Dịu Dàng Yêu - Guria

Hai chân Lee Minhyung sững lại, tai như ù ù đi, tay định mở cửa cũng lơ lửng giữa không trung. Hắn cố xác định lại những gì mình vừa nghe thấy, chắc chắn là giọng của Ryu Minseok, phòng bệnh cũng ghi rõ tên "Kim Kwanghee". Sau câu nói ấy, bên trong tuyệt nhiên không phát ra một tiếng động nào.

Nhưng ngay khi Lee Minhyung vừa quyết định quay người đi thì hắn lại đột nhiên nghe thấy giọng của Ryu Minseok.
3

"Em thích anh...nhưng đó không phải tình yêu. Em luôn coi anh như một người anh trai, giống như anh Hyukkyu, trước giờ vẫn luôn như vậy..."
3

"Dừng lại ngay Ryu Minseok, em đang nói cái gì vậy chứ?"

"Anh, em là đang nói sự thật. Chúng ta quen biết nhau lâu như thế, cảm xúc của em như thế nào em tự biết được..."

"Chính vì quen biết nhau lâu nên anh càng khẳng định được mối quan hệ của chúng ta không chỉ dừng ở đó..."

Kim Kwanghee dường như mất bình tĩnh, âm lượng cũng lớn hơn.

"Ryu Minseok, em trước đây đã nói thích anh bao nhiêu, làm sao có thể nói là không phải yêu? Hay là vì Lee Minhyung, vì thằng nhóc đó..."

"Anh Kwanghee, đừng lôi người khác vào."

"Vậy em cảm thấy anh có thể chấp nhận được loại chuyện này sao? Rốt cuộc là vì lí do gì?"

Ryu Minseok thở dài, cuối cùng quay người đi.

"Anh nghỉ ngơi trước đi, em phải về, không thể để cậu ấy đợi lâu được."


"Ryu Minseok..."

Ryu Minseok vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Lee Minhyung đang đứng ở đó.

Lee Minhyung nhìn nó, rồi nhìn vào Kim Kwanghee vẫn đang đứng đằng sau.

"Xin chào, em tới đón Minseok."

"Cậu..."

"Tớ chờ lâu quá nên lên đây xem sao, vừa mới lên thôi."

"Vừa mới lên sao?"

"Phải."

Kim Kwanghee nhíu mày.

"Minseok..."

Ryu Minseok quay người vào trong rồi cúi đầu, sau đó đóng cửa lại.

"Anh nghỉ ngơi đi. Chúng ta về thôi."

Kim Kwanghee vốn còn muốn đuổi theo, nhưng vừa đi được mấy bước liền ngã xuống đất, ho liên tục. Anh cảm thấy cổ họng mình nóng rát, lại thấy có một thứ chất lỏng âm ấp chảy xuống tay. Kim Kwanghee nhìn xuống, liền nhăn mặt chạy vào phòng vệ sinh. Quần áo bây giờ dính toàn là máu, Kim Kwanghee ho đến đỏ cả mặt, đau đớn mà ôm lấy ngực.

Kim Hyukkyu ở đằng kia nhận được tin nhắn của Ryu Minseok, liền đi tới bệnh viên Kim Kwanghee, vừa mở cửa ra đã thấy Kim Kwanghee ngồi trong phòng vệ sinh, xung quanh toàn là máu.

"Này, em có sao không đấy, sao lại thành ra như này rồi?"

Kim Kwanghee vẫn ngồi nhìn Kim Hyukkyu, cười nhạt.

"Anh Hyukkyu, em tỏ tình với Minseok rồi."

Kim Hyukkyu sững người lại một chút, sau đó kéo Kim Kwanghee ra.

"Nói sau đi, thay đồ đi đã, sao lại chảy máu thế này?"

Kim Kwanghee một lúc sau nằm trên giường, tay đặt lên trán, giọng cũng nghèn nghẹn lại.

"Anh, em phải làm sao đây?"


Kim Hyukkyu ngồi một bên ái ngại nhìn Kim Kwanghee, cũng không biết phải trả lời như nào.

"Đã nói với em rồi còn gì. Nói ra đã đành, đằng này lại đột nhiên nói như thế, ai mà nó chịu nổi."

Lại nghĩ Ryu Minseok vừa mới trải qua loại chuyện này chỉ vừa mới vài ngày trước, chính bản thân Kim Hyukkyu còn không thể tin nổi.

"Em...chỉ là...mỗi lần nghe đến tên Lee Minhyung lại không chịu được."

"Trước đây đâu có vậy?"

"Từ lúc biết Lee Minhyung thích Minseok. Cậu ta vậy mà dám thách thức em, còn nói muốn cạnh tranh với em. Cậu ta là cái thá gì chứ? Một chút cũng không xứng với Ryu Minseok."

Kim Hyukkyu thở dài.

"Không nói đến xứng hay không xứng, đừng lôi mấy chuyện đó vào. Quan trọng là Ryu Minseok thích ai..."

"Nó không thể thích Lee Minhyung được."

"Làm sao em dám chắc như thế?"

Kim Kwanghee bỗng đột nhiên tức giận.

"Anh nói như vậy là sao chứ? Chẳng phải anh cũng nhìn thấy Minseok thích em từ lâu rồi sao?"

"Kim Kwanghee, như vậy không thể gọi là thích được."

"Vậy theo anh thì như nào chứ? Ryu Minseok rõ ràng là thân với em trước, cũng rõ ràng nói là thích em..."

Kim Hyukkyu nhíu mày lại.

"Kim Kwanghee, khoảng cách giữa tình bạn với tình yêu khác xa lắm, em đừng lẫn lộn hai chuyện đấy."


Kim Kwanghee nắm chặt tay ngồi dậy.

Kim Hyukkyu cũng nhìn thẳng mặt anh.

"Nếu em cho rằng những việc mà em làm cho Ryu Minseok là đủ để khiến nó thích em, thì Lee Minhyung cũng đã làm những điều đấy rồi."

"Anh, anh đang bênh vực cậu ta sao?"

"Anh bênh vực Ryu Minseok."

"Anh..."

Kim Kwanghee vốn còn muốn nói thêm mấy câu, đột nhiên lại ho dữ dội. Kim Hyukkyu cũng vội đứng lên rót nước rồi nói.

"Đừng có cố chấp, em đang tự vạch ranh giới giữa em với Minseok đấy."

"Em...em không có...cố chấp..."

"Việc em đang làm chính là cố chấp đấy. Tốt hơn hết là chăm lo cho cái thân em trước đi, nếu em còn dám gặp Ryu Minseok lần nữa, thì ngay cả anh cũng không thể hòa giải hai đứa được."

Kim Kwanghee nhăn mặt, hoàn toàn không có ý khuất phục. Anh nắm chặt tay, cuối cùng mới nói.

"Anh, trước khi em phẫu thuật, có thể gọi Minseok đến được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận