"Cậu nhanh chút đi có được không đã sắp trễ giờ học rồi đấy".
Cô gái nhỏ đứng ngoài cửa không ngừng trách móc cậu hàng xóm khó ưa, khó chịu, mặt lạnh tanh như đưa đám này vừa mới chuyển tới khu này sống.
Ngày đầu học ở trường mới, anh chàng không hề hồi hợp cũng chẳng hấp tấp mong đợi điều gì mặc cho cô gái ở phía ngoài liên tục réo lên như một cái chuông báo thức, Sở Đông Hướng bên trong căn nhà vẫn cứ thong thả, nhàn nhã mà chậm rãi thây quần áo, soạn sách vở, mang giày rồi mở cửa bước ra.
Sau gần năm phút không ngừng chửi mắng, Hứa Linh Dương cuối cùng cũng đã thấy người bước ra, cô liền nhíu mày, mắt tức tối:
"Cậu muốn ngày đầu đi học trễ để gây sự chú ý à???".
Anh không nói cũng chẳng thèm nhìn, lướt qua cô đi những bước đi thong thả xuống cầu thang rồi lấy chiếc xe đạp dáng thể thao của mình dựng trước tiểu khu mà đạp đi.
Linh Dương ba chân bốn cẳng đuổi theo:
"Này, tên kia đừng có ra vẻ có biết đường đến trường không mà chạy nhanh thế hả???"
"Đợi tôi".
Cô gái nhỏ nói rồi liền trèo lên chiếc xe đạp của mình đuổi theo, mặt đã tức muốn đấm cho tên bạn hàng xóm chó đó mấy phát.
Cô dùng hết vận tốc của bản thân để rút ngắn khoảng cách giữa mình với Đông Hướng.
Váy áo sọc sệt mà đuổi theo, hét lớn:
"Cậu lạc đường thì tôi sẽ không kêu câu lại đâu".
Người con trai phía trước vẫn làm như không nghe thấy điều gì, băng qua con đường lớn kia là thấy trường học.
Đây không phải là lần đầu anh tới đây, ngày đăng kí nhập học bố mẹ anh đã dẫn anh theo đến đây, vì công tác nên họ mới chuyển về nơi này sinh sống.
Linh Dương thấy anh đi tới trường một cách rất trơn tru không hề bị lạc thì liền thì thầm mắng chửi vài câu.
"Biết thế đã không sang rủ tên này đi học".
"Nhìn chả vừa mắt tí nào cả, đùng là đồ ác quỷ".
Tới trường, hai người dắt xe vào nhà xe xong đi vào lớp.
Một lớn, một nhỏ, mặc cho con người cao lớn phía trước ung dung, tự tại như xung quanh chỉ có một mình bản thân là tồn tại bước thẳng về phía trước thì cô gái nhỏ bé phía sau chân bước dài, bước ngắn vừa đi vừa chửi:
"Tôi ghét cậu, ác quỷ à".
Vừa đi vào dãy hành lang đã không biết bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, tò mò, khen ngợi, mê mẩn.
"Wao wao học sinh mới kìa mọi người, đẹp trai quá đi thôi trời ạ"
"Cậu ta học lớp nào vậy, thật đúng là mẫu bạn trai của mình đang tìm".
"Học sinh mới!, học sinh mới! quá đẹp!".
Tiếng trống vang lên 'tùng, tùng, tùng'.
Trống thì đã vang mà cô với ác quỷ này chỉ mới đi tới được nửa cái hành lang cách lớp học cũng phải hai cái cầu thang.
Linh Dương gương mặt hớt hãi ba chân bốn cẳng mà chạy:
"Tránh ra".
Cô chạy tới luồn qua người ác quỷ mà trèo mấy cái bật thang khốn kiếp này.
Đến lớp, cô thở hổn hển:
"Chó chết, vào lớp mà tên đó còn ung dung như vậy chứ".
Linh Dương ngồi vào bàn của mình, vị trí của nó là bàn cuối khá rộng rãi nhưng mỗi bàn thường là sẽ hai bạn nhưng chỗ của cô còn trống ngồi một mình rất thoải mái, tự tung, tự tại.
Cô cũng mặc kệ người kia có tìm được lớp hay không gục mặt lên bàn đợi giáo viên vào sau đó trách cậu ta một trận vì tội ngày đầu đã đi trễ "Ôi thật là trò đùa mà hahaha".
Cô cười lên khiến mọi người giật mình.
Một bạn gái phía bàn trên quay đầu xuống khẽ ký đầu cô một cái:
"Cười gì vậy con nhóc này???".
Thấy có động tĩnh Linh Dương mới hồn hoàn ngồi bật dậy vẻ mặt gian sảo:
"Không không tớ bị mớ thôi".
"Mới nằm một chút đã ngủ mớ chẳng hiểu nổi cậu".
Quách Đường nói rồi cũng chẳng thèm quan tâm, quay lên làm tiếp bài tập còn dang dở.
Một cô giáo trung niên, tay phải thì bê vài quyển sách, tay trái thì cầm một cây thước gỗ mỏng bước vào.
Gõ lên bản vài cái, tiếng động vừa to vừa dứt khoát khiến ai hồn đang trên mây cũng đều nhanh chóng định thần lại.
Giọng nói gắt gao tuy không vang cũng không trầm:
"Hôm nay lớp các em có bạn mới chuyển đến, chúng ta dành vài phút để giới thiệu".
Cô giáo quay đầu ra cửa, tay vẫy vẫy:
"Mau vào".
Từ cửa là một cậu thiếu niên khôi ngô, cao ráo bước vào.
Cả lớp đều ùa lên đặc biệt mà mấy bạn nữ không ngừng khen ngợi hết lời.
Dáng người cao chừng mét tám, cân đối không gầy cũng chẳng béo.
Kiểu tóc đơn giản như những nam sinh bình thường nhưng lại rất vô cùng cuốn, nhìn càng lâu thật sự càng chìm đắm.
Trông không quá non nớt ngược lại thì rất lãng tử.
Đặc biệt là đôi mắt "phù quang" khiến con người ta nhìn vào là đã cảm thấy được sự sáng rực, hào quang khi nhìn vào nó.
Anh đứng trước mọi người, cúi đầu:
"Xin chào, Tôi Đông Hướng năm nay sẽ đứng đầu lớp".
Mọi người nghe thấy khí thế học bá này thì vô cùng hào hứng, ùa to hơn nữa nhưng ngược lại ở phía bàn cuối lại là con mắt dè bỉu, khinh thường:
"Ngày đầu mới đến đã làm thế, chẳng khác nào tự làm nhục mặt mình".
Nói rồi giáo viên nhìn một lượt cuối cùng dừng lại ở bàn Linh Dương:
"Sở Linh Dương, em ngôid ngay ngắn sang một bên để bạn còn ngồi".
Cô nàng nghe thấy thì rất bực bội, không chấp nhận được sự thật này, liền đứng dậy:
"Cô, em không muốn ngồi với ác quỹ".
Cả lớp cười rộ lên thì bị cô giáo nộ một phát liền im bặt:
"Đông Hướng có đúng không, em xuống ngồi kế bên bạn".
"Tôi nhìn em rất ra dáng học sinh giỏi thế thì ngồi gần kèm cặp bạn ấy".
Anh dạ một tiếng rồi đi xuống, đôi mắt hờ hững không thèm liếc lấy cô một cái, cô cũng chẳng thèm nhìn cái tên ác quỷ này, xem như "không đội trời chung".
Cả buổi học cô chỉ biết ngủ, hở một chút là ngủ chẳng thèm chú ý đến bài vở.
Đông Hướng nhìn có hơi ngứa mắt, gõ nhẹ bàn mấy cái ý muốn định đánh thức cô.
Linh Dương thấy tiếng động cũng ngồi bật dậy:
"Dạ, dạ cô".
Cô tưởng là cô giáo gọi mình nên hoãng sợ nhưng quay ra quay lại cũng chẳng thấy giáo viên đâu chỉ thấy có mỗi gương mặt ác quỹ kia là đang cắm cúi làm bài.
Cô nàng lườm một cái rồi cũng chẳng để tâm mà định vào lại giấc ngủ, còn chưa kịp gục xuống thì người bên cạnh đã nhắc nhở:
"Tôi không thích bạn cùng bàn học tệ lại còn ham ngủ".
Tức chết tôi rồi ông trời ơi, không kiếp chê thẳng mặt tôi như thế.
Linh Dương bĩu môi:
"Kệ tôi, tôi cũng không thích hàng xóm ác quỷ như cậu"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...