Đkpplnvcv Án 3 - Trần Châu Án


Nhà giam phủ nha thẩm Tụng Đức, Trần Châu Hầu gia chuyện kinh hoàng

*

Đại lao của phủ nha Trần Châu, ánh sáng u ám, hơi ẩm kinh người, nhà giam có một trăm ba mươi phòng, trong đó có tám mươi phòng giam nam, năm mươi phòng giam nữ, lao đầu và gác ngục tầng tầng lớp lớp canh gác, mặc dù không thể so với khí thế nghiêm nghị của đại lao Khai Phong phủ, nhưng canh phòng vô cùng chặt chẽ.

Trong mấy gian tù của nam, có mười gian tù là tử lao, tội phạm trong đó đều mang tội chết, canh giữ lại nghiêm ngặt thêm vài phần. Mà ngày hôm nay, tử lao có thêm hai người tiến vào, bất luận thế nào cũng có vài phần đột ngột.

Trong đó có một thanh niên áo xanh nho nhã tuấn tú, một người là thiếu niên gầy yếu, mặc dù không thể so với thanh niên áo xanh kia, vẫn được tính là mặt mày thanh tú.

Hai người chân trước vừa bước vào nhà tù, vài gã gác ngục liền đi theo phía sau, lấy một cái ổ khóa to bằng cổ tay khóa gian tù của bọn họ, không khí rất nghiêm trọng.

Nhưng hai người này lại không chút để ý. Nam tử áo xanh chẳng qua chỉ hơi nhướng mày, tìm một chỗ ngồi xuống, thiếu niên kia tuy rằng mặt mày u sầu, than thở vài câu, nhưng không thấy vẻ tuyệt vọng.

"Hai tên ăn gan hùm mật gấu, lần này chắc chắn sẽ cho các ngươi chịu tội."

Gác ngục nói xong liền tức giận bước đi.

Đợi gác ngục đi xa, tên thiếu niên kia liền ngồi dưới đất thở dài, bất đắc dĩ mở miệng nói:

"Thuộc hạ có ý này Triển... khụ, Triển đại gia, nay chúng ta đã vào tử lao, ngài có cao kiến gì hay không?"

Thầm nghĩ: Hai lần, đã hai lần rồi! Không đến ba tháng, ta đường đường là một người hiện đại lại hai lần vào nhà lao nghỉ phép, chậc chậc, cho dù cơm tù được cung cấp miễn phí cũng không cần thường xuyên đến thăm như vậy á...

Người áo xanh kia không đáp lời, chậm rãi đứng dậy, yên lặng nhìn chung quanh tử tù.

Mấy gian tử lao này nhốt những người thân hình gầy trơ xương, sắc mặt uể oải, ánh mắt ảm đạm. Ở một góc sáng sủa trong nhà giam có một người đang cuộn mình nằm, thân mặc áo tù nhân, búi tóc tán loạn, nhưng dựa vào ánh sáng âm u nhìn lại, người này tướng mạo tuấn tú, ngũ quan đoan chính, trong mắt có vẻ thư khí, không giống những tử tù khác.
Triển Chiêu đi về phía song chắn bên sườn phòng giam, ngồi xổm xuống, nói với người này:

"Vị huynh đệ, không biết xưng hô như thế nào?"

Người nọ dường như không nghe thấy, ánh mắt vẫn chưa chớp một cái.

Triển Chiêu dừng một chút, lại nói: "Huynh đệ, tiểu đệ tên là A Chiêu, hôm nay chúng ta có thể gặp mặt ở đây cũng coi như có duyên, huynh đệ cũng nên cho biết tên gọi chứ."

Người nọ vẫn im lặng không nói.

Kim Kiền vừa nhìn vừa buồn cười, thầm nghĩ: Tiểu Miêu bình thường đều bị người ngoài bắt chuyện, nay bảo hắn đi bắt chuyện với người khác, chỉ sợ xác suất thành công sẽ không cao lắm.

Triển Chiêu nghe thấy Kim Kiền cười nhạo, đột nhiên quay đầu, một đôi mắt đen nhìn thẳng tắp về phía Kim Kiền, nhìn đến Kim Kiền giật mình chột dạ.

"Khụ..." Kim Kiền ho khan hai tiếng, gãi đầu đứng dậy, đột nhiên quay ra bên ngoài kêu to: "Người tới, đại gia ta khát nước, còn không nhanh nhanh mang nước lại đây?!"

Một tiếng kêu này nhất thời khiến các tử tù giật mình kinh ngạc. Đến tử lao, kêu oan có, gào thét giết người có, khóc kể có, nhưng không có ai gan to như vậy, dám kêu gác ngục rót nước hầu hạ.

Người nọ cũng có phần kinh dị, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Kim Kiền.


Một loạt tiếng bước chân ồn ào từ xa tiến đến, hai gác ngục vọt vào, quát lớn: "Ai, là tên nào ở trong này hô to gọi nhỏ?"

Kim Kiền vừa thấy người tới thì thay đổi như một người khác, gật đầu cười nịnh: "Hai vị gác ngục đại ca, tiểu đệ hơi khát nước, phiền hai vị đại ca rót dùm ta một chén nước."

"Chỉ bằng ngươi hả!" Một gã gác ngục cười lạnh nói: "Ta mà có nước, cho heo cho chó cũng không đưa cho ngươi."

Kim Kiền nghe vậy liền lớn tiếng ồn ào: "Ngươi nói cái gì, tuy ta bị nhốt vào đại lao, nhưng cũng là con người đó!"

"Người? Phạm nhân bị giam ở nơi này, cũng không bằng cả heo chó." Gác ngục cao giọng thét.

Khóe miệng Kim Kiền khẽ run rẩy, đè ép lửa giận mới nói: "Hai vị, nói chuyện cũng không cần nói khó nghe như thế, chẳng qua ta chỉ xin chén nước thôi..."

"Câm miệng!" Hai gã gác ngục đột nhiên rút sợi roi đeo ở bên hông ra, đánh về phía hai tay Kim Kiền đang gác trên song chắn.

Kim Kiền chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện hai luồng đen, còn chưa phản ứng lại thì thấy một lực sau lưng kéo chính mình lùi thoát, nghe "bộp bộp" hai tiếng, roi da đánh vào cột gỗ, mà mình đã được Triển Chiêu giữ ở phía sau an toàn.

Hai gã gác ngục kia đánh không trúng, làm sao chịu bỏ qua, vừa muốn tiến lên chửi bới thì cả người phát lạnh, tập trung nhìn lại phát hiện tên nam tử áo xanh kia sắc mặt trầm trọng, một cặp mắt đen đang lườm hai người bọn họ, cảm giác như thiên quân vạn mã ở trước mặt.

Hai gã gác ngục giật mình đương trường, rùng mình một cái, quay sang nhìn nhau, ra vẻ ngạo mạn thu hồi roi da nói: "Hôm nay gia tâm tình tốt, không so đo với các ngươi!" Dứt lời liền xám xịt chạy ra khỏi tử lao.

Kim Kiền trốn sau lưng Triển Chiêu, đưa tay lau mồ hôi trán, thầm nghĩ: Này, mưu kế "đột kích tất thắng" suýt nữa biến thành "khổ nhục kế", nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, may mà Tiểu Miêu phản ứng nhanh, nếu không hai tay của ta chắc chắn sẽ gặp họa.

Triển Chiêu chậm rãi xoay người, tức giận liếc mắt về phía Kim Kiền, vừa muốn mở miệng thì nghe người kia lên tiếng: "Vị tiểu ca này, ngươi cần gì phải khổ như vậy chứ?"

Triển Chiêu nghe người này mở miệng nói chuyện nhất thời sửng sốt, Kim Kiền cũng hơi kinh ngạc, trong lòng âm thầm nói: Không dự đoán được mưu kế bỏ đi của mình cũng có tác dụng.

Triển Chiêu liếc nhìn Kim Kiền một cái rồi quay sang nói với người nọ: "Bình thường tiểu huynh đệ này nói chuyện có vài phần quái dị, nhưng không ngờ nói chuyện với lao ngục cũng không hơn là mấy."

Da mặt Kim Kiền giật giật, thầm oán: Con mèo thối vô lương tâm, ta có lòng tốt giúp ngươi, bây giờ ngươi qua sông đoạn cầu, cắn ngược lại ta.

Người nọ nghe xong, lắc lắc đầu nói: "Vị tiểu huynh đệ này tính cách thật ngay thẳng, tại hạ mười phần bội phục."

Triển Chiêu khoanh chân ngồi dưới đất, tiếp tục hỏi: "Huynh đệ, tại hạ thấy ngươi ăn nói nhã nhặn, rất giống người có học thức, không biết ngươi phạm phải tội gì mà lại bị giam ở nơi này?"

"Bọn họ nói ta giết người."

"Ngươi giết người?"

Người nọ chậm rãi lắc đầu: "Ta là một đại phu, trước nay đều cứu người, sao có thể giết người được chứ."

Triển Chiêu nghe vậy trong lòng liền sáng tỏ, lại nói:

"Thì ra huynh đệ là một đại phu."

Người nọ gật đầu nói: "Nhà ta nhiều thế hệ hành nghề y, đến lượt ta, tuy rằng cha mẹ mất sớm, nhưng dựa vào sách thuốc tổ truyền, y thuật của ta cũng có ít thành quả, từ khi hành nghề đến nay, cũng có chút danh tiếng."


"Nói như vậy, trong nhà ngươi cũng không còn người thân ư."

"Còn có một lão bộc..." Nói đến đây, người nọ thở dài buồn bã: "Nay ta bị nhốt trong đại lao, không biết Phúc Tùng... ôi..."

Triển Chiêu nghiêng thân về phía trước dò hỏi: "Phúc Tùng trong lời của huynh đệ chính là lão bộc nhà ngươi?"

Người nọ gật đầu trả lời: "Đúng, đúng, Phúc Tùng nuôi ta từ nhỏ, hai chúng ta tuy là chủ tớ nhưng tình như cha con, sống nương tựa lẫn nhau, nay ta mắc phải tội chết, không biết sau này Phúc Tùng sống ra sao."

Dứt lời hai mắt rưng rưng.

Triển Chiêu cùng Kim Kiền thấy vậy, trong lòng hiểu được, người trước mắt chính là Trương Tụng Đức.

Triển Chiêu nhíu mày kiếm, dừng một chút mới nói tiếp: "Không biết người bị hại là ai?"

"Là đồ tể trong thành, Hoàng Đại Hổ."

"Vì sao Hoàng Đại Hổ lại chết?"

Trương Tụng Đức giận dữ nói: "Là uống thuốc của tại hạ khai, trúng phải kịch độc mà chết."

"Kịch độc?"

"Là độc thạch tín."

Triển Chiêu nghe xong chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi đến chính giữa gian tù, đưa lưng về phía Trương Tụng Đức, hỏi: "Hoàng Đại Hổ đó thật là uống thuốc của huynh đệ mới trúng độc bỏ mình?"

"Đúng vậy..."

Triển Chiêu thong thả đi vài bước, đột nhiên cất cao giọng: "Ngươi thật sự không hạ độc?"

Trương Tụng Đức bị giọng nói của Triển Chiêu làm cho giật mình, không tự giác thốt ra: "Đương nhiên không phải."

"Vậy ngươi có từng nghĩ đến, Hoàng Đại Hổ bị thê tử độc chết?"

"Đương nhiên cũng không có khả năng này."

"Ngươi sao có thể mạnh miệng như vậy?"

"Thu Nương không phải là người như vậy!"

Triển Chiêu chậm rãi xoay người, bình tĩnh nhìn Trương Tụng Đức, trầm giọng hỏi: "Thu Nương?"

Trương Tụng Đức thấy vậy mới phát hiện là mình lỡ lời, vội vàng sửa chữa: "Là thê tử của Hoàng Đại Hổ – Hoàng thị. Bởi vì trong lúc tại hạ chữa bệnh cho Hoàng Đại Hổ, có vài phần giao hảo với Hoàng thị, cho nên mới lỡ lời..."


"Giao hảo?" Triển Chiêu nhắm mắt, trầm ngâm một chút, đột nhiên thét lớn: "Ngươi thừa dịp chữa bệnh cho Hoàng Đại Hổ, có tư tình với Hoàng thị Thu Nương, cho nên mới cùng Thu Nương kia độc chết Hoàng Đại Hổ?!"

"Đương nhiên không phải, tại hạ cùng với Hoàng thị chẳng qua là tình cảm tỷ đệ, sao có thể có tư tình?"

"Nếu không phải hai người các ngươi giết, vậy Hoàng Đại Hổ kia bị kẻ nào hãm hại?"

"Nếu ta biết, đã không bị người ta vu oan giá họa, bị giam ở trong tù thế này."

Nói xong mấy câu đó, Trương Tụng Đức mới cảm thấy không đúng, sao vị nam tử áo xanh này nói chuyện giống hệt như quan phủ đang thẩm vấn?

Nhìn kĩ lại, một thân nghiêm nghị chính khí, sao có thể là người vi phạm pháp luật, ngược lại có chút giang hồ nghĩa hiệp, ẩn giấu tôn nghiêm quan gia.

Trương Tụng Đức nghi hoặc trong lòng, dừng một chút, đặt câu hỏi: "Vị huynh đệ này, tại hạ nhìn ngươi khí chất bất phàm, sao lại lưu lạc tới nơi này?"

Lúc này Triển Chiêu đang cân nhắc vụ án, im lặng không nói.

Trương Tụng Đức càng cảm thấy không ổn, ánh mắt nhìn về phía Kim Kiền.

