Dịu Dàng Yêu - Guria

Lee Minhyung  trở về trụ sở sau khi uống bia, vừa mới đi được vài bước đã gặp Kim Kwanghee với Ryu Minseok đi ăn về.

Ryu Minseok vừa nhìn thấy Lee Minhyung liền chạy đến.

"Cậu đi đâu à? Còn tưởng cậu ở đây chứ. Hửm? Cậu uống bia hay rượu đấy à?"

"Ừ, đi uống bia với mấy đứa bạn."

"Đã say chưa đấy."

Lee Minhyung phì cười nhéo mũi nó một cái.

"Vẫn còn tỉnh chán."

Lại nhìn lên thấy Kim Kwanghee vẫn đứng đó.

"Hai người đi ăn à?"

"Hả? À ờ, đi ăn xong nên muốn đi bộ tiêu cơm một tí."

Lee Minhyung gật đầu chào, Kim Kwanghee cũng nhìn lại rồi đi đến gần.

"Để anh đưa em về."

Lee Minhyung kéo áo Ryu Minseok lại gần.

"Không cần, em cũng đang về trụ sở, để em đi cùng cậu ấy là được."

"Bọn anh vẫn còn nói chuyện."

"Muộn rồi, khi khác nói cũng được."

"..."

Ryu Minseok nhìn qua nhìn lại cũng không hiểu nổi bầu không khí bây giờ, lại gỡ tay Lee Minhyung khỏi áo mình ra rồi quay sang nhìn Kim Kwanghee.

"Anh cứ về đi, từ đây về trụ sở cũng gần, em đi cùng cậu ấy là được."

"Min..."


Lee Minhyung quàng luôn lấy cổ nó rồi quay người lại.

"Cảm ơn anh tuyển thủ Rascal, bọn em về trước đây."

Kim Kwanghee còn chưa kịp nói gì đã thấy hai bóng người quay đi.

Ryu Minseok nhăn mặt nhìn Lee Minhyung.

"Cậu đang tập sống tệ nạn đấy à?"

"Hả?"

"Hôm trước thì hút thuốc, hôm nay thì uống bia."

"Tập làm người lớn."

"Người lớn cái con khỉ."

Ryu Minseok vung vẩy đi trước, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh. Lee Minhyung đi theo sát phía sau không rời mắt dù nửa giây.

"Minseok, cậu..."

"Hửm?"

"À...thì...cậu...ờm...hầy, bỏ đi bỏ đi."

"Làm sao thế?"

Lee Minhyung nhíu mày, gãi gãi đầu, lát sau mới lên tiếng.

"Cậu...đã thích ai bao giờ chưa?"

Ryu Minseok dừng lại quay ra nhìn hắn, mắt chớp chớp.

"Thích á? Không phải tớ vẫn thích anh Hyukkyu với anh Kwanghee đó à?

"Không phải là kiểu thích đấy, mà là như kiểu...tình yêu ấy?"

Ryu Minseok nhăn mặt nhìn Lee Minhyung, ánh mắt mười phần đều không hiểu, nhưng vẫn suy nghĩ một chút.

"Không biết cái này có tính không, nhưng mà...trước kia tớ từng thích anh Hyukkyu theo kiểu đó, có lẽ vậy."
4

"..."

"Nhưng mà sau đó vẫn là cảm thấy mối quan hệ của tớ với anh ấy nên dừng lại ở mức bạn bè anh em thôi thì tốt hơn, vậy nên đã không còn thích nữa."


"Vậy anh Kwanghee?"

"Anh Kwanghee á? Hình như là không. Tớ coi anh ấy như anh trai ruột của tớ thôi, không có chuyện tiến xa hơn được đâu."

Lee Minhyung thở dài một tiếng, rồi lại nói.

"Vậy nếu...có người thích cậu thì sao?"

"Hả? Là sao?"

"Thì coi như là...nhỡ giả sử bây giờ có người tỏ tình cậu thì sao?"

Ryu Minseok nhíu mày, đưa tay ra sau đầu.

"Tớ chịu đấy, bây giờ tớ chẳng muốn yêu đương gì cả. Với lại, ngày trước tớ cũng có quen một người anh, anh ấy lúc đó cũng tầm tuổi như mình bây giờ này, yêu đương sớm rồi chia tay đau khổ, tớ sợ lắm. Bây giờ tớ chỉ muốn chơi game thôi."

"Vậy là cậu sẽ từ chối à?"

"Không, tớ sẽ chạy luôn."

Lee Minhyung bật cười.


Đi bộ mãi cuối cùng cũng về đến trụ sở. Ryu Minseok vừa định vào thang máy thì bị Lee Minhyung giữ lại.

"Hả gì thế?"

"Minseok. Sau khi kết thúc giải mùa xuân, chúng ta có thể nói chuyện không?"
1

"Nói chuyện á? Không phải vẫn đang nói chuyện bình thường à, sao lại không được."

Lee Minhyung đẩy nó đi vào.

"Nói chuyện khác. Chỉ cần cậu đừng có chạy là được."

"Chạy gì? Cậu nói cái gì đấy? Ơ không vào à?"

"Không vào, tớ về nhà đây."

Kim Hyukkyu đi ăn uống với mấy người kia, vừa đặt lưng lên giường được một lúc đã lại thấy tin nhắn của Lee Minhyung.

[Anh ơi.]

"Lee Minhyung, anh rất muốn chửi thề đấy."

[Xin lỗi, nhưng mà chúng ta nói chuyện một chút đi.]

"5 câu."

[Cái gì?]

"4 câu."

Lee Minhyung phía bên kia màn hình cuống cuồng ngồi bật dậy, sau đó gọi thẳng cho Kim Hyukkyu.

[Làm sao? Muốn nói cái gì?]

"Anh Kwanghee thích Minseok đúng không?"

[...Em...định làm cái gì?]

"Anh cứ trả lời đi."

[Đúng]

"Có thể bảo anh ấy đừng thích nữa không?"

[?]

"..."

Kim Hyukkyu thật sự rất muốn đánh một cái.


[Kim Kwanghee quen Minseok lâu như thế, nghe nó bảo còn quen Minseok từ trước khi làm thực tập sinh, so với thời gian em với Minseok biết nhau thì có khi gần gấp đôi. Em trai anh mày đẹp trai đáng yêu như thế, đương nhiên là phải thích.]

"Nhưng anh có thích đâu?"

[...]

"Em xin lỗi, anh nói tiếp đi anh."

[Muốn nói cái gì nữa? Ý trên mặt chữ rồi, Kim Kwanghee thích Ryu Minseok. Nếu bây giờ cả em và nhóc đó tỏ tình Ryu Minseok, khá chắc em sẽ là người khóc.]

"Anh à...em đang muốn khóc đấy..."

[Nói chung chuyện này anh không can thiệp được, Ryu Minseok tính nó nhạy cảm lắm, có khi một trong hai đứa mà tỏ tình nó sẽ chạy mất luôn ấy chứ.]

"Cậu ấy cũng nói với em thế..."

[À...Nhưng mà, dù sao thì, Ryu Minseok đối với Kim Kwanghee cũng chỉ dừng lại ở mối quan hệ bây giờ thôi, nếu Kwanghee tiến thêm một bước, Minseok nó cũng không dám tiến đâu...]

"Anh à, em cảm động đấy."

[Thế cơ à? Nhưng anh chưa cho phép em động đến đứa trẻ nhà anh đâu đấy.]

"..."

[Mà đm, nửa đêm gọi chỉ để nói mấy cái này thôi à?]

"Còn cái nữa."

[Làm sao?]

"Em thích Min..."

Còn chưa nói hết câu, Lee Minhyung đã nghe một tiếng "tút" dài từ phía bên kia, dám chắc bản thân sắp bị ghét rồi. Hắn ném điện thoại lên giường rồi lại cầm một tấm ảnh lên.

"Rõ ràng là mình gặp trước. Hầy, muốn bị ốm quá đi mất."




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận