Đkpplnvcv Án 3 - Trần Châu Án


Nha dịch lập công chốn công đường, đại phu rửa oan dâng phương thuốc

*


"Bàng béo bự" bị áp giải lên đại đường của phủ nha, đầu không dám nâng, quỳ rạp xuống đất, chỉ biết dập đầu liên tiếp, không hung hăng ngang ngược như ở Dự Nhạc lâu hồi trước.

"Ai đang quỳ dưới công đường?" Bao đại nhân trầm giọng hỏi.

"Bẩm, bẩm đại nhân, tiểu, tiểu nhân là Bàng Đại."

Bàng Đại run run đáp.

"Bàng Đại ——"

Bao đại nhân ghìm giọng, nhưng cũng chỉ gọi tên rồi dừng lại, một lúc lâu sau cũng không nói tiếp.

Nha dịch trên công đường thấy "sếp lớn" không lên tiếng, tất nhiên không dám hé răng; phụ tử Bàng gia không rõ hồ lô của Bao đại nhân muốn bán thuốc gì, cũng yên lặng tại chỗ; dân chúng ngoài cửa thấy bầu không khí trên đại đường như vậy, đến thở mạnh cũng không dám.

Trong chốc lát, đại đường hoàn toàn vắng lặng, không gian ngưng đọng, áp lực khiến người ta không thở nổi.

Kim Kiền đứng bên cửa cũng thấy khó thở, mạch đập yếu dần, nhìn trộm lên công đường thấy mày kiếm của Bao đại nhân nhíu chặt, mắt sáng như điện nhìn thẳng xuống Bàng Đại phía dưới, còn Bàng Đại, hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Chậc chậc, đúng là "Lúc này vô thanh thắng hữu thanh".

Cạch!!

"Bàng Đại, ngươi đã biết tội chưa?!"

Kinh đường mộc đột nhiên vang lớn như sấm sét nổ trên trời, Bao đại nhân gầm lên một tiếng, dọa bay ba hồn bảy vía, mọi người trên công đường không khỏi chấn động, ai nấy đều giật mình.

Bàng Đại gục xuống đất đáp lời, thịt mỡ trên thân không ngừng rung rung:

"Thảo... thảo thảo thảo thảo dân không, không biết mình đã phạm tội... tội gì..."

"Không biết tội gì?!" Bao đại nhân cao giọng, "Ngươi trước dùng thạch tín đầu độc chết Hoàng Đại Hổ, sau vu hãm Thu Nương và Trương Tụng Đức thông dâm, đẩy tội giết người cho Trương Tụng Đức, tội ác như vậy còn dám xưng không biết đã phạm tội gì?"

Câu nói này tức thì đánh bay phân nửa hồn phách của Bàng Đại, gã vội vàng khấu đầu không chịu nhận: "Hoàng... Hoàng Đại Hổ là người... người nào? Thảo dân còn không quen biết, sao có thể giết hắn?"

"Hừ, không biết?" Bao đại nhân cau mày thể hiện uy nghiêm, lớn tiếng, "Truyền Lý thị."

"Truyền Lý thị ——" Tiếng hô vang xa, không lâu sau, một phụ nhân trung niên được đưa lên đại đường.

Kim Kiền nhìn kỹ, thầm nghĩ: Hở, nhân chứng này còn lạ hơn, ta đây cũng không biết, hôm nay hồ lô lão Bao bán thuốc gì vậy? Toàn tung mấy chiêu kỳ lạ.
Phụ nhân này trên dưới ba mươi tuổi, mặc quần áo vải thô rách rưới, mắt hí miệng rộng, vẻ mặt hoảng sợ đi lên đại đường, bước đi còn không vững, lúc qua cửa suýt nữa ngã xuống đất.

"Dân... dân phụ Lý thị khấu kiến Thanh Thiên Bao đại nhân."

"Lý thị," Bao đại nhân hỏi, "Bản phủ hỏi ngươi, ngươi có biết người tên là Hoàng Đại Hổ không?"
Lý thị khấu đầu chạm đất, run giọng trả lời: "Bẩm Thanh Thiên Bao đại nhân, dân phụ biết, Hoàng Đại Hổ ở bên cạnh nhà dân phụ."

Bao đại nhân gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy ngươi có biết vì sao Hoàng Đại Hổ lại chết không?"

"Bẩm Thanh Thiên Bao đại nhân, thê tử Thu Nương của Hoàng Đại Hổ thông dâm với Trương Tụng Đức, sau đó hại chết Hoàng Đại Hổ."

"Ừ ——" Bao đại nhân dừng một chút, mới nói, "Bản phủ có giữ một bản cung của ngươi, ngươi từng tuyên bố trên đại đường của phủ nha Trần Châu rằng đã nhiều lần nhìn thấy Trương Tụng Đức và Hoàng thị Thu Nương làm chuyện ám muội, có phải không?"

"Quả thực là có chuyện này, dân phụ đã nhiều lần trông thấy Trương Tụng Đức và Hoàng thị Thu Nương đứng dùng dằng ở trước cửa, đi ngược với phong tục và giáo hóa."

"Bản phủ hỏi ngươi, chuyện đó xảy ra khi nào?"

"Khoảng... khoảng một tháng trước khi Hoàng Đại Hổ chết ——"

"Tức là tầm tháng tư?"

"... Vâng."

"Nói bậy!" Bao đại nhân đập kinh đường mộc, phẫn nộ quát.

"Uy vũ ——" Tiếng đường uy rì rầm vang lên.

Lý thị dưới công đường lập tức giật mình, cả người run rẩy không ngừng, miệng lắp bắp: "Bẩm, bẩm Thanh Thiên Bao đại nhân, dân... dân phụ thật sự nhìn thấy hai người bọn họ..."

Bao đại nhân nheo mắt, lại lên giọng: "Bản phủ đã phái người điều tra, tháng tư năm nay, ngươi đi thăm người thân, đến mùng ba tháng năm mới về nhà, khi đó Hoàng Đại Hổ đã chết, Trương Tụng Đức bị giam trong tù. Thế mà chỉ hai ngày sau, ngươi lại lên công đường làm chứng, nói rằng mình đã thấy Hoàng thị Thu Nương thông dâm cùng Trương Tụng Đức. Bản phủ thật muốn hỏi ngươi, ngươi không ở nhà, làm sao thấy được Trương Tụng Đức và Hoàng thị ám muội với nhau, chẳng lẽ ngươi có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ hay sao?"

Lý thị nghe xong, thoáng chốc xụi lơ, không đáp được nửa câu.

Bao đại nhân chớp mắt đánh giá phụ nhân dưới công đường một lát, đột nhiên vỗ kinh đường mộc nói: "Lý thị, ngươi dám mở miệng nói xằng trên công đường, đưa lời vu hãm, khinh thường công đường, không coi phép nước ra gì, tội nặng như thế, nhất định bản phủ sẽ xử thật nghiêm!"

Lý thị nghe vậy, toàn thân giống như bị điện giật, đứng bật dậy như cá chép quẫy đuôi, cao giọng hô: "Đại nhân, Thanh Thiên Bao đại nhân, dân phụ oan uổng quá, dân phụ không cố ý vu hãm Thu Nương và Trương đại phu, có người bắt ép dân phụ, bảo dân phụ nói như thế."

Bao đại nhân lạnh mắt, quát: "Là kẻ nào uy hiếp ngươi?"

"... Là ——" Lý thị vừa mở miệng định nói, lại cảm thấy do dự, hai mắt bối rối đảo quanh, dường như có nỗi khổ tâm.

"Còn không chịu nói thật?!" Bao đại nhân lại vỗ kinh đường mộc.


Thân hình Lý thị run lên, vội vàng dập đầu: "Bẩm... bẩm Bao đại nhân, là quản gia của phủ hầu gia, Bàng... Bàng gia bảo dân phụ nói như vậy ——"

Sắc mặt Bàng Đại tức khắc xanh mét, hắn kêu lớn:

"Ngươi... ngươi đừng nói bậy, ta uy hiếp ngươi khi nào, ta không biết ngươi là ai!"

Lý thị nghe vậy cũng luống cuống hét trả: "Bàng đại gia, ngươi đừng trở mặt, ngày đó ngươi đưa cho ta hai mươi lượng bạc, sai ta lên đại đường phủ nha làm chứng, còn nói nếu ta không nghe lời ngươi, ngươi sẽ giết cả nhà ta, ta mới ——"

"Ngươi... ngươi nói nhăng nói cuội!"

"Đủ rồi!" Bao đại nhân hô to một tiếng. "Trên công đường, không được tranh cãi!"

Hai người thoáng chốc ngậm miệng, run rẩy lùi vào góc, không dám nói nữa.

Bao đại nhân ngừng một chút, đưa mắt nhìn Lý thị, trầm giọng hỏi: "Lý thị, ngươi nói là bị Bàng Đại xui khiến mới vu hãm Hoàng thị Thu Nương và Trương Tụng Đức, lời ấy có đúng không?"

Lý thị dập đầu đáp: "Lời nói của dân phụ là thật, tuyệt đối không dối trá, Bàng Đại đưa cho dân phụ hai mươi lượng bạc, dân phụ chưa dùng đến một hào, vẫn còn giữ trong nhà."

Bao đại nhân gật đầu, đưa mắt nhìn Bàng Đại, mày sắc dựng thẳng, đập kinh đường mộc nói: "Bàng Đại, ngươi bảo ngươi không biết Hoàng Đại Hổ, vậy sao lại phải uy hiếp Lý thị vu hãm Hoàng thị Thu Nương và Trương Tụng Đức?"

"Chuyện... chuyện chuyện này, thảo... thảo dân..."

Mồ hôi của Bàng Đại to như hạt đậu, chảy xuôi theo khuôn mặt dữ tợn, hắn run rẩy một lúc lâu mới nói tiếp, "Thảo... thảo dân chỉ mua chuộc người vu hãm Hoàng thị Thu Nương và Trương Tụng Đức, chứ thảo dân tuyệt đối không giết người, xin... xin Bao đại nhân hiểu cho."

Bao đại nhân hơi nheo mắt, hạ giọng hỏi: "Hoàng Đại Hổ không phải do ngươi giết?"

"Thảo... thảo dân chưa... chưa từng giết người..."

Bao đại nhân hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Vương Triều bên cạnh: "Đưa vật chứng cho hắn nhìn."

Vương Triều theo lệnh lấy một cái khay ra, tiến về phía Bàng Đại, lật vải che, đưa vật đặt trên khay đến trước mắt Bàng Đại.

Bàng Đại vừa thấy hai vật nằm trên khay, sắc mặt lập tức trắng bệch, mí mắt run rẩy.

Đồ trên khay là tờ giấy có con dấu của hiệu thuốc bắc, hồi trước được tìm thấy trong nhà của Hoàng Đại Hổ.

"Bàng Đại, ngươi đã thấy vật này bao giờ chưa?" Bao đại nhân hỏi.

"Chưa... chưa chưa chưa bao giờ nhìn thấy!" Giọng nói của Bàng Đại bỗng cao lên quãng tám thứ hai, nghe thoáng qua lại thấy giống hệt giọng thái giám trong cung.

Cặp mắt sắc của Bao đại nhân nheo nheo, cao giọng nói tiếp: "Truyền tiểu nhị của Nhân Huệ đường."

Một người trẻ tuổi mặc đồ tiểu nhị đi đến, quỳ xuống nói: "Thảo dân Lưu A Hoàng, tiểu nhị của Nhân Huệ đường, khấu kiến Bao đại nhân."

Bao đại nhân ra hiệu, Vương Triều lại tiến lên đưa vật chứng cho tiểu nhị kia.

"Lưu A Hoàng, ngươi nhìn tờ giấy này xem, ngươi có nhận ra không?"

Tiểu nhị Lưu A Hoàng cầm tờ giấy, cẩn thận lật xem mấy lần mới nghiêm túc trả lời: "Bẩm Bao đại nhân, thảo dân biết, đây là giấy gói thuốc của hiệu thuốc bắc chúng ta."

Bao đại nhân gật đầu, lại hỏi: "Ngươi có thể biết loại giấy này gói thứ thuốc nào không?"

Lưu A Hoàng lại tỉ mỉ xem xét một lát mới nói: "Bẩm đại nhân, dựa vào chỗ thuốc bột còn dính trên giấy mà đoán, lúc trước tờ giấy này đã bọc thạch tín."

Cạch! Bao đại nhân đập kinh đường mộc, quát: "Lớn mật, thạch tín là thứ kịch độc, vì sao ngươi dám tùy ý mua bán?"

Lưu A Hoàng hoảng sợ không nhẹ, vội vàng khấu đầu đáp: "Bẩm đại nhân, thạch tín chỉ bán cho người muốn giết sâu bọ hay chuột, hơn nữa chưởng quầy có dặn, nếu không biết rõ người đó, tuyệt đối không thể tùy ý mua bán."

"Vậy phàm là người đến mua thạch tín, ngươi đều biết?"

"Bẩm đại nhân, đúng vậy."

Bao đại nhân nghe xong, khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi:

"Vậy khoảng tháng năm năm nay, có người nào đến Nhân Huệ đường mua thạch tín không?"

"Bẩm đại nhân, lúc đó vừa mới đầu hè, sâu bọ chưa hoành hành, cho nên cửa hàng chỉ bán một phần thạch tín, thảo dân vẫn nhớ rõ."

"Là ai mua?"

"Bẩm đại nhân, là... là..." Tiểu nhị Lưu A Hoàng nói đến đây, lại hơi do dự.

Bao đại nhân thấy thế, trong bụng hiểu rõ, nhẹ nhàng nói: "Lưu A Hoàng, ngươi chớ sợ, bản phủ sẽ phân xử hết thảy cho ngươi."

Tiểu nhị Lưu A Hoàng nghe vậy mới gật đầu, gian nan nuốt hai ngụm nước miếng mới nói: "Bẩm đại nhân, là quản gia Bàng Đại của phủ hầu gia mua."
"Bàng Đại, ngươi còn gì để nói?!"

Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc, quát.

Nhìn sang Bàng Đại, lúc này mặt đã trắng bệch, hai mắt đờ đẫn, ngồi rũ như một miếng thịt lợn chờ bán.

Ra hiệu cho nha dịch đưa tiểu nhị Lưu A Hoàng xuống, ánh mắt sắc bén của Bao đại nhân quét ngang công đường, hơi trầm giọng nói: "Bàng Đại, ngươi đầu độc Hoàng Đại Hổ, vu hãm Trương Tụng Đức, hai tội cùng phạt, không thể tha thứ, bản phủ phán ngươi chịu xử trảm, ngươi có phục hay không?"

Bàng Đại nghe vậy, thớ thịt trên người thoáng chốc run rẩy, bần bật không ngừng.


Bao đại nhân thấy hắn không đáp một lời bèn đập kinh đường mộc, hỏi tiếp: "Bàng Đại, bản phủ xử ngươi tội trảm, ngươi có phục hay không?!"

Bàng Đại chậm chạp ngẩng đầu, cặp mắt nhỏ như hạt đậu nhìn thẳng Bao đại nhân, vẻ muốn nói lại thôi, gương mặt bối rối, giằng co một lúc lâu rồi chậm rãi cúi đầu, thịt béo trên người tiếp tục run run.

Nhìn sắc mặt của mọi người trên công đường, đúng là đa dạng đủ kiểu, rất náo nhiệt.

Phụ tử Bàng thị sắc mặt đen xì, màu sắc gần bằng da mặt của Bao đại nhân; nha dịch dưới công đường và dân chúng đến nghe đều tỏ vẻ không hiểu, thắc mắc; tứ đại giáo úy, Triển Chiêu, Công Tôn Sách mặt không đổi sắc, thản nhiên đứng tại chỗ; Kim Kiền bên cạnh cửa, tròng mắt đảo mấy vòng mới đột nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ:

Chậc chậc, khó trách hôm nay thăng đường không thẩm vấn Trương Tụng Đức, không thẩm vấn An Lạc hầu, lại cứ muốn thẩm vấn Bàng Đại. An Lạc hầu gian trá giảo hoạt, thân phận đặc biệt, nếu không có bằng chứng chắc chắn, e rằng khó có thể trị tội; mà Trương Tụng Đức kia lại có tội giết người, cho dù làm chứng chỉ sợ cũng khó có thể khiến người ta tin tưởng.

Nhưng nếu thẩm vấn Bàng Đại trước, rửa sạch tội danh giết người cho Tương Tụng Đức, sẽ có thêm một nhân chứng trong sạch, sau đó tiếp tục đẩy Bàng Đại vào đường cùng, ép hắn khai ra người đứng phía sau làm chủ, lại thêm một nhân chứng "không sạch" —— chiêu rút củi dưới đáy nồi này của lão Bao quả thực lợi hại.

Nhưng mà, ngay cả kẻ có tế bào não không nhanh nhạy như ta còn ngộ ra đạo lý này, chẳng lẽ con cua nhỏ gian trá kia không nhận ra được à?

Nghĩ vậy, Kim Kiền vội vàng giương mắt quan sát.
Tuy sắc mặt của An Lạc hầu Bàng Dục tối sầm, nhưng cặp mắt phượng vẫn chưa mất ánh sáng, nghiêm nghị âm u, tỏa ra sự lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi rùng mình.

"Tội của Bàng Đại không thể tha thứ, Bao đại nhân, không cần nể mặt bản hầu, cứ xử theo luật đi." Bàng Dục lạnh lùng liếc nhìn Bàng Đại đang quỳ rạp dưới đất, dừng một chút, lại nhẹ giọng nói, "Bàng Đại, nể tình ngươi đi theo bản hầu đã lâu, bản hầu sẽ chăm sóc tốt cho người nhà ngươi."

"Bàng Dục, bản phủ chưa hỏi, không được nhiều lời!" Bao đại nhân quát lớn.

Bàng Dục nhướng mày nhìn Bao đại nhân, cười lạnh không nói.

Kim Kiền nghe lời nói của Bàng Dục, trong đầu kêu to không ổn:

Dịch lại những lời này, chẳng phải là: Bàng Đại, già trẻ một nhà của ngươi đều ở trong tay bản hầu, nếu không muốn liên lụy người nhà, ngươi hãy tình nguyện nhận tội đi, đừng nghĩ đến chuyện hất tội lên bản hầu.

Kim Kiền không khỏi âm thầm lắc đầu, lẩm bẩm trong lòng: Đối phó với tri phủ Trần Châu Lý Thanh Bình kia vẫn tốt hơn, không can đảm lại không tiết tháo —— chậc, tiếc là chiêu này lại rất hợp với câu nói: Lựa chọn không cần biết thiệt hại, hữu hiệu là được.

Quả nhiên Bàng Đại nghe Bàng Dục nói xong, thân hình đang run rẩy dần dần yên lại, thẳng người quỳ gối, không nói một lời, trạng thái cam chịu nhận cái chết.

Nhìn mọi người trên công đường, sắc mặt quả là thay đổi một trăm tám mươi độ.

Phụ tử Bàng thị vẻ mặt thư thả, tinh anh của Khai Phong phủ đều trầm mặt.

Sắc mặt Bao đại nhân đã đen nay còn đen hơn, chậm rãi đứng dậy, quát: "Người đâu, đưa cẩu đầu trảm đến!"

Bốn nha dịch nghe lệnh bước lên khỏi hàng, bê cẩu đầu trảm từ trong góc đặt xuống giữa công đường, kéo Bàng Đại lên trên dao cầu.

Bao đại nhân rút một thẻ lệnh, trầm giọng: "Khai đao ——"

Rẹt!

Ánh sáng lạnh lẽo lóa khắp đại đường, Kim Kiền chỉ thấy tia sáng lướt qua mắt, một luồng khí lạnh bỗng thổi qua đầu.

Chậc chậc, không ổn, vì sao tim của ta đập nhanh thế, có vẻ điềm xấu sắp xuất hiện.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn lướt qua đại đường, ánh mắt Kim Kiền trùng hợp tia tới hộ vệ hồng y tứ phẩm đang đứng thẳng bên cạnh bàn xử án của Bao đại nhân.

Sắc mặt Triển Chiêu rất bình thản, không lộ ra chút biểu tình nào, dường như không thèm đếm xỉa, có điều cặp mắt lại sâu xa khó dò, thâm trầm tĩnh lặng, không phản chiếu nửa tia sáng.

Lòng Kim Kiền chợt lạnh, lập tức ngộ ra một châm ngôn kinh điển: Không diệt vong trong im lặng, liền bùng nổ trong im lặng —— chậc, Tiểu Miêu trông như thế, nhất định thuộc loại "bùng nổ" kia rồi.

Nếu lần này lại để An Lạc hầu thoát tội, Tiểu Miêu không liều chín cái mạng mèo mới là lạ!

Nghĩ vậy, Kim Kiền thoáng chốc hoảng hốt, cặp mắt hẹp lia khắp mọi nơi, cuối cùng dừng ở gương mặt Công Tôn Sách.

Công Tôn tiên sinh có gương mặt nhà nho trắng bóc, nhìn qua tưởng như Bạch Vô Thường, khiến người ta e sợ. Mà câu nói ma quỷ xỏ tai kia lại vọng đến bên tai thật đúng lúc:

"Về sau Triển hộ vệ xin làm phiền Kim bộ khoái."

Tế bào trên người Kim Kiền đồng loạt ớn lạnh.

Chậc chậc, ngụ ý của Công Tôn gậy trúc tám phần là —— nếu Triển hộ vệ chẳng may làm sao, Kim bộ khoái ngươi cũng không yên ổn được đâu!

Oh my God!

Nếu Tiểu Miêu liều mạng, tám phần là cái mạng nhỏ này của ta cũng phải liều theo!

Bình tĩnh, bình tĩnh, ta đường đường là một người hiện đại, đọc nhiều sách vở, biết xưa biết nay, nhìn đến mấy trăm bộ phim truyền hình tám giờ, vượt qua ngàn năm thời không, chậc chậc chậc chậc, tục ngữ bảo: Đường đường là người sống, há có thể bị chết vì nhịn đi tiểu?! Chẳng qua chỉ khiến một tên bất lương ngay cả nam nhân cũng muốn chòng ghẹo quay lại cắn cho chủ của mình một miếng, chỉ số khó khăn ở tầm trung thôi mà...

Khoan khoan, chòng ghẹo nam nhân... Ha!
Kim Kiền sáng tỏ, thầm nghĩ trong lòng: Con cua nhỏ, đừng tưởng rằng chỉ mình ngươi biết lén lút dùng ám chiêu, còn đám nhân tinh của Khai Phong phủ không muốn dùng, ta đây hiểu rõ phương pháp co duỗi theo thời thế và tầm quan trọng của việc đổi mới tư tưởng, nay sống chết trước mắt, bằng bất cứ giá nào nhất định ta cũng phải so cao thấp với ngươi.

Nghĩ vậy, Kim Kiền nghiêm mặt, cất bước đi lên đại đường, ôm quyền cao giọng nói: "Khởi bẩm đại nhân, thuộc hạ có chuyện bẩm báo!"

Hành động của Kim Kiền lập tức khiến mọi người kinh ngạc đương trường.

Nha dịch trên công dường và dân chúng ngoài cửa đều trợn tròn mắt, bất kể mắt tròn mắt hí thế nào.

Sắc mặt phụ tử Bàng thị rất xấu, ẩn hiện sát khí.


Tứ đại giáo úy thật không biết nên trưng ra vẻ mặt nào, ngũ quan đều vặn vẹo lệch vị trí.

Triển Chiêu vẫn như trước, mặt không biến sắc, bình tĩnh im lìm, có điều con ngươi trong trẻo thoáng hiện ra ánh lửa.

Bao đại nhân cầm thẻ lệnh trong tay, đang định ném xuống thì bị giọng nói của Kim Kiền ngăn lại, thân hình bỗng chốc cứng đờ, sắc mặt u ám, dừng một chút mới đưa mắt nhìn sang Công Tôn tiên sinh.

Cặp mắt Công Tôn tiên sinh ánh lên vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, lập tức hướng sang Bao đại nhân, khẽ gật đầu.

Bao đại nhân hiểu rõ, rút lại thẻ lệnh, trầm giọng hỏi: "Bẩm báo chuyện gì?"

Kim Kiền cố làm mặt nghiêm, đỉnh đầu đầy mồ hôi lạnh, chậm rãi nói: "Bẩm đại nhân, thuộc hạ từng gặp Bàng Đại một lần, bây giờ thấy cố nhân và thuộc hạ sắp chia cắt âm dương đôi ngả, quả thực không đành lòng, muốn tạm biệt một hai câu với cố nhân, hy vọng đại nhân ân chuẩn."

Lời vừa nói ra, đại đường lại yên lặng như tờ, thấp thoáng nghe thấy mấy tiếng hít khí lạnh.

Hồi lâu, Bao đại nhân mới lên tiếng: "Được."

"Tạ ơn đại nhân." Kim Kiền ôm quyền thi lễ, bước nhanh đến bên cạnh Bàng Đại, ngồi xổm xuống nói:

"Bàng huynh, ngươi còn nhớ tiểu đệ không?"

Bàng Đại nhìn chằm chằm Kim Kiền, ánh mắt đờ đẫn dần dần khôi phục như thường, lại trở thành kinh ngạc, chăm chú một lúc lâu mới do dự đáp: "Vị tiểu ca này quả thực trông hơi quen..."

Kim Kiền bĩu môi, thuận tay chỉ lên trên công đường, hạ giọng thì thầm gần như không ai nghe thấy để nói với Bàng Đại: "Vậy ngươi còn nhớ vị đại nhân kia không?"

Bàng Đại nhìn theo ngón tay Kim Kiền, vừa lúc thấy vị ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ đang đứng thẳng tắp.

"Ở trên Dự Nhạc lâu, ngươi từng mời vị đại nhân kia đến phủ hầu gia chơi một chuyến, Bàng huynh có nhớ không?" Kim Kiền ngồi bên nhắc nhở.

Lúc này Bàng Đại mới nhớ ra, cơ thể tức thì run lên, mi mắt cũng giần giật.

Kim Kiền nhíu mày, thấp giọng lo âu: "Bàng huynh, ngươi có biết vị đại nhân kia là ai không? Hắn chính là ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, Nam hiệp nổi danh giang hồ, miệng vàng của Thánh Thượng ban tước "Ngự miêu". Không dối Bàng huynh, Triển đại nhân có tiếng là quan hệ tốt, võ công cao, nhiều bằng hữu trên giang hồ, người trên giang hồ ngưỡng mộ Nam hiệp không có một vạn cũng phải tám ngàn... Bàng huynh từng đối đãi với Triển đại nhân như thế, nếu để bằng hữu giang hồ của Triển đại nhân biết được, ngươi nghĩ người nhà mình còn đường sống à? Ừm, mà nói đến các cách tra tấn người trên giang hồ thì... chậc chậc chậc chậc..."

Nói đến đây, Kim Kiền ngừng một chút, có vẻ cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn thịt heo bình thường trên người Bàng Đại trở thành thịt heo chảy nước, mồ hôi lạnh đổ xuống ào ào.

Kim Kiền hắng giọng, lại thì thầm nói:

"Bàng huynh cũng thấy đấy, Triển đại nhân tuấn tú tao nhã, ngọc thụ lâm phong, đương kim Thánh Thượng mới gặp đã phá lệ ban cho chức quan tứ phẩm, còn đích thân phong danh hiệu "Ngự miêu", vinh dự biết chừng nào! Nhớ ngày đó, Thánh Thượng hạ quyết tâm muốn giữ Triển đại nhân bên cạnh, nhưng Triển đại nhân mới bảo một câu là muốn dốc sức vì Khai Phong phủ, Thánh Thượng không nói hai lời đã đồng ý, ân sủng biết bao nhiêu! Chậc chậc, về phần Thánh Thượng với Triển đại nhân —— hai người đúng thật là... Ôi chao, nếu Thánh Thượng biết Triển đại nhân từng phải chịu sự lăng nhục như thế, Bàng huynh, không phải tiểu đệ cố tình dọa ngươi đâu, tuy có thể không đến nỗi diệt cửu tộc nhà ngươi, nhưng diệt thất tộc, bát tộc thì khó mà biết á."

Nghe thế, Bàng Đại từ thịt lợn chảy nước đã trở thành thịt lợn thối —— toàn thân tím tái.

"Nhưng mà Bàng huynh, ngươi không cần lo lắng quá đâu, Triển đại nhân tốt tính nức tiếng xa gần, bụng dạ rộng rãi, chỉ cần là người giúp cho Bao đại nhân, chắc chắn Triển đại nhân sẽ đối xử tử tế, bỏ qua chuyện cũ. Nay trong phủ Trần Châu này, người dám đối đầu với Bao đại nhân cũng chỉ có một —— tiểu đệ biết Bàng huynh không phải hạng đại gian đại ác, nếu không theo lệnh người khác cũng sẽ không giết người hại người. Tiểu đệ đã hết lời rồi, Bàng huynh, cho dù ngươi không lo lắng cho mình, cũng nên lo lắng cho người nhà một chút, đỡ phải để già trẻ một nhà gặp nhau dưới suối vàng!"

Dứt lời, Kim Kiền đứng thẳng dậy, giọng nói trở lại bình thường, cung kính ôm quyền: "Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã tạm biệt với cố nhân xong, xin đại nhân hành hình."

Dứt lời, Kim Kiền vội vàng lùi về phía sau.

Nhưng chưa đợi Kim Kiền lùi về cửa, Bàng Đại đã đột nhiên dựng dậy, thẳng người cao giọng vừa khóc vừa kể: "Bao đại nhân, Thanh Thiên Bao đại nhân, thảo dân oan uổng quá!!"

Lời vừa nói ra, mọi người trên công đường đều kinh ngạc đương trường, công đường to như vậy mà không một ai phản ứng lại.

Những gì Kim Kiền nói, giọng rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy, ngoại trừ Bàng Đại, ngay cả Lý thị gần ngay gang tấc cũng không nghe được rõ ràng, huống chi người khác.

Mọi người chỉ thấy sau khi tiểu nha dịch nói tạm biệt với Bàng Đại, thì thầm mấy câu bên tai, sắc mặt Bàng Đại liền biến đổi không ngừng, sau đó lại lập tức quay ngoắt thái độ, sao có thể khiến người ta không kinh hãi.

Sau một lúc lâu, vẫn là Bao đại nhân kinh nghiệm đầy mình hoàn hồn trước, cao giọng hỏi: "Vì sao ngươi kêu oan?"

Bàng Đại khóc nói: "Đại nhân, thảo dân nghe lệnh An Lạc hầu nên mới đầu độc Hoàng Đại Hổ, vu hãm Trương Tụng Đức, tất cả hành vi đó không phải là mong muốn của thảo dân, mong đại nhân xem xét!"

Mọi người trên công đường nghe xong càng hoảng sợ, không khỏi đưa mắt về phía Bàng Dục.

Bàng Dục kia thoáng biến sắc mặt, đôi mắt phượng híp lại, khóe mắt khẽ giật, lạnh lùng nói:

"Bàng Đại, cẩu nô tài phản bội, ngươi không sợ bản hầu diệt cửu tộc nhà ngươi ư?!"

"An Lạc hầu hầu gia, nếu ngươi tiếp tục nói càn, đừng trách bản phủ phán cho ngươi tội khinh thường công đường!" Bao đại nhân đập kinh đường mộc, quát một tiếng.

Bàng Dục trừng mắt nhìn Bao đại nhân, không lên tiếng nữa, sau đó lại oán hận lườm Bàng Đại.

"Bàng Đại, lời ngươi vừa nói là thật?" Bao đại nhân nặng giọng truy hỏi.

Bàng Đại nghe Bàng Dục nói xong, thân hình lại rũ xuống, bây giờ thấy Bao đại nhân hỏi liền không biết làm sao, mỡ trên người núng nính run rẩy không ngừng, đôi mắt hạt đậu láo liên khắp nơi, cuối cùng dừng ở Kim Kiền đang đứng cạnh cửa.

Kim Kiền vừa nghe Bàng Dục nói xong đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nhưng lúc này thấy Bàng Đại nhìn về phía mình bèn vội vàng nghiêm mặt, ra vẻ nghiêm trọng mà nhíu mày, đưa mắt nhìn lên vị ngự tiền hộ vệ đứng phía trên công đường.

Bàng Đại cũng lia theo tầm nhìn của Kim Kiền, vừa lúc bắt gặp cặp mắt đen thẳm của Triển Chiêu, tối như đêm, sâu như biển, đúng là: Sóng lạnh dập dờn, sát khí ngùn ngụt.

Thịt mỡ trên người Bàng Đại giật một cái, lập tức rạp đầu xuống đất hô: "Bẩm... bẩm đại nhân, lời tiểu nhân nói là thật, hành vi của tiểu nhân đều làm theo mệnh lệnh của hầu gia!"

"Cẩu nô tài!!"

Bàng Dục đột nhiên đứng bật dậy, xông lên phía trước, nhấc chân đá hai cái vào mặt Bàng Đại.

"Làm càn!" Bao đại nhân đập kinh đường mộc, phẫn nộ quát: "Bàng Dục, không được gây sự trên công đường!"

Trương Long, Triệu Hổ tiến lên, túm lấy Bàng Dục ép hắn phải quỳ gối.

Bàng thái sư thấy thế liền giận dữ, đập bàn đứng lên quát: "Bao đại nhân, ngươi để cho cẩu nô tài này nói bậy, rắp tâm mưu hại đương triều quốc cữu, ngươi có ý gì hả?!"

"Thái sư bình tĩnh chớ nóng, thị phi đúng sai, chắc chắn ta sẽ trả lại sự công bằng cho thế gian." Bao đại nhân hơi cúi người nói.

"Trả lại sự công bằng cho thế gian?!" Bàng Dục bị ép quỳ, cười lạnh nói, "Nếu Bao đại nhân nghĩ rằng thế gian còn có lẽ phải, vậy nên chém đầu tên cẩu nô tài luôn miệng nói xằng này đi mới đúng!"

Bàng Đại vừa nghe, vội vàng dập đầu cao giọng:

"Bao đại nhân, lời của tội dân đều là sự thật, nếu có nửa câu dối trá, xin chịu sét đánh!"

An Lạc hầu Bàng Dục lại cười lạnh một tiếng: "Nực cười, bản hầu chưa từng gặp Trương Tụng Đức kia, lại không quen biết Hoàng Đại Hổ, dựa vào thân phận của bản hầu, làm gì có lý do đầu độc hai người này chứ?"

Bàng thái sư bên cạnh cũng ủng hộ: "Bao đại nhân, ngươi đừng tin lời nói một phía của tên cẩu nô tài này. Tội danh mưu hại hoàng thân, lão phu sợ Bao đại nhân ngươi không thể đảm đương nổi đâu!"


Bao đại nhân gật đầu đáp: "Thái sư nói phải, quả thực bản phủ không nên chỉ nghe một phía! Người đâu, đưa Trương Tụng Đức đến."

"Truyền Trương Tụng Đức ——"

Không lâu sau, một nam tử tóc tai bù xù chậm chạp đi lên đại đường.

Nam tử này mặc áo tù nhân, mặt đầy bụi bẩn, tay chân bị xích, bước chân tập tễnh, tiến vào công đường liền khom người quỳ xuống, nhẹ giọng nói:

"Tội dân Trương Tụng Đức khấu kiến Bao đại nhân."

Bao đại nhân quan sát nam tử dưới công đường một lát, mới hòa hoãn nói: "Trương Tụng Đức, vụ án của ngươi đã được tra rõ, đã tìm thấy hung thủ giết Hoàng Đại Hổ, ngươi được rửa oan rồi."

Trương Tụng Đức nghe xong, đột ngột ngẩng đầu, gương mặt đầy vết bầm ngập tràn kinh ngạc, nhưng không hề tỏ vẻ vui mừng, ngược lại còn có phần khó tin, hồi lâu mới chậm rãi hỏi: "Xin hỏi đại nhân, hung thủ là ai?"

Bao đại nhân thấy Trương Tụng Đức là người rất đúng mực, điềm tĩnh độ lượng, mà nay bị tra tấn đến mức này, không khỏi thương tiếc, giọng nói lại nhẹ hơn một chút: "Truyền ngươi lên đây là muốn điều tra rõ hung thủ."

Ngừng vài giây, Bao đại nhân nói tiếp, "Quản gia Bàng Đại của An Lạc hầu phủ thừa nhận giết người, nhưng Bàng Đại lại bị An Lạc hầu sai khiến —— bản phủ hỏi ngươi, ngươi có thù hận gì với hai người này không?"

Không ngờ Trương Tụng Đức nghe được câu hỏi này, lại mỉm cười lắc đầu: "Ta không thù không oán với hai người này."

Bao đại nhân sửng sốt: "Đã không có thù oán, vì sao phải giết chết Hoàng Đại Hổ rồi giá họa cho ngươi?"

Trương Tụng Đức nâng mắt nhìn Bao đại nhân một lúc lâu, nụ cười dần dần nhạt đi, nói: "Chỉ e là vì một phương thuốc."

Mọi người nghe vậy đều ngạc nhiên.

Kim Kiền đứng bên cửa cũng vô cùng khó hiểu, thầm nghĩ: Phương thuốc gì cơ? Thế không phải con cua nhỏ ham sắc đẹp của Thu Nương, muốn chiếm Thu Nương nên mới giết Hoàng Đại Hổ, sau đó giá họa cho Trương Tụng Đức sao —— khoan khoan, không đúng. Ngẫm lại, thanh lâu kỹ viện trong thành Trần Châu đều thuộc sở hữu của An Lạc hầu, ngay cả tuyệt sắc như Băng Cơ cũng chẳng vừa mắt con cua nhỏ, mà Thu Nương kia, chẳng qua chỉ là một dân phụ bình thường, làm gì xinh đẹp đến mức ấy?

Chỉ bằng thân phận, địa vị và thế lực của con cua nhỏ, cho dù muốn cướp nữ tử, cần gì phải giết người giá họa cho rắc rối ra, huống chi, vì sao cứ phải khăng khăng giá họa cho Trương Tụng Đức mà không chọn người khác —— suy luận vậy, dường như cuối cùng đều dẫn đến Trương Tụng Đức.

Nếu con cua nhỏ có thù oán với Trương Tụng Đức, cứ giết thẳng Trương Tụng Đức là xong hết mọi chuyện, sao phải đi đường vòng như thế?

Kim Kiền ngẫm nghĩ nửa ngày mà không ra được manh mối nào.

Những người còn lại trên công đường cũng mù mịt.
Bao đại nhân cau mày hỏi: "Phương thuốc nào?"

Trương Tụng Đức trả lời: "Đại nhân, phương thuốc kia được thảo dân mang ra từ phủ hầu gia. Về phần phương thuốc đó là gì, đại nhân nhìn thấy sẽ hiểu."

Bao đại nhân ngừng một chút mới hỏi: "Bây giờ phương thuốc ở đâu?"

Trương Tụng Đức đáp: "Đại nhân, ở ngay trên người gia phó Trương Phúc Tùng của thảo dân."

Bao đại nhân trầm tư một lát, gật đầu, cao giọng nói: "Truyền Trương Phúc Tùng."

Một lão già tập tễnh đi vào đại đường, quỳ rạp xuống đất hô: "Thảo dân Trương Phúc Tùng bái kiến Thanh Thiên Bao đại nhân."

Bao đại nhân gật đầu, đưa mắt nhìn Trương Tụng Đức.

Trương Tụng Đức hiểu ý, quay đầu khẽ gọi: "Phúc Tùng..."

Lão già vừa nghe, thân hình run lên, chầm chậm thẳng người, nước mắt đổ xuống như mưa, nhào đến bên cạnh Trương Tụng Đức khóc nói: "Thiếu gia, thiếu gia, sao người lại biến thành thế này, gầy sọp hẳn đi?! Thiếu gia, Phúc Tùng biết thiếu gia vô tội, Phúc Túc đến Khai Phong phủ xin Bao đại nhân giải oan, thiếu gia, oan khuất của người nhất định phải nói hết với Bao đại nhân! Bao đại nhân là Thanh Thiên, nhất định sẽ giúp thiếu gia."

Hốc mắt Trương Tụng Đức cũng đỏ lên, nâng tay vỗ nhẹ xuống lưng lão già, nhẹ giọng nói: "Phúc Tùng, Bao đại nhân đã giúp ta giải oan rồi, ta trong sạch, ngươi không cần lo lắng."

Trương Phúc Tùng nghe xong, lập tức mừng rỡ, vội vàng quay người cúi đầu, hô: "Tạ ơn Bao đại nhân, Bao đại nhân quả nhiên là Thanh Thiên, là quan tốt, là... Thiếu gia vô tội, Phúc Tùng biết, Phúc Tùng vẫn luôn biết thế, thiếu gia là người lương thiện nhất trên thiên hạ, thiếu gia sẽ không giết người, Phúc Tùng, Phúc Tùng tạ ơn Bao đại nhân..."

"Lão nhân gia, không cần đa lễ."

Bao đại nhân gật đầu, nhẹ nhàng an ủi.

Trương Tụng Đức lại vỗ lưng gia phó, khẽ hỏi:

"Phúc Tùng, ngươi có mang quyển sách y hồi trước ta đưa không?"

Trương Phúc Tùng nghe vậy, vội vàng nói: "Có, tất nhiên là có!" Vừa nói vừa đặt bọc đồ đang đeo trên người xuống, cẩn thận mở ra, rút quyển sách y từ chỗ dưới cùng của bọc đồ.

Trương Tụng Đức cầm quyển sách y, lại xin thêm một thanh đoản kiếm, mở bìa sách, nhẹ nhàng rạch một đường bên gáy làm mặt giấy bị cắt, lấy ra một tờ giấy mỏng từ trong lớp bìa kép đưa cho Vương Triều đứng bên.

Dù Kim Kiền đứng cạnh cửa nhưng vẫn quan sát được rất rõ, khi Trương Tụng Đức lấy ra tờ giấy kia, vẻ mặt An Lạc Hầu Bàng Dục quỳ gần đó bỗng nhiên biến đổi, sắc mặt trở nên trắng bệch, khóe mắt chân mày nhuộm sát khí hung hãn dày đặc.

Bao đại nhân cầm tờ giấy, mở ra đọc cẩn thận, một lúc lâu sau ngẩng đầu ra hiệu cho Công Tôn tiên sinh đến trước bàn xử án, cùng nghiền ngẫm.

Công Tôn tiên sinh càng nhìn càng nhíu chặt chân mày, sắc mặt cũng càng lúc càng tệ, đợi đến khi đọc xong, vẻ mặt đã nghiêm trọng, không khỏi ngẩng đầu nói với Bao đại nhân: "Đại nhân, thứ này..."

Bao đại nhân gật đầu, giơ kinh đường mộc lên đập xuống nói: "Trương Tụng Đức đã được chứng minh vô tội, lập tức phóng thích, những phạm nhân còn lại áp giải về đại lao, mời An Nhạc hầu về sương phòng tạm nghỉ, ngày mai lại tiếp tục thẩm tra. Lui đường!"

Dứt lời, liền dẫn mấy người thân tín vội vàng đi về phía hậu đường.

Mấy nha dịch còn lại thật sự không hiểu tình hình thế nào, đành phải làm theo lệnh; dân chúng cũng dần dần tản đi, Bàng thái sư thấy không có ai để ý đến mình, chỉ biết tức giận rời đi.

Kim Kiền rất vui mừng, đang muốn nhân cơ hội chuồn mất, ai ngờ vừa đi được vài bước đã thấy Trương Long hớt hải chạy tới, thần sắc căng thẳng nói: "Kim Kiền, Công Tôn tiên sinh đang vội tìm ngươi, mau theo ta tới phòng khách."

Kim Kiền bất đắc dĩ, đành theo Trương Long đến phòng khách.

Vừa bước vào phòng đã thấy bầu không khí khác thường, mọi người đều bị mây đen che đầu, nhất là Công Tôn tiên sinh, sắc mặt trắng nõn nay hơi xanh xao, vừa thấy Kim Kiền đi đến bèn chạy ra đón, nhét tờ giấy vào tay Kim Kiền, khẽ nói: "Kim bộ khoái, ngươi nhìn xem phương thuốc này."

Kim Kiền không dám sơ xuất, vội vàng đọc thật tỉ mỉ, vừa đọc được vài chữ, Kim Kiền đã kinh hoảng đương trường.

Công Tôn tiên sinh đứng bên nói: "Phương thuốc này... là cách pha chế của một vị thuốc có tên "Lục Mị" vốn thất truyền đã lâu, An Lạc hầu —— ầy..."

Nói được nửa câu liền thở dài ngừng lại.

Da đầu Kim Kiền run lên, thầm nghĩ:

Công Tôn gậy trúc, lúc này rồi còn khoe văn vẻ gì nữa? "Lục Mị" cái gì, sao văn nhã thế, đây vốn là cách pha chế xuân dược, hơn nữa còn là cách pha chế xuân dược liều mạnh đủ để người ta mất hết tâm trí, nói trắng ra là một thứ độc gây nghiện.

Chậc chậc, chưởng quản khu kỹ viện, bắt cóc dân nữ, lén chế thuốc phiện, ngành sản xuất khó khăn cao, mạo hiểm cao, kỹ thuật cao, thu nhập cao, lợi nhuận cao ngươi đều chiếm sạch, con cua nhỏ, ngươi quả thực là một con cua tài giỏi!

*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui