Đêm gian mưu đến phủ phò mã, tâm nghi kinh hiện bức hưu thư
*
Mọi người trên giang hồ đều biết ba thước thanh phong trong tay Nam Hiệp Triển Chiêu chính là một thanh bảo kiếm thượng cổ, tên gọi Cự Khuyết, cắt ngọc chặt vàng, chém sắt như chém bùn, là một bảo vật hiếm thấy trên đời. Mà nay, Kim Kiền thật may mắn khi thấy được bảo vật này.
Bảo kiếm Cự Khuyết, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh, sát khí bức người, nếu ở hiện đại nhất định có thể trở thành quốc bảo loại một. Đương nhiên, nếu Cự Khuyết không phải đang được đặt trên cổ Kim Kiền thì ít nhất Kim Kiền cũng có thể nghĩ ra một vạn câu cảm thán biểu đạt cho tình cảm sùng kính của mình đối với nó.
"Triển... Triển... Triển... Triển..." Kim Kiền lần thứ hai mở miệng nhưng ngay cả hai chữ "đại nhân" cũng bị mắc kẹt trong cổ họng không phun ra được.
"Kim Kiền!" Triển Chiêu trầm giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Cái... cái... cái... cái gì là ai?" Kim Kiền tiếp tục nói lắp.
Triển Chiêu mày kiếm dựng thẳng, quát: "Nói mau."
Một tiếng này suýt nữa đem bảy hồn của Kim Kiền dọa chạy mất sáu hồn, mồ hôi trên đầu Kim Kiền chảy ùn ùn, từ trên mặt tí tách rơi xuống Cự Khuyết.
Lúc này Kim Kiền vô cùng hoang mang lo sợ, trong lòng như có một ngọn núi lửa đang phun trào.
Trời xanh ơi, đất rộng ơi, có vị thiên sứ đại tỷ nào tốt bụng nói cho ta biết chuyện gì đang diễn ra ở đây không? Vì sao nhân vật chính phái như Triển Chiêu lại cầm kiếm kề trên cổ ta, đãi ngộ này không phải chỉ có nhân vật đại Boss mới được hưởng thụ sao, chẳng lẽ bản thân mình đã sa ngã thành nhân vật phản diện ư? Không đúng, tuy rằng bộ dáng của ta không phải thoát tục xuất trần, nhưng tốt xấu cũng được coi là ngũ quan đoan chính, khoảng cách để đạt tới quân đại gian đại ác vẫn còn khá xa mà...
Chẳng lẽ thân phận đồ đệ của Y Tiên Độc Thánh đã bại lộ, mà Triển Chiêu lại trùng hợp kết oán với hai lão già kia – mồ hôi trên đầu Kim Kiền lại tiếp tục chảy ào ào – nếu sự thật là vậy, ta cũng không cần phải chối tội chi cho mệt, dứt khoát hưởng dụng chính sách dành cho tù binh: Thẳng thắn nhận khoan hồng, tranh thủ chút tình cảm a.
Bên này Kim Kiền còn đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, bên kia Triển Chiêu cũng đã hết tính nhẫn nại. Bảo kiếm trong tay Triển Chiêu hướng đến cổ họng của Kim Kiền cứa một nhát, vết máu nhàn nhạt hiện ra.
"Ngươi là ai? Đến Khai Phong phủ có mục đích gì?"
Kim Kiền đang lo lắng có cần phải khai ra tòan bộ hay không, nhưng vừa nghe đến nghi vấn của Triển Chiêu, nhất thời trong lòng vừa động, cộng thêm đau đớn ở cổ, nháy mắt đầu óc thanh minh không ít.
Đến Khai Phong phủ có mục đích gì? Ta còn có thể có mục đích gì? Nhiều lắm là muốn hưởng dụng miễn phí mấy bữa cơm quan, lấy vài đồng tiền riêng, tiếp theo là chiêm ngưỡng mấy vị danh nhân lịch sử một chút thôi, còn có mục đích gì chứ... Câu hỏi này thực sự kỳ lạ, hình như không có liên quan đến thân phận đồ đệ của Y Tiên Độc Thánh, ngược lại có phần tương tự với câu hỏi dành cho những tên đột nhập Khai Phong phủ... Hự!
Mắt nhỏ của Kim Kiền đột nhiên mở to vài phần, cẩn thận đánh giá vị hộ vệ tứ phẩm ở trước mắt, âm thầm cân nhắc:
Không hợp với lẽ thường! Mặc dù Triển Chiêu xuất thân giang hồ, nhưng theo quan sát và phán đoán mấy ngày nay, người này bình tĩnh tự chủ, ổn trọng như núi, cho dù nhìn thấy mẹ con Tần Hương Liên bị hãm hại cũng không vọng động, lấy đại cục làm trọng, pháp lý công đạo đi trước. Nay giữa đêm hôm khuya khoắt, hắn lại lỗ mãng vác kiếm vào trong phòng chất vấn nhân chứng – không đúng, chuyện này nhất định có âm mưu.
Nghĩ vậy, Kim Kiền cân nhắc trong lòng, lặng lẽ thở phào một cái, chớp chớp mắt cầu xin: "Triển... Triển... Triển đại nhân, tiểu nhân không rõ..."
Triển Chiêu mặt trầm xuống, thấp giọng quát: "Lời nói, việc làm, cử chỉ của ngươi quá kỳ quái. Kim Kiền, ngươi trăm phương nghìn kế trà trộn vào Khai Phong phủ rốt cuộc có rắp tâm gì?"
Kim Kiền vừa nghe lập tức cao giọng la lên, trong giọng nói còn mang theo vài tiếng nức nở: "Sao Triển đại nhân lại nói vậy, tiểu nhân oan uổng a!"
Hai tròng mắt đen của Triển Chiêu nhìn thẳng, quát: "Ngươi còn dám dối gạt! Triển mỗ hỏi ngươi, ngươi có một thân tuyệt đỉnh khinh công nhưng lại cố ý giấu giếm, đó là đạo lý gì?"
Kim Kiền nghe xong nhất thời khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ: Chậc chậc, tưởng gì, làm người tất nhiên là phải khiêm tốn, tuyệt không thể nổi bật. Một thân khinh công này nếu không giấu đi, chẳng lẽ đem ra kiếm phiền toái sao.
Đầu nghĩ vậy nhưng miệng không dám nói, chỉ đành biện hộ: "Triển đại nhân, tiểu nhân oan uổng quá! Thân khinh công này của tiểu nhân là do một lão quái nhân dạy. Sư phụ chưa bao giờ nói qua thân phận của mình, sao tiểu nhân dám đi hỏi. Huống chi sư phụ còn dặn dò tiểu nhân, giang hồ hiểm ác, bản lĩnh khinh công này không thể dễ dàng cho người khác biết, tiểu nhân cũng đành nghe theo lời dặn."
Triển Chiêu nhíu mày, hỏi tiếp: "Đêm đó thích khách đột nhập, dường như ngươi có tiên tri, chẳng lẽ lại do sư phụ nói cho ngươi?"
Da đầu Kim Kiền run lên, thầm nghĩ: Tiên tri? Cho xin, cái đó mà cũng gọi là tiên tri sao? Chỉ nhờ xem quá nhiều phim truyền hình tám giờ, kinh nghiệm gián tiếp phong phú mà thôi.
Nhưng những lời này nửa phần cũng không thể lộ ra, đành phải tiếp tục nói: "Tiểu nhân hoàn tòan không biết thích khách đó a, tiểu nhân nhát gan từ nhỏ, vừa nghe Triển đại nhân không có trong phủ liền hoảng hốt mới hành động kỳ quái, không phải cố ý. Nếu tiểu nhân thật sự tiên tri được thì đã sớm bỏ trốn mất dạng, sao có thể đứng ngốc ở đó cho người ta chém."
"Có lẽ ngươi có dụng ý xấu!"
"Triển đại nhân, nếu tiểu nhân có dụng ý xấu sẽ không đứng ra cứu Bao đại nhân, cũng sẽ không bị thương."
"Chỉ sợ là khổ nhục kế."
"..."
Nếu lúc này không phải có một thanh trường kiếm đang đặt ở cổ, Kim Kiền thật muốn đạp hai cái lên khuôn mặt tuấn tú của tử miêu này.
Bà nó chứ, từ lúc sinh ra tới nay đây lần đầu tiên xả thân cứu người, thế mà bị chụp mũ là sử dụng "khổ nhục kế", quả thật là – không cho bánh đậu là lương khô, không cho thôn trưởng là cán bộ, không cho Kim Kiền là anh hùng.
"Triển đại nhân!" Kim Kiền lập tức buồn bực, lo lắng bay hết, mồ hôi ngừng chảy, miệng cũng không run, hai mắt trừng lớn, trầm giọng nói: "Mặc dù tiểu nhân chỉ là một thảo dân nhỏ bé, không biết cái gì là đạo lý lớn, nhưng cũng biết được Bao đại nhân là thanh thiên khó gặp ở trên đời. Thấy Bao đại nhân đang chịu nguy hiểm thì đứng ra cứu giúp, có gì là không thể? Vì thế mà hai tay tiểu nhân bị thương đến nay vẫn chưa lành. Nhưng Triển đại nhân lại nói chẳng qua chỉ là "khổ nhục kế", chẳng lẽ đây chính là đạo lý đối đãi ân nhân cứu mạng của Khai Phong phủ?"
Lời vừa nói xong, ngay cả Kim Kiền cũng phải âm thầm giật mình: Thì ra mình cũng có tài hùng biện nhỉ.
Triển Chiêu nghe xong sửng sốt, thấy Kim Kiền lời lẽ chính nghĩa, ánh mắt nghiêm nghị, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần kính nể, ngữ khí cũng dịu đi vài phần: "Đêm nay đột nhập phủ phò mã là nguy hiểm cỡ nào, thế mà ngươi không hề thoái thác, không thể không khiến Triển mỗ nghi ngờ."
Kim Kiền vừa nghe những lời này, lập tức tức giận chạy đi sạch sẽ, ngũ quan vặn vẹo đến nửa ngày, mới chột dạ nói: "Đó là mệnh lệnh của Bao đại nhân, tiểu nhân sao dám chối từ." Trong lòng lại nói thầm: Còn không phải vì trúng "mỹ miêu kế" của Triển đại nhân ngài! Nỗi sỉ nhục của người hiện đại a – nỗi sỉ nhục!
Lúc này Triển Chiêu nhíu mày không nói.
Kim Kiền vừa thấy liền biết Triển Chiêu đã tin tám phần, vội vàng nói: "Triển đại nhân có nhớ rõ, lúc trước ta và mẹ con Tần Hương Liên bị tri phủ Thái Châu hãm hại đuổi giết không? Nếu không phải Triển đại nhân đúng lúc đi ngang qua, chỉ sợ ta đã sớm thành vong hồn chốn âm phủ, làm sao có thể đến được Khai Phong phủ. Nói đi nói lại, Triển đại nhân trùng hợp đi qua, nếu nói ta có âm mưu, chẳng phải Triển đại nhân cũng tham dự một phần trong đó sao?"
Triển Chiêu ngẩn người, sau một lúc lâu mới nói:
"Ngươi nói là ngươi trong sạch, ngươi có bằng chứng gì?"
Kim Kiền nghe vậy trong lòng run lên: Quyết đánh đến cùng, thành bại ngay tại lúc này đây. Vì thế lớn tiếng nói: "Triển đại nhân, ngươi nói ta mưu đồ gây rối, ngươi có bằng chứng không?"
Triển Chiêu nghe vậy mày kiếm nâng lên, khóe miệng khẽ nhếch, sát khí trong nháy mắt tiêu tan, cổ tay vừa chuyển, Cự Khuyết vào vỏ, ôm quyền nói:
"Kim tiểu huynh đệ, Triển mỗ đắc tội, nhưng đây là chức trách của Triển mỗ, mong Kim tiểu huynh đệ thứ lỗi."
Kim Kiền sửng sốt, thầm nghĩ: "Sao lại thế này?
Triển Chiêu trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Vì cớ gì lại chuyển biến trong nháy mắt như vậy?
Chợt nghe ở ngoài cửa có người lên tiếng: "Kim tiểu huynh đệ, chớ nên trách cứ Triển hộ vệ."
Cửa nhẹ mở ra, một người nâng chân bước vào nhà, sắc mặt trắng nõn, khom người thi lễ.
Kim Kiền lập tức toàn thân hư thoát, ngồi bệt ở trên giường thở dài: "Công Tôn tiên sinh..."
Công Tôn gậy trúc muốn làm gì thế, thí nghiệm áp lực mà tâm lý thừa nhận được sao? Không khỏi có phần quá đáng rồi.
Công Tôn tiên sinh chậm rãi đi tới trước giường, chắp tay ôm quyền vái dài, nói: "Kim tiểu huynh đệ, Công Tôn Sách đắc tội, việc tối hôm nay đều là do chủ ý của tại hạ, không liên quan đến Triển hộ vệ."
Triển Chiêu nghe xong gấp gáp bước lên nói: "Công Tôn tiên sinh..."
"Triển hộ vệ", Công Tôn tiên sinh đứng dậy quay đầu nói: "Chớ nên nhiều lời. Việc tối nay là do tại hạ đa nghi, lập ra kế này, mạo phạm Kim tiểu huynh đệ, là Công Tôn Sách xử sự không đúng."
"Công Tôn tiên sinh sao có thể..."
"Hai vị, thật có lỗi!" Kim Kiền đột nhiên ngẩng đầu, da mặt run rẩy hỏi: "Vấn đề trách nhiệm có thể để ở đó, các ngươi ai có thể giải thích cho ta trước?"
Công Tôn tiên sinh và Triển Chiêu đều sửng sốt, nhìn thấy Kim Kiền sắc mặt xanh mét, khóe miệng run run, mắt híp lại chỉ còn một khe hở không khỏi có chút buồn cười.
"Khụ, Kim tiểu huynh đệ, hãy nghe tại hạ giải thích." Công Tôn tiên sinh đằng hắng cổ họng kể lại việc đêm nay.
Kim Kiền càng nghe thì vạch đen trên trán càng nhiều, đến cuối cùng, vạch đen đều loạn cả lên.
Thì ra ngay từ ngày đầu tiên đến Khai Phong phủ, Công Tôn tiên sinh đã nghi ngờ mình.
"Ngày ấy khi thấy Triển hộ vệ hồi phủ, mẹ con Tần Hương Liên đều kinh dị vạn phần, nhưng chỉ có Kim tiểu huynh đệ là vô cùng bình tĩnh. Sau đó tại hạ biết được, dọc đường Triển hộ vệ chưa từng để lộ thân phận, mà theo biểu hiện của tiểu huynh đệ lúc đó thì hình như đã sớm biết trước việc này, không thể không khiến cho tại hạ nghi ngờ."
Kim Kiền giải thích: "Đó là bởi vì ta quá kinh ngạc cho nên mới không có chút thái độ nào."
Công Tôn tiên sinh gật gật đầu, lại nói: "Tại hạ cũng từng nghĩ vậy. Nhưng đêm đó khi thích khách đột nhập vào phủ, hành vi của tiểu huynh đệ quả thật quá sức tưởng tượng, cộng thêm một thân khinh công tuyệt đỉnh của tiểu huynh đệ mà ngay cả Triển hộ vệ cũng chưa từng gặp qua. Ta chỉ sợ tiểu huynh đệ thân phận không rõ, có ý đồ bất lợi với đại nhân, cho nên mới..."
"Cho nên..." Kim Kiền nhướn chân mày, ôm hai cánh tay ngồi ngay ngắn ở trên giường tiếp lời:
"Ngươi cùng Triển đại nhân đã nghĩ ra tiết mục nửa đêm ép cung. Không cần hỏi, đêm nay đột nhập vào phủ phò mã cũng là do các ngươi đã sớm thương lượng tốt. E rằng Triển đại nhân đã sớm biết nơi giam giữ hài tử của Tần Hương Liên, việc tối hôm nay chỉ để xác định xem ta có mối liên hệ nào với phủ phò mã không. Triển đại nhân, biểu hiện của ta có chỗ nào khả nghi không?"
Trong lòng lại nói thầm: Có quỷ mới có, đêm nay thiếu chút nữa là mình bị lạc đường.
Triển Chiêu lắc đầu cười nói: "Kim tiểu huynh đệ nói đùa, tiểu huynh đệ suy nghĩ nhạy bén, Triển mỗ bội phục."
Kim Kiền thầm nghĩ: Bội phục cái đầu ngươi! Nếu ta không bị sắc đẹp mê hoặc, đường đường một người tương lai như ta sao có thể làm việc tầm thường này? Hai vị kia, rõ ràng biết rõ ta không có nửa điểm quan hệ với Trần Thế Mỹ nhưng vẫn ép hỏi nửa đêm, quả thật là khôn khéo đến mức khủng bố. Chậc chậc, mình thật không hay ho, chọn nơi nào không chọn, lại chọn nơi chỉ toàn "nhân tinh" tụ tập để cư trú.
Nghĩ vậy, Kim Kiền cảm thấy tối nay vạn phần uất ức. Một buổi tối lao động chân tay, lao động trí óc, áp lực tâm lý, ba ngọn núi lớn đè xuống cùng một lúc, trên cổ còn tự dưng bị cắt một vết, thật sự là càng nghĩ càng buồn, không khỏi nghĩ sao nói vậy, bật thốt lên: "Triển đại nhân cũng thật vất vả, dù sao nụ cười khuynh thành kia của Triển đại nhân cũng là ngàn vàng khó cầu a."
Lời vừa ra khỏi miệng, Kim Kiền liền cảm thấy thật không ổn, trong lòng không khỏi lạnh buốt, sợ Triển Chiêu tức giận liền lôi mình ra thử kiếm. Nhưng đợi mãi không thấy có động tĩnh, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh lấy tay che mặt, hai vai run rẩy, có vẻ đang cười trộm.
Lại nhìn qua Triển Chiêu, lưng cương thẳng tắp, thân hình cứng ngắc, khuôn mặt tuấn tú cúi gằm xuống, sắc mặt vô cùng xấu hổ. Thậm chí Kim Kiền còn nghi ngờ bởi vì trong phòng không đủ ánh sáng khiến mình hoa mắt, hai lỗ tai mèo của Triển Chiêu sao có thể có dấu hiệu đỏ lên được chứ.
"Đêm đã khuya, Triển Chiêu xin cáo từ trước."
Dứt lời Triển Chiêu liền xoay mình rời đi, thân hình nhẹ như một ngọn gió thoáng qua.
Kim Kiền nhất thời ngây người, sau một lúc lâu cũng không thể lấy lại tinh thần.
Công Tôn tiên sinh chậm rãi đứng lên, giương mắt đánh giá Kim Kiền từ trên xuống dưới, nói:
"Kỳ thật có một việc tại hạ vẫn chưa nhìn lầm, tiểu huynh đệ quả nhiên không phải người thường. Từ ngày Triển hộ vệ ở Khai Phong phủ, không có một người dám như thế..."
Nói đến phân nửa, Công Tôn tiên sinh liền ngừng lại, chắp tay nói: "Kim tiểu huynh đệ hãy nghỉ ngơi cho sớm, dưỡng tốt tinh thần, ngày mai còn nhờ tiểu huynh đệ hỗ trợ."
Kim Kiền lúc này mới hoàn hồn: "Hỗ trợ?"
Công Tôn tiên sinh cười nói: "Chẳng lẽ tiểu huynh đệ đã quên, ngày mai Bao đại nhân muốn đi phủ phò mã đòi lại đôi nữ tử cho Tần Hương Liên. Đến lúc đó tình thế khó lường, thật sự rất cần tiểu huynh đệ cùng Triển hộ vệ giúp đỡ một tay."
Dừng một chút, lại nói: "Lần này không phải là kế thử tiểu huynh đệ."
Kim Kiền gật gật đầu, ngước mắt hỏi: "Công Tôn tiên sinh, việc tối nay, Bao đại nhân..."
"Bao đại nhân chưa từng hoài nghi tiểu huynh đệ." Giọng nói của Công Tôn tiên sinh mang theo ý cười đáp lời, hướng cửa bước đi.
Lúc này Kim Kiền cảm thấy vui mừng: Không hổ là lão Bao, ánh mắt nhìn người quá chuẩn, không uổng ta hy sinh cứu ngài một phen.
Tâm tình thư thả, Kim Kiền cảm thấy mệt mỏi kéo đến, không lâu sau nặng nề thiếp đi.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Kiền bị Vương Triều Mã Hán lôi dậy từ ổ chăn, mơ mơ màng màng đi thay đổi y phục của nha dịch, cùng Tứ đại kim cương và đoàn người xuất phát tới phủ phò mã. Trước khi đi còn bị Công Tôn tiên sinh dong dài một hồi lâu, đợi xác định kế hoạch không có sơ suất mới cho khởi hành.
Lúc trước Kim Kiền bị hai tên nhàm chán dằn vặt, tất nhiên là ngủ không đủ, ngáp lên ngáp xuống. Cho đến khi đặt chân ở trước cửa phủ phò mã mới tỉnh được bảy, tám phần.
Tuy đêm qua có đến dạo một lần ở phủ phò mã, nhưng lúc đó đêm đã khuya, bầu trời đen ngòm, cái gì cũng không thấy rõ. Hôm nay mặt trời lên cao, ánh sáng đầy đủ, đi bộ một vòng trong phủ phò mã, trong lòng Kim Kiền tán thưởng không thôi.
Phủ phò mã thật tráng lệ, cột nhà trổ hoa, lầu đài đình vũ, hoa tạ lâm viên, xa hoa quý khí hiển lộ khắp mọi nơi. Mặc dù không thể uy nghiêm trang trọng như Khai Phong phủ, nhưng hoàng thất tôn sư, mọi người cũng không thể không tôn kính.
Không bao lâu sau, đoàn người liền đi đến đại sảnh.
"Bẩm phò mã, Khai Phong phủ Bao Chửng, Bao đại nhân cầu kiến." Một gã thái giám dẫn đường đứng ở trước cửa kêu lên.
Kim Kiền đột nhiên rùng mình một cái: Giọng nói của thái giám... cực kỳ khó nghe.
Chợt nghe giọng một nam từ trong phòng truyền đến: "Mời."
Đoàn người Khai Phong phủ liền đi vào.
Vừa vào cửa mọi người liền không khỏi sửng sốt. Chính giữa đại sảnh, một nam nhân ngồi bên trái mặc cẩm y thêu hoa, đầu đội kim quan, tướng mạo tuấn mỹ, người quen: Trần Thế Mỹ. Mà ở phía bên phải đại sảnh lại là một nữ tử vẻ mặt cao ngạo, mắt lạnh quan sát.
Phút chốc, trong lòng Kim Kiền liền rõ ràng: Nói vậy người này chính là công chúa đại nhân. Chậc chậc, đây là nhân vật có cấp bậc quý hiếm, ta nhất định phải nhìn thật kỹ. Nghĩ vậy, Kim Kiền liền căng mắt xem xét.
Nữ tử này khoác trên người một cái áo ngắn tay màu hồng phấn, trên áo thêu chim phượng bay vòng. La quần màu hồng cánh sen, phía trên thêu trăm hoa đua nở, bướm bay dập dờn trông rất sống động, hương thơm nức mũi. Chân mang một đôi cung hài viền chỉ bạc, mũi hài đính một viên bảo ngọc, một đầu tóc đen như mực chia thành hai búi, mỗi bên cài ba cây trâm rực rỡ quý báu, trân châu trên trâm vô cùng tinh xảo đặc sắc. Lại nhìn đến tướng mạo của nàng, mắt phượng mày ngài, mũi cao môi mọng, làn da trắng như trứng gà bóc, chỉ có điều sắc ngạo mạn trong mắt quá nặng, làm hỏng đi một khuôn mặt tuyệt sắc.
Kim Kiền âm thầm gật đầu: Khó trách Trần Thế Mỹ không chịu nhận Tần Hương Liên. Tạm thời không đề cập đến một thân vinh hoa phú quý của vị công chúa này, chỉ cần xem đến diện mạo của người ta thôi cũng không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần so với mặt bà già của Tần Hương Liên. Nghĩ vậy nhưng trong lòng không khỏi có chút lo lắng: Công chúa cũng đã ra trận, xem ra chuyện hôm nay khó mà thành.
Bao đại nhân vừa thấy nữ tử này lập tức quỳ xuống hô to: "Khai Phong phủ Bao Chửng, tham kiến công chúa, công chúa thiên tuế thiên thiên tuế, tham kiến phò mã, phò mã thiên tuế thiên thiên tuế."
Mọi người cũng đồng thời quỳ xuống, tương tự đọc cùng một lời kịch. Kim Kiền trà trộn ở bên trong, mặc dù lời nói không hoàn chỉnh nhưng may mắn mọi người đều kêu nên cũng không có gì sơ hở.
"Bình thân." Công chúa khoan thai nói.
Lúc này mọi người mới đứng dậy.
Công chúa nhìn Bao đại nhân một lúc rồi mới hỏi: "Bao đại nhân không ở Khai Phong phủ, lại đến phủ phò mã để làm gì?"
Bao đại nhân hai tay cung ở trước mặt, khom người trả lời: "Bẩm công chúa, vi thần đến là vì một đôi nữ tử của Tần Hương Liên."
"Tần Hương Liên?" Công chúa trầm ngâm nửa khắc:
"Tần Hương Liên là người phương nào?"
Bao đại nhân trả lời: "Bẩm công chúa, Tần Hương Liên chính là thê tử của phò mã gia."
Công chúa nghe xong, mày liễu không khỏi nhăn lại, tức giận nói: "Nói bậy! Phò mã chính là hôn phối của bản cung, làm gì có thê tử nào nữa?"
Bao đại nhân hơi hơi ngẩng đầu, cất cao giọng nói: "Bẩm công chúa, vi thần không có nói bậy. Mười năm trước Tần Hương Liên đã thành thân với phò mã, sinh được một nam một nữ, đó chính là bằng chứng."
Công chúa vừa nghe, khuôn mặt vặn vẹo hồi lâu, sau đó mới hướng Trần Thế Mỹ hỏi: "Phò mã, những lời này của Bao đại nhân có phải là sự thật?"
Đừng nhìn Trần Thế Mỹ ở công đường Khai Phong phủ kiêu ngạo tận trời, lúc này đây chỉ cung kính lễ phép, Trần Thế Mỹ gật đầu nói: "Công chúa, quả thực có việc này."
Mọi người nghe xong liền kinh hãi, trong lòng nghi hoặc: Trần Thế Mỹ làm sao vậy, đổi tính à, hay là lương tâm thức tỉnh. Trước kia liều chết cũng không chịu nhận thức Tần Hương Liên, sao hôm nay lại thoải mái như vậy?
Kim Kiền khó hiểu thầm nghĩ: Chẳng lẽ bản chất của nhân vật lịch sử Trần Thế Mỹ cũng không tệ lắm?
Nhưng câu kế tiếp của Trần Thế Mỹ lại phủ định ngay giả thuyết này.
Trần Thế Mỹ lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, đặt ở trên bàn: "Trước kia Tần Hương Liên quả thật là thê tử của bản cung, nhưng năm năm trước bản cung đã bỏ nàng. Đây chính là hưu thư."[1]
Lời vừa nói ra, mọi người của Khai Phong phủ đều biến sắc, trong phòng nhất thời tĩnh mịch.
Kim Kiền không khỏi đưa ánh mắt nhìn Bao đại nhân, thầm nghĩ: Lão Bao ơi lão Bao, bây giờ Trần Thế Mỹ đã đưa ra cả giấy chứng nhận ly hôn rồi, cộng thêm một công chúa thiên tuế làm chỗ dựa, tình huống bên ta thật vô cùng bất lợi, ngài tính tiếp chiêu như thế nào đây?
[1] Hưu thư: Tương tự như đơn ly dị ở hiện đại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...