Dịu Dàng Yêu - Guria

Ryu Minseok cứ một mực đòi ăn mấy xiên đồ ăn bán bên ngoài đường, Lee Minhyung muốn từ chối cũng không được.

"Ăn ít thôi, ăn nhiều sẽ không tốt."

"Được được."

Ryu Minseok thật sự tùy hứng, nhìn cái gì cũng thấy thích ăn, nhưng chỉ ăn được một nửa rồi lại đưa cho Lee Minhyung.

"Mấy đồ này tớ ăn suốt hồi cấp 1 với cấp 2 đấy. Ngày đấy toàn phải đi học thêm buổi tối, cứ học xong ở trường là lại rủ nhau đi ăn rồi mới tới lớp học thêm. Cậu không ăn như này à?"

"Không có, cấp một học gần nhà thì về nhà ăn luôn, lên cấp hai học xa nhà thì cũng thuê trọ gần trường để học. Mà căn bản thì cũng không có thời gian ăn, đi học suốt, có hôm đi từ chiều đến nửa đêm mới về."

Ryu Minseok vừa thổi xiên thịt phù phù vừa gật gật đầu.

"Học gì mà học nhiều dữ. Lúc trước cậu ở với Wooje à?"

"Ừm."

"Có chuyện gì hay hay lúc đó không?"

Lee Minhyung suy nghĩ một chút rồi mới lại nói.

"Cũng không biết có vui không. Hồi cấp hai từng được người ta tặng socola nhiều đến mức thầy giáo còn không cho tặng nữa."

"Nhiều lắm à?"

"Phải. Người yêu cậu ngày trước là hot boy trường đấy."

"Cậu có nhận không?"

"Không nhận."

Ryu Minseok cười khúc khích.

Lee Minhyung lại tiếp tục kể.

"Lúc trước cũng hay tham gia thi đấu mấy môn thể thao. Có một lần chơi bóng rổ ngã gãy chân, là bị một tên ngáng chân, Choi Wooje sau đó còn đòi đi đánh nhau với tên đó."

Lee Minhyung nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười. Choi Wooje hồi đấy trông chẳng khác gì học sinh cấp một, lại còn đi đánh nhau với mấy đứa chơi bóng rổ, cứ tưởng tượng ra cảnh nó đứng ngửa đầu lên để cãi nhau thật sự không nói nổi.

Ryu Minseok nhíu mày lại.

"Nếu tớ học cùng cậu tớ cũng sẽ đi đánh tên đó."

Lee Minhyung bật cười.


"Không nhất thiết phải thế, tai nạn chơi thể thao là chuyện thường. Cậu ta cũng không cố ý, sau đó cũng làm hòa rồi, bây giờ vẫn còn chơi cùng."

"Ai mà biết có phải vô ý thật hay không..."

"Tớ không để tâm mấy chuyện đó đâu. Hồi bé cũng nghịch lắm nên ba cái chuyện bị thương này là bình thường. Mà cậu thì đòi đánh ai được chứ, không phải ngày trước tớ đánh nhau cậu toàn đứng bên ngoài à?"

Ryu Minseok phồng má tỏ vẻ giận dỗi.

"Sức mạnh tinh thần đấy, không biết quý trọng gì cả."

Lee Minhyung búng tay vào trán nó một cái rồi phì cười.

Ryu Minseok vừa đi vừa lắc lư người. Lee Minhyung đi ngay phía sau, tay cũng đưa ra giữa không trung. Ryu Minseok lén nhìn rồi suy nghĩ gì đó.

"A."

"Cẩn thận...hả?"

"He he."

Ryu Minseok giả bộ nghiêng mình về sau một cái, Lee Minhyung đã giật mình vươn tay ra. Vừa chạm được vào người nó thì Ryu Minseok quay người lại nhìn Lee Minhyung cười khúc khích.

"Biết ngay mà, cậu lúc nào cũng thế."

Ryu Minseok là đứa hậu đậu. Lee Minhyung trước kia nếu đi sau nó cũng sẽ có thói quen đưa tay ra vì kiểu gì nó cũng bị ngã. Ryu Minseok đương nhiên biết chuyện này, trước đây nó cũng chẳng quan tâm để ý mấy, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu.

Lee Minhyung nhíu mày gõ trán nó.

"Làm sao?"


"Minhyungie..."

"Hử?"

"Sau này cứ đỡ tớ như thế nhé."

Ryu Minseok đứng trong vòng tay Lee Minhyung, vẫn lắc lư người.

Lee Minhyung thả nó ra rồi nhìn nó, sau đấy nhéo mũi nó một cái rồi cúi xuống.

"Con mẹ nó...Ryu Minseok..."

"Hả...hả...gì?"

"Tớ đang rất muốn làm chuyện có lỗi với cậu đấy."

"Gì...cái gì chứ?...Cậu nói gì thế? Chuyện gì mới được..."

"Hôn một cái."

Ryu Minseok giật nảy mình đưa tay lên mặt.

"Cậu...cậu nói cái gì đấy..."

Lee Minhyung phì cười.

Ryu Minseok đã đỏ hết cả mặt, lắp bắp nói.

"Không...không nói chuyện với cậu nữa...cậu đứng đây đi...tớ đi mua nước đây..."

Còn chưa kịp để Lee Minhyung trả lời, nó đã chạy vụt đi.

Lee Minhyung đứng dựa người vào thành cầu nhìn theo nó.

"Ây Lee Minhyung."

Lee Minhyung quay người sang, cười nói.

"Kangsik, cậu đi đâu à?"

Hong Kangsik lấy khuỷu tay huých nhẹ vào tay Lee Minhyung.

"Đi hẹn hò đó, ghê chưa?"

"Ghê gớm, ghê gớm."

"Còn cậu làm sao mà ở đây?"

Lee Minhyung nghiêng đầu sang hướng bên kia.


"Cũng là đi hẹn hò đấy, làm sao nào?"

Hong Kangsik hừ một cái rồi đá vào chân Lee Minhyung.

"Lừa trẻ con à?"

"Ai mà thèm lừa. Cậu bảo tôi đi thử nghiệm, tôi cũng làm theo cậu. Cậu bảo tôi đi tỏ tình, tôi cũng tỏ tình rồi. Mà bây giờ tôi có người yêu cậu lại không tin."

Hong Kangsik chớp chớp mắt một lúc, sau đó lại đạp mạnh một cái vào chân Lee Minhyung.

"Đm là thật à? Là người mà...cậu nói đấy á..."

"Ờ."

Nhất thời có một khoảng lặng giữa hai người.

Lee Minhyung cũng cảm thấy buồn cười.

"Làm sao?"

"Đợi tí, tôi đang sốc."

"Có gì mà sốc, cậu bảo không sao còn gì."


"Ừ thì đúng là tôi nói thế...nhưng mà...cũng phải sốc chứ...Hơn nữa cậu còn là người nổi tiếng đấy...Khoan khoan...để tôi bình tĩnh lại đã..."

Lee Minhyung khoanh tay thở dài.

"Tôi còn chưa lo mà cậu đã lo rồi, cậu phải chúc mừng tôi chứ."

Hong Kangsik vuốt vuốt ngực.

"Ờ thì...chúc mừng cậu...Má..."

"Lại làm sao nữa?"

"Không có gì. Người anh em, cậu...đã suy nghĩ kĩ chưa vậy?"

"Rất kĩ, suy nghĩ hơn 10 năm rồi, có được gọi là kĩ không?"

Hong Kangsik mặt lộ ra 10 phần đều là bất ngờ.

"Đm, thế thì cưới luôn bây giờ cũng được ấy chứ."
6

Lee Minhyung đánh vào đầu nó một cái.

"Ăn nói linh tinh gì đấy?"

Hong Kangsik gãi gãi đầu.

"Này, cho là tôi nhiều chuyện đi, nhưng mà...cậu nhớ lúc cậu bị gãy chân rồi tôi đến thăm cậu ở bệnh viện không? Lúc tôi đến thăm cậu vẫn còn đang ngủ nên tôi phải ngồi đợi, lúc đấy...tôi có lỡ nhìn được cái ảnh rơi ra từ trong cặp của cậu...Không lẽ,..."

"Ô, thế ra cậu là người biết người yêu tôi sớm nhất đấy."

Hong Kangsik lấy hai tay bịt chặt miệng, ngăn không cho mình chửi thề, sau đó vỗ vỗ vai Lee Minhyung.


"Lúc đấy tôi còn tưởng là em trai của cậu, giờ mới nhớ ra em trai cậu không giống như thế, cũng không giống cậu luôn,...Má, đáng lẽ lúc đó tôi phải biết rồi chứ..."

Lee Minhyung gạt tay đứa bạn mình nhún vai.

"Bây giờ biết cũng chưa muộn, cậu là người thứ...ờm...1, 2, 3...tầm thứ 8 biết được bí mật của tôi đấy."

"Con mẹ nó 8 người biết rồi còn bí mật cái con khỉ. Đm, cậu vậy mà lại yêu đương sớm hơn cả bọn tôi, nhất định hôm nào phải khao một bữa."

"Nào thi đấu xong sẽ mời mấy cậu đi, nếu thích thì tôi sẽ dẫn người yêu tôi ra mắt với mấy người."

"Ô ô ghê gớm quá đấy, ha ha. Hút thuốc không?"

Lee Minhyung nhìn bao thuốc lá, cũng đưa tay ra, nhưng là đẩy nó về phía Hong Kangsik.

"Người có người yêu, không hút thuốc."

Hong Kangsik đá hắn một cái.

"Khốn nạn."

Lee Minhyung quay ra đã thấy Ryu Minseok đang đi đến, vội tạm biệt bạn của mình rồi chạy đi.

Ryu Minseok đang đeo khẩu trang, Hong Kangsik nheo mắt lại nhìn, chỉ cảm thấy bóng người này rất quen, nhưng cũng không nhận ra là ai.

Lee Minhyung đi tới chỗ Ryu Minseok. Ryu Minseok nghiêng đầu nhìn ra phía sau.

"Nói chuyện với ai à?"

"Một người bạn cũ, là người làm tớ gãy chân đấy."

"Nói gì thế?"

"Cậu ta dụ dỗ tớ hút thuốc."

"..."

"Tớ bảo tớ có người yêu rồi, không hút nữa."

"Tốt."

NOTE DỊU DÀNG NHẸ NHÀNG TÌNH CẢM CỦA AU: 
6

sắp ngược
30


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận