Ryu Minseok sững sờ nhìn Lee Minhyung, mãi mới thấy hắn lên tiếng, nhưng Ryu Minseok lại cảm thấy giọng hắn lại có chút run run.
"Tôi đã bảo là...dừng lại mà...Ryu Minseok...cậu rốt cuộc muốn tôi phải như thế nào đây..."
Hai tay của Lee Minhyung đã nắm chặt. Hắn muốn đợi Ryu Minseok, nhưng khoảnh khắc Ryu Minseok nhắc lại chuyện trước kia, Lee Minhyung lại cảm thấy bản thân không thể khống chế nổi cảm xúc của mình. Sự thật là Lee Minhyung vẫn chưa đủ dũng cảm để đối diện với Ryu Minseok một lần nữa.
"Tôi dùng hơn mười năm để chuẩn bị cho một câu tỏ tình, cậu chỉ dùng chưa đầy mười giây để nói ra câu chia tay, bây giờ lại dùng mười giây đó để muốn chúng ta quay lại,...Ryu Minseok...cậu có từng nghĩ...cậu rất ích kỉ không?"
2
Lee Minhyung đến cuối cùng vẫn là cảm thấy bản thân chưa sẵn sàng quên đi những chuyện trước kia, vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với câu nói này của Ryu Minseok. Hắn đã mềm lòng với Ryu Minseok, nhưng vẫn không thể quên được những ngày mà Lee Minhyung còn nghĩ đó là những ngày tăm tối nhất của hắn.
"Cậu có muốn biết sau khi chia tay...tôi sống như nào không? Tôi đã rất sợ hãi khi phải nhớ tới cậu, cũng sợ hãi khi phải lên mạng vào thời điểm đó, tôi sợ hãi khi phải nhìn thấy cái tên của mình đặt cạnh cậu, tôi đã phải cất giấu hết những món đồ liên quan đến cậu vì tôi sợ...tôi sẽ lại nhớ đến cậu...Cậu có hiểu cảm giác, vốn cứ nghĩ bản thân sẽ ổn nhưng đột nhiên lại bật khóc khi vô tình nhớ lại những chuyện trong quá khứ và nhớ lại những gì mình phải chịu đựng không?"
Giọng của Lee Minhyung cũng đột nhiên nghẹn lại, hắn cảm thấy bản thân lại giống như một đứa trẻ đang ấm ức.
"Cậu có biết lúc đó số thuốc mà tôi đã hút, số rượu mà tôi đã uống là bao nhiêu không? Cậu có biết khoảng thời gian đó tôi đã phải uống biết bao nhiêu thứ thuốc ngủ chết tiệt không? Cậu có biết vì sao không? Vì cậu mà tôi cảm thấy tự ghét bản thân mình, tôi không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, rốt cuộc tôi đã kém cỏi đến mức nào mà thậm chí không nhận được sự tin tưởng của cậu. Tôi cũng không biết rốt cuộc bản thân đã trở thành gánh nặng của cậu đến mức nào mà tôi lại phải chịu kết cục như thế? Ryu Minseok, cậu có thể trả lời không?"
Lee Minhyung chẳng thể nào quên được những ngày đó hắn đã sống như thế nào. Hai từ "chia tay" vốn tưởng nó đơn giản, nhưng đối với Lee Minhyung thì chẳng khác nào dội cho hắn một gáo nước lạnh. Những ngày đó Lee Minhyung chẳng nhớ rõ mình đã hút hết bao nhiêu thuốc, cũng chẳng nhớ rõ mình đã sống trong men rượu bao nhiêu ngày, cũng không nhớ nổi cái dáng vẻ mình lao đầu vào trò chơi với mấy con tướng trên màn hình. Tới tận lúc Lee Sanghyeok cản hắn lại, Lee Minhyung vẫn chỉ nói một câu.
"Minseok vẫn chưa tin tưởng em, em vẫn chưa đủ mạnh, em phải mạnh hơn..."
Lee Minhyung ngày trước, hắn cũng có quen với một người bạn. Hắn cứ tưởng rằng bản thân sẽ có một người bạn thân, nhưng không ngờ lại vô tình nghe được bản thân bị chính người bạn đó nói xấu.
"Lee Minhyung đó, các cậu có biết không? Nghe nói nhà cậu ấy giàu lắm, có phải vì thế nên giáo viên mới cho cậu ấy điểm cao không? Với lại, hình như cậu ấy thích con trai ấy, chẳng chịu chơi với đứa con gái nào, liệu có phải giới tính cậu ta có vấn đề không?"
Lee Minhyung cũng từ đó đối với mối quan hệ xung quanh cũng rất cẩn trọng, vòng bạn bè thì rất nhiều, nhưng bạn thân cũng chỉ vài ba đứa. Đối với quan hệ yêu đương, hắn lại càng muốn quan tâm kĩ hơn. Lee Minhyung từng chứng kiến chị họ của mình bị người yêu nói chia tay chỉ vì anh ta cảm thấy chán nản khi yêu đương. Hắn cực kì ghét phải nói ra hai từ này, cũng rất ghét khi phải nghe đến nó. Nhưng cuối cùng người nói hai từ này với Lee Minhyung lại chính là Ryu Minseok.
Lee Minhyung đồng ý lời mời của EDG, sang Trung Quốc cũng chính là muốn xóa đi hết mọi thứ về Ryu Minseok. Hắn vốn còn nghĩ bản thân sẽ ghét Ryu Minseok, nhưng cuối cùng vẫn là không thể cứng rắn trước nó.
Ryu Minseok yên lặng nhìn Lee Minhyung, nó cũng không biết phải trả lời như thế nào.
"Ryu Minseok, không phải là tôi muốn từ bỏ...chỉ là tôi không thể tìm ra được lí do để tiếp tục, sau những gì mà chúng ta đã đi qua..."
"Minhyung, tớ xin lỗi..."
"Minseok, cậu có biết...cần thời gian bao lâu để quên đi một người từng là tất cả không?"
Ryu Minseok không trả lời, nó vẫn nhìn Lee Minhyung.
"Rất nhiều người nói là 10 năm, 20 năm, 30 năm, hay thậm chí là cả một đời người. Nhưng tôi thì không như vậy. Ryu Minseok, tôi vốn dĩ...không thể quên được cậu. Cho dù tôi đã cố gắng làm cách nào cũng không thể quên được, tôi cũng không thể...ghét cậu được...Cậu thắng rồi...Tại sao trước đây...tôi...lại thích cậu nhiều đến mức này chứ...?"
Lee Minhyung cuối cùng cũng cười, nhưng Ryu Minseok hoàn toàn biết, đó không thực sự là một điệu cười.Lee Minhyung nhìn nó, chỉ nói.
"Quá khó để bắt buộc ai đó phải yêu mình. Và càng khó hơn khi ép bản thân mình phải ngừng yêu ai đó. Tôi không thể buộc cậu thích tôi, nhưng tôi cũng không thể...ép tôi ngừng nghĩ về cậu được..."
Ryu Minseok cuối cùng cũng biết, Lee Minhyung vốn không hề ổn. Hắn chỉ là đang cố nép mình sau lớp mặt nạ, để rồi khi lớp mặt nạ ấy được tháo xuống, hắn vẫn chỉ là một con người bình thường biết yêu, biết nhớ và biết đau.
Lee Minhyung chưa hề quên Ryu Minseok. Đúng như lời của ông lão kia đã nói, Lee Minhyung chính là đang chạy trốn khỏi cảm xúc thật của bản thân. Đã có lúc Lee Minhyung tự hỏi, rốt cuộc vì sao bản thân lại có thể sụp đổ chỉ vì một câu nói của Ryu Minseok đến như thế. Suy cho cùng vẫn là vì Lee Minhyung thích Ryu Minseok quá nhiều.
Ai nói là không có tình yêu sét đánh? Ai nói là tình cảm của trẻ con chỉ là nhất thời? Lee Minhyung từ lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của Ryu Minseok đã cảm thấy bản thân bị buộc chặt cùng với nó rồi.
Ryu Minseok hai mắt nhòe cả đi. Nó thật sự cảm thấy hối hận lắm rồi, nó cũng thật sự cảm thấy bản thân đã quá sai rồi. Ngày đó Ryu Minseok rời đi chính là vì mục tiêu của bản thân, nó đã có thể lựa chọn một cách nhẹ nhàng hơn, nhưng cuối cùng nó lại lựa chọn cách làm tổn thương người khác. Ryu Minseok ở khi ấy vốn nghĩ chuyện tình cảm ở độ tuổi này là chuyện đến rồi đi thường tình, nhưng bây giờ nó mới nhận ra, lúc ấy nó đã không hiểu Lee Minhyung.
"Minhyung...xin lỗi...thật sự xin lỗi..."
"Ryu Minseok, cậu nói muốn theo đuổi tôi...rốt cuộc là vì đang cảm thấy tội lỗi...hay là thật sự thích tôi vậy..."
Ryu Minseok ngẩn người ra, một lúc sau nó mới đứng lên, nó nhìn Lee Minhyung một hồi lâu. Ryu Minseok đến bây giờ mới biết Lee Minhyung đã phải trải qua những ngày như thế, nó thật sự không thể tưởng tượng nổi.
"Ryu Minseok.."
"Đừng nói..."
"Cậu..."
"Tớ đã bảo là...đừng nói gì mà...chỉ một lúc thôi, cũng đừng đẩy tớ ra...xin cậu đấy..."
Lee Minhyung nhìn xuống, Ryu Minseok gục cả người dựa vào Lee Minhyung. Nó khóc tới nấc cả lên, nhưng mặt vẫn mím chặt môi để không muốn phát ra âm thanh nào, hai tay đã nắm chặt tới mức hằn cả vết ngón tay.
Lee Minhyung bặm môi, một lát sau mới nói tiếp.
"Tôi vẫn luôn đợi cậu...nhưng tôi cũng muốn...đợi bản thân quên đi những ngày ấy...Như lần trước đã nói rồi, chúng ta...hãy cho nhau thời gian đi...đừng...nói tới chuyện này ngay bây giờ nữa...vì cho tới hiện tại...tôi vẫn không thể để bản thân...thích cậu được..."
"Lee Minhyung...cậu nói đúng...tớ chính là cảm thấy tội lỗi...nhưng cũng là thích cậu, vẫn luôn thích cậu, thật sự thích cậu...Tớ không phải là người thắng, Minhyung...tớ thậm chí còn không nhận ra được bản thân từ lúc nào đã thích cậu đến thế...Tớ cũng không thể...quên cậu được...Vậy nên, xin cậu đấy...đừng đẩy tớ ra...một lần nữa thôi...chỉ cần một lần nữa thôi...để tớ theo đuổi cậu lại đi...cũng hãy...quên đi những chuyện trước kia đi...chúng ta bắt đầu lại có được không?"
Lee Minhyung đứng yên nhìn Ryu Minseok trong lòng mình, tâm tư của hắn cũng rối bời. Ryu Minseok vẫn nấc lên, nói từng câu.
"Không cần phải đồng ý...nếu cậu cảm thấy ghét tớ...cứ ghét cũng được...nhưng mà...có thể để tớ thích cậu được không...Có thể nào...lần này để tớ chạy về phía cậu...có được không?"
Lee Minhyung cuối cùng cũng gục mặt lên vai Ryu Minseok, hai tay hắn vòng ra sau kéo cả người Ryu Minseok sát vào mình.
1
"Ryu Minseok, chỉ một lần nữa thôi...tôi thật sự...không muốn trải qua những ngày đó một lần nào nữa...nên là...làm ơn đấy...chỉ lần này thôi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...