Đkpplnvcv Án 3 - Trần Châu Án


Thiên Hương lâu bị người ngăn trở, vì hoa khôi Kim Kiền hiến kế

*

Trời đã tắt nắng, trăng sáng bay cao, gió đêm nhè nhẹ thổi bay hanh khô ban ngày.

Phía Tây Nam Trần Châu là nơi phố hoa ngõ liễu, thanh lâu chiếm đa số, hiện tại vừa lúc hoa đăng mới treo, ngã tư đường dài như thế, đèn đuốc sáng trưng, xa xa nhìn lại tựa như một con rồng lửa, vô cùng náo nhiệt.

Tuy gặp họa mất mùa, dân chúng đói chết vô số, nhưng những kẻ dựa vào thiên tai kiếm lợi phát tài cũng không ít. Hơn nữa Trần Châu cách biên giới không xa, khách buôn từ Nam đến Bắc đều phải đặt chân qua đây, càng khiến cho nơi yên hoa thêm vài phần náo nhiệt.

Trên ngã tư đường, người đến người đi chật chội khó nhích, trai thanh gái lịch, nói nói cười cười. Hai bên đường là các thanh lâu, đèn lồng đỏ treo cao, phía trên lầu chạm trổ, ở ngoài cửa gác, oanh oanh yến yến, thoa hồng tô xanh, cười duyên từng tiếng, đàn sáo lả lướt, mờ mờ ảo ảo, vấn vít câu hồn.

Chính giữa phố hoa là một lầu gác ba tầng, đúng là thanh lâu số một số hai ở Trần Châu, tên gọi Thiên Hương lâu. Trong Thiên Hương lâu có hoa khôi Băng Cơ, tiếng đẹp lan xa, nghiêng nước nghiêng thành, sắc nghệ song tuyệt, văn thái phong lưu.

Nhưng nàng này tính cách lãnh ngạo, mắt nhìn rất cao, lại có danh xưng "ngàn vàng khó mua được nụ cười". Bởi vậy hàng ngày chưa đến nửa đêm đã có rất nhiều con ngoan cháu hiếu giơ tay nâng vàng thật bạc trắng, đứng đợi ở ngoài Thiên Hương lâu,mong có thể nhìn thấy Băng Cơ.

"Công tử, ngài đến vừa lúc, phần biểu diễn của Băng Cơ còn một khắc[1] nữa mới bắt đầu, ngài cứ cầm chắc tấm bài này, đi vào thì ngồi theo đúng vị trí ghi ở trên, nhất định có thể chiêm ngưỡng Băng Cơ."

Ở ngoài cửa chính của Thiên Hương lâu, một gã nô dịch lanh lợi ngồi chính giữa, phía trên bàn gỗ trước mắt là hàng loạt tấm bài, bên trên có viết dãy số, đúng là tấm thẻ bài vào cửa Thiên Hương lâu.

Tiếng tăm Băng Cơ lan xa, khách hành hương ngưỡng mộ tìm đến mỗi ngày nhiều không đếm xuể, cho nên tú bà nghĩ ra một cách, mỗi ngày bán thẻ bài vào cửa lâu, chỉ có khách mua thứ này mới được gặp Băng Cơ. Giá của thẻ bài càng cao, chỗ ngồi càng gần với nơi Băng Cơ biểu diễn.

Từ lúc đó, vì tranh thẻ bài vào cửa, khách hành hương có thể nói là chen lấn xô đẩy để lên đầu, chưa tối đã phái người đến xếp hàng lấy thẻ, nếu không tranh nổi liền ra giá để mua, cho nên mua bán trục lợi nhờ thẻ bài cũng khiến Thiên Hương lâu lãi không ít bạc.

"Tiểu ca, thẻ bài phát như thế nào?"

Quy nô đang cao hứng bán, đột nhiên nghe có người thắc mắc, theo trực giác ngẩng đầu tươi cười nói:

"Vị công tử này..."

Nói nửa câu, đã nghẹn họng nuốt trở về.

Chỉ thấy người trước mắt là một thiếu niên gầy yếu, mày rậm mắt dài, trên mặt mang ý cười, một thân áo vải, trên đầu nghiêng ngả một cái mũ vải, theo như gã sai vặt đánh giá, nhìn thoáng qua chỉ thấy tướng mạo bình thường, nhưng liếc thêm một lần, gương mặt lại lộ ra mấy phần thanh tú.

Quy nô vừa thấy thiếu niên, lập tức thay đổi như một người khác, cả khuôn mặt đều trầm xuống, cáu kỉnh nói: "Đi đi đi, xú tiểu tử ở đâu ra vậy, chỉ bằng bộ dáng của ngươi mà muốn thẻ bài của chúng ta sao, chỉ e lột da lóc xương ngươi ra bán cũng không đủ tiền mua."

Thiếu niên kia bị quy nô chê bai một phen cũng không giận, gương mặt vẫn tươi cười như trước nói:

"Tuy ta không trả nổi tiền thẻ bài, nhưng công tử nhà ta thì thừa sức."

"Công tử nhà ngươi?"

Thiếu niên cười hắc hắc, quay đầu hô: "Công tử, nơi này phát thẻ bài."

Quy nô nhìn theo tiếng, chỉ thấy có ba người tách đám đông mà đến.

Hai người đi phía trước có lẽ là hộ vệ, dáng người khôi ngô, vừa thấy đã biết luyện võ. Người bên trái ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, người bên phải khoảng hơn hai mươi. Hai người này đi đến trước mặt quy nô, đứng tách sang hai bên, một người khác tiến lên từ phía sau.

Quy nô vừa giương mắt nhìn đã hít một ngụm khí lạnh.

Người này đi giày bạch đoạn đăng vân, mặc áo dài nguyệt sắc lưu vân, thắt lưng bạch ngọc chạm phỉ thúy, tóc thắt khăn nguyệt sắc, thân cao như tùng xanh gỗ bách, nhìn lên khuôn mặt, mày kiếm như gió bay xéo nhập tấn, hai cặp mắt trầm mặc như biển lóe lên tinh quang, sống mũi cao thẳng, miệng như đao tước, đoan tuấn nho nhã, tài hoa sáng rọi.

Tuy quy nô đã tung hoành phố hoa ngõ liễu nhiều năm, nhìn thấy vô số người, nhưng chưa từng gặp ai tuấn nhã như thế, nhất thời nhìn ngắm ngây người, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, vội vàng cười nịnh nói: "Ôi chao, thì ra đại gia ngài đã tới! Lâu như vậy ngài không ghé thăm, các cô nương Thiên Hương lâu chúng ta nhớ nhung muốn chết."


Những lời này vốn là câu quen thuộc để tiếp đón khách nhân, cho nên quy nô cũng không nghĩ nhiều, theo trực giác thốt ra, không ngờ hai gã hộ vệ bên cạnh thiếu gia lập tức đổi sắc mặt.

Một gã trong đó sắc mặt trầm ngưng, mắt lộ ra hung quang, ghìm giọng quát: "Không được vô lễ!"

Quy nô hoảng sợ, suýt nữa ngã dập mông.

Thiếu niên sai vặt đứng bên cạnh thiếu điều phun cười ra tiếng, vội bước lên trước hòa giải: "Rốt cuộc thẻ bài bán thế nào?"

"Năm... năm mươi lượng..." Quy nô trả lời.

"Cái gì?!"

Tên sai vặt đột nhiên hét lớn một tiếng, túm lấy vạt áo quy nô, hung thần ác sát quát.

Quy nô vừa bị đại hán mặt đen dọa không nhẹ, nay bị gã sai vặt rống tiếp, nhất thời nghẹn họng, ấp úng nửa ngày mới sửa lời nói: "Năm... năm lượng một cái..."

"Thế còn nghe được!" Gã sai vặt cau có xầm xì, cực kỳ không tình nguyện rút ra túi tiền trong lòng, lấy mấy lượng bạc vụn đặt trên bàn.

Quy nô cũng không rảnh đếm lại, vội vàng đưa thẻ bài ra.

Gã sai vặt vừa nhận, sắc mặt càng đen, lại túm quy nô nói: "Số một trăm năm mươi tám? Thẻ bài như vậy làm sao thấy được Băng Cơ? Không phải ngươi giở trò đấy chứ?"

Quy nô vội vàng xua tay: "Thấy được mà, thấy được mà, sau khi vào Thiên Hương lâu, ngồi vào đúng vị trí đã được xếp, đợi Băng Cơ diễn xong, lại dâng tặng lễ vật theo yêu cầu của Băng Cơ, nếu khiến Băng Cơ vừa lòng sẽ có cơ hội trở thành khách đêm nay của Băng Cơ.

Gã sai vặt kia nghe xong, vẻ mặt mới tạm thời hòa hoãn, buông quy nô.

Quy nô vội vàng đứng dậy, hướng phía trong lâu hô:

"Số một trăm năm mươi tám, bốn vị đại gia, tiếp đón cho tốt."

Bốn người lướt qua quy nô, đi vào lâu.

Vừa đi, một gã hộ vệ ở bên cẩm y công tử thấp giọng nói: "Triển đại nhân, theo như thuộc hạ thấy, cho dù hôm nay vào được Thiên Hương lâu, nếu muốn gặp một mình Băng Cơ chỉ e không phải dễ dàng."

Cẩm y công tử, cũng chính là Triển Chiêu, khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát, hướng về gã sai vặt phía sau nói: "Kim Kiền, ngươi thấy thế nào?"

Kim Kiền không chút hoang mang, thản nhiên quay đầu liếc Triển Chiêu một cái, tràn đầy tự tin nói:

"Binh đến tướng chặn, nước đến đất che."

Trong lòng lại nói: Có gì đáng lo lắng? Chỉ cần nhìn vào một thân của Triển Chiêu ngày hôm nay mà nói, cho dù là Hằng Nga trong cung Quảng Hàn cũng phải si mê đến thần hồn điên đảo, huống chi chỉ một nàng Băng Cơ.

Lời này vừa nói ra, liền nhận được hai ánh mắt xem thường không tín nhiệm của Trương Long, Triệu Hổ.

Kim Kiền không thèm để ý, chỉ nhàn nhã đi ở phía trước.

Mấy người đi qua đình viện, đến sảnh chính của Thiên Hương lâu. Nơi này trần cao hơn trượng, lụa giăng mềm mại, đèn đỏ như lưới, hai bên thang lầu chạm trổ lan can hướng lên gác. Giữa sảnh chính là một tòa đài cao, phía trên trải thảm lông dê thêu mẫu đơn, sau đài là một bộ rèm trúc cuốn, trang điểm bức vẽ hoa sen trên hồ. Ở đối diện đài cao có mấy chục cái bàn tròn, mỗi bàn đều quây mấy chiếc ghế mây, trên bàn là tên thẻ bài dựng thẳng cùng một khay đựng quả tươi và bầu rượu chén nhỏ; đa số bàn tròn đều đã được ngồi kín bởi các khách làng chơi đến đây tầm hoan mua vui, chỉ còn một hai cái bàn trống. Các nữ tử mặc quần áo hoa lệ đi lại xung quanh, bị khách nhân kéo vai ôm eo, rót rượu đút quả cho khách nhân, đùa giỡn không thôi.

Mấy người vừa vượt qua cửa, tú bà liền phe phẩy khăn tay đỏ thẫm, thân hình uốn éo tựa như cá chình không xương mà tiến lại gần, miệng hô: "Ôi chao, bốn vị đại gia, mời vào bên trong, các cô nương, mau..."

Đợi tú bà đi lên thấy rõ người tới, lời chào mời vốn quen miệng bỗng nhiên mắc lại, ngừng một chút mới tiếp tục hô: "Các cô nương, còn không mau lên tiếp đón gia!"

Một tiếng kêu này rõ ràng cao hơn bình thường vài phần, lập tức chúng nữ trong lâu đều bị chú ý hướng qua.

Vừa thoáng nhìn, các nữ tử trong Thiên Hương lâu đều choáng váng.


Vị cẩm y công tử đứng trước cửa tựa như thanh phong phất diện, minh nguyệt chiếu tâm; bỗng nhiên cảm thấy có một dòng suối mát chảy vào nơi yên hoa hỗn độn này, khiến cho người ta tâm tịnh thần thanh.

Nhưng chỉ giây tiếp theo, chúng nữ lập tức hoàn hồn, mười mấy cô nương chưa có khách nhân để tiếp đón tựa như con kiến nhìn thấy mật đường nhào lên, người người đều muốn nhảy xổ vào người vị công tử tuấn nhã kia.

Nhưng còn chưa tới gần, đã bị Trương Long, Triệu Hổ trước người Triển Chiêu cản lại.

Triển Chiêu lặng lẽ lùi về phía sau nửa bước, giơ lên thẻ bài trong tay nói: "Các vị cô nương, có thể dẫn đường cho tại hạ chăng?"

Chúng nữ tất nhiên nguyện ý, vội vàng dẫn mấy người tới bàn có số một trăm năm mươi tám.

Triển Chiêu ngồi xuống, mâu chính thần thanh, thắt lưng thẳng như tùng, tựa như quanh thân có phủ một tầng giáp vàng, khiến chúng nữ không thể tiếp cận. Hai người Trương Long, Triệu Hổ lại như hai môn thần, kè kè ngồi hai bên Triển Chiêu, ngay cả nửa khe hở để lọt chân cũng không còn, nhất thời khiến mười mấy nữ tử trừng mắt nhìn sang, giậm chân đấm ngực, kì kèo hồi lâu cũng không thấy ba người có vẻ buông lỏng, đành phải ngồi xuống bên cạnh người Trương Long, Triệu Hổ và Kim Kiền.

Kim Kiền bên cạnh thấy rõ, cố sức nhịn cười, gần như sắp nghẹn thành nội thương, thầm nghĩ: Nào có khách làng chơi đến kỹ viện mà bộ dáng như thế? Quả thực còn nghiêm trang hơn lên công đường tra án, cứ như thế này, không cần chờ Băng Cơ xuất hiện, thân phận chúng ta sẽ bại lộ.

Lại nhìn các cô nương kia, muốn đến dựa vào người Triển Chiêu, chỉ tiếc Triển Chiêu một thân chính khí bức người, muốn kính rượu Trương Long, Triệu Hổ, lại ngại vẻ mặt quá cau có. Nhìn trái nhìn phải, cuối cùng sau khi lùi xuống vị trí tiếp theo, lại đành lui tiếp về đẳng cấp thấp nhất, đến bên cạnh người Kim Kiền, diện mạo cũng miễn cưỡng coi như đoan chính. Phải một người châm rượu, trái một người gắp đồ ăn, chèn Kim Kiền vào giữa.

"Vị tiểu công tử này, lần đầu tiên đến a?"

"Ta mời vị tiểu ca một ly."

"Tiểu ca, điểm tâm của Thiên Hương lâu nức tiếng gần xa, ta đút cho ngài một khối nha?"

Kim Kiền bị đám đông sinh vật cùng giới bao quanh người, nhận được đủ loại ân cần hương diễm, trước mắt đong đưa mấy chén rượu, phải chắn trái đẩy chối từ mãi không xong, da đầu run lên, tóc gáy dựng thẳng, trong lòng hô không hay ho: Tiểu Miêu có chính khí lẫm liệt tự bảo vệ mình, lại được hai môn thần trấn thủ, tất nhiên kê gối không lo, nhưng hại khổ ta đây khách làng chơi bất đắc dĩ, lưu lạc đến nông nỗi bị sinh vật cùng giới sàm sỡ.

Bà nó chứ, khách làng chơi phiền muộn nhất thiên hạ cùng lắm chỉ đến thế này mà thôi! Chậc, dù sao cũng cùng giới, bị sờ vài cái cũng không coi là thiệt, hôm nay ta mặc kệ!

Nghĩ vậy, Kim Kiền trưng ra sắc mặt khách làng chơi kinh điển học được từ phim truyền hình, tươi cười híp mắt, hai tay duỗi ra, đang định ôm lấy nhuyễn ngọc ôn hương kéo vào lòng, thuận tiện uống chút rượu, nào ngờ cánh tay vừa nâng lên đã bị một cỗ kình lực túm lấy, Kim Kiền chỉ cảm thấy hoa mắt, đợi phục hồi lại, chính mình đã đến ngồi bên người Triển Chiêu, ngay giữa Triển Chiêu và Triệu Hổ.

Mấy nữ tử đang muốn rót rượu cho Kim Kiền, bỗng nhiên mất mục tiêu, cánh tay nhất thời cứng đờ trên không.

Triển Chiêu chậm rãi bưng lên một chén nhỏ, hướng các vị cô nương trên bàn kính lễ nói: "Vị tiểu huynh đệ này tuổi còn nhỏ, không biết uống rượu, tại hạ thay hắn kính các vị cô nương một ly."

Kim Kiền giương mắt nhìn, chỉ thấy dưới ánh nến, quanh thân Triển Chiêu dường như được dát một tầng kim quang, có thể so với Phật tổ chuyển thế, nhất thời cảm khái vạn phần, thầm nghĩ: Tiểu Miêu quả nhiên là mèo tốt, biết vì nghĩa lớn, xả thân hy sinh, quả thực không hổ danh Nam hiệp!

Chúng nữ vốn không hề có cơ hội xuống tay, lúc này vừa thấy Triển Chiêu chịu uống liền vui sướng, người người mắt phóng lazer, lập tức ào ào chạy đến vây quanh Triển Chiêu, bưng lên bình rượu chuẩn bị rót. Trương Long Triệu Hổ thấy vậy, vội vàng đứng dậy tiến lên, chắn đi một nửa.

Chúng nữ sao chịu nhượng bộ, người người thi triển hết chiêu thức, nào là khăn tay thơm nức, nào là quạt lụa thêu hoa, đều đập hết lên người Trương Long Triệu Hổ, khiến hai đại hiệu úy của Khai Phong phủ chật vật không chịu nổi. Da mặt Triệu Hổ mỏng nhất, lại không quen với tình cảnh này, mặt tròn đỏ bừng, lắp bắp nói:

"Xin... xin cô nương tự trọng..."

Mấy cô nương vừa nghe, nhất thời phì cười đương trường:

"Ôi, vị đại gia này, đi vào Thiên Hương lâu rồi sao còn bảo các cô nương rót rượu tự trọng?"

Trương Long cũng bước lên trước nói giúp: "Các vị cô nương, tửu lượng của chúng ta không tốt..."

Chúng nữ che mặt cười duyên: "Ô, cái gì mà tửu lượng không tốt, tiểu huynh đệ của các ngươi tuổi nhỏ không tốt đã đành, chẳng lẽ mấy vị đại gia ngần ấy tuổi rồi cũng không uống được rượu ư?"

Trương Long, Triệu Hổ quả thực khổ sở vô cùng, tuy tửu lượng của hai người rất tốt, nhưng lúc này thân mang công vụ, không dám uống rượu, chỉ đành đưa đẩy, chật vật bị chuốc mấy chén.

Bên này Trương Long, Triệu Hổ bất hạnh tự bảo vệ mình, bên kia Triển Chiêu cũng đầy phiền toái.


Chẳng qua chỉ có bốn năm nữ tử bên cạnh Trương Long, Triệu Hổ; mà số cô nương vây quanh Triển Chiêu phải hơn mười vị, tuy rằng e ngại một thân nghiêm túc không dám quá lỗ mãng, nhưng người người thi triển mị công, ngực sữa lộ hết, mị thái như xuân, đáng tiếc cho Nam hiệp, mặc dù đối mặt với bao thích khách sát thủ giang dương đại đạo thổ hào ác bá mặt vẫn không đổi sắc, nhưng nay đối mặt với trận địa son phấn, đánh cũng không đánh được, giận cũng không thể giận, quả thực thân mình lo chưa xong, mồ hôi đổ đầy trán.

Ngược lại Kim Kiền liền thừa dịp rảnh rỗi, có Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ khiến chúng nữ dời mục tiêu, tất nhiên bỏ qua gã sai vặt suy dinh dưỡng này, cho phép Kim Kiền có cơ hội mài răng, ăn điểm tâm trái cây của Thiên Hương lâu đến no kềnh.

Ngay khi mấy người vẫn bị các nữ tử tấn công, không thể tìm cách thoát thân, chợt nghe thấy tiếng nhạc cụ. Đại sảnh vốn ồn ào huyên náo, theo tiếng nhạc vang lên, tức thì im lặng.

Hai đội nữ tử hóa trang xinh đẹp, tay cầm các loại nhạc cụ đi ra từ sau rèm cuốn, lần lượt ngồi xuống hai bên đài cao, nâng tay gảy đàn, tiếng nhạc du dương phút chốc vờn quanh đại sảnh.

Giữa tiếng thanh nhạc, rèm cuốn nhẹ kéo, mùi thơm lạ lùng ẩn hiện, một nữ tử yểu điệu bước ra, ôm đàn tỳ bà, lặng lẳng ngồi ở phía sau rèm, nhất thời hương khí lan tỏa.

Đừng nói các nam tử ngồi dưới đài, cho dù là Kim Kiền vốn nhìn quen các thần tượng, người mẫu nổi danh thế giới, lúc nhìn thấy nữ tử này cũng không khỏi kinh diễm đương trường.

Nàng này mặc một bộ váy lụa mỏng manh nhạt màu, chân váy uyển chuyển đổ xuống đất, cổ áo, tay áo và vạt váy đều thêu mẫu đơn, như thực như ảo, như mộng như mơ; đầu cài mẫu đơn, tóc dài như thác nước, mùi thơm lạ lùng tỏa ra ngào ngạt, hào quang chói mắt; mắt sáng mi cong, răng trắng môi đỏ; làn da trắng muốt, gò má sáng bừng; đúng là: Cười duyên má lúm, thần khí khuynh thành; yêu kiều thiên biến, phong tình vạn chủng.

Ngón tay khẽ động, tiếng nhạc vang lên, hé miệng hát khẽ, trong trẻo ngưng vân, ánh nến hương mờ, khúc ca uyển chuyển, khiến mọi người như chìm vào cõi tiên.

Một khúc hát xong, thật lâu sau mọi người vẫn chưa bừng tỉnh, tựa hồ vẫn đắm trong tiên cảnh.

Cho đến khi nữ tử này tha thướt đứng dậy, chậm rãi cúi người chắp tay nói: "Băng Cơ kém cỏi.", mọi người mới thanh tỉnh, vội vàng vỗ tay, tiếng hò la tán thưởng vang vọng lầu gác.

Kim Kiền cũng không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Lại nhìn hai người Trương Long, Triệu Hổ, tuy không giống các nam tử tầm thường bị mê đắm tâm trí, thấy sắc mờ mắt, nhưng mặt mày cũng lộ vẻ ngưỡng mộ.

Cặp mắt của Triển Chiêu trấn tĩnh, khẽ gật đầu, mặt mang tán thưởng.

Băng Cơ chậm rãi lui về phía sau, trở lại vị trí, một cô gái ăn vận kiểu nha hoàn tiến lên, cao giọng nói:

"Theo như quy củ, lễ vật của ai được Băng Cơ coi trọng, người đó sẽ trở thành khách đêm nay của Băng Cơ. Hiện tại lần lượt theo thẻ bài đi lên tặng lễ vật."

Lời vừa nói ra, dưới đài ồn ào một trận. Nam tử nào cũng xoa tay, nóng lòng muốn thử. Cũng không ít người phân phó thủ hạ, đem quà tặng đã sớm chuẩn bị thỏa đáng nâng ra.

Mấy người Triển Chiêu vừa nghe lời ấy đều cả kinh.
Triệu Hổ tiến đến bên người Triển Chiêu, hạ giọng nói: "Đại nhân, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị tặng phẩm, nên làm thế nào bây giờ?"

Mày kiếm của Triển Chiêu nhíu chặt, trầm ngâm một lát nói: "Không vội, trước nhìn xem những người khác dâng lễ vật như nào đã."

Chợt nghe nha hoàn trên đài kêu lên: "Công tử số một, mời lên đài dâng tặng lễ vật."

Một nam tử mặc cẩm bào đỏ thẫm, sắc mặt vui mừng tiêu sái lên đài, trước khom người cúi xuống, mới nói: "Vật này là bảo vật tại hạ tìm kiếm giữa châu báu trong phạm vi ba trăm dặm mới chọn được, mong Băng Cơ tiểu thư xem xét." Dứt lời, liền lấy ra một hộp gỗ đàn hương từ trong tay áo, lấy ra chiếc vòng vàng được chạm trổ tinh xảo, kim quang lóe ra, xa hoa lấp lánh.

Cằm của Kim Kiền nhất thời hạ xuống 10cm.
Xung quanh bỗng im lặng dị thường, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của mọi người, ánh mắt ai cũng tập trung trên người Băng Cơ.

Nhưng sắc mặt Băng Cơ lạnh lùng, chỉ khẽ gật đầu, nâng tay khua nhẹ, công tử dâng tặng lễ vật kia tựa như quả cà héo rũ, hai vai ỉu xìu, cúi đầu đi xuống đài.

Mọi người phía dưới hoan hô một trận.

Nha hoàn kia lại nói: "Công tử số hai, mời lên đài."
Người thứ hai lên đài là một kẻ buôn bán mặt phì bụng phệ, ục ịch nửa ngày mới gắng gượng lên đến đài cao, ôm quyền nói: "Hôm nay ta mới đến Trần Châu, may mắn có thể gặp Băng Cơ tiểu thư, thật là tam sinh hữu hạnh. Cũng không mang theo lễ vật gì," nói xong liền lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong lòng, tiếp tục: "Chỗ này ít nhất cũng hơn mười vạn lượng bạc, xin Băng Cơ tiểu thư vui lòng nhận cho."

Cằm Kim Kiền lại trượt thêm 5cm.

Trương Long bên cạnh căm giận nói: "Tên gian thương, Trần Châu đại hạn, dân chúng đói chết vô số, thế mà hắn lại quăng mười vạn lượng bạc tại nơi yên phấn, quả thực đáng chết!"

Lần này ngay cả lông mi Băng Cơ cũng không buồn nâng, chỉ đưa mắt ra hiệu, nha hoàn liền cao giọng nói: "Công tử số ba, mời lên đài..."

Lễ vật do các vị công tử kế tiếp dâng lên ngày càng quý hiếm, từ dược liệu quý báu đến tranh thơ trân quý, từ trân châu mã náo đến chén ngọc lưu ly, cái gì cần cũng có, Kim Kiền nhìn đến đỏ cả con mắt, toàn bộ thất khiếu[2] đều mở lớn, nước miếng thành sông.

Nhưng trừ bức thư họa do công tử số bảy mươi sáu đưa ra có thể khiến Băng Cơ thoáng nhìn xem vài lần, những lễ vật còn lại căn bản chưa từng được mỹ nhân để vào mắt.

Thẻ bài trên đài đã đến số chín mươi, nhưng vẫn không thấy Băng Cơ lộ vẻ vừa lòng, mắt thấy sắp đến phiên Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ không khỏi lo lắng, thấp giọng hỏi Triển Chiêu: "Công tử, đã sắp đến lượt chúng ta, nhưng chúng ta vẫn chưa chuẩn bị lễ tặng!"


Triển Chiêu thấy những đồ vật vừa được đưa lên đều rất quý hiếm, mà chính mình không mang theo vật gì tương đương, tình trạng này... cho dù Nam hiệp trí dũng song toàn, cũng chỉ là anh hùng không có đất dụng võ, không khỏi cảm thấy khó xử. Nhìn sang hai người Trương Long, Triệu Hổ, càng lo lắng vạn phần. Đôi mắt vừa chuyển, Triển Chiêu vừa vặn thấy Kim Kiền mặt mày hớn hở, nghĩ rằng Kim Kiền đã có dự tính, không khỏi thốt lên: "Kim Kiền, ngươi có cách gì không?"

Triển Chiêu không biết rằng chính mình hiểu sai ý, mặt mày Kim Kiền hớn hở chỉ vì thấy tiền sáng mắt, bản năng hành động, không phải có kế trong lòng. Lúc này hai tai Kim Kiền bế tắc, không nghe rõ câu hỏi, chỉ loáng thoáng biết là tiếng của Triển Chiêu, đột nhiên hoàn hồn, theo trực giác quay đầu nhìn, đã thấy Ba người Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ, sáu con mắt nhìn thẳng vào mình, còn ngỡ rằng mình bỏ lỡ bàn bạc gì trọng yếu, vội vàng phản xạ có điều kiện, mơ hồ đáp: "Đúng đúng đúng, đương nhiên, đương nhiên."

Triển Chiêu nghe xong mừng rỡ, vội vàng hỏi dồn: "Cách gì vậy?"

"Hở?" Lúc này đến lượt Kim Kiền ngây ngẩn, sau một lúc lâu cũng không phản ứng lại.

Trương Long bên cạnh bực bội nói: "Kim Kiền, ngươi vừa nói có cách chuẩn bị lễ vật, rốt cuộc là cách gì, còn không nói rõ, lề mề dây dưa muốn gây khó khăn làm chi?"

Lúc này Kim Kiền mới hiểu được, nhất thời kêu khổ không ngừng, thầm nghĩ: Một lần lỡ miệng thành hận thiên cổ, chính mình ăn no thừa hơi, đáp loạn cái khỉ gì? Chậc, ánh mắt Tiểu Miêu nhìn ta sao lại giống như nhìn Công Tôn gậy trúc thế kia, này này này, ta là thanh niên thế kỷ mới đầy triển vọng, không có một bụng ý xấu như gậy trúc phúc hắc[3] kia!

Triển Chiêu thấy Kim Kiền hồi lâu không đáp, không khỏi nóng vội, khẽ nhíu mi, trầm giọng gọi khẽ:

"Kim Kiền!"

Trương Long, Triệu Hổ cũng nhoài người về phía trước, bốn mắt trừng thẳng.

Kim Kiền nhất thời cảm thấy áp lực bức người, khí lạnh tỏa ra, đành phải nhếch miệng cười gượng, trong lòng lại nói: Đùa cái gì thế, chỉ dựa vào tên nghèo nhất Khai Phong phủ như ta, làm sao có thể tìm được thứ gì chứ?! Chẳng lẽ lôi Cự Khuyết của Tiểu Miêu ra dùng tạm... Mà thôi, ta còn muốn sống lâu vài năm. Nói đi nói lại, tiêu chuẩn của Băng Cơ cao như vậy, tất cả hi thế trân phẩm đều không để vào mắt... Khoan đã!

Đột nhiên tia sáng lóe lên trong đầu Kim Kiền, lại giương mắt nhìn lên Băng Cơ trên đài cao, thấy ánh mắt nàng thản nhiên, vẻ mặt băng sương, tựa như không thấy kỳ trân dị bảo trước mắt.

Kim Kiền nhất thời sáng tỏ, thầm nghĩ: Vừa rồi bị bảo vật làm mờ mắt, lúc này nhìn kỹ, Băng Cơ chẳng phải là loại hình nữ tử lãnh ngạo tự đánh giá mình rất cao mà phim truyền hình hay đắp nặn sao, đối phó với nữ tử như này... Chậc, xem ra kinh nghiệm hơn hai mươi năm xem phim truyền hình tám giờ của ta rốt cuộc có đất dụng võ.

Nghĩ vậy, Kim Kiền chớp mắt mấy cái, vịn bàn đứng dậy, hướng nữ tử rót rượu bên bàn nói: "Mấy vị cô nương, Thiên Hương lâu có thừa giấy đỏ không?"

Lời vừa nói ra, đừng nói các vị nữ tử, ngay cả Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ cũng thập phần khó hiểu.

Một nữ tử đáp: "Giấy đỏ? Lúc trước trang hoàng đại sảnh còn lại một ít, không biết vị tiểu ca này cần giấy đỏ làm gì?"

Triệu Hổ lại nói thẳng: "Kim Kiền, nếu ngươi muốn viết thơ đề tặng, ta nghĩ không cần, trước đó có người mang cả thư pháp của Nhan gì đó Khanh lên rồi, nhưng cũng không thấy Băng Cơ gật đầu."

Kim Kiền giơ lên một ngón tay, lắc lắc nói: "Không phải viết thơ."

Lại quay đầu thúc giục: "Mấy vị cô nương, phiền đi lấy nhiều nhiều giấy đỏ tới đây."

Tuy hai nữ tử nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn theo lời thi lễ rời đi, không bao lâu, liền ôm hai cuộn giấy đỏ trở về.

Kim Kiền mở cuộn giấy ra, cắt thành các hình vuông nhỏ, chia cho mỗi người trên bàn tròn một phần, nghiêm mặt nói: "Bây giờ, ta làm cái gì, các ngươi cũng làm theo, tuyệt đối không thể qua loa."

Mọi người cùng gật đầu không hiểu.

Kim Kiền vén tay áo, tiếp tục nói: "Thời gian cấp bách, ta liền nói ngắn gọn, các vị, nay thứ tại hạ đang làm chính là thứ quý hiếm trên đời, có một không hai."

Mọi người nhất thời kinh ngạc vạn phần, nhìn chằm chằm vào Kim Kiền. Hồi lâu, Triển Chiêu mới mở miệng hỏi: "Lời này là thật?"

Kim Kiền gật đầu.

"Vậy không biết thứ ấy tên là gì?"

"Khụ khụ... cái đó... tên là "hạc giấy"."








[1] Một khắc: Tương đương với 15 phút.
[2] Thất khiếu: Gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
[3] Phúc hắc: Nôm na là bụng đen :D tâm địa đen tối nhưng ngoài mặt tốt đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui