả vai Phạm Dung Hoa cười nói.

Phạm Dung Hoa rõ ràng có chút không hiểu, chỉ biết cười gượng đáp lại.

Bên kia huynh đệ Đinh thị cùng Phạm Dung Hoa tán gẫu vui vẻ, bên này Đinh Nguyệt Hoa nằm trên giường sắc mặt lại không dễ coi cho lắm.

Đây hoàn toàn không phải màu lam do thuốc nhuộm, mà tuyệt đối là màu đen kịt thiên nhiên xuất phát từ bên trong.

Kim Kiền là kẻ ngoài cuộc nên sáng suốt nhất, mấy câu trước sau của huynh đệ Đinh thị đều có ngụ ý, còn kèm theo câu mấu chốt "Đều là người một nhà", Kim Kiền lập tức nhận ra trong bình hồ lô của huynh đệ Đinh thị muốn bán thuốc gì.

Chậc chậc, không thể tin được ta sinh thời còn có thể may mắn chứng kiến cảnh tương thân kỳ dị của Hiếu Nghĩa vương gia Phạm Dung Hoa xinh đẹp như hoa, nghĩa tử của Thái Hậu đương triều, cùng với Đinh Nguyệt Hoa vợ tương lai của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu.

Không được, da mặt không thể run, kiên quyết không thể run...

Kim Kiền cố nhịn cơn xúc động làm da mặt run rẩy, nhìn vào Phạm Dung Hoa chưa hề có kinh nghiệm tương thân bị người ta nói lời vòng vo.

"Phạm huynh đệ, biết đệ lâu như vậy, hình như chỉ nghe đệ nói nhà ở Biện Kinh, trong nhà có ai khác không?" Đinh Triệu Huệ nổ ra phát súng thứ nhất.

Trọng điểm đầu tiên của tương thân: trước tiên phải làm rõ thành viên cấu thành gia đình đối phương —- nhất định phải là gia đình hòa thuận.

"Dung Hoa phúc bạc, cha mẹ sớm từ trần, vẫn cùng nghĩa mẫu nương tựa lẫn nhau, sau nghĩa mẫu lại tìm được thân nhi thất lạc nhiều năm, Dung Hoa liền có thêm một nghĩa huynh."

Huynh đệ Đinh thị liếc nhau một cái, Đinh Triệu Lan lại nói: "Không thể tưởng được hoàn cảnh Phạm huynh đệ lại long đong như thế."

Phạm Dung Hoa lắc đầu, ánh mắt nhu hòa: "Không thể nói là long đong, nghĩa mẫu và nghĩa huynh đều đối xử với đệ rất tốt, Dung Hoa vô cùng có phúc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui