Một đêm đàm luận năm người,
một lời kinh động phá chân tâm
* * *
Ánh trăng tỏ tựa ban ngày, ánh đèn hòa lẫn ánh sao.
Bận rộn cả ngày, còn phải sâu sắc chịu đựng hai tầng áp bức tâm sinh lý, sau khi thu dọn xong tất cả của cải, rốt cuộc Kim Kiền cũng có thể thả lỏng tinh thần, quyết định đi ngủ sớm.
Nhưng mới vừa hất nước rửa mặt, khăn còn chưa kịp ướt, lại nghe bên ngoài có người gõ cửa.
Kim Kiền thở dài, miệng càm ràm đi ra mở cửa: "Tên nào không có mắt khuya khoắt còn đập cửa.......Triển đại nhân?!"
Người ngoài cửa, toàn thân tố lam, dáng người cao ráo, mắt sáng như sao, đúng là đệ nhất thần tượng Đông Kinh Biện Lương Triển Chiêu, tân đương nhiệm hàng xóm cách vách của Kim Kiền.
"Kim Kiền, ngươi đang ngủ à?" Triển Chiêu nhìn Kim Kiền hỏi.
Kim Kiền nghệt người, miệng có hơi lắp bắp: "Đương, đương nhiên không có, Triển đại nhân có việc gì sao?"
Á á á, canh khuya nửa đêm, vườn không người vắng một đại mỹ nam như vậy đứng ở cửa —- quá khiêu chiến định lực của ta đi!
Con ngươi đen của Triển Chiêu chưa lệch khỏi quỹ đạo nửa phần, vẫn cố định nhìn vào Kim Kiền: "Triển mỗ có thể vào trong ngồi không?"
"Tất, tất nhiên có thể!" Kim Kiền nuốt xuống một ngụm nước miếng, nghiêng người cho Triển Chiêu vào phòng.
Trời cao ơi! Ánh mắt Tiểu Miêu hôm nay sao lại có điểm câu người vậy?
Triển Chiêu vào phòng nhìn chung quanh một vòng, liền ngồi ở bên cạnh bàn, liếc mắt đến Kim Kiền đang luống cuống tay chân, nhẹ nhàng cười: "Kim Kiền, không cần câu nệ, lại đây ngồi đi."
Uy uy, đây rốt cuộc là phòng ai hả?
Da mặt Kim Kiền khẽ giật, chậm chạp lê chân bước qua, ngồi vào chiếc ghế cách Triển Chiêu xa nhất.
Nụ cười của Triển Chiêu dần dần nhạt đi: "Ngồi xa như vậy, lẽ nào là ghét bỏ Triển mỗ hay sao?"
"Á!" Kim Kiền cứ như bị bò cạp cắn mông bất giác nhảy bật dậy, cả kinh kêu lên: "Ta biết rồi, ta biết không bình thường chỗ nào rồi, ngươi là ai? Nhất Chi Mai hay Bạch Ngọc Đường, dám nửa đêm cải trang làm Triển đại nhân chạy đến phòng ta, làm bại hoại thanh danh của Triển đại nhân, còn không mau mau khai thật, niệm tình chúng ta từng có chung hoạn nạn, ta có thể xin Bao đại nhân rộng lượng xử lý ngươi!"
Vừa kêu, vừa giương nanh múa vuốt xông lên trước, nắm lấy da mặt Triển Chiêu, thề phải kéo cho ra dụng cụ hóa trang trên mặt của cái tên không rõ thân phận trước mắt.
"Kim giáo úy, ngươi làm vậy là sao?!" Người kia giữ lấy cổ tay Kim Kiền, kéo đến trước mắt mình, giọng nói pha chút hờn giận.
Kim Kiền mới đó khí thế như vòi rồng thoáng chốc đã hóa đá ngay tại trận.
Mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn xộc vào xoang mũi —- Kim Kiền dám lấy thân phận đệ tử duy nhất của Y tiên Độc thánh ra mà đánh cược, người có thể tỏa ra mùi hương "Trong chính phái lại có điểm câu người" loại này, khắp Đại Tống chỉ có độc nhất một Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó.
Mà mùi hương hôm nay lại đặc biệt hơn so với ngày thường, bên trong còn xen lẫn mùi rượu thoang thoảng...
Mẹ nó! Là tên nào dám cho Tiểu Miêu tửu lượng không ra gì này uống rượu hả?
Chẳng lẽ không biết trên đời có một câu kêu là "Say rượu làm bậy" gì gì đó sao?
Kim Kiền khiếp sợ quá độ, cứ đứng bất động tại chỗ khiến cho vị Tiểu Miêu say xỉn không biết là còn duy trì được mấy phần tỉnh táo bất mãn.
"Kim Kiền, không phải bình thường ngươi nói rất nhiều sao? Vì sao hôm nay lại im lặng như thế?" Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, lông mi như phiến quạt lúc này nhìn ở khoảng cách gần bằng không càng tăng thêm vài phần dụ hoặc.
Cứu... cứu mạng á á á!!
Kim Kiền khóc thét trong lòng, gần như phản xạ có điều kiện muốn rút cổ tay ra chạy trốn tới phòng Công Tôn gậy trúc phía đối diện.
Nhưng bàn tay nắm lấy cổ tay Kim Kiền lại giống như kìm khóa nửa phần cũng không buông.
"Có phải là ngươi đang giận Triển mỗ?"
"Triển, Triển đại nhân nói đùa rồi, thuộc hạ làm sao lại giận Triển đại nhân..."
Sắc mặt Triển Chiêu từ từ tối sầm xuống: "Ngươi nhất định là giận Triển mỗ!"
"Không... không có chuyện này mà..."
"Ngươi nhất định là giận chuyện lần này vì cứu Triển mỗ mà bại lộ thân phận đệ tử của Y tiên Độc thánh!"
"Triển đại nhân ngài nghĩ nhiều.... nghĩ nhiềuv
rồi..."
"Tuy nói thân phận của ngươi hiện nay chỉ có vài người biết, nhưng cũng khó tránh có ngày bị bại lộ..." Nói đến đây, Triển Chiêu nhíu mày lại, nhìn Kim Kiền: "Võ công của ngươi không ra gì, nội công không có, khinh công qua loa, vũ khí ám khí lại không thông hiểu..."
Da mặt Kim Kiền run rẩy: Thối Miêu ngươi, không phải là muốn giả say để quở trách ta cho đã ghiền chứ?
"Tuy nói có y thuật độc thuật hộ thân, nhưng nếu thực sự gặp phải cừu gia lợi hại...Còn có bọn hắc y nhân lai lịch không rõ bộ dạng khả nghi kia, hình như cũng là nhắm vào danh tiếng của Y tiên Độc thánh..."
Kim Kiền vặn vẹo lông mày: ta nói này Triển đại nhân, ngài có cần phải đạp lên cái chân đau của ta mấy đạp mới vừa lòng hay không?
"Chỉ cần Triển mỗ nghĩ đến chuyện ngươi vì Triển mỗ mới bị bại lộ thân phận, mới có thể dẫn đến tai họa...Triển mỗ, Triển mỗ liền thấy ngực mình..."
Nói đến đây, Triển Chiêu siết chặt mày kiếm, nhắm nghiền cả hai mắt, khẽ lắc đầu, tuấn nhan lộ vẻ chua xót.
Tim Kim Kiền nhất thời đập trật mất nửa nhịp —- không, là nhiều nhịp.
Ê ê, Tiểu Miêu ngươi làm cái gì vậy? Ta còn chưa có chết đâu! Ngươi bày ra cái mặt tảo mộ dâng hương làm chi hả?
"Kim Kiền!" Triển Chiêu đột nhiên mở hai mắt ra, con ngươi đen láy trong suốt thấy đáy, cơ hồ làm cho bao nhiêu tội lỗi đều tuyệt đối thanh tẩy: "Triển mỗ chưa có cơ hội nói với ngươi lời cảm tạ, nhưng Triển mỗ cũng không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, ngươi cứu Triển mỗ một đại ân, Triển mỗ không biết lấy gì báo đáp, chỉ có —-"
Mắt nhỏ Kim Kiền chợt banh lớn, tim đập chững lại, lực chú ý của tế bào toàn thân đều tập trung trên đôi môi hết mở lại đóng của Triển Chiêu, sợ bên trong đó sẽ nhảy ra một lời kịch kinh điển "Lấy thân báo đáp gì gì đó".
Nhưng vào lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, tiếng động dội vào trong căn phòng yên tĩnh lại cứ như sấm sét.
Triển Chiêu chấn động toàn thân, bất thình lình buông cổ tay Kim Kiền ra, đứng bật dậy đổ lùi về phía sau một bước, cuống quýt nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên nhún người một cái, phi thân bay lên xà nhà, tức thì không còn động tĩnh.
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
Kim Kiền ngửa đầu, im lặng nhìn xà nhà một lúc lâu, mãi đến lúc ngoài cửa tiếp tục truyền đến tiếng đập cửa không nhanh không chậm, mới thở dài bước ra mở cửa.
Hiện tại có thể khẳng định Tiểu Miêu này tuyệt đối là vừa uống rượu!
Nếu không Ngự Miêu đại nhân quang minh lỗi lạc, sao lại làm ra cái chuyện chui trốn trên xà nhà.
Nói lại thì, rốt cuộc đêm nay xảy ra chuyện gì? Vì sao một người rồi hai người đều chọn lúc này tới đập cửa? Tiểu Miêu cũng thôi đi, còn tên nào không biết thường thức, nửa đêm nửa hôm tới đập cửa nhà người ta, nhất định không phải là người tốt!
Nhưng vừa mở cửa, Kim Kiền lập tức phủ định ngay suy luận của chính mình.
Người ngoài cửa, thân hình cao to, toàn thân nho sam, hai tròng mắt trong trẻo, tuyệt đối là người lương thiện tuân theo pháp luật giữa trăm chọn một.
"Nhan huynh?" Kim Kiền sửng sốt.
Nhan Tra Tán mỉm cười: "Kim huynh đã ngủ rồi à?"
Này này, sao lời kịch này nghe quen quen?
"Vẫn chưa..."
"Nhan mỗ có thể vào trong ngồi không?"
Lời kịch quả nhiên rất quen thuộc.
"Mời vào..."
Đến khi Kim Kiền ngồi xuống phía đối diện Nhan Tra Tán, không khỏi căng thẳng thần kinh đánh giá người trước mắt từ trên xuống dưới một lượt, mới e dè hỏi: "Đêm nay Nhan huynh không uống rượu chứ?"
Nhan Tra Tán sửng sốt: "Nhan mỗ không uống rượu." Sau đó hiểu ra: "Chắc là Kim huynh nghe nói Bạch thiếu hiệp mời Triển đại nhân và Mai thiếu hiệp uống rượu, nghĩ rằng Nhan mỗ cũng đi, cho nên mới hỏi như vậy."
Kim Kiền nghiến răng: Giỏi cho ngươi Bạch Thử, hóa ra là ngươi làm chuyện tốt!
"Vậy không biết Nhan huynh đêm khuya đến đây, là có chuyện gì quan trọng?" Kim Kiền xuôi giận hỏi.
"Đêm khuya quấy rầy, tất nhiên là có chuyện quan trọng cần báo." Nhan Tra Tán nghiêm mặt nói: "Nhan mỗ chịu ủy thác của người khác, truyền tin cho Kim huynh."
"Ôi chao?"
Chỉ thấy Nhan Tra Tán lấy ra một phong thư từ trong lòng, đưa cho Kim Kiền nói: "Kim huynh đọc qua sẽ rõ."
Kim Kiền rút bức thư mở ra nhìn vào, nhất thời giận sôi máu:
Bức thư có hai tờ:
Tờ thứ nhất, chữ viết ngay ngắn, nét chữ cứng cáp, hiển nhiên là thư của đại sư phụ Y tiên.
Đồ nhi ngoan thương nhớ:
Tên Hoàng Kiền này, đố kị người tài, đi Biện Kinh chuyến này, chắc chắn sẽ độc chiếm công đầu, nếu tiên liệu không sai, sợ còn có thể vu hại đồ nhi ngoan và Triển Chiêu kia.
Thuốc giải mà Hoàng Kiền lấy, trong đó chưa thêm thuốc dẫn, Thái Hậu uống vào, chắc chắn hôn mê bất tỉnh, không thuốc gì chữa khỏi, chỉ có đồ nhi của vi sư mới có cách chữa trị.
Đến lúc độc của Thái Hậu nhập vào xương tủy, nếu đồ nhi mạnh khỏe, Triển Chiêu còn sống, có máu dẫn của đồ nhi, chân khí của Triển Chiêu tương trợ, châm thuật hỗ trợ, Thái Hậu nhất định không việc gì.
Đến lúc đó, bất luận Hoàng Kiền nói dối thế nào, cũng khó thoát khỏi tội này.
Bức thư này đưa cho tiểu ca Nhan gia chuyển giao, đồ nhi của vi sư chắc chắn biến nguy thành an.
Sư: Y tiên.
Tờ thứ hai, chữ viết cuồng thảo không khuôn phép, tất nhiên là chữ viết của nhị sư phụ Độc thánh, cả tờ giấy chỉ có vẻn vẹn một câu:
Dám cướp công lao của đồ nhi ta, muốn chết!
Sư: Độc thánh.
Quả nhiên là hai sư phụ này làm trò quỷ!
Kim Kiền nằm bò lên bàn, gần như cả người không còn sức lực.
"Nhị vị sư phụ của Kim huynh quả nhiên liệu sự như thần, nếu không phải hai vị tiền bối sớm an bài, thay đổi thuốc giải, Kim huynh và Triển đại nhân sợ là khó thoát khỏi kiếp nạn này." Nhan Tra Tán vẻ mặt kính trọng nói.
Kim Kiền nhướng mắt, dè dặt hỏi: "Nhan huynh đã biết thân phận của ta rồi à?"
Nhan Tra Tán cười: "Lúc nhị vị tiền bối giao thư này cho ta, đã nói cho Nhan mỗ biết, Kim huynh yên tâm, Nhan mỗ nhất định sẽ thủ khẩu như bình, tuyệt đối không tiết lộ thân phận của Kim huynh ra ngoài."
"Đa tạ Nhan huynh." Kim Kiền ôm quyền, nghĩ ngợi một chút lại nói: "Vậy lời chứng của các thôn dân thôn Du Lâm trên công đường..."
"Tất nhiên là Nhan mỗ đã nói cho họ biết, mấy ngày đó tất cả hương thân đều mất ý thức, sự thật rốt cuộc ra sao, cũng chỉ có thể nghe Nhan mỗ và tiểu đệ thuật lại."
Quả nhiên là hai huynh đệ này đã liên hợp với các thôn dân xâu chuỗi lại lời chứng.
"...Vậy vì sao Nhất Chi Mai lại đến cùng với các người?"
Nhan Tra Tán thở dài: "Việc này còn may là có nhị vị tiền bối nhìn xa trông rộng, lại cứu mọi người thôn Du Lâm một lần nữa."
"Là sao?" Kim Kiền kinh ngạc.
"Sau khi Triển đại nhân, Kim huynh và Bạch thiếu hiệp đi rồi, bất quá nửa ngày sau, Mai huynh liền vội vã quay về, nói nhị vị tiền bối lo sợ có người làm hại thôn dân, bảo chúng ta lập tức rời khỏi thôn Du Lâm lánh nạn, kết quả đúng như tiên liệu của nhị vị tiền bối, chúng ta chân trước vừa đi khỏi, chân sau liền có sát thủ đến diệt khẩu, may mà Mai huynh võ nghệ cao cường mưu trí hơn người, hộ tống dọc đường, chúng ta mới thoát được một mạng. Thêm bức thư mà nhị vị tiền bối giao cho, nếu thật sự có sát thủ đột kích, nhất định là việc đưa thuốc đến Khai Phong đã xảy ra biến cố, cho nên chúng ta lập tức khởi hành đến Khai Phong làm chứng." Nói đến đây, Nhan Tra Tán thở dốc nói: "May là còn kịp, nếu không Nhan Tra Tán sẽ dằn vặt cả đời."
"Thì ra là vậy." Kim Kiền nghe đến đây cũng không khỏi tuôn ra cả đống mồ hôi lạnh, cũng khoan dung với hành vi vắt cổ chày ra nước của Nhất Chi Mai hơn vài phần.
Hai vị sư phụ quả nhiên nhìn xa trông rộng, ngay từ đầu đã dùng đến vị có xác xuất chạy trốn thành công cao nhất giang hồ đến trợ uy, nếu là a mèo hay a cẩu nào khác, sợ là đã không có bản lĩnh đưa các thôn dân bình an đến thẳng đây.
"Trên công đường ngươi với Tiểu Dật có nói Hoàng Kiền nội công không đủ gì đó, vậy có phải cũng là ý của nhị vị sư phụ hay không?" Kim Kiền đột nhiên nhớ tới màn trình diễn xuất sắc kẻ xướng người họa của Nhan Tra Tán và Tiểu Dật ở trên công đường.
Nhan Tra Tán cong môi cười: "Đó là Nhan mỗ nhất thời nghĩ ra trên đường."
"Ôi chao?" Kim Kiền kinh dị.
"Nhan mỗ trên đường nhàn rỗi, nên thường hay nghĩ ngợi vu vơ, giả như bản thân là Hoàng Kiền kia, sau khi hành vi phạm tội bị vạch trần sẽ nói dối thế nào để trốn tội, lúc này mới nhớ ra thuốc giải chính là do Triển đại nhân tận tay trao cho Hoàng Kiền, nếu Hoàng Kiền một mực khẳng định Triển đại nhân đã ngấm ngầm động tay vào trong, nhất định Triển đại nhân sẽ hết đường biện minh, cho nên mới nghĩ ra việc nội công không đủ vừa rồi."
Kim Kiền trợn mắt há mồm, đăm đăm dán mắt vào Nhan Tra Tán hồi lâu, mãi đến khi trên mặt người bị nhìn chòng chọc hơi ửng đỏ, mới dào dạt xúc động nói ra một câu: "Nhan huynh, ngươi chắc chắn có không ít tiếng nói chung với Công Tôn tiên sinh!"
Đây, đây quả thực chính là thuộc tính bụng đen tìm ẩn!
"Tiếng nói chung?"
"Chính là tri kỷ, tri âm, chỉ hận gặp nhau quá trễ!"
Nhan Tra Tán thu mắt suy tư một lát, sắc mặt dần sáng tỏ, cười nói: "Lời của Kim huynh thật huyền diệu, quả thực là kỳ nhân."
"Nhan huynh khách khí..."
Nhan Tra Tán lắc đầu: "Nhan mỗ không phải là nói lời khách khí. Nhan mỗ vẫn luôn nghĩ, tuy rằng lần này thập tử nhất sinh hung hiểm dị thường, nhưng có thể gặp được Kim huynh, quả thật là chuyện may mắn nhất đời Nhan mỗ!"
Kim Kiền đột nhiên giật mình một cái, cảm thấy sau lưng lan ra một trận hàn khí, ngọn nguồn của hàn khí này hình như là phát ra từ phía trên xà nhà.
"Nhan huynh quá khen, Kim Kiền thật sự thẹn không dám nhận." Kim Kiền vội ôm quyền chối biến.
Mặc dù không biết tại sao Tiểu Miêu kia lại phát ra hàn khí? Nhưng...Người nào say rượu mà lại xét theo lẽ thường!
Nhan Tra Tán cũng đồng thời ôm quyền: "Kim huynh còn nhỏ tuổi, nhưng tâm tư thấu đáo, mặc dù làm việc không bám theo khuôn phép, nhưng tuyệt không thiếu bản tính chính trực, quả thật là thiếu niên anh hùng, vả lại trong lời nói, còn bình dị gần gũi, làm người ta không khỏi sinh ra trong tâm cảm giác thân thiết."
Hự! Hàn khí hình như đột nhiên tăng thêm!!
"Cái, cái đó, Nhan huynh..." Mặt Kim Kiền trắng bệch.
"A! Là Nhan mỗ đường đột." Hai má Nhan Tra Tán đỏ lên, cúi đầu nói: "Chỉ vì Nhan mỗ đã nhiều ngày tích tụ trong lòng, không ai tỏ bày, khi đối diện với Kim huynh lại nhất thời nhiều lời, mong Kim huynh chớ trách."
"Không trách, không trách!" Kim Kiền vội hỏi: "Không biết Nhan huynh vì chuyện gì mà buồn bực không vui?"
Cấp tốc đổi đề tài, đổi đề tài!
Nhan Tra Tán thở dài một hơi, liếc nhìn Kim Kiền một cái, do dự hồi lâu mới nói: "Hình như Tiểu Dật muốn bái Nhất Chi Mai làm thầy..."
"Cái gì?" Kim Kiền kinh hãi.
Ôi chao, tin này cũng quá mức bất ngờ đi!
"Mấy ngày nay, Tiểu Dật luôn ngẩn người nhìn ra cửa sổ, rất giống với một năm trước, không biết học từ đâu thuật trộm đạo."
"Từ từ, một năm trước cái gì?"
"Một năm trước, Tiểu Dật ra khỏi nhà cả ngày không về, sau khi trở về lại thường xuyên luyện tập một loại thân pháp xoắn lượn dây thừng rất kỳ lạ, sau số lượng bột gạo và dầu cải trong nhà không hiểu tại sao lại tăng lên bất thường, Nhan mỗ làm mọi cách tìm hiểu, hóa ra là do Tiểu Dật lấy trộm từ một nhà bá thị. Haizz! Tuy rằng Nhan gia gia cảnh bần hàn, nhưng gia thế tuyệt đối trong sạch, nay lại sinh ra một tên trộm, điều này hỏi Nhan mỗ làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông, cha mẹ nơi chín suối? Cho nên Nhan mỗ nghiêm khắc khiển trách Tiểu Dật, lúc này mới chặt đứt được ý niệm trộm cắp trong đầu nó, mãi đến khi gặp được nhị vị tiền bối..."
Nói đến đây, Nhan Tra Tán không khỏi lắc lắc đầu: "Từ sau khi nhìn thấy Nhất Chi Mai đánh lui sát thủ trên đường, Tiểu Dật liền thường xuyên có dáng vẻ như đang suy tư điều gì, Nhan mỗ sợ là nó thấy bản lĩnh và thân thủ của Nhất Chi Mai, cho nên lại quật dậy ý niệm làm trộm trong đầu..."
"Cái này..." Kim Kiền thật sự không biết nên dùng từ gì để an ủi vị huynh trưởng lòng mang "Trái tim bi thương của cha mẹ trong thiên hạ" đang ở ngay trước mắt mình.
"Kim huynh!" Nhan Tra Tán đột nhiên áp sát tới trước, hai tròng mắt lấp lánh nhìn Kim Kiền: "Tiểu Dật rất hợp ý với Kim huynh, chi bằng làm phiền Kim huynh đi khuyên nhủ Tiểu Dật, để cho nó cắt đứt ý niệm trong đầu!"
"Ôi chao?! Ta?!" Kim Kiền kinh ngạc không hiểu: "Việc này sợ là không ổn đâu..."
"Coi như Nhan mỗ cầu xin ngươi!"
"Này...này..."
"Kim huynh..."
"Rầm rầm!"
Ngay lúc Kim Kiền đang trên bờ vực từ chối bất lực hết đường xoay sở, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa lần thứ ba, khác ở chỗ, lần này còn bổ sung thêm tiếng gọi to:
"Kim Kiền, còn chưa ngủ sao! Mở cửa đi!"
"Là Tiểu Dật!" Nhan Tra Tán thốt nhiên bật dậy khỏi ghế, di chuyển loạn xạ khắp phòng: "Nếu để cho Tiểu Dật biết ta tới đây xin Kim huynh khuyên nhủ nó...Có khi nào lại ngay lập tức chạy đến bái Nhất Chi Mai làm thầy hay không? Việc này, việc này, không thể để cho Tiểu Dật biết ta ở đây!"
Nói đến đây, Nhan Tra Tán sáng ngời hai mắt, chạy thẳng đến tủ quần áo bên giường, kéo giật cửa tủ, cong lưng trốn vào trong, thân thủ có chút mạnh mẽ.
"..."
Sao tình hình lại thành ra thế này?
Kim Kiền im lặng trợn mắt nhìn tủ quần áo một lúc lâu, lại ngẩng đầu liếc mắt qua xà nhà một cái, sau đó rã rượi đi tới bên cửa giật cái then ra.
"Sao lại chậm như vây?!" Tiểu Dật khẽ cằn nhằn đi đến bên bàn ngồi xuống, vô cùng thành thạo tự rót cho mình một ly trà: "Kêu đến miệng ta cũng muốn khô."
"Đã trễ vậy rồi, có chuyện gì sao?" Kim Kiền cũng rót một ly trà, uống một hơi cạn sạch.
Đã là vị thứ ba trong đêm nay đến đàm luận, ta thật sự là cần uống chút trà để trơn cổ họng.
Tiểu Dật lau giọt nước đọng ở khóe miệng: "Nếu không muộn thì ta cũng chẳng tới đâu! Kim Kiền, công phu miệng lưỡi của ngươi lợi hại, hay là chỉ cho ta làm thế nào để thuyết phục người khác đi?
"Ôi chao?"
"Ta muốn bái Nhất Chi Mai làm thầy, làm một đạo tặc nổi danh thiên hạ, chỉ sợ ca ca không đồng ý, ngươi dạy ta, nên nói thế nào ca ca mới không phản đối đi?"
"Binh" Trán Kim Kiền đập vào mép bàn.
Cùng lúc đó, trong tủ quần áo cũng phát ra một tiếng "Binh".
"Tiếng động gì vậy?" Tiểu Dật nhíu mày.
"Không, không có gì, chắc là mấy con chuột." Kim Kiền vội xua tay nói: "Ngươi vừa nói muốn bái Nhất Chi Mai làm thầy? Tại sao?"
Tiểu Dật bị dời đi lực chú ý: "Tất nhiên là để làm thiên hạ đệ nhất đạo tặc!"
"Khụ khụ, Tiểu Dật, đạo tặc hình như là phạm pháp, không có kết cục hay ho gì đâu!"
"Ngươi thì biết cái gì?" Tiểu Dật chợt thẳng thân: "Ta muốn làm trộm đạo chính nghĩa, trừng trị cái ác nêu cao cái thiện, cướp của người giàu chia cho người nghèo!"
Kim Kiền không ngừng cố gắng: "Muốn trừng trị cái ác nêu cao cái thiện, cướp của người giàu chia cho người nghèo, thì có thể đi làm quan..."
Tiểu Dật nhất thời ủ rũ: "Ta cũng không phải là không xem sách, nhưng chi, hồ, giã, dã (*) này không nhớ được tới một chữ, không thể so với ca ca chỉ nhìn một lần đã có thể đọc làu làu, nếu nói trong Nhan gia ai có thể làm quan, thì nhất định là ca ca!"
(*)chi, hồ, giả, dã (trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng)
Nói đến đây, Tiểu Dật lại đột nhiên tỉnh táo tinh thần: "Hơn nữa, không phải chỉ có làm quan mới có thể giúp đỡ dân chúng! Ngươi xem lần này, hai lão quái nhân Y tiên Độc thánh, còn có Nhất Chi Mai, Bạch Ngọc Đường, không phải đều là người giang hồ sao? Cả Triển đại nhân với Kim Kiền ngươi nữa, tuy đang ở trong quan phủ, nhưng luận kỹ ra, cũng là một nửa giang hồ! Nhưng nhìn lại cái tên Hoàng Kiền gì đó đi, tuy là quan cao, nhưng thật ra chỉ là cái món lòng (*)!"
(*) Món lòng gồm lòng, gan....của dê hay bò, ý chỉ thứ tạp nhạp.
"Cái này...Nói cũng có lý..." Lập trường của Kim Kiền bắt đầu lung lay.
"Có thể giúp đỡ dân chúng hay không, không quan hệ tới việc có làm quan hay không, cũng không quan hệ tới việc có là đạo tặc hay không, quan trọng là thật tâm, không thẹn với lương tâm, chỉ cần có tâm mà thôi!" Tiểu Dật vẻ mặt khẳng khái lập ra lời tổng kết.
"Nói rất hay!" Kim Kiền suýt nữa vỗ tay hoan hô.
Trong tủ quần áo lại truyền ra một tiếng "Binh".
Hai người đồng thời nhìn về phía tủ quần áo liên tục phát ra âm thanh quái lạ.
"Con chuột này chắc là to lắm!" Tiểu Dật chau mày, đứng dậy đi về hướng tủ quần áo: "Con chuột to như vậy, buổi tối quậy ầm lên thì làm sao mà ngủ? Để ta bắt nó giúp ngươi!"
"Ôi chao!! Không, không cần!" Kim Kiền vội vã tiến lên, chắn trước người Tiểu Dật.
"Sao? Xem thường ta à?" Tiểu Dật xắn tay áo lên: "Đừng nhìn vóc dáng ta không cao mà lầm, nếu nói về bắt chuột, ta là đệ nhất cao thủ trong thôn."
"Thật, thật sự không cần!" Kim Kiền sít sao che trước cửa tủ quần áo, liều mạng lắc đầu.
"Không cần lo, chuột này ta nhất định bắt được dễ như trở bàn tay!"
"Thật, thật sự không cần..."
"Rầm rầm."
Ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
Tiểu Dật cả kinh nhảy người lên: "Ai lại tới trễ như vậy? Á! Đừng nói là ca ta chứ? Đúng rồi, hồi sáng hình như nghe ca ca nói muốn tới đưa cho ngươi thư từ gì đó! Ai da, nếu để cho ca ca thấy ta ở chỗ của ngươi, nhất định là đoán được ta tới đây làm gì! Nguy rồi! Nguy rồi! Ta phải mau mau tìm chỗ núp, không thể để cho ca ta thấy!"
Nói đến đây, Tiểu Dật đảo qua Kim Kiền đang chặt chẽ bảo vệ tủ quần áo quyết không thỏa hiệp, ánh mắt nhìn lướt qua, đột nhiên ngã nằm ra tại chỗ, lăn người một cái, trốn luôn dưới gầm giường.
"..."
Kim Kiền im lặng nhìn giường một lúc lâu, lại nhìn thoáng qua tủ quần áo, cuối cùng liếc mắt một cái lên xà nhà, vô cùng bình tĩnh tiêu sái đến trước cửa phòng mở ra.
Một trận kình phong đập vào mặt, một bóng đen thoáng vút qua trước mắt, tích tắc sau, trong phòng đã thừa ra một vị đang tự châm tự ẩm trà, thản nhiên tự đắc, chính là thiên hạ đệ nhất thần trộm vác theo cái đỉnh đầu một nhúm tóc trắng.
Kim Kiền im lặng đóng cửa phòng lại, đi đến ngồi xuống đối diện Nhất Chi Mai, chờ cái vị vốn không mời không thỉnh này mở miệng.
"Kim huynh, có một mình thôi à." Nhất Chi Mai lười biếng nói.
Kim Kiền co rút da mặt.
Một mình cái gì?! Đã có thể sắp đủ một bàn mạt chược rồi đó!
"Mai huynh tới trễ như vậy là có việc gì sao?"
"Không có gì, không có gì, chỉ là đến chỗ ngươi tìm yên tĩnh thôi." Nhất Chi Mai nói.
"Ôi chao?"
"Không biết hôm nay Bạch huynh bị cái gì, không đâu lại kéo tại hạ với Triển đại nhân đi uống rượu, còn một hơi nốc hết vò nữ nhi hồng tốt nhất, Triển đại nhân cũng thật thông minh, bản thân tìm cớ bỏ chạy, làm hại Bạch huynh lại lôi kéo tại hạ uống hết ba vò, tại hạ thật sự là chịu không nổi, lúc này mới thừa dịp Bạch huynh đi nhà xí lén bỏ trốn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy đến chỗ Kim huynh trốn là tốt nhất." Nói xong câu này, Nhất Chi Mai ợ một cái, tức thì một cỗ mùi rượu khỏ ngửi bay đến phả vào mặt.
Kim Kiền bịt miệng che mũi, hai mắt phóng ra ánh sáng oán hận.
Giỏi cho ngươi Bạch Thử, mới vào Khai Phong phủ có một buổi tối, mà đã nhào nặn ra hai tên quỷ rượu, trong đó một tên là Tiểu Miêu đại nhân, viên chức gương mẫu bình thường không uống rượu, đúng là công trạng không nhỏ đâu!
Kim Kiền hừ lạnh một tiếng: "Mai huynh quá khiêm tốn rồi. Nhớ lại lúc xưa Mai huynh từng bày ra ba ải rượu ở Lâm Phong lâu để thử người, chắc là tửu lượng cũng không tồi!"
"Cũng không phải! Cũng không phải!" Nhất Chi Mai lảo đảo lắc đầu đáp: "Rượu này, chỉ lướt qua ẩm vị tất nhiên là phong nhã, nhưng nếu uống nhiều, chắn chắn là say rượu hỏng việc..."
"Say rượu hỏng việc?" Tinh thần Kim Kiền tỉnh táo một chút, lửa bát quái hừng hực bùng lên: "Chẳng lẽ Mai huynh vì say rượu đã làm ra chuyện gì sai sao?"
Lẽ nào đây là chuyện bất ngờ thứ hai bùng phát trong đêm nay?
"Hỏng việc? Tại hạ là thiên hạ đệ nhất thần trộm, làm sao lại có thể vì rượu mà hỏng việc?" Nhất Chi mai tự hào cười, cánh tay hươ hươ yếu ớt: "Cái gì...Một năm trước...Dạy công phu cho một đứa trẻ, bị hắn lừa nói phải thu nhận hắn làm đồ đệ, làm thiên hạ đệ nhất cao thủ cái gì đó...Loại chuyện này tuyệt đối không có...Ha ha ha..."
Cái trán đáng thương của Kim Kiền lần thứ hai đập vào mép bàn.
Cảm tình nguồn gốc giấc mộng làm thần trộm nảy mầm một năm trước của Tiểu Dật là nằm ở trong này.
Chờ một chút, thảo nào ta nhìn sao vẫn thấy thân hình, bộ pháp còn có thủ pháp vung dây thừng của Tiểu Dật có phần tương tự với Nhất Chi Mai, không thể tin được thật sự là do Nhất Chi Mai đào tạo.
Tủ quần áo và dưới sàng một trước một sau phát ra hai tiếng động kỳ quái.
"Cái gì, tiếng động gì đó?" Nhất Chi Mai đột nhiên đứng lên, híp hai mắt cố gắng tìm lại tiêu cự.
"Không có gì! Mai huynh cứ an tâm ngồi đi!" Kim Kiền đè bả vai của Nhất Chi Mai ấn hắn về lại chỗ ngồi, nghĩ tới hai vị đang dự thính trong tủ quần áo và dưới sàng, hỏi một câu: "Không biết Mai huynh có tính thu nhận đồ đệ hay không?"
"Thu nhận đồ đệ?" Nhất Chi Mai cứ như nghe được một câu chuyện tiếu lâm nhất thiên hạ, vỗ tay cười to nói: "Tại hạ một mình phiêu diêu tự tại biết bao, sao lại đi làm cái chuyện ngu xuẩn như thu nhận đồ đệ phiền toái bực này."
Trong tủ quần áo và dưới sàng lại cùng lúc phát ra tiếng động kỳ quái.
"Kim huynh, sao trong phòng ngươi cứ phát ra tiếng động kỳ quái vậy?" Nhất Chi Mai dựng thẳng lỗ tai nói.
Kim Kiền lại trực tiếp phớt lờ vấn đề này: "Mai huynh, ngươi lớn nhỏ cũng được coi là chưởng môn của 'Mai môn', chẳng lẽ lại không muốn tìm một đồ nhi ngoan giúp ngươi bưng trà rót nước, đấm chân bóp vai sao?"
"Nói như vậy, hình như có đồ nhi cũng không tệ..." Nhất Chi Mai hí mắt nghĩ ngợi, gật đầu nói một câu, đột nhiên, lại ra sức lắc đầu: "Đáng tiếc là không được! Tổ sư khai sơn 'Mai môn' có dạy rằng, bí kíp của bổn môn chỉ có thể truyền cho đệ tử đứng đầu bổn môn, cũng chính là chưởng môn nhân tương lai, nếu tự ý truyền cho người khác, thì...thì đời này không trộm được tới nửa văn tiền!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...