“Cho tôi một miếng Mạnh Á Xuyên”.
Ngải Ái nhìn thấy Mạnh Á Xuyên ngấu nghiến ăn bánh kem, la lên.
“Anh cho tôi mà sao lại ăn nhanh vậy”.
“Cũng không tệ”.
Mạnh Á Xuyên liếm vết bơ dính trên môi.
“Lấy cho tôi cái nữa, cũng cái này”.
“Hả?”.
Ngải Ái trừng mắt.
“Anh ăn hết rồi à”.
Mạnh Á Xuyên không nói gì, cắm cúi ăn chiếc bánh kem Ngải Ái đưa cho.
Ngải Ái sững sờ nhìn Mạnh Á Xuyên ăn hết chiếc bánh, đưa tay sờ trán anh:
“Anh không sao chứ?”
“Không sao?”.
Ăn như gió, lại yêu cầu.
“Lấy tôi cái nữa”.
“Anh!”
“Ngoan”.
Mạnh Á Xuyên gõ trán cô.
“Đi lấy cho tôi đi”.
Ngải Ái đành đứng dậy đi lấy bánh kem, lòng không thể nào hiểu nổi Mạnh Á Xuyên bị cái gì kích tích, ăn hết cái này đến cái khác.
Mạnh Á Xuyên nhìn theo Ngải Ái, nụ cười trên môi biến mất, nhạt dầu, lộ vẻ cay đắng.
Cầm ly rượu Ngải Ái lên, mắt Mạnh Á Xuyên lóe sáng, đầu ngón tay đặt trên miệng ly rượu thần không biết quỷ không hay nhỏ vào đó một giọt nước trong suốt, hòa tan vào trong ly rượu/
Lúc này, Ngải Ái cũng đã cầm bánh ngọt quay lại đưa ra trước mặt Mạnh Á Xuyên.
“Cho anh này”.
“Cảm ơn”.
Mạnh Á Xuyên tiếp tục cắm cúi ăn.
“Ăn ngon vậy sao?”.
Ngải Ái mở to mắt nhìn anh.
“Mặc dù tôi rất thích ăn món này nhưng cũng không tới mức như anh ăn được bốn, năm cái, ngưỡng mộ anh thật đấy”.
“Ngon!”
Mạnh Á Xuyên nhàn nhạt mỉm cười.
Bé con, chắc là em quên rồi.
Ánh mắt em nhìn anh, ngồi dưới ánh nắng mặt trời, ăn bánh kem, gương mắt đẫm nước mắt.
Anh đã tưởng anh làm tổn thương em nhưng kết quả là em đau lòng vì nó.
Bánh kem chẳng phải rất ngọt sao? Nhưng tại sao anh ăn vào lại thấy đắng nghét?
Hóa ra đều có nguyên do của nó.
Nhìn em tươi cười vui vẻ, nhưng anh lại không thể ôm em, không thể hôn em… Mà phải đưa em tới cho nó…
Sau hai năm, anh gặp em trước nó nhưng người em yêu vẫn luôn là nó.
Sau vụ nổ, anh đã hiểu ra được một điều… Chỉ cần em không mất tích… chỉ cần vĩnh viễn được nhìn thấy em… Với anh, thế là đủ… Không cần em phải thương hại anh, anh đã thấy mình là một thằng hèn.
Bởi vì tất cả những gì bọn anh làm đều là để bảo vệ em.
*****************
Mạnh Á Xuyên rót rượu vào ly Ngải Ái.
“Tiểu Ái, sắc mặt của cô không khá lắm”.
Ngải Ái thở dài.
“Tuy ngày mai tôi quyết định xin nghỉ việc nhưng vì trò đùa lúc nãy, tôi thấy ánh mắt của những người ở đây nhìn tôi rất khác…”
“Đừng để ý đến họ”.
Mạnh Á Xuyên đưa ly rượu cho cô.
Uống rượu vào sẽ thấy khá hơn đấy”.
Nhận ly rượu anh đưa, Ngải Ái nhìn rượu sóng sánh trong ly không nghi ngờ gì đưa lên miệng uống.
“Sao rồi?”.
Mạnh Á Xuyên chùi miệng, cầm áo khoác của Ngải Ái để bên cạnh lên.
“Nếu không muốn ở đây nữa thì để tôi đưa cô về”.
Ngải Ái có cảm giác da mặt mình tê tê.
“Được rồi”
Cô mặc áo khoác vào, cùng Mạnh Á Xuyên bước ra khỏi phòng hội nghị, cảm giác hai chân nhẹ tưng:
“Mạnh Á Xuyên”
Hai tay đỡ vai Mạnh Á Xuyên, bước chân lảo đảo.
“Tôi không… có say”.
Mạnh Á Xuyên bế cô lên đi trong sảnh vắng người.
Cho dù đang bế cô nhưng anh vẫn đi khá nhanh ra khỏi sảnh, đi tới chiếc xe thể thao màu đen, đặt Ngải Ái lên ghế trước, rồi ngồi vào xe.
“Ừ”.
Ngải Ái nửa nằm nửa ngồi, xoa trán đau ê ẩm.
“Mạnh Á Xuyên… sao anh lái xe được?”
“Lần này anh sẽ đưa em an toàn đến nơi cần đến”.
Mạnh Á Xuyên quay sang, nhìn cô, không kìm lòng được đưa tay vuốt ve má cô.
“Đừng lo bé con”.
“Đi đâu thế?”.
Nửa tỉnh nửa say, Ngải Ái mở mắt nhìn người đối diện.
“Mạnh Á Xuyên… anh… sao trông anh rất lạ”
Anh nắm tay cô, áp vào má mình dịu dàng hỏi:
“Em nhận ra gương mặt này sao?”
Hai tay cô lướt trên mặt anh.
“Da rất đẹp và giống với Mộc Duệ Thần”.
Mạnh Á Xuyên cười.
Anh ngụy trang đơn giản, cố ý giữ lại một nửa dáng vẻ trước kia chỉ để mong chờ cô sẽ nhận ra… Nhưng cho dù hiện tại có để lộ bộ mặt thật của anh ra đi nữa, cô chỉ nhớ ra anh có gương mặt giống Mộc Duệ Thần…
“Ha ha, giống Mộc Duệ Thần ư?”.
Mạnh Á Xuyên nắm tay cô, cúi xuống.
“Vậy có một cái tên, em có muốn nghe không?”
“Hả?”.
Ngải Ái nhíu mày.
“Ai cơ?”
“Mộc Dịch Triệt”
Cô cau mày, một lúc lâu sau, lắc đầu mơ màng nói.
“Tôi… không biết!”
“Được rồi”.
Mộc Dịch Triệt [Bắt đầu khôi phục danh hiệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...