Dịu Dàng Yêu - Guria

Lee Minhyung đứng dưới trụ sở dựa người vào tường, miệng vẫn còn ngậm một điếu thuốc, tay cầm điện thoại.

"Mày gọi cái giờ nghe hợp lí quá, người ta định đi ngủ thì gọi điện."

[Bận như chó, tao còn tưởng tao sắp bị công việc đè chết rồi.]

"Tổng giám đốc Moon bận rộn quá."
2

[Bớt bớt đi, sởn cả gai ốc.]

"Nghe giọng điệu này...chắc là sống yên ổn rồi nhỉ?"

[Miễn cưỡng thì có thể coi là thế. Dù sao thì bây giờ tao đang làm một đứa con ngoan nghe lời bố mẹ rồi còn gì, bọn họ còn không chịu thì tao nhảy mẹ xuống sông luôn cho lành.]

"Wooje dạo này vẫn nhắn tin à?"

[Ờ, ngày nào cũng nhắn.]

"Vẫn ổn chứ?"

[Sao mày không tự mình mà hỏi nó.]

"..."


[Hầy, vẫn tốt, đợt vừa rồi bị ốm, nhưng mà khỏi rồi.]

"Ồ..."

[Không hỏi Minseok à?]

"Không cần, tao cũng không muốn biết."

[Đến bây giờ tao vẫn không biết rốt cuộc hai đứa mày bị làm sao?]

"Sao là sao?"

[Lúc trước mày một câu là Minseok, hai câu cũng Minseok, giờ thì chẳng thèm nhắc đến. Rồi còn lí do chúng mày đột nhiên chia tay nữa, tao cũng không hiểu.]

"Lúc trước thì thế, chia tay thì nhắc làm gì nữa?"

[Ryu Minseok vẫn nhắc đó thôi.]

"Không liên quan đến tao, tao không muốn dính dáng vào làm gì."

[Nghe tuyệt tình quá.]

Lee Minhyung loanh quanh dưới trụ sở, đang đi thì đột nhiên bị vỗ vai.

"A...đm...giật mình, Lăng Siêu, cậu phát ra tiếng động một tí không được à?"

"Hê hê, Guma, cậu chết chắc rồi, tớ sẽ mách HLV là cậu hút thuốc."

"Lớn rồi ai lại chơi trò mách lẻo đấy?"

"Tin sốt dẻo, phải báo cho HLV để phạt tiền cậu thôi."

"Ai lại chơi thế bao giờ?"

"Không thì xì tiền ra đây, tớ sẽ giả ngu giả mù."

Lee Minhyung bĩu môi, lúc sau lại nhớ ra gì đó, cười thầm.

"Không đấy."


"Ô, cho cơ hội mà không biết nắm lấy, thế tớ mách thật đấy."

"Ờ, sau đó tớ cũng sẽ mách Điền Dã cậu là người lén đổi ID game của anh ấy thành [người sợ ma], tớ cũng sẽ mách anh Kiệt cậu là người lén lấy thẻ ngân hàng của anh ấy để mua áo, tớ cũng sẽ mách là cậu đi uống bia đến một rưỡi sáng mới về còn không thèm đóng cửa, tớ..."

"Ngừng, ngừng, ngừng, khỏi mách nữa, xin cậu đấy."

Lăng Siêu đưa tay lên bịt miệng Lee Minhyung lại, Lee Minhyung lại cố tình kiễng chân lên.

"Lêu lêu đồ lùn, có giỏi thì bịt miệng tớ đi."

"A a a Guma cậu sống ác quá mà."

Lee Minhyung vắt tay ra sau đầu ngoảnh đi.

"Đi mách đây, đi mách đây."

Lăng Siêu vừa chạy theo hắn vừa làm ra cái bộ dạng năn nỉ.

"Thôi mà thôi mà, xin cậu đấy, Điền Dã đánh chết tớ thật đấy, tớ không mách chuyện cậu nữa, xí xóa xí xóa, Guma đẹp trai, hu hu..."

Lee Minhyung nghe Lăng Siêu lải nhải suốt một đoạn đường, cuối cùng đá nó vào phòng rồi về phòng của mình.

Điền Dã vẫn còn đang chơi game, nghe đồn là muốn thử trải nghiệm cảm giác chơi thâu đêm. Lee Minhyung cảm thấy tên này nhất định là không bình thường.

Lee Minhyung nằm lên giường, vẫn là không ngủ được, liền mở điện thoại lên để lướt mạng.

Lướt một hồi lại thấy video cắt từ stream của Ryu Minseok, vốn còn định lướt qua ai ngờ lại ấn nhầm vào. Ryu Minseok chơi game kinh dị, cứ vừa chơi vừa co người, thỉnh thoảng lại giật mình hét một tiếng. Lee Minhyung vậy mà cũng cứ để đó xem, một lát sau đột nhiên lại nhìn thấy vật sáng dưới cổ áo của Ryu Minseok.

Lee Minhyung nhìn rõ được, đó chính là sợi dây chuyền mà năm ngoái hắn đã lồng nhẫn vào đó để tặng cho Ryu Minseok. Ryu Minseok vậy mà vẫn còn đeo nó, Lee Minhyung còn thấy nó thỉnh thoảng lại đưa tay lên chạm vào sợi dây chuyền rồi nhìn một lúc.


Hắn không nhớ rõ bản thân từ lúc nào đã không còn đeo chiếc vòng đó nữa, chỉ biết rất lâu rồi, hắn vẫn không muốn nhìn lại chiếc nhẫn ấy một lần nữa.

Lee Minhyung lại thở dài, tiếp tục lướt điện thoại, lại nhìn thấy video phỏng vấn của Choi Wooje, hắn liền bấm vào xem. Choi Wooje dường như chẳng thay đổi gì mấy, vẫn là cái dáng vẻ như trước, chỉ khác cái, trông nó có vẻ điềm tĩnh và trường thành hơn.

Lee Minhyung nhớ lại, hình như lâu lắm rồi hắn không nói chuyện với Choi Wooje, lúc hắn chuẩn bị rời đi, Choi Wooje nằm ngủ mà tay vẫn nắm chặt áo hắn mãi, nhìn quả thật không nỡ. Lee Minhyung cắt đứt liên lạc với nó, nhưng thỉnh thoảng vẫn lén vào xem mấy cái acc fan của nó. Choi Wooje đến ngày sinh nhật Lee Minhyung cũng đăng ảnh hai người lên rồi chúc, lúc đi đường thấy có biển quảng cáo của Lee Minhyung cũng sẽ chụp lên khoe rồi tag tài khoản IG của Lee Minhyung vào, dẫu cho hắn chẳng bao giờ xem được. Lên stream nó cũng thỉnh thoảng nhắc đến Lee Minhyung rồi lại ngồi kể chuyện ngày trước của hai đứa nó.

Lee Minhyung cảm thấy mình không thể xem thêm được nữa, đành tắt điện thoại đi. Hắn cứ nằm nhìn lên trần nhà mãi, lại nhớ về trước kia, khi mà hắn vẫn còn khoác áo đấu T1, nâng cúp lên trong tiếng gọi tên T1. Ngày hôm đó hắn rời khỏi T1, không một ai biết được hắn vậy mà đã khóc.

Nếu hỏi Lee Minhyung có hài lòng với bản thân của bây giờ không, hắn có thể đảm bảo là có. Nhưng nếu hỏi hắn có cảm thấy hạnh phúc không, Lee Minhyung lại không chắc.

Hắn có hạnh phúc không? Giành chiến thắng dưới tên EDG, được nhắc đến là một xạ thủ tài năng của EDG, nhưng Lee Minhyung thừa nhận, hắn thật sự vẫn rất nhớ T1 Gumayusi.

Triệu Lễ Kiệt đang ngồi ở phòng ăn sáng, nhìn hai bóng người đi đến đã giật mình.

"Đệch, hai người làm gì mắt thâm ghê vậy?"

"Em không ngủ được."

Triệu Lễ Kiệt lại chỉ vào Điền Dã. Điền Dã ngáp lấy vài cái rồi gục mặt luôn xuống bàn.

"Thử chơi game qua đêm xem như nào, đm, buồn ngủ muốn chết rồi."
3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận