260. PHẢI THẾ KHÔNG Mộc Lị Vi giận dữ cắn môi không nói tiếng nào rồi ngã vào lòng Mộc Giản òa khóc. “Cha, con chỉ muốn cứu mọi người, đó là tấm bản đồ con nghiên cứu những vị trí có cài bom, con muốn tìm bộ điều khiển từ xa giấu dưới tầng hầm, con không có ý xấu… Mộc Dịch Triệt lại mắng con như vậy…” “Giỏi lắm, nín đi con, cha sẽ đưa con rời khỏi đây, đừng làm những chuyện điên rồ, hai năm rồi cha con ta không gặp nhau, đừng mới gặp mặt đã khóc lóc… Lị Vi…” “Cha … Con rất nhớ cha… Cha không biết hai năm qua con sống trên đảo khổ sở thế nào đâu..” Ngải Ái nhìn cảnh Mộc Giản và Mộc Lị Vi ôm nhau chợt hiểu ra rằng sở dĩ Mộc Duệ Thần không muốn giết Mộc Lị Vi là vì anh không có cách nào khác cho dù cô ta đã phạm quá nhiều lỗi lầm. Lúc này, Mộc Dịch Triệt thong thả bước tới trước mặt Mộc Duệ Thần, thấp giọng nói: “Đúng như chú dự đoán, tất cả đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể lên thuyền đi rồi”. Ngải Ái há hốc miệng, từ lúc nào hai người có thể nói chuyện bình tĩnh với nhau như vậy? “Mộc Dịch Triệt, cái gì thế, sao anh không nói cho tôi biết”. Cô nhìn thấy vật trên tay mình có một cái nút lồi lên không kìm được tò mò lên tiếng hỏi chỉ nghe thấy Mộc Dịch Triệt kêu to ngăn lại. “Đừng cử động. Đó là bộ điều khiển hệ thống bom”. Nghe vậy, tay Ngải Ái run run, không dám làm gì nữa. “Đi thôi”, Mộc Duệ Thần lạnh nhạt ra lệnh, bước lên dẫn đầu, anh đi tới đâu áp suất xung quanh giảm tới đó. [Bơ: Người không bình thường]. Ngải Ái có cảm giác lúc này khí chất vương giả trong người Mộc Duệ Thần càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức Mộc Thận chỉ biết giương mắt nhìn Mộc Duệ Thần đi thẳng đến bờ biển… “Duệ Thần, mày không được phép rời khỏi vùng biển, tao sẽ huy động toàn bộ lực lượng có vũ khí bắt mày quay lại”. Một Thận kiên trì nói, giơ tay lên ra hiệu. “Tất cả nghe đây, đem toàn lực ngăn Cậu chủ lại”. Nhưng không có ai dám manh động, bởi vì, Ngải Ái đang nắm trong tay mạng sống của tất cả mọi người trên đảo. Chỉ cần cô ấn nút, cả hòn đảo trong phút chốc sẽ bị hủy diệt.C Khi Mộc Duệ Thần đưa Ngải Ái và mọi người lên thuyền, Mộc Dịch Triệt quay đầu, khẽ huýt sáo, thả tờ giấy ra cho nó bay theo gió đến đảo… “Ông chủ, đây là bản đồ chôn giấu bom, xin ngài hãy ra lệnh cho các chuyên gia đi phá”. Tất cả mọi người đều tranh nhau mở ra. Trên đảo hỗn loạn, vì mạng sống mà mọi người chẳng màng đến gia tộc hay địa vị, tranh nhau tấm bản đồ… “Bên bờ biển phía nam, có năm chiếc thuyền đã chuẩn bị sẵn”. Mộc Duệ Thần đứng trên boong tàu nhìn xuống, giọng nói không lớn, khá bình tĩnh nhưng tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe”. “Muốn sống thì đi đi, nhưng vĩnh viễn đừng quay trở lại. Nơi này, về sau sẽ không tồn tại nữa”. Anh chưa nói xong đã thấy trên bờ cát huỳnh huỵch những tiếng bước chân, cả đám người mặc đồ đen chạy về phía hướng nam, giành giật từng giây từng khắc. Mộc Duệ Thần đưa mắt nhìn Mộc Thần đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích: “Tôi sẽ không để Mộc gia bị hủy trong tay tôi, nhưng nơi này, buộc phải phá hủy, ông có thể lựa chọn việc lên thuyền hay không”. Mộc Thận cười lạnh. Lão quay đầu nhìn khu nhà cổ, xé nát bản đồ quăng xuống biển, nhếch môi cười thê thảm. “Tòa thành này đã sừng sững hơn một trăm hai mươi năm, hiện tại, lại bị hủy trong tay mày Mộc Duệ Thần, con trai của tao, tất cả đều là lỗi của mày. Tại sao mày lại làm tao thất vọng”. Mộc Duệ Thần quay lưng ra lệnh. “Lên đường”. Con thuyền khởi động, bắt đầu lướt sóng băng băng… Mộc Duệ Thần, Mộc Dịch Triệt, Ngải Ái, ba người đứng trên mũi thuyền, nhìn Mộc Thận và các vị khác đi về phía tòa thành cổ kính bước qua xác Vệ Thu Ninh, không ai cúi đầu liếc mắt nhìn… “Trung tâm nghiên cứu ở đâu?” Để gió biển thổi vào mặt, Một Duệ Thần quay sang hỏi Mộc Dịch Triệt “Tất cả các giáo sư làm việc trong đó đều bị ông ta ép phải không?” “Đúng vậy, đây là mục đích của ông ta, nhưng bây giờ đó đâu còn là vấn đề nan giải, tôi nghĩ tiếp theo có một vấn đề rất quan trọng đanh chờ chúng ta”.đây chính là hắn mục đích, nhưng bây giờ này đó chẳng phải nan đề, ta nghĩ muốn kế tiếp, đúng lớn hơn nữa vấn đề chờ chúng ta.” “Nói cụ thể”. “Đến giờ tàu ngầm đã rút, có lẽ chuyên gia phá bom đã được điều động đến, vấn đề quan trọng lúc này là…” Mộc Dịch Triệt không còn thái độ đùa giỡn, nhíu mày nói. “Có ba tàu chiến trang bị tối tân đang chờ chúng ta ở cách đây không xa”. “Có thắng được không?” “Chúng tachỉ có một chiến hạm, và hai con tàu bình thường, không nắm chắc phần thắng nhưng có thể thử”. “Tốt” Ngải Ái bị kẹp ở giữa, lắng nghe cuộc đối thoại của Mộc Duệ Thần và Mộc Dịch Triệt hoảng hốt xua tay. “Khoan, khoan đã, hai anh hòa thuận từ lúc nào vậy! Đang có chuyện gì xảy ra, hai anh đang bàn chuyện gì? Có gì giấu tôi đúng không? Phải thế không? Phải thế không?” “Em bị sao vậy?” Mộc Duệ Thần cúi đầu nhìn Ngải Ái quơ tay loạn xạ trong không khí, ôm chặt cô, cười như trẻ con. “Gió to đấy, ngoan vào trong thuyền đi”. “Không vào! Các anh hãy trả lời câu hỏi của em trước!”. Ngải Ái kiên trì. Nhưng cô chỉ thấy Mộc Duệ Thần mỉm cười không nói, quyết định quay mặt sang công kích Mộc Dịch Triệt. “Anh họ, Mạnh nước tương, anh hãy nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ không để cho anh yên. Tôi còn mối thù chưa tính với anh đâu đấy”. “Khi nào thì hòa thuận à?”. Mộc Dịch Triệt ngẩng đầu làm bộ đăm chiêu. “Ừ… Đại khái là từ lúc biết cô còn sống, tôi và nó đã bắt đầu chú ý đến thằng nhóc họ Bắc Minh”. “Lúc anh cải trang thành Mạnh Á Xuyên là người của Mộc Duệ Thần?”. Ngải Ái hét lên. “Cho nên anh mới đưa tôi lên… đến chỗ của anh ấy”. Cô suýt nữa thì nói ra chữ “giường”, phồng má tức giận nhìn Mộc Dịch Triệt. “Anh anh anh, thật uổng công tôi coi anh là bạn, sao các anh lại cấu kết với nhau làm việc xấu?” “Cấu kết với nhau làm việc xấu?” Mộc Duệ Thần nghe mấy chữ này dĩ nhiên anh nghe không lọt tai. “Chuyện em lên giường với anh anh hoàn toàn không biết”. Ngải Ái tiếp tục trừng mắt nhìn Mộc Dịch Triệt, “Mộc Dịch Triệt, tôi muốn đập chết anh!” “Tôi chỉ muốn giúp hai người một lần thôi mà, đừng tức giận như vậy chứ! Cô nói tôi mà phải cấu kết với cậu ta đi làm việc xấu à?”. Mộc Dịch Triệt phì cười. “Vậy cô nói đi trong hai chúng tôi, hai đẹp trai hơn, ai đàn ông hơn?” “Cút – -!” Ngải Ái đá cho anh một cú, thở hồng hộc lườm Mộc Duệ Thần mọt cái rồi quay người đi vào khoang thuyền. 261 BẮC MINH HÀN Đợi cho Ngải Ái đi vào trong rồi, Mộc Duệ Thần mới nói với Mộc Dịch Triệt: “Muôn tôi phải cảm ơn anh à?” “Thôi, ngàn lần không cần”. Mộc Dịch Triệt chán nản. “Mộc Duệ Thần cậu chính là hồ ly gian xảo số một trên đời, cậu có thể đoán trước được mọi việc, tôi có thể nghe theo cậu nhưng câu cảm ơn của cậu tôi không dám nhận”. Mộc Duệ Thần bật cười, “Có nhiều nguồn tin cho rằng tôi rất giống hồ ly”. [Mạc Mặc: Hồi còn nhỏ ta thường hình dung ngài giống con sư tử. Không hề muốn nặn ngài thành hồ ly như bây giờ, thật xin lỗi]. Mộc Dịch Triệt quay người đi tới khoang thuyền. “Tôi đoán ra đa có thể phát hiện ra mạch nước ngầm, để tránh đường đi lệch hướng sẽ rất bất lợi cho chúng ta”. Mộc Duệ Thần gật đầu, đi vào trong cabin lúc nãy Ngải Ái đi vào. Mộc Dịch Triệt nhìn theo lưng Mộc Duệ Thần, không còn nét cười khổ sở trên môi. Không phải Mộc Duệ Thần luôn muốn bắt buộc cô bé… Mà bởi vì, cậu ta chỉ muốn bảo vệ bé con cứng đầu, từ sáu tuổi nó đã lập kế hoạch bảo vệ cô nhóc, ngay cả việc hủy diệt cơ ngơi của Mộc gia nó cũng không tiếc… Nếu là anh thì anh có làm được như thế không? Khẽ lắc đầu, ngáp dài một cái, anh vươn vai đi tới khoang của thuyền trưởng: “Lên đường, bắt đầu công việc…” ************* “Giận à?” Mộc Duệ Thần cởi áo khoác, nhìn Ngải Ái ủ rũ trên ghế, tay nắm lấy công tắc ngồi xuống cạnh cô, cúi đầu hỏi “Không”, Ngải Ái không ngẩng đầu, “Em chỉ đang nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây”. “Chuyện gì?” “Chuyện bị anh bắt đến New York rồi em muốn chạy trốn, chuyện trong đêm mưa cả hai chúng ta làm tổn thương nhau, chuyên…” Cô đặt tay lên bụng. “Chúng ta từng làm mất con”. Mộc Duệ Thần thở dài. “Đều là lỗi của anh”. “Đúng thế, là lỗi của anh”. Cô lẩm bẩm. “Tất cả đều là lỗi của anh”. Mộc Duệ Thần biết cô vẫn còn giận liền ôm chầm lấy cô, đẩy đầu cô vào ngực, dỗ dành an ủi như em bé. “Vậy em nói cho anh biết lỗi của anh ở đâu, anh sẽ sửa”. “Anh… giấu em rất nhiều chuyện…” Ngải Ái dựa đầu vào ngực anh. “Những huyện hồi nhỏ anh làm vì em, những chuyện anh làm để bảo vệ em, tại sao em không biết gì hết…” “Ừ.” Anh không phản bác, mải mê ngửi hương thơm trên người cô, hôn một cái lên vành tai. “Anh sẽ sửa”. Ngải Ái thấy ngưa ngứa, bật cười khanh khác. “Không đùa nữa, trên người anh đang có vết thương, anh nghỉ ngơi đi”. “Anh ổn”. Anh buông cô ra, lấy cái vật cô đang nghịch trên tay, ném qua một bên. “Cái này vô dụng”. “Á… Không được ném”. “Nó chẳng có tác dụng gì đâu”. Mộc Duệ Thần giải thích. “Anh đoán Bắc Minh Hàn sẽ nghĩ cách để tiếp cận đảo, mối quan hệ giữa anh và chú Tụng trước giờ cũng không tệ nên chú ấy đã báo cho anh biết việc Bắc Minh Hàn muốn hợp tác, anh đã giao cho người của anh gỡ được hơn phân nửa số bom, thứ này chỉ là đồ chơi Mộc Dịch Triệt dùng để lừa mọi người”. “ý của anh là!”. Ngải Ái nhìn nụ cười trong veo của Mộc Dịch Triệt che miệng cười. “Trên đảo chỗ bãi cát không có bom phải không, anh bắt tay với Mộc Tụng cùng Mộc Dịch Triệt diễn một vở kịch”. “Đúng vậy, những khối bom chỉ được đặt bên trong tòa thành cổ kính, ông nội nghe được tin chắc chắc sẽ vào trong cố thủ, cho nên… Anh chỉ đặt bom ở những vị trí có thể để hủy diệt một vài thứ, chứ không có ý định giết người vô tội, huống hồ muốn hủy diệt Mộc gia cần rất nhiều người và cũng có rất nhiều người muốn rời khỏi Mộc gia không phải sao?” Ngải Ái nhìn Mộc Duệ Thần thuật lại, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Cô không biết anh lại giấu nhiều tâm tư như vậy, có thể trước khi mọi việc diễn ra đúng như kế hoạch, để thành công, anh buộc phải im lặng để bảo vệ mọi người. “Anh luôn nói anh nhẫn nại có hạn nhưng hết lần này đến lần khác lại tha thứ mọi lỗi lầm của Mộc Lị Vi…” “Em ghen à?”. Anh nắm tay cô. “Bởi vì anh nợ cô ta”. Ngải Ái ngẩng đầu, khó hiểu. “Mẹ anh từng phạm một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, lúc ấy Lị Vi còn nhỏ nhưng lại đứng ra làm nhân chứng giả vì mẹ anh, hy sinh mẹ ruột của mình để bà ấy chịu hình phạt của ông nội, vốn dĩ bà ấy rất yếu nên một tháng sau khi nằm trên giường bệnh thì qua đời”. Mộc Duệ Thần nghiêm túc giải thích. “Chú Giản chưa bao giờ trách tội anh, ngược lại ông luôn ở bên cạnh anh làm hết nhiệm vụ được gia, đó là món nợ anh nợ cả nhà họ”. “Mộc Lị Vi rất yêu anh phải không?” “Có lẽ… Nhưng mù quáng, mù quáng tới mức hy sinh cả mẹ ruột… Hy sinh một thức gì đó để đạt được tham vọng mù quáng của bản thân”. Mộc Duệ Thần nhìn về phía xa. “Nhưng anh không thể giết cô ta vì cô là là con gái của Chú Giản”. Ngải Ái ôm cổ anh, chợt nhận ra anh thật khác, đây là một Mộc Duệ Thần mà cô chưa hề biết. “Bên trong Mộc gia không có ai tốt, và anh là kẻ xấu xa nhất. Chính anh đã nói với em như vậy mà…” Ngải Ái vuốt ve gương mặt anh, vờ vĩnh giận. “Anh xạo quá. Mộc Duệ Thần, anh đối xử với tất cả mọi người rất tốt nhưng tại sao lại không cho em thấy con người thật của anh, khiến em luôn hiểu lầm anh… Anh là đồ ngốc, đại ngốc”. “Có ngốc cũng được”. Mộc Duệ Thần cốc đầu cô một cái. “Chỉ cần ngốc không bằng em là được”. Ngải Ái giận dỗi. “Sao anh lại nói như vây?” “Anh nói anh ngốc hơn em thì sao có thể bảo vệ em được, đồ ngốc”. Anh phì cười rồi buông Ngải Ái ra. “Anh phải đến phòng thuyền trưởng theo dõi tình hình, có người đang chờ chúng ta ở phía trước”. “Có phải…” “Bắc Minh Hàn.” Nói xong, Mộc Duệ Thần đứng dậy, khoác áo vào đi ra ngoài. Nhải Ái trầm tư một lúc rồi vội đi theo sau. ****************** “Sóng bị nhiễu.” Ngải Ái vừa bước vào khoang của thuyền trưởng liền nghe thấy giọng của Mộc Dịch Triệt. Đưa mắt nhìn lên, cô thấy Mộc Dịch Triệt đang ngồi trước máy tính, hai tay gõ như bay trên bàn phím, mày nhăn nhó. “Phải bắt được sóng ra đa, nếu không chiến hạm sẽ đi chệch hướng, đây là khu vực có nước ngầm, rất nguy hiểm” Mộc Duệ Thần đang đứng cạnh thuyền trưởng nhìn vào màn hình rada, buột miệng. “Hắn đến rồi”l 262 TRẬN HẢI CHIẾN “Trong vòng năm phút phải gỡ được tình trạng nhiễu sóng, nếu không hậu quả rất khó lường”. Mộc Dịch Triệt nói xong, hay tay tiếp tục gõ bàn phím như bay, mày càng nhíu lại. “Khỉ thật, lại xuất hiện, tín hiệu lại bị nhiễu, rất khó để phá bỏ”. Ngải Ái đi đến đứng bên cạnh Mộc Duệ Thần, nhìn vào mìn hình, nói khẽ: “Đúng là Bắc Minh Hàn rồi” Có tất cả ba tàu chiến hạng nặng, có logo của Bắc Minh gia, toàn bộ đều màu xanh lam, Ngải Ái chỉ cần liếc mắt là nhận ra. Mộc Duệ Thần nhìn thuyền trưởng và các nhân viên kỹ thuật trấn an. “Đừng lo lắng, cứ tiến thẳng về phía trước”. “Nhưng bọn họ có ba tàu chiến… Chúng ta chỉ có một…” “Tiến thẳng vế phía trước”. Mộc Duệ Thần ra lệnh, thuyền trưởng đành im bặt, làm theo chỉ thị lái tàu đi thẳng. “Shit!” Ngải Ái nghe tiếng Mộc Dịch Triệt thấp giọng chửi thề. “Nhiễu sóng quá, tôi cần sự trợ giúp”" Tàu chiến thường được trang bị các loại vũ khí tối tân, từ máy tính điều khiển cho đến cả một hệ thống hiện đại, thông tin bị nhiễu có thể nói là đòn trí mạng cho cả hệ thống, nếu không có những kỹ năng cao siêu khống chế rất có thể sẽ gặp nguy hiểm khó lường. Mộc Duệ Thần nghe vậy, đang đinh đi tới thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vã. “Có một người phụ nữ đột nhập lên thuyền, cô ta đang tiếng vào trong khoang của thuyền trưởng”. Tiếng người báo cáo qua bộ đàm còn chưa xong đã nghe tiếng đá cửa rầm một cái, một người con gái tóc ngắn mặc đồ đen xông vào, thở hổn hển… Đó chính là Thanh Dạ. “Tôi cần người trợ giúp”. Mộc Dịch Triệt lại nhíu mày kêu to, Thanh Dạ không nói gì ngồi bên cạnh Mộc Dịch Triệt, kéo máy vi tính về phía mình bắt đầu gõ bàn phím, không để ý đến mồ hôi trên người đang nhễ nhại. “Tín hiệu bị nhiễu dày đặc, phải phá hủy ngay”. “Hãy tìm nguyên do” “Giờ tôi đang xâm nhập vào hệ thống”. “Giải mã- -!” ‘Phá hủy” “Nhanh lên”. Mộc Dịch Triệt ra lệnh. “Tôi còn nhanh hơn anh”. Thanh Dạ lớn tiếng. Mộc Dịch Triệt trừng mắt nhìn cô gái, mặt không rõ thái độ gì. “Đừng giận dữ, chú ý từng bước”. “Biết rồi, tôi quá rành, anh đừng có chõ mỏ vào”. Có Thanh Dạ xử lý, chỉ cần ba mươi giây, mọi tín hiệu quấy nhiễu đều bị xử lý, Mộc Dịch Triệt thở dài một hơi nhẹ nhõm. Ngải Ái bê đồ uống lên cho Thanh Dạ, đưa cả khăn tay, Thanh Dạ chùi mồ hôi trên mặt, má ửng hồng, uống cạn cốc nước, rồi trừng mắt với Mộc Dịch Triệt. “Anh là đồ lừa đảo”. “Sao tôi lại trở thành kẻ lừa đảo?” Mộc Dịch Triệt giật mình, cảm giác gáy mình đang bị dí họng súng vào. “Tiểu Dạ, cô bình tĩnh lại đi”. “Tôi nhìn thấy tòa thành có lửa cháy, đoán đã chó chuyện xảy ra nhưng anh không tới đón tôi, anh có biết tôi lo lắng cho anh như thế nào không, tôi lo anh đã bị nổ banh xác nên vội bơi qua xem không ngờ nhìn thấy anh trong tàu chiến bỏ chạy… May là tôi bám được vào sau con thuyền… Mộc Dịch Triệt cười gượng, “Không phải như thế…” Đúng là anh đã quên mất Thanh Dạ. Con bé này cứ bám dính lấy anh. “Bơi qua biển á?” Ngải Ái sợ tới mức hoảng hồn, hèn gì trên người Thanh Dạ ướt nhẹp, hóa ra đó không phải là mồ hôi mà là nước biển. “Cô có một nghị lực phi thường”. “Tôi nhất định phải giết chết cái tên Mộc Dịch Triệt lừa đảo này, khoảng cách đó có là gì”. Mặt Thanh Dạ đầy lửa giận. Ngải Ái ngẩn ra, cô ấy có vẻ rất hận. “Cậu chủ, đây là nguyên nhân”. Thuyền trưởng nói xong, đưa tay bấm nút lớn màn hình điều khiển. Chính giữa màn hình xuất hiện một người đàn ông đang ngồi, trên tay cầm tách cà phê đang nhàn nhã thưởng thức, đôi mắt màu xanh lam hơi khiêu khích, giọng nói vẫn ấm áp như trước. “Cậu chủ của Mộc gia, đã lâu không gặp”. “Bắc Minh Hàn.” Mộc Duệ Thần bình tĩnh. “Có việc gì?” “Đòi một người ở chỗ bọn mày”. Bắc Minh Hàn đặt cốc cà phê xuống, đưa mắt nhìn Ngải Ái rồi chỉ tay, gằn từng tiếng một. “Tôi-muốn-cô-ta”. Mộc Duệ Thần trả lời: “Không có khả năng đó”. Ánh mắt Bắc Minh Hàn trở nên sắc bén. “Chính mày đã cho người tới phá hủy toàn bộ tư liệu ở trung tâm nghiên cứu, thả phần lớn các giáo sư, chỉ để lại vài kẻ tâm thần khiến tao không thu được gì phải không?” “Có đôi khi, đó đều là số mệnh, năng lực của Bắc Minh gia chỉ đến thế”. Mộc Duệ Thần đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mfn hình, giọng nói lạnh như băng nhưng lại khá bình tĩnh. “Anh nuôi mộng muốn thay đồi Bắc Minh gia nhưng muốn bắt tay với Mộc gia ư, tôi không cho phép điều đó xảy ra” “Chẳng phải mày muốn hủy diệt Mộc gia sao, tao đang giúp mày một tay đấy”. “Đồ của tôi tôi muốn hủy lúc nào thì hủy kể cả vứt đi nhưng không tới lượt anh nhúng tay vào”. Mộc Duệ Thần mỉm cười, giọng nói cứng rắn và kiên quyết. Mặt Bắc Minh Hàn biến sắc, anh ta đứng dậy, “Tôi muốn có Ngải Ái”. “Người đang ở chỗ tôi, có bản lĩnh thì đến đây”. Những câu đối thoại rét lạnh khiến Ngải Ái và Thanh Dạ đều choáng váng. Đây chính là ông chủ thực sự của Mộc gia, sau này sẽ thống lĩnh toàn bộ người trong Mộc gia. “Ba tàu chiến đang chờ ngươi, có bản lĩnh thì đến đi” Mộc Duệ Thần cười lạnh lẽo. “Bắc Minh Hàn, chó ngoan không chắn đường” Phụt! Màn hình tắt phụt hiển thị lại mặt biển. Ngải Ái cảm thấy đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Minh Hàn tức giận như vậy, và đây cũng là lần đầu tiên cô thấy anh ta trông thật đáng sợ… ******** “Giờ phải đối phó như thế nào?” Mộc Dịch Triệt đi tới đứng cạnh bên Mộc Duệ Thần, mặt nặng nề. “Ba tàu chiến, không đùa được đâu”. Mộc Duệ Thần trầm ngâm một lúc, quay đầu sang nói. “Hãy nghĩ cách xâm nhập vào hệ thống của bọ họ, tranh thủ thời gian trong lúc các con tàu hỗn loạn”. Thanh Dạ và Mộc Dịch Triệt liếc nhau, không nói gì bắt đầu thao tác trên máy tính… Các lập trình kiểu này cả hai đều được học ở Tổ chức sát thủ, huống hồ cả hai nằm trong top 10 sát thủ nổi tiếng thế giới. “Nhiều nhất chỉ có thể tranh thủ được 15 phút, đó là tối đa rồi”. Mộc Dịch Triệt lên tiếng trong lúc Mộc Duệ Thần đi tới cạnh thuyền trưởng ra lệnh. “Hai chiếc thuyền phía sau để bảo vệ, chiếc chính giữa là chủ hạm” “Rõ” Sau khi nhận lệnh, tất cả mọi người đều tập trung cao độ, mặt ai nấy đều căng thẳng không dám lơ là, tàu chiến không phải đồ chơi, tất cả đều trang bị súng thật đạn thật, nếu phạm sai lầm sẽ phải bỏ mạng trên biển. Đùng đùng! Hai tiếng nổ lớn vang lên, Ngải Ái nắm chặt lấy thành ghế, có cảm giác như cả người đang bị nghiêng qua một bên. “Ngư lôi cỡ nhỏ”. Có người vào báo cá. “Được bắn ra từ tàu chiến ở giữa vẫn chưa bắn trúng thân thuyền chỉ làm chệch hướng đi của tàu”. “Thay đổi phương hướng, xác định lại vị trí ra đa, đảm bảo không chệch hướng, tiến về phía trước”. Mộc Duệ Thần ra lệnh, sau đó trấn an. “Đừng lo lắng, cứ cho tàu đi tiếp”. “Nhưng nếu phe địch liên tục công kích sẽ bất lợi đối với chúng ta…” Mộc Duệ Thần không trả lời, chỉ nhếch môi mỉm cười. “Chúng ta chỉ cần canh đúng thời gian” Ngải Ái nhìn về phía phía, vừa nãy con tàu gặp phải chấn động, không hiểu gì. Cô đi đến bên cạnh Mộc Duệ Thần, nhìn vào màn hình đếm giờ. “Năm, bốn, ba, hai, một”. Chữ một vừa bật ra liền nghe thấy tiếng nước chảy, mặt biển đang yên tĩnh đột ngột dữ dội, chiến hạm ở bên trái đột ngột gặp một trận lốc xoáy, đi chệch hướng và không thể không dừng lại để định vị lại tuyến đường an toàn. Mộc Duệ Thần kinh ngạc nhìn Ngải Ái: “Anh bắt đầu thấy hối hận vì đã nói em ngốc”. Ngải Ái nhếch môi cười, quay đầu nói với Thanh Dạ đang làm nhiễu hệ thống của chiến hạm bên phải. “Thanh Dạ dừng lại, cứ để nó đi”. Thanh Dạ kinh ngạc, dừng mọi động tác. “Sao thế?” Mộc Dịch Triệt không hiểu. “Từ lúc nào Ngải Ái lại có thể chỉ huy được cậu, Mộc Duệ Thần, cậu để vậy được à?”. “Ừ”, Mộc Duệ Thần không phát biểu ý kiến gì, “Cô ấy thích là được”. “Mười lăm, mười bốn, mười ba…”. Ngải Ái bắt đầu trò chơi đếm ngược. “Tám, bảy, sáu”. “Thanh Dạ, cô có hiểu gì không??” Mộc Dịch Triệt bất đắc dĩ nhún vai, “Sao tôi mù tịt”. Thanh Dạ khinh bỉ nhìn Mộc Dịch Triệt liếc mắt một cái, ý bảo có vậy mà cũng không biết. Mộc Dịch Triệt kinh ngạc nhìn Thanh Dạ, ánh mắt kia hiển nhiên là muốn hỏi, Tiểu Dạ, vậy cô biết ư”. “Cũng không rõ lắm”. Thanh Dạ bình tĩnh nói làm Mộc Dịch Triệt gục mặt xuống bàn. “Tốt”. Rào rào, mặt nước lại ầm ĩ tung bọt trắng xóa vây quanh chiến hạm khiến nó tiến thoái lưỡn nan. “Chính là mạch nước ngầm”. Thuyền trưởng kêu lên. “Này cô, sao cô có thể phán đoán chính sách được vị trí có mạch nước ngầm, một nhân tài đường biển”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...