Đkpplnvcv Án 3 - Trần Châu Án


Công Tôn thỉnh cầu trò Y Tiên, phủ nha lại thẩm An Lạc hầu

*

Theo sau Công Tôn tiên sinh và Triển Chiêu, Kim Kiền càng đi càng cảm thấy tinh thần không yên, ruột gan cồn cào, dự cảm không rõ lúc trước lại nặng nề luẩn quẩn trong lòng, xua không tan, gạt không hết, hệt như mùi thối ở vải bó chân của mấy bà lão, khiến người ta khó chịu đến cực điểm.

Đợi ba người tới sương phòng của phủ nha, Công Tôn tiên sinh phân phó đóng cửa cài then, tiếng chuông báo động trong đầu Kim Kiền càng vang to, lông tơ khắp người dựng đứng, thầm nghĩ nhào ra cửa bỏ chạy, nhưng e ngại cặp mắt lợi hại của Công Tôn tiên sinh, như đèn như chớp, làm gì còn cơ hội mà trốn.

Công Tôn tiên sinh sa sầm mặt gọi Triển Chiêu đi tới bên cạnh giường, nói: "Triển hộ vệ, xin nằm úp sấp xuống giường."

Triển Chiêu cứng đờ người, vội vàng thấp giọng chối từ: "Không cần phiền Công Tôn tiên sinh, chẳng qua Triển mỗ chỉ..."

"Triển hộ vệ, có cần tại hạ giúp không?" Công Tôn tiên sinh nghe xong liền nhếch khóe miệng, gương mặt tươi cười nhiệt tình xuất hiện trên gương mặt nhà nho.

Kim Kiền bên cạnh lập tức rùng mình, dự cảm điềm xấu trong lòng dâng cao, thầm nghĩ: Có chuyện rồi, đến lúc này mà Công Tôn gậy trúc vẫn cười được, còn cười như gió xuân nữa, mặt mũi sáng bừng... Dựa vào linh cảm siêu sao của người hiện tại ta đây, chỉ bốn chữ thôi: Lành ít dữ nhiều ——

Triển Chiêu vừa thấy nét cười trên mặt Công Tôn tiên sinh, thân hình lập tức chấn động, yên lặng một lát, sau đó ngoan ngoãn cởi giày, lẳng lặng nằm lên giường.

Công Tôn tiên sinh thấy vậy mới khẽ gật đầu, quay đầu nói với Kim Kiền: "Kim bộ khoái..."

Vừa nói ra miệng, lập tức bị giọng cao vút của Kim Kiền cắt ngang:

"Công Tôn tiên sinh có gì phân phó, thuộc hạ dù phải vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!"

Công Tôn tiên sinh không khỏi sửng sốt, nhìn kỹ lại sắc mặt của Kim Kiền, ý cười trên mặt càng sâu hơn.
Kim Kiền mặt mũi trắng bệch, so vai siết tay, như gặp cường địch.

"Tại hạ chỉ muốn hỏi thân thể Kim bộ khoái có chỗ nào không ổn không?"

"Nhờ, nhờ hồng phúc của tiên sinh, không có chỗ nào không ổn hết!" Trong lòng lại kêu: Công Tôn gậy trúc, xin ngài đừng cười, cười đến mức ta đây phát sợ, tim đập quá nhanh, khắp người chỗ nào cũng không ổn á!

Công Tôn tiên sinh gật đầu, lại nói: "Vậy là tốt rồi, nhờ Kim bộ khoái mau tới đây giúp đỡ, cùng tại hạ xử lý vết thương của Triển hộ vệ."

"Thuộc hạ không chối từ —— hở?"

Sau khi Kim Kiền mở miệng đồng ý rồi, mới thấy không ổn, chớp chớp mắt, trong lòng nghi hoặc:

Vết thương? Vết thương của Tiểu Miêu? Bị thương ở chỗ nào? Trên đường đi ngoại trừ sắc mặt Tiểu Miêu hơi tái một chút, mồ hôi đổ nhiều hơn một chút, quần áo bị rách, làm gì có vết thương nào?

Khoan đã!

Quần áo —— rách?

Chẳng lẽ!!

Kim Kiền cứng ngắc đưa ánh mắt nhìn sang quan phục bị rách sau lưng Triển Chiêu, dự cảm điềm xấu như đại hồng thủy ập vào mặt.

Công Tôn tiên sinh lấy một hòm thuốc ra khỏi tủ, rút một cái kéo, quay sang nói với Kim Kiền: "Kim bộ khoái, phiền ngươi lại đây cắt quan phục sau lưng của Triển hộ vệ với tại hạ."

"Thuộc, thuộc hạ tuân lệnh."

Sắc mặt Kim Kiền trở nên trắng bệch, hai tay máy móc kéo quan phục đỏ thẫm của Triển Chiêu, để Công Tôn tiên sinh cắt từng nhát một.

Theo từng đoạn được cắt, dây thần kinh đại não của Kim Kiền cũng đứt từng sợi một.

Quan phục phía sau của Triển Chiêu không biết thấm phải thứ gì, cứng như tấm ván, lúc kéo cắt, hệt như đang cắt trên bìa các-tông, kêu soàn soạt. Đến khi quan phục bị cắt hết, lộ ra áo trong, da đầu Kim Kiền đã run rẩy, cả người phát lạnh, ngơ ngẩn đứng tại chỗ.

Cuối cùng Kim Kiền cũng nhớ ra vì sao dự cảm điềm xấu này dường như đã từng trải qua: Vào đêm đầu tiên thăm dò phủ hầu gia, khi bả vai Triển Chiêu bị thương, mình cũng từng có cảm giác kinh hồn bạt vía như vậy.

Dưới quan phục bị rách của Triển Chiêu, áo trong vốn một màu trắng thuần đã không còn màu gốc, ngược lại nhuộm sắc đỏ đen, vải rách đều dính sát vào lưng; nếu phân biệt cho rõ, đúng là vết máu đã đông trộn với đất, vải rách có lẫn đá, tất cả lẫn lộn với nhau; còn có mấy sợi mảnh màu đỏ rải rác bên trên, hiển nhiên là quan phục từng dán vào lưng, sau đó khi tách ra thì lưu lại sợi vải. Nhìn quan bào bị cắt thành từng mảnh, đúng là đã thấm đẫm máu tươi mới cứng như thế, chẳng qua quan phục màu đỏ, nếu không nhìn kỹ, căn bản khó có thể phát hiện.
Rách da cứa thịt, máu chảy ướt áo, sẽ đau đớn đến mức nào!


Công Tôn tiên sinh nhìn thấy thương thế của Triển Chiêu, không khỏi thở dài một tiếng, trầm giọng nói:

"Triển hộ vệ, ngươi thật là..."

Nửa câu sau chung quy không nói được.

"Chẳng qua là vết thương ngoài da, không sao cả."

Giọng nói của Triển Chiêu trầm thấp truyền ra từ đầu giường.

"Ầy..." Công Tôn tiên sinh lại thở dài một tiếng, dường như hơi bất đắc dĩ, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, dừng một chút mới nói với Kim Kiền: "Kim bộ khoái, phiền ngươi đi lấy một chậu nước ấm về đây —— Kim bộ khoái, Kim bộ khoái?"

Công Tôn tiên sinh kêu hai tiếng, không thấy Kim Kiền đáp lời bèn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sắc mặt Kim Kiền đổi thành màu đen, da mặt rúm ró, thân hình run rẩy, cơ hồ không đứng thẳng được.

Lại nói, sau khi Kim Kiền nhìn thấy thương thế sau lưng Triển Chiêu, tầm mắt lập tức tối sầm, nhớ lại lúc trước, không khỏi hãi hùng khiếp vía:

Vết thương này, nhất định là vì va chạm với mũi đá sắc nhọn...

Mà đá sắc đó ——

Nhớ lúc mới mở cửa ngầm, mình đã từng lần mò vách tường lồi lõm của căn phòng tối, Kim Kiền lại cảm thấy khổ sở:

Nhất định lúc ngã xuống Triển Chiêu đã dùng lưng ma sát với đá để giảm tốc độ...

Khó trách ở trong phòng tối, Nam hiệp nội công thâm hậu lại tỉnh dậy sau, thậm chí hô hấp không đều, không ngừng rên rỉ...

Khó trách khi đó nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, e rằng Triển Chiêu đã xé phần quan phục bị dính máu trên lưng xuống, che kín miệng vết thương...

Khó trách Triển đại nhân vốn tự lực cánh sinh lại bảo ta mò lên mò xuống trong phòng tối để tìm cửa ra —— lưng bị thương như thế, đừng nói khom người tra xét, ngay cả đi lại cũng không phải chuyện dễ dàng...

Khó trách sắc mặt Triển Chiêu cứ trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lấm tấm...

Chậc chậc...

Tấm "lưng lành" của Nam hiệp nổi danh giang hồ, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, thần tượng đứng đầu Khai Phong phủ đã bị phá hủy bởi một phút bồng bột của ta, nếu truy xét trách nhiệm —— ôi mẹ ơi, trời muốn diệt ta!

Nghĩ vậy, Kim Kiền suýt nữa té xỉu, chỉ cảm thấy tuổi thọ của mình đã hết, chẳng còn hy vọng sống, Ngưu Đầu Mã Diện[1] đã đứng trước mặt gọi báo danh.

Suy nghĩ của Kim Kiền vòng vo trăm mối, hai người bên cạnh tất nhiên không biết, chỉ cho rằng Kim Kiền ngơ ngẩn là vì đã liên lụy Triển Chiêu, vậy mà bản thân không phát hiện sớm, trong lòng có phần áy náy.

Công Tôn tiên sinh nhìn Kim Kiền, thở dài một tiếng nói: "Kim bộ khoái không cần tự trách mình, Triển hộ vệ cố ý giấu giếm thương thế, các ngươi đi đường lại không nhìn rõ, Kim bộ khoái không biết cũng là chuyện tất nhiên —— nếu không phải tại hạ hiểu Triển hộ vệ rất rõ, e rằng cũng sẽ bị Triển hộ vệ giấu thôi." Dừng một chút, nói tiếp, "Kim bộ khoái mau lấy bồn nước ấm, để còn rửa sạch miệng vết thương của Triển hộ vệ."

Kim Kiền nghe vậy mới hoàn hồn, đờ đẫn gật đầu, loạng choạng đi ra khỏi cửa.

Công Tôn tiên sinh thấy Kim Kiền rời đi, vẻ mặt mới trở lại bình thường, lấy ra một bình sứ từ hòm thuốc, đổ lên lưng Triển Chiêu.

Tức khắc nghe thấy Triển Chiêu hít một hơi thật sâu.
Không bao lâu, đất đá và máu khô đông lại trên lưng Triển Chiêu chầm chậm tan rã, Công Tôn tiên sinh vội vàng lau đi, cho đến khi máu loãng chảy ra là màu đỏ tươi mới dừng tay, tiếp tục lấy thuốc bột thoa lên vết thương. Có điều, không biết là cố ý hay vô tình, sức lực trên tay có vẻ hơi nặng, khiến cho người nằm trên giường liên tục hít khí lạnh, đổ mồ hôi ào ạt.

Công Tôn tiên sinh thong thả đưa mắt nhìn Triển Chiêu, bàn tay không nhẹ nhàng hơn, lời nói ra không nhanh không chậm:

"Triển hộ vệ quả nhiên có định lực kinh người, vết thương này tuy không nặng, nhưng đau đớn rách da xé thịt, người thường chỉ sợ đã đau đến ngất xỉu, nhưng Triển hộ vệ chẳng những không để lộ nửa phần, còn có thể đi lại như thường, tìm được nhân chứng trọng yếu, thậm chí giấu cả Kim bộ khoái —— Công Tôn Sách bội phục."

"... Tiên sinh quá khen."

"Có điều tại hạ vẫn còn một chuyện không rõ."

"... Tiên sinh cứ hỏi."

"Nam hiệp Triển Chiêu võ công siêu quần, khinh công tuyệt đỉnh, cho dù chẳng may ngã vào phòng tối, hiển nhiên có trăm ngàn cách để lành lặn thoát ra, vì sao lại chịu đau đớn như vậy?"


"Chuyện này..."

"Trừ phi Triển hộ vệ không chỉ chịu sức nặng của một người, mà là hai người, tình huống khi ngã xuống không thể chậm trễ, mới đưa ra hạ sách, dùng lưng ma sát với đá sắc để giảm tốc độ rơi ——"

"Cái đó..."

"Nhưng nếu hai người đồng thời rơi xuống, vì sao Triển hộ vệ không dùng bảo kiếm đâm vào tường để giảm bớt nguy hiểm? Chẳng lẽ hai tay Triển hộ vệ đã không thể cử động... Nhưng hai tay Triển hộ vệ vẫn chưa bị thương... À —— tại hạ lớn mật phỏng đoán, hẳn là Triển hộ vệ vì muốn bảo vệ người kia chu toàn, cho nên ôm lấy người đó bằng hai tay, cho nên mới không rảnh dùng kiếm."

"Khụ khụ..."

"Vậy tại hạ càng khó hiểu, dựa vào bản lĩnh của Triển hộ vệ, dùng một cánh tay bảo vệ người đã đủ rồi, vì sao phải dùng hai tay?"

"Khụ khụ khụ..."

"Ai cũng nói Nam hiệp thận trọng chín chắn, suy nghĩ rồi mới hành động, vì sao lần này lại thất sách như thế? Chẳng lẽ trước đó từng có chuyện gì làm phân tâm, tâm trạng rối bời? Kỳ lạ, thật là kỳ lạ..."

"Khụ khụ khụ khụ... Công Tôn tiên sinh..."

"Ừm? Sao Triển hộ vệ lại ho khan như vậy? Không phải bị phong hàn đó chứ! Không sao, để tại hạ bắt mạch cho Triển hộ vệ, chắc chắn thuốc vào hết bệnh!"

"Công Tôn tiên sinh ——"

"Ừm —— mạch của Triển hộ vệ nhanh thế này, xem ra tình hình không ổn, để tại hạ đi bẩm báo Bao đại nhân trước đã, sau đó tính tiếp ——"

Người trên giường bỗng chốc chảy vạch đen đầy đầu,[2] đành chặn lại nói:

"Công Tôn tiên sinh, về sau Triển mỗ chắc chắn sẽ chú ý, không để tùy tiện bị thương, lần này —— hy vọng Công Tôn tiên sinh bỏ qua cho."

Công Tôn tiên sinh đưa ngón tay đang bắt mạch về, trầm mặt nói: "Triển hộ vệ nói vậy sai rồi, chức trách của Công Tôn Sách, sao có thể qua loa mà xong?"

Chỉ thấy lông mi của người trên giường khẽ run, gương mặt tuấn tú lộ vẻ lúng túng, sau một lúc lâu mới nói: "Triển mỗ cam đoan, về sau tuyệt đối sẽ không giấu giếm chuyện bị thương, chắc chắn sẽ để Công Tôn tiên sinh chẩn trị kịp thời..."

Công Tôn tiên sinh nghe vậy mới dần dần nhẹ tay, nét cười tràn ra trên gương mặt: "Triển hộ vệ nói phải, quả thực chỉ là vết thương ngoài da, không cần bẩm báo đại nhân."

"Khụ khụ... Triển mỗ đa tạ."

*

Gió sớm đưa tàn liễu

Ánh lửa chiếu vách đen

Một bóng người dao động

Rành rành hồn đã bay.

Trong phòng bếp của phủ nha Trần Châu, bếp lửa phập phù, tia lửa bắn ra, hơi nước mù mịt vờn quanh, làm nền cho bóng người lay động theo ánh sáng, sợ hãi hoảng hồn, thoáng nhìn tưởng như ma quỷ xuống trần.

Người nọ ngồi trước bếp, hai tay ôm đầu, thở ngắn than dài, miệng thì thào tự nói, hệt như lão tăng tụng kinh, lại tựa ruồi muỗi vo ve, đúng là Kim Kiền đang "rút kinh nghiệm xương máu, kiểm điểm chuyện đã qua":

"Chậc chậc, thật là "thông minh nghĩ nhiều, cũng có lúc sai", "mắt trời Quan Âm, cũng sẽ nhìn nhầm" —— đường đường mang hai tầng thân phận, người hiện đại cộng thêm học trò của Y Tiên Độc Thánh, thế mà lại bị Tiểu Miêu đánh lừa, không phát hiện vết thương trên lưng Tiểu Miêu... Ta thẹn với Đảng, thẹn với nhân dân, thẹn với các vị hương thân phụ lão ở tương lai... Thẹn với sư phụ dốc lòng dạy, thẹn với danh tiếng hai vị ân sư... Đại sư phụ, nhị sư phụ, đệ tử không còn mặt mũi, cũng may đệ tử đã tính toán trước, chưa từng nói mình đã bái hai người làm sư phụ, nếu không chắc chắn sẽ bôi nhọ thanh danh hai người... Về sau đệ tử sẽ tiếp tục phát huy tinh thần này, kiên trì bền bỉ, giữ vững đến cùng..."

Nói đến đây, Kim Kiền không khỏi nghĩ đến "thảm trạng" trên lưng Triển Chiêu, tức thì lại rùng mình một cái, tiếp tục lầm bầm:

"Ôi —— đúng là "dâm đứng đầu vạn cái ác", chữ "sắc" bén nhọn như đao, anh hùng không qua được ải "mỹ miêu", tuy ta là người trên thông thiên văn dưới tường địa lý, hiểu hết "tám vinh tám nhục",[3] "theo kịp thời thế"[4] nhưng chỉ tiếc "người đâu phải thánh hiền, sao có thể không sai"... Huống chi lúc đó, trước thì hưởng hương sắc mỹ miêu, sau lại bận lo lắng sống còn, tâm trí ta bị quấy nhiễu, nhất thời sơ xuất, không kịp thời phát hiện Triển đại nhân bị thương cũng là chuyện có thể hiểu dược..."

Nâng tay giật giật đầu mày giữa trán, Kim Kiền dừng một chút, đột nhiên nhảy dựng lên, gân xanh nổi đầy trán, khói bốc khỏi đỉnh đầu, đi vòng vòng giữa phòng bếp cả giận:

"Chậc chậc, nói cho cùng cũng là Tiểu Miêu gây họa, bị thương mà không nói rõ, còn muốn giấu giếm lừa gạt, chẳng lẽ hắn thực sự cho rằng mình là một con mèo, bị thương thì trốn vào góc tường liếm vài cái là được?! Tốt thôi, dù sao cũng là lưng của ngài, ngài không muốn nói ta cũng không thể bắt ép... Nhưng vấn đề là ở chỗ vết thương kia vì cứu ta mới có, Công Tôn tiên sinh lại biết ta có y thuật, Triển đại nhân ngài vác theo vết thương thê thảm như thế, mà ta chẳng quan tâm —— về sau Công Tôn gậy trúc hoặc lão Bao truy ra —— Triển đại nhân, như vậy chẳng phải ngài bẫy ta vào tội bất nghĩa, đẩy ta xuống hố lửa sao!! Không thể ngờ được từ khi ta vào Khai Phong phủ tới nay, vẫn cần cù gian khổ phấn đấu giấu tài, nay lại lật thuyền trên mương[5] —— ông trời ơi, công lý ở đâu?!"


"Khụ khụ..."

Kim Kiền đang dõng dạc hô lên, bi phẫn khó nén, tình cảm khó kìm, chợt nghe tiếng ho khan sau lưng, vừa giật mình nhìn lại, lập tức hoảng sợ tột độ, đứng nghệt tại chỗ.

Ngoài cửa phòng bếp, một người mặc áo nhà nho, đầu đội khăn vuông, ba chòm râu rủ, mặt trắng như phấn, đúng là sư gia kiêm quản gia Công Tôn Sách của Khai Phong phủ!

"Công, Công Công Công Công Công Tôn tiên sinh..."

Kim Kiền cảm thấy đầu lưỡi như bị thắt thành dây bện Trung Quốc,[6] một lúc lâu sau mới lắp bắp được vài tiếng.

Trời ạ! Công Tôn gậy trúc đứng đây từ bao giờ?

"Khụ khụ... Kim bộ khoái..."

Công Tôn Sách đứng thẳng, mặt nho gia bình tĩnh, thoáng nhìn không thấy khác bình thường, có điều bả vai hơi run rẩy, chòm râu lay động.

Kim Kiền nôn nóng hít hai hơi dài, bình ổn tinh thần, trong lòng thầm nghĩ:

Bình tĩnh, bình tĩnh, ngẫm lại Giang tỷ và Hoàng Kế Quang, gặp khó khăn cần chống chọi. Bây giờ tuyệt đối không thể làm loạn tình thế, phải dùng bất biến đối chọi với vạn biến.

Nghĩ vậy, Kim Kiền nuốt hai ngụm nước miếng, ra vẻ bình tĩnh hỏi, "Công, Công Tôn tiên sinh có việc gì phân phó thuộc hạ chăng?"

"Tại hạ chỉ thắc mắc, chẳng qua Kim bộ khoái đi đun nồi nước, vì sao tốn thời gian như vậy?" Công Tôn tiên sinh không nhanh không chậm đáp.

"Nước? À đúng đúng, nước sôi... Nước vừa mới sôi... Thuộc hạ sẽ đưa đến cho Triển đại nhân."

Lúc này Kim Kiền mới nhớ ra lời căn dặn của Công Tôn tiên sinh, vội vàng quay lại lấy nước sôi trong nồi đổ vào chậu, bưng lên đi ra ngoài.

"Kim bộ khoái không cần sốt ruột thế," Công Tôn tiên sinh đột nhiên lên tiếng, "Tại hạ đã rửa sạch vết thương của Triển hộ vệ rồi, bây giờ Triển hộ vệ đã ngủ, Kim bộ khoái không cần đến quấy rầy."

Hả?

Kim Kiền nghe xong, chậm rãi đặt chậu xuống, chớp mắt mấy cái,  có phần khó hiểu, thầm nghĩ: Không cần nước sôi, vậy Công Tôn gậy trúc bảo ta đi đun nước làm gì? Chẳng phải là cởi quần đánh rắm —— làm việc thừa sao?

Không đúng, Công Tôn gậy trúc bụng đầy nước đen, làm thế tất nhiên có thâm ý...

Hự! Chẳng lẽ Công Tôn gậy trúc cố ý lừa ta đi, đặc biệt hỏi Tiểu Miêu nhằm thu thập hành vi bất lương của ta, để sau này thanh toán một thể?!

Nghĩ vậy, Kim Kiền thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh, hai mắt trợn tròn, trừng trừng nhìn Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn tiên sinh thấy biểu tình của Kim Kiền cũng chỉ mỉm cười, nói: "Hẳn Kim bộ khoái đã đoán được, tại hạ bảo Kim bộ khoái đi là có ý khác."

Chậc chậc chậc chậc chậc chậc! ! Không phải chứ?!

"Tại hạ thấy vết thương trên lưng Triển hộ vệ, thật sự không đành lòng, cho nên mới muốn nói chuyện riêng với Kim bộ khoái."

Chậc chậc chậc chậc chậc chậc! ! Xong rồi xong rồi xong rồi...

"Kim bộ khoái nghĩ gì về Triển hộ vệ?"

Chậc chậc chậc chậc chậc chậc! ! Xong rồi xong rồi...

Hửm?

Nghĩ gì? Nghĩ cái gì?!

Kim Kiền nhất thời sửng sốt, mí mắt chớp mấy lần, cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì.

Lại nhìn Công Tôn tiên sinh, thần sắc nghiêm túc, vẻ mặt trang trọng, không giống nói đùa.
Kim Kiền vừa động não, đành phải gian khổ moi hết một bụng từ ngữ ngợi ca ra:
"À —— Triển đại nhân trung quân ái quốc... Trung thành tận tâm, hết sức ngay thẳng, trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi tỏ, ừm... võ công cái thế, nhân phẩm vô song... khinh công tuyệt đỉnh, quang minh lỗi lạc... à thì... thuộc hạ kính ngưỡng Triển đại nhân, tựa như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt..."
"Kim bộ khoái nghĩ như vậy?" Công Tôn tiên sinh đột nhiên cắt ngang bài diễn thuyết thao thao bất tuyệt của Kim Kiền, hỏi.
"Đương, đương nhiên, lời của thuộc hạ đều rút ra từ tâm can!" Kim Kiền nghiêm mặt, ôm quyền sang sảng đáp.
Công Tôn tiên sinh liếc nhìn Kim Kiền một cái, gật đầu, khẽ thở dài một hơi: "Kim bộ khoái nói phải, Triển hộ vệ lòng son dạ sắt, trên đối với giang sơn xã tắc, dưới đối với lê dân bách tính đều công bằng như nhau, có điều..."
"Có điều ——?" Kim Kiền không khỏi tiếp lời. Trong lòng lại nói: Chẳng lẽ Công Tôn gậy trúc cũng thấy Tiểu Miêu quá mức "lam nhan họa thủy"?
"Tại hạ không yên lòng việc Triển hộ vệ quá mức tận trung với cương vị, vì xã tắc dân chúng mà không để ý an nguy của chính mình. Không nói dối Kim bộ khoái, từ lúc Triển hộ vệ nhận chức ở Khai Phong phủ tới nay, vết thương lớn vết thương nhỏ xuất hiện không ngừng, mà Triển hộ vệ lại không muốn đại nhân lo lắng phân tâm, thường xuyên âm thầm giấu giếm chuyện bị thương, từng có mấy lần khiến cho vết thương trầm trọng, tưởng như khó có thể cứu chữa —— Khai Phong phủ trên dưới đều nhìn trong mắt, đau trong lòng, nhưng dù tại hạ khuyên nhiều lần, Triển hộ vệ luôn không nghe theo, tại hạ thật sự đau lòng không chịu nổi ——"
Nói đến đây, Công Tôn tiên sinh nhắm mắt lắc đầu, mặt tỏ ra không đành lòng, đầy vẻ đau xót.
Kim Kiền nghe đến chỗ này, nhớ lại hành động của Triển Chiêu hồi trước, bụng dạ không khỏi nhói lên, thầm nghĩ: Chậc, hóa ra Tiểu Miêu đã có tiền sử bệnh án! Còn hại ta áy náy nửa ngày.
"Kim bộ khoái!" Công Tôn tiên sinh đột nhiên cao giọng hô lớn, khiến Kim Kiền hoảng sợ, vừa ngẩng đầu lên đã cả kinh.
Hai tay Công Tôn tiên sinh ôm thành quyền, đang lạy dài.
"Công Tôn tiên sinh?! Thế này là sao?!" Kim Kiền thét lên kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ Công Tôn Sách.

Công Tôn tiên sinh lại kiên trì không dậy, trầm giọng nói: "Công Tôn Sách có một chuyện muốn nhờ, nếu Kim bộ khoái không đồng ý, Công Tôn Sách sẽ lạy dài không lên."
Kim Kiền chỉ cảm thấy mấy giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sau lưng, da mặt co rúm, thầm nghĩ: Chậc chậc chậc chậc, ta không nghe nhầm chứ?! Công Tông gậy trúc có chuyện muốn nhờ?! Đùa không vậy, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết chắc chắn không phải chuyện tốt! Nếu đồng ý, chỉ sợ nửa đời sau không có ngày lành, nhưng nếu không đồng ý —— e rằng ta không sống được đến nửa đời sau ấy chứ...
Thôi! Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?! Không sao hết!
Nghĩ vậy, Kim Kiền run rẩy da đầu, khóe miệng giật giật nói: "Công Tôn tiên sinh mau mau đứng lên đi, tiên sinh có gì phân phó, thuộc hạ tất nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ!"
Công Tôn tiên sinh chậm rãi đứng dậy, ôm quyền nghiêm mặt nói: "Công Tôn Sách chỉ mong về sau Kim bộ khoái có thể chiếu cố Triển hộ vệ nhiều hơn, đừng để tiếp diễn chuyện Triển hộ vệ giấu giếm vết thương không báo."
Gì cơ?!
Cặp mắt hẹp của Kim Kiền nhất thời trở thành cặp long nhãn.
"Khoan đã, Công Tôn tiên sinh!!" Kim Kiền cao giọng, lập tức làm mấy vụn gỗ trên xà nhà rơi xuống, "Trọng trách như vậy, thuộc hạ tài hèn sức mọn, chỉ e khó có thể đảm nhiệm!" Trong lòng lại nói: Chậc chậc chậc chậc, đùa gì thế, ý của Công Tôn gậy trúc là để ta giám sát Tiểu Miêu, không cho Tiểu Miêu làm ẩu?! OH MY GOD, đó đâu phải mèo nhà mèo hoa mèo  Ba Tư bình thường, là Ngự miêu nổi danh khắp thiên hạ toàn giang hồ đó, ta là một tên gà mờ chưa được nửa cân cũng chẳng đến tám lạng, sao có thể làm được? Huống chi còn muốn Tiểu Miêu không giấu giếm chuyện bị thương? Ta làm gì có bản lĩnh này?
"Kim bộ khoái nói vậy sai rồi." Khóe miệng Công Tôn tiên sinh hơi giương lên, "Kim bộ khoái khinh công vô song, tương đương với Triển hộ vệ, còn có y thuật tinh diệu, suy nghĩ nhanh nhạy, nhìn khắp trên dưới Khai Phong phủ, e rằng chỉ mình Kim bộ khoái có thể đảm đương trọng trách này."
"..." Kim Kiền mở miệng, nhưng cảm thấy trăm tiếng ngàn lời đều tắc ở cuống họng, khó thốt nửa chữ.
"Hôm nay Triển hộ vệ bị thương vì Kim bộ khoái, đủ thấy Triển hộ vệ có tình cảm như tay chân, tình nghĩa như huynh đệ với Kim bộ khoái, nếu Kim bộ khoái đi theo Triển hộ vệ, vậy khi làm việc Triển hộ vệ cũng sẽ cân nhắc hơn vài phần."
"A... chuyện đó..." Kim Kiền đưa một cánh tay lên, vừa định nói tiếp đã thấy mặt nhà nho của Công Tôn tiên sinh hiện ra ý cười cao thâm, chắp tay vái chào:
"Về sau Triển hộ vệ xin làm phiền Kim bộ khoái."
Dứt lời nghênh ngang rời đi, để lại cánh tay Kim Kiền cứng đờ giơ giữa không trung, mặc gió sớm lạnh như băng cuốn lên tro bếp thổi khắp người, thê lương vô cùng.
Này này này, Công Tôn gậy trúc, ngươi đừng ném một câu như cha già gả con gái, gây sốc xong liền chạy trốn chứứứứ!!!
*
Tảng sáng hôm sau, tiếng trống sớm vang lên, gà vừa gáy xong, phía trước phủ nha Trần Châu đã xuất hiện một cảnh tượng náo nhiệt.
Dân chúng nửa thành Trần Châu đều chen chúc trên con đường trước phủ nha, trong ngoài nha môn bị dồn đống chật chội, nửa cơn gió cũng không lọt vào được.
Cảnh tượng muôn người đổ xô ra đường như thế, tất nhiên là vì hôm nay khâm sai Bao đại nhân Bao Thanh Thiên sẽ thẩm vấn đương triều quốc cữu Bàng Dục lần thứ hai, chuyện trọng đại cỡ này, làm sao có thể khiến dân chúng Trần Châu không quan tâm tột độ cơ chứ.
Lại nhìn đại đường phủ nha, hai biển lớn "Yên lặng", "Tránh xa" dựng ở bên sườn, chữ to thiếp vàng "Gương sáng treo cao" trưng chính giữa công đường; Bao đại nhân mặc quan bào tôn quý, nổi bật vẻ uy nghiêm; tứ đại giáo úy lưng đeo đao lớn, uy phong lẫm liệt; Công Tôn Sách bút mực đầy đủ, sách giấy chu toàn; Triển Chiêu quan phục như lửa, tư thế oai hùng. Dưới công đường, các nha dịch tinh thần dồi dào, sát uy bổng đen bóng lóe sáng.
Đúng là: Uy danh vạn dặm dội trời xanh, lòng son gan góc vang thiên hạ —— một cảnh tượng uy phong trang nghiêm.
Mà trên đại đường chỉ có duy nhất hai người phá hoại quang cảnh.
Một người là Bàng thái sư ngồi bên cạnh đại đường, toàn thân tức đến nổ lửa, hôm nay thẩm vấn con trai độc nhất của Bàng gia, tất nhiên sắc mặt của lão đen sì, trông có vẻ muốn đạp đổ hiện trường.
Tên còn lại, chính là nha dịch Kim Kiền đứng ở cửa đại đường.
Từ hôm qua sau khi nghe xong lời Côn Tôn tiên sinh, Kim Kiền trải qua một đêm ác mộng liên miên, quỷ dữ xuất hiện trong mơ, không thể sống yên ổn dù chỉ chốc lát, kết quả cuối cùng là cặp mắt hẹp hõm sâu, đôi mắt đen như bị đấm, trong mắt là các tơ máu chằng chịt hệt mạng nhện, quả thực ủ rũ kinh khủng.
Hai người này, tuy trông trái ngược nhau, nhưng cùng làm nền cho dàn cảnh công đường.
Bao đại nhân ngồi giữa đại đường nhìn chung quanh một vòng, biến sắc, vỗ kinh đường mộc cao giọng nói: "Thăng đường!"
"Uy vũ ——"
"Truyền An Lạc hầu Bàng Dục!"
"Truyền An Lạc hầu Bàng Dục ——"
Không lâu sau, hai gã nha dịch đưa An Lạc hầu vào đại đường.
Bàng Dục mặc một bộ áo gấm, bước đi vững vàng, mặc dù gương mặt hơi tiều tụy, nhưng cặp mắt phượng vẫn lạnh lùng nghiêm nghị nhìn bốn phía, khiến tinh thần người ta không khỏi chấn động.
"Bàng Dục bái kiến Bao đại nhân." An Lạc hầu bước đến trước bàn xử án của Bao đại nhân, chắp tay ôm quyền, thản nhiên nói.
Cạch!
Kinh đường mộc vang dội khắp công đường, Bao đại nhân cao giọng: "Bàng Dục, đi đến công đường vì sao không quỳ?"
"Bao đại nhân nói đùa, bản hầu đường đường là quốc cữu, nhận chức An Lạc hầu, sao có thể quỳ gối trước một phủ doãn Khai Phong nho nhỏ?" Bàng Dục chậm rãi đáp.
"Khá lắm một quốc cữu gia, khá lắm một An Lạc hầu! Hầu gia cũng biết, nay bản phủ phụng chỉ đến Trần Châu phát lương thực, chính là thay vua tuần tra, đi đến đâu cũng như thánh giá đích thân tới, hầu gia không quỳ gối trước bản phủ, chẳng lẽ ngay cả thánh giá cũng không cần quỳ sao?"
"..." Mắt phượng của Bàng Dục nhíu lại, thái dương giần giật.
"Bao Hắc Tử! Ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Bàng thái sư đang ngồi nghe, bỗng chốc tức giận đến giật râu trừng mắt, từ ghế dựa vỗ bàn đứng lên, cao giọng quát.
"Chẳng lẽ Bàng thái sư cũng coi thường thánh giá hay sao?" Bao đại nhân liếc mắt, giọng nói lạnh lùng.
"Bao Hắc Tử, ngươi!" Chòm râu bạc của Bàng thái sư run run, hai đấm tay siết chặt, cặp mắt xếch oán hận trừng Bao đại nhân, sau một lúc lâu mới nói lên lời, "Bao Hắc Tử, ngươi đừng cho là thân phận khâm sai có thể bảo vệ ngươi, sau khi về kinh, nhất định lão phu sẽ vạch tội ngươi trước Thánh Thượng!"
Bao đại nhân khẽ gật đầu: "Bao Chửng xin đợi."
"Hừ!" Bàng thái sư phất mạnh tay áo, căm giận ngồi xuống ghế.
Ánh mắt sắc bén của Bao đại nhân vừa đảo, lại nhìn thẳng An Lạc hầu Bàng Dục, vỗ kinh đường mộc nói: "Bàng Dục, còn không mau quỳ xuống?!"
Nha dịch dưới công đường vừa nghe, lập tức đồng thanh hô to: "Quỳ! Quỳ! Quỳ!..."
Giọng như chuông kêu, quanh xà quấn cột, thoáng chốc khiến cho tiếng động trên đại đường tăng thêm ba phần uy nghiêm.
Sắc mặt Bàng Dục thay đổi liên tục, hốc mắt khóe miệng rúm ró không ngừng, cứng ngắc hồi lâu, mới chậm rãi khuỵu gối, quỳ xuống đất.
Kim Kiền đứng xem bên cạnh khó hiểu, thầm nghĩ: Sao hôm nay lão Bao thẩm án lằng nhằng vậy, con cua nhỏ kia dù sao cũng là hoàng thân, cho dù không quỳ cũng hợp tình hợp lý, cần gì phải vì chuyện vặt vãnh này mà lãng phí thời gian?
Nhưng sau khi Bàng Dục quỳ xuống rồi, nhìn lại bầu không khí trên công đường, Kim Kiền mới tỉnh ngộ.
An Lạc hầu Bàng Dục vừa quỳ, sắc mặt mọi người Khai Phong phủ đều thay đổi, ánh mắt sắc bén, khí thế bỗng nhiên nâng cao mấy bậc; lại nhìn dân chúng đang nghe thẩm án, vẻ hân hoan hiện lên từng chân mày, kích động khó có thể kiềm nén. Còn Bàng thái sư tuy vẫn mang vẻ mặt ngạo mạn, nhưng khí thế kiêu ngạo lúc trước đã bị dồn ép vài phần; Bàng Dục quỳ gối dưới công đường, thân hình thấp xuống một nửa, vẻ ung dung tự đắc cũng bị vùi dập không ít.
Chậc chậc, hóa ra thẩm án cũng không khác trò đánh hội đồng là bao, trước phải phô trương thanh thế, xây dựng khí thế —— bên nào càng hung hăng bệ vệ, bên đó liền có thể chiếm thế thượng phong, sau đó đánh đòn phủ đầu, thắng trước một ván.
"Bàng Dục!" Bao đại nhân trầm giọng, nói từng chữ một, "Ngươi xây Nhuyễn Hồng đường trong thành Trần Châu, bắt ép nữ tử đàng hoàng, chế tạo xuân dược, hãm hại vô số nữ tử; giết người giá họa, làm hại người lương thiện; hiếp đáp dân chúng, tổn hại một vùng, hành vi phạm tội ngập trời như thế, còn không chịu nhân tội?!
Bàng Dục quỳ gối dưới công đường, nghe lời cũng chỉ cười lạnh một tiếng: "Sao Bao đại nhân lại nói thế? Lúc trước Bao đại nhân từng vu hãm bản hầu giấu giếm không báo tình hình thiên tai, nhưng chưa có chứng cứ, nay lại bịa ra bao nhiêu tội danh để hãm hại bản hầu —— hừ, Bao đại nhân, bản hầu muốn hỏi ngài, đại nhân rắp tâm như vậy là có ý gì?!"
"Được, bản phủ sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục!" Bao đại nhân nói xong một câu sắc bén, liền vỗ mạnh kinh đường mộc, "Người đâu, dẫn nhân chứng!"
Kim Kiền vừa nghe, tinh thần lập tức chấn động, thầm nghĩ: Chậc chậc, thời khắc thành tích vĩ đại của ta được xuất hiện rốt cuộc đã đến! Nghĩ đến chuyện ta mạo hiểm tính mạng, trải qua nguy hiểm mới cứu được các nữ tử ra khỏi mật thất, nay vẫn còn di chứng mệt mỏi, ăn không ngon, ngủ không yên, còn bị Công Tôn gậy trúc uy hiếp —— chậc, bằng chứng rành rành như núi mà ta đánh đổi bằng máu và nước mắt, nếu không thể khiến Bàng Dục chịu tội, há còn lẽ trời? Hơn nữa vụ án của Trương Tụng Đức và Hoàng thị Thu Nương hẳn có dính líu đến An Lạc hầu, hừ hừ, con cua nhỏ, lúc này ngươi nhất định "ăn không tiêu" rồi!
Nghĩ vậy, Kim Kiền càng tỏ ra nghiêm túc, hai mắt trợn tròn nhìn ra cửa đại đường.
Quả nhiên không lâu sau, đã thấy hai gã nha dịch kéo một người vào đại đường.
Hử?
Kim Kiền vừa thấy người này liền sửng sốt.
Người được đưa đến không phải ai trong nhóm nữ tử ở phòng tối, cũng không phải Trương Tụng Đức, không phải Hoàng thị Thu Nương, mà là một nam tử trung niên.
Người này có thân hình mập mạp, cái bụng tròn vo, mặt mày dữ tợn, mắt nhỏ như chuột, một cái mũi đỏ au bợm rượu mọc giữa khuôn mặt to bự, búi tóc rối bù, sắc mặt chán chường, nói cho cùng, còn có vẻ quen mắt.
Ái chà!!
Kim Kiền lục lọi trong đầu một lúc lâu, mới đột nhiên nhớ ra:
Đây không phải quản gia Bàng phủ, kẻ đã từng chòng ghẹo Tiểu Miêu, "quả lười ươi" —— Bàng Đại sao? Gọi hắn lên làm gì? Chẳng lẽ lão Bao muốn ra mặt thay Triển Chiêu, đòi lại lẽ phải vì chuyện Tiểu Miêu bị phi lễ ư?
[1] Ngưu đầu, mã diện: Là hai sinh vật thuộc hạ của Diêm Vương chuyên đi đưa hồn người chết về âm phủ, thực hiện việc hành hạ, tra tấn người ở địa ngục.
[2] Vạch đen: Nguyên văn là "hắc tuyến" – 黑线, hình ảnh lấy từ truyện tranh, dùng để chỉ sự bất đắc dĩ của nhân vật. Mọi người dùng nguyên văn tiếng Trung tra google image là ra ngay.
[3] Tám vinh tám nhục: Nguyên văn là "bát vinh bát sỉ", ngày 4 tháng 3 năm 2006, Hồ Cẩm Đào muốn chỉ dẫn các cán bộ, đặc biệt là thanh thiếu niên gây dựng quan niệm vinh-nhục của xã hội chủ nghĩa, kiên trì coi nhiệt tình yêu thương Tổ Quốc là vinh, coi tổn hại Tổ Quốc là nhục, coi phục vụ nhân dân là vinh, coi rời bỏ nhân dân là nhục, coi tôn trọng khoa học là vinh, coi dốt nát không tri thức là nhục, coi cần cù lao động là vinh, coi ham ăn biếng làm là nhục, coi đoàn kết tương trợ là vinh, coi hại người ích kỷ là nhục, coi thành thật giữ chữ tín là vinh, coi thấy lợi quên chính nghĩa là nhục, coi tuân thủ kỷ cương là vinh, coi vi phạm pháp luật là nhục, coi gian khổ phấn đấu là vinh, coi xa hoa dâm đãng là nhục.
[4] Theo kịp thời thế: Nguyên văn là "dữ thì câu tiến", ý nói hành vi của mình dù có lợi hoặc có hại, dù tiến hoặc lùi đều phải phù hợp với yêu cầu phát triển của thời đại.
[5] Lật thuyền trên mương: Nguyên văn là "âm câu lý phiên liễu thuyền", chỉ sai lầm không đáng có.
[6] Dây bện Trung Quốc: Nguyên văn là "Trung Quốc tiết" (hay còn gọi là Trung Quốc kết), chỉ một loại trang sức phổ biến ở Trung Quốc, bện bằng dây mảnh, thường được tết cùng với ngọc hoặc tặng kèm theo lễ vật


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui