“Anh nói gì tôi không hiểu…?”
Ngải Ái sợ sệt dựa lưng vào tường, cảnh giác được hai bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông này đang vuốt ve làn da cô, cô lơ mơ trong run rẩy.
Cả người đàn ông này tản mác ra luồng hơi thở nguy hiểm đáng sợ.
“Anh là…”.
Mũi hít phải một mùi hương thoảng qua, Ngải Ái chợt nhớ lại và bừng tỉnh.
“Anh là tên biến thái trong thang máy”.
“Tốt”
Anh cười nhẹ, bàn tay lạnh lẽo không vuốt ve cô nữa mà chống lên tường nhốt cô bên trong không để cô có cơ hội bỏ trốn.
“Cô nhớ tôi, tốt, bé con, tôi sẽ thưởng cho cô”.
“Rốt cuộc anh là…”
Ngải Ái hét lên, sau đó có cảm giác chân được nhấc bổng lên, cả người nằm trong lồng ngực rắn chắc, hai cánh tay ôm chặt cô khiến cô không thở nổi.
“Khoan đã, anh định làm gì thế?”
“Giúp cô nhớ lại một vài chuyện”.
Giọng nói lạnh như băng không có nổi một hơi ấm, cảm giác yết hầu của anh run run, giọng nói này khiến Ngải Ái hoảng sợ.
Cô lẳng lặng, ngẩng đầu lên nhìn anh trong bóng tối:
“Tôi không quen anh, này anh, anh… nhầm tôi với ai”.
“Nhầm cô với ai?” Đôi mắt sâu thẳm của Mộc Duệ Thần lóe sáng.
Khóe môi đang cười dần thu lại, cúi đầu nhìn cô gái ngây thơ trong lòng, lạnh nhạt:
“Này cô, cho dù cô có hóa thành tro đi nữa, tôi cũng biết đó là cô”.
Trái tim cô đau nhói khi nghe những lời này, thì thầm theo phản xạ:
“Thật chứ….
Nếu đúng như vậy thì tại sao… lúc đó anh liếc mắt nhìn thấy tôi nhưng lại không nhận ra…”
Tiếng bước chân chợt dừng lại, Ngải Ái có cảm giác một ánh mắt đang nhìn thẳng xuống đỉnh đầu mình, vội chỉnh lại:
“Tôi lảm nhảm đất, anh nhầm tôi với ai rồi, tôi thật sự không quen anh, chỉ mới gặp anh một lần trong thang máy thôi, anh đừng…”
“Đừng phủ nhận”.
Giọng anh như ra lệnh.
“Tôi sẽ làm cho em buộc phải thừa nhận… chính miệng em thừa nhận em là bé con của tôi”.
Anh ôm cô đi về phái trước, mở cửa phòng Tổng giám đốc, sau đó đi vào trong.
“Khoan! Sao anh có thể mở được cửa phòng Tổng giám đốc”.
Da đầu Ngải Ái run lên, lòng náo loạn.
“Anh là ai vậy?”
Tiếng cười nhẹ lọt vào tai, tiếng cười rất đáng yêu.
Khóa trái cửa lại, ôm cô vào trong phòng ngủ của Tổng giám đốc, đặt cô lên chiếc giường màu trắng rộng cả ba thước, âu yếm vỗ má cô:
“Bé con, tôi nói câu này với cô đây là lần thứ hai, và không có lần thứ ba”.
Ngải Ái nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay anh, trừng mắt, lẳng lặng không nói gì.
“Cô nhớ cho rõ, tôi là Mộc Duệ Thần”.
Anh vừa nói xong, có luồng sáng vụt qua rồi vụt tắt, Ngải Ái lắc đầu… “Hình như tôi đã từng nghe thấy câu này ở đâu…”
Đôi mắt Mộc Duệ Thần tối sầm lại, trèo lên giường, vươn tay kéo cô lại.
“A!”.
Cô hét toáng lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng ôm của anh.
“Anh là..
anh là Tổng giám đốc của Mộc thị! Anh là tổng giám đốc của tôi ư?”
Mộc Duệ Thần khẽ đáp lại: “Ừ!”
“Không thể nào?”.
Ngải Ái không thể chấp nhận được sự thật này, bò dậy muốn bỏ chạy.
“Tổng giám đốc của Mộc thị lại là một tên biến thái, thế giới này điên thật rồi, tôi chắc chắc đang nằm mơ! Tôi muốn về nhà!”
“Muốn trốn cũng vô ích”.
Mộc Duệ Thần dựa người vào giường nhìn Ngải Ái kích động muốn bỏ trốn, giọng nói khá bình thản.
“Cô luôn thích chơi trò trốn tìm, nhưng trò đó giờ tôi chán rồi”.
Những tiếng gằn giọng này làm cho Ngải Ái có cảm giác vừa lạ vừa quen.
Cô không hiểu, đối với một người hoàn toàn xa lạ như Mộc Duệ Thần, ở đây để bị anh bắt nạt… lại thấy không ghét bỏ… thậm chí còn hơi nhớ nhung…
“Anh muốn gì?”.
Cô trốn vào góc giường, mở to đôi mắt sợ hãi.
“Không bao giờ tin tưởng cô để bị cô lừa, nhốt cô lại, cầm tù cô, vĩnh viễn không bao giờ cho cô có cơ hội bỏ trốn”.
Anh lẳng lặng nói, đứng dậy bước tới gần cô, đưa tay nhấn vào tường.
“Bốp” một tiếng, bật sáng tất cả các đèn, lúc này Ngải Ái có thể nhìn rõ người trước mắt.
Dáng người cao lớn, đôi mắt như nước hồ, ánh mắt như ác thú.
Cô từ từ bò ra sau, nhìn Mộc Duệ Thần bước từng bước lại gần, sợ hãi lắc đầu lia lịa:
“Khoan đã, anh muốn làm gì? Chúng ta phải nói ra suy nghĩ của nhau… Anh đừng kích động… Giết người là phạm pháp”.
Cô hét lên rồi che mặt, rúc vào trong xó không dám động đậy.
Mộc Duệ Thần nhếch môi cười châm chọc, ngồi xuống giường bên cạnh.
“Ngốc, bé con, ai muốn giết cô! Tôi chỉ muốn cầm tù cô thôi”.
Ngải Ái thả tay xuống, mặt đau khổ.
“Tôi không phải chim chóc, anh nhốt tôi làm gì? A! Hay là anh coi tôi như thú cưng? Sao anh phải tìm một người sắp 25 tuổi là tôi.
Ngoài kia có biết bao cô gái trẻ đang tuổi mới lớn xinh đẹp đếm không xuể.
Tổng giám đốc, xin ngài đấy, thả tôi ra đi”.
Tên này đúng là một kẻ biến thái.
“Ngoài cô ra, tôi không cần ai khác”.
Giọng nói tùy hứng và bình thản.
“Đừng!”.
Ngải Ái xua tay.
“Cầm tù người khác cũng là phạm pháp.
Còn nữa, tôi không có kỹ năng đặc biệt, cũng không có năng lực đâu, rồi anh cũng chán tôi thôi…”
“Cũng đúng…”.
Đôi môi gợi cảm của anh mỉm cười.
“Sẽ có ngày tôi chán cô?”
“Có phải… anh đồng ý thả tôi rồi không?”.
Ngải Ái thận trọng hỏi.
“Vậy, vậy Tổng giám đốc nghĩ ngơi nhé, tôi xin nghỉ việc, thấy tôi anh sẽ chán thôi”.
Nói xong, quay người định bước xuống giường để chạy trốn thì câu nói ngay sau đó làm Ngải Ái hóa đá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...