Kim Kiền thấy được, đành phải hòa hoãn trả lời: "Hai người chúng ta cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, chỉ vì đánh quản gia của phủ An Lạc hầu ở tửu lâu cho nên mới bị giam vào đây."

Trương Tụng Đức nghe nửa câu đầu, ánh mắt còn vài phần nghi vấn, nghe xong nửa câu sau, nhất thời kinh hãi lêu lên: "Cái gì? Các ngươi đắc tội người của phủ Hầu gia?"

"Đúng vậy, chẳng qua là giáo huấn một tên quản gia mà đã bị giam vào tử lao." Kim Kiền nhún vai trả lời.
Trương Tụng Đức giận dữ nói: "Xem ra hai vị đến từ bên ngoài, không biết tình trạng của Trần Châu."

Triển Chiêu cùng Kim Kiền nghe xong không khỏi sửng sốt, Triển Chiêu mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ Trần Châu có điều gì bí mật sao?"

Trương Tụng Đức nhìn về phía hai người: "Sau khi hai vị vào thành, cảm thấy tình hình nơi này như thế nào?"

"Mặc dù không thể phồn hoa như Đông Kinh Biện Lương, nhưng cũng tính là an vui."

"Hai vị huynh đệ, các ngươi bị lừa rồi!"

"Lừa?" Triển Chiêu nghe xong vội vàng hỏi: "Sao lại bị lừa?"

"Trong thành Trần Châu, năm năm trước bị đại hạn, không một hạt gạo, dân chúng đói chết vô số, nhưng không biết vì sao An Lạc hầu kia lại cấu kết với tri phủ, không báo cáo tình hình, còn bắt dân chúng ngụy trang để những khách lữ hành và quan viên đi qua thấy được, ngừa tình hình hạn hán bị lộ ra. Ngươi xem các phạm nhân trong tử tù, đa số đều vì không muốn giúp đỡ hành động đó của Hầu gia mới bị phán tội chết."

Nghe xong những lời này, Triển Chiêu và Kim Kiền kinh hãi.

"Lời này là thật?" Triển Chiêu cao giọng hỏi.

"Nếu huynh không tin, có thể hỏi những người trong lao này."

Triển Chiêu nghe vậy liền vội hướng chung quanh hỏi, không ngờ lời nói của mọi người giống hệt Trương Tụng Đức.

Lại nhìn Triển Chiêu, nhất thời mày kiếm nhíu chặt, hai mắt trừng lớn, hai tay nắm chặt, khớp xương lách cách kêu lên.

Kim Kiền âm thầm tặc lưỡi, trong lòng lại khó hiểu: Theo lý mà nói, nạn hạn hán đáng ra là một cơ hội tốt để tham nhũng triều đình, vì sao An Lạc hầu muốn giấu giếm điều này, thật là kỳ quái.

Bên này Kim Kiền còn đang khó hiểu, bên kia Trương Tụng Đức lại nói tiếp: "Không những vậy, An Lạc hầu còn lập "Nhuyễn Hồng đường", giam những nữ tử có chút sắc đẹp ở Trần Châu vào đó chơi đùa, thậm chí, thậm chí..."

"Thậm chí cái gì?" Triển Chiêu vội hỏi.


Gương mặt Trương Tụng Đức giật giật, sau một lúc lâu mới trả lời: "Thậm chí An Lạc hầu còn sai người vơ vét danh y ở khắp nơi, ngoài mặt nói là chẩn bệnh, thật ra là giúp hắn chế xuân dược hại nữ tử, ngay cả tại hạ cũng bị hắn yêu cầu, nhưng ngay từ lúc đầu đã không đáp ứng."

Triển Chiêu vung quyền, đấm nát một lỗ ở trên tường.

Kim Kiền lúc này cũng có phần giận dữ, vỗ ngực hồi lâu mới áp chế được bất bình trong lòng, thầm nghĩ: Khó trách Hầu gia kia phải giấu giếm hạn hán mà không báo, nếu triều đình biết được nhất định sẽ sai người đến cứu trợ, đến lúc đó Nhuyễn Hồng đường sẽ bị phát hiện, chẹp... An Lạc hầu vì ham muốn của bản thân mà làm ra những chuyện như vậy, cả gan làm loạn, thật sự là đáng giận.

Trương Tụng Đức nhìn biểu tình của hai người, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "An Lạc hầu dựa vào thân phận quốc cữu muốn làm gì thì làm, lần này hai vị đắc tội người của phủ Hầu gia chỉ sợ tính mạng thật khó bảo toàn, nên sớm liên lạc với người nhà lo chuẩn bị hậu sự đi, ba người chúng ta cũng có thể làm bạn trên đường đến âm phủ."

Triển Chiêu nhịn tức giận, đưa mắt nhìn Trương Tụng Đức, nói: "Cái gọi là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, An Lạc hầu kia làm nhiều việc ác, lúc này đã đến lúc phải gặp báo ứng. Huynh đệ không cần quá bi quan, nếu huynh đệ thật sự bị người vu oan, án này của huynh đệ sớm muộn cũng có thể sáng tỏ."

Trương Tụng Đức nghe xong liền cười khổ: "Cái gì mà báo ứng, tuy huynh đệ nói vậy nhưng chẳng phải lúc này hai người các ngươi cũng bị nhốt nơi này sao."

Chỉ thấy Triển Chiêu hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, ôm chặt quyền: "Huynh đệ, tại hạ còn có chuyện quan trọng, xin cáo biệt, hai chúng ta có duyên, tất sẽ có ngày gặp lại."

Lời nói xong, đừng bảo Trương Tụng Đức sửng sốt, ngay cả Kim Kiền cũng không hiểu.

Triển Chiêu bước vài bước đến cửa phòng giam, đưa tay đánh một chưởng trên song gỗ, cánh tay hơi động, một làn khói nhẹ chậm rãi bốc lên. Nhìn lại, mấy song cây gỗ đã gãy từ lúc nào, vụn gỗ rơi như cánh hoa.

Trương Tụng Đức nhất thời kinh ngạc đờ đẫn, phạm nhân trong tù cũng quá kinh hãi, cằm của Kim Kiền lúc này đã rơi xuống đất.

Triển Chiêu xoay người thi lễ với Trương Tụng Đức, quay sang nhìn Kim Kiền: "Đi."

Nói xong dưới chân liền phát lực, bay ra bên ngoài.
Kim Kiền vội vàng ngậm miệng, nhanh chân bước theo.

Hai thân mình giống như ảo ánh, biến mất trong nháy mắt.

Lưu lại mọi người ở trong lao sửng sốt một hồi lâu, có một người đột nhiên quỳ xuống, quỳ lạy liên hồi: "Phật Tổ hiển linh, chúng ta được cứu rồi, Trần Châu được cứu rồi..."

Nói đến hai người Triển Chiêu và Kim Kiền, ra khỏi tử lao, canh ngục còn chưa kịp phản ứng đã bị Triển Chiêu dùng đầu ngón tay phát ra nội lực điểm huyệt bất tỉnh nhân sự. Hai người một đường chạy khỏi phòng giam nam không gặp một chút ngăn cản, quả thật có thể gọi là thần không biết, quỷ không hay.
Kim Kiền vừa trốn vừa cảm khái, thầm nghĩ: May mà Tiểu Miêu là người tiết kiệm, nếu Tiểu Miêu tham tài giống ta, thân thủ như vậy, thời kỳ Bắc Tống chắc chắn sẽ xuất hiện một gã "Thần trộm".

Đợi cho đến khi hai người đứng ở cửa lao, Kim Kiền nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, hít sâu một hơi:

Không khí tự do thật tươi mát, hít một hơi cả người thật thoải mái.

Kim Kiền còn đang say mê thì thân hình của Triển Chiêu lập tức động, chạy về phía phòng giam nữ chạy.

Kim Kiền giật mình, vội vàng đi đến bên cạnh Triển Chiêu, vội hỏi: "Triển đại nhân đi đâu thế?"

Triển Chiêu cũng không quay đầu: "Đi phòng giam nữ, tìm Hoàng thị."

Kim Kiền nghe vậy liền kinh hãi, lập tức dừng bước, xoay người chạy ra ngoài: Xong rồi, xong rồi, Tiểu Miêu ngồi tù thành nghiện, ngồi xong phòng nam còn chưa đã ghiền, còn muốn đi phòng nữ cho đủ bộ, ta không cần quấy rầy ham thú của Triển Chiêu, rút lui trước vậy.

Nhưng Kim Kiền còn chưa bước được hai bước liền thấy cổ áo căng ra, chính mình bị một lực kéo về phía sau.

Kim Kiền cố gắng quay qua, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một đôi tai mèo đang đỏ lên.

"Kim Kiền, tuy ngươi là nam nhi nhưng dù sao vẫn chưa trưởng thành, đi phòng giam nữ tìm người thích hợp hơn Triển mỗ..."

"Khụ khụ..." Kim Kiền bị túm suýt nữa thì nghẹt thở, trong lòng dở khóc dở cười:

Quanh đi quẩn lại, mình bị Tiểu Miêu chộp tới ngồi tù ra là vì nguyên nhân này... Trời ạ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận