Đông hoa phố phường nghe Kim ngữ, ô bồn chợt hiện đêm kinh hồn
*
Đông Kinh Biện Lương, kinh thành của Đại Tống, ngày ngày thái bình, người người đông đúc, cư dân hơn trăm vạn. Mặc dù địa bàn rộng lớn nhưng quân binh ngày đêm phòng hộ nghiêm ngặt, thủ phủ bốn phía, tường thành bảo vệ. Bên ngoài tường thành có lầu gác quan sát địch. Mà bên trong tường thành lại là liễu rủ tươi mát, sắc hoa ngập đường, phong tình vô hạn.
Trong kinh thành có bốn con sông chảy qua, đường thủy thông suốt, thuyền bè qua lại, cầu nối dày đặc, đúng là: Cầu vồng vắt đai ngọc, thuyền hoa chiếu sóng trong, khung cảnh phồn thịnh.
Trên bờ, cửa hàng san sát, ngựa xe như nước, hiệu buôn tấp nập, đồ quý hiếm bốn phương đều quy tụ về phố chợ.
Trong đó, phố chợ bên ngoài Đông Hoa môn là đông đúc nhất: Phàm là ẩm thực, hoa quả tươi mới, tôm cá ba ba cua, chim cút thỏ nem thịt khô, vàng ngọc trân bảo, quần áo, không gì không có. Bây giờ là mùa thu hoạch dưa, dưa vừa mới đưa đến chợ, đồ hiếm là đồ quý, mọi người đều tranh nhau trả giá cao để mua được.
Lúc này đang giữa tháng năm đầu hạ, dưa vừa chín, trên phố phường mùi hương bay bốn phía, mọi người đi qua đều dừng chân thèm thuồng. Nhưng dù mùi hương có dụ dỗ như vậy, cảnh sắc có mê người hơn nữa, cũng không thể nhuộm màu bóng áo lam thuần sắc kia, không thể lọt vào cặp mắt đen sáng lấp lánh.
Chỉ thấy thanh niên áo lam này dáng vẻ vội vã, giày không chạm đất, mặc dù một thân phong trần nhưng thân hình cao ráo không hề lộ vẻ mệt mỏi, bước nhanh qua đám người huyên náo, không ngừng lại chút nào, giống như đi giữa nơi không người.
Bỗng nhiên, thanh niên áo lam đột ngột dừng bước chân, hai hàng lông mày nhíu lại, lẳng lặng nhìn đám người không biết vì sao lại tụ tập đông đúc phía trước, trong lòng âm thầm khó hiểu.
Ngã tư đường này tuy ngày thường dòng người đông đúc, nhưng chưa bao giờ xảy ra việc rắc rối gì mà tụ tập, mình rời đi mới hơn mười ngày, chẳng lẽ trong kinh thành có chuyện phát sinh?
Nghĩ đến đây, thanh niên áo lam không khỏi bước nhanh, hòa vào đám người, đi đến giữa để tìm hiểu ngọn nguồn sự việc. Nhưng vừa chen được một nửa, bên tai liền truyền đến một câu hô to.
"Ta bảo vị đại ca này, tục ngữ có câu, tình cảm thứ nhất, mua bán thứ hai, nay nội tình ta đều đã nói hết, chẳng lẽ ngươi không thể châm chước giá cả vài phần à?"
Thanh niên áo lam không khỏi sửng sốt, âm thanh mười phần mạnh mẽ này dường như đã nghe qua ở đâu, hơi quen tai, không khỏi lại chen lên phía trước vài bước. Qua được đám đông, thanh niên áo lam mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người đang đứng ở chính giữa.
Chỉ thấy người này mặc quần áo nha dịch màu đỏ đen xen lẫn, thân thể gầy yếu, nhưng tư thế lại không mang chút vẻ yếu ớt nào. Hai ống tay áo xắn qua khuỷu tay, hai tay chống thắt lưng, một bàn chân còn đạp trên sọt trúc đựng lê xanh đối diện.
Người bán hàng trước mặt kia cũng rất nghiêm túc, hai tay ôm ngực, mắt xếch mặt lạnh, tuổi chỉ trên dưới ba mươi, trên mặt lại có một chòm râu bù xù.
"Tiểu tử! Đừng tưởng ngươi là quan sai thì lão tử sợ ngươi nhé?! Ai làm quan lại không gọi người bán rau quả đem đồ mới nhất tốt nhất chuyển thẳng vào trong phủ? Ai lại phái thủ hạ đến trên phố mua đồ chứ? Theo ta, ngươi là một tên tiểu nha dịch lại thèm lê muốn chết, không muốn bỏ nhiều tiền nên mới nói hươu nói vượn, hạ thấp giá, nói là mua lê cho đại nhân nhà mình!"
Tiểu nha dịch kia vừa nghe liền nổi giận, nhất thời cao giọng ồn ào: "Ta nói ngươi này cái tên lắm râu kia, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa. Đại nhân phủ người ta thế nào ta mặc kệ, nhưng đại nhân phủ ta từ lúc nhậm chức tới nay chưa bao giờ thu tí quà biếu nào của người khác! Ngươi đừng tưởng rằng mặt ngươi đầy râu ria, nói chuyện không nhìn thấy miệng là có thể bậy bạ càn rỡ, cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng!"
Người hóng chuyện đứng chung quanh nghe vậy lập tức sửng sốt, thầm nghĩ: Tội phỉ báng là tội gì, vì sao chưa bao giờ nghe thấy?
Tiểu thương đại hồ tử kia lại không thèm quan tâm, chỉ khoanh tay cười nói: "Hừ, Lý Đại ta từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ nghe qua chuyện nực cười bậc này. Tiểu tử, ngươi nói đại nhân nhà ngươi thanh liêm, ta muốn nghe coi đại nhân phủ nào có thể được khen đến ba hoa khoác lác như thế?"
Nha dịch kia nghe xong lại đắc ý hếch cằm thật cao, lớn tiếng nói: "Đại hồ tử ngươi nghe cho rõ, đại nhân của chúng ta chính là Khai Phong phủ doãn Bao Thanh Thiên, Bao đại nhân!"
Đại hồ tử Lý Đại nghe vậy nhất thời sửng sốt, dừng một chút mới hỏi: "Ngươi nói là vị Bao đại nhân vừa mới xử trảm phò mã gia?"
"Đúng thế!" Nha dịch chỉ thẳng một ngón tay nói.
Lý Đại gật đầu, nói: "Nếu là Bao đại nhân, ta tin. Bao đại nhân thật là một quan tốt thanh liêm."
Dừng một chút, Lý Đại lại nói: "Quan tốt thì quan tốt, lê xanh này cũng không thể giảm giá!"
"Gì?" Nha dịch không khỏi ngẩn người, một đôi mắt xếch trừng lão Đại.
Chợt nghe đám người cười nói: "Ha, Khai Phong phủ tiểu nha dịch, hôm nay ngươi gặp đối thủ rồi, Lý Đại chính là người nổi danh chắc giá trên phố này!"
Đám người cười vang một trận.
Lại nghe một người nói: "Tiểu nha dịch, người tới phố này chưa đến nửa tháng, đã chặt giá người bán hàng lớn nhỏ ầm ầm rồi, coi như không tệ, hay là hôm nay ngươi nhận thua đi!"
Đám người lại cười vang.
Thanh niên áo lam nghe rõ ràng, trong phòng vô cùng khó hiểu, không khỏi quay sang lão bá bên cạnh hỏi: "Lão nhân gia, xin hỏi nha dịch này là..."
suy nghĩ nửa ngày, người áo lam cũng không biết nên hỏi như nào, miệng không khỏi ấp úng.
Lão bá bá kia nhìn qua, thấy vị thanh niên áo lam này tướng mạo đường đường, tư thế oai hùng hiên ngang, lời nói lại tao nhã ấm áp, không khỏi khiến người ta nảy sinh hảo cảm, vội vàng trả lời:
"Vị tiểu ca, ngươi không biết à, tiểu nha dịch mới tới Khai Phong phủ đúng là thú vị. Ngã tư chợ của chúng ta vốn ít quan sai tới mua đồ, nhiều nhất chính là quan gia Khai Phong phủ. Quan gia khác chỉ hỏi giá tiền một chút, mua xong liền đi. Nhưng tiểu nha dịch này không như vậy, từ khi hắn xuất hiện đã ra sức ép giá, xuất khẩu thành thơ, còn nhiều lần không ưng, quay về đòi đổi thứ mới."
Thanh niên áo lam kia nghe vậy hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Vậy chẳng phải hắn mượn danh quan phủ, ức hiếp người buôn bán nhỏ?"
Lão bá nghe xong sửng sốt, dừng một chút mới cười nói: "Tiểu ca nói vậy sai rồi. Giá tiền của hàng hóa trên chợ vốn không ổn định, ép giá là chuyện thường. Chưa nói đến vị tiểu nha dịch này có tài ăn nói rất tốt, khiến cho người ta tâm phục, không thể không giảm giá, lại vì Bao đại nhân từ khi nhậm chức tới nay làm cho dân chúng chúng ta rất nhiều truyện tốt, giá cả cũng có thể giảm vài phần."
Thanh niên áo lam nghe được lời này, lông mày mới giãn ra, khẽ gật đầu.
Lão bá lại nói: "Chẳng qua nếu không phải mỗi lần tiểu nha dịch này mang ra lý lẽ thú vị, hẳn cũng không thể thuyết phục tất cả tiểu thương trên đường đâu."
Thanh niên áo lam sửng sốt, không khỏi hỏi: "Việc mặc cả thú vị như nào?"
Lão bá cười nói: "Tiểu ca, ngươi không biết rồi, tiểu nha dịch lần nào cũng dùng mọi lời nói cử chỉ, hành vi xử sự của mọi người trong Khai Phong phủ ra làm lợi thế mặc cả, lời nói còn hay hơn thuyết thư trong Ngõa Tứ,[1] mọi người nghe vui vẻ đương nhiên liền tâm phục. Nếu không phục, lại tiếp tục nói..."
Thanh niên áo lam nghe xong, vội vàng ngóng vào giữa đám người.
Chỉ thấy tiểu nha dịch kia khoanh hai tay, chậm rãi bước đi, còn thi thoảng hắng giọng. Mọi người chung quanh đều mang bộ dáng mong đợi. Thanh niên áo lam không khỏi có chút tò mò, yên lặng chen lên trước vài bước, bất giác đã vào trung tâm của đám người.
Tiểu nha dịch kia trầm sắc mặt nói: "Đại ca râu ria à, ngươi biết vì sao ta đường đường là quan sai của Khai Phong phủ nha lại muốn tranh mấy đồng tiền mua lê với ngươi không?"
Lý Đại kia vẫn khoanh tay như cũ, thần sắc không đổi, lắc đầu.
Tiểu nha dịch hỏi: "Ngươi biết Bao đại nhân Khai Phong phủ chúng ta là vị quan trong như nước, sáng như gương không?"
Lý Đại gật đầu.
Tiểu nha dịch lại hỏi: "Vậy ngươi có biết vì sao mặt của Bao đại nhân lại đen như vậy không?"
Hử?
Không chỉ Lý Đại, mọi người nghe vậy không khỏi ngạc nhiên. Vị thanh niên áo lam kia cũng sửng sốt.
"Nguyên nhân chủ yếu chính là... Bao đại nhân bận quá! Không ngừng nghỉ chút nào, công văn trên bàn xử án của Bao đại nhân hàng ngày đều cao hai ba thước, Bao đại nhân đêm đêm đọc đến canh ba nửa đêm, ngủ không đủ, màu da sạm dần. Hơn nữa, sáng sớm mỗi ngày, ngay cả thời gian rửa mặt Bao đại nhân cũng không có, năm rộng tháng dài, làn da mới ngăm đen như thế!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều im lặng, sau đó bên trong đám người liền ẩn ẩn truyền ra tiếng cười. Thanh niên áo lam kia đầu lại đầy vạch đen, thầm nghĩ: Đại nhân hàng ngày lật xem công văn tới khuya là chuyện thật, nhưng việc không rửa mặt, mình hình như chưa bao giờ nghe qua.
Tiểu nha dịch kia dừng một chút, lại hỏi: "Vậy mọi người có biết vì sao mặt của Công Tôn tiên sinh lại trắng như thế không?"
Tiếng cười chợt dứt.
"Đó là bởi Bao đại nhân rất giản dị, dù ngày ngày xem công văn đến đêm khuya cũng không chịu lãng phí thắp đèn dầu, cho nên mới cho Công Tôn tiên sinh dùng bột mì đắp lên mặt, phản xạ ánh trăng để thay thế ngọn đèn, lâu ngày mặt của Công Tôn tiên sinh liền trắng."
Đám người lại cười ầm một trận, chỉ nghe trong đó có một người chen tiếng nói: "Vậy chẳng phải tốn nhiều tiền mua bột mì?"
Tiểu nha dịch phe phẩy tay nói: "So với dầu thắp, bột mì tất nhiên rẻ hơn rất nhiều."
Tiếng cười dữ dội nhất thời nổi lên bốn phía.
Thanh niên áo lam bất giác hối hận vạn phần, không biết vì sao mình lại đến đây. Đang muốn xoay người rời đi, lại nghe tiểu nha dịch kia nói ra một câu, bước chân không khỏi cứng đờ.
Tiểu nha dịch kia nói: "Vậy mọi người biết vì sao Khai Phong phủ Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển đại nhân lại có danh xưng là "Ngự miêu" không?"
Trong đám người có người hô: "Đương nhiên là vì Triển đại nhân có khinh công rất tốt!"
Tiểu nha dịch gật đầu nói: "Vị huynh đài này nói không sai, xin hỏi ngài có biết vì sao khinh công của Triển đại nhân lại tốt như thế chăng?"
"Vì sao?"
Tiểu nha dịch lập tức làm ra một bộ dáng vô cùng đau đớn nói: "Đó là bởi Triển đại nhân bận quá, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, gầy chỉ thấy xương, khinh công sao lại không tốt?"
Mọi người nghe xong lời ấy lại không ai lên tiếng cười, nhất thời im lặng dị thường.
Đã thấy vị tiểu nha dịch kia chậm rãi đi đến trước mặt một thanh niên áo lam, chắp tay khẽ cười nói:
"Triển đại nhân, nhiều ngày không thấy, đại nhân vất vả rồi."
Mọi người nghe vậy đều vừa mừng vừa sợ.
Nghĩ tới vị Khai Phong phủ Triển đại nhân này, danh tiếng "Ngự miêu" đã sớm nổi tiếng dân gian, nhưng dân chúng lại rất ít người biết vị tứ phẩm hộ vệ, nay vừa thấy cơ hội đến đây, mọi người đâu chịu buông tha, vội vàng ào ào vây quanh, bao bọc Triển Chiêu kín không kẽ hở, người người trừng mắt, tròng mắt tỉ mẩn quan sát.
Chỉ thấy thanh niên nổi danh mặc áo dài màu lam, thắt lưng rộng bằng vải đen, chân đi một đôi giày đã bạc màu, tay cầm thanh bảo kiếm cổ, thắt lưng thẳng tắp như tùng, khuôn mặt nhã nhặn tuấn lãng, khí chất ôn hòa như gió, khiến mọi người không khỏi tâm hồn ấm áp, tinh thần phấn chấn.
Trong lòng mọi người âm thầm tán thưởng không thôi: Triển đại nhân quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là anh hùng tài tuấn trên đời hiếm có.
Tiểu nha dịch túm tay Triển đại nhân, đẩy mọi người đang vây xem ra, bước đến trước quầy hàng của Lý Đại nói: "Đại ca râu ria, đây là Tứ phẩm đới đao hộ vệ của Khai Phong phủ ta, Triển đại nhân.
Ngươi nhìn xem." Nói xong, đột nhiên giơ tay vỗ hai phát trên vạt áo của Triển Chiêu, nhất thời bụi đường bay tán loạn.
Tiểu nha dịch lại nói: "Thấy không? Triển đại nhân khinh công cái thế, trên người lại là phong trần mệt mỏi, có thể thấy được đại nhân xuất môn phá án vất vả thế nào. Ngươi nhìn quần áo của Triển đại nhân xem... chậc chậc, Triển đại nhân là quan tứ phẩm, bổng lộc tất nhiên không ít, lại giản dị như thế, chẳng lẽ không khiến cho nha dịch nho nhỏ như ta kính nể? Cho nên để bảo vệ truyền thống giản dị của Khai Phong phủ, tất nhiên ta muốn tranh chấp giảm chút tiền. Đại ca râu ria, ta đã nói đến thế này rồi, lê của ngươi liệu có giảm giá hay không đây?
Đại hồ tử kia cũng không đáp lại, chỉ giống như mọi người xung quanh, yên lặng không nói gì nhìn Triển Chiêu.
Tiểu nha dịch thấy thế không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ: Sao thế? Vì sao biểu tình của mọi người lại chăm chú thế, chẳng lẽ mặt của Tiểu Miêu mọc râu hay sao?"
Nghĩ vậy, cũng không khỏi quay đầu quan sát, vừa thấy, trong lòng tiểu nha dịch nhất thời buồn cười.
Nam hiệp Triển Chiêu thần sắc xấu hổ, hai vệt màu khả nghi nổi trên mặt, đúng là diễm sắc khôn cùng.
Tiểu nha dịch không khỏi cảm khái: Chậc chậc, đầu hạ rồi còn có thể thấy hoa đào đầy trời, không dễ đâu!
Lại nói đến Triển Chiêu, một thân tuyệt nghệ, khinh công tuyệt thế, từ thuở thiếu niên danh tiếng "Nam hiệp" đã uy chấn giang hồ. Dù có đối mặt hơn mười địch thủ cũng chưa từng lùi về sau nửa bước; từ khi đi theo Bao đại nhân tới nay, lấy công đạo pháp lý làm đầu, lấy bảo hộ Thanh Thiên làm trọng, cho dù đối mặt thiên quân vạn mã cũng chưa từng nhíu mày một chút. Nhưng hôm nay bị dân chúng yêu thích náo nhiệt vây quanh, mắt nhìn chăm chú, không khỏi cảm giác như mũi nhọn chọc toàn thân, nhất thời xấu hổ vạn phần.
Tiểu nha dịch nhìn Triển Chiêu, có chút suy nghĩ gật đầu, quay lại cao giọng nói với Lý Đại: "Đại ca râu ria, sao nào, giá lê có giảm không?"
Lý Đại lúc này mới hoàn hồn, bối rối ho khan hai tiếng nói: "Tiểu tử, nể mặt Bao đại nhân, theo ý ngươi, giảm nửa giá bán cho ngươi!"
Tiểu nha dịch thầm nghĩ: Sao lại là nể mặt Bao đại nhân, căn bản chính là nể "mặt" của Tiểu Miêu này! Nhưng mặt vẫn đầy tươi cười, nói: "Lý đại ca quả nhiên là người hào phóng! Vậy không biết hai sọt lê có thể giúp ta mang đến Khai Phong phủ hay không?"
Lý Đại vỗ ngực cười nói: "Được, để đấy cho ta."
Tiểu nha dịch vừa nghe, vội vàng lấy túi tiền từ trong lòng ra, cẩn thận đếm rồi mới đưa cho Lý Đại.
Lý Đại nhận tiền, gật đầu, vác hai sọt lê hướng đến Khai Phong phủ.
Tiểu nha dịch thấy vậy mới xoay người, chắp tay thi lễ với Triển Chiêu, nói: "Triển đại nhân, Kim Kiền đa tạ Triển đại nhân giúp đỡ."
Dừng một chút, nói tiếp: "Vậy... Triển đại nhân, nếu ngài không ngại, theo Kim Kiền đi mua hai sọt rau xanh được không?"
"..."
*
Khai Phong phủ nha là tòa nhà hướng Tây trên đường cái phía Đông, nằm ở phương Bắc của sông Biện Đông Kinh, phủ nha chiếm hơn mười khoảnh, kiến trúc nguy nga, trang nghiêm túc mục.
Bên ngoài phủ nha tổng cộng có bốn cửa, một là cửa chính, người không có công việc trọng đại không thể tùy tiện tiến vào; một là cửa sau của phủ nha, đa số người nhà trong phủ, hay lúc phủ doãn cải trang đi tuần sẽ sử dụng; hai cửa còn lại là cửa bên, chia ra cửa Đông và cửa Tây, nha dịch có việc riêng ra ngoài, người hầu lặt vặt, đầu bếp, người bán hàng rong ra vào, thêm cả Tạo dịch ra ngoài làm việc liền dùng.
Hôm nay đã gần lúc xế chiều, hoàng hôn sắc vàng, tịch vân huyền ảo, một nha dịch đang đứng ở cửa bên phía Đông Khai Phong phủ, nhìn ngó xung quanh.
Nha dịch này mặc quần áo nha môn chỉnh tề, buộc thắt lưng đi giày đen, thân hình cao gầy giống như cây gậy trúc, một đôi mắt báo mở to, đen trắng rõ ràng, tai rộng, cằm nhọn, nhìn kỹ cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Chỉ thấy hắn thần sắc lo lắng, liên tiếp nhìn quanh đám người. Không bao lâu, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng đón tiếp nha dịch gầy gò đang đi tới, kêu lên: "Kim Kiền, ngươi chỉ đi mua hàng, sao muộn như vậy mới trở về, tới giờ ăn tối đến nơi rồi... A, Triển đại nhân?!"
Nói được một nửa, nha dịch mới phát hiện hóa ra bên cạnh Kim Kiền còn có một người, mà người này đúng là tứ phẩm đới đao hộ vệ nửa tháng không thấy, Triển đại nhân.
Thiếu niên nha dịch vội vàng khom người thi lễ, cao giọng nói: "Thuộc hạ Trịnh Tiểu Liễu bái kiến Triển đại nhân!"
Triển Chiêu gật đầu, trầm giọng nói: "Không cần đa lễ."
"Tạ đại nhân!"
Nha dịch Triệu Tiểu Liễu lập tức thẳng người, cung kính đứng ở bên cạnh, một đôi mắt to cẩn thận đánh giá vị tứ phẩm hộ vệ trước mắt, trong lòng lòng không khỏi sùng kính vạn phần.
Vị này là ngự tiền đới đao hộ vệ do đương kim Thánh thượng chính miệng ngự phong, đứng đầu anh hùng hào kiệt theo cảm nhận của toàn bộ các vị quan sai nha dịch trong Khai Phong phủ. Không nói đến Triển đại nhân có công phu xuất thần nhập hóa, chỉ đơn giản diện mạo, khí phái của Triển đại nhân thôi, đương thời cũng không có người sánh bằng. Mà khó nhất là, tuy Triển đại nhân nhận hoàng ân, làm quan tứ phẩm, nhưng lại không hề hành xử kiêu căng, đối với nha dịch lớn nhỏ trong Khai Phong phủ đều mang vẻ mặt ôn hòa, tao nhã lễ độ, không thể không khiến người ta khâm phục.
Nhưng, vì sao hôm nay sắc mặt Triển đại nhân lại hơi kỳ quái, nhìn qua có điểm giống Bao đại nhân... đen đen như đáy nồi?
Chỉ thấy Triển Chiêu kia vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt ẩn nhẫn, nhẹ chắp tay nói với Kim Kiền: "Kim huynh, Triển mỗ có việc quan trọng, đi trước một bước. Hôm nay Kim huynh chiếu cố... Triển mỗ... đa tạ."
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Trịnh Tiểu Liễu đứng bên không khỏi ngạc nhiên: Không khí vừa rồi, chẳng lẽ vị Triển đại nhân tính tình trước nay rất hòa thuận lại nổi giận ư... Không phải mình vừa hoa mắt chứ?
Lúc này mới nhìn sang Kim Kiền bên kia, vẻ mặt như khóc tang, còn vạn phần hối hận mà lẩm bẩm:
"Người xưa nói rất đúng: Sinh lúc khổ cực, chết lúc yên vui! Chẳng lẽ những ngày êm đẹp của ta dài quá rồi, cho nên quên mất Tiểu Miêu không dễ chọc? Nhưng ta cũng không làm gì á, chẳng qua kéo Tiểu Miêu tới đứng trước các quầy hàng, dùng "mỹ miêu kế" một chút, không coi là phạm pháp mà. Cũng là vì suy nghĩ cho lợi ích của toàn thể viên công Khai Phong phủ, theo tình có thể tha a..."
Trịnh Tiểu Liễu không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi.
Hành động cổ quái của Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu là người cùng phòng đã nhìn quen không thấy quái, nhưng hắn thậm chí có thể chọc Triển đại nhân tức giận, xem ra cũng có vài phần bản lĩnh.
Vào bữa tối, Tạo ban từ Ban đầu trở xuống đều khen Kim Kiền không dứt miệng, khen cật lực Kim Kiền có phương pháp mua đồ, dùng không đến nửa phần tiền như mọi khi đã mua được hoa quả rau tươi tốt nhất đem về.
Nhưng Kim Kiền cũng thật kỳ quái, nếu là ngày thường chắc chắn sẽ lớn miệng tranh công một phen, không biết vì sao hôm nay sắc mặt lại không tốt, thở ngắn than dài, cho đến khi trở về phòng ở của viện Tam Ban cũng không thấy chuyển biến.
Trịnh Tiểu Liễu trong lòng khó hiểu, lại không tiện hỏi, ở trong phòng do dự hồi lâu mới mở miệng: "Kim Kiền, hôm nay ngươi và Triển đại nhân..."
Kim Kiền đang ngẩn người ngồi ở bên giường, đột nhiên nghe thấy ba chữ "Triển đại nhân", không khỏi đứng phắt dậy, kêu to: "Triển đại nhân! Triển đại nhân ở đâu? Tiểu Lục, mau mau tìm cái bao tải trùm kín ta, nhét vào trong rương, tuyệt đối đừng để cho thanh Cự Khuyết kia chém ta, ta không muốn chết lúc trai tráng đâu!"
Trịnh Tiểu Liễu nhất thời dở khóc dở cười, dừng mấy giây mới nói: "Triển đại nhân không ở đây, là ta hỏi ngươi, rốt cuộc hôm nay ngươi làm chuyện gì, vì sao thất thường như vậy?"
Lúc này Kim Kiền mới hoàn hồn, nhìn Trịnh Tiểu Liễu, nhẹ nhàng thở ra: "Tiểu Lục, tuổi ngươi còn nhỏ, thế giới phức tạp của người lớn ngươi tất nhiên không hiểu. Tục ngữ nói, vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt chẳng biết lòng. Chính là không thể không có tâm tư đề phòng người khác, làm việc vẫn nên cẩn thận một chút mới có thể sống được lâu."
Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy liền khó hiểu, thầm nghĩ: Ngươi cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, thế mà còn nói tuổi ta còn nhỏ, đây là đạo lý gì. Nghĩ vậy, không khỏi đứng lên, thẳng người nói: "Kim Kiền, tuổi của ta đủ để làm ca ca ngươi, sao ngươi có thể nói chuyện với ca ca như vậy?"
Kim Kiền không khỏi sửng sốt, trên dưới một phen đánh giá thiếu niên cao hơn mình một cái đầu, trong lòng không khỏi buồn cười: Ta quên mất, mình là nữ giả nam trang, tuổi tác nhìn qua tất nhiên nhỏ hơn so với thực tế. Có điều tiểu quỷ này chưa đủ lông đủ cánh mà còn muốn làm ca ca, thật mang sắc thái hài kịch rồi.
Trịnh Tiểu Liễu thấy Kim Kiền hồi lâu không nói lời nào, tưởng rằng sợ mình, không khỏi cao hứng, làm ra bộ dáng từng trải mà lên giọng: "Vậy ngươi nói thật đi, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Kim Kiền bất đắc dĩ, đành phải lắc đầu nói: "Cũng không có gì, chính là ta không cẩn thận chọc giận Triển đại nhân, sợ hắn rình thời cơ trả thù, ngươi cũng biết, ta chỉ có bản lĩnh chạy trối chết, nếu Triển đại nhân đánh thật, ta tất nhiên khó giữ được cái mạng nhỏ này."
Trịnh Tiểu Liễu nghe xong không khỏi lắc đầu, nói: "Không thể nào, Triển đại nhân chính là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, đại hào kiệt, sao bụng dạ có thể hẹp hòi như thế?"
Kim Kiền nghe vậy, nhất thời đầu đầy vạch đen, thầm nghĩ: Thật không thể có tiếng nói chung với cái đồ "Theo đuổi mèo" như ngươi, chẳng khác nào nước đổ đầu vịt! Ngươi chỉ thiếu điều treo một bức chân dung của Tiểu Miêu lên tường, ngày ngày nhìn vào mà chảy nước miếng.
Lại nghe Trịnh Tiểu Liễu nói: "Triển đại nhân làm người chính trực kiềm chế, xử sự ổn trọng, làm việc đều đưa đạo nghĩa pháp lý lên đầu, Kim Kiền ngươi hẳn là suy nghĩ nhiều."
Kim Kiền không khỏi sửng sốt, nghĩ lại cũng thấy có vài phần đạo lý. Thầm nghĩ: Không ngờ tên tiểu quỷ này cũng có tầm mắt. Hôm nay ta bị cái mặt đen khó gặp của Tiểu Miêu dọa phát khiếp, đầu óc hơi chập mạch, nay ngẫm lại, quả thực không nghiêm trọng đến thế.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi thông suốt, cười cười vỗ vai Trịnh Tiểu Liễu nói: "Tiểu Lục Ca, quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo."
Trịnh Tiểu Liễu bất ngờ được khen, có chút ngượng ngùng vò đầu cười nói: "Kim Kiền, ngươi quá khen rồi, ta lớn hơn ngươi vài tuổi, hơn vài phần kiến thức cũng là chuyện thường."
Kim Kiền nghe xong: Hừ, tiểu tử này, thật đúng là cho chút ánh sáng liền xán lạn, cho rễ gậy trúc liền leo sào. Nhìn gương mặt tươi cười của Trịnh Tiểu Liễu, Kim Kiền chợt nổi lên ý muốn trêu chọc, nhướng mày nói: "Ta nói này Tiểu Lục Ca, hôm nay ngươi về nhà thăm cha, có nói cho cha ngươi chuyện chẳng may làm vỡ chậu rửa mặt của Bao đại nhân không?"
Trịnh Tiểu Liễu vừa nghe, sắc mặt nhất thời ảm đạm, cúi đầu: "Có, cha ta mắng ta thê thảm, còn đưa bồn gốm vừa mua bảo ta đem về, nói là để ta đền cho Bao đại nhân. Kim Kiền, ngươi giúp ta nhìn xem, bồn gốm này được không?"
Dứt lời liền quat người đến giường mình mở bọc đồ ra, bê một cái bồn gốm đặt lên trên bàn.
Chỉ thấy bồn gốm này có chất lượng bình thường, toàn bộ đen sì, dưới ngọn đèn có thể phản quang lấp lánh.
Kim Kiền đầu tiên là sửng sốt, sau đó chậm rãi nhìn về phía Trịnh Tiểu Liễu, trịnh trọng hỏi: "Tiểu Lục, ngươi thật sự muốn đền Bao đại nhân cái bồn rửa mặt này?"
Trịnh Tiểu Liễu gật đầu.
"Phụt!" Kim Kiền không nhịn được, nhất thời phì ra một ngụm nước miếng, lớn tiếng cười nói: "Có sáng tạo, có sáng tạo!" Ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng khó hiểu của Trịnh Tiểu Liễu, Kim Kiền lại vỗ đùi cười: "Dùng bồn rửa mặt này, Bao đại nhân chẳng phải mất hết mặt mũi?"
"Hả?"
"Mặt đen ngó vào bồn đen, sao có thể soi được gì?"
Trịnh Tiểu Liễu lúc này mới hiểu, nhất thời buồn bực, hai con mắt trợn tròn, thở phì phì kêu lên:
"Ngươi đừng nói bậy, cha ta nói, ô bồn này chính là bồn gốm tinh phẩm khó gặp, sao ngươi có thể nói lung tung ?"
Kim Kiền nghe vậy, thoáng chốc ngừng cười, giương mắt bình tĩnh nhìn Trịnh Tiểu Liễu hỏi: "Ngươi... ngươi ngươi ngươi vừa rồi gọi bồn này gọi là gì?"
Trịnh Tiểu Liễu khó hiểu, trả lời: "Ô bồn."
Da đầu Kim Kiền nhất thời run rẩy, dạo một vòng quanh bàn, thầm nghĩ: Ô bồn? Đây... đây đây đây không phải cái ô bồn kia chứ? Không thể nào, lần trước đụng phải Tần Hương Liên đã thật xui xẻo rồi, lần này lại gặp cái ô bồn nổi danh kia nữa thì... Ta sẽ không đen đủi như vậy ha? Đầu óc vòng vo suy nghĩ, Kim Kiền nuốt nước miếng, run rẩy giơ một ngón tay, gõ nhẹ xuống ô bồn.
"Coong coong." Tiếng động thanh thúy rành mạch vang lên trong đêm tĩnh.
"Đừng gõ!" Một âm thanh đồng thời vang lên theo tiếng "coong coong".
Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu đều sững sờ, không khỏi nhìn nhau, sắc mặt kinh dị, không vì gì khác, chỉ vì câu nói kia không phải phát ra từ một trong hai người.
Trịnh Tiểu Liễu cũng giơ ra một ngón tay gõ xuống ô bồn.
"Đừng gõ!" Sau tiếng "coong coong", âm thanh kia lại xuất hiện.
Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu nháy mắt liền nhảy ra xa mười thước, chằm chằm trừng mắt nhìn ô bồn trên bàn.
Chỉ thấy từ trong ô bồn, một làn sương trắng chầm chậm bay ra, lơ lửng quanh ô bồn một vòng, sau đó dần dần đọng thành hình giữa không trung, không bao lâu liền tạo thành một bóng người. Người này có ba chòm râu đen, búi tóc tán loạn, một thân áo trắng, có điều khuôn mặt thân hình đều phiêu ẩn bất định, giống như bị che phủ bởi một tầng hơi nước.
Kim Kiền dụi mắt, rồi dụi mắt, cuối cùng không khỏi nhắm lại hai mắt, thầm nghĩ: Bình tĩnh, bình tĩnh, ta đường đường là người hiện đại, từ nhỏ đi theo chủ nghĩa duy vật, lão nhân gia Các-Mác đã nói, thế giới là vật chất, vật chất là vận động, còn chủ nghĩa duy tâm... không, là chủ nghĩa mê tín, ta đường đường là người tương lai văn minh, tất nhiên không tin.
Trải qua một phen đấu tranh tâm lý kịch liệt, đợi đến khi Kim Kiền rốt cuộc có dũng khí mở to hai mắt, lại phát hiện bóng trắng kia còn rõ ràng thêm vài phần.
"Bùm!" Một tiếng vang kỳ lạ truyền đến từ phía sau, Kim Kiền nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Tiểu Liễu co quắp ngồi dưới đất, hai mắt trợn trắng, sắc mặt trắng bệch, toàn thân trên dưới run rẩy không ngừng.
Kim Kiền âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ: Tiểu tử này thật không có chút hình tượng nào cả, đánh mất hết thể diện của nha dịch Khai Phong phủ như ta. Thời khắc sinh tử tồn vong mấu chốt như này chính là lúc tốt nhất để ta phát huy phong cách cá nhân á.
Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi hít sâu một hơi, hai mắt tỏa sáng, dưới chân vận lực, mạnh mẽ chạy ra cửa phòng, căng cổ họng hét lớn:
"Cứu mạng với... Có quỷ á!!"
[1] Ngõa Tứ: Một nơi thuyết thư có mục đích giải trí thời Bắc Tống. (Thuyết thư: biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...